Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1167 - Ngoại truyện 8
Hắn thấy vô cùng kích động, “A Thất…”
“Chàng đừng cử động.” Hạ Sơ Thất khàn giọng ngăn cản, “Để thiếp.”
Tiếng tim đập không giống nhau vang lên bên tai hai người. Sự ấm áp quen thuộc nhưng đổi lại do nàng đóng vai trò chủ đạo dường như cũng mang theo một cảm giác vui vẻ mới mẻ.
“Gia, thiếp có tiến bộ hơn không?”
Nàng cười khẽ, thở hổn hển, khẽ hỏi.
“Đồ tiểu hồ ly tinh!” Triệu Tôn không muốn tỏ ra yếu thế hơn, hắn cúi đầu cắn cánh môi quyến rũ của nàng, tiện thể kéo người nàng lên, xoa mạnh eo nàng, đồng thời chặn miệng nàng lại, hôn thật sâu trước khi nàng phát ra tiếng.
Hôn là cách giao lưu tuyệt vời nhất của hai người đang yêu nhau.
Có tình yêu làm môi giới, có nụ hôn chỉ đạo, không cần biết là ong vờn ong hay bướm vờn bướm, trong lúc giao hoan, những lời nói thì thầm tình tứ luôn là sự quấn quýt triền miền tuyệt với nhất trên thế gian này.
“Triệu Thập Cửu!” Nàng gọi hắn trong cơn mơ màng, “Chàng có yêu thiếp không?”
“Ừm…” Giọng của hắn khe khẽ, nóng rực như lửa.
Một lúc lâu sau, màn trong chòi lại được vén lên.
Mặt Hạ Sơ Thất vẫn còn đỏ ửng, ngại ngùng thò đầu ra gọi Kim Tụ.
Kim Tụ vội vàng chạy tới, cúi đầu, không dám nhìn nàng, chỉ nói, “Nương nương, hoàng thái tử đã đợi rất lâu rồi.”
Hạ Sơ Thất giật mình, xoay lại liếc Triệu Tôn, cực kì muốn bóp chết hắn. Khuyết Nhi đến rồi, trời mùa đông lạnh như vậy, Khuyết Nhi đang đợi ở bên ngoài vậy mà họ lại vui vẻ ở đây, quả thật là… không xứng làm cha mẹ mà.
Nàng thì sốt ruột, hối thúc Triệu Tôn mau đi qua đó gặp con, nhưng hắn thì lại bình chân như vại, thong thả ngồi dậy, chỉnh sửa y phục trên người, ôm eo nàng bước ra, phong thái rất chi là nhàn nhã.
Lúc này đã là xế trưa, trời đang đổ tuyết, bầu trời dường như lộ ra một chút ánh nắng.
Cây cối trong vườn um tùm tươi tốt, ánh nắng phản chiếu lớp tuyết đọng thành những tia sáng óng ánh rực rỡ. Cành lá đung đua, hoa tuyết bay lả tả trong gió, cảnh sắc đẹp say lòng người.
Hai người còn chưa ra khỏi vườn thì một cậu bé đáng yêu đã sải bước chạy tới dưới sự tháp tùng của thái giám. Cậu bé đặt một tay ra sau lưng, ưỡn ngực ngẩng đầu, nheo đôi mắt đen láy, khuôn mặt lạnh lùng chứ không hề có nét hồn nhiên và ngây thơ như trẻ con tuổi này nên có.
Nhà bình thường sao có thể có được một đứa con tuyệt sắc như thế này được?
Hạ Sơ Thất nhìn con trai rồi mỉm cười, cảm thấy thằng bé có phong cách hệt như tổng tài bá đạo, rất hợp với sở thích của nàng. Điều càng làm nàng sướng hơn hết là… đây là con trai của nàng.
“Phụ hoàng, mẫu phi.”
Triệu Khuyết đi đến gần, chắp tay hành lễ.
Cậu bé mới có mấy tuổi mà nhìn rất ra dáng, hành lễ cực kì đúng chuẩn.
“Khuyết Nhi, mau mau miễn lễ.” Hạ Sơ Thất cười tươi, tình mẹ bao la trong mắt biến thành từng quả tim đỏ bay vút ra ngoài. Trên thực tế, so với Bảo Âm, nàng cứ cảm thấy nợ Khuyết Nhi nhiều hơn… Vì thế, sau khi tỉnh lại, nàng khát khao biến tất cả mọi thứ thành tình mẹ tặng cho cậu bé, bù đắp lại những năm tháng đã qua.
Thế nhưng Triệu Tôn còn cố chấp hơn cả nàng.
Hắn bắt Khuyết Nhi đọc sách, học chữ, cưỡi ngựa, bắn cung, tập võ, nhưng lại không cho cậu bé gặp mẫu thân thường xuyên.
Theo như lời hắn nói, thì là “Con trai được phụ nữ chăm sóc trưởng thành, tương lai sẽ mất đi khí khái nam nhi…”
Hạ Sơ Thất nghe xong cực kì muốn phun máu đầy mặt hắn.
Nhưng hắn là hoàng đế, chuyện dạy dỗ hoàng thái tử không chỉ là chuyện nhà của họ mà còn là quốc sự. Nói nghiêm trọng hơn thì nó có liên quan đến xã tắc quốc thể và sự vững chắc của giang sơn. Cho dù nàng là mẫu thân của Khuyết Nhi thì cũng không thể nhúng tay vào quá nhiều, nếu không, những thần tử vốn đã có ý kiến với nàng, thể nào cũng sẽ nhân một đêm không trăng nào đó, xẻ nàng làm tám mảnh ném xuống sông làm mồi cho cá.
Tội nghiệp cho nàng, chỉ có thể cách dăm ba bữa làm một vài món ngon chăm dạ dày của Khuyết Nhi, và kiểm tra đúng hạn nhằm bảo đảm sức khỏe cho cậu bé.
Cho dù như thế, nàng cũng đã không được gặp con trai của mình những ba ngày trời rồi.
Nghĩ đến đây, nàng thấy rất vui vì được gặp con, thế là muốn chạy tới ôm thằng bé.
Nhưng nàng còn chưa kịp nhào tới thì đã bị Triệu Tôn ôm eo, ôm rất chặt, không chịu buông ra.
Hắn nói với con trai một cách rất nghiêm túc, “Đang là giờ Mùi, con không đọc sách mà tới đây làm gì?”
Khuyết Nhi chau đôi mày nhỏ của mình lại, liếc nhìn bàn tay của phụ thân đang ôm lấy eo mẫu thân mình, “Nhi thần đến đây là muốn mượn phụ hoàng một thứ.” Một đứa bé chưa đầy sáu tuổi, vóc người rất thấp, khung xương trên người cũng chưa đủ cứng cáp, nhưng ngữ điệu thong thả kia, dáng vẻ ung dung bình tĩnh ấy, cộng thêm bộ y phục thái tử cao quý trên người, ấy vậy mà lại toát ra phong thái vững vàng vượt ngoài tuổi tác.
Đến lúc này Hạ Sơ Thất mới phát hiện ra con trai của nàng đúng là đã kế thừa hết ưu điểm của Triệu Tôn… Sự quý phái ung dung kia không hề thua kém cha cậu bé. Hèn gì mới tí tuổi đầu đã có thể làm rung động trái tim của các dì các đại tỷ trong hậu cung, gom được một đống fan hâm mộ.
Hạ Sơ Thất chớp mắt, nhìn con trai, mắt lại bắn tim, cướp lời của Triệu Tôn.
“Con muốn mượn gì? Mau nói đi, cha con chắc chắn sẽ đồng ý với con.
Người làm mẹ nào cũng sẽ có những lời nói và hành động kiểu “nuông chiều” như thế này. Hạ Sơ Thất đã nợ Khuyết Nhi năm năm trời nên nàng còn làm quá lên hơn, cứ như thể cực kì muốn mang cả thiên hạ đến trước mặt cậu bé. Nhưng Triệu Tôn lý trí và lạnh lùng hơn nàng nhiều.
“A Thất!” Hắn liếc nhìn, cản nàng lại, “Đừng nuông chiều trẻ con.”
Lần nào hắn cũng sẽ dùng câu “Khuyết Nhi vẫn còn nhỏ” để chặn họng nàng, bày tỏ phải nuôi dạy cậu bé cẩn thận. Nhưng Hạ Sơ Thất cũng sẽ dùng đúng câu “thằng bé vẫn còn nhỏ” đáp trả lại hắn, để bày tỏ Khuyết Nhi vẫn còn nhỏ, không cần phải làm quá lên như vậy. Và thế là việc giáo dục Khuyết Nhi cũng trở thành điểm tranh luận duy nhất của hai phu thê họ suốt hai tháng nay.
WebTru yenOn linez . com
Hạ Sơ Thất hừ mũi, liếc xéo, “Con vẫn chưa nói mượn thứ gì, chàng cần gì phải nôn nóng như vậy?”
Không sai, đúng là nàng thấy không phục. Trong tư duy của nàng, Khuyết Nhi phải thích chơi bời nhảy nhót giống như Bảo Âm vậy, là một cậu bé với tâm hồn trẻ con ngây thơ, sao có thể nuôi dạy thành một người máy lạnh lùng giống như Triệu Thập Cửu được? Nhưng Triệu Thập Cửu lại rất khăng khăng trong chuyện này, hắn cho rằng con trai được nuôi dạy trong sự nuông chiều, tương lai sẽ chẳng làm nên trò trống gì. Huống hồ, về chuyện này, hắn không hề chiều theo ý nàng như bao chuyện khác mà cực kì cố chấp cứng đầu.
Thấy hai người lại sắp rơi vào “vòng tuần hoàn tranh luận dạy con”, cậu bé thở dài, lên tiếng:
“Phụ hoàng, mẫu hậu, có thể cho nhi thần nói một câu không?”
“Chàng đừng cử động.” Hạ Sơ Thất khàn giọng ngăn cản, “Để thiếp.”
Tiếng tim đập không giống nhau vang lên bên tai hai người. Sự ấm áp quen thuộc nhưng đổi lại do nàng đóng vai trò chủ đạo dường như cũng mang theo một cảm giác vui vẻ mới mẻ.
“Gia, thiếp có tiến bộ hơn không?”
Nàng cười khẽ, thở hổn hển, khẽ hỏi.
“Đồ tiểu hồ ly tinh!” Triệu Tôn không muốn tỏ ra yếu thế hơn, hắn cúi đầu cắn cánh môi quyến rũ của nàng, tiện thể kéo người nàng lên, xoa mạnh eo nàng, đồng thời chặn miệng nàng lại, hôn thật sâu trước khi nàng phát ra tiếng.
Hôn là cách giao lưu tuyệt vời nhất của hai người đang yêu nhau.
Có tình yêu làm môi giới, có nụ hôn chỉ đạo, không cần biết là ong vờn ong hay bướm vờn bướm, trong lúc giao hoan, những lời nói thì thầm tình tứ luôn là sự quấn quýt triền miền tuyệt với nhất trên thế gian này.
“Triệu Thập Cửu!” Nàng gọi hắn trong cơn mơ màng, “Chàng có yêu thiếp không?”
“Ừm…” Giọng của hắn khe khẽ, nóng rực như lửa.
Một lúc lâu sau, màn trong chòi lại được vén lên.
Mặt Hạ Sơ Thất vẫn còn đỏ ửng, ngại ngùng thò đầu ra gọi Kim Tụ.
Kim Tụ vội vàng chạy tới, cúi đầu, không dám nhìn nàng, chỉ nói, “Nương nương, hoàng thái tử đã đợi rất lâu rồi.”
Hạ Sơ Thất giật mình, xoay lại liếc Triệu Tôn, cực kì muốn bóp chết hắn. Khuyết Nhi đến rồi, trời mùa đông lạnh như vậy, Khuyết Nhi đang đợi ở bên ngoài vậy mà họ lại vui vẻ ở đây, quả thật là… không xứng làm cha mẹ mà.
Nàng thì sốt ruột, hối thúc Triệu Tôn mau đi qua đó gặp con, nhưng hắn thì lại bình chân như vại, thong thả ngồi dậy, chỉnh sửa y phục trên người, ôm eo nàng bước ra, phong thái rất chi là nhàn nhã.
Lúc này đã là xế trưa, trời đang đổ tuyết, bầu trời dường như lộ ra một chút ánh nắng.
Cây cối trong vườn um tùm tươi tốt, ánh nắng phản chiếu lớp tuyết đọng thành những tia sáng óng ánh rực rỡ. Cành lá đung đua, hoa tuyết bay lả tả trong gió, cảnh sắc đẹp say lòng người.
Hai người còn chưa ra khỏi vườn thì một cậu bé đáng yêu đã sải bước chạy tới dưới sự tháp tùng của thái giám. Cậu bé đặt một tay ra sau lưng, ưỡn ngực ngẩng đầu, nheo đôi mắt đen láy, khuôn mặt lạnh lùng chứ không hề có nét hồn nhiên và ngây thơ như trẻ con tuổi này nên có.
Nhà bình thường sao có thể có được một đứa con tuyệt sắc như thế này được?
Hạ Sơ Thất nhìn con trai rồi mỉm cười, cảm thấy thằng bé có phong cách hệt như tổng tài bá đạo, rất hợp với sở thích của nàng. Điều càng làm nàng sướng hơn hết là… đây là con trai của nàng.
“Phụ hoàng, mẫu phi.”
Triệu Khuyết đi đến gần, chắp tay hành lễ.
Cậu bé mới có mấy tuổi mà nhìn rất ra dáng, hành lễ cực kì đúng chuẩn.
“Khuyết Nhi, mau mau miễn lễ.” Hạ Sơ Thất cười tươi, tình mẹ bao la trong mắt biến thành từng quả tim đỏ bay vút ra ngoài. Trên thực tế, so với Bảo Âm, nàng cứ cảm thấy nợ Khuyết Nhi nhiều hơn… Vì thế, sau khi tỉnh lại, nàng khát khao biến tất cả mọi thứ thành tình mẹ tặng cho cậu bé, bù đắp lại những năm tháng đã qua.
Thế nhưng Triệu Tôn còn cố chấp hơn cả nàng.
Hắn bắt Khuyết Nhi đọc sách, học chữ, cưỡi ngựa, bắn cung, tập võ, nhưng lại không cho cậu bé gặp mẫu thân thường xuyên.
Theo như lời hắn nói, thì là “Con trai được phụ nữ chăm sóc trưởng thành, tương lai sẽ mất đi khí khái nam nhi…”
Hạ Sơ Thất nghe xong cực kì muốn phun máu đầy mặt hắn.
Nhưng hắn là hoàng đế, chuyện dạy dỗ hoàng thái tử không chỉ là chuyện nhà của họ mà còn là quốc sự. Nói nghiêm trọng hơn thì nó có liên quan đến xã tắc quốc thể và sự vững chắc của giang sơn. Cho dù nàng là mẫu thân của Khuyết Nhi thì cũng không thể nhúng tay vào quá nhiều, nếu không, những thần tử vốn đã có ý kiến với nàng, thể nào cũng sẽ nhân một đêm không trăng nào đó, xẻ nàng làm tám mảnh ném xuống sông làm mồi cho cá.
Tội nghiệp cho nàng, chỉ có thể cách dăm ba bữa làm một vài món ngon chăm dạ dày của Khuyết Nhi, và kiểm tra đúng hạn nhằm bảo đảm sức khỏe cho cậu bé.
Cho dù như thế, nàng cũng đã không được gặp con trai của mình những ba ngày trời rồi.
Nghĩ đến đây, nàng thấy rất vui vì được gặp con, thế là muốn chạy tới ôm thằng bé.
Nhưng nàng còn chưa kịp nhào tới thì đã bị Triệu Tôn ôm eo, ôm rất chặt, không chịu buông ra.
Hắn nói với con trai một cách rất nghiêm túc, “Đang là giờ Mùi, con không đọc sách mà tới đây làm gì?”
Khuyết Nhi chau đôi mày nhỏ của mình lại, liếc nhìn bàn tay của phụ thân đang ôm lấy eo mẫu thân mình, “Nhi thần đến đây là muốn mượn phụ hoàng một thứ.” Một đứa bé chưa đầy sáu tuổi, vóc người rất thấp, khung xương trên người cũng chưa đủ cứng cáp, nhưng ngữ điệu thong thả kia, dáng vẻ ung dung bình tĩnh ấy, cộng thêm bộ y phục thái tử cao quý trên người, ấy vậy mà lại toát ra phong thái vững vàng vượt ngoài tuổi tác.
Đến lúc này Hạ Sơ Thất mới phát hiện ra con trai của nàng đúng là đã kế thừa hết ưu điểm của Triệu Tôn… Sự quý phái ung dung kia không hề thua kém cha cậu bé. Hèn gì mới tí tuổi đầu đã có thể làm rung động trái tim của các dì các đại tỷ trong hậu cung, gom được một đống fan hâm mộ.
Hạ Sơ Thất chớp mắt, nhìn con trai, mắt lại bắn tim, cướp lời của Triệu Tôn.
“Con muốn mượn gì? Mau nói đi, cha con chắc chắn sẽ đồng ý với con.
Người làm mẹ nào cũng sẽ có những lời nói và hành động kiểu “nuông chiều” như thế này. Hạ Sơ Thất đã nợ Khuyết Nhi năm năm trời nên nàng còn làm quá lên hơn, cứ như thể cực kì muốn mang cả thiên hạ đến trước mặt cậu bé. Nhưng Triệu Tôn lý trí và lạnh lùng hơn nàng nhiều.
“A Thất!” Hắn liếc nhìn, cản nàng lại, “Đừng nuông chiều trẻ con.”
Lần nào hắn cũng sẽ dùng câu “Khuyết Nhi vẫn còn nhỏ” để chặn họng nàng, bày tỏ phải nuôi dạy cậu bé cẩn thận. Nhưng Hạ Sơ Thất cũng sẽ dùng đúng câu “thằng bé vẫn còn nhỏ” đáp trả lại hắn, để bày tỏ Khuyết Nhi vẫn còn nhỏ, không cần phải làm quá lên như vậy. Và thế là việc giáo dục Khuyết Nhi cũng trở thành điểm tranh luận duy nhất của hai phu thê họ suốt hai tháng nay.
WebTru yenOn linez . com
Hạ Sơ Thất hừ mũi, liếc xéo, “Con vẫn chưa nói mượn thứ gì, chàng cần gì phải nôn nóng như vậy?”
Không sai, đúng là nàng thấy không phục. Trong tư duy của nàng, Khuyết Nhi phải thích chơi bời nhảy nhót giống như Bảo Âm vậy, là một cậu bé với tâm hồn trẻ con ngây thơ, sao có thể nuôi dạy thành một người máy lạnh lùng giống như Triệu Thập Cửu được? Nhưng Triệu Thập Cửu lại rất khăng khăng trong chuyện này, hắn cho rằng con trai được nuôi dạy trong sự nuông chiều, tương lai sẽ chẳng làm nên trò trống gì. Huống hồ, về chuyện này, hắn không hề chiều theo ý nàng như bao chuyện khác mà cực kì cố chấp cứng đầu.
Thấy hai người lại sắp rơi vào “vòng tuần hoàn tranh luận dạy con”, cậu bé thở dài, lên tiếng:
“Phụ hoàng, mẫu hậu, có thể cho nhi thần nói một câu không?”
Bình luận facebook