Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Tần Uyển thở dài, không có hy vọng gì với việc thằng em trai này có thể lập gia đình. Tần Việt khiêm tốn gật đầu:
“Là em nói sai, l3à người xinh đẹp chứ không phải quần áo.”
Ninh Ninh thầm cười ha ha”.
“Không phải vừa nói tới chuyện sinh con sao?1” Tần Việt nói thẳng: “Tôi khuyên cô Ninh nên chú ý hơn, dù sao
cũng không ai có thể đảm bảo là Triệu Lễ không có con riêng.” Tần 9Uyển vỗ bàn: “Em nói cái gì đó?”
“Em chỉ nói đúng sự thật thôi.” Tần Việt mỉm cười: “Chị, chị mới về nước nên không biết c3huyện Triệu Lễ thích
người phụ nữ khác sao?”
Tần Uyển ngạc nhiên: “Cái gì?”
Đúng lúc này Tần Uyển nhận được điện t8hoại của Triệu Lễ, cô ấy cau mày nghe điện thoại, không biết Triệu Lễ
nói cái gì mà Tần Uyển càng cau mày hơn, chỉ nói một câu: “Chị sẽ qua giải quyết” rồi cúp máy.
“Xin lỗi Ninh Ninh, chị có việc đột xuất cần phải giải quyết, em ăn cơm với Tần Việt đi.” Ninh Ninh nở nụ cười tiêu
chuẩn: “Vâng ạ.” Khi đứng dậy Tần Uyển còn nói thêm: “Chuyện Triệu Lệ với người phụ nữ khác chị sẽ hỏi rõ
ràng. Nếu nó thật sự có lỗi, chị nhất định sẽ đứng về phía em.”
Tần Uyển nói xong thì nghiêm mặt bước ra ngoài, chuyện có thể khiến cô ấy coi trọng như vậy chỉ có thể là chuyện
của con trai mình.
Ninh Ninh thấy Tần Uyển đi rồi cũng định vất đũa chạy lấy người, nhưng lại nhìn thấy trong bát mình có một
miếng cả đã được gắp hết xương, quay mặt sang thì nhìn thấy thái độ lười biếng của người đàn ông. Anh đang
nhìn vào bát, một tay thản nhiên đặt lên bàn, tay kia dùng đũa gắp xương cá trong bát, khi miếng cá không còn
xương nữa anh lại gắp nó bỏ vào trong bát cô.
Động tác của anh giống như làm cho vui, nhưng khi miếng thịt cá tới bát cô thì không còn một chiếc xương nào.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh chống cắm nghiêng đầu nhìn cô, thản nhiên cười: “Em không mau đi đi?”
Anh chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được suy nghĩ của cô.
Ninh Ninh chớp mắt, lại cầm đũa gắp cả cho lên miệng: “Hóa ra anh là người của nhà họ Tần.”
Sau lần ở trên núi đó, cô có thể đoán được thân phận của anh không đơn giản, nhưng cô không ngờ anh lại là em
trai của Tần Uyển. May mà lúc trước có suy nghĩ cách xa Ngụy Tuân ra, nếu không đã mang phiền phức tới cho
Ngụy Tuân rồi
Khi cảm thấy bàn tay người đàn ông chạm vào gò má của mình, Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn sang, nhưng anh chỉ
vén lọn tóc dài ở gò mái cô ra sau tai là rút tay về, mỉm cười nhìn cô.
Hiện tại có thể nói anh rất lịch sự, khác hoàn toàn lúc hôn và trêu chọc cổ trên núi.
Nhưng cái dáng vẻ thành thật này của anh càng khiến cô nhớ tới nụ hôn kia. Cô biết rõ người đàn ông này đang giở
thủ đoạn với mình, giống như những gì cô đã làm với anh khi mới gặp mặt, khơi dậy ham muốn của đối phương
rồi dụ dỗ đối phương ra tay, mà anh đã thành công khi khiển trái tim cô ngứa ngáy.
Ninh Ninh đặt đũa xuống, nhìn anh.
Anh ân cần hỏi: “Muốn ăn gì nữa không?”
Cô uống một ngụm nước chanh, sau đó nắm lấy bàn tay anh, đứng dậy ngồi lên đùi anh, đưa tay anh vòng qua eo
cô. Anh vẫn dửng dưng.
Anh nói năng lực tự chủ của anh không tốt, nhưng thật ra lại rất tốt, ít nhất là tốt hơn cô.
Ninh Ninh vòng tay ôm lấy cổ anh, làm nũng: “Muốn chủ hôn tôi.”
Tần Việt cúi người, ghé sát vào mặt cô, lúc gần chạm vào cô thì dừng lại: “Hôn em thì tôi được lợi ích gì?” Cô nhướng mày: “Tôi có
thế xem xét ưu tiên đặt chú ở vị trí đầu tiên.” Câu trả lời này vận chưa làm anh hài lòng, nhưng đó cũng xem như là một sự khởi đầu.
Mặc dù anh biết thứ mà cô nhìn trúng lúc này là sự kích thích mà cơ thể anh có thể mang đến, chứ không hề dính dáng gì tới chữ
“Yêu.” Nhưng không sao, anh có đủ tự tin để khiến cô không thể rời khỏi anh được. Tần Việt cụp mắt hôn lên môi cô, so với lần trước
thì nụ hôn này vô cùng dịu dàng.
So sánh với nhau cũng sẽ… khiến cho cô nhớ mãi không quên.
*********************************
Tần Uyển thở dài, không có hy vọng gì với việc thằng em trai này có thể lập gia đình. Tần Việt khiêm tốn gật đầu:
“Là em nói sai, l3à người xinh đẹp chứ không phải quần áo.”
Ninh Ninh thầm cười ha ha”.
“Không phải vừa nói tới chuyện sinh con sao?1” Tần Việt nói thẳng: “Tôi khuyên cô Ninh nên chú ý hơn, dù sao
cũng không ai có thể đảm bảo là Triệu Lễ không có con riêng.” Tần 9Uyển vỗ bàn: “Em nói cái gì đó?”
“Em chỉ nói đúng sự thật thôi.” Tần Việt mỉm cười: “Chị, chị mới về nước nên không biết c3huyện Triệu Lễ thích
người phụ nữ khác sao?”
Tần Uyển ngạc nhiên: “Cái gì?”
Đúng lúc này Tần Uyển nhận được điện t8hoại của Triệu Lễ, cô ấy cau mày nghe điện thoại, không biết Triệu Lễ
nói cái gì mà Tần Uyển càng cau mày hơn, chỉ nói một câu: “Chị sẽ qua giải quyết” rồi cúp máy.
“Xin lỗi Ninh Ninh, chị có việc đột xuất cần phải giải quyết, em ăn cơm với Tần Việt đi.” Ninh Ninh nở nụ cười tiêu
chuẩn: “Vâng ạ.” Khi đứng dậy Tần Uyển còn nói thêm: “Chuyện Triệu Lệ với người phụ nữ khác chị sẽ hỏi rõ
ràng. Nếu nó thật sự có lỗi, chị nhất định sẽ đứng về phía em.”
Tần Uyển nói xong thì nghiêm mặt bước ra ngoài, chuyện có thể khiến cô ấy coi trọng như vậy chỉ có thể là chuyện
của con trai mình.
Ninh Ninh thấy Tần Uyển đi rồi cũng định vất đũa chạy lấy người, nhưng lại nhìn thấy trong bát mình có một
miếng cả đã được gắp hết xương, quay mặt sang thì nhìn thấy thái độ lười biếng của người đàn ông. Anh đang
nhìn vào bát, một tay thản nhiên đặt lên bàn, tay kia dùng đũa gắp xương cá trong bát, khi miếng cá không còn
xương nữa anh lại gắp nó bỏ vào trong bát cô.
Động tác của anh giống như làm cho vui, nhưng khi miếng thịt cá tới bát cô thì không còn một chiếc xương nào.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh chống cắm nghiêng đầu nhìn cô, thản nhiên cười: “Em không mau đi đi?”
Anh chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được suy nghĩ của cô.
Ninh Ninh chớp mắt, lại cầm đũa gắp cả cho lên miệng: “Hóa ra anh là người của nhà họ Tần.”
Sau lần ở trên núi đó, cô có thể đoán được thân phận của anh không đơn giản, nhưng cô không ngờ anh lại là em
trai của Tần Uyển. May mà lúc trước có suy nghĩ cách xa Ngụy Tuân ra, nếu không đã mang phiền phức tới cho
Ngụy Tuân rồi
Khi cảm thấy bàn tay người đàn ông chạm vào gò má của mình, Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn sang, nhưng anh chỉ
vén lọn tóc dài ở gò mái cô ra sau tai là rút tay về, mỉm cười nhìn cô.
Hiện tại có thể nói anh rất lịch sự, khác hoàn toàn lúc hôn và trêu chọc cổ trên núi.
Nhưng cái dáng vẻ thành thật này của anh càng khiến cô nhớ tới nụ hôn kia. Cô biết rõ người đàn ông này đang giở
thủ đoạn với mình, giống như những gì cô đã làm với anh khi mới gặp mặt, khơi dậy ham muốn của đối phương
rồi dụ dỗ đối phương ra tay, mà anh đã thành công khi khiển trái tim cô ngứa ngáy.
Ninh Ninh đặt đũa xuống, nhìn anh.
Anh ân cần hỏi: “Muốn ăn gì nữa không?”
Cô uống một ngụm nước chanh, sau đó nắm lấy bàn tay anh, đứng dậy ngồi lên đùi anh, đưa tay anh vòng qua eo
cô. Anh vẫn dửng dưng.
Anh nói năng lực tự chủ của anh không tốt, nhưng thật ra lại rất tốt, ít nhất là tốt hơn cô.
Ninh Ninh vòng tay ôm lấy cổ anh, làm nũng: “Muốn chủ hôn tôi.”
Tần Việt cúi người, ghé sát vào mặt cô, lúc gần chạm vào cô thì dừng lại: “Hôn em thì tôi được lợi ích gì?” Cô nhướng mày: “Tôi có
thế xem xét ưu tiên đặt chú ở vị trí đầu tiên.” Câu trả lời này vận chưa làm anh hài lòng, nhưng đó cũng xem như là một sự khởi đầu.
Mặc dù anh biết thứ mà cô nhìn trúng lúc này là sự kích thích mà cơ thể anh có thể mang đến, chứ không hề dính dáng gì tới chữ
“Yêu.” Nhưng không sao, anh có đủ tự tin để khiến cô không thể rời khỏi anh được. Tần Việt cụp mắt hôn lên môi cô, so với lần trước
thì nụ hôn này vô cùng dịu dàng.
So sánh với nhau cũng sẽ… khiến cho cô nhớ mãi không quên.
Bình luận facebook