Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Nếu cô là thiếu phu nhân nhà họ Tang thì tôi là chủ mẫu của nhà họ Hoắc rồi
,Tang Noãn thấy trong phòng ngột ngạt quá nên muốn ra ngoài dạo quanh đây. Khi bước xuống đại sảnh thì thấy quầy tiếp tân ồn ào không khỏi tò mò đi tới.
Bước tới gần thì nghe loáng thoáng Phù Diệp tiểu thư gì đó, Tang Noãn không khỏi ngạc nhiên khi gặp cô ta ở đây. Không phải theo cốt truyện là Phù Diệp gặp nữ phụ ở buổi đấu giá sao? Sao lại gặp ở đây nhỉ?
Tang Noãn không biết rằng sự xuất hiện của mình đã khiến cốt truyện đã bị thay đổi quỹ đạo ban đầu. Tuy nhiên những sự kiện chính vẫn xảy ra như cũ, có điều kết cục lại là ẩn số.
Tang Noãn nằm không cũng trúng đạn, định đi ngang qua lại bị Phù Diệp lôi kéo vào. Ả ta xấc xược đôi co với nhân viên.
"Sao cô ta có thể nhưng tôi không được chứ? Chê tôi tiền ít sao?"
Tang Noãn nhếch môi nhìn kẻ điên, không nói hai lời liền hất tay của Phù Diệp ra. Cô không quên khử trùng, còn lấy một ít khăn để dùng. Dùng xong cô cười nhạt vứt vào giỏ rác gần đó.
Thấy hành động của Tang Noãn, Phù Diệp tức đến nổ phổi hậm hực bước ra khỏi khách sạn. Nhân viên gắng gượng không vỗ tay ăn mừng, sợ rước họa vào thân.
Tang Noãn vứt giấy như vậy không có ý gì đâu. Cô chỉ là thực hiện biện pháp 5K mà bộ y tế thế kỷ XXI đề ra thôi!!! À mà khoan, có gì đó sai sai?! Mà thôi kệ đi, tới rồi tính!
Buổi chiều.
Tang Noãn chỉ nghĩ là buổi dự tiệc đơn giản, ai mà ngờ được là buổi quyên góp trá hình của nhà nước. Mang tiếng tới góp vui nhưng thật ra hố một khoản các doanh nghiệp tham dự.
Nghe tin này Tang Noãn không khỏi sụp đổ hoàn toàn. Do đi vội, cô không mang cho mình một bộ dạ hội nào nên gấp gáp tới trung tâm mua sắm để kiếm tạm một bộ.
Lục Tần lúc này đang chuẩn bị một số công việc nên Tang Noãn không thể nhờ anh ta chở mình đến đó, liền chỉ tự thân vận động thôi chứ biết sao giờ.
Không biết thượng đế nghe được tiếng lòng của Tang Noãn phải không, cô cố gắng bắt taxi không được chiếc nào tuyệt vọng định lên tạm một chiếc xe bus nào đó. Đâu phải cô chưa từng chen chúc vào xe bus.
Chuẩn bị vẫy tay bắt chiếc xe bus đang tới gần, trước mặt cô xuất hiện một chiếc xe màu đen sáng loáng. Nhìn bộ đáng bên ngoài thì cũng thuộc dòng xe của giới thượng lưu hay dùng, một chiếc dao động ba trăm đến bốn trăm ngàn đô.
Chiếc kính chầm chậm kéo xuống, Tang Noãn nhìn vào không khỏi đứng im như phỗng. Oa dạo này số cũng may mắn nha! Đi đâu cũng gặp trai đẹp hết là sao!
Hiện trường vả mặt của bà cô già, mới hồi nãy còn than thở nhưng khi thấy trai đẹp là mặt tươm tướp lên.
Lâm Việt Bân thấy Tang Noãn cứ nhìn chằm chằm vào mình, anh có chút gượng gạo khó xử.
"Cô có muốn quá giang một đoạn không?"
Câu hỏi của Lâm Việt Bân đã kéo Tang Noãn trong cơn mê trai trở về hiện thực. Cảm thấy thái độ mình hơi thất thố, Tang Noãn cười cười xấu hổ.
"Vậy làm phiền anh cho tới trung tâm thương mại nha."
Hai con người xa lạ chỉ vỏn vẹn mười mấy phút ngắn ngủi mà trở nên hợp nhau đến lạ thường. Sau khi chia tay, hai người cũng cho đối phương số điện thoại của mình, có dịp liên lạc.
Tang Noãn nhìn đồng hồ, thấy chỉ còn hai tiếng là tới buổi lễ. Cô nhanh chóng đi vào những gian hàng lễ phục.
Khi Tang Noãn thấy ưng ý một bộ đồ liền muốn thử. Xong xuôi, cô mang váy ra thanh toán thì một cánh tay giành lấy. Cô không khỏi bực mình vì hành động vô lễ của người nọ.
Một cô gái ăn mặc rất sang trọng, phong cách đúng chuẩn nhà giàu mới nổi. Tang Noãn không nhíu mày, đi đâu cũng gặp cái dạng người vô lễ vậy trời.
"Tôi muốn cái váy này! Cô lựa cái khác đi."
"Cô là cái lông gì mà ra lệnh tôi?"
Cô ta á khẩu, có điều bản tính tiểu thư đỏng định như cô ta thì nào có chịu người khác không nghe lệnh chứ. Lớn giọng phô bày gia thế nhà mình.
"Cô có biết tôi là ai không?"
Tang Noãn chả để cô ta vào nửa con mắt, tựa vào quầy thanh toán.
"Thì sao? Mắc mớ gì tôi phải biết cô là ai chứ? Nhìn dạo này tôi rảnh lắm sao?"
Thấy Tang Noãn khinh thường mình, Lạc Y tức điên lên.
"Cô không biết tôi là ai sao? Tôi chính là em họ của Tang Diên, sau này tôi cũng sẽ là thiếu phu nhân nhà họ Tang. "
Lạp Y ả ta tưởng chiêu này có thể dọa được Tang Noãn, ai ngờ được là đá phải thiết bàn.
Tang Noãn ngoáy ngoáy tai, nhìn bộ dạng nhảy nhót của cô ta không khỏi buồn cười.
"Nếu cô là thiếu phu nhân nhà họ Tang thì tôi là chủ mẫu của nhà họ Hoắc rồi."
Bỗng nhiên sau lưng Tang Noãn vang lên một tiếng quen thuộc, cô nghe xong không khỏi muốn độn thổ vì xấu hổ mất.
"Em đã nói vậy thì tôi lấy làm vinh hạnh. Hoan nghênh em tới làm chủ mẫu của Hoắc gia tôi."
Hoắc Thiên cũng như Tang Noãn muốn mua tạm cho mình bộ lễ phục, nên mới có cơ hội gặp cảnh vừa rồi. Tuy biết rằng câu nói đó của Tang Noãn muốn chọc tức Lạp Y nhưng trong lòng hắn không dấy lên hi vọng.
Tang Noãn hậm hực thanh toán, cầm lấy trang phục của mình rời đi. Thấy bộ dạng chạy trối chết của cô, Hoắc Thiên nồng đậm ý cưng chiều ở đáy mắt.
Nhưng hắn lại thay đổi nét mặt ngay lập tức, lạnh lùng nhìn Lạp Y đang khiếp vía.
"Về nói với Lạp Chấn, hợp tác giữa Lạp gia với HT chấm dứt."
Lạp Y đứng không vững nữa, sợ hãi lảm nhảm. Xong rồi, xong thật rồi! Lần này ba đánh chết cô ta mất!
Bước tới gần thì nghe loáng thoáng Phù Diệp tiểu thư gì đó, Tang Noãn không khỏi ngạc nhiên khi gặp cô ta ở đây. Không phải theo cốt truyện là Phù Diệp gặp nữ phụ ở buổi đấu giá sao? Sao lại gặp ở đây nhỉ?
Tang Noãn không biết rằng sự xuất hiện của mình đã khiến cốt truyện đã bị thay đổi quỹ đạo ban đầu. Tuy nhiên những sự kiện chính vẫn xảy ra như cũ, có điều kết cục lại là ẩn số.
Tang Noãn nằm không cũng trúng đạn, định đi ngang qua lại bị Phù Diệp lôi kéo vào. Ả ta xấc xược đôi co với nhân viên.
"Sao cô ta có thể nhưng tôi không được chứ? Chê tôi tiền ít sao?"
Tang Noãn nhếch môi nhìn kẻ điên, không nói hai lời liền hất tay của Phù Diệp ra. Cô không quên khử trùng, còn lấy một ít khăn để dùng. Dùng xong cô cười nhạt vứt vào giỏ rác gần đó.
Thấy hành động của Tang Noãn, Phù Diệp tức đến nổ phổi hậm hực bước ra khỏi khách sạn. Nhân viên gắng gượng không vỗ tay ăn mừng, sợ rước họa vào thân.
Tang Noãn vứt giấy như vậy không có ý gì đâu. Cô chỉ là thực hiện biện pháp 5K mà bộ y tế thế kỷ XXI đề ra thôi!!! À mà khoan, có gì đó sai sai?! Mà thôi kệ đi, tới rồi tính!
Buổi chiều.
Tang Noãn chỉ nghĩ là buổi dự tiệc đơn giản, ai mà ngờ được là buổi quyên góp trá hình của nhà nước. Mang tiếng tới góp vui nhưng thật ra hố một khoản các doanh nghiệp tham dự.
Nghe tin này Tang Noãn không khỏi sụp đổ hoàn toàn. Do đi vội, cô không mang cho mình một bộ dạ hội nào nên gấp gáp tới trung tâm mua sắm để kiếm tạm một bộ.
Lục Tần lúc này đang chuẩn bị một số công việc nên Tang Noãn không thể nhờ anh ta chở mình đến đó, liền chỉ tự thân vận động thôi chứ biết sao giờ.
Không biết thượng đế nghe được tiếng lòng của Tang Noãn phải không, cô cố gắng bắt taxi không được chiếc nào tuyệt vọng định lên tạm một chiếc xe bus nào đó. Đâu phải cô chưa từng chen chúc vào xe bus.
Chuẩn bị vẫy tay bắt chiếc xe bus đang tới gần, trước mặt cô xuất hiện một chiếc xe màu đen sáng loáng. Nhìn bộ đáng bên ngoài thì cũng thuộc dòng xe của giới thượng lưu hay dùng, một chiếc dao động ba trăm đến bốn trăm ngàn đô.
Chiếc kính chầm chậm kéo xuống, Tang Noãn nhìn vào không khỏi đứng im như phỗng. Oa dạo này số cũng may mắn nha! Đi đâu cũng gặp trai đẹp hết là sao!
Hiện trường vả mặt của bà cô già, mới hồi nãy còn than thở nhưng khi thấy trai đẹp là mặt tươm tướp lên.
Lâm Việt Bân thấy Tang Noãn cứ nhìn chằm chằm vào mình, anh có chút gượng gạo khó xử.
"Cô có muốn quá giang một đoạn không?"
Câu hỏi của Lâm Việt Bân đã kéo Tang Noãn trong cơn mê trai trở về hiện thực. Cảm thấy thái độ mình hơi thất thố, Tang Noãn cười cười xấu hổ.
"Vậy làm phiền anh cho tới trung tâm thương mại nha."
Hai con người xa lạ chỉ vỏn vẹn mười mấy phút ngắn ngủi mà trở nên hợp nhau đến lạ thường. Sau khi chia tay, hai người cũng cho đối phương số điện thoại của mình, có dịp liên lạc.
Tang Noãn nhìn đồng hồ, thấy chỉ còn hai tiếng là tới buổi lễ. Cô nhanh chóng đi vào những gian hàng lễ phục.
Khi Tang Noãn thấy ưng ý một bộ đồ liền muốn thử. Xong xuôi, cô mang váy ra thanh toán thì một cánh tay giành lấy. Cô không khỏi bực mình vì hành động vô lễ của người nọ.
Một cô gái ăn mặc rất sang trọng, phong cách đúng chuẩn nhà giàu mới nổi. Tang Noãn không nhíu mày, đi đâu cũng gặp cái dạng người vô lễ vậy trời.
"Tôi muốn cái váy này! Cô lựa cái khác đi."
"Cô là cái lông gì mà ra lệnh tôi?"
Cô ta á khẩu, có điều bản tính tiểu thư đỏng định như cô ta thì nào có chịu người khác không nghe lệnh chứ. Lớn giọng phô bày gia thế nhà mình.
"Cô có biết tôi là ai không?"
Tang Noãn chả để cô ta vào nửa con mắt, tựa vào quầy thanh toán.
"Thì sao? Mắc mớ gì tôi phải biết cô là ai chứ? Nhìn dạo này tôi rảnh lắm sao?"
Thấy Tang Noãn khinh thường mình, Lạc Y tức điên lên.
"Cô không biết tôi là ai sao? Tôi chính là em họ của Tang Diên, sau này tôi cũng sẽ là thiếu phu nhân nhà họ Tang. "
Lạp Y ả ta tưởng chiêu này có thể dọa được Tang Noãn, ai ngờ được là đá phải thiết bàn.
Tang Noãn ngoáy ngoáy tai, nhìn bộ dạng nhảy nhót của cô ta không khỏi buồn cười.
"Nếu cô là thiếu phu nhân nhà họ Tang thì tôi là chủ mẫu của nhà họ Hoắc rồi."
Bỗng nhiên sau lưng Tang Noãn vang lên một tiếng quen thuộc, cô nghe xong không khỏi muốn độn thổ vì xấu hổ mất.
"Em đã nói vậy thì tôi lấy làm vinh hạnh. Hoan nghênh em tới làm chủ mẫu của Hoắc gia tôi."
Hoắc Thiên cũng như Tang Noãn muốn mua tạm cho mình bộ lễ phục, nên mới có cơ hội gặp cảnh vừa rồi. Tuy biết rằng câu nói đó của Tang Noãn muốn chọc tức Lạp Y nhưng trong lòng hắn không dấy lên hi vọng.
Tang Noãn hậm hực thanh toán, cầm lấy trang phục của mình rời đi. Thấy bộ dạng chạy trối chết của cô, Hoắc Thiên nồng đậm ý cưng chiều ở đáy mắt.
Nhưng hắn lại thay đổi nét mặt ngay lập tức, lạnh lùng nhìn Lạp Y đang khiếp vía.
"Về nói với Lạp Chấn, hợp tác giữa Lạp gia với HT chấm dứt."
Lạp Y đứng không vững nữa, sợ hãi lảm nhảm. Xong rồi, xong thật rồi! Lần này ba đánh chết cô ta mất!
Bình luận facebook