• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền bản mới (3 Viewers)

  • Chương 1174 - Ngoại truyện 15

Ngoài thành Kiến Bình, đêm đã xuống, gió tuyết vẫn chưa lặng.



Những ánh đuốc ở phía xa tựa như ma trơi nhấp nháy, lúc sáng lúc tối, cao thấp không đều, uốn lượn trong rừng rậm phủ đầy tuyết. Từng binh sĩ Ngột Lương Hãn mặc áo giáp đứng nhìn từ xa, họ không dám đến gần Hồ Lô Khẩu đang bị gió tuyết tàn sát.



Vốn dĩ đại hãn A Mộc Cổ Lang của họ đã vào Cư Dung Quan, nhưng lại không đi thẳng xuống Bắc Bình mà lại đi một chuyến dọc theo cửa ải Lư Long, Đại Ninh, Kiến Bình… Không những thế, với cái thời tiết lạnh như hôm nay, trời đã tối hù, hắn ta không vào dịch trạm nghỉ ngơi mà lại chạy đến cái nơi hẻo lánh như Hồ Lô Khẩu ngẩn người. Hành động này của hắn ta khiến những người không biết nội tình cảm thấy thấp thỏm bất an.



Trong Hồ Lô Khẩu, thác nước nhỏ đã đóng băng, thứ chảy xuống không phải là nước mà là những vụn băng li ti, tăng thêm sự rét buốt cho mùa đông này. Hồ Lô Khẩu được mệnh danh là “địa hình hiểm trở, dễ thủ khó công”, dưới lớp tuyết trắng, đã không còn tìm thấy cảnh tượng máu chảy thành sông của chiến dịch Kiến Bình năm xưa. Nhưng dường như Đông Phương Thanh Huyền không để tâm lắm, từ lúc ngồi trên tảng đá, hắn ta không cử động, phóng mắt nhìn bóng núi xa trong màn đêm, suy nghĩ không biết đã trôi về phương nào.



Thứ vô tình nhất trong đời chính là thời gian.



Thời gian thay đổi sự vật, cũng thay đổi con người.



Thứ để lại sau cùng dường như chỉ có năm tháng tang thương.



Khi Đông Phương Thanh Huyền vẫn chỉ là một thiếu niên tay trắng ngập tràn lòng thù hận, hắn ta chưa bao giờ ngờ rằng, sẽ có một ngày, hắn ta sẽ vì một người con gái mà chui vào trong cái kén của tình yêu, trói buộc mình nhiều năm, không thể thoát ra, có xu thế bất tử bất diệt.



Ngoài Sở Thất ra, hắn ta đã từng gặp rất nhiều mỹ nhân. Nhất là khi bản thân hắn ta và muội muội đều là dạng tuyệt sắc hiếm có trong thế gian. Thật ra trong lòng hắn, Sở Thất chỉ được xem là thượng phẩm chứ không phải tuyệt phẩm. Nhưng chính người con gái “nhìn lần đầu thì thấy bình thường, nhìn lần nữa thì cảm thấy chói mắt” kia, sau năm năm dài chưa từng gặp mặt, khuôn mặt tinh ranh ấy vẫn hiện lên rõ ràng trong ký ức của hắn ta.



Nhất là những ngày tháng ở bên nàng, hắn ta không cách nào quên được.



Cho dù hắn ta chưa bao giờ là nhân vật chính trong câu chuyện của nàng.



Ngày hôm đó, tại Hồ Lô Khẩu này, hắn ta đã đỡ ba mũi tên trí mạng thay cho nàng.



Nguyên nhân hắn ta làm vậy giống như những gì nàng đã từng phân tích sau đó, không chỉ vì nàng mà còn vì A Mộc Nhĩ. Nhưng bị nàng nhìn thấu như vậy, trong lòng hắn ta vẫn thấy hơi bối rối. Thế là sau này, mỗi khi chìm vào trong sự cô đơn vô biên, hắn ta thường tự hỏi lòng mình, nếu bỏ đi nguyên nhân từ A Mộc nhĩ, khi tính mạng của nàng đang rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc, hắn ta vẫn sẽ đỡ ba mũi tên ấy giúp nàng, vẫn có dũng khí chết vì nàng chứ?



Câu trả lời là… không biết.



Chấp niệm của một người có khi chỉ là một khoảnh khắc.



Là yêu, thật ra cũng là hận.



Rất nhiều chuyện, nếu không phải là thời điểm đó, nơi đó, con người đó thì kết quả sẽ khác đi. Cũng giống như nhiều năm trước, khi hắn ta và Sở Thất còn là thiếu niên, vào cái đêm ở bãi săn hoàng gia ấy, hắn ta là người ngoài cuộc, vẫn luôn lạnh mắt quan sát. Quan sát âm mưu của Hạ Vấn Thu, quan sát sự vô sỉ của Hạ Đình Đức, quan sát sự vô tri của Triệu Miên Trạch cũng như sự ngu ngơ của Hạ Sở. Là một người chưa làm xong đại sự của chính mình, hắn ta phải nên khoanh tay đứng nhìn... Thậm chí, hắn ta hận cha của nàng, nàng có xảy ra chuyện gì thì hắn ta phải vui mới đúng. Nhưng hắn ta lại lo chuyện bao đồng, cứu nàng không cho thị vệ của Hạ Đình Đức làm nhục, mất đi trinh tiết.



Hắn ta còn nhớ, trước đêm đó, nàng vẫn còn tìm tới hắn ta, ngốc nghếch nói rằng, “Thanh ca ca, huynh nói xem liệu có một ngày Miên Trạch sẽ bỗng dưng rất thích muội, đồng ý cưới muội không?”



Lúc đó hắn ta chỉ muốn cười lạnh.



Triệu Miên Trạch sẽ cưới nàng ấy ư? Không bao giờ.



Hắn ta nhìn khuôn mặt đầy khát khao của nàng, dè bỉu khinh thường.



“Biết rõ hắn không thích ngươi mà ngươi vẫn còn bám lấy hắn, ngươi không thấy mệt, thấy phiền à?”



Nàng ấy mỉm cười, lắc đầu như trống bỏi, “Không có đâu, hắn là người muội thích, cho dù hắn không thích muội thì đã sao? Chỉ cần muội được nhìn thấy khuôn mặt của hắn, nụ cười của hắn… Cho dù hắn có nổi giận với muội thì muội cũng đều thấy vui.”



Sự ngu ngốc của nàng thường khiến hắn ta chẳng biết phải nói gì.



Nhưng khi đó hắn ta không thích nàng trong dáng vẻ ấy.



Sự bảo vệ thi thoảng mà hắn ta dành cho nàng chỉ là … một chút lòng thương hại hiếm có trong cuộc đời tối tăm của hắn ta mà thôi.



Nhưng sau này, không chỉ Triệu Miên Trạch yêu nàng mà ngay cả bản thân hắn ta cũng không biết đã… yêu nàng từ khi nào.



Nhưng dường như nàng ấy đã thay đổi. Sau khi thích nàng ấy, hắn ta thường nhớ về nàng của khi xưa, bởi vì nàng ấy của khi đó giống hệt với bản thân hắn ta sau này.



Vận mệnh thường trớ trêu như vậy, dường như đã có sắp đặt sẵn, cứ muốn con người sau khi đã trải qua vô số bất lực và đau khổ mới có thể hiểu ra suy nghĩ năm xưa của mình là sai. Giống như những gì nàng ấy từng nói: Nếu không phải là người trong lòng, nhìn thêm lần nào sẽ thấy chán ghét lần đó, ví dụ như Triệu Miên Trạch của khi ấy. Nếu là người trong lòng thì dù cho chỉ có thể âm thầm ngắm nhìn một đời một kiếp thì vẫn sẽ thấy bình yên.



Khi ấy, nàng cười hỏi hắn ta, “Thanh ca ca, huynh thích kiểu cô nương thế nào?”



Hắn ta đã không trả lời câu hỏi ấu trĩ như vậy.



Con tim đã bị thù hận lấp đầy, làm gì còn chỗ chứa cho hai chữ như “thích” và “yêu”. Dưới đáy lòng hắn ta chỉ có bóng tối bất tận. Nhưng có vẻ như nàng không bao giờ hiểu sắc mặt của hắn ta, mà vẫn thốt lên một câu ngu xuẩn thế này, “Cho dù Triệu Miên Trạch không yêu muội thì rồi có một ngày hắn sẽ biết, người yêu hắn nhất là muội. Hắn cũng sẽ biết, muội chưa bao giờ từ bỏ hắn. Cho dù muội chết rồi, cũng sẽ không từ bỏ hắn.”



Chính bởi vì câu nói ấy, sau này hắn ta thường suy ngẫm và nghi ngờ.



Rốt cuộc người con gái tên Sở Thất ấy… có phải là Hạ Sở khi xưa hay không?



Thật đáng buồn là hắn ta không phân biệt được.



Đáng buồn hơn là hắn ta cũng trở thành người như Hạ Sở.



Yêu nàng cả một đời, nhưng nàng lại không để tâm đến hắn ta dù chỉ một chút. Nhưng hắn ta không oán giận. Đời người cô độc, vô biên như nước. Nàng ấy không sai, chỉ đáng tiếc, hắn ta không phải là hạt chu sa trong lòng nàng.



“Nửa đêm nửa hôm, kéo theo nhiều người ra hứng gió lạnh với huynh, ca ca, huynh cũng nhẫn tâm thật…” Một tiếng than thở nhẹ nhàng trong veo cùng với tiếng xào xạc khi váy bị gió lạnh thổi bay là bước chân uyển chuyển của Đông Phương A Mộc Nhĩ.



Ngoại trừ nàng ta ra, không ai dám đến gần Đông Phương Thanh Huyền.



Và nàng ta dường như cũng là trách nhiệm bất đắc dĩ nhất của Đông Phương Thanh Huyền.



Năm năm trước, khi Đông Phương Thanh Huyền đã từng nói chuyện với Triệu Tôn một lần cuối khi rời phủ Ứng Thiên về Ngột Lương Hãn. Đêm đó trong phủ Tấn vương, hai người vừa nâng ly rượu vừa nói chuyện xưa như nhiều năm về trước, từ đầu đến cuối không nhắc quá nhiều đến chủ đề chính. Nhưng cũng vào đêm đó, từ trong miệng Triệu Tôn, hắn ta đã biết được tình hình của Hạ Sơ Thất: nàng ấy chết rồi. Cỗ quan tài băng trong cung Trường Thọ là sự thật chứ không phải lời đồn.



Thật ra khi xông vào cung Trường Thọ, hắn ta đã có dự cảm này.



Nhưng khi dự cảm này được chứng thực từ miệng Triệu Tôn, hắn ta lại cảm thấy buồn bã hơn.



Triệu Tôn còn nói với hắn ta, A Thất hy vọng hắn ta sống tốt, tiếp tục sống, đừng chết.



“Sống tiếp, đừng chết”, bốn chữ rất đơn giản, nhưng lại chôn vùi trong lòng hắn ta suốt năm năm trời, là ý niệm duy nhất giúp hắn ta kiên trì đến tận giờ phút này. Hắn ta coi nó là di ngôn Sở Thất dành cho mình, mỗi khi không thể kiên trì tiếp được nữa, hắn ta sẽ lấy nó ra làm động lực. Nếu nói trong năm năm này, trong cuộc đời còn lại của hắn ta còn điều gì đáng để an ủi, thì đó chính là A Thất đã nói không muốn hắn ta chết.



Như vậy, hắn ta cũng có thể nói với chính mình, hắn ta là một người may mắn.



Người con gái mà hắn ta yêu, cũng quan tâm đến hắn.



Đêm đó trước khi rời khỏi phủ Tấn vương, hắn ta muốn để A Mộc Nhĩ lại cho Triệu Tôn.



Trước lúc đó, hắn ta đã nói vô số lần rằng đừng quan tâm đến chuyện của A Mộc Nhĩ nữa. Nhưng máu mủ tình thâm, nhìn nàng ta như con thiêu thân lao vào lửa, người làm ca ca như hắn ta sao có thể không lo? Sao có thể trơ mắt ra nhìn nàng ta lầm đường lạc lối?



Hắn ta có thể nhẫn tâm với bất kì ai.



Nhưng chỉ duy nhất hai người phụ nữ là hắn ta không thể làm như thế: một là A Sở, một là A Mộc Nhĩ.



Triệu Tôn không đồng ý giữ A Mộc Nhĩ ở lại trong hậu cung, nhưng lại nghĩ ra một cách khác vì tình hữu nghị của hai người. Hắn đồng ý cho A Mộc Nhĩ ở lại Đại Yến nhưng nàng ta phải dọn vào Am Linh Nham, làm bạn với Phật, lấy thân phận Ích Đức thái tử phi, cầu nguyện cho quốc gia...



Nếu phải ở lại như vậy thì thà không cho nàng ta ở lại còn hơn.



Đông Phương Thanh Huyền chỉ có thể cười khổ.



Sự cố chấp của Triệu Tôn còn hơn hắn ta. Đã bao nhiêu năm rồi, hắn ta chưa bao giờ phá vỡ được nguyên tắc của hắn.



Nghĩ đến chuyện A Mộc Nhĩ vì muốn ở lại Đại Yến mà dùng cái chết để đe dọa, hắn ta chỉ đành đồng ý, nhưng lại đưa ra một điều kiện với Triệu Tôn, “Đợi đến ngày nàng ấy được hạ táng, nhất định phải báo cho ta, ta sẽ đến đưa tiễn nàng ấy.”



Nào ngờ năm năm sau, hắn ta không đợi được tin hạ táng mà lại nhận được tin nàng đã tỉnh lại. Ngoài sự vui mừng tưởng như sắp phát điên ra, hắn ta còn vô cùng kinh ngạc: người phụ nữ trong cỗ quan tài băng đã qua đời từ lâu rồi, sao Triệu Tôn lại có thể thốt ra lời nói dối như vậy?



Đồng thời, nghi vấn đã chôn trong lòng hắn ta nhiều năm qua cuối cùng cũng đã trồi lên.



Nếu trên thế gian này có linh hồn chuyển thế… Thì đó chắc chắn là nàng ấy.



Trong lòng nàng đang chứa đựng một linh hồn không phải của Hạ Sở.



Không ai có thể biết được khi ánh mắt vừa lanh lợi vừa kỳ lạ kia dừng lại trên người hắn ta; khi nàng cất giọng nói ngây thơ nhưng gian xảo: “Ngươi nhận ra ta?”; khi nàng vì để thoát thân mà bất chấp lôi kéo hắn ta, sau đó cười híp mắt và nói: “Yêu tinh, ngươi nói đi, bây giờ ngươi đang bán nghệ hay bán thân?”; khi nàng giả ngu nói rằng: “Cách mà ngươi xin được yêu vẫn luôn tràn đầy ý thơ như vậy” thì hắn ta đã kinh ngạc và chấn động thế nào.



Hạ Sở trước kia cũng thích cười, nhưng sẽ không gian xảo như vậy.



Nếu như nói Hạ Sở trước kia là một cọng cỏ nhỏ cần được bảo vệ, vậy thì Hạ Sở sau này tựa như ánh nắng mặt trời chiếu rọi mặt đất. Quả nhiên hắn ta đoán không sai… Nàng ấy đã không còn là nàng ấy nữa.



Hắn ta cấp tốc xử lý hết chính vụ trong tay, sắp xếp hành trình viếng thăm Đại Yến. Tuy hắn ta đã tìm một lý do quang minh chính đại, viết trên quốc thư rằng “Chúc mừng Đại Yến dời đô”, nhưng hắn ta biết rất rõ mình chấp niệm vì điều gì.



Khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, ánh mắt của nàng ấy… gần như giày vò hắn ta suốt ngày suốt đêm, cắt xén giấc ngủ, cắt xén sự thèm ăn, cắt xén tâm tư của hắn ta, khiến chân không nghe não bộ chỉ huy, cho dù đang cách xa nghìn trùng, nhưng hắn ta vẫn nhất quyết đến đây.



“Năm năm đã qua, nào ngờ huynh vẫn đa tình như vậy.”



Giọng nói của A Mộc Nhĩ có nét mỉa mai như đang cười nhạo hắn ta, lại như đang cười nhạo chính mình. Nàng ta vẫn xinh đẹp kiêu sa như năm nào, nhưng nương theo ánh sáng hắt ra từ lửa và tuyết, thật đáng tiếc khi phát hiện ra rằng giai nhân đã thay đổi: Tuy nàng ta không xuống tóc nhưng lại khoác trên người một chiếc áo cà sa.



“Đáng tiếc, người ta làm gì nhớ tới huynh chứ?”



Nàng ta lại bổ sung thêm, hoàn toàn không quan tâm đến sự đau khổ của Đông Phương Thanh Huyền, hoặc nói chính xác hơn nàng ta thích đả kích hắn ta như vậy. Bởi vì khi nàng ta đả kích người đau khổ hơn mình, cảm giác thỏa mãn biến thái trong lòng có thể giúp nàng ta cảm thấy an ủi được phần nào, vì không phải chỉ có một mình nàng ta muốn nhưng lại chẳng có được.



“Nói đủ chưa?” Đông Phương Thanh Huyền mím môi, quay lại nhìn nàng ta. Trong đôi mắt xinh đẹp ấy là vẻ bình tĩnh, thản nhiên, như thể chưa từng đau khổ.



A Mộc Nhĩ nheo mắt lại, ánh mắt tựa như lưỡi dao độc ác. Nàng ta không tin trên đời có kiểu tình yêu không muốn chiếm hữu và đoạt lấy, cũng không tin yêu một người có thể mỉm cười buông tay.



Nàng ta cười lạnh, càng thêm trào phúng, “Ca ca, chẳng lẽ huynh không phát hiện ra rằng huynh đáng thương và tội nghiệp hơn muội nhiều sao?” Nàng ta cười khẽ nhìn Đông Phương Thanh Huyền, lướt qua vai hắn ta đi về phía Hồ Lô Khẩu đã đóng băng, nói, “Muội yêu Thiên Lộc, đã thổ lộ với hắn và cũng từng cố gắng giành lấy. Muội giết người phóng hỏa, cố gắng hết sức mình, cho dù muội không có được gì nhưng muội không hối hận, bởi vì muội không bạc đãi chính mình, đó chỉ do ông trời không thương muội, hoặc muội và hắn không có duyên. Nào giống như huynh, đè nén tình cảm, tự làm khổ mình, bỏ lỡ vô số thời cơ tốt...”



Nàng ta quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng kia hướng về phía Đông Phương Thanh Huyền.



“Huynh từng có vô số cơ hội để chiếm được nàng ta, vì sao huynh lại không chịu làm? Vì sao? Vì sao huynh lại không làm vậy chứ?” Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, như phát điên mà hỏi hắn.



Nhưng rõ ràng là nàng ta không phải đang cảm thấy bất bình thay cho Đông Phương Thanh Huyền mà là đang bất bình cho bản thân mình.



Nàng ta cười lạnh, “Nếu như huynh chiếm được nàng ta thì nàng ta cần gì phải giành Thiên Lộc với muội? Nếu huynh chiếm được nàng ta thì muội và huynh cần gì phải sống những ngày tháng người không ra người, ma không ra ma này? Ca ca, huynh vẫn còn chưa tỉnh ra ư? Bi kịch của hai huynh muội ta đều do lòng nhân từ của huynh tạo nên.”



Lúc nàng ta đang trách móc, Đông Phương Thanh Huyền vẫn đang cười.



“A Mộc Nhĩ.” Hắn ta nhếch mép, đôi mắt lúc sáng lúc tối dường như đang chứa đựng vô số cảm xúc, lại cứ như chỉ chứa một cảm xúc duy nhất, đó chính là trào phúng. Hắn ta nói, “Muội nói đúng, đúng là lỗi của ta, ta không làm trọn trách nhiệm với muội. Ta không hề biết, từ khi nào mà người muội muội đơn thuần lương thiện ấy của ta đã thay đổi... Là khi muội bị ép gả vào Đông Cung, hay là khi lần đầu muội cầu xin ta... giúp muội giết Vương thị sắp được gả vào phủ Tấn vương kia?”



A Mộc Nhĩ nhìn sự đau lòng nơi đáy mắt của hắn ta rồi lùi lại một bước.



Nàng ta nhìn hắn ta chằm chằm, một lúc lâu sau mới bật cười.



“Đúng là muội đã thay đổi. Yêu sẽ khiến người ta không từ thủ đoạn, biến thành ma quỷ.”



“Không.” Đông Phương Thanh Huyền nói, “Yêu sẽ không biến người ta thành ma quỷ, yêu chỉ sẽ cứu ma quỷ trở về lại thành người.”



Dường như Đông Phương Thanh Huyền đang nhớ về chuyện gì đó thú vị, hắn ta né ánh nhìn chăm chú của A Mộc Nhĩ, nhìn lên bầu trời đầy tuyết, khóe môi thoáng xuất hiện nét cười an nhiên, “Có thể muội không biết, trước khi thích nàng ấy, trong lòng ta không có bất kì tia sáng nào. A Mộc Nhĩ, muội có biết cảm giác của một người khi ở trong bóng tối không? Giết người, giết người, giết người không từ thủ đoạn, giết đến khi tay không còn run rẩy, mặt không biến sắc, nhìn vào thì có vẻ ta đã chết lặng rồi... Nhưng không ai biết rằng ta lại cảm thấy đau. Sự đau đớn ấy xé gan xé thịt, cảm giác ấy còn tồi tệ hơn cái chết. Rõ ràng thế giới đang ở trước mắt ta nhưng ta lại không thể chạm vào. Ai cũng có thể có được niềm vui, duy chỉ mình ta lại không. Tuy ngày nào ta cũng cười, nhưng con tim lại đang rơi lệ, ta muốn khóc rống lên nhưng lại không thể phát ra bất kì âm thanh nào...”



Hắn ta dừng lại, nhìn vách núi kia, nhớ về dáng vẻ lo lắng của Hạ Sơ Thất khi tìm thuốc vì hắn ta, khi nhai thuốc trị thương cho hắn ta vào đêm đó, nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt của hắn ta, “Ta nghĩ rằng ta không cần yêu, cũng sẽ không yêu ai, nhưng nàng ấy lại xuất hiện... Không phải là Hạ Sở năm xưa mà là Sở Thất sau khi sống lại. Tình cảm ta dành cho nàng ấy là yêu, thật sự là yêu. Chỉ đáng tiếc, nhận thức thời niên thiếu đã đánh lừa suy nghĩ của ta. Ta cho rằng khi còn niên thiếu ngông cuồng đã không có bất kì cảm giác gì với nàng ấy thì sau này trưởng thành cũng sẽ như vậy. Nhưng nào ngờ ta lại yêu sâu đậm đến như vậy...”



A Mộc Nhĩ cười mỉa mai, cảm thấy như đang nghe một câu chuyện cười.



“Tóm lại huynh muốn bày tỏ điều gì?”



Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng ta chằm chằm, “Đối với ta mà nói, nàng ấy là ánh mặt trời, là kẻ cứu rỗi.”



“Thì sao?” A Mộc Nhĩ thấy hắn ta chìm vào trầm mặc bèn mỉm cười chế nhạo, “Huynh muốn rời khỏi Nam Yến, trở về Ngột Lương Hãn, dùng sinh mệnh và hồi ức truy điệu nàng ta? Ca, đó không phải là một năm, không phải hai năm, mà đó là mười hai năm trời. Nàng ta và Triệu Tôn đã quen biết nhau mười hai năm, yêu nhau mười hai năm, còn huynh chỉ như một kẻ ngốc, yêu người ta suốt mười hai năm trời... Huynh thấy có đáng không?”



“Đáng thì sao? Không đáng thì đã sao?”



Ánh mắt của Đông Phương Thanh Huyền toát ra sự cô đơn, lẳng lặng nhìn A Mộc Nhĩ.



“Mười hai năm… chẳng phải cũng đã qua rồi đấy ư?”



Tính từ lúc họ gặp nhau ở Thanh Cương đúng là đã mười hai năm trôi qua rồi. Nhưng bảy năm đầu lại không bao giờ đau khổ bằng năm năm sau này. Hắn ta rời xa Nam Yến mình trưởng thành, ngồi lên ngôi vị bảo tọa cao nhất của Ngột Lương Hãn, hắn ta và Cáp Tát Nhĩ được xưng là hai hùng ưng vùng Mạc Bắc, trở thành vương giả trên thảo nguyên Mạc Bắc, nhưng lại già dần đi trong nỗi nhớ nhung ngày này qua tháng nọ, cũng chính tay chặt đứt từng mối nhân duyên tại Ngột Lương Hãn, chỉ vì muốn canh giữ một thi thể mà hắn ta không thể nào gặp lại...



Huống hồ, cho dù nàng ấy là thi thể thì cũng không thuộc về hắn ta.



“Huynh thật đáng thương, còn đáng thương hơn cả muội.” A Mộc Nhĩ vẫn đang cười, liên tục lập lại câu này.



Đông Phương Thanh Huyền cong khóe môi, nhìn nàng ta, bỗng dưng mỉm cười.



“Ta không cảm thấy mình đáng thương. Nàng ấy chết hay sống thì trái tim của ta đều hướng về nàng ấy, đó chính là hạnh phúc.”



A Mộc Nhĩ sững sờ, một lúc sau, nàng ta cười như điên như dại, tiếng cười ấy còn khó nghe hơn cả khóc.



“Thế nhưng lần này huynh tới Nam Yến, gặp lại nàng ta thì đã sao? Có thể làm được gì?”



Đông Phương Thanh Huyền không trả lời.



Hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến… vấn đề này.



Hắn ta đến Nam Yến chỉ vì muốn gặp nàng ấy chứ không muốn sẽ như thế nào.



Hắn ta thở dài, dùng bàn tay trái giả phủi tay áo, dường như nghĩ đến điều gì đó, mặt mày hơi sa sầm, giọng nói cũng nhuốm mùi phiền não “Mấy ngày trước, ta có nhận được thư của Thiên Lộc…”



A Mộc Nhĩ dựng tai lên nghe, nhưng hắn ta lại đột nhiên đổi chủ đề.



“A Mộc Nhĩ, ta gọi muội tới để giúp ta một chuyện.”



A Mộc Nhĩ ngước mắt lên, không thể tin được.



“Huynh mà cũng có lúc cần đến muội à? Không phải huynh là vạn năng ư?”



Vạn năng? Ngay cả người phụ nữ mình yêu mà cũng không thể nhìn thêm một lần, đó mà là vạn năng ư?



Hắn ta biết A Mộc Nhĩ đang mỉa mai mình, thế là chỉ đành cười bất lực chứ không trả lời.



Suy cho cùng vẫn là huynh muội ruột, A Mộc Nhĩ thấy hắn ta như thế, có vẻ như không đành lòng, nàng ta bước lên một bước, vừa cười khẽ vừa nhìn hắn ta, “Nói đi, xa như vậy mà lại gọi một quả phụ bị các người ép làm ni cô tới, rốt cuộc là vì chuyện gì?”



Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng ta rất lâu, ánh mắt thoáng vẻ mê man.



“Có một chuyện, hơi khó xử lý…”



“Chuyện gì?” A Mộc Nhĩ hỏi.



Hắn trầm ngâm, rồi lên tiếng, “Ta phải có một đại phi.”



“Đại phi?” A Mộc Nhĩ cử động cánh môi, nhìn hắn ta một cách quái lạ rồi nở nụ cười khẽ như thể đã hiểu ra, “Vì sao lại muốn muội đóng giả? Huynh phải biết dù là Triệu Tôn hay Hạ Sở, cho dù không nhìn mặt họ cũng vẫn có thể nhận ra muội.”



Sau nhiều năm không gặp, nàng ta vẫn quá tự tin vào bản thân mình.



Trên thực tế… Nàng ta không hề quan trọng như mình tưởng tượng.



Đông Phương Thanh Huyền không vạch trần, chỉ nhìn khuôn mặt mộc mạc ấy rồi cười bất đắc dĩ.



“Chỉ cần Bảo Âm không nhận ra là được.”



A Mộc Nhĩ ngây ra, không hiểu gì. Nhưng nàng ta còn chưa kịp hỏi rõ ngọn nguồn thì Đông Phương Thanh Huyền lại bực bội xoa trán, phóng tầm mắt ra dãy núi phía xa, chau mày và nói, “Huống hồ, có cơ hội gặp Thiên Lộc, chẳng phải là điều muội luôn muốn ư?”



Con tim A Mộc Nhĩ đau nhói, cuối cùng đành im lặng.



Đông Phương Thanh Huyền nói không sai, nàng ta muốn gặp Triệu Tôn, muốn đến sắp phát điên rồi. Suốt năm năm trời, cô đơn lẻ bóng, từ cơ thể đến linh hồn… không nơi nào không nhớ về hắn.



Mùa đông rét đậm, trời đất đóng băng.



Hạ Sơ Thất thấy hơi buồn phiền vì mình lại sinh vào mùng bảy tháng Chạp, ngay mùa đông rét buốt, nàng không muốn ra ngoài, cơ thể cũng ngày càng lười nhác, cho dù Triệu Tôn muốn chúc mừng sinh thần của nàng thì nàng cũng chẳng thể nào hăng hái lên được. Nhưng cho dù nàng có muốn hay không, từ khi vào tháng Chạp, trong cung đã bắt đầu trở nên bận rộn. Không những thế, chuyện chuẩn bị mừng sinh thần, Triệu Tôn không những không cho nàng nhúng tay vào mà bọn họ còn cứ luôn né tránh nàng, làm nàng cảm thấy có chỗ gì đó kỳ lạ.



“Nương ơi…”



Tiểu Bảo Âm vén rèm, ùa vào như một cơn gió.



Người còn chưa đến, giọng nói đã bay tới trước.



“Nương phải làm chủ cho Bảo Âm, cha quá đáng lắm, quá đáng lắm!”



Bảo Âm chu môi, mặt mày căm phẫn. Hạ Sơ Thất vẫn bình tĩnh, vừa cất mớ thuốc phơi trên giá gỗ trong phòng dược vừa quan sát vóc dáng con gái mình lại cao thêm một chút.



“Lại sao nữa vậy?”



Bảo Âm là công chúa nhưng không gọi Triệu Tôn là phụ hoàng mà thường gọi là cha. So với Khuyết Nhi tuân thủ lễ nghi, từ bé Bảo Âm không được phụ mẫu dạy dỗ trưởng thành nên tính tình hoang dã hơn nhiều, cũng bộp chộp hơn nhiều. Hạ Sơ Thất vừa mới hỏi xong, cô bé đã bắt đầu cằn nhằn lải nhải rồi.



“Nương, nương phân xử cho con đi, rõ ràng là cha biết A Mộc Cổ Lang sắp đến kinh sư, vậy mà không nói cho con biết… Không những không nói cho con biết mà còn dặn người khác không được nói với con… Quá đáng quá! Con muốn quyết đấu với cha!”



Quyết đấu? Trẻ con nói chuyện cứ không nắm bắt trúng trọng tâm.



Hạ Sơ Thất bắt đầu nghi ngờ trí thông minh của con gái mình.



Nàng liếc nhìn, “Không nói cho con biết, vậy sao con biết được vậy?”



Bảo Âm cúi đầu, chọt chọt ngón tay, giấu đi nét xấu xa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, cô bé cắn môi cười hì hì, “Con mà nhổ tóc trên đầu Trịnh Nhị Bảo… thì hắn làm gì dám không khai ra chứ?”



Hạ Sơ Thất nhìn con gái rồi ngậm miệng lại.



Cũng không biết sao Nhị Bảo công công này lại xui xẻo như vậy, cậu ta càng yêu thích mái tóc của mình bao nhiêu thì Bảo Âm lại càng muốn hành hạ mái tóc đó bấy nhiêu. Những năm qua, mái tóc của cậu ta chưa bao giờ được mọc ra yên ổn, cứ cách dăm ba bữa là sẽ bị Bảo Âm tàn phá.



Nhưng mà Hạ Sơ Thất lại rất muốn like cho con gái nhà mình.



Nàng đã về thời Nam Yến được hơn hai tháng rồi, Trịnh Nhị Bảo cung kính với nàng, nàng cũng vẫn cười nói vui vẻ, đối xử với cậu ta như bình thường. Nhưng không hiểu được là hành động năm xưa của Trịnh Nhị Bảo đã làm tổn thương nàng hay là hành vi tác hợp Triệu Tôn và A Mộc Nhĩ sau khi nàng “qua đời” khiến nàng luôn cảm thấy khó chịu. Tình cảm nàng dành cho Trịnh Nhị Bảo đã không còn như trước đây, nó cứ luôn thiếu đi một vài thứ gì đó.



Thật ra những năm qua, Trịnh Nhị Bảo vẫn luôn sống với Nguyệt Dục.



Đứng ở góc độ của nàng, đàn ông thường sẽ nghe những lời thì thầm bên tai. Cho dù Nguyệt Dục không hại Triệu Tôn nhưng không thể đảm bảo nàng ta sẽ không lợi dụng Trịnh Nhị Bảo hại nàng. Cho dù Trịnh Nhị Bảo không chủ động làm hại, nhưng Nguyệt Dục xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ gã thái giám Trịnh Nhị Bảo kia... sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc à?



“Nương ơi, nương nói gì đi chứ!”



Bảo Âm lắc cánh tay của nàng, bĩu môi, có vẻ như sắp xù lông lên rồi.



Hạ Sơ Thất cúi đầu, “Con nói gì?”



“…”



“Con nói lại đi, nương không nghe rõ.”



Bảo Âm trợn trắng mắt, mếu máo, hừ mũi, “Bảo Âm đang hỏi nương, khi A Mộc Cổ Lang tới, con mặc gì là đẹp nhất ạ? Còn nữa… Bảo Âm muốn… mấy hũ mặt nạ mà Thanh Hoa tỷ tỷ và Tử Nguyệt cô cô đang xài… Nương có thể cho Bảo Âm vài hũ không ạ?”



Hạ Sơ Thất chịu thua, “Bảo Âm, con mấy tuổi?”



“Mười một.” Bảo Âm ngẩng đầu nhìn nàng, hàng chân mày nhỏ chau lại, “Nương không nhớ sinh nhật của Bảo Âm luôn… đau lòng quá.”



Hạ Sơ Thất vỗ vào trán cô bé, “Nương muốn nói, con mới mười một thôi.” Ở góc độ của nàng, mười một tuổi vẫn là học sinh, yêu đương gì đó đều là vớ vẩn, tuy có thể ủng hộ tinh thần yêu cái đẹp nhưng những thứ như mỹ phẩm chăm sóc da này đâu phải là thứ tuổi của con bé có thể sử dụng được?



Nhưng cho dù nàng có nói gì, nền giáo dục Bảo Âm tiếp thu không giống với nàng.



Cô bé bĩu môi, hừ mũi.



“Bớt xem thường người ta lại đi! Mười một tuổi thì đã sao? Mười một tuổi đã có thể hứa gả rồi. Ngô ma ma nói, khi mẫu thân bà ấy mười ba tuổi đã sinh bà ấy rồi…”



Ngô ma ma là ma ma dạy dỗ Bảo Âm từ bé, ngày thường cũng rất thân với cô bé, lời bà ấy nói rất dễ lọt vào tai Bảo Âm. Hạ Sơ Thất đau đầu rồi than thở một hơi, không giải thích mà chỉ hạ lệnh.



“Tiểu nha đầu, nương nói cho con biết, chưa đủ mười tám tuổi, con đừng hòng nghĩ lung tung.”



Mười tám tuổi đã là giới hạn cuối cùng của Hạ Sơ Thất.



Trong ý thức của nàng, mười tám tuổi chỉ là độ tuổi vừa mới trưởng thành mà thôi.



Nhưng Bảo Âm lại sững ra, trợn mắt lên nhìn nàng, cứ như nhìn thấy quái vật.



“Nương muốn nuôi Bảo Âm thành bà cô già ư?”



“Mười tám tuổi mà bà cô già cái gì?” Hạ Sơ Thất trêu, “Nương con tới bây giờ vẫn chưa gả đi, có già tí nào đâu? Con nôn nóng cái gì?”



Bảo Âm lại sững người lần nữa.



Nhưng lát sau, con bé bị Hạ Sơ Thất chọc cười, ngoan ngoãn kề đến gần, khoác tay Hạ Sơ Thất rồi dìu nàng ngồi xuống ghế, sau đó cười tủm tỉm ngồi xổm xuống cạnh nàng, nói, “Nương ơi, nương nói cho con biết, có phải nương đang oán cha con không?”



Hạ Sơ Thất liếc nhìn, “Nương oán cha con làm gì?”



Bảo Âm cười ngẩng đầu lên, chống hai khuỷu tay lên đùi nàng, trêu ghẹo, “Đại điển sắc phong hoàng hậu hôm đó náo nhiệt lắm, đốt pháo trống nhạc rình rang, các bá quan văn võ đều đến trước Phụng Thiên Môn khấu bái hoàng hậu nương nương, chỉ đáng tiếc… Lúc đó nương đang bệnh, ngủ trong cung Trường Thọ, không được nhìn thấy.”



Hạ Sơ Thất sầm mặt, im lặng lườm cô bé.



Bảo Âm thấy sắc mặt nàng không được tốt lắm bèn đảo tròng mắt rồi cười ngặt nghẽo.



“Nương ơi, có phải nương thấy rất nuối tiếc không?”



Hạ Sơ Thất lườm cô bé, hừ mạnh, “Nuối tiếc cái gì? Nương không nhạt nhẽo như vậy.”



Bảo Âm chép miệng, nói với vẻ ước ao, “Sao lại không tiếc nuối chứ? Nương chưa được làm tân nương mà. Ngô ma ma nói, đại hôn của người con gái là một chuyện cực kì quan trọng. Không chỉ như cây liền cành với phu quân mà còn tìm được cảm giác được mọi người tiếp nhận và có nơi nương tựa sau khi nhận được lời chúc mừng. Bái thiên địa, uống rượu giao bôi, động phòng hoa chúc... Ôi ôi, những chuyện này, không thể lược bớt được đâu...”



Cô nhóc mới tí tuổi đầu, không thấy tủi thân thay cho nương nó thì thôi, đằng này còn cố ý đả kích báo thù, đôi mắt đen láy kia nhấp nháy mang theo ánh sáng rực rỡ, trông rất đẹp. Đây cũng là lần đầu Hạ Sơ Thất phát hiện ra cô con gái mười một tuổi của nàng thật sự không thể so sánh với đám học sinh cùng tuổi ở hậu thế.



“Ôi!”



Nàng thở dài, thấy lo lắng thay cho Bảo Âm.



Nhưng Bảo Âm lại hiểu lầm, cô bé cười đắc ý, “Nương buồn à?”



Hạ Sơ Thất hừ một tiếng, chỉ cười không nói.



Bảo Âm lại nói, “Chưa được bái đường với cha con, chắc nương buồn lắm nhỉ? Thật ra, con cũng thấy hơi uất ức thay cho nương. Nương đã khỏe rồi, đã lâu như vậy mà cha không thấy nhắc gì tới muốn bù lại cho nương. Chậc chậc chậc…”



Lời cô bé nói ra chỉ toàn là mùi trêu ghẹo và vui mừng trước nỗi đau của người khác



Nhưng Hạ Sơ Thất lại sững sờ, không nói gì.



Đúng như những gì Bảo Âm nói, đại hôn là chuyện quan trọng nhất trong đời người phụ nữ, bái đường thành thân không chỉ là một nghi thức mà nó cũng là cội nguồn của cảm giác có nơi nương tựa và được mọi người chấp nhận. Đúng vậy, không cử hành nghi thức, nàng cũng vẫn là hoàng hậu, nàng và Triệu Tôn vẫn là phu thê, nhưng không biết vì sao, trong lòng nàng lại thật sự thấy hơi tiếc nuối.



“Thôi hay như vậy đi… “ Bảo Âm chớp mắt, ôm lấy eo nàng, “Đợi tới khi con gả cho A Mộc Cổ Lang thì nương gả cho cha… Bảo cha con cưới nương lần nữa, nương thấy thế nào?”



Hạ Sơ Thất lại vỗ đầu con bé, “Xằng bậy.”



Bảo Âm che trán, bĩu môi, “Con đâu có?”



Hạ Sơ Thất nghiêm mặt lại, “Bảo Âm, con vẫn còn nhỏ, đừng nghĩ về những chuyện không thiết thực. Chưa nói đến chuyện Đông Phương Thanh Huyền lớn tuổi hơn con rất nhiều, không thích hợp với con, mà con cũng không chịu nghĩ đi, đã nhiều năm trôi qua như vậy, nói không chừng hắn ta đã lấy vợ sinh con rồi, sao có thể cưới con chứ?”



Mặt Bảo Âm lạnh đi, nhìn nàng với vẻ khiếp sợ.



“Hắn sẽ không cưới vợ sinh con đâu.”



Hạ Sơ Thất hừ lạnh, trêu con bé, “Sao con lại biết là không, hắn ta nói với con à?”



Bảo Âm sửng sốt, nghĩ kĩ lại thì đúng là hắn ta không nói như vậy thật.



Nhưng cô bé suy nghĩ rồi đỏ mặt, “Bảo Âm từng hỏi hắn ta, hắn ta nói yêu Bảo Âm.”



“Cô nương ngốc.” Hạ Sơ thất ôm vai con bé, nói một cách tha thiết, “Hắn ta nuôi con hai năm, luôn coi con là con gái. Tình yêu đó không phải kiểu yêu mà con nghĩ. Bảo Âm, con không hiểu hay giả vờ không hiểu?”



Hạ Sơ Thất luôn nói chuyện sắc bén như vậy.



Là không hiểu hay giả vờ không hiểu? Câu này lập tức khiến Bảo Âm tủi thân sầm mặt xuống.



“Nương ơi…”



Cô bé xấu hổ lúng túng, thiếu điều giẫm chân cãi lại. Lúc này, có một tiếng ho khan nhắc nhở truyền vào từ bên ngoài. Hạ Sơ Thất kéo Bảo Âm dậy đi về phía cửa thì nhìn thấy Triệu Tôn chắp tay sau lưng đang sải bước đi vào trong. Sau lưng hắn là Khuyết Nhi. Tướng đi của cậu bé và Triệu Tôn y như nhau, mặt mày nghiêm túc như nhau. Hai cha con đều nghiêm mặt, đúng là từ một khuôn mà ra.



Khung cảnh này khiến Hạ Sơ Thất thấy hơi buồn cười.



“Bận xong rồi à?”



Triệu Tôn gật đầu, nhìn lướt qua Bảo Âm, dáng vẻ hệt như một người cha nghiêm khắc.



“Đang nói gì vậy?”



“Không… Không có gì.” Bảo Âm thở hồng hộc, nhìn hắn rồi thè lưỡi với Khuyết Nhi đang đứng sau lưng, sau đó mới chạy tới nắm tay cậu bé, “Đệ lại đi cáo trạng đúng không? Nếu không sao cha và nương đều giấu tỷ, không giúp tỷ, còn cố tình trêu ghẹo tỷ nữa?”



Khuyết Nhi gỡ tay Bảo Âm, trợn trắng mắt, thong thả đi qua người cô bé, sau đó trèo lên ghế, cầm điểm tâm mà Hạ Sơ Thất đã chuẩn bị cho hai cha con họ lên ăn, biểu cảm nhàn nhã ấy cứ như không nghe thấy Bảo Âm nói gì vậy.



Bị phớt lờ có cảm giác thế nào?



Bảo Âm nheo mắt, nghiến răng bước đến gần Khuyết Nhi.



Cô bé đột nhiên vừa cười vừa nhéo lỗ tai cậu bé.



“Này thì giả vờ, này thì không nghe trưởng tỷ nói gì này!”



Tất nhiên là Bảo Âm sẽ không làm đau đệ đệ của mình. Nhưng cô bé biết, đối với hoàng thái tử Khuyết Nhi lạnh lùng trước nay luôn chú ý đến hình tượng của mình mà nói, bị tỷ tỷ nhéo lỗ tai như vậy, tư thế đó trông không được hay ho cho lắm, cậu bé lập tức biến sắc, bỏ điểm tâm xuống, đánh vào tay Bảo Âm, hừ lạnh.



“Nam nữ thụ thụ bất thân, bỏ tay ra!”



Bảo Âm sửng sốt, sau đó cười to.



“Thằng nhóc ranh mới tí tuổi đầu này, mấy hôm trước còn tè dầm ra giường, giờ lại bày đặt nói nam nữ thụ thụ bất thân nữa? Này thì bất thân, xem tỷ tỷ dạy dỗ đệ đây… có thân hay không? Bây giờ thấy thân hay không?” Bảo Âm nhéo tai Khuyết Nhi, nhìn khuôn mặt lúng túng của cậu bé, cô bé cười hi hi, sau đó bỗng dưng cúi đầu xuống, cắn vào mặt cậu bé, để lại một dấu nước bọt.



“Đệ đệ ngoan, bây giờ có thân hay không?”



Khuyết Nhi sờ mặt mình, nhìn tỷ tỷ đang nhéo tai mình, cậu bé không hề tỏ ra tức giận mà lại rất bình tĩnh.



“Mới tí tuổi đầu, thấy con trai là hôn, xem ra tỷ muốn gả đi lắm rồi đây.”



“Đệ… Hừ!” Bảo Âm thò tay ra bế Khuyết Nhi xuống ghế ôm chặt, sau đó quay đầu lại, nhìn Triệu Tôn và Hạ Sơ Thất vẫn đang cạn lời từ nãy tới giờ, rồi nói một cách nghiêm túc, “Cha, nương, con gái xin được cáo từ trước. Thằng nhóc này ba ngày không đánh là lại nghịch ngợm, con mà không dựng uy phong của người làm tỷ tỷ, chỉ sợ sẽ bị nó leo lên đầu lên cổ con mất.”



Cô bé nói xong không quan tâm họ có đồng ý hay không, không quan tâm Khuyết Nhi giãy giụa thế nào mà ôm cậu bé chạy ra ngoài.



Không lâu sau ngoài sân vang lên tiếng cười khanh khách của hai chị em.



Hạ Sơ Thất cũng cười, kéo Triệu Tôn ngồi xuống.



“Hai đứa nhóc ranh này, ở chung một chỗ đúng là nghịch hết biết…”



“Như vậy chẳng phải rất tốt ư?” Triệu Tôn vừa uống trà vừa cười.



“… Cũng đúng.” Hạ Sơ Thất cũng cười tươi.



Nói ra thì gia đình của họ khá đặc thù, không có hậu cung tranh sủng, chỉ có một hoàng tử và công chúa nên họ không nuôi nấng theo kiểu quá gò bó. Ngày thường, Bảo Âm và Khuyết Nhi đều ở trong cung, ở bên cạnh hai người họ, hai chị em chung sống chẳng khác gì các gia đình bách tính bình thường, vẫn đùa giỡn, nói cười như bao đứa trẻ khác. Khi Khuyết Nhi còn nhỏ thường bị Bảo Âm hù dọa, nhưng hiện tại Bảo Âm lại thường bị đệ đệ chọc tức, thế là cảnh tượng hai chị em cà khịa nhau như hôm nay thỉnh thoảng lại sẽ diễn ra.



Hạ Sơ Thất nhìn Triệu Tôn uống trà, nàng thở phào thoải mái, tranh thủ khuyên nhủ, “Hôm nay lại bận à? Bây giờ là lúc nào rồi mà hai người mới tới. Theo thiếp thấy, Khuyết Nhi vẫn còn nhỏ, chàng đừng bắt nó tiếp xúc quá nhiều tới việc triều chính. Nó mới sáu tuổi mà đã mất đi sự ngây thơ, nhìn y như ông cụ non, thiếp nhìn mà thấy khó chịu.”



Triệu Tôn vuốt ve tách trà sứ trắng muốt, nói một cách thản nhiên, “Sinh ra trong nhà đế vương thì nó phải chấp nhận điều này. Lúc này không quản giáo nghiêm khắc, không tập quen triều chính, tương lai…” Hắn ngước mắt, liếc nhìn nàng, “chẳng lẽ đợi người khác leo lên đầu lên cổ à?”

WebTru yenOn linez . com

Hạ Sơ Thất không hiểu thế giới của đàn ông. Triệu Tôn cũng tỏ ra rất cố chấp trong việc giáo dục Triệu Khuyết, nàng chỉ biết thở dài chứ không tiện nói gì thêm, chỉ thỉnh thoảng lấy danh nghĩa làm việc công làm việc tư như hôm nay, bảo hắn dẫn Khuyết Nhi tới cho nó chút tình thương của người mẹ.



“A Thất…” Triệu Tôn đột nhiên khẽ gọi nàng.



Hạ Sơ Thất đáp “vâng”, mím môi nhìn hắn, tư tưởng đã trôi đi xa.



Triệu Tôn nói, “Không tổ chức đại hôn, trong lòng nàng có thấy oán không?”



Hạ Sơ Thất cười khẽ, “Chàng có thiên lý nhĩ à? Nghe hết lời Bảo Âm đã nói rồi?”



Triệu Tôn cười nhưng không nói gì.



Hạ Sơ Thất nghĩ về một chút tiếc nuối trong lòng, rồi lại nghĩ tới tuổi tác của mình, nàng vuốt tóc, tuy có chờ mong đấy nhưng lại ngại đòi hỏi, thế là từ chối, “Chàng đừng nghe nha đầu Bảo Âm kia nói bậy, chúng ta đã là lão phu thê rồi, ai cũng biết thiếp là thê tử của chàng, có nghi thức hay không cũng chẳng sao đâu.”



Triệu Tôn hơi chau mày lại, thản nhiên nhìn nàng, “Không sao thật à?”



Khóe môi Hạ Sơ Thất hơi co giật, nuốt lại cục tức xuống ngực, nhếch mép đầy gượng gạo.



“Phải… không sao hết.”



Triệu Tôn hiểu ra, hắn “à” một tiếng, bình tĩnh nói, “Gia cho rằng A Thất sẽ để bụng, nếu nàng đã nói như thế thì không làm cũng được. Tóm lại quốc sự bận rộn, mấy ngày nay gia cũng không lo liệu hết được.”



Có vài lời, bản thân mình nói ra thì không sao.



Nhưng nếu nó được thốt ra từ trong miệng người khác, nhất là Triệu Tôn, thì sẽ mang một ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.



Hạ Sơ Thất nghĩ đến đại hôn đã bị bỏ lỡ của mình, khóc không ra nước mắt. Nàng nén cơn tức giận, xoay đầy lại, giả vờ bình tĩnh lựa điểm tâm trên bàn. Nhưng nàng không phát hiện ra, sau lưng nàng, khóe môi của Triệu Tôn lại cong lên.



Một lúc lâu sau, hai người không ai nói gì.



Độ ấm trong không khí dường như cũng giảm xuống nhiều.



“A Thất…” Triệu Tôn gọi nàng, thò tay tới.



“Buông tay ra, kéo thiếp làm gì?” Hạ Sơ Thất cắn môi dưới rồi xoay đầu lại, chau mày, “Này, chỗ này có điểm tâm thiếp làm, mau ăn đi, chẳng phải chàng còn phải đi xử lý chính sự của mình ư? Tóm lại chàng bận rộn lắm… Theo thiếp thấy, chàng bận như vậy, cần gì phải làm tiệc mừng sinh thần cho thiếp? Thiếp cũng còn trẻ, làm cứ như thiếp lớn tuổi lắm rồi vậy...”



Nàng nói đến đây bỗng dưng bị thọc lét thế là quay ngoắt đầu lại.



Triệu Tôn nheo mắt, như cười như không, “Giận rồi à?”



Nàng không vui, chau mày lại, muốn né người đi, nào ngờ hắn lại ôm lấy nàng, sải bước đi ra ngoài. Ngoài trời tuyết đang rơi, gió lạnh thổi qua, Hạ Sơ Thất rụt người lại vào trong lòng hắn, nhìn khắp xung quanh.



“Này, chàng làm gì vậy?”



Triệu Tôn cúi đầu, thần sắc bình tĩnh, hắn đáp.



“Đích thân trẫm sẽ tắm cho nàng, chúc nàng sống lâu.”



Hạ Sơ Thất đỏ mặt.



Mỗi khi hắn có ý nghĩ xấu xa thì thường sẽ như thế này.



Nghĩ đến sự bực bội khi nãy, nàng bĩu môi, “Thiếp không biết tự tắm chắc?”



“Nàng không nhớ suối nước nóng trong phủ Tấn vương à?” Giọng của hắn rất bình tĩnh.



Hạ Sơ Thất hơi sững sờ. Nghĩ đến suối nước nóng trong phủ Tấn vương, rồi lại nhìn độ cong trên khóe môi của hắn, nhìn nụ cười trông thì có vẻ đứng đắn nhưng thực chất lại xấu xa kia, con tim nàng như mềm đi. Hai người xa cách nhau lâu như vậy, bây giờ họ rất trân trọng cơ hội ở bên nhau như thế này, cho dù có tranh cãi vụn vặn thì cũng sẽ làm lành rất nhanh.



Suy cho cùng, tình yêu tốt đẹp nhất trên đời… chính là ở bên nhau.



Nàng chỉ muốn được ở bên hắn, có hôn lễ hay không thì cũng đâu quan trọng.



Nàng nghĩ đến đây, nóng lòng quấn lấy cổ Triệu Tôn, dưới ánh đèn lồng, nàng ngẩng đầu hôn lên môi hắn rồi cười khẽ, “Vậy thì thần thiếp cung kính không bằng tuân mệnh, làm phiền bệ hạ rồi.”



“Tắm cho giai nhân là vinh hạnh của gia.”



Triệu Tôn cười khẽ, ôm chặt eo và quan sát cảm xúc trên khuôn mặt nàng, một lúc sau, dường như bị nàng tác động, hắn cũng nhớ về những năm tháng chia ly dài đằng đẵng ấy, sau đó đột nhiên cúi đầu xuống, hôn ngấu nghiến đôi môi nàng.



“A Thất, gia có quà mừng sinh thần cho nàng, nàng muốn không?”



“Là gì?” Nàng thở hổn hển, bị hắn hôn đến mức tim loạn cào cào.



Triệu Tôn cười khẽ, mút nhẹ môi nàng rồi mới dừng lại như chưa thỏa mãn, đôi con ngươi đen láy kia sáng rực như lửa tựa như dục vọng nơi sâu thẳm, lại càng như đang chứa đựng tình cảm ngàn năm không đổi, khiến nàng động lòng xuyến xao.



Thế như lời hắn nói ra lại cực kì đáng ghét.



“Gia không nói cho nàng biết…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom