Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Ninh Ninh ngọt ngào gật đầu: “Vâng ạ.”
Bởi vì Ninh Ninh có hạn nên chị Đan đã đưa Ninh Ninh đến thẳng một nhà hàng Tru3ng Quốc. Chị ấy rất coi trọng
vấn đề an toàn của Ninh Ninh, đích thân đưa Ninh Ninh vào nhà hàng cao cấp này. Trong đại sảnh 1rất yên tĩnh,
quầy lễ tân còn treo một tấm biển thông báo hôm nay nhà hàng đã bị bao hết.
Sau khi nói ra danh tính củ9a mình, một nhân viên phục vụ đích thân đưa Ninh Ninh vào trong thang máy. Chị
Đan từ chối lời mời cùng ăn cơm của Ninh Ninh,3 nói rằng sẽ đến đón cô sau khi làm xong việc, sau đó quay người
đi ra khỏi nhà hàng.
Chị Đan lái xe đi đến một đoạn 8đường ít người qua lại rồi xuống xe, đi ra phía sau mở cốp xe ra, bị ánh sáng kích
thích, thanh niên đang bị trói gô cổ bên trong phát ra những tiếng “Ưm ưm”.
Mái tóc vàng khè của cậu ta rất bắt mắt, bởi vì miệng bị dán băng dính nên không thể nói được,
Người phụ nữ cúi xuống, túm cổ áo cậu ta kéo cậu ta dậy, đôi môi đỏ cong lên như ác quỷ: “Nếu cậu còn không
chịu nói đại ca cậu là ai thì đừng trách tôi đưa cậu đến gặp cảnh sát!” Tóc vàng trợn to mắt, mang cái dáng vẻ này
của cậu ta đến đồn cảnh sát thì có khi người ta còn tưởng cậu ta mới là người bị hại đó! Như biết cậu ta đang nghĩ
cái gì, chị ấy nâng cằm cậu ta lên, ghé sát vào mặt cậu ta cười thân thiện, nhưng lời nói thì như một con quỷ đang
thì thầm: “ở đây không có camera giám sát, nếu quần áo của tôi bị rách, trên người có dấu vết cậu để lại, cộng thêm
đoạn video cậu lén lút ở trong rừng… Còn tôi thì vì từng học Teakwondo một thời gian cho nên khống chế được
người đàn ông muốn tập kích mình, cậu nói xem là cảnh sát sẽ tin ai?”
Với kỹ năng này của chị ấy, có chỗ nào giống mới học Teakwondo một thời gian!
Nhưng ai bảo người phụ nữ này lại xinh đẹp như vậy, lại… Lại còn ở gần cậu ta, cả người cậu ta bất động, như thể
chỉ có thể tìm được chút an ủi bằng cách cầu xin người phụ nữ mạnh mẽ này… Chuyện… chuyện gì thế này? Cậu ta
là đứa bé ngây thơ của thành phố A, làm sao bây giờ lại giống như bị chị mở cánh cửa thế giới mới!
Chị ấy lại túm cậu ta lại gần hơn: “Cậu có định nói không?” Cuối cùng, tóc vàng cũng không kìm được mà đỏ mặt.
Ninh Ninh đi thang máy lên tầng cao nhất, trong phòng ban, cô nhìn thấy người phụ nữ hiền lành duyên dáng
trong trí nhớ.
Mời người khác ăn cơm cũng muốn bao luôn cả nhà hàng, không biết là tác phẩm của nhà họ Triệu hay là nhà họ
Tần nữa.
“Ninh Ninh.” Tần Uyển thân mật chào hỏi, cảm kích nói: “Chuyện của Triệu Cần làm phiền em rồi.” Nhân viên
phục vụ kéo ghế ra, Ninh Ninh ngồi xuống bên cạnh Tần Uyển, lắc đầu cười: “Không có gì đâu ạ, Triệu Cẩn không
gây phiền phức gì cho em.” Tần Uyển ra hiệu cho nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho Ninh Ninh, trong lúc Ninh
Ninh đang xem thực đơn, cô ấy liên tục xin lỗi: “Chị xin lỗi, lần này chị về nhưng vẫn không thể đưa Triệu Cẩn về
nhà được, nếu để bổ biết Triệu Cẩn bị đình chỉ thì…
Tần Uyển thở dài, đau đầu đỡ trán khi nghĩ tới cảnh tượng kia.
“Vậy thì cứ để Triệu Cẩn tiếp tục ở với em, dù sao nhà em cũng có nhiều phòng, cho dù em có đi làm bận rộn thì
vẫn còn di giúp việc chăm sóc nó, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.” Tần Uyển nhìn Ninh Ninh đã vui vẻ hơn
trước, cô ấy cũng thả lỏng: “Em với Triệu Lễ gần đây vẫn tốt chứ?” “Khá tốt…” Ninh Ninh nhìn thấy người đàn ông
đang đứng ở cửa
*********************************
Ninh Ninh ngọt ngào gật đầu: “Vâng ạ.”
Bởi vì Ninh Ninh có hạn nên chị Đan đã đưa Ninh Ninh đến thẳng một nhà hàng Tru3ng Quốc. Chị ấy rất coi trọng
vấn đề an toàn của Ninh Ninh, đích thân đưa Ninh Ninh vào nhà hàng cao cấp này. Trong đại sảnh 1rất yên tĩnh,
quầy lễ tân còn treo một tấm biển thông báo hôm nay nhà hàng đã bị bao hết.
Sau khi nói ra danh tính củ9a mình, một nhân viên phục vụ đích thân đưa Ninh Ninh vào trong thang máy. Chị
Đan từ chối lời mời cùng ăn cơm của Ninh Ninh,3 nói rằng sẽ đến đón cô sau khi làm xong việc, sau đó quay người
đi ra khỏi nhà hàng.
Chị Đan lái xe đi đến một đoạn 8đường ít người qua lại rồi xuống xe, đi ra phía sau mở cốp xe ra, bị ánh sáng kích
thích, thanh niên đang bị trói gô cổ bên trong phát ra những tiếng “Ưm ưm”.
Mái tóc vàng khè của cậu ta rất bắt mắt, bởi vì miệng bị dán băng dính nên không thể nói được,
Người phụ nữ cúi xuống, túm cổ áo cậu ta kéo cậu ta dậy, đôi môi đỏ cong lên như ác quỷ: “Nếu cậu còn không
chịu nói đại ca cậu là ai thì đừng trách tôi đưa cậu đến gặp cảnh sát!” Tóc vàng trợn to mắt, mang cái dáng vẻ này
của cậu ta đến đồn cảnh sát thì có khi người ta còn tưởng cậu ta mới là người bị hại đó! Như biết cậu ta đang nghĩ
cái gì, chị ấy nâng cằm cậu ta lên, ghé sát vào mặt cậu ta cười thân thiện, nhưng lời nói thì như một con quỷ đang
thì thầm: “ở đây không có camera giám sát, nếu quần áo của tôi bị rách, trên người có dấu vết cậu để lại, cộng thêm
đoạn video cậu lén lút ở trong rừng… Còn tôi thì vì từng học Teakwondo một thời gian cho nên khống chế được
người đàn ông muốn tập kích mình, cậu nói xem là cảnh sát sẽ tin ai?”
Với kỹ năng này của chị ấy, có chỗ nào giống mới học Teakwondo một thời gian!
Nhưng ai bảo người phụ nữ này lại xinh đẹp như vậy, lại… Lại còn ở gần cậu ta, cả người cậu ta bất động, như thể
chỉ có thể tìm được chút an ủi bằng cách cầu xin người phụ nữ mạnh mẽ này… Chuyện… chuyện gì thế này? Cậu ta
là đứa bé ngây thơ của thành phố A, làm sao bây giờ lại giống như bị chị mở cánh cửa thế giới mới!
Chị ấy lại túm cậu ta lại gần hơn: “Cậu có định nói không?” Cuối cùng, tóc vàng cũng không kìm được mà đỏ mặt.
Ninh Ninh đi thang máy lên tầng cao nhất, trong phòng ban, cô nhìn thấy người phụ nữ hiền lành duyên dáng
trong trí nhớ.
Mời người khác ăn cơm cũng muốn bao luôn cả nhà hàng, không biết là tác phẩm của nhà họ Triệu hay là nhà họ
Tần nữa.
“Ninh Ninh.” Tần Uyển thân mật chào hỏi, cảm kích nói: “Chuyện của Triệu Cần làm phiền em rồi.” Nhân viên
phục vụ kéo ghế ra, Ninh Ninh ngồi xuống bên cạnh Tần Uyển, lắc đầu cười: “Không có gì đâu ạ, Triệu Cẩn không
gây phiền phức gì cho em.” Tần Uyển ra hiệu cho nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho Ninh Ninh, trong lúc Ninh
Ninh đang xem thực đơn, cô ấy liên tục xin lỗi: “Chị xin lỗi, lần này chị về nhưng vẫn không thể đưa Triệu Cẩn về
nhà được, nếu để bổ biết Triệu Cẩn bị đình chỉ thì…
Tần Uyển thở dài, đau đầu đỡ trán khi nghĩ tới cảnh tượng kia.
“Vậy thì cứ để Triệu Cẩn tiếp tục ở với em, dù sao nhà em cũng có nhiều phòng, cho dù em có đi làm bận rộn thì
vẫn còn di giúp việc chăm sóc nó, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.” Tần Uyển nhìn Ninh Ninh đã vui vẻ hơn
trước, cô ấy cũng thả lỏng: “Em với Triệu Lễ gần đây vẫn tốt chứ?” “Khá tốt…” Ninh Ninh nhìn thấy người đàn ông
đang đứng ở cửa
Bình luận facebook