Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 146 - Chương 146: Nụ cười giấu đao, trong đao là máu (11)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nhi tử khẩu kiện phụ vương.”
Nhìn thấy con trai mình, Triệu Chá cười tươi hơn, “Miền Trạch về rồi? Mau, đến ngồi cạnh phụ vương.”
Triệu Miên Trạch ngồi bên mép giường Triệu Chá, khẽ gật đầu hỏi thăm Hạ Sơ Thất xong mới nắm lấy tay Triệu Chá, cẩn thận xem xét tỉ mỉ rồi thở phào, “Phụ vương, khí sắc của người quả nhiên đã chuyển biến tốt hơn.” Triệu Chá mỉm cười vỗ tay hắn, tâm tình cũng rất vui vẻ.
“Nhờ có Sở y quan. Miên Trạch, con phải cảm ơn hắn thật tốt mới đúng.”
Triệu Miên Trạch gật đầu, nói chuyện mấy câu với Triệu Chá, nghe y dạy dỗ mới các từ đứng dậy. Trước khi ra ngoài, hắn quay đầu lại nháy mắt với Hạ Sơ Thất, Hạ Sơ Thất biết hắn muốn nói chuyện2nên từ biệt Triệu Chá, lại nói cho Hoàng Minh Trí vài lời dặn của bác sỹ rồi mang theo hương thuốc đi.
Quả nhiên, Triệu Miền Trạch ngồi ở ghế dựa lớn đợi nàng, quần áo màu trắng thêu chim yến bay bay như tiên, chỉ ở ngọc đái và ống tay áo thêu chút hoa gì đó không nhận ra, rõ ràng là do bàn tay Hạ Vấn Thu làm ra. Chỗ nào cũng đều có vết tích ân ái!
Điều này làm nàng đột nhiên nghĩ đến một câu: Khoe khoang tình cảm lắm thường mau chết. Hôm nay ân ái bao nhiêu thì sau này sẽ oán hận bấy nhiêu.
Nàng ác độc nghĩ thế rồi liếc khuôn mặt trắng nõn dịu dàng của Triệu Miên Trạch, bỏ rương thuốc xuống, hành lễ, nở nụ cười mà đến MonaLisa8còn không hiểu, ánh mắt trong vắt như khảm hai viên đá đen, càng nổi bật vẻ khôn khéo nhạy bén. “Không biết Hoàng Trưởng tốn điện hạ tìm tại hạ có chuyện gì?” Triệu Miên Trạch nhướng mày, thản nhiên nhìn chăm chú vào mặt nàng. “Phụ vương bảo ta cảm ơn người. Không biết Sở y quan muốn gì?”
Muốn cái gì? Ha, đây đúng là một vấn đề lớn. Nàng muốn nhiều lắm, muốn mạng của hắn được không? Nàng từ từ nhếch môi, cười như không cười nhìn hắn, “Tiền, rất nhiều tiền.” Có lẽ không ngờ một tiểu thần y “tài đức song song” được mọi người truyền đi lại đưa ra yêu cầu như thế. Bàn tay Triệu Miên Trạch hơi giơ lên, không tin mà nhìn sang. Trong ánh mắt của hắn có nghi6ngờ, kỳ quái, soi xét. Khi thấy rõ ràng sự “tham lam” trong ánh mắt nàng, hắn nhíu mày, hơi thất vọng.
“Tiền quan trọng thế sao?”
Hắn còn dám cảm thấy nàng thủ tục? Hạ Sơ Thất nở nụ cười.
“Bẩm Trưởng tốn điện hạ, con người sống trên đời dù sao cũng có thứ ước ao đúng không?”
“Ngươi muốn bao nhiêu?” Triệu Miền Trạch không kiên nhẫn.
“Ha ha, có ai lại ngại nhiều tiền nặng tay không? Ta muốn làm người có tiền nhất Đại Yến, không biết Trưởng tốn điện hạ có làm được không?” Nàng nói rất tiêu sái nhưng trong ánh mắt Triệu Miền Trạch ngoài không kiên nhẫn và bất mãn ra thì rõ ràng còn dán thêm cho nàng hai chữ “thô tục”. Nhưng hắn là một người rất có giáo dưỡng, như tiên giáng trần3nên giọng nói vẫn ôn hòa lễ độ. “Nếu Sở y quan yêu cầu thì thưởng ngươi một trăm lượng vàng nhé?” Hạ Sơ Thất nhướng mày, nàng không thích chữ “thưởng” này.
Đây là thù lao của nàng, là phí khám chữa bệnh, là sự đổi lấy sau những ngày lao động mệt mỏi. Ngoài nàng ra, ai có thể trị được bệnh giang mai gần giai đoạn cuối được? Nàng cười một tiếng ngọt ngào với Triệu Miến Trạch.
“Một nghìn lượng thì sao nhỉ?”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Cái gì?” Triệu Miên Trạch không ngờ nàng là người có lòng tham không đáy như vậy, con ngươi đen lạnh lùng của hắn tràn đầy sự khó tin, hàng mi nhíu chặt, “Sở y quan có khẩu vị không nhỏ, ngươi biết một trăm lượng hoàng kim có thể mua được bao nhiêu đổ không?5Cũng đủ để ngươi không lo cơm áo, sống hưởng lạc cả đời.”
“Đúng vậy...” Hạ Sơ Thất cười ha ha, coi như không nhìn thấy sự ghét bỏ của hắn, “Nhưng con người ta sống đâu chỉ vì ăn no mặc ấm và hưởng lạc đâu. Dù sao cũng phải có sự truy cầu khác chứ? Ví như Hoàng Trưởng tốn điện hạ ngài... Ha ha, nói đùa thôi, ví như ta còn muốn làm người giàu nhất thiên hạ, nạp mấy tiểu thiếp để nuôi. Một trăm lượng vàng, chưa chắc đã đủ nhỉ?”
“Một nghìn lượng, thứ cho Miên Trạch không làm được.”
Hoàng Trưởng tôn đúng là một người có tu dưỡng tốt, dù rất ghét mà vẫn mang nụ cười trên mặt. Đương nhiên, Hạ Sơ Thất cũng không chờ hắn cho nàng nghìn lượng vàng thật mà chỉ trêu hắn thôi. Nhưng nhìn thấy hắn xoắn xuýt thì nàng đột nhiên hiểu được chút sự thú vị khi Triệu Tôn trêu chọc nàng. Hóa ra nhìn người khác phiền não vì tiền là một chuyện khoái trá như vậy.
Nàng cười, lộ vẻ tham lam, “Hoàng Trưởng tốn điện hạ đừng lo, một trăm lượng cũng được, rất tốt. Còn dư lại chín trăm lượng, nếu điện hạ tạm thời không lấy ra được thì nợ cũng không sao.” Triệu Miên Trạch biến sắc, rốt cuộc sắp không kiềm chế được. “Sở y quan thế mà dám đời thật?”
Hạ Sơ Thất phát hiện chỉnh mấy người người chết vì sĩ diện đơn giản hơn nhiều so với chỉnh tên phúc hắc Triệu Tôn, trong lòng nàng đang cười sắp toi mạng rồi mà trên mặt vẫn lộ ra vẻ rối rắm, thở dài một hơi, “Y thuật vốn rất quý giá, Hoàng Trưởng tổn chưa từng nghe tới sao? Nếu không có tại hạ thì sợ lúc này điện hạ muốn trọn chữ hiểu cũng không dễ dàng. Mất nghìn vàng và cứu cha một mạng, điện hạ cảm thấy cái nào tốt hơn?” Triệu Tôn gạt nàng, nàng tới gạt Triệu Miên Trạch. “Ý của Sở y quan là bệnh của phụ vương ta chắc sẽ trị hết?” Hạ Sơ Thất cười, “Vậy phải xem ý điện hạ ngài rồi... Muốn trị hết hay trị không hết đây?”
Triệu Miên Trạch biến sắc, vỗ mạnh bàn một cái.
“Ngươi thật to gan, dám nói lời đại nghịch bất đạo như thế!” Nhìn hắn tức giận tải cả mặt, đúng là không giống giả chút nào. Nhất thời, Hạ Sơ Thất không đoán ra được đầu sỏ làm hại Thái tử bị “bệnh hoa liễu” có phải đứa con trai hiếu thuận này không. Hạ Sơ Thất quan sát y mấy ngày nay, nàng kết luận Triệu Chá không phải kiểu người thích đi chơi đùa hoa cỏ. Nếu như không phải Triệu Miên Trạch hại y thì ai lại làm ra chuyện đó? Bị hủy cả đời không nói, lại còn muốn hủy cả thanh danh của y
Hạ Sơ Thất không nhìn sự tức giận của Triệu Miền Trạch nữa, nàng nở nụ cười, “Đùa, đùa thôi mà. Trước nay tại hạ thường thích nói đùa, điện hạ bỏ qua cho tại hạ. Đương nhiên, về chuyện tiền nong thì tại hạ không hay nói đùa.”
Triệu Miên Trạch ngồi lại trên ghế, uống một ngụm trà, giọng nói không thân thiện, “Ngươi trị cho cẩn thận, nếu trị khỏi thì ra sẽ không bạc đãi ngươi. Còn nữa, phụ thân ta nhân hậu, ngươi đừng có lợi dụng lòng tốt của người mà kiếm lời cho mình. Một khi ta biết, sẽ không tha cho ngươi.” “Kiểm lời?” Hạ Sơ Thất cười tươi, “Tại hạ chỉ yêu tiền, không có hứng thú với những thứ lợi khác.”
Triệu Miền Trạch híp mắt nhìn nàng, tâm trạng phức tạp, “Tóm lại người nhớ kĩ cho ta, đừng vì chút lợi của người khác mà làm ra chuyện trái với lương tâm. Người khác cho ngươi bao nhiêu tiền, Đồng cung cũng có thể cho ngươi như thế, ngươi tận tâm trị bệnh cho phụ vương ta thì người sẽ không bị thiếu phần.” Lời này ý tại ngôn ngoại, khiến Hạ Sơ Thất ngẩn ra. Hắn sợ nàng bị người khác mua chuộc, không tận tâm trị bệnh cho Thái tử gia?
Nàng cười, “Trưởng tốn điện hạ lo xa quá rồi, dù công bình và chính nghĩa trên thế giới này đã bị chó ăn mất, nhưng trước giờ tại hạ rất ghét mấy trò tồi tệ hãm hại sau lưng. Tại hạ cần bạc, thích bạc, nhưng nó phải là bạc trong sạch. Còn những thủ đoạn đằng sau, tại hạ không làm, cũng sẽ không muốn làm! Tại hại biết hai chữ lương tâm viết như thế nào... Trái tim người thầy thuốc là cứu người, điều đó mãi mãi sẽ không thay đổi.” Khi nói mỗi câu mỗi chữ thì nàng đều nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Miên Trạch. Không biết hắn biết cách giả bộ quá hay là thực sự không thẹn với lòng mà trên gương mặt tuấn tú dịu dàng không hề mang chút lúng túng nào, giống như cho tới giờ hắn chưa từng hại người vậy, theo đó thì ánh mắt nàng nhìn hắn cũng thân thiện hơn nhiều.
“Như thế thì tốt, quân tử yêu tài thì sẽ đi đường chính đạo, Sở y quan nhớ kĩ mấy chữ này.”
“cảm ơn Trưởng tốn điện hạ nhắc nhở, tại hạ nhớ kĩ!”
Mấy chữ này, Hạ Sơ Thất gần như nghiến răng nói. Hoàng Trưởng tôn trước mặt nàng đúng là một người nhân từ hiền hậu mà.
Nếu như nàng không biết chuyện hắn làm thì đúng là sẽ bị bề ngoài của hắn lừa gạt.</div><hr class="chapter-end" id="chapter-end-bot"><div class="chapter-nav" id="chapter-nav-bot"><div class="btn-group"><a class="btn btn-success btn-chapter-nav" href="https://.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien-280220/chuong-145/" title="Chương 145" id="prev_chap" data-cid="2506978"><span class="glyphicon glyphicon-chevron-left"></span> <span class="hidden-xs">Chương </span>trước</a><button type="button" class="btn btn-success btn-chapter-nav chapter_jump"><span class="glyphicon glyphicon-list-alt"></span></button><a class="btn btn-success btn-chapter-nav" href="https://.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien-280220/chuong-147/" title="Chương 147" id="next_chap" data-cid="2506980"><span class="hidden-xs">Chương </span>tiếp <span class="glyphicon glyphicon-chevron-right"></span></a>
Nhìn thấy con trai mình, Triệu Chá cười tươi hơn, “Miền Trạch về rồi? Mau, đến ngồi cạnh phụ vương.”
Triệu Miên Trạch ngồi bên mép giường Triệu Chá, khẽ gật đầu hỏi thăm Hạ Sơ Thất xong mới nắm lấy tay Triệu Chá, cẩn thận xem xét tỉ mỉ rồi thở phào, “Phụ vương, khí sắc của người quả nhiên đã chuyển biến tốt hơn.” Triệu Chá mỉm cười vỗ tay hắn, tâm tình cũng rất vui vẻ.
“Nhờ có Sở y quan. Miên Trạch, con phải cảm ơn hắn thật tốt mới đúng.”
Triệu Miên Trạch gật đầu, nói chuyện mấy câu với Triệu Chá, nghe y dạy dỗ mới các từ đứng dậy. Trước khi ra ngoài, hắn quay đầu lại nháy mắt với Hạ Sơ Thất, Hạ Sơ Thất biết hắn muốn nói chuyện2nên từ biệt Triệu Chá, lại nói cho Hoàng Minh Trí vài lời dặn của bác sỹ rồi mang theo hương thuốc đi.
Quả nhiên, Triệu Miền Trạch ngồi ở ghế dựa lớn đợi nàng, quần áo màu trắng thêu chim yến bay bay như tiên, chỉ ở ngọc đái và ống tay áo thêu chút hoa gì đó không nhận ra, rõ ràng là do bàn tay Hạ Vấn Thu làm ra. Chỗ nào cũng đều có vết tích ân ái!
Điều này làm nàng đột nhiên nghĩ đến một câu: Khoe khoang tình cảm lắm thường mau chết. Hôm nay ân ái bao nhiêu thì sau này sẽ oán hận bấy nhiêu.
Nàng ác độc nghĩ thế rồi liếc khuôn mặt trắng nõn dịu dàng của Triệu Miên Trạch, bỏ rương thuốc xuống, hành lễ, nở nụ cười mà đến MonaLisa8còn không hiểu, ánh mắt trong vắt như khảm hai viên đá đen, càng nổi bật vẻ khôn khéo nhạy bén. “Không biết Hoàng Trưởng tốn điện hạ tìm tại hạ có chuyện gì?” Triệu Miên Trạch nhướng mày, thản nhiên nhìn chăm chú vào mặt nàng. “Phụ vương bảo ta cảm ơn người. Không biết Sở y quan muốn gì?”
Muốn cái gì? Ha, đây đúng là một vấn đề lớn. Nàng muốn nhiều lắm, muốn mạng của hắn được không? Nàng từ từ nhếch môi, cười như không cười nhìn hắn, “Tiền, rất nhiều tiền.” Có lẽ không ngờ một tiểu thần y “tài đức song song” được mọi người truyền đi lại đưa ra yêu cầu như thế. Bàn tay Triệu Miên Trạch hơi giơ lên, không tin mà nhìn sang. Trong ánh mắt của hắn có nghi6ngờ, kỳ quái, soi xét. Khi thấy rõ ràng sự “tham lam” trong ánh mắt nàng, hắn nhíu mày, hơi thất vọng.
“Tiền quan trọng thế sao?”
Hắn còn dám cảm thấy nàng thủ tục? Hạ Sơ Thất nở nụ cười.
“Bẩm Trưởng tốn điện hạ, con người sống trên đời dù sao cũng có thứ ước ao đúng không?”
“Ngươi muốn bao nhiêu?” Triệu Miền Trạch không kiên nhẫn.
“Ha ha, có ai lại ngại nhiều tiền nặng tay không? Ta muốn làm người có tiền nhất Đại Yến, không biết Trưởng tốn điện hạ có làm được không?” Nàng nói rất tiêu sái nhưng trong ánh mắt Triệu Miền Trạch ngoài không kiên nhẫn và bất mãn ra thì rõ ràng còn dán thêm cho nàng hai chữ “thô tục”. Nhưng hắn là một người rất có giáo dưỡng, như tiên giáng trần3nên giọng nói vẫn ôn hòa lễ độ. “Nếu Sở y quan yêu cầu thì thưởng ngươi một trăm lượng vàng nhé?” Hạ Sơ Thất nhướng mày, nàng không thích chữ “thưởng” này.
Đây là thù lao của nàng, là phí khám chữa bệnh, là sự đổi lấy sau những ngày lao động mệt mỏi. Ngoài nàng ra, ai có thể trị được bệnh giang mai gần giai đoạn cuối được? Nàng cười một tiếng ngọt ngào với Triệu Miến Trạch.
“Một nghìn lượng thì sao nhỉ?”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Cái gì?” Triệu Miên Trạch không ngờ nàng là người có lòng tham không đáy như vậy, con ngươi đen lạnh lùng của hắn tràn đầy sự khó tin, hàng mi nhíu chặt, “Sở y quan có khẩu vị không nhỏ, ngươi biết một trăm lượng hoàng kim có thể mua được bao nhiêu đổ không?5Cũng đủ để ngươi không lo cơm áo, sống hưởng lạc cả đời.”
“Đúng vậy...” Hạ Sơ Thất cười ha ha, coi như không nhìn thấy sự ghét bỏ của hắn, “Nhưng con người ta sống đâu chỉ vì ăn no mặc ấm và hưởng lạc đâu. Dù sao cũng phải có sự truy cầu khác chứ? Ví như Hoàng Trưởng tốn điện hạ ngài... Ha ha, nói đùa thôi, ví như ta còn muốn làm người giàu nhất thiên hạ, nạp mấy tiểu thiếp để nuôi. Một trăm lượng vàng, chưa chắc đã đủ nhỉ?”
“Một nghìn lượng, thứ cho Miên Trạch không làm được.”
Hoàng Trưởng tôn đúng là một người có tu dưỡng tốt, dù rất ghét mà vẫn mang nụ cười trên mặt. Đương nhiên, Hạ Sơ Thất cũng không chờ hắn cho nàng nghìn lượng vàng thật mà chỉ trêu hắn thôi. Nhưng nhìn thấy hắn xoắn xuýt thì nàng đột nhiên hiểu được chút sự thú vị khi Triệu Tôn trêu chọc nàng. Hóa ra nhìn người khác phiền não vì tiền là một chuyện khoái trá như vậy.
Nàng cười, lộ vẻ tham lam, “Hoàng Trưởng tốn điện hạ đừng lo, một trăm lượng cũng được, rất tốt. Còn dư lại chín trăm lượng, nếu điện hạ tạm thời không lấy ra được thì nợ cũng không sao.” Triệu Miên Trạch biến sắc, rốt cuộc sắp không kiềm chế được. “Sở y quan thế mà dám đời thật?”
Hạ Sơ Thất phát hiện chỉnh mấy người người chết vì sĩ diện đơn giản hơn nhiều so với chỉnh tên phúc hắc Triệu Tôn, trong lòng nàng đang cười sắp toi mạng rồi mà trên mặt vẫn lộ ra vẻ rối rắm, thở dài một hơi, “Y thuật vốn rất quý giá, Hoàng Trưởng tổn chưa từng nghe tới sao? Nếu không có tại hạ thì sợ lúc này điện hạ muốn trọn chữ hiểu cũng không dễ dàng. Mất nghìn vàng và cứu cha một mạng, điện hạ cảm thấy cái nào tốt hơn?” Triệu Tôn gạt nàng, nàng tới gạt Triệu Miên Trạch. “Ý của Sở y quan là bệnh của phụ vương ta chắc sẽ trị hết?” Hạ Sơ Thất cười, “Vậy phải xem ý điện hạ ngài rồi... Muốn trị hết hay trị không hết đây?”
Triệu Miên Trạch biến sắc, vỗ mạnh bàn một cái.
“Ngươi thật to gan, dám nói lời đại nghịch bất đạo như thế!” Nhìn hắn tức giận tải cả mặt, đúng là không giống giả chút nào. Nhất thời, Hạ Sơ Thất không đoán ra được đầu sỏ làm hại Thái tử bị “bệnh hoa liễu” có phải đứa con trai hiếu thuận này không. Hạ Sơ Thất quan sát y mấy ngày nay, nàng kết luận Triệu Chá không phải kiểu người thích đi chơi đùa hoa cỏ. Nếu như không phải Triệu Miên Trạch hại y thì ai lại làm ra chuyện đó? Bị hủy cả đời không nói, lại còn muốn hủy cả thanh danh của y
Hạ Sơ Thất không nhìn sự tức giận của Triệu Miền Trạch nữa, nàng nở nụ cười, “Đùa, đùa thôi mà. Trước nay tại hạ thường thích nói đùa, điện hạ bỏ qua cho tại hạ. Đương nhiên, về chuyện tiền nong thì tại hạ không hay nói đùa.”
Triệu Miên Trạch ngồi lại trên ghế, uống một ngụm trà, giọng nói không thân thiện, “Ngươi trị cho cẩn thận, nếu trị khỏi thì ra sẽ không bạc đãi ngươi. Còn nữa, phụ thân ta nhân hậu, ngươi đừng có lợi dụng lòng tốt của người mà kiếm lời cho mình. Một khi ta biết, sẽ không tha cho ngươi.” “Kiểm lời?” Hạ Sơ Thất cười tươi, “Tại hạ chỉ yêu tiền, không có hứng thú với những thứ lợi khác.”
Triệu Miền Trạch híp mắt nhìn nàng, tâm trạng phức tạp, “Tóm lại người nhớ kĩ cho ta, đừng vì chút lợi của người khác mà làm ra chuyện trái với lương tâm. Người khác cho ngươi bao nhiêu tiền, Đồng cung cũng có thể cho ngươi như thế, ngươi tận tâm trị bệnh cho phụ vương ta thì người sẽ không bị thiếu phần.” Lời này ý tại ngôn ngoại, khiến Hạ Sơ Thất ngẩn ra. Hắn sợ nàng bị người khác mua chuộc, không tận tâm trị bệnh cho Thái tử gia?
Nàng cười, “Trưởng tốn điện hạ lo xa quá rồi, dù công bình và chính nghĩa trên thế giới này đã bị chó ăn mất, nhưng trước giờ tại hạ rất ghét mấy trò tồi tệ hãm hại sau lưng. Tại hạ cần bạc, thích bạc, nhưng nó phải là bạc trong sạch. Còn những thủ đoạn đằng sau, tại hạ không làm, cũng sẽ không muốn làm! Tại hại biết hai chữ lương tâm viết như thế nào... Trái tim người thầy thuốc là cứu người, điều đó mãi mãi sẽ không thay đổi.” Khi nói mỗi câu mỗi chữ thì nàng đều nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Miên Trạch. Không biết hắn biết cách giả bộ quá hay là thực sự không thẹn với lòng mà trên gương mặt tuấn tú dịu dàng không hề mang chút lúng túng nào, giống như cho tới giờ hắn chưa từng hại người vậy, theo đó thì ánh mắt nàng nhìn hắn cũng thân thiện hơn nhiều.
“Như thế thì tốt, quân tử yêu tài thì sẽ đi đường chính đạo, Sở y quan nhớ kĩ mấy chữ này.”
“cảm ơn Trưởng tốn điện hạ nhắc nhở, tại hạ nhớ kĩ!”
Mấy chữ này, Hạ Sơ Thất gần như nghiến răng nói. Hoàng Trưởng tôn trước mặt nàng đúng là một người nhân từ hiền hậu mà.
Nếu như nàng không biết chuyện hắn làm thì đúng là sẽ bị bề ngoài của hắn lừa gạt.</div><hr class="chapter-end" id="chapter-end-bot"><div class="chapter-nav" id="chapter-nav-bot"><div class="btn-group"><a class="btn btn-success btn-chapter-nav" href="https://.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien-280220/chuong-145/" title="Chương 145" id="prev_chap" data-cid="2506978"><span class="glyphicon glyphicon-chevron-left"></span> <span class="hidden-xs">Chương </span>trước</a><button type="button" class="btn btn-success btn-chapter-nav chapter_jump"><span class="glyphicon glyphicon-list-alt"></span></button><a class="btn btn-success btn-chapter-nav" href="https://.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien-280220/chuong-147/" title="Chương 147" id="next_chap" data-cid="2506980"><span class="hidden-xs">Chương </span>tiếp <span class="glyphicon glyphicon-chevron-right"></span></a>
Bình luận facebook