Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1166 - Ngoại truyện 7
Triệu Tôn lườm nàng, thong thả đặt bát cháo xuống trước mặt nàng.
“Cháo chín mềm, thơm phưng phức, hoàng hậu, thêm một bát nữa.”
Hạ Sơ Thất cong môi, múc đầy bát rồi lại đặt trước mặt hắn, sau đó chờ đợi.
Hắn ăn xong, nàng lại cười trêu ghẹo, “Gia, có phải chàng muốn chết cùng thiếp không? Vì sao lại ngại trả lời chứ?”
Triệu Tôn vẫn trầm mặc lạnh lùng, đưa bát không cho nàng.
“Ngọt mặn vừa phải, khiến người ta muốn ăn thêm. Thêm một bát nữa.”
Một bát, hai bát, ba bát…
Ăn xong bát thứ tư, không ngờ hắn lại đưa bát không tới nữa, cuối cùng Hạ Sơ Thất đành chịu thua. Nàng vốn chỉ muốn hắn ăn nhiều một chút. Những ngày qua sự vụ trong triều rất nhiều, phía Bắc bão tuyết hoành hành, phía Nam thổ ti tạo phản, hắn gần như đã vào trạng thái mất ăn mất ngủ, ngày nào cũng về rất muộn, hôm sau đã phải dậy rất sớm, nhìn hốc hác đi thấy rõ. Nhưng cho dù có bồi bổ thì cũng không thể bồi bổ theo kiểu không biết tiết chế như vậy.
Nàng đẩy cái bát đi, chống hai khuỷu tay trên bàn, nheo mắt khó chịu.
“Còn ăn nữa? Biết bát thứ mấy rồi không?”
“Đây chẳng phải là ý của A Thất ư?” Quả nhiên hắn đã nhìn thấu mục đích của nàng.
Không những như thế, hắn còn thêm vào cách lý giải của mình, “Cháo thần tiên đỡ lao lực, bổ nguyên dương, có lợi cho thân thể… Gia phải ăn thêm mấy bát nữa.”
Mặt Hạ Sơ Thất hơi nóng lên, lườm hắn, suy nghĩ một lát rồi mỉm cười.
“Đừng giở trò lưu manh để rồi đánh trống lảng nhé. Thừa nhận tự tử theo thiếp khó vậy ư?”
Sắc mặt Triệu Tôn bình tĩnh nhưng cách nói chuyện lại độc như rắn, “Đùa nàng thôi…”
“Thì đó, một hoàng đế gia anh minh thần võ sao có thể đi làm cái chuyện ngu ngốc như tự tử vì tình kia được nhỉ?” Hạ Sơ Thất vừa cười hi hi vừa nhìn hắn, cứ luôn mồm nói “tự tử vì nàng” khiến khuôn mặt đang rất ung dung của Triệu Tôn thoáng trở nên mất tự nhiên. Nhưng Triệu Thập Cửu là người có bụng dạ ranh ma, nàng chưa kịp bắt được thóp của hắn thì hắn đã thò tay ra nắm lấy tay của nàng xoa nắn, ánh mắt sâu thẳm, kéo nàng ngồi vào lòng.
“Cháo thần tiên quả nhiên có hiệu quả kỳ diệu…” Con ngươi đen láy của hắn lóe lên, giọng hơi khàn đi, “Mấy ngày nay gia lạnh nhạt với A Thất, hôm nay rảnh rỗi, vừa hay có thể vỗ về, cũng tiện thể tiêu hóa thức ăn.”
Hạ Sơ Thất sửng sốt, vừa phì cười vừa vỗ vai hắn.
“Cũng không xem đây là đâu, chàng dám làm bậy à?”
“Vì sao lại không?” Triệu Tôn có lập ra quy tắc, khi hắn và hoàng hậu ở bên nhau, người khác không được phép vào đây nên tất nhiên là hắn chẳng lo gì rồi. Huống gì, hắn là hoàng đế, thân mật với phu nhân của mình, ai lại quy định phải đi chọn chỗ chứ? Lúc này bên ngoài tuyết rơi lả tả, trong ngôi chòi ấm áp như xuân, buông rèm xuống, nơi đây đã trở thành một chốn mê hồn.
“A Thất…” Giọng của hắn gần như là nỉ non, tiếng nói trầm khàn lướt qua vành tai. Cả người Hạ Sơ Thất hơi run lên, nhìn hắn với vẻ không thể tin được, cuối cùng cũng phản xạ lại, tên này không phải đang nói đùa với nàng!
Nàng cười khẽ rồi đẩy hắn ra, nhưng hắn lại vùi đầu vào cổ nàng, ôm nàng vào lòng, từ từ đứng dậy, đích thân buông rèm xuống, sau đó đặt nàng ngồi lên chiếc bàn gỗ lim bị lửa than chiếu đỏ rực rồi cúi đầu kề đến gần, thở hổn hển.
Hạ Sơ Thất thấy ngứa, hai má đỏ bừng, tim đập loạn xạ.
Họ đã ở bên nhau gần bảy năm trời, cả hai đều rõ chuyện chăn gối. Nhưng mà theo lẽ thường tình, Triệu Tôn nên chán nàng từ lâu rồi mới đúng chứ. Hắn là hoàng đế, muốn kiểu mỹ nhân nào mà chẳng có? Có cơ hội sẽ đổi khẩu vị, đây cũng là chuyện thường tình. Nhưng Triệu Thập Cửu nhà nàng lại không phải là người đàn ông bình thường, cho dù hắn và nàng hiểu rõ nhau như tay trái với tay phải thì hắn vẫn luôn mê mẩn nàng đến mất hồn. Nếu nàng không chịu phối hợp, hắn vẫn có thể tự tìm niềm vui, nếu nàng chịu phối hợp một chút thì hắn sẽ càng thêm phấn khởi.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Chuyện này xem ra chẳng có gì, nhưng muốn hiểu rõ thì phải thực hành mới biết…
Than trong chậu kêu lách tách không ngừng, bùng lên ngọn lửa hồng, dường như đang phối hợp với nhịp điệu của họ. Hai người ân ái hòa hợp, phải mất một lúc sau, đến khi mớ tuyết đọng trên cây run rẩy rơi xuống thì họ mới chịu dừng lại. Mây hồng tan đi, họ tình chàng ý thiếp ân ái quấn quýt, không nỡ buông nhau ra.
“Triệu Thập Cửu…”
Hạ Sơ Thất tựa vào lòng hắn, gác cằm trên vai hắn, cạn kiệt sức lực.
“Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, rồi cũng có ngày chàng sẽ bị hư thận thôi….”
“Không sao!” Triệu Tôn vùi đầu vào cổ nàng, cười khẽ, “Có A Thất của ta ở đây, cho dù gia có tám mươi tuổi thì cũng vẫn vác thương lên trận được.”
Hạ Sơ Thất trông hệt như một chú chuột nhỏ trộm được mỡ, cọ tới cọ lui trong lòng hắn.
“Đừng nhúc nhích!” Hắn nhìn cặp đùi trắng nõn như ngó sen của nàng, giữ phần eo mềm mại không xương của nàng lại, chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng vẫn chưa tắt, cơ thể vẫn đang kêu gào, thế là đành phải đè nàng lại, không cho phép đối phương cử động thêm.
Chuyện này nói ra cũng kỳ lạ, không những Hạ Sơ Thất không hiểu, đến ngay cả hắn cũng không thể hiểu được. Thường nói phu thê ở bên nhau lâu ngày sẽ còn chỉ còn lại ân tình và thân tình, rất khó tìm lại được cảm giác khoái lạc và kích thích như năm xưa. Nhưng A Thất đối với hắn mà nói lại không phải như vậy, trên người nàng luôn có một sức hấp dẫn không thể nào giải thích được, khiến nàng trở thành một nơi thần bí dụ dỗ mê hoặc hắn, mỗi khi ở riêng với nàng, hắn sẽ không nhịn được mà lần mò khám phá... Như lúc này đây, hai người vừa ân ái xong, hắn cũng đã thấy hơi mệt sau một ngày bận rộn xử lý chính sự, nhưng vẫn không thể đè được ngọn lửa kia xuống.
“A Thất…”
Tiếng nỉ non của hắn vang bên tai.
Không cần giải thích, không cần nói rõ, Hạ Sơ Thất vẫn hiểu, hoàng đế bệ hạ lại thèm khát rồi.
“Thiếp mệt!” Nàng nhìn trời, từ chối.
“Không sao, nàng nghỉ một lúc đi.”
“Thiếp đau hông.”
“Gia xoa bóp cho nàng.”
“Thiếp thấy không thoải mái.”
“Đúng lúc có thể thông kinh mạch, gia trị giúp nàng.”
“Triệu Thập Cửu!”
Hạ Sơ Thất khẽ quát lên, nhưng còn chưa kịp xoay người thì đã bị hắn ôm ngược trở lại, ngồi lên hông hắn. Nàng sững người, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của đối phương, nhanh chóng đè tay hắn lại.
“Gia…”
“Hử?” Hắn trả lời, nhìn ánh mắt đáng thương của nàng, không khỏi bật cười. Hắn kiềm chế cảm xúc, buông tay ra, định thả nàng đi, nào ngờ người phụ nữ của hắn lại bỗng dưng nổi hứng thú, nàng vòng hai tay qua cổ hắn, dán lên người hắn, chủ động quấn lấy hắn.
“Cháo chín mềm, thơm phưng phức, hoàng hậu, thêm một bát nữa.”
Hạ Sơ Thất cong môi, múc đầy bát rồi lại đặt trước mặt hắn, sau đó chờ đợi.
Hắn ăn xong, nàng lại cười trêu ghẹo, “Gia, có phải chàng muốn chết cùng thiếp không? Vì sao lại ngại trả lời chứ?”
Triệu Tôn vẫn trầm mặc lạnh lùng, đưa bát không cho nàng.
“Ngọt mặn vừa phải, khiến người ta muốn ăn thêm. Thêm một bát nữa.”
Một bát, hai bát, ba bát…
Ăn xong bát thứ tư, không ngờ hắn lại đưa bát không tới nữa, cuối cùng Hạ Sơ Thất đành chịu thua. Nàng vốn chỉ muốn hắn ăn nhiều một chút. Những ngày qua sự vụ trong triều rất nhiều, phía Bắc bão tuyết hoành hành, phía Nam thổ ti tạo phản, hắn gần như đã vào trạng thái mất ăn mất ngủ, ngày nào cũng về rất muộn, hôm sau đã phải dậy rất sớm, nhìn hốc hác đi thấy rõ. Nhưng cho dù có bồi bổ thì cũng không thể bồi bổ theo kiểu không biết tiết chế như vậy.
Nàng đẩy cái bát đi, chống hai khuỷu tay trên bàn, nheo mắt khó chịu.
“Còn ăn nữa? Biết bát thứ mấy rồi không?”
“Đây chẳng phải là ý của A Thất ư?” Quả nhiên hắn đã nhìn thấu mục đích của nàng.
Không những như thế, hắn còn thêm vào cách lý giải của mình, “Cháo thần tiên đỡ lao lực, bổ nguyên dương, có lợi cho thân thể… Gia phải ăn thêm mấy bát nữa.”
Mặt Hạ Sơ Thất hơi nóng lên, lườm hắn, suy nghĩ một lát rồi mỉm cười.
“Đừng giở trò lưu manh để rồi đánh trống lảng nhé. Thừa nhận tự tử theo thiếp khó vậy ư?”
Sắc mặt Triệu Tôn bình tĩnh nhưng cách nói chuyện lại độc như rắn, “Đùa nàng thôi…”
“Thì đó, một hoàng đế gia anh minh thần võ sao có thể đi làm cái chuyện ngu ngốc như tự tử vì tình kia được nhỉ?” Hạ Sơ Thất vừa cười hi hi vừa nhìn hắn, cứ luôn mồm nói “tự tử vì nàng” khiến khuôn mặt đang rất ung dung của Triệu Tôn thoáng trở nên mất tự nhiên. Nhưng Triệu Thập Cửu là người có bụng dạ ranh ma, nàng chưa kịp bắt được thóp của hắn thì hắn đã thò tay ra nắm lấy tay của nàng xoa nắn, ánh mắt sâu thẳm, kéo nàng ngồi vào lòng.
“Cháo thần tiên quả nhiên có hiệu quả kỳ diệu…” Con ngươi đen láy của hắn lóe lên, giọng hơi khàn đi, “Mấy ngày nay gia lạnh nhạt với A Thất, hôm nay rảnh rỗi, vừa hay có thể vỗ về, cũng tiện thể tiêu hóa thức ăn.”
Hạ Sơ Thất sửng sốt, vừa phì cười vừa vỗ vai hắn.
“Cũng không xem đây là đâu, chàng dám làm bậy à?”
“Vì sao lại không?” Triệu Tôn có lập ra quy tắc, khi hắn và hoàng hậu ở bên nhau, người khác không được phép vào đây nên tất nhiên là hắn chẳng lo gì rồi. Huống gì, hắn là hoàng đế, thân mật với phu nhân của mình, ai lại quy định phải đi chọn chỗ chứ? Lúc này bên ngoài tuyết rơi lả tả, trong ngôi chòi ấm áp như xuân, buông rèm xuống, nơi đây đã trở thành một chốn mê hồn.
“A Thất…” Giọng của hắn gần như là nỉ non, tiếng nói trầm khàn lướt qua vành tai. Cả người Hạ Sơ Thất hơi run lên, nhìn hắn với vẻ không thể tin được, cuối cùng cũng phản xạ lại, tên này không phải đang nói đùa với nàng!
Nàng cười khẽ rồi đẩy hắn ra, nhưng hắn lại vùi đầu vào cổ nàng, ôm nàng vào lòng, từ từ đứng dậy, đích thân buông rèm xuống, sau đó đặt nàng ngồi lên chiếc bàn gỗ lim bị lửa than chiếu đỏ rực rồi cúi đầu kề đến gần, thở hổn hển.
Hạ Sơ Thất thấy ngứa, hai má đỏ bừng, tim đập loạn xạ.
Họ đã ở bên nhau gần bảy năm trời, cả hai đều rõ chuyện chăn gối. Nhưng mà theo lẽ thường tình, Triệu Tôn nên chán nàng từ lâu rồi mới đúng chứ. Hắn là hoàng đế, muốn kiểu mỹ nhân nào mà chẳng có? Có cơ hội sẽ đổi khẩu vị, đây cũng là chuyện thường tình. Nhưng Triệu Thập Cửu nhà nàng lại không phải là người đàn ông bình thường, cho dù hắn và nàng hiểu rõ nhau như tay trái với tay phải thì hắn vẫn luôn mê mẩn nàng đến mất hồn. Nếu nàng không chịu phối hợp, hắn vẫn có thể tự tìm niềm vui, nếu nàng chịu phối hợp một chút thì hắn sẽ càng thêm phấn khởi.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Chuyện này xem ra chẳng có gì, nhưng muốn hiểu rõ thì phải thực hành mới biết…
Than trong chậu kêu lách tách không ngừng, bùng lên ngọn lửa hồng, dường như đang phối hợp với nhịp điệu của họ. Hai người ân ái hòa hợp, phải mất một lúc sau, đến khi mớ tuyết đọng trên cây run rẩy rơi xuống thì họ mới chịu dừng lại. Mây hồng tan đi, họ tình chàng ý thiếp ân ái quấn quýt, không nỡ buông nhau ra.
“Triệu Thập Cửu…”
Hạ Sơ Thất tựa vào lòng hắn, gác cằm trên vai hắn, cạn kiệt sức lực.
“Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, rồi cũng có ngày chàng sẽ bị hư thận thôi….”
“Không sao!” Triệu Tôn vùi đầu vào cổ nàng, cười khẽ, “Có A Thất của ta ở đây, cho dù gia có tám mươi tuổi thì cũng vẫn vác thương lên trận được.”
Hạ Sơ Thất trông hệt như một chú chuột nhỏ trộm được mỡ, cọ tới cọ lui trong lòng hắn.
“Đừng nhúc nhích!” Hắn nhìn cặp đùi trắng nõn như ngó sen của nàng, giữ phần eo mềm mại không xương của nàng lại, chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng vẫn chưa tắt, cơ thể vẫn đang kêu gào, thế là đành phải đè nàng lại, không cho phép đối phương cử động thêm.
Chuyện này nói ra cũng kỳ lạ, không những Hạ Sơ Thất không hiểu, đến ngay cả hắn cũng không thể hiểu được. Thường nói phu thê ở bên nhau lâu ngày sẽ còn chỉ còn lại ân tình và thân tình, rất khó tìm lại được cảm giác khoái lạc và kích thích như năm xưa. Nhưng A Thất đối với hắn mà nói lại không phải như vậy, trên người nàng luôn có một sức hấp dẫn không thể nào giải thích được, khiến nàng trở thành một nơi thần bí dụ dỗ mê hoặc hắn, mỗi khi ở riêng với nàng, hắn sẽ không nhịn được mà lần mò khám phá... Như lúc này đây, hai người vừa ân ái xong, hắn cũng đã thấy hơi mệt sau một ngày bận rộn xử lý chính sự, nhưng vẫn không thể đè được ngọn lửa kia xuống.
“A Thất…”
Tiếng nỉ non của hắn vang bên tai.
Không cần giải thích, không cần nói rõ, Hạ Sơ Thất vẫn hiểu, hoàng đế bệ hạ lại thèm khát rồi.
“Thiếp mệt!” Nàng nhìn trời, từ chối.
“Không sao, nàng nghỉ một lúc đi.”
“Thiếp đau hông.”
“Gia xoa bóp cho nàng.”
“Thiếp thấy không thoải mái.”
“Đúng lúc có thể thông kinh mạch, gia trị giúp nàng.”
“Triệu Thập Cửu!”
Hạ Sơ Thất khẽ quát lên, nhưng còn chưa kịp xoay người thì đã bị hắn ôm ngược trở lại, ngồi lên hông hắn. Nàng sững người, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của đối phương, nhanh chóng đè tay hắn lại.
“Gia…”
“Hử?” Hắn trả lời, nhìn ánh mắt đáng thương của nàng, không khỏi bật cười. Hắn kiềm chế cảm xúc, buông tay ra, định thả nàng đi, nào ngờ người phụ nữ của hắn lại bỗng dưng nổi hứng thú, nàng vòng hai tay qua cổ hắn, dán lên người hắn, chủ động quấn lấy hắn.
Bình luận facebook