• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nhật Ký Tình Nhân (4 Viewers)

  • Chương 193: Cái bẫy

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!

**********



Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”










Nhưng hình như là tôi nghĩ nhiều rồi. Phong Thiến cười khanh khách hai tiếng, tiếng cười nghe vô cùng quỷ dị: "Cô Tân suy nghĩ nhiều rồi, tôi tìm cô cũng không phải là muốn cô giữ chân anh ta, chỉ là có vài kế hoạch muốn gặp mặt cô thương lượng một chút, dù sao hiện tại nên thay đổi kế hoạch





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi không tin ông ta lắm, có trời mới biết đã xảy ra chuyện gì, lập tức cảnh giác trả lời: "Có chuyện gì bây giờ không thể nói sao? Đã tễ như vậy rồi, gặp mặt chỉ sợ không tốt lắm." "Sao thế, chẳng lẽ cô Tân sợ tôi sẽ động vào cô hay sao? Nếu như đã hợp tác với nhau, thì cô phải tin tưởng tôi, bây giờ đối tượng đối phó của chúng ta là cùng một người, nếu như không tin lời tôi nói thì không thể hợp tác nữa rồi."



Ông ta nói một tràng dài, khiến cho tôi có chút dao động, do dự một hồi, vẫn đồng ý.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Nghĩ đến cơ hội ông ta chạm vào tôi nhiều như vậy, nếu thật sự muốn đối với tôi như thế sẽ không chờ đến bây giờ. Chúng tôi her gặp mặt nói chuyện làm ăn của Lục Kinh Đình. Ông Phong sớm đã gọi rất nhiều món ngon chờ tối.



Tôi vừa mới bước vào cửa vị mùi hương của đồ án phả vào mặt, làm cho choáng váng, tôi đi đến chỗ ngồi, ông Phong còn vô cùng lịch sự rót cho tôi ly rượu vang, đặt ở vị trí của tôi, chờ tôi ngồi xuống nói chuyện.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi quan sát bên trái bên phải, cảm giác bầu không khí có chút là lạ, nhưng vẫn ngồi xuống, nhưng không động đến đồ ăn. "Có chuyện gì thì nói đi." Tôi đi thẳng vào vấn đề, ở đây lâu nữa cảm thấy rất khó thở.




Phong Thiền phất phất tay, ý bảo tôi cứ ăn trước đã, sau đó mới chậm rãi nói chuyện, tôi không hề động đũa, nhìn ông ta chăm chằm. "Cô Tân không cần phải cẩn trọng như vậy, bụng phải lấp đầy thì mới nói chuyện được chứ?" “Bớt nói nhiều lời, tôi có rất ít thời gian" Tôi lẻ loi một mình tới đây, sao dám động đến đồ ăn của ông ta, ai biết bên trong có cái gì. Phong Thiến họ nhẹ một tiếng, cũng không khuyên tôi ăn gì nữa, mà nói thẳng vòa việc chính: "Cô





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tân cũng biết lần này chuyện buồn bán dầu hòa là đặt bảy Lục Kính Đình, nhưng mà hết lần này đến lần khác xảy ra chuyện, nhưng mà ván cờ này tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi, nếu bỏ lỡ chẳng phải quá đáng tiếc sao."



Tôi ừ một tiếng, nghĩ ông ta rốt cuộc muốn nói cái gì, có chút bất an. Có lẽ bên trong những món ăn này có xen lẫn một mùi hương nhàn nhạt, giống như Long Duyên Hương, khiến đầu óc quay cuồng. "Cho nên tôi đã nghĩ ra một biện pháp đơn giản, nhất định có thể khiến Lục Kinh Đình ngày mai ngoan ngoãn đi nhận hàng."





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi nhíu mày, trước mặt hơi choáng váng, nhưng vẫn nhìn rõ sự vật ở trước mắt: "Cái gì?"



Phong Thiến đột nhiên đứng dậy, nghiêng tới gần người tôi, sau đó giọng nói đẻ thấp: "Đương nhiên muốn phiền cô Tân hỗ trợ một chút rồi."





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Ông ta vừa nói xong lời này, trái tim tôi đột nhiên nhỏi một cái, cảm thấy không ổn, vội vàng muốn đứng dậy, thế nhưng hai chân như nhũn ra, cuối cùng ngất xiu, cơ thể nặng nề ngã trên mặt đất, không còn cảm giác.



Khi tỉnh lại, cả người giống như bị nhét vào trong hòm, tay chân bị trói, chóp mũi còn vương một mùi hương không diễn tả được. Tôi từ từ mở mắt, hỏi lâu mới nhìn rõ được cảnh tượng ở trước mặt. "Cô Tân, cô tỉnh rồi." Lúc tôi mở to mắt, chỉ nghe thấy người ở trước mặt đang gọi tôi. Chờ lúc tôi hoàn toàn thu hồi thị lực, phát hiện Phong Thiên cùng ba bốn người đàn ông đứng trước mặt tôi, mà phía sau ông ta còn có Phong Lạc Trung.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi cựa quậy cơ thể, toàn thân bị trói vào một cái cột, mà ở đây là một nhà kho, xung quanh bày đầy bình dầu hỏa.



Đột nhiên nhớ tới lời ông ta nói, chẳng lẽ trói tôi vào cột làm mồi nhử?





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Không kịp nghĩ nữa, Phong Thiến đã sai người mang mấy bình dầu hỏa đặt ở xung quanh tôi, sau đó cười tủm tìm nói: "Vì chúng ta cùng chung kẻ thù, đành phải để cô chịu một chút ủy khuất, cô Tần!" Mời bạn đọc truyện tại VietWriter.vn



Tôi vô cùng hoảng loạn, vừa giãy giua, vừa cắn chặt răng để cảm xúc hốt hoảng của mình không quá rõ ràng: "Phong Thiến, ông làm vậy cũng vô dụng thôi, ông lấy tôi làm mồi nhử, Lục Kính Đình sẽ không tới."





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Phong Thiến chậc chậc hai tiếng, đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi chẳm chăm, lắc lắc ngón tay của mình: "Không không không, cô Tân chắc còn chưa hiểu vị trí của mình trong lòng Lục Kính Đình, anh ta nhất định sẽ toi."



Dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: "Hơn nữa hàm qua tôi đã báo cho Lục Kính Đình, anh ta nói sẽ cần nhạc "





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Trai tìm tôi có chút lạnh giá, chỉ là cần nhắc mà thời



Tôi cố gắng khiến mình trấn tĩnh lại, cắn chặt răng hỏi lại: "Vậy nể như anh ta không đến thì sao." "Không đến?" Phong Thiến lặp lại hai chữ này, ánh mắt quỷ dị nghiêng đầu nhìn tôi, sau đó móc ra cái bật lửa hoàng kim, đốt lửa lên, lắc lắc trước mặt tôi hai lần nói: "Rất đơn giản, không tới, thì cô không còn tác dụng gì nữa!"





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Quả nhiên là người trong xã hội đen, không khỏi khiến tôi nhớ tới cái chết của chị Nam, ông ta không hề có chút lưu tình, huống chi là đốt chết tôi.



Tôi cảm thấy đầu nặng trịch, trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra cách nào để chạy thoát.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi chỉ có thể làm theo bản năng, dùng một tay sở lên chiếc vòng đã ngũ sắc, vừa mới chuẩn bị gọi điện cho Tần Thiên Khải, ngoài cổng đột nhiên truyền đến một giong nói: "Ông Phong, ông làm vậy là có ý gì?".



Mắt tôi sáng lên, ngắng đầu nhìn về phía công, thân hình bị ảnh sang bên ngoài bao phủ càng tháng thon dài, cái bóng từ bên ngoài tiến đến, theo bước chân của anh, cái bóng kia càng ngày càng dài, cuối cùng trực tiếp phủ lên người tôi.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Phong Thiến cười, dập tắt cái bắt lửa, sau đó chậm rãi bước tới, đối mặt với Lục Kinh Đình: "Cậu ba, sự việc đã đến lúc này chúng ta quang minh chính đại nói thẳng, anh thông qua Nam Sương biết chuyện của tôi, thật đúng là khiến cho tôi bất ngờ nha."



Lục Kinh Đinh mặc một bộ âu phục thẳng tắp, vai rộng eo hẹp, đúng là dáng người tiêu chuẩn, mà hai tay lười biếng đút trong túi quần.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Cho dù là nghe Phong Thiên nói thế, anh cũng không có một chút vẻ bối rối chột dạ nào, ngược lại thản nhiên đối mặt: "Xem ra ông cũng biết rồi, cho nên hôm nay muốn trả thủ sao?"



Phong Thiến hừ lạnh, lùi bước về phía tôi, sau đó ngón tay mập mạp bóp hai má tôi, ép nâng đầu tôi lên: "Đúng, tôi không kì kèo với cậu nữa, cậu ngoan ngoãn để người của tôi trói lại, tôi sẽ không động vào cô ta được chứ?"





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi nhíu chặt lông mày nhìn Lục Kinh Đình, anh cũng đang nhìn tôi, mặc dù thái độ uể oải, nhưng anh mắt phức tạp, không do dự: "Được Một chữ không nặng không nhớ lại giống như một tảng đã rơi vào lòng tôi, cho dù trước đó tôi thật sự muốn báo thù, nhưng mà hiện tại tôi lại hối hận, nói cho cùng cái chết của bố mẹ là do Phong Thiến gây ra, anh chỉ là gián tiếp thúc đẩy, sao tôi lại đem bán hận đổ hết lên người anh.



Giây phút này, cơ thể tôi không khống chế được, không ngừng run rẩy, thấy anh rút tay từ trong túi quần ra, giơ lên đình đầu, tôi cuống quýt hô to: "Lục Kinh Đình, không cần thiết, anh làm như vậy hai chúng ta đều sẽ nằm trong tay ông ta. Anh đi đi, không cần quan tâm em "Cô Tân, đây là ý tốt của cậu ba, cô từ chối như thể không hay lắm đâu." Phong Thiên đột nhiên quay đầu, hung tợn trừng mắt nhìn tôi, giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Sống lưng của tôi lạnh ngắt, run run người, có thứ gì đó ngăn ở cổ họng, không phát ra được âm thanh. Mời bạn đọc truyện tại VietWriter.vn



Lục Kính Đình không nghe lời tôi, vẫn giơ hai tay lên: "Ông Phong đã nói như vậy, trói tôi lại thả cô ấy ra, hi vọng ông có thể giữ lời."





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Vừa mới nói xong, người của Phong Thiền liền cầm lấy dây thừng xông lên trói tay chân Lục Kính Đình lại, sau đó thô lỗ đẩy lên trước mặt tôi. Anh đối mặt với tôi, hơi thở mát lạnh của anh phả đến quả thực như một dòng nước trong, tại cái chỗ khắp nơi đều là mùi dầu hỏa này.



Vành mắt tôi ửng đỏ, cắn chặt môi dưới, vô cùng hỏi hận vì đã hợp tác với Phong Thiến. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt trấn an của anh nhìn tôi, hai chân tôi mềm những





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Anh dịu dàng nói không sao cả, tôi lại run rẩy sợ hai.



Phong Thiến hết sức hài lòng, Phong Thiến đột nhiên cười lớn, ném cái bật lửa cho Phong Lạc Trung nói: "Lúc trước bố của cậu khi dễ tôi còn ác hơn như thể này nhiều, hôm nay tôi muốn bố cậu nếm thử cảm giác đau khổ khi mất đi con trai. Tôi sẽ khiến nhà họ Lục các ngời đoạn từ tuyệt tôn."





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Lục Kính Đình khẽ cười hai tiếng, mở miệng nói: "Nếu như ông thật sự có bản lĩnh này thì tốt thôi."



Tôi rùng mình, bên ngoài nói quan hệ của ông Phong và ông Lục không tệ, hai nhà này còn có quan hệ làm ăn, nhưng xem ra hiện tại, ngoiaj trừ chuyện chi Nam lần trước, hai người đều có thủ riêng.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Vừa nghĩ đến điều này, cảm thấy nhất định sẽ chết. Lục Kinh Đình vẫn luôn không hoảng hốt không vội, Phong Thiến nghe anh nói như vậy thì nóng giận, nghiến răng nghiến lợi "Hừ, nhóc con mới trái đời mà muốn đầu với tôi sao, chờ chết đi



Sau khi nói xong quay người, bảo Phong Lạc Trung đốt lừa vào dấu hỏa, chuẩn bị đốt chúng tôi.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Mắt tôi nhìn chăm chăm vào gương mặt không thay đổi của Phong Lạc Trung, tưởng người này là người của Lục Kinh Đình, thế nhưng anh ta nghe đốt lửa, không chút do dự đi đến đằng sau tôi, ném cái bật lừa vào bên trong, sau đó trong nháy mắt vang lên tiếng nổ ầm ầm, còn chấn động hơn vụ nổ bom nguyên rừ trên ti vi.



Từng tiếng vang xen lẫn ánh lửa, tiếng đùng đùng không dứt, ảnh lửa đỏ bắn lên cao, vô cùng dọa người





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tôi bất an dãy dụa, trơ mắt nhìn Phong Thiền mang người chuẩn bị rời đi, lúc đi ra còn tùm tìm cười: "Cậu ba, từ từ hưởng thụ thời gian cùng người đẹp đi



Nói xong quay người vội vã rời đi. Mà sau lưng, dầu hỏa bị đốt ngày càng nhiều.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Cảm nhận được nhiệt độ dần dần tăng cao, toàn thân tôi nóng ran khó chịu, tim đập loạn: "Lục Kinh Đinh, anh nói xem có phải anh điên rồi không, anh đến đây chịu chết sao?"



Tôi biết đây là thời gian cuối cùng của chúng tôi, cho nên không kiềm chế được rống lên, nghĩ bản thân không báo thủ được, lại còn một lần nữa tự hại mình,





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Lục Kinh Đình cười một tiếng, không hoảng loạn như tôi: "Anh diện cũng chỉ vì em mà thôi. Hơn nữa em đang yên ổn ở nhà sao lại bị ông ta trói đến nơi này



Tôi chột dạ cúi đầu, ngay lúc do dự có nên nói thật hay không, bởi vì người gây ra hậu quả này là tôi.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Anh thấy thật lâu tôi không nói lời nào, giọng điệu giảm thấp đi mấy phần: "Có phải em có chuyện gì giấu anh đúng không?" "Em..." "Không xong rồi, cảnh sát đến." Lúc tôi chuẩn bị nói thật, bên ngoài một trận hỗn loạn.



Nương theo âm thanh ẩm ĩ bên ngoài, tia lửa cũng dần dần bị ngăn cách giữa thùng dầu.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Ông Phong vừa ra đến cửa bị tình hình rối loạn bên ngoài ép phải quay lại, quay đầu nhìn tình hình trong kho, gương mặt biến sắc, quát: "Rốt cuộc là như thế nào? Mẹ nó là ai báo cảnh sát?" "Còn chỗ dầu hỏa này nữa, sao đột nhiên ngừng cháy?"



Đột nhiên xảy ra chuyện này, khiến tôi cũng rất bất ngờ, vì để tránh né hỗ loạn ở bên ngoài, ông Phong sai người đóng cửa kho hàng lại. Thần sắc của ông ta vô cùng lo lắng.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom