Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28: Thì có sao chứ, chị dâu? Tuy chị đã ly hôn với tên ngốc Hoắc Thiên thì Tiêu
Tang Noãn vội vàng nắm tay Tô Nhạc lại, cô không ngờ rằng Tô Nhạc dễ dàng bị dụ dỗ đến thế. Mà cô nào biết rằng thật ra cô mới là người dễ bị lừa gạt nhất.
" Từ từ, mai rồi cậu hãy tới đó. Chứ bây giờ cũng đã tan sở rồi. "
"Ừ, mai mình tới ký hợp đồng. "
Cả hai đang ríu rít nói hết chuyện công ty rồi lại nói về chuyện đời sống, luyên thuyên nãy giờ không hết chuyện. Đúng là chỉ cần hai người phụ nữ thì ở đâu cũng họp chợ được mà!
"À trên báo mình thấy là Tang Thị có rất nhiều bài báo nói nhưng họ vẫn để trống vị chủ tịch, họ còn nói tổng tài của Tang Thị là một ẩn số. Nhiều người đồn đại đủ thể loại nhưng họ không thể ngờ chủ tịch của bọn họ lại là cô thư ký này. Chắc họ biết thì không biết có cảm tưởng như thế nào."
Tang Noãn cười khúc khích, nhấp bờ môi căng mọng nhấm nháp ly cocktail Daiquiri. Ly cocktail mang chút nồng cay của rượu Rum pha chút dịu nhẹ bằng nước cốt chanh và đường, mùi vị thoang thoảng khắp khoang miệng non mềm.
"Ha ha, khi đó chẳng phải rất vui sao?"
"Ừ chắc họ vui."
Tang Noãn đột nhiên nhào sang ôm Tô Nhạc, đáy mắt giáo hoạt.
"Đến lúc đó phải nhờ Tô đại luật sư bảo kê rồi hì hì."
Tô Nhạc không ngờ Tang Noãn nhào sang ôm mình, cảm xúc thật phức tạp. Cảm giác thân thể mềm mại thoang thoảng mùi hoa lê của Tang Noãn xộc thẳng vào khứu giác khiến cho Tô Nhạc không khỏi mất tự nhiên.
Nhìn bộ dạng cười ngốc lấy lòng mình, Tô Nhạc không khỏi thở dài. Thật không có cách nào từ chối tiểu yêu tinh này mà!
Tuy rằng rất muốn Tang Noãn ôm mình lâu một chút nhưng mà đang ở bên ngoài nên ý tứ vẫn hơn. Tô Nhạc tuy đẩy Tang Noãn ra nhưng cử chỉ cực kỳ dịu dàng.
" Được rồi, buông mình ra đi. Thật không có cách nào với con nhóc nhà cậu."
Đẩy Tang Noãn ra, không quên véo một cái ở mũi Tang Noãn. Cử chỉ này như một người bạn trai cưng chiều thói nhõng nhẽo bạn gái mình vậy. À mà khoan, hình như có gì đó sai trọng điểm ở đây nha!
Hai người phụ nữ cưng chiều nhau cái quỷ gì?
Cảnh tượng đập thẳng vào mặt Hoắc Thiên, anh không khỏi đen mặt nhìn Tang Noãn đang cười tiêu mị ở đó. Tuy khoác bộ công sở kín đáo nhưng lại toát lên một bộ dạng dụ hoặc khó cưỡng lại.
Theo giác quan thứ sáu của đàn ông, thì chuẩn bị có một kẻ muốn đập chậu hoa nhà mình rồi. Mẹ kiếp, hết phòng bị đàn ông rồi lại phụ nữ! Thật muốn đem giấu Tang Noãn một chỗ không ai biết đến.
Vợ ơi, em khiến anh khổ quá đi mà.
Bây giờ biết cái ngu của mình chưa? Có không giữ, mất lại tìm. Đáng đời!
Chuyện là Tiêu Húc thấy bộ dạng của Hoắc Thiên quạu quọ như phụ nữ tới kỳ, không nói không rằng lôi cổ Hoắc Thiên tới Dạ Sắc giải khuây.
Thật không ngờ gặp cô gái Tô Nhạc ở hẻm vắng đang ngồi cùng với "dợ" của Hoắc Thiên, anh không khỏi hiếu kỳ. Bọn họ quen biết nhau sao?
Đột nhiên nghe trong không khí có mùi chua thoang thoảng, nhìn lại thì thấy Hoắc Thiên mặt đen như đít nồi. Anh không khỏi cười phá lên.
" Đừng nói với tôi là cậu ghen với phụ nữ đấy nhá? Cười chết tôi, ha ha."
"Thì sao? Cậu không nói thì không ai bảo cậu câm đâu."
Biết Hoắc Thiên vẫn đang không vui, Tiêu Húc không muốn chọc nữa. Lỡ như chọc quê cậu ta quá, đánh lộn đâu có thắng nổi cậu ta đâu. Choàng vai Hoắc Thiên, Tiêu Húc lôi kéo anh tới chỗ Tang Noãn đang ngồi.
Muốn tên này không còn quạu quọ thì phải đem cậu ta đem tiêm một mũi an thần. Nếu không thì có ngày cũng truy tim với cậu ta.
Nếu biết Tiêu Húc có ý định ngu xuẩn thế này, Hoắc Thiên thật muốn cảm ơn cả dòng họ của cậu ta.
Hí ha hí hửng kéo Hoắc Thiên tới chỗ Tang Noãn. Tang Noãn thấy một người đàn ông cười giả lả kéo đại ma vương Hoắc Thiên tới gần, cô không khỏi tỏ ra phòng bị.
Thấy bộ dạng không muốn thấy Hoắc Thiên hiện rõ trên khuôn mặt Tang Noãn, Hoắc Thiên mặt đen thui tiếp tục rơi vào tận cùng của thung lũng đau thương.
Tiêu Húc nhận ra điều đó, liền ra tay trước.
"Chào chị dâu, lâu rồi mới gặp lại chị đấy. Chị có khỏe không?"
"Vẫn còn sống. Với lại tôi không còn là chị dâu của anh đâu. Đừng có mà nhận bừa họ hàng. "
Tang Noãn không khỏi hằn học nghe Tiêu Húc nói câu dễ làm người ta hiểu lầm. Tô Nhạc mặt chau lại nhìn vào Tang Noãn khó hiểu.
"Chị dâu? Cậu đã kết hôn rồi à?"
Nghe câu hỏi của Tô Nhạc rất bình thường nhưng Tang Noãn không khỏi toát mồ hôi lạnh, kiểu như bị vợ bắt gian tại giường vậy.
" Không, không mình đã kết hôn nhưng ly hôn rồi. Còn anh nữa Tiêu Húc, tôi đã ly hôn với Hoắc Thiên rồi, anh đừng có mà nhận bừa thế chứ!"
Tiêu Húc nào quan tâm đến Tang Noãn muốn phủi bỏ quan hệ chứ, anh nghiêm túc không thể nào hơn được nữa.
"Thì có sao chứ, chị dâu? Tuy chị đã ly hôn với tên ngốc Hoắc Thiên thì Tiêu Húc tôi vẫn chỉ nhận định chị là chị dâu của tôi thôi. Còn việc chị ly hôn với cậu ta, tôi thấy cậu ta đáng hơn là thấy tội ấy."
Không quên đâm chọc Hoắc Thiên.
"Cái hôm chị ly với Hoắc Thúi này, sao chị không nói với tôi?"
"Để làm gì?"
"Đốt pháo ăn mừng. "
" Từ từ, mai rồi cậu hãy tới đó. Chứ bây giờ cũng đã tan sở rồi. "
"Ừ, mai mình tới ký hợp đồng. "
Cả hai đang ríu rít nói hết chuyện công ty rồi lại nói về chuyện đời sống, luyên thuyên nãy giờ không hết chuyện. Đúng là chỉ cần hai người phụ nữ thì ở đâu cũng họp chợ được mà!
"À trên báo mình thấy là Tang Thị có rất nhiều bài báo nói nhưng họ vẫn để trống vị chủ tịch, họ còn nói tổng tài của Tang Thị là một ẩn số. Nhiều người đồn đại đủ thể loại nhưng họ không thể ngờ chủ tịch của bọn họ lại là cô thư ký này. Chắc họ biết thì không biết có cảm tưởng như thế nào."
Tang Noãn cười khúc khích, nhấp bờ môi căng mọng nhấm nháp ly cocktail Daiquiri. Ly cocktail mang chút nồng cay của rượu Rum pha chút dịu nhẹ bằng nước cốt chanh và đường, mùi vị thoang thoảng khắp khoang miệng non mềm.
"Ha ha, khi đó chẳng phải rất vui sao?"
"Ừ chắc họ vui."
Tang Noãn đột nhiên nhào sang ôm Tô Nhạc, đáy mắt giáo hoạt.
"Đến lúc đó phải nhờ Tô đại luật sư bảo kê rồi hì hì."
Tô Nhạc không ngờ Tang Noãn nhào sang ôm mình, cảm xúc thật phức tạp. Cảm giác thân thể mềm mại thoang thoảng mùi hoa lê của Tang Noãn xộc thẳng vào khứu giác khiến cho Tô Nhạc không khỏi mất tự nhiên.
Nhìn bộ dạng cười ngốc lấy lòng mình, Tô Nhạc không khỏi thở dài. Thật không có cách nào từ chối tiểu yêu tinh này mà!
Tuy rằng rất muốn Tang Noãn ôm mình lâu một chút nhưng mà đang ở bên ngoài nên ý tứ vẫn hơn. Tô Nhạc tuy đẩy Tang Noãn ra nhưng cử chỉ cực kỳ dịu dàng.
" Được rồi, buông mình ra đi. Thật không có cách nào với con nhóc nhà cậu."
Đẩy Tang Noãn ra, không quên véo một cái ở mũi Tang Noãn. Cử chỉ này như một người bạn trai cưng chiều thói nhõng nhẽo bạn gái mình vậy. À mà khoan, hình như có gì đó sai trọng điểm ở đây nha!
Hai người phụ nữ cưng chiều nhau cái quỷ gì?
Cảnh tượng đập thẳng vào mặt Hoắc Thiên, anh không khỏi đen mặt nhìn Tang Noãn đang cười tiêu mị ở đó. Tuy khoác bộ công sở kín đáo nhưng lại toát lên một bộ dạng dụ hoặc khó cưỡng lại.
Theo giác quan thứ sáu của đàn ông, thì chuẩn bị có một kẻ muốn đập chậu hoa nhà mình rồi. Mẹ kiếp, hết phòng bị đàn ông rồi lại phụ nữ! Thật muốn đem giấu Tang Noãn một chỗ không ai biết đến.
Vợ ơi, em khiến anh khổ quá đi mà.
Bây giờ biết cái ngu của mình chưa? Có không giữ, mất lại tìm. Đáng đời!
Chuyện là Tiêu Húc thấy bộ dạng của Hoắc Thiên quạu quọ như phụ nữ tới kỳ, không nói không rằng lôi cổ Hoắc Thiên tới Dạ Sắc giải khuây.
Thật không ngờ gặp cô gái Tô Nhạc ở hẻm vắng đang ngồi cùng với "dợ" của Hoắc Thiên, anh không khỏi hiếu kỳ. Bọn họ quen biết nhau sao?
Đột nhiên nghe trong không khí có mùi chua thoang thoảng, nhìn lại thì thấy Hoắc Thiên mặt đen như đít nồi. Anh không khỏi cười phá lên.
" Đừng nói với tôi là cậu ghen với phụ nữ đấy nhá? Cười chết tôi, ha ha."
"Thì sao? Cậu không nói thì không ai bảo cậu câm đâu."
Biết Hoắc Thiên vẫn đang không vui, Tiêu Húc không muốn chọc nữa. Lỡ như chọc quê cậu ta quá, đánh lộn đâu có thắng nổi cậu ta đâu. Choàng vai Hoắc Thiên, Tiêu Húc lôi kéo anh tới chỗ Tang Noãn đang ngồi.
Muốn tên này không còn quạu quọ thì phải đem cậu ta đem tiêm một mũi an thần. Nếu không thì có ngày cũng truy tim với cậu ta.
Nếu biết Tiêu Húc có ý định ngu xuẩn thế này, Hoắc Thiên thật muốn cảm ơn cả dòng họ của cậu ta.
Hí ha hí hửng kéo Hoắc Thiên tới chỗ Tang Noãn. Tang Noãn thấy một người đàn ông cười giả lả kéo đại ma vương Hoắc Thiên tới gần, cô không khỏi tỏ ra phòng bị.
Thấy bộ dạng không muốn thấy Hoắc Thiên hiện rõ trên khuôn mặt Tang Noãn, Hoắc Thiên mặt đen thui tiếp tục rơi vào tận cùng của thung lũng đau thương.
Tiêu Húc nhận ra điều đó, liền ra tay trước.
"Chào chị dâu, lâu rồi mới gặp lại chị đấy. Chị có khỏe không?"
"Vẫn còn sống. Với lại tôi không còn là chị dâu của anh đâu. Đừng có mà nhận bừa họ hàng. "
Tang Noãn không khỏi hằn học nghe Tiêu Húc nói câu dễ làm người ta hiểu lầm. Tô Nhạc mặt chau lại nhìn vào Tang Noãn khó hiểu.
"Chị dâu? Cậu đã kết hôn rồi à?"
Nghe câu hỏi của Tô Nhạc rất bình thường nhưng Tang Noãn không khỏi toát mồ hôi lạnh, kiểu như bị vợ bắt gian tại giường vậy.
" Không, không mình đã kết hôn nhưng ly hôn rồi. Còn anh nữa Tiêu Húc, tôi đã ly hôn với Hoắc Thiên rồi, anh đừng có mà nhận bừa thế chứ!"
Tiêu Húc nào quan tâm đến Tang Noãn muốn phủi bỏ quan hệ chứ, anh nghiêm túc không thể nào hơn được nữa.
"Thì có sao chứ, chị dâu? Tuy chị đã ly hôn với tên ngốc Hoắc Thiên thì Tiêu Húc tôi vẫn chỉ nhận định chị là chị dâu của tôi thôi. Còn việc chị ly hôn với cậu ta, tôi thấy cậu ta đáng hơn là thấy tội ấy."
Không quên đâm chọc Hoắc Thiên.
"Cái hôm chị ly với Hoắc Thúi này, sao chị không nói với tôi?"
"Để làm gì?"
"Đốt pháo ăn mừng. "
Bình luận facebook