Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1169 - Ngoại truyện 10
Vụ án của nàng ta cũng không giống như những vụ án khác. Theo quy trình thì phải thẩm vấn, kết án, không cần biết là sống hay chết, nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó, còn vụ án của nàng ta thì lại bị treo lơ lửng suốt năm năm không giải quyết. Nếu nói nàng ta là trọng phạm thì phải nên chém đầu từ lâu cho xong chuyện, cần gì phải lãng phí lương thực? Nhưng nàng ta không những không bị chém đầu mà còn được hưởng ân điển những phạm nhân khác không có. Khi nàng ta bệnh, thậm Chí chỉ huy sứ còn mời thái y đến chẩn trị cho nàng ta. Còn nếu nói nàng ta không phải là trọng phạm thì sao lại bị giam ở cái nơi lạnh lẽo ẩm thấp nhất Chiếu Ngục, thỉnh thoảng lại có những tiếng kêu thảm thiết sởn gai óc vọng ra từ bên trong, có khi còn văng vẳng đến nửa đêm không dứt, có thể thấy nàng ta bị tra tấn khủng khiếp đến cỡ nào.
Họ tò mò nhưng không dám hỏi quá nhiều.
Chỉ thoáng thoáng nghe nói rằng, hình như người phụ nữ đó có chút liên quan đến hoàng hậu nương nương.
Nếu như nàng ta là người của hoàng hậu thì vì sao lại bị giam ở đây suốt năm năm trời?
Cánh cửa gỗ mục nát được mở phát ra tiếng kẽo kẹt.
Trong góc phòng được lót cỏ khô, một người phụ nữ đầu tóc bù xù ngẩng đầu lên, ngửa khuôn mặt trắng bệch ra, nhìn về phía Giáp Nhất.
“Ha…”
Nàng ta thở một hơi giống như đang cười.
Nhưng âm thanh khàn đặc kia còn khó nghe hơn khóc.
“Hôm nay ngươi không vui, hay lại nghĩ ra được cách gì tới hành hạ ta?”
Giáp Nhất không trả lời mà chỉ nhìn ngục tốt đang đứng bên cửa.
Gã ngục tốt kia liếc nhìn hắn ta, sợ tới mức sống lưng toát mồ hôi, vội vàng cúi đầu bẩm báo, “Bẩm đại nhân, hôm nay nàng ta ăn ba trận roi trúc nhưng cũng vẫn còn rất cứng miệng… đã mạo phạm đại nhân, lát nữa tiểu nhân nhất định sẽ xử lý nàng ta.”
Ăn roi trúc được coi như là một cách nói trong nghề, có nghĩa tương tự như quất roi.
Nhưng hình phạt quất roi của Chiếu Ngục lại không giống với chỗ khác.
Trên roi trúc… được tẩm đầy muối.
Giáp Nhất nheo mắt nhìn gã, “Có khai ra gì không?”
Gã ngục tốt kia lắc đầu, “Không có.”
Giáp Nhất không thấy bất ngờ với câu trả lời đó. Thời gian năm năm đã trôi qua, sao hắn ta không biết là không thể moi được tin tức của Triệu Miên Trạch từ Cố A Kiều chứ? Huống hồ, cho dù năm xưa nàng ta có biết chút gì đó thì sau khoảng thời gian năm năm dài đằng đẵng kia, những tin tức đó đã không còn giá trị gì nữa rồi. Nhưng vì sao vẫn giam nàng ta ở đây mà không giết quách đi cho rồi, là bởi vì nàng ta quá đặc biệt: hoàng hậu nương nương từng dặn dò giữ mạng của nàng ta lại.
Giáp Nhất không biết Hạ Sơ Thất có lòng tốt hay ý xấu.
Bởi vì theo hắn ta, người bị giam trong Chiếu Ngục, nỗi đau khổ lớn nhất không phải là cái chết.
Chết không có gì đáng sợ, sống mới đáng sợ.
Giáp Nhất vung tay áo, hai tên ngục tốt kia lui xuống. Hắn ta cúi đầu, bước vào căn phòng giam u tối đầy mùi thối, cầm một ngọn đèn dầu, nhìn khuôn mặt của Cố A Kiều, im lặng không nói gì. Sau năm năm thì đã không còn tìm thấy bất kì nét xinh đẹp nào trên khuôn mặt khuôn mặt của nàng ta nữa. Ở cái nơi thế này, cho dù là Tây Thi, Điêu Thuyền đi chăng nữa, sau khi ở trong đây dăm ba tháng thì cũng sẽ trở nên tàn tạ.
Đã vài ngày rồi Giáp Nhất không đến đây.
Khi nhìn ả nữ nhân này, cả người hắn ta sẽ luôn ngập tràn sát khí.
Đã có vài ngày, hắn ta sợ mình không kiềm chế được sẽ bóp chết nàng ta.
Dưới chân là mặt đất lạnh lẽo, cho dù đã mang giày nhưng hắn ta vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo ẩm ướt đó.
“Lạnh không?” Hắn ta hỏi với giọng hững hờ.
Cố A Kiều rùng mình, ôm hai cánh tay, nhìn hắn ta trong hoảng sợ.
“Lạnh, rất lạnh, ta rất lạnh… Đại nhân, ngài động lòng từ bi, tha cho ta đi!”
Giáp Nhất cảm thấy như đang nghe một câu chuyện cười, đôi con ngươi sâu thẳm in dấu trên mặt nàng ta.
“Ngươi còn muốn… ra khỏi đây?”
Mặt Cố A Kiều xám ngoét, nàng ta run rẩy, hai hàm răng khẽ va vào nhau.
“Các ngươi… muốn giết ta?”
Giáp Nhất không biết vì sao nàng ta lại có suy đoán đó. Hắn ta không trả lời, chỉ thong thả treo chiếc đèn dầu lên tường, trong ánh sáng mờ ấy, hắn ta bước từng bước về phía Cố A Kiều, nhìn khuôn mặt trắng bệch như ma nữ kia, hắn ta bỗng nhiên rút thanh đao Tú Xuân bên hông ra, chém sống đao xuống hai cánh tay của nàng ta.
“Rắc”, dường như có tiếng nứt xương vang lên.
Cố A Kiều kêu lên thảm thiết. Hai cánh tay đang ôm chéo kia bỗng rũ xuống như bông vải.
“A… A.... Vì… Vì sao? Đau... A…”
Giáp Nhất nâng thanh đao lên, nhướng mày, xoay cổ tay rồi bỏ đao vào vỏ.
“Cố quý nhân là sủng phi của Kiến Chương Đế, thân phận cao quý, ôm ngực run rẩy thì còn ra thể thống gì? Không đánh gãy tay ngươi thì sao có thể giữ được thể diện của hoàng thất?”
Cố A Kiều đau đến mức môi trở nên tím tái, gần như muốn ngất đi.
“… Đau… Tha cho ta đi!”
“Cố quý nhân đừng lo, cố chịu đau vài ngày, nếu không thể khỏi hẳn bổn tọa sẽ gọi thái y cho ngươi.”
“… Ma quỷ… Ngươi là ma quỷ… Các ngươi đều là ma quỷ…” Cố A Kiều lẩm bẩm, người xụi lơ, hai chân khép chặt, có vẻ như muốn dựa vào tường, nhưng cơn đau gãy xương như xuyên thấu tim gan, cộng thêm trời đông đất lạnh, nàng ta ăn mặc mỏng manh nên chẳng thể nào chống lại được cơn đau kịch liệt ấy. Nàng ta rên rỉ đau đớn, cuối cùng không thể chịu đựng được thêm, cơ thể nghiêng về trước, ngã nhào xuống đất, đầu hơi ngẩng lên, há miệng nhìn Giáp Nhất, thở hổn hển.
“Ngươi… có giỏi… giết… giết ta đi!”
“Giết ngươi, có khác gì quá hời cho ngươi? Ngươi có biết không? Cỏ trên mộ huynh đệ ta ở Thông Ninh Viễn đã cao đến đỉnh đầu rồi... Nếu ngươi chết rồi, ta biết ăn nói sao với hai vợ chồng y đây?”
Mặt Cố A Kiều xám ngoét, trán toát mồ hôi.
Vài năm sống trong Chiếu Ngục, trong lòng nàng ta biết rất rõ, so với những điều khác nàng ta từng làm, chuyện họ hận nàng ta nhất đó chính là việc nàng ta phối hợp với Cảnh Tam Hữu, dụ Trần Cảnh vào Thông Ninh Viễn, dẫn đến cái chết của y và Tinh Lam, để lại mẹ già con nhỏ... và đó cũng trở thành niềm tiếc nuối cả đời của họ.
Cố A Kiều ngập ngừng, trườn lên phía trước, túm lấy giày của Giáp Nhất. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
“Đại nhân, ta đã khai hết rồi, đã khai rất nhiều lần rồi, không liên quan tới ta… Ta chưa từng muốn họ chết… Ta chỉ bị Triệu Miên Trạch ép buộc… Hắn ta là đế vương, ta chỉ là phi tần của hắn, hắn ta muốn tặng ta cho kẻ khác, trong lòng ta vừa oán vừa hận, nhưng ta làm gì có cách nào phản kháng lại được?”
Họ tò mò nhưng không dám hỏi quá nhiều.
Chỉ thoáng thoáng nghe nói rằng, hình như người phụ nữ đó có chút liên quan đến hoàng hậu nương nương.
Nếu như nàng ta là người của hoàng hậu thì vì sao lại bị giam ở đây suốt năm năm trời?
Cánh cửa gỗ mục nát được mở phát ra tiếng kẽo kẹt.
Trong góc phòng được lót cỏ khô, một người phụ nữ đầu tóc bù xù ngẩng đầu lên, ngửa khuôn mặt trắng bệch ra, nhìn về phía Giáp Nhất.
“Ha…”
Nàng ta thở một hơi giống như đang cười.
Nhưng âm thanh khàn đặc kia còn khó nghe hơn khóc.
“Hôm nay ngươi không vui, hay lại nghĩ ra được cách gì tới hành hạ ta?”
Giáp Nhất không trả lời mà chỉ nhìn ngục tốt đang đứng bên cửa.
Gã ngục tốt kia liếc nhìn hắn ta, sợ tới mức sống lưng toát mồ hôi, vội vàng cúi đầu bẩm báo, “Bẩm đại nhân, hôm nay nàng ta ăn ba trận roi trúc nhưng cũng vẫn còn rất cứng miệng… đã mạo phạm đại nhân, lát nữa tiểu nhân nhất định sẽ xử lý nàng ta.”
Ăn roi trúc được coi như là một cách nói trong nghề, có nghĩa tương tự như quất roi.
Nhưng hình phạt quất roi của Chiếu Ngục lại không giống với chỗ khác.
Trên roi trúc… được tẩm đầy muối.
Giáp Nhất nheo mắt nhìn gã, “Có khai ra gì không?”
Gã ngục tốt kia lắc đầu, “Không có.”
Giáp Nhất không thấy bất ngờ với câu trả lời đó. Thời gian năm năm đã trôi qua, sao hắn ta không biết là không thể moi được tin tức của Triệu Miên Trạch từ Cố A Kiều chứ? Huống hồ, cho dù năm xưa nàng ta có biết chút gì đó thì sau khoảng thời gian năm năm dài đằng đẵng kia, những tin tức đó đã không còn giá trị gì nữa rồi. Nhưng vì sao vẫn giam nàng ta ở đây mà không giết quách đi cho rồi, là bởi vì nàng ta quá đặc biệt: hoàng hậu nương nương từng dặn dò giữ mạng của nàng ta lại.
Giáp Nhất không biết Hạ Sơ Thất có lòng tốt hay ý xấu.
Bởi vì theo hắn ta, người bị giam trong Chiếu Ngục, nỗi đau khổ lớn nhất không phải là cái chết.
Chết không có gì đáng sợ, sống mới đáng sợ.
Giáp Nhất vung tay áo, hai tên ngục tốt kia lui xuống. Hắn ta cúi đầu, bước vào căn phòng giam u tối đầy mùi thối, cầm một ngọn đèn dầu, nhìn khuôn mặt của Cố A Kiều, im lặng không nói gì. Sau năm năm thì đã không còn tìm thấy bất kì nét xinh đẹp nào trên khuôn mặt khuôn mặt của nàng ta nữa. Ở cái nơi thế này, cho dù là Tây Thi, Điêu Thuyền đi chăng nữa, sau khi ở trong đây dăm ba tháng thì cũng sẽ trở nên tàn tạ.
Đã vài ngày rồi Giáp Nhất không đến đây.
Khi nhìn ả nữ nhân này, cả người hắn ta sẽ luôn ngập tràn sát khí.
Đã có vài ngày, hắn ta sợ mình không kiềm chế được sẽ bóp chết nàng ta.
Dưới chân là mặt đất lạnh lẽo, cho dù đã mang giày nhưng hắn ta vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo ẩm ướt đó.
“Lạnh không?” Hắn ta hỏi với giọng hững hờ.
Cố A Kiều rùng mình, ôm hai cánh tay, nhìn hắn ta trong hoảng sợ.
“Lạnh, rất lạnh, ta rất lạnh… Đại nhân, ngài động lòng từ bi, tha cho ta đi!”
Giáp Nhất cảm thấy như đang nghe một câu chuyện cười, đôi con ngươi sâu thẳm in dấu trên mặt nàng ta.
“Ngươi còn muốn… ra khỏi đây?”
Mặt Cố A Kiều xám ngoét, nàng ta run rẩy, hai hàm răng khẽ va vào nhau.
“Các ngươi… muốn giết ta?”
Giáp Nhất không biết vì sao nàng ta lại có suy đoán đó. Hắn ta không trả lời, chỉ thong thả treo chiếc đèn dầu lên tường, trong ánh sáng mờ ấy, hắn ta bước từng bước về phía Cố A Kiều, nhìn khuôn mặt trắng bệch như ma nữ kia, hắn ta bỗng nhiên rút thanh đao Tú Xuân bên hông ra, chém sống đao xuống hai cánh tay của nàng ta.
“Rắc”, dường như có tiếng nứt xương vang lên.
Cố A Kiều kêu lên thảm thiết. Hai cánh tay đang ôm chéo kia bỗng rũ xuống như bông vải.
“A… A.... Vì… Vì sao? Đau... A…”
Giáp Nhất nâng thanh đao lên, nhướng mày, xoay cổ tay rồi bỏ đao vào vỏ.
“Cố quý nhân là sủng phi của Kiến Chương Đế, thân phận cao quý, ôm ngực run rẩy thì còn ra thể thống gì? Không đánh gãy tay ngươi thì sao có thể giữ được thể diện của hoàng thất?”
Cố A Kiều đau đến mức môi trở nên tím tái, gần như muốn ngất đi.
“… Đau… Tha cho ta đi!”
“Cố quý nhân đừng lo, cố chịu đau vài ngày, nếu không thể khỏi hẳn bổn tọa sẽ gọi thái y cho ngươi.”
“… Ma quỷ… Ngươi là ma quỷ… Các ngươi đều là ma quỷ…” Cố A Kiều lẩm bẩm, người xụi lơ, hai chân khép chặt, có vẻ như muốn dựa vào tường, nhưng cơn đau gãy xương như xuyên thấu tim gan, cộng thêm trời đông đất lạnh, nàng ta ăn mặc mỏng manh nên chẳng thể nào chống lại được cơn đau kịch liệt ấy. Nàng ta rên rỉ đau đớn, cuối cùng không thể chịu đựng được thêm, cơ thể nghiêng về trước, ngã nhào xuống đất, đầu hơi ngẩng lên, há miệng nhìn Giáp Nhất, thở hổn hển.
“Ngươi… có giỏi… giết… giết ta đi!”
“Giết ngươi, có khác gì quá hời cho ngươi? Ngươi có biết không? Cỏ trên mộ huynh đệ ta ở Thông Ninh Viễn đã cao đến đỉnh đầu rồi... Nếu ngươi chết rồi, ta biết ăn nói sao với hai vợ chồng y đây?”
Mặt Cố A Kiều xám ngoét, trán toát mồ hôi.
Vài năm sống trong Chiếu Ngục, trong lòng nàng ta biết rất rõ, so với những điều khác nàng ta từng làm, chuyện họ hận nàng ta nhất đó chính là việc nàng ta phối hợp với Cảnh Tam Hữu, dụ Trần Cảnh vào Thông Ninh Viễn, dẫn đến cái chết của y và Tinh Lam, để lại mẹ già con nhỏ... và đó cũng trở thành niềm tiếc nuối cả đời của họ.
Cố A Kiều ngập ngừng, trườn lên phía trước, túm lấy giày của Giáp Nhất. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
“Đại nhân, ta đã khai hết rồi, đã khai rất nhiều lần rồi, không liên quan tới ta… Ta chưa từng muốn họ chết… Ta chỉ bị Triệu Miên Trạch ép buộc… Hắn ta là đế vương, ta chỉ là phi tần của hắn, hắn ta muốn tặng ta cho kẻ khác, trong lòng ta vừa oán vừa hận, nhưng ta làm gì có cách nào phản kháng lại được?”