Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1164 - Ngoại truyện 5
“Huynh nghĩ sao thì phải tâm sự nói cho muội biết chứ.”
“…”
Nàng hết lòng khuyên nhủ, thế nhưng lại không có tác dụng gì.
Giáp Nhất ngồi im như một pho tượng, im lặng lắng nghe nhưng không trả lời.
Hạ Sơ Thất sắp điên rồi, vỗ mạnh xuống bàn, chỉ vào mũi hắn ta, quát lên, “Này, rốt cuộc huynh có nghe muội nói gì không hả?” Khi Hạ Sơ Thất tức giận thì bĩu môi, đôi môi đẹp tựa cánh hoa, khuôn mặt trắng nõn trông chẳng khác gì một củ hành vừa được bóc vỏ. Giáp Nhất sững người, sau đó lúng túng thu tầm mắt về, rũ mắt xuống, dường như vừa hoàn hồn lại, chắp tay nói, “Không giấu gì nương nương, thật ra vi thần... đã có người trong lòng rồi.”
Mắt Hạ Sơ Thất sáng lên.
Cảm giác ấy giống như là… núi trùng điệp ngỡ vô đường, liễu xanh hoa thắm lại dường có thôn. Nàng cười tủm tỉm xoa đôi gò má cứng đờ vì cáu giận, rồi tiến lên trước, sự chú ý tập trung hết vào khuôn mặt ngăm đen có vết sẹo mờ của Giáp Nhất, hưng phấn hỏi han, “Nàng ấy là ai? Cô nương nhà nào vậy?”
Giáp Nhất lại mím môi, hơi rũ mắt xuống.
Hạ Sơ Thất tưởng rằng hắn ta ngại ngùng bèn phì cười, “Huynh cũng thật là, trong lòng đã có cô nương mình thích rồi, tại sao không nói ra? Hại con tim mỏng manh yếu đuối của muội lo lắng sốt ruột. Nói đi, đừng đợi nữa, nếu còn đợi nữa, lỡ người ta gả cho người khác, cho dù muội phu* của huynh có là hoàng đế thì cũng chẳng thể giúp huynh cướp người ta về được đâu!”
(*) Muội phu: Em rể
Nàng nói không ngừng nghỉ chẳng khác nào bắn súng liên thanh.
Trong phòng thuốc yên lặng như tờ, chỉ có giọng nói của nàng vẫn vang lên đều đều.
Giáp Nhất vẫn im lặng như khúc gỗ, nàng nghiêm mặt, nghĩ ngợi trong chốc lát rồi cho lui Kim Tụ và những người khác xuống.
“Ca, huynh có gì khó nói ư?”
Giáp Nhất lại ngẩng đầu lên, đôi mắt như được khảm hai quả cầu băng, không có bất kì cảm xúc gì.
“Nàng ấy chết rồi.”
Chết rồi? Hèn gì…
Hạ Sơ Thất hít sâu một hơi rồi giật mình hiểu ra, sau đó nói với vẻ hơi áy náy, “Ca, xin lỗi huynh, muội không biết…” Nàng suy nghĩ lại, mình và Triệu Tôn cũng là người từng trải qua sống chết. Trong lòng Giáp Nhất đã có người thương, chuyện tình cảm quả thật không thể nào miễn cưỡng được. Nàng thở dài, không khuyên nhủ thêm, chỉ than thở đáng tiếc, hỏi thêm, “Vậy cô nương ấy là ai? Muội có quen biết không?”
Tính tình Giáp Nhất đã rất lầm lì, hôm nay lại càng lầm lì hơn.
Trước ánh nhìn của nàng, hắn ta khựng lại một lúc lâu mới lắc đầu, “Người không quen.”
“Ối, có người huynh quen mà muội lại không quen à?”
“Ừ.” Giáp Nhất trả lời, nhưng lại giống như không trả lời.
“Vậy là cô nương nhà nào vậy? Cái này có thể nói chứ?”
“Không thể.” Giáp Nhất nói một cách cứng nhắc, không nhìn nàng.
Hạ Sơ Thất nghiến răng, cầm nghiên mực trên bàn, giơ lên về phía hắn.
“Có tin muội ném chết huynh không?”
“Không tin.” Giáp Nhất vẫn ngồi im bất động, trả lời cứng nhắc như thuở nào. Hạ Sơ Thất tức tối đặt nghiên mực xuống, cảm thấy tên này đúng là một kẻ cực kì cứng đầu.
Sau một hồi trầm mặc, Hạ Sơ Thất hỏi, “Vậy huynh có thể nói cho muội biết, nàng ấy là người như thế nào không?”
Trong phòng thuốc yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng xào xạc khi gió Bắc thổi qua rừng trúc ngoài cửa sổ, có thể nghe thấy tiếng than cháy lách tách trong chậu lửa. Giáp Nhất im lặng một lúc rất lâu mới lên tiếng, “Nàng ấy rất đẹp, lông mày tựa cành liễu, đôi mắt tựa vầng trăng, khuôn mặt tựa đóa hoa, sẽ chơi khăm ta, cũng thường chọc tức ta, thỉnh thoảng khi nàng ấy nổi giận đùng đùng là sẽ mắng chửi té tát...”
Hạ Sơ Thất thấy hắn trầm ngâm, dường như đang nhớ về chuyện xưa, thế là không khỏi xuýt xoa.
“Cô nương này cũng là một cô gái kỳ quái. Nhưng mà đại ca, nếu nàng ấy đã qua đời rồi, huynh cũng thử nhìn về phía trước đi… Huynh chỉ mới ba mươi tuổi, không thể ở vậy cả đời được. Nếu nàng ấy ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ không thể thấy yên tâm.”
Mặt Giáp Nhất không cảm xúc, không trả lời, cũng không từ chối, “Xem duyên phận vậy.”
Hạ Sơ Thất sửng sốt, cảm thấy lời hắn ta nói cũng hơi có lý.
Nhưng không đợi nàng hỏi thêm, Giáp Nhất đã vội vàng đứng dậy.
“Nương nương, thuộc hạ còn có việc gấp, xin được cáo lui trước.”
Hắn ta nói xong không nhìn nàng nữa, cung kính hành lễ, sải bước rời đi, dáng vẻ vội vàng kia chẳng khác gì như nhìn thấy ma, khiến bàn tay đang giơ lên định cản hắn ta lại của Hạ Sơ Thất đơ ra giữa không trung, cuối cùng chỉ đành bó tay thở dài. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Đúng là một người kỳ lạ.”
Nàng vẫn còn rất nhiều lời muốn hỏi mà.
Ví dụ như đến bây giờ cha của nàng vẫn không biết Giáp Nhất là ai, hắn ta có muốn nhận ông ấy hay không? Ví dụ như Hạ Đình Cán đã nuôi nấng hắn ta đến ngần này, tuy không phải cha ruột nhưng cũng có tình dưỡng dục. Xét thấy biểu hiện của Giáp Nhất hôm nay, nàng cảm thấy cho dù có hỏi thì cũng chỉ là dư thừa. Tên quái thai này không hề có ý định nhận cha, đừng nói là Hạ Đình Cán, cho dù là nàng, hắn ta cũng không muốn nhận, mở miệng ra là cứ gọi “nương nương”, trông còn cứng nhắc và xa lạ hơn so với lần gặp đầu ở Tích Lâm Quách Lặc.
“Kim Tụ…” Nàng than thở.
“Nương nương, có nô tỳ.” Kim Tụ đứng khuỵu gối bên cạnh.
“Ta làm hoàng hậu liền khiến người ta sợ thế thật ư?”
“À…” Kim Tụ sững ra, vội vàng lắc đầu, “Nương nương đối xử với chúng nô tỳ rất tốt.”
Câu trả lời lấp lửng kiểu này có khác gì như không trả lời đâu.
Hạ Sơ Thất hừ mũi, lườm nàng ta, lấy cái gương gỗ đào từ trong ngực ra, nhìn ngắm khuôn mặt của mình trong gương, lắc đầu than thở rồi dẹp “lòng muốn làm mối” đi, sau đó nàng ra ngoài rẽ trái đi thẳng đến nhà bếp trong phòng dược, đeo tạp dề, rửa tay nấu canh.
Vào thời điểm này, Triệu Tôn thường sẽ ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, gặp đại thần, thương nghị quốc sự. Nhưng mỗi ngày khi qua giờ này, hắn đều sẽ đến đây ngồi một lát, trò chuyện tán gẫu với nàng. Hạ Sơ Thất đã quen với nhịp sinh hoạt của hắn, cũng sẽ đích thân xuống bếp làm một vài món điểm tâm, khi hắn đến, có thể dùng nó để lót dạ, đây cũng đã trở thành “bữa trà chiều” bắt buộc phải có mỗi ngày của họ, cũng là khoảng thời gian thoải mái nhàn rỗi nhất trong ngày.
Các tiểu cung nữ bày vài chiếc chậu lửa chống rét trong ngôi nhà chòi hình vuông đã được giăng sẵn màn, rồi lại bày ngay ngắn trà nước và bánh trái mà Hạ Sơ Thất đã làm lên bàn rồi lùi ra một cách tuần tự. Nàng nhìn trà bánh và điểm tâm trên bàn, cảm thấy hài lòng, sau đó xoa tay, cầm một miếng phô mai lên, còn chưa kịp cho vào miệng thì vạt áo màu vàng sáng của Triệu Tôn đã xuất hiện bên ngoài.
“…”
Nàng hết lòng khuyên nhủ, thế nhưng lại không có tác dụng gì.
Giáp Nhất ngồi im như một pho tượng, im lặng lắng nghe nhưng không trả lời.
Hạ Sơ Thất sắp điên rồi, vỗ mạnh xuống bàn, chỉ vào mũi hắn ta, quát lên, “Này, rốt cuộc huynh có nghe muội nói gì không hả?” Khi Hạ Sơ Thất tức giận thì bĩu môi, đôi môi đẹp tựa cánh hoa, khuôn mặt trắng nõn trông chẳng khác gì một củ hành vừa được bóc vỏ. Giáp Nhất sững người, sau đó lúng túng thu tầm mắt về, rũ mắt xuống, dường như vừa hoàn hồn lại, chắp tay nói, “Không giấu gì nương nương, thật ra vi thần... đã có người trong lòng rồi.”
Mắt Hạ Sơ Thất sáng lên.
Cảm giác ấy giống như là… núi trùng điệp ngỡ vô đường, liễu xanh hoa thắm lại dường có thôn. Nàng cười tủm tỉm xoa đôi gò má cứng đờ vì cáu giận, rồi tiến lên trước, sự chú ý tập trung hết vào khuôn mặt ngăm đen có vết sẹo mờ của Giáp Nhất, hưng phấn hỏi han, “Nàng ấy là ai? Cô nương nhà nào vậy?”
Giáp Nhất lại mím môi, hơi rũ mắt xuống.
Hạ Sơ Thất tưởng rằng hắn ta ngại ngùng bèn phì cười, “Huynh cũng thật là, trong lòng đã có cô nương mình thích rồi, tại sao không nói ra? Hại con tim mỏng manh yếu đuối của muội lo lắng sốt ruột. Nói đi, đừng đợi nữa, nếu còn đợi nữa, lỡ người ta gả cho người khác, cho dù muội phu* của huynh có là hoàng đế thì cũng chẳng thể giúp huynh cướp người ta về được đâu!”
(*) Muội phu: Em rể
Nàng nói không ngừng nghỉ chẳng khác nào bắn súng liên thanh.
Trong phòng thuốc yên lặng như tờ, chỉ có giọng nói của nàng vẫn vang lên đều đều.
Giáp Nhất vẫn im lặng như khúc gỗ, nàng nghiêm mặt, nghĩ ngợi trong chốc lát rồi cho lui Kim Tụ và những người khác xuống.
“Ca, huynh có gì khó nói ư?”
Giáp Nhất lại ngẩng đầu lên, đôi mắt như được khảm hai quả cầu băng, không có bất kì cảm xúc gì.
“Nàng ấy chết rồi.”
Chết rồi? Hèn gì…
Hạ Sơ Thất hít sâu một hơi rồi giật mình hiểu ra, sau đó nói với vẻ hơi áy náy, “Ca, xin lỗi huynh, muội không biết…” Nàng suy nghĩ lại, mình và Triệu Tôn cũng là người từng trải qua sống chết. Trong lòng Giáp Nhất đã có người thương, chuyện tình cảm quả thật không thể nào miễn cưỡng được. Nàng thở dài, không khuyên nhủ thêm, chỉ than thở đáng tiếc, hỏi thêm, “Vậy cô nương ấy là ai? Muội có quen biết không?”
Tính tình Giáp Nhất đã rất lầm lì, hôm nay lại càng lầm lì hơn.
Trước ánh nhìn của nàng, hắn ta khựng lại một lúc lâu mới lắc đầu, “Người không quen.”
“Ối, có người huynh quen mà muội lại không quen à?”
“Ừ.” Giáp Nhất trả lời, nhưng lại giống như không trả lời.
“Vậy là cô nương nhà nào vậy? Cái này có thể nói chứ?”
“Không thể.” Giáp Nhất nói một cách cứng nhắc, không nhìn nàng.
Hạ Sơ Thất nghiến răng, cầm nghiên mực trên bàn, giơ lên về phía hắn.
“Có tin muội ném chết huynh không?”
“Không tin.” Giáp Nhất vẫn ngồi im bất động, trả lời cứng nhắc như thuở nào. Hạ Sơ Thất tức tối đặt nghiên mực xuống, cảm thấy tên này đúng là một kẻ cực kì cứng đầu.
Sau một hồi trầm mặc, Hạ Sơ Thất hỏi, “Vậy huynh có thể nói cho muội biết, nàng ấy là người như thế nào không?”
Trong phòng thuốc yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng xào xạc khi gió Bắc thổi qua rừng trúc ngoài cửa sổ, có thể nghe thấy tiếng than cháy lách tách trong chậu lửa. Giáp Nhất im lặng một lúc rất lâu mới lên tiếng, “Nàng ấy rất đẹp, lông mày tựa cành liễu, đôi mắt tựa vầng trăng, khuôn mặt tựa đóa hoa, sẽ chơi khăm ta, cũng thường chọc tức ta, thỉnh thoảng khi nàng ấy nổi giận đùng đùng là sẽ mắng chửi té tát...”
Hạ Sơ Thất thấy hắn trầm ngâm, dường như đang nhớ về chuyện xưa, thế là không khỏi xuýt xoa.
“Cô nương này cũng là một cô gái kỳ quái. Nhưng mà đại ca, nếu nàng ấy đã qua đời rồi, huynh cũng thử nhìn về phía trước đi… Huynh chỉ mới ba mươi tuổi, không thể ở vậy cả đời được. Nếu nàng ấy ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ không thể thấy yên tâm.”
Mặt Giáp Nhất không cảm xúc, không trả lời, cũng không từ chối, “Xem duyên phận vậy.”
Hạ Sơ Thất sửng sốt, cảm thấy lời hắn ta nói cũng hơi có lý.
Nhưng không đợi nàng hỏi thêm, Giáp Nhất đã vội vàng đứng dậy.
“Nương nương, thuộc hạ còn có việc gấp, xin được cáo lui trước.”
Hắn ta nói xong không nhìn nàng nữa, cung kính hành lễ, sải bước rời đi, dáng vẻ vội vàng kia chẳng khác gì như nhìn thấy ma, khiến bàn tay đang giơ lên định cản hắn ta lại của Hạ Sơ Thất đơ ra giữa không trung, cuối cùng chỉ đành bó tay thở dài. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Đúng là một người kỳ lạ.”
Nàng vẫn còn rất nhiều lời muốn hỏi mà.
Ví dụ như đến bây giờ cha của nàng vẫn không biết Giáp Nhất là ai, hắn ta có muốn nhận ông ấy hay không? Ví dụ như Hạ Đình Cán đã nuôi nấng hắn ta đến ngần này, tuy không phải cha ruột nhưng cũng có tình dưỡng dục. Xét thấy biểu hiện của Giáp Nhất hôm nay, nàng cảm thấy cho dù có hỏi thì cũng chỉ là dư thừa. Tên quái thai này không hề có ý định nhận cha, đừng nói là Hạ Đình Cán, cho dù là nàng, hắn ta cũng không muốn nhận, mở miệng ra là cứ gọi “nương nương”, trông còn cứng nhắc và xa lạ hơn so với lần gặp đầu ở Tích Lâm Quách Lặc.
“Kim Tụ…” Nàng than thở.
“Nương nương, có nô tỳ.” Kim Tụ đứng khuỵu gối bên cạnh.
“Ta làm hoàng hậu liền khiến người ta sợ thế thật ư?”
“À…” Kim Tụ sững ra, vội vàng lắc đầu, “Nương nương đối xử với chúng nô tỳ rất tốt.”
Câu trả lời lấp lửng kiểu này có khác gì như không trả lời đâu.
Hạ Sơ Thất hừ mũi, lườm nàng ta, lấy cái gương gỗ đào từ trong ngực ra, nhìn ngắm khuôn mặt của mình trong gương, lắc đầu than thở rồi dẹp “lòng muốn làm mối” đi, sau đó nàng ra ngoài rẽ trái đi thẳng đến nhà bếp trong phòng dược, đeo tạp dề, rửa tay nấu canh.
Vào thời điểm này, Triệu Tôn thường sẽ ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, gặp đại thần, thương nghị quốc sự. Nhưng mỗi ngày khi qua giờ này, hắn đều sẽ đến đây ngồi một lát, trò chuyện tán gẫu với nàng. Hạ Sơ Thất đã quen với nhịp sinh hoạt của hắn, cũng sẽ đích thân xuống bếp làm một vài món điểm tâm, khi hắn đến, có thể dùng nó để lót dạ, đây cũng đã trở thành “bữa trà chiều” bắt buộc phải có mỗi ngày của họ, cũng là khoảng thời gian thoải mái nhàn rỗi nhất trong ngày.
Các tiểu cung nữ bày vài chiếc chậu lửa chống rét trong ngôi nhà chòi hình vuông đã được giăng sẵn màn, rồi lại bày ngay ngắn trà nước và bánh trái mà Hạ Sơ Thất đã làm lên bàn rồi lùi ra một cách tuần tự. Nàng nhìn trà bánh và điểm tâm trên bàn, cảm thấy hài lòng, sau đó xoa tay, cầm một miếng phô mai lên, còn chưa kịp cho vào miệng thì vạt áo màu vàng sáng của Triệu Tôn đã xuất hiện bên ngoài.