Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1160 - Ngoại truyện 1
Nàng sắp đau chết mất rồi!
Nàng sắp biến mất rồi ư? Hay nàng sắp bị hắn chọc đến tức điên?
Người đàn ông che mưa chắn gió cho nàng, kiên cường như một vị thần, sao có thể ngã xuống?
Triệu Thập Cửu… Triệu Thập Cửu….
Trong lòng nàng đang gào thét, nhưng ngoài miệng lại không thể thốt ra bất kì âm thanh nào.
Vì sao nàng lại cảm thấy đau? Chẳng phải nàng đã mất cảm giác rồi ư? Vì sao cơ thể lại đau đớn?
Nàng cứng đờ trong chốc lát, thấy hắn cười khẽ, nửa quỳ bên quan tài, thay một đôi giày mới đính đầy trân châu cho nàng. Hắn nhấc chân nàng lên hôn, sau đó chỉnh cơ thể nàng lại cho ngay ngắn rồi nằm vào quan tài, ôm chặt lấy nàng.
“A Thất, đợi nhé, gia đến rồi.”
“Không….!” Mùi rượu Phục Bách xông vào mũi, Hạ Sơ Thất suy sụp gào lên, nàng cho rằng mình gào rất lớn tiếng. Nhưng trên thực tế, cơn đau như xé rách lan ra khắp người, hơi thở của nàng thoi thóp, xuất hiện tình trạng run rẩy khi đang ở trên bờ tuyệt vọng.
Triệu Tôn nhìn nàng, sắc mặt thản nhiên, lạnh lùng, ung dung, cao quý như ngày nào, nhưng nàng lại đang gào thét trong tuyệt vọng, không thể gào thành tiếng, không thể ngăn cản đôi môi của hắn từ từ đổi sang màu tím đen.
Người học y như nàng, tất nhiên hiểu được thế nào là trúng độc.
“Triệu… Thập… Cửu…” Nàng khàn giọng, nức nở rất nhỏ, rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy, nàng đã dùng hết gần như toàn bộ sức lực muốn hắn cảm nhận được hơi thở của mình.
Nhưng hắn chỉ cau mày lại một xíu và không cử động gì.
Giọng Hạ Sơ Thất khàn đi, mặt mày méo mó, không thể cử động. Nhưng nàng biết, nàng đã trở về, nàng đang nằm trong quan tài băng, có lẽ vào khoảnh khoắc Triệu Thập Cửu uống rượu Phục Bách, nó đã kích thích tiềm thức của nàng bùng nổ, dẫn đến linh hồn cuối cùng cũng đã “tiếp đất”.
Nhưng có tác dụng gì chứ? Muộn rồi!
Cơ thể chết tiệt này của nàng vẫn không cử động được.
Hai hàng nước mắt rơi xuống, nàng muốn giết chết chính mình.
“Triệu… Thập Cửu, tại sao chứ? Thiếp đã về rồi, tại sao chàng lại muốn đi?”
Triệu Tôn không cử động, không nói gì, đôi môi càng lúc càng đen.
“Thiếp đã về rồi, Triệu Thập Cửu… Thiếp đã về rồi mà…” Nàng nức nở, nhưng ngoại trừ nước mắt và tiếng khóc thút thít ra thì cơ thể nàng chỉ cứng như một tảng băng. Lúc này, cát trong đồng hồ nơi góc tường đang lẳng lặng chảy xuống. Và trong phòng thí nghiệm tâm lý của giáo sư Lã ở thế kỷ thứ 21, kim giờ bỗng dưng ngừng lại, còn cây kim giây cũng không còn nhúc nhích nữa.
“Triệu Thập Cửu...”
Nàng giãy giụa, muốn bò dậy cứu hắn.
Một lần…
Hai lần…
Ba lần… Nàng đã thử vô số lần, dần dần ngón tay nàng đã có thể cử động, cánh tay cũng vậy, nhưng cơ thể vẫn mềm oặt không có sức lực, nàng không thể lay cơ thể cao lớn lạnh cứng của Triệu Tôn.
Nàng run rẩy, nước mắt tuôn xuống tựa như những hạt châu.
“Triệu Thập Cửu, thiếp đã về rồi, thiếp là A Thất đây…”
Nàng vừa bắt mạch chẩn trị cho hắn, vừa nói chuyện với hắn, thử đánh thức ý chí của hắn, “Chàng đừng đi, khoan hãy đi, nghe thiếp nói chuyện đã, được không? Ở Đại Yến, thiếp quen biết một người đàn ông tên là Triệu Thập Cửu, hắn và thiếp cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, sinh được một trai một gái, thiếp và hắn đã hẹn sẽ cùng qua cầu Nại Hà, hứa sẽ cùng đi đến cuối đời. Thế nhưng thiếp lại bất cẩn lạc mất hắn... Lạc mất năm năm, chàng có thể tìm hắn giúp thiếp không?”
Nàng nói đến đây thì bỗng dưng dừng lại.
Bàn tay nàng đang bắt mạch cho Triệu Tôn cũng trở nên cứng đờ.
Thình thịch…. Thình thịch… Thình thịch.
Tuy rất nhỏ yếu, nhưng dù có chết nàng cũng không thể nào nhận nhầm mạch được, mạch đập của hắn đang ngập tràn sức mạnh cầu sinh. Nàng nghiến răng, như đang run rẩy, như đang nức nở, kèm theo sau đó là một tiếng quát giận dữ bật ra từ kẽ răng…
“Triệu! Thập! Cửu!”
Triệu Tôn nghẹn họng, hắn từ từ thăm dò, sờ lên đôi mắt của nàng.
“A Thất, nàng đang khóc?”
“Đồ khốn!” Nàng khàn giọng, vừa khóc vừa cười, “Lừa thiếp!”
Hắn ôm chặt nàng, cảm nhận hơi ấm của riêng nàng, mỉm cười kề mặt cọ xát gò má của nàng, từng chữ thốt ra đều khàn khàn run rẩy.
“Mắng đi, A Thất của gia lại có thể mắng người khác rồi…”
Chỉ xác, trần bì và bán hạ.
Ma hoàng, lang độc với thù du.
Sáu loại thuốc này nên để lâu.
Dùng rồi mới biết thật diệu kỳ.
Một giọng nữ thánh thót êm tai vọng ra từ trong Mặc Gia Cửu Hào.
…
Mùa đông năm Vĩnh Lộc thứ năm.
Hoàng thành mới, phủ Thuận Thiên, kinh đô mới của Đại Yến.
Hoa tuyết mùa đông rơi lả tả toát ra cái lạnh thấu xương, lớp màn bạc bao phủ tòa thành cũng như tầng tầng lớp lớp bức tường cung đỏ thắm. Gió Bắc gào rít tựa như bầy dã thú đói cồn cào đua nhau gào rú trong khe núi, khiến người ta thấy khiếp vía. Thế nhưng, căn phòng thuốc nằm độc lập trong hậu cung và được Hạ Sơ Thất đặt tên là “Mặc Gia Cửu Hào” ở phía trước lại xanh biếc um tùm, trông rất ấm áp và dễ chịu.
Giáp Nhất không biết vì sao Hạ Sơ Thất lại đặt một cái tên kỳ lạ như vậy. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Mặc Gia Cửu Hào… Cái tên này từng khiến vô số người suy đoán ngụ ý của nó.
Nhưng Hạ Sơ Thất chưa bao giờ giải thích. Dần dà, Mặc Gia Cửu Hào - phòng thuốc của hoàng hậu nương nương trở thành một nơi thần bí nhất trong hậu cung Đại Yến.
Bước trên con đường lót đá xanh dài hẹp, đi xuyên qua rừng trúc nhỏ bị tuyết bao phủ nhưng vẫn phát ra tiếng xào xạc trong gió, Giáp Nhất bước nhanh chân vào phòng thuốc, dưới sự dẫn đường của cung nữ, hắn ta vừa bước vào từ hành lang gắn rèm châu thì đã gửi thấy một mùi thuốc đông y thoang thoảng.
Hắn ta lẳng lặng đứng bên cửa.
Người phụ nữ trong phòng búi một kiểu tóc xinh đẹp, đầu hơi gục xuống, miệng đang lẩm bẩm bài “Lục Trần Ca”, nàng đang cầm một cái chày giã thuốc bằng đồng, giã “cộc cộc” vào cối thuốc trên bàn. Hình như nàng đang chế thuốc, nhưng dường như lại giống đang chơi một trò chơi thú vị nào đó hơn, trên khuôn mặt trắng nõn kia xuất hiện một rặng mây hồng, đẹp hơn cả loại phấn hồng của Kiều Trang Các, cũng khiến nàng trở nên chân thật hơn bao giờ hết.
Nàng ấy vẫn còn sống.
Nàng ấy còn sống là tốt rồi.
Điều này khiến một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cứng đờ của Giáp Nhất.
Khi Giáp Nhất vẫn chưa tên là Giáp Nhất, hắn tên là Hạ Dịch, và người phụ nữ tuy là hoàng hậu nhưng lại không ăn mặc cũng như trang điểm lộng lẫy này là muội muội duy nhất của hắn. Khi còn rất bé, hắn không thích người muội muội này, dù muội ấy rất ngoan, ngoan như thể một con vật nhỏ cần người khác bảo vệ, suốt ngày bám lấy mình, nhưng hắn vẫn thấy không thích.
Nàng sắp biến mất rồi ư? Hay nàng sắp bị hắn chọc đến tức điên?
Người đàn ông che mưa chắn gió cho nàng, kiên cường như một vị thần, sao có thể ngã xuống?
Triệu Thập Cửu… Triệu Thập Cửu….
Trong lòng nàng đang gào thét, nhưng ngoài miệng lại không thể thốt ra bất kì âm thanh nào.
Vì sao nàng lại cảm thấy đau? Chẳng phải nàng đã mất cảm giác rồi ư? Vì sao cơ thể lại đau đớn?
Nàng cứng đờ trong chốc lát, thấy hắn cười khẽ, nửa quỳ bên quan tài, thay một đôi giày mới đính đầy trân châu cho nàng. Hắn nhấc chân nàng lên hôn, sau đó chỉnh cơ thể nàng lại cho ngay ngắn rồi nằm vào quan tài, ôm chặt lấy nàng.
“A Thất, đợi nhé, gia đến rồi.”
“Không….!” Mùi rượu Phục Bách xông vào mũi, Hạ Sơ Thất suy sụp gào lên, nàng cho rằng mình gào rất lớn tiếng. Nhưng trên thực tế, cơn đau như xé rách lan ra khắp người, hơi thở của nàng thoi thóp, xuất hiện tình trạng run rẩy khi đang ở trên bờ tuyệt vọng.
Triệu Tôn nhìn nàng, sắc mặt thản nhiên, lạnh lùng, ung dung, cao quý như ngày nào, nhưng nàng lại đang gào thét trong tuyệt vọng, không thể gào thành tiếng, không thể ngăn cản đôi môi của hắn từ từ đổi sang màu tím đen.
Người học y như nàng, tất nhiên hiểu được thế nào là trúng độc.
“Triệu… Thập… Cửu…” Nàng khàn giọng, nức nở rất nhỏ, rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy, nàng đã dùng hết gần như toàn bộ sức lực muốn hắn cảm nhận được hơi thở của mình.
Nhưng hắn chỉ cau mày lại một xíu và không cử động gì.
Giọng Hạ Sơ Thất khàn đi, mặt mày méo mó, không thể cử động. Nhưng nàng biết, nàng đã trở về, nàng đang nằm trong quan tài băng, có lẽ vào khoảnh khoắc Triệu Thập Cửu uống rượu Phục Bách, nó đã kích thích tiềm thức của nàng bùng nổ, dẫn đến linh hồn cuối cùng cũng đã “tiếp đất”.
Nhưng có tác dụng gì chứ? Muộn rồi!
Cơ thể chết tiệt này của nàng vẫn không cử động được.
Hai hàng nước mắt rơi xuống, nàng muốn giết chết chính mình.
“Triệu… Thập Cửu, tại sao chứ? Thiếp đã về rồi, tại sao chàng lại muốn đi?”
Triệu Tôn không cử động, không nói gì, đôi môi càng lúc càng đen.
“Thiếp đã về rồi, Triệu Thập Cửu… Thiếp đã về rồi mà…” Nàng nức nở, nhưng ngoại trừ nước mắt và tiếng khóc thút thít ra thì cơ thể nàng chỉ cứng như một tảng băng. Lúc này, cát trong đồng hồ nơi góc tường đang lẳng lặng chảy xuống. Và trong phòng thí nghiệm tâm lý của giáo sư Lã ở thế kỷ thứ 21, kim giờ bỗng dưng ngừng lại, còn cây kim giây cũng không còn nhúc nhích nữa.
“Triệu Thập Cửu...”
Nàng giãy giụa, muốn bò dậy cứu hắn.
Một lần…
Hai lần…
Ba lần… Nàng đã thử vô số lần, dần dần ngón tay nàng đã có thể cử động, cánh tay cũng vậy, nhưng cơ thể vẫn mềm oặt không có sức lực, nàng không thể lay cơ thể cao lớn lạnh cứng của Triệu Tôn.
Nàng run rẩy, nước mắt tuôn xuống tựa như những hạt châu.
“Triệu Thập Cửu, thiếp đã về rồi, thiếp là A Thất đây…”
Nàng vừa bắt mạch chẩn trị cho hắn, vừa nói chuyện với hắn, thử đánh thức ý chí của hắn, “Chàng đừng đi, khoan hãy đi, nghe thiếp nói chuyện đã, được không? Ở Đại Yến, thiếp quen biết một người đàn ông tên là Triệu Thập Cửu, hắn và thiếp cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, sinh được một trai một gái, thiếp và hắn đã hẹn sẽ cùng qua cầu Nại Hà, hứa sẽ cùng đi đến cuối đời. Thế nhưng thiếp lại bất cẩn lạc mất hắn... Lạc mất năm năm, chàng có thể tìm hắn giúp thiếp không?”
Nàng nói đến đây thì bỗng dưng dừng lại.
Bàn tay nàng đang bắt mạch cho Triệu Tôn cũng trở nên cứng đờ.
Thình thịch…. Thình thịch… Thình thịch.
Tuy rất nhỏ yếu, nhưng dù có chết nàng cũng không thể nào nhận nhầm mạch được, mạch đập của hắn đang ngập tràn sức mạnh cầu sinh. Nàng nghiến răng, như đang run rẩy, như đang nức nở, kèm theo sau đó là một tiếng quát giận dữ bật ra từ kẽ răng…
“Triệu! Thập! Cửu!”
Triệu Tôn nghẹn họng, hắn từ từ thăm dò, sờ lên đôi mắt của nàng.
“A Thất, nàng đang khóc?”
“Đồ khốn!” Nàng khàn giọng, vừa khóc vừa cười, “Lừa thiếp!”
Hắn ôm chặt nàng, cảm nhận hơi ấm của riêng nàng, mỉm cười kề mặt cọ xát gò má của nàng, từng chữ thốt ra đều khàn khàn run rẩy.
“Mắng đi, A Thất của gia lại có thể mắng người khác rồi…”
Chỉ xác, trần bì và bán hạ.
Ma hoàng, lang độc với thù du.
Sáu loại thuốc này nên để lâu.
Dùng rồi mới biết thật diệu kỳ.
Một giọng nữ thánh thót êm tai vọng ra từ trong Mặc Gia Cửu Hào.
…
Mùa đông năm Vĩnh Lộc thứ năm.
Hoàng thành mới, phủ Thuận Thiên, kinh đô mới của Đại Yến.
Hoa tuyết mùa đông rơi lả tả toát ra cái lạnh thấu xương, lớp màn bạc bao phủ tòa thành cũng như tầng tầng lớp lớp bức tường cung đỏ thắm. Gió Bắc gào rít tựa như bầy dã thú đói cồn cào đua nhau gào rú trong khe núi, khiến người ta thấy khiếp vía. Thế nhưng, căn phòng thuốc nằm độc lập trong hậu cung và được Hạ Sơ Thất đặt tên là “Mặc Gia Cửu Hào” ở phía trước lại xanh biếc um tùm, trông rất ấm áp và dễ chịu.
Giáp Nhất không biết vì sao Hạ Sơ Thất lại đặt một cái tên kỳ lạ như vậy. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Mặc Gia Cửu Hào… Cái tên này từng khiến vô số người suy đoán ngụ ý của nó.
Nhưng Hạ Sơ Thất chưa bao giờ giải thích. Dần dà, Mặc Gia Cửu Hào - phòng thuốc của hoàng hậu nương nương trở thành một nơi thần bí nhất trong hậu cung Đại Yến.
Bước trên con đường lót đá xanh dài hẹp, đi xuyên qua rừng trúc nhỏ bị tuyết bao phủ nhưng vẫn phát ra tiếng xào xạc trong gió, Giáp Nhất bước nhanh chân vào phòng thuốc, dưới sự dẫn đường của cung nữ, hắn ta vừa bước vào từ hành lang gắn rèm châu thì đã gửi thấy một mùi thuốc đông y thoang thoảng.
Hắn ta lẳng lặng đứng bên cửa.
Người phụ nữ trong phòng búi một kiểu tóc xinh đẹp, đầu hơi gục xuống, miệng đang lẩm bẩm bài “Lục Trần Ca”, nàng đang cầm một cái chày giã thuốc bằng đồng, giã “cộc cộc” vào cối thuốc trên bàn. Hình như nàng đang chế thuốc, nhưng dường như lại giống đang chơi một trò chơi thú vị nào đó hơn, trên khuôn mặt trắng nõn kia xuất hiện một rặng mây hồng, đẹp hơn cả loại phấn hồng của Kiều Trang Các, cũng khiến nàng trở nên chân thật hơn bao giờ hết.
Nàng ấy vẫn còn sống.
Nàng ấy còn sống là tốt rồi.
Điều này khiến một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cứng đờ của Giáp Nhất.
Khi Giáp Nhất vẫn chưa tên là Giáp Nhất, hắn tên là Hạ Dịch, và người phụ nữ tuy là hoàng hậu nhưng lại không ăn mặc cũng như trang điểm lộng lẫy này là muội muội duy nhất của hắn. Khi còn rất bé, hắn không thích người muội muội này, dù muội ấy rất ngoan, ngoan như thể một con vật nhỏ cần người khác bảo vệ, suốt ngày bám lấy mình, nhưng hắn vẫn thấy không thích.