Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85
Tiếng nổ của quả bóng bay rất vang, đặc biệt lại đúng vào lúc Tiểu Tịnh Trần đang chuyên tâm đắm chìm trong trò chơi mới mẻ. Quả bóng đột nhiên nổ tung khiến ngay cả Bạch Tịch Thần đang bế bé cũng giật nảy mình, càng không nói đến bé.
Tiểu Tịnh Trần bị dọa nên lập tức bối rối, nhịp tim đột ngột tăng nhanh, máu trong cơ thể xông thẳng lên đầu. Bé ngỡ ngàng nhìn xác quả bóng trong tay, đầu óc trống rỗng, một sự sợ hãi không thể diễn tả từ sâu thẳm linh hồn đang tuôn trào như dòng suối ào ạt, chảy khắp toàn thân.
Trông thấy ánh mắt đờ đẫn của bé, Bạch Húc Thần thầm kêu không tốt. Đứa bé còn quá nhỏ chỉ sợ sẽ để lại ám ảnh. Đáng tiếc, cậu chưa kịp mở miệng dỗ dành thì Tiểu Tịnh Trần đột nhiên mở miệng “oa hu hu hu” òa khóc. Tiếng khóc vô cùng lớn, nước mắt lã chã tuôn rơi như mưa. Tiếng khóc kinh thiên động địa đến quỷ thần cũng phải khiếp sợ khiến cho những phụ huynh xung quanh đều run rẩy. Có đứa bé nhỏ tuổi hơn nghe thấy tiếng khóc đầy sức cảm hóa của nhóc con cũng òa lên khóc theo.
Chỉ trong nháy mắt, phạm vi bán kính một trăm mét xung quanh Tiểu Tịnh Trần trở nên hỗn loạn ~!
Bạch Húc Thần vội vàng đón lấy Tiểu Tịnh Trần từ trong lòng Bạch Tịch Thần, vỗ nhẹ vào lưng bé, xoa đầu, vừa dỗ dành vừa hôn. Nhưng đáng tiếc, Tiểu Tịnh Trần không chịu nể mặt mũi cậu, chỉ nhắm mắt khóc rống lên, khóc đến mức cổ họng cũng đã khản đặc mà vẫn không có chiều hướng ngừng lại.
Bạch Húc Thần rất nhẫn nại, cứ ôm bé đi tới đi lui, dùng nhiệt độ ở lòng bàn tay không ngừng xoa dịu trán và gáy của Tiểu Tịnh Trần, dịu dàng tinh tế hôn một đường từ đuôi lông mày đến sau tai của bé. Đương nhiên đây chỉ là một phương thức để trấn an trẻ nhỏ, thuần khiết như tuyết rơi đầu mùa.
Đứa trẻ khi mới sinh đều cần sự tiếp xúc an ủi của người thân để giúp cho bé mau lớn, cảm nhận được mối ràng buộc thân thiết giữa người thân với nhau. Tiểu Tịnh Trần tính cả tuổi mụ đã là bảy tuổi, nhưng trên thực tế còn chưa tròn sáu tuổi. Hơn nữa, từ nhỏ bé đã sống cuộc đời ngăn cách với trần thế, cho nên so với những người bạn cùng lứa tuổi, bé nhạy cảm hơn, tâm tư cũng càng thuần khiết hơn.
Khi nãy, quả bóng bay nổ ngay ở trước mắt bé, lại còn gần sát bên tai như vậy, Tiểu Tịnh Trần bị dọa đến ba hồn bảy vía đều bay đi mất. Bạch Húc Thần liên tục nhỏ nhẹ nói gì đó bên tai bé. Thời gian rốt cuộc cũng không phụ người có lòng, cuối cùng ba hồn bảy vía của Tiểu Tịnh Trần cũng dần quay trở lại, tiếng gào khóc đã trở thành tiếng nức nở nhỏ nhẹ.
Trái tim căng thẳng của Bạch Húc Thần cũng đã có thể thả lỏng một chút. Nếu thật sự làm cho tiểu tổ tông này sợ đến mất hồn, không cần chú út ra tay, bà nội sẽ trực tiếp đưa bảy đứa bọn chúng đi trình diện Phật Tổ luôn. Ba mẹ bọn chúng chắc chắn không dám cãi lại, A Di Đà Phật ~!
Anh hai Bạch Tịch Thần không hay nói chuyện, là một người ngoài lạnh trong nóng điển hình. Cậu mua được hai chai nước từ một căng tin nhỏ, cẩn thận cho Tiểu Tịnh Trần uống. Sau khi uống hết một chai nước, tâm trạng bất an của Tiểu Tịnh Trần dần dần bình tĩnh lại. Bé đã ngừng thút thít, nhưng không dừng được tiếng nấc, thỉnh thoảng còn nấc lên hai tiếng.
Tiểu Lục và Tiểu Thất cũng không đòi đi chơi nữa, tất cả đều vây xung quanh Tiểu Tịnh Trần, vừa lo lắng vừa luống cuống.
Tiểu Tịnh Trần ngượng ngùng chùi mép, nhoẻn miệng mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền. Đôi mắt to đen láy của bé đã được nước mắt gột rửa sáng lấp lánh như dòng nước biếc dưới trời xanh. Bạch Húc Thần thở phào nhẹ nhõm, xoa mái đầu hơi gai tay của bé, cười ôn hòa nói: “Đã dọa đến em rồi, anh xin lỗi.”
Tiểu Tịnh Trần hít mũi, nói bằng giọng khàn khàn: “Không trách anh được, là lỗi của em, em không cẩn thận làm vỡ bóng bay… Hic…!” Thật đáng sợ mà~!
Trong lúc bé con bị hồi ức dọa đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch, một quả bóng bay giống hệt quả bóng lúc nãy đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt, khoảng cách gần như sắp chạm vào chóp mũi của bé. Hiện thực và kí ức lại chồng chất lên nhau, Tiểu Tịnh Trần sợ hãi hét lên một tiếng, quay đầu trốn ra sau lưng Bạch Húc Thần. Đôi tay nhỏ túm chặt lấy vạt áo của Bạch Húc Thần, cả cơ thể không kiềm chế được mà run rẩy nhè nhẹ.
Bạch Húc Thần nhíu mày, giận giữ nói: “Bạch Uy Thần, em làm cái gì đấy hả? Còn chưa làm em ấy sợ đủ hay sao?”
Bạch Uy Thần ngồi chồm hỗm dưới đất giống như con ếch lớn. Cậu nhìn thấy sự giận dữ của Bạch Húc Thần nhưng vẫn cứ ngoảnh mặt làm ngơ. Cậu thấy Tiểu Tịnh Trần đang trốn sau lưng Bạch Húc Thần, mắt phượng nhỏ dài hơi nheo lại giống như một con hồ ly, khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo một nụ cười kì quái. Nhưng trong con ngươi bị hàng mi dày rậm che lấp lại không nhìn thấy bất cứ ý cười nào, trái lại còn lộ ra ánh sáng lạnh như loài sói: “Tịnh Trần, em là người tập võ, sao lại để quả bóng bay nhỏ này dọa được, lại đây ~!”
Không thể không nói, trên dưới nhà họ Bạch gần hai mươi người, chỉ có duy nhất Bạch Uy Thần biết được điểm yếu của Tiểu Tịnh Trần. Chỉ một câu nói đã lừa được đứa trẻ ngốc nghếch này nổi máu nóng, người học võ thì sao, quả nhiên... là chân tướng!
Tiểu Tịnh Trần sợ hãi nhô cái đầu tròn từ sau lưng Bạch Húc Thần ra, méo miệng nhìn quả bóng bay đáng sợ kia.
Rất hài lòng với hiệu quả khích tướng của mình, tâm trạng của Bạch Uy Thần vô cùng tốt, đến giọng nói cũng rung lên khiến người khác sợ hãi: “Rất tốt ~, phải làm vỡ quả bóng này nhé~, nếu làm vỡ được quả bóng này ~ em sẽ trở thành đệ nhất thiên hạ...”
Đám thiếu niên nhà họ Bạch: “... “ Đúng là mẹ mìn chuyên nghiệp!? Chắc chắn là như vậy!
Tiểu Tịnh Trần nhìn chòng chọc vào quả bóng to kia, đáy mắt vẫn còn lưu lại sự sợ hãi không thể xóa nhòa. Nhưng khi nghĩ đến những tháng ngày tu hành vất vả cực nhọc của mình khi còn ở trên núi, nghĩ đến đám sư điệt đã từng bị mình dạy dỗ, nhớ tới sự dạy bảo của các sư huynh và sư phụ, sư phụ còn nói bé là đệ tử ngoan ngoãn nhất, thành tín nhất dưới chân Phật Tổ, làm sao có thể bị quả bóng nhỏ này đánh bại được cơ chứ ~!
Một luồng dũng khí không thể diễn tả thành lời chiếm trọn lấy trái tim nhỏ bé của Tiểu Tịnh Trần. Bé mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, trong đôi mắt to ướt sũng lộ ra hung quang. Bé hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau đó bé lao ra từ phía sau lưng Bạch Húc Thần, nắm lấy quả bóng bay, hai móng vuốt nhỏ dùng sức vừa ép vừa tóm, vừa vặn vừa cào...
“Bùm---” một tiếng vang dội, quả bóng lớn nổ tan tành. Tiểu Tịnh Trần bị dọa run rẩy, trái tim nhỏ nhảy loạn thình thịch. Tiểu Tịnh Trần lập tức mếu máo, viền mắt rưng rưng, sững sờ nhưng vẫn cố nhịn không khóc. Bé ấm ức nhìn Bạch Uy Thần, Bạch Uy Thần liền nhếch khóe miệng: “Làm rất tốt ~!”
Tiểu Tịnh Trần vừa mới mỉm cười được một cái thì lại bị quả bóng mới đột nhiên xuất hiện dọa cho tái mặt.
Vẫn là một quả bóng giống y hệt, Bạch Uy Thần cười híp đôi mắt hồ ly lại: “Tiếp nào! Không cần khách khí, anh còn rất nhiều.”
Bạch Húc Thần day trán, khuôn mặt dở khóc dở cười. Khóe mắt Bạch Tịch Thần co giật, ánh mắt trầm xuống, giả vờ như không biết hành vi dụ dỗ phạm tội này. Bạch Trạch Thần đẩy kính mắt bình tĩnh liếc nhìn Tiểu Tịnh Trần, rồi lại tiếp tục cúi đầu chơi máy tính bảng. Bạch Lạc Thần mấp máy miệng, nghẹn họng nhìn trân trối anh ba Bạch Uy Thần đang ra oai. Cậu chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh thẩm thấu vào trong tận xương tủy. Tiểu Lục và Tiểu Thất ôm nhau run rẩy lùi lại. Hu hu hu, anh ba thật đáng sợ ~!
Tiểu Tịnh Trần: “... “ Lại tiếp tục cố gắng ôm quả bóng bay cào, ép, tóm, vặn ~!!
Hết quả này lại đến quả khác, những quả bóng bay lần lượt bị bị tiêu diệt dưới đôi tay của Tiểu Tịnh Trần. Sự sợ hãi trong đôi mắt của bé đã dần dần biến mất, cho đến khi không còn thấy bất cứ dấu hiệu nào nữa. Đôi mắt đen láy vẫn sáng ngời như trước, dường như bé đã cảm thấy thích tiếng nổ của bóng bay rồi, trên mặt dần hiện lên nụ cười.
Bạch Uy Thần hài lòng xoa đầu của bé, trong nụ cười lộ ra một sự biến thái đê tiện đầy rạo rực: “Thật là một đứa trẻ ngoan~!”
Mấy thiếu niên nhà họ Bạch cùng run rẩy. Bạch Tịch Thần nhanh tay nhanh mắt ôm lấy Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Lục, Tiểu Thất và cả Bạch Lạc Thần dứt khoát lôi Bạch Tịch Thần chạy như điên, tốc độ nhanh như có ma đuổi sau mông vậy: “Chúng ta đi chơi tàu lượn siêu tốc. Nhanh lên, nhanh lên~!”
Nhìn bóng dáng mọi người chạy trối chết, Bạch Uy Thần dùng ngón tay thon dài cuốn lấy những sợi tóc lòa xòa trước trán, trong tiếng cười còn kèm theo từng đợt âm rung khiến người khác phải run sợ. Anh cả Bạch Húc Thần mệt mỏi xoa nhẹ thái dương: “Lão Tam à, tuổi của em ấy còn quá nhỏ, em đừng làm loạn ~!”
Bạch Uy Thần liếc cậu một cái, từ khóe mắt cho đến đuôi lông mày đều biểu hiện sự hưng phấn cực độ. Anh tư Bạch Trạch Thần đẩy kính mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính không thèm ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Anh cả yên tâm, anh ba chưa bao giờ ra tay với người trong nhà cả. Anh ý chỉ đột nhiên muốn chơi trò nuôi dưỡng mà thôi.”
Bạch Uy Thần khoanh tay cười khiến cả người đều run rẩy, âm cuối cao vút đầy hứng khởi: “Ôi~! Đúng là chỉ có Lão Tứ hiểu lòng anh! He he he he~”
Bạch Trạch Thần hơi nghiêng người né tránh cái móng vuốt lớn đang định vò đầu mình của Bạch Uy Thần, đẩy kính mắt rồi bình tĩnh nói: “Không phải em hiểu anh mà là em vừa mới hack máy tính của anh. Em phát hiện ra dạo gần đây anh đang mê trò “Em gái đáng yêu” thuộc loại game mô phỏng nuôi dưỡng mà thôi. Tiện đây, em xin bổ sung thêm một câu, dựa vào tính cách của anh thì cho dù anh có nuôi dưỡng như thế nào thì cuối cùng bé loli cũng sẽ không chọn anh đâu!”
Bạch Uy Thần: “... “ Khuôn mặt bánh bao biến thành buồn rầu, giận dữ trợn mắt lên nhìn Bạch Trạch Thần!
Bạch Trạch Thần: “... “ Cậu vẫn điềm nhiên đẩy mắt kính dày, bình tĩnh nhìn lại với vẻ vô tội!
Bạch Húc Thần âm thầm hỏi trời xanh, vì sao những đứa trẻ nhà họ Bạch đều vô cùng cá tính như vậy. Là đứa trẻ bình thường duy nhất ở đây, cậu ta tỏ vẻ vô cùng áp lực ~!
Tàu lượn siêu tốc là trò chơi tiêu biểu của khu vui chơi, người xếp hàng vô cùng đông. Nhìn hàng người dài uốn lượn có thể so với Vạn Lý Trường Thành, Tiểu Thất âm thầm rơi lệ, Tiểu Lục cũng xúc động theo. Hai người rưng rưng nhìn mấy người anh cũng tới xếp hàng đằng sau. Bạch Húc Thần day trán, bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, anh ở đây giúp các em xếp hàng, các em cứ đi chơi trò khác trước đi...” Tiểu Lục và Tiểu Thất hoan hô, chạy về hướng trò chơi tiếp theo.
Ở trò vũ trụ bay, Bạch Tịch Thần ở lại xếp hàng. Còn trò thuyền hải tặc lại do Bạch Trạch Thần ôm máy tính bình tĩnh xếp hàng. Đến máng trượt siêu tốc, Bạch Uy Thần tự giác đứng xếp hàng trong ánh mắt của mối tình thầm kín - bé loli. Cuối cùng, những trò muốn chơi đều không chơi được trò nào, Tiểu Lục và Tiểu Thất cùng với Bạch Lạc Thần đưa Tiểu Tịnh Trần đi hẳn một vòng lớn, chỉ có thể chơi những trò chơi không cần xếp hàng trước, ví dụ như...
Nhà ma~!
Nhà ma là một nơi chắc chắn phải vào khi đến khu vui chơi. Cho dù có sợ ma hay không, nhưng nếu bạn chưa vào nhà ma một lần thì đừng nói là mình đã từng có tuổi thơ.
Đương nhiên, có đứa trẻ con nào mà không sợ ma đâu cơ chứ. Tiểu Thất không muốn vào nhà ma, nhưng Bạch Lạc Thần cứng rắn lôi kéo bắt cậu phải đi. Tiểu Lục ôm Tiểu Tịnh Trần đứng bên ngoài làm bức tường, nhìn Tiểu Thất đang gào khóc thảm thiết, lại liếc nhìn sang Bạch Lạc Thần mặt mũi đỏ bừng, lúc này Tiểu Lục mới tỉnh ngộ, thật ra Bạch Lạc Thần cũng sợ ma, hơn nữa còn vô cùng sợ. Nhưng lần này lại khác thường như vậy, nhất định đòi vào trong chịu chết, nếu như nói anh ấy không có ý xấu thì đánh chết cậu cũng không tin!
Mà nguyên nhân có thể khiến cho Bạch Lạc Thần anh hùng liều chết như vậy, không cần nghĩ cũng biết là...
Tiểu Lục liếc mắt lén nhìn vẻ mặt trống rỗng ngây ngốc của Tiểu Tịnh Trần, chỉ mong rằng em gái nhỏ sẽ không lại bị dọa cho hoảng hồn nữa. Đột nhiên, trong lòng Tiểu Lục thấy hơi không đành lòng. Chỉ một quả bóng bay đã có thể dọa cho bé khóc muốn đứt cả hơi thì chẳng phải lũ yêu ma quỷ quái trong nhà ma sẽ dọa bé thăng thiên luôn sao?
Tiểu Lục dốc hết vốn liếng ủng hộ Tiểu Thất không vào nhà ma. Cậu tuyệt đối không thừa nhận là bởi vì mình sợ ma, tất cả đều vì em gái nhỏ mà thôi.
Tiểu Lục vừa nghĩ thông suốt thì Tiểu Thất cũng bị Bạch Lạc Thần xúi giục và suy nghĩ thông suốt. Đến khi cậu hoàn hồn lại thì hai tên khốn kiếp đã cấu kết với nhau làm việc xấu, thông đồng lôi kéo cậu và Tiểu Tịnh Trần xông vào trong nhà ma.
Tiểu Lục bám chặt lấy cửa nhà ma không chịu vào, hét to đến lạc giọng: “Tịnh Trần, trong nhà ma có rất nhiều ma quỷ, em không muốn đi vào thì chúng ta sẽ không vào. Bên ngoài còn có nhiều trò chơi hay khác mà ~!”
Đáng tiếc, sau khi nghe lời gào thét giải thích chói tai của Tiểu Lục, vị cứu tinh duy nhất của cậu lại tò mò thò đầu nhìn vào bên trong qua cửa nhà ma, đồng thời bớt chút thời gian trả lời một câu: “Không phải em không muốn đi vào, nếu bên ngoài có nhiều trò chơi hay như vậy thì chúng ta phải nhanh lên một chút, đừng lãng phí thời gian, nhanh vào đi~!”
Tiểu Lục: “... “ Oa oa oa! Cậu thật sự đã cách cái chết không còn xa nữa~!
Tiểu Tịnh Trần bị dọa nên lập tức bối rối, nhịp tim đột ngột tăng nhanh, máu trong cơ thể xông thẳng lên đầu. Bé ngỡ ngàng nhìn xác quả bóng trong tay, đầu óc trống rỗng, một sự sợ hãi không thể diễn tả từ sâu thẳm linh hồn đang tuôn trào như dòng suối ào ạt, chảy khắp toàn thân.
Trông thấy ánh mắt đờ đẫn của bé, Bạch Húc Thần thầm kêu không tốt. Đứa bé còn quá nhỏ chỉ sợ sẽ để lại ám ảnh. Đáng tiếc, cậu chưa kịp mở miệng dỗ dành thì Tiểu Tịnh Trần đột nhiên mở miệng “oa hu hu hu” òa khóc. Tiếng khóc vô cùng lớn, nước mắt lã chã tuôn rơi như mưa. Tiếng khóc kinh thiên động địa đến quỷ thần cũng phải khiếp sợ khiến cho những phụ huynh xung quanh đều run rẩy. Có đứa bé nhỏ tuổi hơn nghe thấy tiếng khóc đầy sức cảm hóa của nhóc con cũng òa lên khóc theo.
Chỉ trong nháy mắt, phạm vi bán kính một trăm mét xung quanh Tiểu Tịnh Trần trở nên hỗn loạn ~!
Bạch Húc Thần vội vàng đón lấy Tiểu Tịnh Trần từ trong lòng Bạch Tịch Thần, vỗ nhẹ vào lưng bé, xoa đầu, vừa dỗ dành vừa hôn. Nhưng đáng tiếc, Tiểu Tịnh Trần không chịu nể mặt mũi cậu, chỉ nhắm mắt khóc rống lên, khóc đến mức cổ họng cũng đã khản đặc mà vẫn không có chiều hướng ngừng lại.
Bạch Húc Thần rất nhẫn nại, cứ ôm bé đi tới đi lui, dùng nhiệt độ ở lòng bàn tay không ngừng xoa dịu trán và gáy của Tiểu Tịnh Trần, dịu dàng tinh tế hôn một đường từ đuôi lông mày đến sau tai của bé. Đương nhiên đây chỉ là một phương thức để trấn an trẻ nhỏ, thuần khiết như tuyết rơi đầu mùa.
Đứa trẻ khi mới sinh đều cần sự tiếp xúc an ủi của người thân để giúp cho bé mau lớn, cảm nhận được mối ràng buộc thân thiết giữa người thân với nhau. Tiểu Tịnh Trần tính cả tuổi mụ đã là bảy tuổi, nhưng trên thực tế còn chưa tròn sáu tuổi. Hơn nữa, từ nhỏ bé đã sống cuộc đời ngăn cách với trần thế, cho nên so với những người bạn cùng lứa tuổi, bé nhạy cảm hơn, tâm tư cũng càng thuần khiết hơn.
Khi nãy, quả bóng bay nổ ngay ở trước mắt bé, lại còn gần sát bên tai như vậy, Tiểu Tịnh Trần bị dọa đến ba hồn bảy vía đều bay đi mất. Bạch Húc Thần liên tục nhỏ nhẹ nói gì đó bên tai bé. Thời gian rốt cuộc cũng không phụ người có lòng, cuối cùng ba hồn bảy vía của Tiểu Tịnh Trần cũng dần quay trở lại, tiếng gào khóc đã trở thành tiếng nức nở nhỏ nhẹ.
Trái tim căng thẳng của Bạch Húc Thần cũng đã có thể thả lỏng một chút. Nếu thật sự làm cho tiểu tổ tông này sợ đến mất hồn, không cần chú út ra tay, bà nội sẽ trực tiếp đưa bảy đứa bọn chúng đi trình diện Phật Tổ luôn. Ba mẹ bọn chúng chắc chắn không dám cãi lại, A Di Đà Phật ~!
Anh hai Bạch Tịch Thần không hay nói chuyện, là một người ngoài lạnh trong nóng điển hình. Cậu mua được hai chai nước từ một căng tin nhỏ, cẩn thận cho Tiểu Tịnh Trần uống. Sau khi uống hết một chai nước, tâm trạng bất an của Tiểu Tịnh Trần dần dần bình tĩnh lại. Bé đã ngừng thút thít, nhưng không dừng được tiếng nấc, thỉnh thoảng còn nấc lên hai tiếng.
Tiểu Lục và Tiểu Thất cũng không đòi đi chơi nữa, tất cả đều vây xung quanh Tiểu Tịnh Trần, vừa lo lắng vừa luống cuống.
Tiểu Tịnh Trần ngượng ngùng chùi mép, nhoẻn miệng mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền. Đôi mắt to đen láy của bé đã được nước mắt gột rửa sáng lấp lánh như dòng nước biếc dưới trời xanh. Bạch Húc Thần thở phào nhẹ nhõm, xoa mái đầu hơi gai tay của bé, cười ôn hòa nói: “Đã dọa đến em rồi, anh xin lỗi.”
Tiểu Tịnh Trần hít mũi, nói bằng giọng khàn khàn: “Không trách anh được, là lỗi của em, em không cẩn thận làm vỡ bóng bay… Hic…!” Thật đáng sợ mà~!
Trong lúc bé con bị hồi ức dọa đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch, một quả bóng bay giống hệt quả bóng lúc nãy đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt, khoảng cách gần như sắp chạm vào chóp mũi của bé. Hiện thực và kí ức lại chồng chất lên nhau, Tiểu Tịnh Trần sợ hãi hét lên một tiếng, quay đầu trốn ra sau lưng Bạch Húc Thần. Đôi tay nhỏ túm chặt lấy vạt áo của Bạch Húc Thần, cả cơ thể không kiềm chế được mà run rẩy nhè nhẹ.
Bạch Húc Thần nhíu mày, giận giữ nói: “Bạch Uy Thần, em làm cái gì đấy hả? Còn chưa làm em ấy sợ đủ hay sao?”
Bạch Uy Thần ngồi chồm hỗm dưới đất giống như con ếch lớn. Cậu nhìn thấy sự giận dữ của Bạch Húc Thần nhưng vẫn cứ ngoảnh mặt làm ngơ. Cậu thấy Tiểu Tịnh Trần đang trốn sau lưng Bạch Húc Thần, mắt phượng nhỏ dài hơi nheo lại giống như một con hồ ly, khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo một nụ cười kì quái. Nhưng trong con ngươi bị hàng mi dày rậm che lấp lại không nhìn thấy bất cứ ý cười nào, trái lại còn lộ ra ánh sáng lạnh như loài sói: “Tịnh Trần, em là người tập võ, sao lại để quả bóng bay nhỏ này dọa được, lại đây ~!”
Không thể không nói, trên dưới nhà họ Bạch gần hai mươi người, chỉ có duy nhất Bạch Uy Thần biết được điểm yếu của Tiểu Tịnh Trần. Chỉ một câu nói đã lừa được đứa trẻ ngốc nghếch này nổi máu nóng, người học võ thì sao, quả nhiên... là chân tướng!
Tiểu Tịnh Trần sợ hãi nhô cái đầu tròn từ sau lưng Bạch Húc Thần ra, méo miệng nhìn quả bóng bay đáng sợ kia.
Rất hài lòng với hiệu quả khích tướng của mình, tâm trạng của Bạch Uy Thần vô cùng tốt, đến giọng nói cũng rung lên khiến người khác sợ hãi: “Rất tốt ~, phải làm vỡ quả bóng này nhé~, nếu làm vỡ được quả bóng này ~ em sẽ trở thành đệ nhất thiên hạ...”
Đám thiếu niên nhà họ Bạch: “... “ Đúng là mẹ mìn chuyên nghiệp!? Chắc chắn là như vậy!
Tiểu Tịnh Trần nhìn chòng chọc vào quả bóng to kia, đáy mắt vẫn còn lưu lại sự sợ hãi không thể xóa nhòa. Nhưng khi nghĩ đến những tháng ngày tu hành vất vả cực nhọc của mình khi còn ở trên núi, nghĩ đến đám sư điệt đã từng bị mình dạy dỗ, nhớ tới sự dạy bảo của các sư huynh và sư phụ, sư phụ còn nói bé là đệ tử ngoan ngoãn nhất, thành tín nhất dưới chân Phật Tổ, làm sao có thể bị quả bóng nhỏ này đánh bại được cơ chứ ~!
Một luồng dũng khí không thể diễn tả thành lời chiếm trọn lấy trái tim nhỏ bé của Tiểu Tịnh Trần. Bé mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, trong đôi mắt to ướt sũng lộ ra hung quang. Bé hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau đó bé lao ra từ phía sau lưng Bạch Húc Thần, nắm lấy quả bóng bay, hai móng vuốt nhỏ dùng sức vừa ép vừa tóm, vừa vặn vừa cào...
“Bùm---” một tiếng vang dội, quả bóng lớn nổ tan tành. Tiểu Tịnh Trần bị dọa run rẩy, trái tim nhỏ nhảy loạn thình thịch. Tiểu Tịnh Trần lập tức mếu máo, viền mắt rưng rưng, sững sờ nhưng vẫn cố nhịn không khóc. Bé ấm ức nhìn Bạch Uy Thần, Bạch Uy Thần liền nhếch khóe miệng: “Làm rất tốt ~!”
Tiểu Tịnh Trần vừa mới mỉm cười được một cái thì lại bị quả bóng mới đột nhiên xuất hiện dọa cho tái mặt.
Vẫn là một quả bóng giống y hệt, Bạch Uy Thần cười híp đôi mắt hồ ly lại: “Tiếp nào! Không cần khách khí, anh còn rất nhiều.”
Bạch Húc Thần day trán, khuôn mặt dở khóc dở cười. Khóe mắt Bạch Tịch Thần co giật, ánh mắt trầm xuống, giả vờ như không biết hành vi dụ dỗ phạm tội này. Bạch Trạch Thần đẩy kính mắt bình tĩnh liếc nhìn Tiểu Tịnh Trần, rồi lại tiếp tục cúi đầu chơi máy tính bảng. Bạch Lạc Thần mấp máy miệng, nghẹn họng nhìn trân trối anh ba Bạch Uy Thần đang ra oai. Cậu chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh thẩm thấu vào trong tận xương tủy. Tiểu Lục và Tiểu Thất ôm nhau run rẩy lùi lại. Hu hu hu, anh ba thật đáng sợ ~!
Tiểu Tịnh Trần: “... “ Lại tiếp tục cố gắng ôm quả bóng bay cào, ép, tóm, vặn ~!!
Hết quả này lại đến quả khác, những quả bóng bay lần lượt bị bị tiêu diệt dưới đôi tay của Tiểu Tịnh Trần. Sự sợ hãi trong đôi mắt của bé đã dần dần biến mất, cho đến khi không còn thấy bất cứ dấu hiệu nào nữa. Đôi mắt đen láy vẫn sáng ngời như trước, dường như bé đã cảm thấy thích tiếng nổ của bóng bay rồi, trên mặt dần hiện lên nụ cười.
Bạch Uy Thần hài lòng xoa đầu của bé, trong nụ cười lộ ra một sự biến thái đê tiện đầy rạo rực: “Thật là một đứa trẻ ngoan~!”
Mấy thiếu niên nhà họ Bạch cùng run rẩy. Bạch Tịch Thần nhanh tay nhanh mắt ôm lấy Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Lục, Tiểu Thất và cả Bạch Lạc Thần dứt khoát lôi Bạch Tịch Thần chạy như điên, tốc độ nhanh như có ma đuổi sau mông vậy: “Chúng ta đi chơi tàu lượn siêu tốc. Nhanh lên, nhanh lên~!”
Nhìn bóng dáng mọi người chạy trối chết, Bạch Uy Thần dùng ngón tay thon dài cuốn lấy những sợi tóc lòa xòa trước trán, trong tiếng cười còn kèm theo từng đợt âm rung khiến người khác phải run sợ. Anh cả Bạch Húc Thần mệt mỏi xoa nhẹ thái dương: “Lão Tam à, tuổi của em ấy còn quá nhỏ, em đừng làm loạn ~!”
Bạch Uy Thần liếc cậu một cái, từ khóe mắt cho đến đuôi lông mày đều biểu hiện sự hưng phấn cực độ. Anh tư Bạch Trạch Thần đẩy kính mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính không thèm ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Anh cả yên tâm, anh ba chưa bao giờ ra tay với người trong nhà cả. Anh ý chỉ đột nhiên muốn chơi trò nuôi dưỡng mà thôi.”
Bạch Uy Thần khoanh tay cười khiến cả người đều run rẩy, âm cuối cao vút đầy hứng khởi: “Ôi~! Đúng là chỉ có Lão Tứ hiểu lòng anh! He he he he~”
Bạch Trạch Thần hơi nghiêng người né tránh cái móng vuốt lớn đang định vò đầu mình của Bạch Uy Thần, đẩy kính mắt rồi bình tĩnh nói: “Không phải em hiểu anh mà là em vừa mới hack máy tính của anh. Em phát hiện ra dạo gần đây anh đang mê trò “Em gái đáng yêu” thuộc loại game mô phỏng nuôi dưỡng mà thôi. Tiện đây, em xin bổ sung thêm một câu, dựa vào tính cách của anh thì cho dù anh có nuôi dưỡng như thế nào thì cuối cùng bé loli cũng sẽ không chọn anh đâu!”
Bạch Uy Thần: “... “ Khuôn mặt bánh bao biến thành buồn rầu, giận dữ trợn mắt lên nhìn Bạch Trạch Thần!
Bạch Trạch Thần: “... “ Cậu vẫn điềm nhiên đẩy mắt kính dày, bình tĩnh nhìn lại với vẻ vô tội!
Bạch Húc Thần âm thầm hỏi trời xanh, vì sao những đứa trẻ nhà họ Bạch đều vô cùng cá tính như vậy. Là đứa trẻ bình thường duy nhất ở đây, cậu ta tỏ vẻ vô cùng áp lực ~!
Tàu lượn siêu tốc là trò chơi tiêu biểu của khu vui chơi, người xếp hàng vô cùng đông. Nhìn hàng người dài uốn lượn có thể so với Vạn Lý Trường Thành, Tiểu Thất âm thầm rơi lệ, Tiểu Lục cũng xúc động theo. Hai người rưng rưng nhìn mấy người anh cũng tới xếp hàng đằng sau. Bạch Húc Thần day trán, bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, anh ở đây giúp các em xếp hàng, các em cứ đi chơi trò khác trước đi...” Tiểu Lục và Tiểu Thất hoan hô, chạy về hướng trò chơi tiếp theo.
Ở trò vũ trụ bay, Bạch Tịch Thần ở lại xếp hàng. Còn trò thuyền hải tặc lại do Bạch Trạch Thần ôm máy tính bình tĩnh xếp hàng. Đến máng trượt siêu tốc, Bạch Uy Thần tự giác đứng xếp hàng trong ánh mắt của mối tình thầm kín - bé loli. Cuối cùng, những trò muốn chơi đều không chơi được trò nào, Tiểu Lục và Tiểu Thất cùng với Bạch Lạc Thần đưa Tiểu Tịnh Trần đi hẳn một vòng lớn, chỉ có thể chơi những trò chơi không cần xếp hàng trước, ví dụ như...
Nhà ma~!
Nhà ma là một nơi chắc chắn phải vào khi đến khu vui chơi. Cho dù có sợ ma hay không, nhưng nếu bạn chưa vào nhà ma một lần thì đừng nói là mình đã từng có tuổi thơ.
Đương nhiên, có đứa trẻ con nào mà không sợ ma đâu cơ chứ. Tiểu Thất không muốn vào nhà ma, nhưng Bạch Lạc Thần cứng rắn lôi kéo bắt cậu phải đi. Tiểu Lục ôm Tiểu Tịnh Trần đứng bên ngoài làm bức tường, nhìn Tiểu Thất đang gào khóc thảm thiết, lại liếc nhìn sang Bạch Lạc Thần mặt mũi đỏ bừng, lúc này Tiểu Lục mới tỉnh ngộ, thật ra Bạch Lạc Thần cũng sợ ma, hơn nữa còn vô cùng sợ. Nhưng lần này lại khác thường như vậy, nhất định đòi vào trong chịu chết, nếu như nói anh ấy không có ý xấu thì đánh chết cậu cũng không tin!
Mà nguyên nhân có thể khiến cho Bạch Lạc Thần anh hùng liều chết như vậy, không cần nghĩ cũng biết là...
Tiểu Lục liếc mắt lén nhìn vẻ mặt trống rỗng ngây ngốc của Tiểu Tịnh Trần, chỉ mong rằng em gái nhỏ sẽ không lại bị dọa cho hoảng hồn nữa. Đột nhiên, trong lòng Tiểu Lục thấy hơi không đành lòng. Chỉ một quả bóng bay đã có thể dọa cho bé khóc muốn đứt cả hơi thì chẳng phải lũ yêu ma quỷ quái trong nhà ma sẽ dọa bé thăng thiên luôn sao?
Tiểu Lục dốc hết vốn liếng ủng hộ Tiểu Thất không vào nhà ma. Cậu tuyệt đối không thừa nhận là bởi vì mình sợ ma, tất cả đều vì em gái nhỏ mà thôi.
Tiểu Lục vừa nghĩ thông suốt thì Tiểu Thất cũng bị Bạch Lạc Thần xúi giục và suy nghĩ thông suốt. Đến khi cậu hoàn hồn lại thì hai tên khốn kiếp đã cấu kết với nhau làm việc xấu, thông đồng lôi kéo cậu và Tiểu Tịnh Trần xông vào trong nhà ma.
Tiểu Lục bám chặt lấy cửa nhà ma không chịu vào, hét to đến lạc giọng: “Tịnh Trần, trong nhà ma có rất nhiều ma quỷ, em không muốn đi vào thì chúng ta sẽ không vào. Bên ngoài còn có nhiều trò chơi hay khác mà ~!”
Đáng tiếc, sau khi nghe lời gào thét giải thích chói tai của Tiểu Lục, vị cứu tinh duy nhất của cậu lại tò mò thò đầu nhìn vào bên trong qua cửa nhà ma, đồng thời bớt chút thời gian trả lời một câu: “Không phải em không muốn đi vào, nếu bên ngoài có nhiều trò chơi hay như vậy thì chúng ta phải nhanh lên một chút, đừng lãng phí thời gian, nhanh vào đi~!”
Tiểu Lục: “... “ Oa oa oa! Cậu thật sự đã cách cái chết không còn xa nữa~!
Bình luận facebook