Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Thả chó cắn anh!
Sau bảy ngày tham dự hội nghị, Tang Noãn cũng trở về Đế Thành. Về đến nơi đây cũng là giữa đêm rối, sau khi chào tạm biệt với Lục Tần việc đầu tiên đặt chân về đây là về ổ chăn mình đánh một giấc thật ngon rồi tính sau.
Cô ngủ chưa được bao lâu thì tiếng chuông cửa vang lên, cô vùi đầu vào chăn nhưng tiếng chuông vẫn cứ dai dẳng mà vang lên. Tang Noãn không khỏi bực mình ra xem tên điên nào đêm hôm khuya khoắt rồi còn không lo về ngủ.
Mở cửa ra Tang Noãn thấy Hoắc Thiên đang ôm bó hoa hồng chấm bi trước ngực, cô dụi dụi mắt đóng cửa lại tưởng mình buồn ngủ nên mở cửa sai cách. Cô lại mở thêm lần nữa thì thấy bản mặt khó ưa của Hoắc Thiên.
Tang Noãn không khỏi hằn học, không kiên nhẫn để gặp Hoắc Thiên.
"Đêm khuya rồi sao anh Hoắc không lo về nhà mà tới nhà tôi vậy?"
Hoắc Thiên nhớ lại lời dặn của Tiêu Húc và Tiêu Ngọc, phải la liếm mặt dày vô liêm sỉ đeo bám thì họa may Tang Noãn mới để tâm đến.
Anh cười cười đưa bó hoa cho Tang Noãn, tự cho mình là đúng.
"Sẵn dịp đây anh muốn thăm nhà mới của em. Muốn xem em sống như thế nào?"
Tang Noãn nhếch môi, ngoáy ngoáy tai tưởng mình nghe không rõ muốn xác nhận lại.
"Anh muốn thăm nhà tôi giữa đêm khuya hả? Ba mẹ anh không dạy là không thể cho người lạ vào nhà khi trời tối sao?"
Câu nói này khiến cho Hoắc Thiên không khỏi nội thương nghiêm trọng, khẽ nắm chặt tay trong túi quần lại.
"Nhưng mà chúng ta đâu phải người lạ?"
Nhìn bộ dạng ngả ngớn lỳ đòn của Hoắc Thiên, Tang Noãn không khỏi nghiến răng nghiến lợi lợi.
"Thật may cho anh là nhà tôi chưa nuôi chó đấy. Nhưng ngày mai tôi buộc phải mua vài con rồi."
Hoắc Thiên khó hiểu nhìn Tang Noãn.
"Nuôi chó? Để làm gì?"
Tang Noãn đẩy Hoắc Thiên ra khỏi ngưỡng cửa nhà mình, nói xong liền đóng cửa lại.
"Để thả chó cắn anh chứ gì! Hỏi thừa thải!"
Hoắc Thiên cảm thấy thất bại liền đứng trước nhà Tang Noãn đến khuya. Tang Noãn đã tắt đèn nhưng vẫn chưa ngủ mà đứng nhìn ra bên ngoài thấy Hoắc Thiên vẫn cứ đứng bên ngoài.
Tang Noãn đột nhiên dâng lên cảm giác không nỡ, nằm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Bực bội bước chân xuống giường, đi ra mở cửa cho Hoắc Thiên.
Thấy cửa nhà Tang Noãn mở ra, Hoắc Thiên rất vui mừng. Tuy nghe Tang Noãn nói nặng nhẹ với anh nhưng anh vẫn cảm thấy rất xứng đáng.
"Coi như kiếp trước tôi nợ cả nhà anh đấy! Vào đi!"
Hoắc Thiên không ngờ được rằng đôi lúc tên Tiêu Húc cũng trọng đụng được. Phải về thỉnh giáo cậu ta thêm mới được.
Tang Noãn lôi trong tủ mình ra một tấm chăn mỏng ném cho Hoắc Thiên, ra hiệu cho anh nằm ngủ trên sô pha.
Hoắc Thiên không ý kiến gì, nghe lời Tang Noãn ngủ trên đó.
…
Trời đã về khuya, ánh trăng hôm này lờ mờ hắt từng tia yếu ớt vào khung cửa sổ. Gió đêm mát lạnh ùa vào khiến cho tấm rèm cửa phất phới theo gió. Chậu hoa sơn chi trắng muốt nở ra từng nụ hoa, thoang thoảng hòa quyện trong gió mùi hương thanh thoát.
Hoắc Thiên sau khi chắc chắn Tang Noãn đã ngủ say, anh liền nhẹ nhưng nằm lên giường của cô. Dịu dàng để cô gối đầu lên tay mình, khẽ hôn lên mái tóc dài của Tang Noãn.
Ngủ ngon nhé.
Sáng hôm sau.
Tang Noãn cảm giác là tối qua có ai đó ôm mình ngủ một đêm nhưng khi tỉnh dậy thì không có ai cả. Nhìn sang thì thấy Hoắc Thiên vẫn nằm ngủ trên sô pha. Càng nghĩ càng thấy lạ làm sao.
Chắc là do tối quá mình ngủ sai cách nên bị vậy. Chắc chắn là vậy rồi!
Tang Noãn nào ngờ đâu Hoắc Thiên đã dậy sớm trước cô, ngoan ngoãn trở lại vị trí ban đầu mà cô đã chỉ định.
Lúc Tang Noãn tỉnh giấc, Hoắc Thiên đã dậy từ lâu rồi nhưng nằm nhắm mắt vậy thôi. Nhờ vậy anh mới phát hiện ra những biểu cảm đáng yêu của cô.
Tang Noãn chuẩn bị đồ ăn sáng xong thì Hoắc Thiên vừa bước vào phòng bếp. Chưa được Tang Noãn mời thì anh ngồi vào như chủ nhà chứ không phải là người khách tới ngủ nhờ vậy.
Tang Noãn mặc tạp đề bưng ra hai tô miến bò vừa nấu còn nóng hổi ra. Nhìn thấy bộ dạng này của Tang Noãn, Hoắc Thiên cảm thấy thật ấm lòng làm sao. Cứ ngỡ lại vợ chồng già sớm tối có nhau vậy.
Bát miến khói bay nghi ngút được đặt trước mặt Hoắc Thiên, Tang Noãn tiện tay vắt chanh vào tô cho anh.
"Ăn đi. Tôi thấy tối qua đến giờ anh chưa có gì vào bụng phải không?"
Hoắc Thiên ừ một tiếng, lẳng lặng cầm đũa ăn bát miến nóng hổi. Tang Noãn cũng cầm đũa mình lên ăn từng miếng đầu tiên.
Hai người im lặng cùng nhau dùng bữa sáng, bống nhiên liệu Hoắc Thiên nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Tang Noãn.
Thấy Hoắc Thiên không ăn mà cứ nhìn chằm chằm vào mình, Tang Noãn không khỏi thắc mắc.
"Có chuyện gì vậy?"
Hoắc Thiên ngập ngừng không biết là mình có nên nói ra không. Tang Noãn không còn kiên nhẫn liền buông đũa mình xuống.
"Nếu anh không muốn nói thì cầm đũa ăn nhanh lên giùm tôi cái. Tôi không rảnh mà chờ anh đâu."
"Hay là chúng ta quay lại đi?!"
Tang Noãn nghe vậy liền không khỏi sững người ra, cả hai liền rơi vào trầm mặc. Hoắc Thiên không muốn Tang Noãn khó xử, nói xong liền rời đi.
"Tôi sẽ thúc giục em trả lời tôi ngày. Nhưng mà tôi hi vọng là em đồng ý."
Cô ngủ chưa được bao lâu thì tiếng chuông cửa vang lên, cô vùi đầu vào chăn nhưng tiếng chuông vẫn cứ dai dẳng mà vang lên. Tang Noãn không khỏi bực mình ra xem tên điên nào đêm hôm khuya khoắt rồi còn không lo về ngủ.
Mở cửa ra Tang Noãn thấy Hoắc Thiên đang ôm bó hoa hồng chấm bi trước ngực, cô dụi dụi mắt đóng cửa lại tưởng mình buồn ngủ nên mở cửa sai cách. Cô lại mở thêm lần nữa thì thấy bản mặt khó ưa của Hoắc Thiên.
Tang Noãn không khỏi hằn học, không kiên nhẫn để gặp Hoắc Thiên.
"Đêm khuya rồi sao anh Hoắc không lo về nhà mà tới nhà tôi vậy?"
Hoắc Thiên nhớ lại lời dặn của Tiêu Húc và Tiêu Ngọc, phải la liếm mặt dày vô liêm sỉ đeo bám thì họa may Tang Noãn mới để tâm đến.
Anh cười cười đưa bó hoa cho Tang Noãn, tự cho mình là đúng.
"Sẵn dịp đây anh muốn thăm nhà mới của em. Muốn xem em sống như thế nào?"
Tang Noãn nhếch môi, ngoáy ngoáy tai tưởng mình nghe không rõ muốn xác nhận lại.
"Anh muốn thăm nhà tôi giữa đêm khuya hả? Ba mẹ anh không dạy là không thể cho người lạ vào nhà khi trời tối sao?"
Câu nói này khiến cho Hoắc Thiên không khỏi nội thương nghiêm trọng, khẽ nắm chặt tay trong túi quần lại.
"Nhưng mà chúng ta đâu phải người lạ?"
Nhìn bộ dạng ngả ngớn lỳ đòn của Hoắc Thiên, Tang Noãn không khỏi nghiến răng nghiến lợi lợi.
"Thật may cho anh là nhà tôi chưa nuôi chó đấy. Nhưng ngày mai tôi buộc phải mua vài con rồi."
Hoắc Thiên khó hiểu nhìn Tang Noãn.
"Nuôi chó? Để làm gì?"
Tang Noãn đẩy Hoắc Thiên ra khỏi ngưỡng cửa nhà mình, nói xong liền đóng cửa lại.
"Để thả chó cắn anh chứ gì! Hỏi thừa thải!"
Hoắc Thiên cảm thấy thất bại liền đứng trước nhà Tang Noãn đến khuya. Tang Noãn đã tắt đèn nhưng vẫn chưa ngủ mà đứng nhìn ra bên ngoài thấy Hoắc Thiên vẫn cứ đứng bên ngoài.
Tang Noãn đột nhiên dâng lên cảm giác không nỡ, nằm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Bực bội bước chân xuống giường, đi ra mở cửa cho Hoắc Thiên.
Thấy cửa nhà Tang Noãn mở ra, Hoắc Thiên rất vui mừng. Tuy nghe Tang Noãn nói nặng nhẹ với anh nhưng anh vẫn cảm thấy rất xứng đáng.
"Coi như kiếp trước tôi nợ cả nhà anh đấy! Vào đi!"
Hoắc Thiên không ngờ được rằng đôi lúc tên Tiêu Húc cũng trọng đụng được. Phải về thỉnh giáo cậu ta thêm mới được.
Tang Noãn lôi trong tủ mình ra một tấm chăn mỏng ném cho Hoắc Thiên, ra hiệu cho anh nằm ngủ trên sô pha.
Hoắc Thiên không ý kiến gì, nghe lời Tang Noãn ngủ trên đó.
…
Trời đã về khuya, ánh trăng hôm này lờ mờ hắt từng tia yếu ớt vào khung cửa sổ. Gió đêm mát lạnh ùa vào khiến cho tấm rèm cửa phất phới theo gió. Chậu hoa sơn chi trắng muốt nở ra từng nụ hoa, thoang thoảng hòa quyện trong gió mùi hương thanh thoát.
Hoắc Thiên sau khi chắc chắn Tang Noãn đã ngủ say, anh liền nhẹ nhưng nằm lên giường của cô. Dịu dàng để cô gối đầu lên tay mình, khẽ hôn lên mái tóc dài của Tang Noãn.
Ngủ ngon nhé.
Sáng hôm sau.
Tang Noãn cảm giác là tối qua có ai đó ôm mình ngủ một đêm nhưng khi tỉnh dậy thì không có ai cả. Nhìn sang thì thấy Hoắc Thiên vẫn nằm ngủ trên sô pha. Càng nghĩ càng thấy lạ làm sao.
Chắc là do tối quá mình ngủ sai cách nên bị vậy. Chắc chắn là vậy rồi!
Tang Noãn nào ngờ đâu Hoắc Thiên đã dậy sớm trước cô, ngoan ngoãn trở lại vị trí ban đầu mà cô đã chỉ định.
Lúc Tang Noãn tỉnh giấc, Hoắc Thiên đã dậy từ lâu rồi nhưng nằm nhắm mắt vậy thôi. Nhờ vậy anh mới phát hiện ra những biểu cảm đáng yêu của cô.
Tang Noãn chuẩn bị đồ ăn sáng xong thì Hoắc Thiên vừa bước vào phòng bếp. Chưa được Tang Noãn mời thì anh ngồi vào như chủ nhà chứ không phải là người khách tới ngủ nhờ vậy.
Tang Noãn mặc tạp đề bưng ra hai tô miến bò vừa nấu còn nóng hổi ra. Nhìn thấy bộ dạng này của Tang Noãn, Hoắc Thiên cảm thấy thật ấm lòng làm sao. Cứ ngỡ lại vợ chồng già sớm tối có nhau vậy.
Bát miến khói bay nghi ngút được đặt trước mặt Hoắc Thiên, Tang Noãn tiện tay vắt chanh vào tô cho anh.
"Ăn đi. Tôi thấy tối qua đến giờ anh chưa có gì vào bụng phải không?"
Hoắc Thiên ừ một tiếng, lẳng lặng cầm đũa ăn bát miến nóng hổi. Tang Noãn cũng cầm đũa mình lên ăn từng miếng đầu tiên.
Hai người im lặng cùng nhau dùng bữa sáng, bống nhiên liệu Hoắc Thiên nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Tang Noãn.
Thấy Hoắc Thiên không ăn mà cứ nhìn chằm chằm vào mình, Tang Noãn không khỏi thắc mắc.
"Có chuyện gì vậy?"
Hoắc Thiên ngập ngừng không biết là mình có nên nói ra không. Tang Noãn không còn kiên nhẫn liền buông đũa mình xuống.
"Nếu anh không muốn nói thì cầm đũa ăn nhanh lên giùm tôi cái. Tôi không rảnh mà chờ anh đâu."
"Hay là chúng ta quay lại đi?!"
Tang Noãn nghe vậy liền không khỏi sững người ra, cả hai liền rơi vào trầm mặc. Hoắc Thiên không muốn Tang Noãn khó xử, nói xong liền rời đi.
"Tôi sẽ thúc giục em trả lời tôi ngày. Nhưng mà tôi hi vọng là em đồng ý."
Bình luận facebook