• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nhật Ký Tình Nhân (2 Viewers)

  • Chương 192: Con đường của Lộ Khiết

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!

**********



Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”










Y tá kinh ngạc mở to mắt nhìn số tiền lớn trong tay, ánh mắt sáng lên, giọng nói vui sướng hỏi tôi muốn giúp gì. Tôi cúi thấp đầu thị thấm bên tại cô ta vài câu, sau khi nói xong, y tả gật đầu lia lịa, nhận lấy tiền rồi cười trả lời: "Chị yên tâm! Xem em đây."





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tiếp đó cô ta xoay vòng eo mảnh khảnh đi vào.



Y tá đặt đồ trong tay xuống chào hỏi Vương Thiết Kiên: "Anh zai, anh lại đến rồi à."





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Vương Thiết Kiên cười ha ha gật đầu rồi lập tức đứng dậy giống như được cứu giúp vậy, anh ta nói với mẹ của Lộ Khiết: "Nếu y tá đến rồi thì cháu đi trước đây, không quấy rầy dì nghỉ ngơi nữa."



Nói xong chuẩn bị chuồn đi, mà kỹ xảo biểu diễn của cô y tá có thể nói khiến người ta líu cả lưỡi, nói ngà là ngã, còn ngã thắng vào lòng Vương Thiết Kiên, một tay đỡ trán. Vương Thiết kiên không kịp chuẩn bị, với và bắt đắc dĩ đó lấy cô ta, vô cùng lúng túng "Này, cô không sao chứ"





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Y tá xoay người ôm lấy Vương Thiết Kiến, đắt trọng lượng toàn thân lên người anh ta, yếu ớt nói: "Xin lỗi anh, chắc là đêm qua tôi tăng ca quá muộn, bây giờ hơi choáng đầu."




Vương Thiết Kiên đỏ mặt không biết nên đặt tay vào đầu nhưng vẫn thuận theo ý của y tá, đỡ cô ta ngồi xuống rồi quan tâm hỏi: "Không sao, hay cô cứ nghỉ ngơi trước? Hoặc là tôi đi tìm bác sĩ?"





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Y tá hơi hé mắt nhìn thoáng qua người anh ta, sau đó đứng dậy: "Tôi đi ra ngoài nghỉ một lát!"



Kết quả vừa đứng dậy đã ngã xuống. Vương Thiết Kiên nhanh tay đỡ lấy, mà môi của y tả vừa khéo lướt qua mặt anh ta khiến Vương Thiết Kiên rung động, hai tay bối rối bị y tá lần mò gì đó cũng không phát hiện ra.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Y tá nắm lấy cánh tay anh ta chống người đứng lên, bộ dáng quyến rũ vô cùng dụ dỗ người khác: "Xin lỗi anh, anh cử ở đây trong một lát đã, tôi đi nhà vệ sinh." Nói xong xoay người đi ra cửa, lúc đi đến trước mặt tối, dáng vẻ của Vương Thiết Kiên bên trong văn còn sỉ mê ngơ ngắn không phát hiện ra có gì không dùng. "Nè, cho chị." Y tá đi đến trước mặt tôi, vừa ngoành dầu nhìn Vương Thiết Kiên không hề phát hiện bên trong phòng bệnh vừa đưa thử móc được từ trong túi ra cho tôi.



Tôi nhận lấy, trong tay là chiếc iphone màu đen. Lấy được đồ rồi tôi cũng không nán lại lâu thêm mà rời khỏi ngay lập tức.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Trên đường đón xe về, tôi lấy điện thoại của Vương Thiết Kiên ra mở lên, anh ta rất tùy ý, không cài mật khẩu. Tôi xem danh sách cuộc gọi gần nhất, mãi cho đến ngày đó nghe thấy anh ta gọi điện thoại cho Lộ khiết thì dừng. Toàn bộ đều là cuộc gọi đi Thanh Hải, chỉ có một cuộc là gọi đến từ Đông Quan Thanh Đông.



Tôi bất giác nhớ hôm đó Vương Thiết Kiên nổi sẽ đón Lộ Khiết, lại nhìn số điện thoại từ Đông Quan này, thời gian cũng trùng khớp. Trực giác nói cho tôi biết đây chính là số điện thoại mới của Lộ khiết. Tôi không gọi luôn mà đọc tin nhắn trong zalo của Vương Thiết Kiên. Bên trên thấy được tin nhắn giữa anh ta và Lê Khiết,





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Hầu như ngày nào Lộ khiết cũng hỏi bao giờ kết thúc, khi nào đến đón cô ấy đi, còn một vài dòng có phải đã ruồng bỏ không các kiểu, từng chữ nhìn mà nhói tim.



Thế nhưng Vương Thiết Kiên chỉ thờ ở trả lời cho có lệ.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tin nhắn cuối cùng Lộ khiết gửi đến mới hai mươi phút trước, hỏi Vương Thiết Kiên có thể nhanh chóng đến đón cô ấy không.



Tôi do dự một lúc rồi gửi tin nhắn cho Lộ khiết: "Gần đây bận quá, em ở Đông Quan có tự về được không?"





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Kết quả một lát sau, Lộ Khiết trực tiếp gọi điện thoại đến, tôi nhanh chóng kết nối nhưng không nói chuyện.



Lộ khiết ở đầu bên kia vừa khóc vừa oán giận: "Anh nói gì vậy, ở đây là chỗ nào anh không biết Anh cảm thấy em có thể tự về không? Suốt ngày đổi mặt với đàn ông lạ hoắc em đều muốn ói. "





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Sau khi oán trách một phen lại khóc thút thít. Cô hít mũi, giọng nói mềm mại yếu ớt: "Thiết Kiên, anh mau tới đây được không? Em sẽ nếu còn tiếp tục như vậy nữa, em ngại bản thân bản, bản đến mức không còn xứng với anh



Tôi cau mày, nghe xong lời của cô ấy sinh ra dự cảm bắt thường trong lòng, âm thanh bên kia vô cùng hơn tạp, có tiếng cười của cả nam lẫn nữ, nghe thế nào cũng giống như không khí ở những nơi ăn chơi thác loan. Đọc truyện mới nhất tại Truyệ n88.net





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Lộ khiết ngừng lại một lát, còn đang định nói thêm gì đó, giọng nói của một phụ nữ trung niên cắt ngang lời cô ấy: "Lộ khiết, con nhỏ chết tiệt kia, khách tới còn không hầu hạ mà ở đây lười biếng " "Ôi, con xin lỗi mẹ, con đến đây." Lộ Khiết kêu đau, giọng nói run rẩy vội vàng trả lời lại bà ta, sau đó chưa kịp nói tạm biệt đã trực tiếp ngắt điện thoại.



Một lúc lâu sau, bất giác đã đến cửa nhà, tài xế gọi tôi vài tiếng tôi mới tỉnh táo lại.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi tức giận tắt màn hình điện thoại, sau đó thành toán tiền xe rồi thẫn thờ đi xuống.



Từ lúc đi vào cửa ngồi trên ghế salon ngần người tôi cũng không chú ý, mấy câu nói của Lộ khiết trước khi cúp điện thoại cứ quanh quần trong đầu.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tuy không muốn thừa nhận, thế nhưng xem ra đúng là Là khiết đến Đông Quan làm gái gọi. Tôi bị để kích ôm lấy đầu, mà điện thoại của Vương Thiết Kiến cũng vang lên, tôi nhìn thoáng qua, là số của mẹ anh ta gọi đến bên nhận diện thoại.



Sau khi kết nối, giọng nói của Vương Thiết Kiến truyền đến: "Này, ai đấy, sao điện thoại của tôi lại ở cho của cô."





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi ép giọng biến đổi giọng nói vốn có của mình: "À, rất xin lỗi, tôi nhặt được cái điện thoại này ở trên đường, anh là chủ sở hữu của chiếc điện thoại này hả Anh nói địa chỉ đi, tôi mang điện thoại đến."



Vương Thiết Kiên thận trọng một lúc, không nghe ra được tôi là ai bèn nói địa chỉ rồi cúp điện thoại.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi lập tức đi đến nơi anh ta nói, trốn sau cây cột đối diện với đường cái chỗ anh ta đứng cách xa vài mét, vừa tổn hơi thừa lời vừa nhìn bóng dáng đi tới đi lui của anh ta.



Khó trách Lộ Khiết lại có nhiều tiền đưa cho anh ta đến vậy, thì ra dựa vào nghề này. Vậy mà con người căn bã kia còn nhận lấy như là lẽ đương nhiên.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi ghi lại số điện thoại của Lộ Khiết trong điện thoại, sau đó tùy tiện chặn một người qua đường nhờ họ trả điện thoại lại cho anh ta.



Về lại nhà đã là tám giờ tối, xe Lục Kính Đình cũng cùng lúc dừng ở cửa, thấy dáng vẻ mắt hồn của tôi bên hiên ngang tiêu sái sải bước đến trước mặt tôi hỏi "Em làm sao th





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi lúc đầu, lắc lư giỏ hoa quả xách trên tay "không sao a, trở về làm salad hoa quả cho anh."



Thật ra đây là hoa quả tôi mua ở siêu thị lúc đi trả điện thoại, định đi thăm mẹ của Lộ khiết nhưng vừa nghĩ đến hoàn cảnh hiện giờ của cô ấy, tôi không dám đến đó nữa, sợ bà hỏi có tin gì của Lộ khiết không.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tuy cô ấy đi đến bước đường kia không liên quan gì đến tôi cả nhưng tôi vẫn cảm thấy áy náy.



Lục Kính Đình nhìn lướt qua, không để nhiều đến vẻ mặt của tôi mà vội vã nói: "Không ăn, tỷ nữa em thu dọn hành lý giúp anh, ngày mai anh phải đi xã một chuyến."





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Đến hơi gấp gáp, tôi vội vàng đuổi theo bước chân đi như bay của anh, cùng nhau vào biệt thự.



Anh cởi áo khoác mặc cả ngày dính gió bụi ra, thuận tay vứt trên ghế salon sau đó cầm điện thoại đi ra chỗ cửa sổ sát đất gọi đi đâu đó.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi còn chưa kịp hỏi han một câu



Tôi dành cho hoa quả vào trong tủ lạnh, chuẩn bị đi thu xếp hành lý cho anh Lúc chuẩn bị lên tầng, loáng thoáng nghe thấy anh gọi cho Phong Sa nói về vụ buôn bán dầu mỏ "Rất xin lỗi ông Phong, tuy tôi biết mai là ngày giao hàng, thế nhưng bên phía tôi có chuyện khán cấp phải làm, cho nên ông hoàn thời gian nhận hàng lại ít hôm"





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Nhưng dường như đối phương không đồng ý, khiến Lục Kinh Đinh dần dần mất kiên nhẫn, giọng điều lạnh lùng: "Nếu thật sự không được thì cứ tính toàn bộ phi bồi thường cho tôi, ngày mai tôi không đến được."



Tôi biết vụ buôn bán này có ý nghĩa thế nào với Phong Sa, ngày mai bố trí toàn cục chờ Lục Kinh Đinh nhảy xuống, thế nhưng đúng lúc lại xảy ra tình huống này, đương nhiên sẽ không đồng ý.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi cho rằng đây cũng nằm trong kế hoạch của Lực Kính Đình nên không để ý lắm thế nhưng những lời cuối cùng này lại khiến tôi phải suy ngẫm. Truyện88 .net website cập nhật truyện nhanh nhất



Tôi thấy dường như anh vô cùng nóng này vội vàng, trao đổi với ông Phong không có kết quả, cuối cùng quăng ra những lời này xong bèn ngắt liên lạc. Đây sợ là lần tùy hứng nhất của Lục Kính Đình tôi từng thấy, không khỏi nghi ngờ rốt cuộc anh phải làm gì vào ngày mai.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Sau khi cúp điện thoại, hai tay Lục Kinh Đình xô vào mặt thắt lưng, ngắng đầu chau mày liếc mắt nhìn tôi.



Tôi thu hồi ánh mắt, nhanh chóng đi lên tầng thư xếp do đạc, đồng thời cũng thu dọn đổ của mình nữa.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Kết quả đang lúc thu dọn, Lục Kính Đình đột nhiên đi đến nhìn lướt qua, bắt tay tôi đang gấp váy lại: "Không cần thu dọn đồ của em, anh đi Thanh Đông vài ngày, em cứ ở Thanh Hải chờ anh là được roi."



Tôi vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu, không khỏi hơi thất vọng nhưng vẫn không kiềm chế được hỏi: "Anh đi Thanh Đông làm gì?"





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Lục Kinh Đình lạnh mặt, buông lòng tay tôi ra, trong lúc xoay người, khuôn mặt lạnh lùng kia hờ hững nói không liên quan đến tôi.



Lòng tôi nhói lên nhưng cũng không nói nhiều, ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc cho anh, sau đó tài xế lái xe tới.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Lục Kinh Đình dặn tôi ở nhà không được đi lung tụng, đặc biệt không được đi quá gần với Chu Phong, sau đó mang đồ lên xe đi mất.



Tôi nhìn căn phòng nhanh chóng lạnh lẽo, xung quanh cũng trở nên yên tĩnh. Tôi ngơ ngác nhìn chăm chăm ra cửa, cào nát đầu cũng không nghĩ ra vì sao Lục Kính Đình lại gấp gáp đến vậy, còn không đưa tôi theo.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Nói đến Thanh Đông, tôi cũng chuẩn bị đến đó xem xem, dù sao Lộ khiết cũng ở đó, tôi đã đồng ý với mẹ cô ấy đưa có ấy về.



Nghĩ đến đây tôi bèn gọi điện thoại cho chị Tiểu Tiểu, chị ấy giao thiệp rất rộng, chị em ở Đông Quan cũng khá nhiều.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Từ sau lễ tang lần trước, tôi không có nhiều thời gian nói chuyện với chi Tiểu Tiểu



Gọi hai lần mới kết nối được điện thoại, chị Tiểu Tiểu dồn dập hỏi tôi: "Alo, Ái Phương à, vừa bận chút việc nên không nghe thấy chuông điện thoại, em thể nào rồi?"





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi cười trả lời: "Không sao a, chị có chuyện thì đề tối nay em gọi lại." "Con nhỏ ngốc này nói gì vậy, chuyện gì thì em cũng quan trọng hơn, em nói đi, bây giờ chị không bận gì cả"



Trong lòng tôi hơi cảm động, sau đó do dự một lúc rồi kể lại chuyện của Lộ Khiết, sau khi nói xong, chị Tiểu Tiểu cũng lặng đi





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi tiếp tục nói: "Là như vậy, nếu như không nhanh chóng đưa Là khiết vẻ, em sợ cuối cùng ngay cả mẹ mình cô ấy cũng không gặp được, nhưng em không quen bên Đông Quan lầm, chị có thể hỏi thăm giúp em Lộ khiết ở đầu không?" "Ừ, nghe em nói vậy chắc là gái làng chơi mới đến, em yên tâm, chị giúp em giải quyết.



Tôi thở phào nhẹ nhõm, liên tục gật đầu. Sau đó hỏi hạn vài câu rồi cúp điện thoại.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Bóng đêm đen kịt bên ngoài, biệt thự lớn như vậy chỉ có một mình tôi, rất lạnh lẽo. Tuy đói nhưng tôi ngồi trên ghế salon cũng không muốn đứng dậy nấu đồ ăn, dứt khoát lấy hoa quả trong tủ lạnh ra cắn vài miệng cho qua bữa.



Hơn mười một giờ đêm thì có người gọi điện thoại cho tôi, chuông điện thoại đột nhiên vang lên lấn át âm thanh nhàm chán của tivi.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi cúi đầu nhìn, trông có tên trong danh bạ nhưng là điện thoại từ Biên Kỳ.



Tôi nhận điện. "Alo, cô Tân có nhớ tôi không?" Giọng điệu quen thuộc hùng hậu trầm thấp giống như một ông già, tôi đến chết cũng không quên.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Sóng to gió lớn lập tức nổi lên trong lòng vốn đang bình thần, thật lâu sau mới bình tĩnh lại được: “Nhớ chứ, ông Phong, muộn thể này còn gọi điện cho tôi là có chuyện gì thế?" "Ha ha, cũng không có gì, chỉ là dù sao giữa hai chúng ta có quan hệ hợp tác, hiện giờ Lục Kính Đình xảy ra chuyện, tất nhiên muốn tìm cô Tân bàn bạc một chút."



Tôi cho rằng ông ta muốn tôi giữ Lục Kinh Đình lại, lập tức châm chọc từ chối: "Thật xin lỗi, chỉ sợ tôi không giúp được gì trong chuyện này rồi, anh ấy vừa đi cách đây không lâu, tôi cũng không ngăn được."





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom