Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 194: Đỡ đạn
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.
**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi đóng cửa lại, Phong Sa khí thế hùng hổ đi đến trước mặt tôi, dùng sức túm lấy tóc tôi, khiến tôi đau đến mức chi biết kêu gào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa kéo tóc tôi, ông ta vừa hung ác hồi ép Lục Kinh Đình: "Có phải cậu đã báo cảnh sát hay không?" “Tất cả đều do ông tự mình sắp xếp mọi chuyện, còn hỏi tôi làm gì?" Lục Kính Đình không thừa nhận, nhưng tôi có thể cảm nhận được rõ ràng có ai đó đang thảo sợi dây trên cổ tay tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phong Sa hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu không thừa nhận đúng không?” Ông ta xòe bàn tay còn lại ra, bảo Phong Lạc Trung lấy bật lửa cho mình, sau đó chấm lên ngọn lửa nhỏ đong đưa trước mắt tôi: “Đã như thế, hôm nay chúng ta cùng nhau thịt nát xương tan, tôi cũng không quan tâm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói xong, ông ta liền đã vào thùng dầu dưới chân, chất dầu đen bên trong chảy ra, bốc mùi nồng nặc khiến ruột gan tôi như muốn trào ngược lên tận cổ hong.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi thấy ông ta cười một cách diễn dại, nhìn chiếc bật lửa trong tay ông ta như sắp rơi xuống đất, khiển tôi sợ đến mức chỉ biết nhắm mắt lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay khi tôi nghĩ rằng tất cả mọi thứ đã kết thúc, xung quanh đột nhiên trở nên im lặng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một lúc sau, Phong Sa không dám tin vào mắt minh, lẩm bám nói: “Chuyện gì xảy ra vậy?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi thận trong mở mắt, thấy cánh tay của ông ta đang nắm chặt tóc tôi dần dần buông lỏng ra, ngõ ngác không nói nên lời nhìn xuống chân mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cái bật lửa ông ta vừa ném vào dầu đã tắt ngắm, mà dầu cũng kh bị bén lửa. “Phong Sa, bổ đã từng nghe nói đến ngũ hành tương khắc chưa? Nước có thể dập được lửa, có lẽ bố đã ném chiếc bật lửa này vào không đúng chỗ rồi." Phong Lạc Trung thản nhiên nói, không nhanh không chậm đi đến bên cạnh Phong Sa, ngồi xuống nhặt chiếc bật lửa lên từ chỗ nước đen ngòm nơi Phong Sa đang đứng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phong Sa bối rối chỉ ngón tay vào anh ta, nói một lúc lâu mới có thể bật ra tên của Phong Lạc Trung: “Phong Lạc Trung, là con sao? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phong Lạc Trung bình tính lấy ra một tờ khăn giấy lau sạch sẽ hết nước bẩn dính trên chiếc bật lửa, sau đỏ bỏ nó vào túi, lúc này anh ta mới nhướn mày đáp lại: "Có chuyện gì a? Phong Sa, bố vẫn không hiểu áp Là con báo cảnh sát, và lại dấu hỏa đáng nhẽ phải cháy ở đây thì đã cháy hết rồi, thứ còn lại chỉ là nước bản mà thôi, chỉ có điều là con đã thêm ít nguyên liệu tạo mùi, khi ngửi thì sẽ thấy giống mùi dầu hỏa"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phong Sa vô cùng kinh ngạc, đến bây giờ vẫn chưa nhận thức rõ được tình hình, một lúc lâu sau mới ổn định thốt ra vài câu: "Con phản bội bố?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phong Lạc Trung khịt mũi cười, anh ta đến bên cạnh tôi, cởi trói cho Lục Kinh Đình, sau đó mới giúp tôi cởi dây trói. Trong này ngoại trừ hai chúng tôi biết chuyện, những người khác đều mơ hồ, vẫn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. “Con từ trước đến nay chưa bao giờ ở bên phe bố, sao có thể gọi là phản bội?" * Máy đúng là thằng con bất hiếu." Phong Sa mặt đỏ bừng, chiếc cổ mập phẫn nộ hét lên, ông ta đi lên định chuẩn bị tất Phong Lạc Trung, nhưng lại bị Phong Lạc Trung bắt lấy tay, vẻ mặt không nghiêm túc của anh ta đột nhiên biến mất, khóe miệng lộ ra sự lãnh dam.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta hừ một tiếng, không mảy may quan tâm chút nào liền đáp lại: "Nếu không phải do bố bị vô sinh, thì bố có nhận đứa con trai này không? Lúc đầu, khi mẹ sinh ra con đã là ngoài ý muốn, đã vậy không ngờ rằng bà ấy còn bị người ta đánh đến mức trở nên tàn phế. Chi bời vì cần duy trì nòi giống, bố mới chịu để mẹ với con trở về nhà, vậy mà trong chớp mắt bỏ đã trở mặt giết chết mẹ, con trong mắt bố cũng chỉ là đứa con không thể không nhận mà thôi, chứ thật sự con không phải là con ruột của bối”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lượng thông tin ập đến có chút nhiều khiến tôi không kịp tiếp nhận, tôi hết sức ngỡ ngàng, tôi nghĩ đến việc Phong Lạc Trung đã từng nói là Phong Sa đã giết chết mẹ của anh ta, nhưng về căn bệnh ngầm này thì tôi thật sự không ngờ đến.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng nghĩ đến chuyện này, tôi cũng để ý rằng trước đây Phong Sa đã từng nói là phải khiến cho ông Lục bị chặt đứt đường con cháu, chẳng lẽ người đã gieo rắc bệnh cho Phong Sa chính là ông Lục? Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi ngạc nhiên không thôi, nhưng cuộc đối đầu giữa Phong Lạc Trung và Phong Sa vẫn chưa dừng lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vẻ mặt Phong Sa vô cùng kinh ngạc, ông ta vừa nói vừa chắp hai tay ra sau: "Sao mày biết?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi nhìn thấy ông ta đang cầm trong tay một vật màu đen được giấu phía trong bộ vest, cảm thấy có điều gì đó không ổn, tôi vội vàng hét lên: “Cần thận, ông ta có súng
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa dứt lời, Phong Sa đã rút súng lục ra nhằm thẳng vào đầu của Phong Lạc Trung, trên mặt ông tà hiện rõ sự tức giận và thất vọng. “Được lắm! Đã vậy, hôm nay đừng mong có ai sống sót mà trở ra ngoài
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó là tiếng đạn được lên nòng, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phong Sa gọi hết tất cả đám người ở đẳng sau lên bắt chúng tôi lại, chuẩn bị trừng phạt chúng tôi ngay tại chỗ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phong Lạc Trung cười một cách thờ ở, sau đó thần nhiên rút ra một khẩu súng lục, dí họng súng vào đầu Phong Sa trước mặt mọi người, hai người như vậy mà đổi đầu nhau. "Tất cả nghe đây, hôm nay là ngày quyết định của Phong Sa ta, nếu chúng mày về phía nó, đợi cảnh sát ập vào, tất cả chúng mày sẽ bị bắt, còn nếu chúng mày giúp tao, về sau chúng mày sẽ là người nhà họ Phong."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đám người phía sau nhìn nhau, thấp giọng nói với nhau một hồi lâu, rồi bỏ hết tất cả súng vừa lấy ra xuống.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sắc mặt của Phong Sa tối sầm lại, ông ta nằm chặt khẩu súng trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày cho rằng tạo không dám giết máy
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Làm sao có thể chứ, bố nghỉ kỉ đi, bố giết con thì coi như nhà họ Phong cũng sẽ không còn người nói dõi, mà cuộc sống của bố cũng sẽ kết thúc tại đây."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi nhớ rằng khi tôi mới quen biết Phong Lạc Trung, Phong Sa lúc nào cũng thúc giục Phong Lạc Trung mau chóng kết hôn, hóa ra một phần nguyên nhân là như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng ban đầu, Phong Sa vì người nổi dõi của dòng họ mình mà đã bất chấp làm tất cả để giữ lại Phong Lạc Trung, vì vậy lúc này ông ta cầm súng mãi vẫn không dám bắn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai người giảng có chưa được bao lâu, cảnh sát ở bên ngoài đã ập vào, vừa nói không được cử động, vừa cầm súng bao vây chúng tôi, người dẫn đầu là Chu Phong.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta mặc đồng phục cảnh sát với vẻ mặt nghiêm túc và chững chạc. Vừa bước vào, ánh mắt anh ta lập tức hướng về phía tôi, sau đó nhìn Lục Kinh đình đang chắn trước mặt tôi,rồi mới nhìn sang chỗ khác. "Phong Sa, ông còn không mau bỏ súng xuống, đầu hàng đi." Chu Phong giơ súng lục lên, lên đạn lạnh lùng chia súng vào Phong Sa uy hiếp, còn Phong Lạc Trung đã cất súng đi từ lúc nào không hay. phong sa không còn đường lui, cần chặn tăng gần trách, tỏ vẻ không cam lòng, nhưng vẫn từ từ đặt khẩu súng xuống.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi tôi thờ phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc ở đây, ông ta đột nhiên gào lên: "Cho đủ không báo thù được nhà họ Lục, tạo cũng sẽ vẫn khiến cả đời mày phải chịu đau khổ."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông ta vừa gào lên vừa chĩa họng súng đen ngòm về phía tôi, tôi nhìn viên đạn sáng loáng bay ra từ họng súng, viên đạn giống như tên lửa lao thẳng vào ngực tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi thở hồn hồn, hơi thở của tôi như đông cứng, não tôi lập tức trở nên trống rỗng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Chu Phong và Lục Kinh Đình đồng thanh gọi tên tôi, cả hai nhanh chóng đứng chắn trước mặt tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Kinh Đình quay người lại ôm lấy tôi, xoay người sang một bên, chắn đi tầm nhìn của tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đợi tất cả bình tĩnh trở lại, bên tai tôi chỉ còn nghe thấy một màn hỗn loạn, dường như có một đám người tiến lên áp chế Phong Sa, còn có cả rất nhiều tiếng động lộn xộn, đầu óc tôi lúc này đã trở nên mơ hồ, không còn chú ý đến đó nữa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi vô thức chạm vào cánh tay của Lục Kính Đình Lúc thu tuy vẻ, nhìn vào lòng bàn tay của mình chỉ toàn là màu đỏ của máu, tìm tôi hằng một nhịp “Lục Kinh Đình, Lục Kinh Đình, anh “Anh không sao.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi lo lắng đến mức sắp khóc, vội vàng gọi tên anh, anh thấp giọng trả lời tôi một câu không sao, sau đó lại càng ôm tôi chặt hơn, Cập nhật chương mới nhất tại Truyệ n88.net
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi tựa đầu vào vai anh, nhìn về phía trước, Chu Phong lúc nãy cũng lao ra đỡ đạn cho tôi, anh ta mặt mày trắng bệch đứng đó, cảnh sát vây quanh anh ta, hỏi anh ta có làm không.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Phong lắc đầu, cười với tôi, sau đó xoay người, rồi sai người đưa Phong Sa đi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi anh ta rời đi, tôi mới để ý thấy dưới chân anh ta có vết máu nơi vừa nãy anh ta đứng, tuy không nhiều, nhưng tôi chắc chắn đó không phải là máu của Lực Kính Đình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi Chu Phong đưa người đi, Phong Lạc Trung vội vàng đi tới, nói: “Để tôi xem."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Kính Đình lúc này mới buông tôi ra, sau đó giả cánh tay phải của mình lên. Phong Lạc Trung giúp anh xé hết ống tay áo đi, để lộ ra cánh tay rắn chắc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một phần bên dưới bắp tay đã bị nhuộm đỏ, màu sắc giống như một bông hoa kiêu ngạo, còn chỗ bị bắn vào thì đò đò đen đen, đang không ngừng chảy máu ra ngoài, nhìn vào trông rất đáng sợ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tim tôi như thắt lại. “Đến bệnh viện trước đã." Phong Lạc Trung vừa nói vừa tùy ý tìm một mảnh vải để băng bỏ cho anh, sau đó đưa chúng tôi lên xe, hướng thẳng đến bệnh viên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trên đường, bầu không khí trong xe căng thẳng, tôi lo lắng nhìn Lục Kính Đình đang ngồi bên cạnh, sắc mặt anh lúc này tái nhợt, trên trán nổi gân xanh, nhưng từ đầu đến cuối anh đều không nói một lời, như thể anh không phải là người bị thương. "Em vừa rồi chưa trả lời câu hỏi của anh, tại sao em lại bị Phong Sa bắt được?!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sắc mặt tôi trở nên trắng bệch, vừa mới có dũng khí nói mấy câu muốn trả thù, nhưng hiện tại dưới ánh mắt không có chút nhu tình nào kia, tôi lại cảm thấy hoảng sợ, nhanh chóng củi đầu nói: “Em ra ngoài mua đồ ăn thì bị bắt
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi không biết liệu Phong Lạc Trung có biết về việc tôi bị bắt, cũng như việc tôi hợp tác với Phong Sa hay không, nhưng khi tôi lặng lẽ liếc nhìn Phong Lạc Trung, anh ta vẫn đang lái xe rất tập trung, anh ta không nói gì cả, tôi liên tự nhủ rằng chắc anh ta không biết điều gì.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Triển Bắc khẽ kêu một tiếng, không truy hỏi gì thêm
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một lúc sau, chúng tôi đã đến bệnh viện, Phong Lạc Trung đưa Lục Kinh Đình vào phòng phẫu thuật để lấy đạn ra và lấy thuốc, sau khi đợi anh đi vào, chúng tôi cùng nhau đợi ở bên ngoài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi tìm một chỗ để ngồi xuống, dường như bị sốc trước cảnh tượng vừa rồi, bây giờ đứng lâu một chút liền cảm thấy hai chân run rẩy yếu ớt, mệt mỏi vô cùng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phong Lạc Trung đi tới đi lui trước mặt tôi, sau vài vòng, anh ta đột nhiên nở nụ cười, phá vỡ bầu không khí im lặng: "Nghĩ lại, em thật sự không ngờ Lục Kinh Đình sẽ quay lại cứu chị."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi ngẩng đầu lên kêu "a" một tiếng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta nói tiếp: “Lục Kính Đình vốn dĩ là chuẩn bị lên máy bay rồi, nhưng nghe điện thoại xong, anh ấy không ngần ngại liền bảo em cứ theo kế hoạch cũ mà làm."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi cụp mắt xuống, cẩn thận hỏi rằng Lục Kinh Đình thật sự là muốn đi đâu và đi đến đó làm gì.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không ngờ, Phong lạc Trung không do dự mà đáp lại tôi luôn, "Thật ra cũng không phải là chuyện gì to tát, chắc chị cũng biết Kiểu Làm chứ nhỉ?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi gật đầu và tiếp tục nghe anh ta nói: "Ông Lục trước đây đã hứa với Kiểu Lam một hôn lễ, tức là cô ta sẽ được gả cho ông Phương là người Quảng Đông Đông Thành, Nhưng lúc đó bởi vì do anh Kính Đình nên đám cưới không thành, việc này chắc chị cũng biết. Chỉ là mấy ngày trước, anh Kính Đình vì một số việc đang bị trì hoãn, nên không để ý đến Kiều Lâm, thể là Kiểu Lam liền bị ông Lục đưa tới Quảng Đông Đông Thành để kết hôn với ông Phương.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trái tim tôi chùng xuống, nhẹ giong "a" một tiếng, chẳng trách Lục Kinh Đình lại vội vàng như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi chưa kịp suy nghĩ nhiều thì Phong Lạc Trung đã nhanh chóng dập tắt suy nghĩ hỗn loạn trong đầu tôi: "Với lại chị dâu, chị không cần phải để tâm quá nhiều đâu, trong lòng anh Kính Đình, chị lúc nào cũng là số một, không thì anh ấy sẽ không vào ngày mà Kiều Lam tổ chức hôn lễ với ông Phương, mà vẫn đặt chị lên hàng đầu như vậy đâu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi đóng cửa lại, Phong Sa khí thế hùng hổ đi đến trước mặt tôi, dùng sức túm lấy tóc tôi, khiến tôi đau đến mức chi biết kêu gào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa kéo tóc tôi, ông ta vừa hung ác hồi ép Lục Kinh Đình: "Có phải cậu đã báo cảnh sát hay không?" “Tất cả đều do ông tự mình sắp xếp mọi chuyện, còn hỏi tôi làm gì?" Lục Kính Đình không thừa nhận, nhưng tôi có thể cảm nhận được rõ ràng có ai đó đang thảo sợi dây trên cổ tay tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phong Sa hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu không thừa nhận đúng không?” Ông ta xòe bàn tay còn lại ra, bảo Phong Lạc Trung lấy bật lửa cho mình, sau đó chấm lên ngọn lửa nhỏ đong đưa trước mắt tôi: “Đã như thế, hôm nay chúng ta cùng nhau thịt nát xương tan, tôi cũng không quan tâm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói xong, ông ta liền đã vào thùng dầu dưới chân, chất dầu đen bên trong chảy ra, bốc mùi nồng nặc khiến ruột gan tôi như muốn trào ngược lên tận cổ hong.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi thấy ông ta cười một cách diễn dại, nhìn chiếc bật lửa trong tay ông ta như sắp rơi xuống đất, khiển tôi sợ đến mức chỉ biết nhắm mắt lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay khi tôi nghĩ rằng tất cả mọi thứ đã kết thúc, xung quanh đột nhiên trở nên im lặng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một lúc sau, Phong Sa không dám tin vào mắt minh, lẩm bám nói: “Chuyện gì xảy ra vậy?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi thận trong mở mắt, thấy cánh tay của ông ta đang nắm chặt tóc tôi dần dần buông lỏng ra, ngõ ngác không nói nên lời nhìn xuống chân mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cái bật lửa ông ta vừa ném vào dầu đã tắt ngắm, mà dầu cũng kh bị bén lửa. “Phong Sa, bổ đã từng nghe nói đến ngũ hành tương khắc chưa? Nước có thể dập được lửa, có lẽ bố đã ném chiếc bật lửa này vào không đúng chỗ rồi." Phong Lạc Trung thản nhiên nói, không nhanh không chậm đi đến bên cạnh Phong Sa, ngồi xuống nhặt chiếc bật lửa lên từ chỗ nước đen ngòm nơi Phong Sa đang đứng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phong Sa bối rối chỉ ngón tay vào anh ta, nói một lúc lâu mới có thể bật ra tên của Phong Lạc Trung: “Phong Lạc Trung, là con sao? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phong Lạc Trung bình tính lấy ra một tờ khăn giấy lau sạch sẽ hết nước bẩn dính trên chiếc bật lửa, sau đỏ bỏ nó vào túi, lúc này anh ta mới nhướn mày đáp lại: "Có chuyện gì a? Phong Sa, bố vẫn không hiểu áp Là con báo cảnh sát, và lại dấu hỏa đáng nhẽ phải cháy ở đây thì đã cháy hết rồi, thứ còn lại chỉ là nước bản mà thôi, chỉ có điều là con đã thêm ít nguyên liệu tạo mùi, khi ngửi thì sẽ thấy giống mùi dầu hỏa"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phong Sa vô cùng kinh ngạc, đến bây giờ vẫn chưa nhận thức rõ được tình hình, một lúc lâu sau mới ổn định thốt ra vài câu: "Con phản bội bố?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phong Lạc Trung khịt mũi cười, anh ta đến bên cạnh tôi, cởi trói cho Lục Kinh Đình, sau đó mới giúp tôi cởi dây trói. Trong này ngoại trừ hai chúng tôi biết chuyện, những người khác đều mơ hồ, vẫn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. “Con từ trước đến nay chưa bao giờ ở bên phe bố, sao có thể gọi là phản bội?" * Máy đúng là thằng con bất hiếu." Phong Sa mặt đỏ bừng, chiếc cổ mập phẫn nộ hét lên, ông ta đi lên định chuẩn bị tất Phong Lạc Trung, nhưng lại bị Phong Lạc Trung bắt lấy tay, vẻ mặt không nghiêm túc của anh ta đột nhiên biến mất, khóe miệng lộ ra sự lãnh dam.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta hừ một tiếng, không mảy may quan tâm chút nào liền đáp lại: "Nếu không phải do bố bị vô sinh, thì bố có nhận đứa con trai này không? Lúc đầu, khi mẹ sinh ra con đã là ngoài ý muốn, đã vậy không ngờ rằng bà ấy còn bị người ta đánh đến mức trở nên tàn phế. Chi bời vì cần duy trì nòi giống, bố mới chịu để mẹ với con trở về nhà, vậy mà trong chớp mắt bỏ đã trở mặt giết chết mẹ, con trong mắt bố cũng chỉ là đứa con không thể không nhận mà thôi, chứ thật sự con không phải là con ruột của bối”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lượng thông tin ập đến có chút nhiều khiến tôi không kịp tiếp nhận, tôi hết sức ngỡ ngàng, tôi nghĩ đến việc Phong Lạc Trung đã từng nói là Phong Sa đã giết chết mẹ của anh ta, nhưng về căn bệnh ngầm này thì tôi thật sự không ngờ đến.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng nghĩ đến chuyện này, tôi cũng để ý rằng trước đây Phong Sa đã từng nói là phải khiến cho ông Lục bị chặt đứt đường con cháu, chẳng lẽ người đã gieo rắc bệnh cho Phong Sa chính là ông Lục? Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi ngạc nhiên không thôi, nhưng cuộc đối đầu giữa Phong Lạc Trung và Phong Sa vẫn chưa dừng lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vẻ mặt Phong Sa vô cùng kinh ngạc, ông ta vừa nói vừa chắp hai tay ra sau: "Sao mày biết?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi nhìn thấy ông ta đang cầm trong tay một vật màu đen được giấu phía trong bộ vest, cảm thấy có điều gì đó không ổn, tôi vội vàng hét lên: “Cần thận, ông ta có súng
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa dứt lời, Phong Sa đã rút súng lục ra nhằm thẳng vào đầu của Phong Lạc Trung, trên mặt ông tà hiện rõ sự tức giận và thất vọng. “Được lắm! Đã vậy, hôm nay đừng mong có ai sống sót mà trở ra ngoài
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó là tiếng đạn được lên nòng, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phong Sa gọi hết tất cả đám người ở đẳng sau lên bắt chúng tôi lại, chuẩn bị trừng phạt chúng tôi ngay tại chỗ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phong Lạc Trung cười một cách thờ ở, sau đó thần nhiên rút ra một khẩu súng lục, dí họng súng vào đầu Phong Sa trước mặt mọi người, hai người như vậy mà đổi đầu nhau. "Tất cả nghe đây, hôm nay là ngày quyết định của Phong Sa ta, nếu chúng mày về phía nó, đợi cảnh sát ập vào, tất cả chúng mày sẽ bị bắt, còn nếu chúng mày giúp tao, về sau chúng mày sẽ là người nhà họ Phong."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đám người phía sau nhìn nhau, thấp giọng nói với nhau một hồi lâu, rồi bỏ hết tất cả súng vừa lấy ra xuống.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sắc mặt của Phong Sa tối sầm lại, ông ta nằm chặt khẩu súng trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày cho rằng tạo không dám giết máy
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Làm sao có thể chứ, bố nghỉ kỉ đi, bố giết con thì coi như nhà họ Phong cũng sẽ không còn người nói dõi, mà cuộc sống của bố cũng sẽ kết thúc tại đây."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi nhớ rằng khi tôi mới quen biết Phong Lạc Trung, Phong Sa lúc nào cũng thúc giục Phong Lạc Trung mau chóng kết hôn, hóa ra một phần nguyên nhân là như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng ban đầu, Phong Sa vì người nổi dõi của dòng họ mình mà đã bất chấp làm tất cả để giữ lại Phong Lạc Trung, vì vậy lúc này ông ta cầm súng mãi vẫn không dám bắn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai người giảng có chưa được bao lâu, cảnh sát ở bên ngoài đã ập vào, vừa nói không được cử động, vừa cầm súng bao vây chúng tôi, người dẫn đầu là Chu Phong.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta mặc đồng phục cảnh sát với vẻ mặt nghiêm túc và chững chạc. Vừa bước vào, ánh mắt anh ta lập tức hướng về phía tôi, sau đó nhìn Lục Kinh đình đang chắn trước mặt tôi,rồi mới nhìn sang chỗ khác. "Phong Sa, ông còn không mau bỏ súng xuống, đầu hàng đi." Chu Phong giơ súng lục lên, lên đạn lạnh lùng chia súng vào Phong Sa uy hiếp, còn Phong Lạc Trung đã cất súng đi từ lúc nào không hay. phong sa không còn đường lui, cần chặn tăng gần trách, tỏ vẻ không cam lòng, nhưng vẫn từ từ đặt khẩu súng xuống.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi tôi thờ phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc ở đây, ông ta đột nhiên gào lên: "Cho đủ không báo thù được nhà họ Lục, tạo cũng sẽ vẫn khiến cả đời mày phải chịu đau khổ."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông ta vừa gào lên vừa chĩa họng súng đen ngòm về phía tôi, tôi nhìn viên đạn sáng loáng bay ra từ họng súng, viên đạn giống như tên lửa lao thẳng vào ngực tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi thở hồn hồn, hơi thở của tôi như đông cứng, não tôi lập tức trở nên trống rỗng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Chu Phong và Lục Kinh Đình đồng thanh gọi tên tôi, cả hai nhanh chóng đứng chắn trước mặt tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Kinh Đình quay người lại ôm lấy tôi, xoay người sang một bên, chắn đi tầm nhìn của tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đợi tất cả bình tĩnh trở lại, bên tai tôi chỉ còn nghe thấy một màn hỗn loạn, dường như có một đám người tiến lên áp chế Phong Sa, còn có cả rất nhiều tiếng động lộn xộn, đầu óc tôi lúc này đã trở nên mơ hồ, không còn chú ý đến đó nữa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi vô thức chạm vào cánh tay của Lục Kính Đình Lúc thu tuy vẻ, nhìn vào lòng bàn tay của mình chỉ toàn là màu đỏ của máu, tìm tôi hằng một nhịp “Lục Kinh Đình, Lục Kinh Đình, anh “Anh không sao.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi lo lắng đến mức sắp khóc, vội vàng gọi tên anh, anh thấp giọng trả lời tôi một câu không sao, sau đó lại càng ôm tôi chặt hơn, Cập nhật chương mới nhất tại Truyệ n88.net
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi tựa đầu vào vai anh, nhìn về phía trước, Chu Phong lúc nãy cũng lao ra đỡ đạn cho tôi, anh ta mặt mày trắng bệch đứng đó, cảnh sát vây quanh anh ta, hỏi anh ta có làm không.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Phong lắc đầu, cười với tôi, sau đó xoay người, rồi sai người đưa Phong Sa đi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi anh ta rời đi, tôi mới để ý thấy dưới chân anh ta có vết máu nơi vừa nãy anh ta đứng, tuy không nhiều, nhưng tôi chắc chắn đó không phải là máu của Lực Kính Đình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi Chu Phong đưa người đi, Phong Lạc Trung vội vàng đi tới, nói: “Để tôi xem."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Kính Đình lúc này mới buông tôi ra, sau đó giả cánh tay phải của mình lên. Phong Lạc Trung giúp anh xé hết ống tay áo đi, để lộ ra cánh tay rắn chắc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một phần bên dưới bắp tay đã bị nhuộm đỏ, màu sắc giống như một bông hoa kiêu ngạo, còn chỗ bị bắn vào thì đò đò đen đen, đang không ngừng chảy máu ra ngoài, nhìn vào trông rất đáng sợ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tim tôi như thắt lại. “Đến bệnh viện trước đã." Phong Lạc Trung vừa nói vừa tùy ý tìm một mảnh vải để băng bỏ cho anh, sau đó đưa chúng tôi lên xe, hướng thẳng đến bệnh viên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trên đường, bầu không khí trong xe căng thẳng, tôi lo lắng nhìn Lục Kính Đình đang ngồi bên cạnh, sắc mặt anh lúc này tái nhợt, trên trán nổi gân xanh, nhưng từ đầu đến cuối anh đều không nói một lời, như thể anh không phải là người bị thương. "Em vừa rồi chưa trả lời câu hỏi của anh, tại sao em lại bị Phong Sa bắt được?!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sắc mặt tôi trở nên trắng bệch, vừa mới có dũng khí nói mấy câu muốn trả thù, nhưng hiện tại dưới ánh mắt không có chút nhu tình nào kia, tôi lại cảm thấy hoảng sợ, nhanh chóng củi đầu nói: “Em ra ngoài mua đồ ăn thì bị bắt
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi không biết liệu Phong Lạc Trung có biết về việc tôi bị bắt, cũng như việc tôi hợp tác với Phong Sa hay không, nhưng khi tôi lặng lẽ liếc nhìn Phong Lạc Trung, anh ta vẫn đang lái xe rất tập trung, anh ta không nói gì cả, tôi liên tự nhủ rằng chắc anh ta không biết điều gì.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Triển Bắc khẽ kêu một tiếng, không truy hỏi gì thêm
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một lúc sau, chúng tôi đã đến bệnh viện, Phong Lạc Trung đưa Lục Kinh Đình vào phòng phẫu thuật để lấy đạn ra và lấy thuốc, sau khi đợi anh đi vào, chúng tôi cùng nhau đợi ở bên ngoài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi tìm một chỗ để ngồi xuống, dường như bị sốc trước cảnh tượng vừa rồi, bây giờ đứng lâu một chút liền cảm thấy hai chân run rẩy yếu ớt, mệt mỏi vô cùng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phong Lạc Trung đi tới đi lui trước mặt tôi, sau vài vòng, anh ta đột nhiên nở nụ cười, phá vỡ bầu không khí im lặng: "Nghĩ lại, em thật sự không ngờ Lục Kinh Đình sẽ quay lại cứu chị."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi ngẩng đầu lên kêu "a" một tiếng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta nói tiếp: “Lục Kính Đình vốn dĩ là chuẩn bị lên máy bay rồi, nhưng nghe điện thoại xong, anh ấy không ngần ngại liền bảo em cứ theo kế hoạch cũ mà làm."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi cụp mắt xuống, cẩn thận hỏi rằng Lục Kinh Đình thật sự là muốn đi đâu và đi đến đó làm gì.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không ngờ, Phong lạc Trung không do dự mà đáp lại tôi luôn, "Thật ra cũng không phải là chuyện gì to tát, chắc chị cũng biết Kiểu Làm chứ nhỉ?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi gật đầu và tiếp tục nghe anh ta nói: "Ông Lục trước đây đã hứa với Kiểu Lam một hôn lễ, tức là cô ta sẽ được gả cho ông Phương là người Quảng Đông Đông Thành, Nhưng lúc đó bởi vì do anh Kính Đình nên đám cưới không thành, việc này chắc chị cũng biết. Chỉ là mấy ngày trước, anh Kính Đình vì một số việc đang bị trì hoãn, nên không để ý đến Kiều Lâm, thể là Kiểu Lam liền bị ông Lục đưa tới Quảng Đông Đông Thành để kết hôn với ông Phương.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trái tim tôi chùng xuống, nhẹ giong "a" một tiếng, chẳng trách Lục Kinh Đình lại vội vàng như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi chưa kịp suy nghĩ nhiều thì Phong Lạc Trung đã nhanh chóng dập tắt suy nghĩ hỗn loạn trong đầu tôi: "Với lại chị dâu, chị không cần phải để tâm quá nhiều đâu, trong lòng anh Kính Đình, chị lúc nào cũng là số một, không thì anh ấy sẽ không vào ngày mà Kiều Lam tổ chức hôn lễ với ông Phương, mà vẫn đặt chị lên hàng đầu như vậy đâu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Bình luận facebook