Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-1
Chương 1: Ok, mị thật sự là nữ oa rồi!
Mở đầu MỊ LÀ NỮ OA ẤY HẢ?
Trước năm hai mươi tuổi, Phong T2iểu Tiểu luôn cho rằng mình cũng 9chỉ là người thường. Nhưng khi qu0a tuổi hai mươi, nhận thức đó đã 9hoàn toàn bị đảo lộn. Kẻ gây ra điều này chính là người đàn ông đã nhận nuôi Phong Tiểu Tiểu, nhưng lại cứ khăng khăng bắt cô gọi ông ta là sư phụ chứ không phải là ba kia.
Thật ra Phong Tiểu Tiểu cũng chẳng vui vẻ gì với chuyện tự dưng có thêm một người ba, tất nhiên đó không phải vì tôn trọng ba ruột hay thế nào... Phong Tiểu Tiểu vốn là trẻ mồ côi, nên không quá để ý đến khái niệm về ba mẹ. Cô lại càng sẽ không vì một người qua đường A chưa từng gặp mặt, chẳng biết tròn hay méo, mà cố chấp giữ một cái danh xưng.
Tuy từ nhỏ ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, lay lắt ăn nhờ ở đậu giữa hàng xóm láng giềng, nhưng cô cũng không phải loại máu lạnh đến mức không có chút khát khao nào với tình thân. Việc không muốn nhận người ba nuôi kia cũng là có nguyên nhân.
Không sai, có lẽ mọi người cũng đã đoán ra nguyên nhân - bởi vì cô là một kẻ ăn nhờ cơm trăm nhà mà lớn lên...
Ông ta gật đầu: “Tâm trạng của con, sư phụ hiểu. Bởi vì con còn chưa biết mình sắp phải đối mặt với cái gì... Một góa phụ nho nhỏ mà thôi, so với chuyện sư phụ sắp nói thì chẳng đáng là gì?
Phong Tiểu Tiểu trầm mặc. Cô cảm thấy mình thật sự không nên mong đợi có tiếng nói chung với một tên thần kinh.
“Con từng nghe về Nữ Oa chưa?”
“Nữ Oa là một trong Tam Hoàng trong truyền thuyết, hiệu là Oa Hoàng. Nàng lấy bùn đất tạo thành người, cho nên cũng được tôn vinh là người tạo ra nhân loại, sau đó nàng lại luyện ra đá ngũ sắc vá trời... Có thể nói, chỉ cần nơi nào có đất đai thì Nữ Oa chính là sự tồn tại tối cao, lẽ nào con thực sự không phát hiện ra điểm gì sao? Con từ nhỏ chơi bùn đã giỏi hơn những đứa trẻ khác, đây chính là bằng chứng”
“Nữ Oa tên thật là Nữ Hi, họ Phong, đây chính là lý do vì sao con được gọi là Phong Tiểu Tiểu... Phong Tiểu Tiểu, con chính là Nữ Oa trong truyền thuyết! Còn sư phụ chính là Thái Bạch Kim Tinh, là người dẫn đường giúp con thức tỉnh!” Lão sự phụ trịnh trọng nói hết đến chữ cuối cùng, sau đó nhìn chằm chằm Phong Tiểu Tiểu đây chờ mong.
Vì sao người đàn ông kia nhận nuôi Phong Tiểu Tiểu nhưng lại để cho một cô bé phải đi ăn nhờ nhà khác? Nguyên nhân là vì nghe nói ông ta là một nhà thám hiểm.
Thám hiểm có thể coi là một nghệ không? Cái này cũng rất khó nói. Có người đơn thuần xuất phát từ hứng thú, cũng có người là do tổ chức hoặc tập đoàn nào đó thuê làm, còn có những người chuyên thách thức các loại địa hình hiểm trở, đáng sợ, những người đó có thể coi như là vận động viên.
Phong Tiểu Tiểu không biết sự phụ nhà mình rốt cuộc thuộc loại nào, nhưng có hai điểm rất rõ ràng. Đầu tiên, một nhà thám hiểm không thể dừng lại ở một nơi quá lâu, cho nên đây là lý do ông ta nhận nuôi có nhưng lại không thể tự nuôi nấng có được. Mà cũng chính vì điểm này, cho nên Phong Tiểu Tiểu có muốn cũng chẳng thể tìm được đối phương. Nói không chừng, phút trước ông ta còn đang hưởng thụ nắng vàng cát trắng ở Dubai, nhưng ngay sau đó đã bay thẳng đến Nam Cực xem chim cánh cụt rồi.
Thứ hai, sư phụ cô rất có tiền, cực kỳ có tiền, có cực kỳ nhiều tiền... Cho dù là từ việc cứ mỗi tháng ông ta lại gửi một khoản kếch xù tới tài khoản của gia đình Phong Tiểu Tiểu ở nhờ, hay việc cứ cách một khoảng thời gian ông ta lại thần bí xuất hiện, sau đó không bao lâu lại thần bí biến mất, thì đều thể hiện ra, lão sư phụ này là một tên phá của.
Trước năm hai mươi tuổi, Phong Tiểu Tiểu đã từng nghĩ mãi không hiểu, một người như vậy, tại sao lúc trước tự nhiên lại muốn nhận nuôi cô?
Đến ngày sinh nhật hai mươi tuổi, Phong Tiểu Tiểu mới biết được đáp án - đó là vì, ông ta bị thần kinh!
“Con đã hai mươi tuổi, cũng đã đến lúc phải biết sự thật rồi” Cái người mà nghe nói tuổi cũng đã không ít, nhưng nhìn qua vẫn chỉ giống một gã đàn ông ba mươi kia, bình tĩnh nói ra những lời như vậy.
Phong Tiểu Tiểu đưa mắt nhìn ngọn nến cắm giữa chiếc bánh sinh nhật trên bàn: “Có thể chờ con thổi nến cầu nguyện trước được không? Sắp cháy hết rồi”
“Mấy chuyện đó không quan trọng” Lão sư phụ nghiêm túc nhìn Phong Tiểu Tiểu rồi nói, “Chuyện sư phụ muốn nói là chuyện có liên quan tới cả thế giới”
“.” Phong Tiểu Tiểu cũng nghiêm túc nhìn ông ta: “Con cảm thấy vấn đề của con cũng rất quan trọng, nếu nến rơi xuống sẽ làm hỏng bánh ga tô. Hơn nữa đã quá nửa đêm rồi, con không muốn lại phải qua phố bên cạnh, gõ cửa nhà bà góa phụ đang thời kỳ mãn kinh kia để mua bánh mới”
Phong Tiểu Tiểu trầm mặc. Cô cảm thấy mình thật sự không nên mong đợi có tiếng nói chung với một tên thần kinh.
“Con từng nghe về Nữ Oa chưa?”
“Nữ Oa là một trong Tam Hoàng trong truyền thuyết, hiệu là Oa Hoàng. Nàng lấy bùn đất tạo thành người, cho nên cũng được tôn vinh là người tạo ra nhân loại, sau đó nàng lại luyện ra đá ngũ sắc vá trời... Có thể nói, chỉ cần nơi nào có đất đai thì Nữ Oa chính là sự tồn tại tối cao, lẽ nào con thực sự không phát hiện ra điểm gì sao? Con từ nhỏ chơi bùn đã giỏi hơn những đứa trẻ khác, đây chính là bằng chứng”
“Nữ Oa tên thật là Nữ Hi, họ Phong, đây chính là lý do vì sao con được gọi là Phong Tiểu Tiểu... Phong Tiểu Tiểu, con chính là Nữ Oa trong truyền thuyết! Còn sư phụ chính là Thái Bạch Kim Tinh, là người dẫn đường giúp con thức tỉnh!” Lão sự phụ trịnh trọng nói hết đến chữ cuối cùng, sau đó nhìn chằm chằm Phong Tiểu Tiểu đây chờ mong.
Yên lặng, một sự yên lặng kéo dài hồi lâu.
Một lúc lâu sau, Phong Tiểu Tiểu mới gật đầu ra vẻ đã hiểu: “Có phải lúc vừa vào đây, đầu sư phụ bị cửa kẹp đúng không?”
“...” Câm nín một lúc, lão sư phụ thở dài: “Từ ba ngàn năm trước, từ thời kỳ vạn pháp sụp đổ tới nay, thần tiên, yêu quái đã lâu không còn xuất hiện, ngay cả các chư thần trên thiên đình cũng phá hư không đi sang thế giới khác... Các chư thần chỉ lưu lại pháp thân và tàn hồn đã ngủ say ở thế giới này, nếu như không nhanh chóng làm gì đó, thì những tàn hồn đó cuối cùng cũng sẽ dần tiêu tán vào hư không. Chỉ có Tam Hoàng thời thượng cổ hoặc Đại Thánh mới có khả năng đánh thức được tàn hồn, trong đó con chính là vị thần thượng cổ duy nhất mà sư phụ tìm được sau bao nhiêu năm qua...”
Ông ta cầm lấy con dao dài vốn được chuẩn bị để cắt bánh ngọt, biểu cảm trên mặt ra vẻ oán trời thương dân: “Sư phụ biết con không tin, nhưng lát nữa con sẽ tin ngay thôi” Nói xong liền cầm dao tiến về phía Phong Tiểu Tiểu.
“Sư phụ tính làm gì đấy?” Phong Tiểu Tiểu cảnh giác.
Thời buổi này, muốn cho bản thân mình một cái sinh nhật yên lành lúc nửa đêm mà cũng phải chơi mạo hiểm như vậy sao?
“Đừng sợ, con chính là Nữ Oa! Chỉ cần có thể chạm tới nơi có đất thì sẽ không bao giờ chết” Lão sư phụ dùng tay còn lại lấy ra một lọ bùn: “May mà sư phụ đã chuẩn bị sẵn, bùn đất dùng để tự chữa thương cũng mang đến cho con rồi. Chỉ lát nữa thôi là con có thể tận mắt nhìn thấy thần lực của chính mình”
Đậu xanh rau má!
Sắc mặt Phong Tiểu Tiểu trắng nhợt, mắt mở trừng trừng nhìn con dao dài đang vung về phía mình... Phong Tiểu Tiểu thể là có thật sự rất muốn tránh, nhưng đúng là gừng càng già càng cay, lão sư phụ tuy giống kẻ điên, nhưng không thể phủ nhận ông ta dù sao cũng là sư phụ của cô.
Đáng lẽ cô nên sớm nhận ra, một người từng được mời tới làm chỉ đạo cho cao thủ võ thuật thì làm sao có thể không biết chút võ công nào chứ?
Cho nên, con dao kia chẳng hề bất ngờ gì mà chém rách bả vai Phong Tiểu Tiểu, máu tươi nháy mắt phun ra ào ào.
Phong Tiểu Tiểu bị thương nặng, ngã bệt xuống đất, cả người giận phát điên. Vậy mà lão sư phụ còn trưng ra vẻ mặt hưng phấn, ngồi xổm xuống trước mặt cô, ném con dao đi rồi đưa lọ bùn lên, vui sướng giục: “Nhanh nào! Đem cái này bôi lên người, sau đó vận chuyển thần lực là con có thể lành lặn như ban đầu.”
Vẻ mặt chờ mong kia, giống như ông ta đang nhìn trò ảo thuật yêu thích biến lá thành tiền vậy. Chỉ kém không chêm thêm một câu “Tiếp theo chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích xảy ra”.
Phong Tiểu Tiểu cắn răng, dưới ánh mắt chờ mong của lão sư phụ, cô cầm lọ bùn lên, ném thẳng vào khuôn mặt đang tí tởn của ông ta, sau đó liền hét lên lời thoại mà từ lúc ông ta đẩy cửa vào cô đã luôn muốn nói:
“Fuck!”
--------------------------------------
Khai thông thần lực không thành công, Phong Tiểu Tiểu nhanh chóng bị xe cứu thương chở đi. Đáng xấu hổ chính là, hung thủ giết người chưa thành kia còn dám trưng ra vẻ mặt bị thương cùng lên xe, nắm lấy
tay Phong Tiểu Tiểu, nói liên tục giống như bị đả kích nghiêm trọng nào đó: “Tại sao lại thế? Tại sao lại có thể như thế...”
Lão sư phụ cứ như thế theo đến bệnh viện, cả quãng đường ánh mắt cứ dại ra, đến lúc Phong Tiểu Tiểu băng bó xong vết thương mà vẫn chưa hoàn nổi hồn. Bộ dạng thất hồn lạc phách này khiến cho cả bác sĩ - người đã nhìn quen sinh tử cũng có chút cảm động.
“Anh là người nhà bệnh nhân phải không?” Bác sĩ an ủi, “May mà không thương tổn đến động mạch chủ, tĩnh dưỡng một thời gian là được. Cô bé không có việc gì đâu, anh đừng quá lo lắng.” Nói xong, bác sĩ còn dùng ánh mắt cô xem bạn trai/chú/chồng/bạn thân... dù sao cũng không quản là thân phận gì, quan tâm có nhiều như vậy kia để nhìn Phong Tiểu Tiểu.
Tên khốn nào từng nói ra câu ánh mắt quần chúng sáng như tuyết? Vẻ mặt Phong Tiểu Tiểu méo xệch, rầu rĩ nói: “... Bác sĩ, có thể để chúng tôi nói chuyện riêng vài câu được không?”
“Đương nhiên, đương nhiên rồi.” Ánh mắt bác sĩ càng thêm vui mừng, “Hai người tới phòng bệnh đi, nhân tiện truyền vài bình thuốc.”
Thuận lợi đi đến phòng bệnh, chờ người ngoài đi hết, sau một hồi trầm mặc, Phong Tiểu Tiểu liếc xéo lão sư phụ một cái: “Sư phụ vừa lòng chưa?”
Lão sư phụ rốt cuộc cũng hoàn hồn: “Không, không phải như vậy! Con phải tin sư phụ, con thật sự là Nữ Oa, còn sư phụ chính là Thái Bạch Kim Tinh!”
“...” Cô cảm thấy ông ta đúng là bị điên rồi, khởi nghi ngờ gì nữa... Ánh mắt Phong Tiểu Tiểu cực kỳ phức tạp liếc về phía khoa thần kinh, uyển chuyển đề nghị: “Dù sao đến cũng đã đến rồi, sư phụ xem có nên nhân tiện làm kiểm tra một cái hay không?”
“Con nghĩ rằng sự phụ bị điện sao?” Lão sư phụ tức giận.
“...” Không, cô không nghi ngờ, là chắc chắn.
Phong Tiểu Tiểu thở dài: “Con không nghĩ như vậy, chỉ là cảm thấy kiểm tra sức khỏe đúng hạn là một thói quen tốt mà thôi... Sư phụ nghe lời đi làm kiểm tra đi, kiểm tra xong chị đây mua kẹo cho người ăn nha?”
Lão sư phụ giận dỗi nhìn Phong Tiểu Tiểu, Phong Tiểu Tiểu thản nhiên nhìn đáp trả. Mẹ, thân là người bị hại, chẳng lẽ quyền lợi vạch trần chân tướng cổ cũng không có?
Lão sư phụ cắn răng: “Sư phụ còn cách khác để chứng minh! Con hiện tại có thể không tin, nhưng lát nữa con sẽ phải tin thôi.”
Sao lời thoại này có chút quen tai đến lạ nhỉ?
Phong Tiểu Tiểu có dự cảm không tốt, một giây sau cô liền nhớ ra mình rốt cuộc đã nghe được câu nói này ở đâu rồi.
“Thức tỉnh đi, Nữ Oa!” Lão sư phụ hét lớn một tiếng, lấy ra từ trong ngực một vật gì đó ném về phía cô.
“Chết tiệt!” Phong Tiểu Tiểu hoảng sợ, lúc trước mình bị chém cũng là một quá trình như vậy.
Không biết lão sư phụ ném ra cái gì, Phong Tiểu Tiểu chỉ thấy trước mắt lóe lên một tia sáng màu vàng. Sau đó, cô cảm giác đầu giống như bị búa tạ đập đến choáng váng, trong cơ thể dần dần xuất hiện cảm giác căng phồng lên, như thể có cái gì sắp sửa phun trào, lan ra từ hai chân. Trong nháy mắt trước khi mất đi ý thức, Phong Tiểu Tiểu hình như nhìn thấy ảo giác, cô thấy quần của mình rách vụn, một cái đuôi rắn màu trắng bạc dài hơn hai mét thay thế chỗ vốn là hai chân. Cuối cùng, mọi thứ tối sầm lại trước mắt cô...
Thời gian mơ một giấc mơ có thể dài bao lâu? Vấn đề này thật khó có đáp án chuẩn xác. Giấc ngủ của con người nông sâu khác nhau, tỉ lệ thời gian ở trong mơ và thời gian ở hiện thực cũng khác nhau. Một giấc Hoàng Lương có thể mơ cả đờ, một giấc Trang Chu lại chỉ như cánh bướm tồn tại vài ngày ngắn ngủi. Càng có khả năng là bạn vừa nhìn thấy mặt người kia thì giấc mơ đã kết thúc.
Phong Tiểu Tiểu mơ một giấc rất ngắn, cô mơ thấy một cô gái đuôi rắn đang nhàm chán ngồi nặn tượng đất. Bên kia có hai tên to con vạm vỡ đang đánh nhau khiến cho trời rung đất chuyển, còn có lửa thần của mặt trời hừng hực thiêu đốt hòn đá ngũ sắc.
Một đống hình ảnh vụn vặt nhanh chóng lướt qua, cuối cùng biến thành ánh sáng trắng khi con dao chém tới cô, còn có một cái đuôi rắn màu trắng từng xuất hiện trong bóng đêm...
Trong ánh nắng sớm, Phong Tiểu Tiểu cuối cùng cũng mở mắt, mà lão sư phụ luôn ở bên giường chơi di động thì vui sướng tiến lại gần: “Tỉnh rồi hả?”
“... Không, con bị mộng du.” Phong Tiểu Tiểu nhanh chóng nhắm mắt lại lần nữa.
Ảo giác, ảo giác, nhất định là ảo giác! Cô hiện tại tuyệt đối không ở trong bệnh viện, cho dù ở bệnh viện cũng không phải là do lão sư phụ làm bị thương. Cho dù bị thương thì đêm qua cũng chưa từng nghe được đối phương phát bệnh một mực khẳng định cô là Nữ Oa. Cho dù nghe được thì cô cũng tuyệt đối không hề nhìn thấy hai chân mình biến thành đuôi rắn trước khi hôn mê...
“Tỉnh rồi thì chúng ta cũng nên nói chuyện một cách nghiêm túc đi. Sư phụ tin rằng giờ con đã thừa nhận sự thật mình là Nữ Oa rồi.”
“...” Giằng co mười phút, Phong Tiểu Tiểu rốt cuộc chấp nhận số mệnh, mở mắt ra, trừng mắt nhìn lão sư phụ: “Có phải sự phụ nên cho con một lời giải thích không?”
Người đàn ông cẩm ra một tấm trông như tấm bùa :“Sư phụ còn dư một cái hoàng phù, có thể cho con thể nghiệm lại hình thể của Nữ Oa, muốn thử không?”
“... Không cần. Ngày hôm qua gây ra động tĩnh lớn như vậy, bệnh viện không xem hai chúng ta thành động vật quý hiếm để đưa vào phòng nghiên cứu sao?” Phong Tiểu Tiểu thở dài, được lão sư phụ đỡ ngồi dậy, uống xong miếng nước nhuận yết hầu rồi mới hỏi.
“Lần đầu tiên biến hóa chưa hoàn tất. Hơn nữa, sau đó con lại ngất đi luôn, tất nhiên sẽ biến trở lại thành chân người...” Nói tới đây, lão sư phụ đề phòng mà tạm dừng một chút, ho khan hai tiếng. Sau đó xấu hổ nghiêng đầu sang chỗ khác, “Cho nên, không ai phát hiện con biến thành hình rắn, sư phụ viện cớ một chút là bọn họ liền rời đi, yên tâm đi.”
Lão sư phụ không khỏi nhớ lại chuyện đêm qua khi y tá phụ trách xông vào cửa thì phát hiện chiếc quần rách tươm dưới giường, liền toát ra vẻ mặt kinh sợ, nhìn ông ta như nhìn tên biến thái. Tuy rằng lão sư phụ đã nhanh tay nhanh mắt, trước khi đuôi rắn biến trở về thành chân người đã lấy chăn bọc lại, không để cho bất kỳ ai nhìn thấy đôi chân trần của bạn học Nữ Oa mới ra lò, nhưng cũng không cách nào che giấu được chứng cứ hiện trường là tấm ga trải giường bị đuổi rắn làm loạn đến nhăn nhúm.
Lúc ấy ánh mắt y tá nhìn về phía ông ta vô cùng phức tạp, có lẽ lão sư phụ cả đời cũng khó mà quên được. Hơn nữa, sau khi đối phương nhìn đến cô gái nhỏ đang hôn mê trên giường, vẻ mặt khiển trách như nhìn kẻ mặt người dạ thú càng làm ông ta cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng...
Lúc này Phong Tiểu Tiểu không nghĩ được nhiều như vậy, toàn bộ lực chú ý của cô đã dùng để phân tích vụ thần thoại truyền thuyết này: “OK. Nói vậy con thật sự là Nữ Oa?” Chấp nhận hiện thực thật ra cũng không đến nỗi quá khó khăn. Hơn nữa, Phong Tiểu Tiểu nghĩ nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này của cô lắm, “Nói đi, sự phụ nói cho con biết những điều này rốt cuộc có mục đích gì? Nói trước, con không phụ trách cứu vớt hòa bình thế giới đầu.”
Lão sư phụ đang rơi vào trong ký ức đen tối rốt cuộc cũng hoàn hồn, trấn tĩnh cảm xúc lại, sau đó lần nữa bày ra vẻ mặt đứng đắn: “Sư phụ cũng không cần con làm chuyện khó khăn như vậy... Thực ra chuyện đơn giản lắm, sự phụ chỉ hy vọng con có thể hỗ trợ việc khôi phục đạo hạnh cho pháp thân và tàn hồn của chúng thần tiên, lần nữa chấn hưng lại thiên đình!”
“... Con cảm thấy hay là chúng ta nên cứu vớt thế giới trước đi?”
Mở đầu MỊ LÀ NỮ OA ẤY HẢ?
Trước năm hai mươi tuổi, Phong T2iểu Tiểu luôn cho rằng mình cũng 9chỉ là người thường. Nhưng khi qu0a tuổi hai mươi, nhận thức đó đã 9hoàn toàn bị đảo lộn. Kẻ gây ra điều này chính là người đàn ông đã nhận nuôi Phong Tiểu Tiểu, nhưng lại cứ khăng khăng bắt cô gọi ông ta là sư phụ chứ không phải là ba kia.
Thật ra Phong Tiểu Tiểu cũng chẳng vui vẻ gì với chuyện tự dưng có thêm một người ba, tất nhiên đó không phải vì tôn trọng ba ruột hay thế nào... Phong Tiểu Tiểu vốn là trẻ mồ côi, nên không quá để ý đến khái niệm về ba mẹ. Cô lại càng sẽ không vì một người qua đường A chưa từng gặp mặt, chẳng biết tròn hay méo, mà cố chấp giữ một cái danh xưng.
Tuy từ nhỏ ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, lay lắt ăn nhờ ở đậu giữa hàng xóm láng giềng, nhưng cô cũng không phải loại máu lạnh đến mức không có chút khát khao nào với tình thân. Việc không muốn nhận người ba nuôi kia cũng là có nguyên nhân.
Không sai, có lẽ mọi người cũng đã đoán ra nguyên nhân - bởi vì cô là một kẻ ăn nhờ cơm trăm nhà mà lớn lên...
Ông ta gật đầu: “Tâm trạng của con, sư phụ hiểu. Bởi vì con còn chưa biết mình sắp phải đối mặt với cái gì... Một góa phụ nho nhỏ mà thôi, so với chuyện sư phụ sắp nói thì chẳng đáng là gì?
Phong Tiểu Tiểu trầm mặc. Cô cảm thấy mình thật sự không nên mong đợi có tiếng nói chung với một tên thần kinh.
“Con từng nghe về Nữ Oa chưa?”
“Nữ Oa là một trong Tam Hoàng trong truyền thuyết, hiệu là Oa Hoàng. Nàng lấy bùn đất tạo thành người, cho nên cũng được tôn vinh là người tạo ra nhân loại, sau đó nàng lại luyện ra đá ngũ sắc vá trời... Có thể nói, chỉ cần nơi nào có đất đai thì Nữ Oa chính là sự tồn tại tối cao, lẽ nào con thực sự không phát hiện ra điểm gì sao? Con từ nhỏ chơi bùn đã giỏi hơn những đứa trẻ khác, đây chính là bằng chứng”
“Nữ Oa tên thật là Nữ Hi, họ Phong, đây chính là lý do vì sao con được gọi là Phong Tiểu Tiểu... Phong Tiểu Tiểu, con chính là Nữ Oa trong truyền thuyết! Còn sư phụ chính là Thái Bạch Kim Tinh, là người dẫn đường giúp con thức tỉnh!” Lão sự phụ trịnh trọng nói hết đến chữ cuối cùng, sau đó nhìn chằm chằm Phong Tiểu Tiểu đây chờ mong.
Vì sao người đàn ông kia nhận nuôi Phong Tiểu Tiểu nhưng lại để cho một cô bé phải đi ăn nhờ nhà khác? Nguyên nhân là vì nghe nói ông ta là một nhà thám hiểm.
Thám hiểm có thể coi là một nghệ không? Cái này cũng rất khó nói. Có người đơn thuần xuất phát từ hứng thú, cũng có người là do tổ chức hoặc tập đoàn nào đó thuê làm, còn có những người chuyên thách thức các loại địa hình hiểm trở, đáng sợ, những người đó có thể coi như là vận động viên.
Phong Tiểu Tiểu không biết sự phụ nhà mình rốt cuộc thuộc loại nào, nhưng có hai điểm rất rõ ràng. Đầu tiên, một nhà thám hiểm không thể dừng lại ở một nơi quá lâu, cho nên đây là lý do ông ta nhận nuôi có nhưng lại không thể tự nuôi nấng có được. Mà cũng chính vì điểm này, cho nên Phong Tiểu Tiểu có muốn cũng chẳng thể tìm được đối phương. Nói không chừng, phút trước ông ta còn đang hưởng thụ nắng vàng cát trắng ở Dubai, nhưng ngay sau đó đã bay thẳng đến Nam Cực xem chim cánh cụt rồi.
Thứ hai, sư phụ cô rất có tiền, cực kỳ có tiền, có cực kỳ nhiều tiền... Cho dù là từ việc cứ mỗi tháng ông ta lại gửi một khoản kếch xù tới tài khoản của gia đình Phong Tiểu Tiểu ở nhờ, hay việc cứ cách một khoảng thời gian ông ta lại thần bí xuất hiện, sau đó không bao lâu lại thần bí biến mất, thì đều thể hiện ra, lão sư phụ này là một tên phá của.
Trước năm hai mươi tuổi, Phong Tiểu Tiểu đã từng nghĩ mãi không hiểu, một người như vậy, tại sao lúc trước tự nhiên lại muốn nhận nuôi cô?
Đến ngày sinh nhật hai mươi tuổi, Phong Tiểu Tiểu mới biết được đáp án - đó là vì, ông ta bị thần kinh!
“Con đã hai mươi tuổi, cũng đã đến lúc phải biết sự thật rồi” Cái người mà nghe nói tuổi cũng đã không ít, nhưng nhìn qua vẫn chỉ giống một gã đàn ông ba mươi kia, bình tĩnh nói ra những lời như vậy.
Phong Tiểu Tiểu đưa mắt nhìn ngọn nến cắm giữa chiếc bánh sinh nhật trên bàn: “Có thể chờ con thổi nến cầu nguyện trước được không? Sắp cháy hết rồi”
“Mấy chuyện đó không quan trọng” Lão sư phụ nghiêm túc nhìn Phong Tiểu Tiểu rồi nói, “Chuyện sư phụ muốn nói là chuyện có liên quan tới cả thế giới”
“.” Phong Tiểu Tiểu cũng nghiêm túc nhìn ông ta: “Con cảm thấy vấn đề của con cũng rất quan trọng, nếu nến rơi xuống sẽ làm hỏng bánh ga tô. Hơn nữa đã quá nửa đêm rồi, con không muốn lại phải qua phố bên cạnh, gõ cửa nhà bà góa phụ đang thời kỳ mãn kinh kia để mua bánh mới”
Phong Tiểu Tiểu trầm mặc. Cô cảm thấy mình thật sự không nên mong đợi có tiếng nói chung với một tên thần kinh.
“Con từng nghe về Nữ Oa chưa?”
“Nữ Oa là một trong Tam Hoàng trong truyền thuyết, hiệu là Oa Hoàng. Nàng lấy bùn đất tạo thành người, cho nên cũng được tôn vinh là người tạo ra nhân loại, sau đó nàng lại luyện ra đá ngũ sắc vá trời... Có thể nói, chỉ cần nơi nào có đất đai thì Nữ Oa chính là sự tồn tại tối cao, lẽ nào con thực sự không phát hiện ra điểm gì sao? Con từ nhỏ chơi bùn đã giỏi hơn những đứa trẻ khác, đây chính là bằng chứng”
“Nữ Oa tên thật là Nữ Hi, họ Phong, đây chính là lý do vì sao con được gọi là Phong Tiểu Tiểu... Phong Tiểu Tiểu, con chính là Nữ Oa trong truyền thuyết! Còn sư phụ chính là Thái Bạch Kim Tinh, là người dẫn đường giúp con thức tỉnh!” Lão sự phụ trịnh trọng nói hết đến chữ cuối cùng, sau đó nhìn chằm chằm Phong Tiểu Tiểu đây chờ mong.
Yên lặng, một sự yên lặng kéo dài hồi lâu.
Một lúc lâu sau, Phong Tiểu Tiểu mới gật đầu ra vẻ đã hiểu: “Có phải lúc vừa vào đây, đầu sư phụ bị cửa kẹp đúng không?”
“...” Câm nín một lúc, lão sư phụ thở dài: “Từ ba ngàn năm trước, từ thời kỳ vạn pháp sụp đổ tới nay, thần tiên, yêu quái đã lâu không còn xuất hiện, ngay cả các chư thần trên thiên đình cũng phá hư không đi sang thế giới khác... Các chư thần chỉ lưu lại pháp thân và tàn hồn đã ngủ say ở thế giới này, nếu như không nhanh chóng làm gì đó, thì những tàn hồn đó cuối cùng cũng sẽ dần tiêu tán vào hư không. Chỉ có Tam Hoàng thời thượng cổ hoặc Đại Thánh mới có khả năng đánh thức được tàn hồn, trong đó con chính là vị thần thượng cổ duy nhất mà sư phụ tìm được sau bao nhiêu năm qua...”
Ông ta cầm lấy con dao dài vốn được chuẩn bị để cắt bánh ngọt, biểu cảm trên mặt ra vẻ oán trời thương dân: “Sư phụ biết con không tin, nhưng lát nữa con sẽ tin ngay thôi” Nói xong liền cầm dao tiến về phía Phong Tiểu Tiểu.
“Sư phụ tính làm gì đấy?” Phong Tiểu Tiểu cảnh giác.
Thời buổi này, muốn cho bản thân mình một cái sinh nhật yên lành lúc nửa đêm mà cũng phải chơi mạo hiểm như vậy sao?
“Đừng sợ, con chính là Nữ Oa! Chỉ cần có thể chạm tới nơi có đất thì sẽ không bao giờ chết” Lão sư phụ dùng tay còn lại lấy ra một lọ bùn: “May mà sư phụ đã chuẩn bị sẵn, bùn đất dùng để tự chữa thương cũng mang đến cho con rồi. Chỉ lát nữa thôi là con có thể tận mắt nhìn thấy thần lực của chính mình”
Đậu xanh rau má!
Sắc mặt Phong Tiểu Tiểu trắng nhợt, mắt mở trừng trừng nhìn con dao dài đang vung về phía mình... Phong Tiểu Tiểu thể là có thật sự rất muốn tránh, nhưng đúng là gừng càng già càng cay, lão sư phụ tuy giống kẻ điên, nhưng không thể phủ nhận ông ta dù sao cũng là sư phụ của cô.
Đáng lẽ cô nên sớm nhận ra, một người từng được mời tới làm chỉ đạo cho cao thủ võ thuật thì làm sao có thể không biết chút võ công nào chứ?
Cho nên, con dao kia chẳng hề bất ngờ gì mà chém rách bả vai Phong Tiểu Tiểu, máu tươi nháy mắt phun ra ào ào.
Phong Tiểu Tiểu bị thương nặng, ngã bệt xuống đất, cả người giận phát điên. Vậy mà lão sư phụ còn trưng ra vẻ mặt hưng phấn, ngồi xổm xuống trước mặt cô, ném con dao đi rồi đưa lọ bùn lên, vui sướng giục: “Nhanh nào! Đem cái này bôi lên người, sau đó vận chuyển thần lực là con có thể lành lặn như ban đầu.”
Vẻ mặt chờ mong kia, giống như ông ta đang nhìn trò ảo thuật yêu thích biến lá thành tiền vậy. Chỉ kém không chêm thêm một câu “Tiếp theo chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích xảy ra”.
Phong Tiểu Tiểu cắn răng, dưới ánh mắt chờ mong của lão sư phụ, cô cầm lọ bùn lên, ném thẳng vào khuôn mặt đang tí tởn của ông ta, sau đó liền hét lên lời thoại mà từ lúc ông ta đẩy cửa vào cô đã luôn muốn nói:
“Fuck!”
--------------------------------------
Khai thông thần lực không thành công, Phong Tiểu Tiểu nhanh chóng bị xe cứu thương chở đi. Đáng xấu hổ chính là, hung thủ giết người chưa thành kia còn dám trưng ra vẻ mặt bị thương cùng lên xe, nắm lấy
tay Phong Tiểu Tiểu, nói liên tục giống như bị đả kích nghiêm trọng nào đó: “Tại sao lại thế? Tại sao lại có thể như thế...”
Lão sư phụ cứ như thế theo đến bệnh viện, cả quãng đường ánh mắt cứ dại ra, đến lúc Phong Tiểu Tiểu băng bó xong vết thương mà vẫn chưa hoàn nổi hồn. Bộ dạng thất hồn lạc phách này khiến cho cả bác sĩ - người đã nhìn quen sinh tử cũng có chút cảm động.
“Anh là người nhà bệnh nhân phải không?” Bác sĩ an ủi, “May mà không thương tổn đến động mạch chủ, tĩnh dưỡng một thời gian là được. Cô bé không có việc gì đâu, anh đừng quá lo lắng.” Nói xong, bác sĩ còn dùng ánh mắt cô xem bạn trai/chú/chồng/bạn thân... dù sao cũng không quản là thân phận gì, quan tâm có nhiều như vậy kia để nhìn Phong Tiểu Tiểu.
Tên khốn nào từng nói ra câu ánh mắt quần chúng sáng như tuyết? Vẻ mặt Phong Tiểu Tiểu méo xệch, rầu rĩ nói: “... Bác sĩ, có thể để chúng tôi nói chuyện riêng vài câu được không?”
“Đương nhiên, đương nhiên rồi.” Ánh mắt bác sĩ càng thêm vui mừng, “Hai người tới phòng bệnh đi, nhân tiện truyền vài bình thuốc.”
Thuận lợi đi đến phòng bệnh, chờ người ngoài đi hết, sau một hồi trầm mặc, Phong Tiểu Tiểu liếc xéo lão sư phụ một cái: “Sư phụ vừa lòng chưa?”
Lão sư phụ rốt cuộc cũng hoàn hồn: “Không, không phải như vậy! Con phải tin sư phụ, con thật sự là Nữ Oa, còn sư phụ chính là Thái Bạch Kim Tinh!”
“...” Cô cảm thấy ông ta đúng là bị điên rồi, khởi nghi ngờ gì nữa... Ánh mắt Phong Tiểu Tiểu cực kỳ phức tạp liếc về phía khoa thần kinh, uyển chuyển đề nghị: “Dù sao đến cũng đã đến rồi, sư phụ xem có nên nhân tiện làm kiểm tra một cái hay không?”
“Con nghĩ rằng sự phụ bị điện sao?” Lão sư phụ tức giận.
“...” Không, cô không nghi ngờ, là chắc chắn.
Phong Tiểu Tiểu thở dài: “Con không nghĩ như vậy, chỉ là cảm thấy kiểm tra sức khỏe đúng hạn là một thói quen tốt mà thôi... Sư phụ nghe lời đi làm kiểm tra đi, kiểm tra xong chị đây mua kẹo cho người ăn nha?”
Lão sư phụ giận dỗi nhìn Phong Tiểu Tiểu, Phong Tiểu Tiểu thản nhiên nhìn đáp trả. Mẹ, thân là người bị hại, chẳng lẽ quyền lợi vạch trần chân tướng cổ cũng không có?
Lão sư phụ cắn răng: “Sư phụ còn cách khác để chứng minh! Con hiện tại có thể không tin, nhưng lát nữa con sẽ phải tin thôi.”
Sao lời thoại này có chút quen tai đến lạ nhỉ?
Phong Tiểu Tiểu có dự cảm không tốt, một giây sau cô liền nhớ ra mình rốt cuộc đã nghe được câu nói này ở đâu rồi.
“Thức tỉnh đi, Nữ Oa!” Lão sư phụ hét lớn một tiếng, lấy ra từ trong ngực một vật gì đó ném về phía cô.
“Chết tiệt!” Phong Tiểu Tiểu hoảng sợ, lúc trước mình bị chém cũng là một quá trình như vậy.
Không biết lão sư phụ ném ra cái gì, Phong Tiểu Tiểu chỉ thấy trước mắt lóe lên một tia sáng màu vàng. Sau đó, cô cảm giác đầu giống như bị búa tạ đập đến choáng váng, trong cơ thể dần dần xuất hiện cảm giác căng phồng lên, như thể có cái gì sắp sửa phun trào, lan ra từ hai chân. Trong nháy mắt trước khi mất đi ý thức, Phong Tiểu Tiểu hình như nhìn thấy ảo giác, cô thấy quần của mình rách vụn, một cái đuôi rắn màu trắng bạc dài hơn hai mét thay thế chỗ vốn là hai chân. Cuối cùng, mọi thứ tối sầm lại trước mắt cô...
Thời gian mơ một giấc mơ có thể dài bao lâu? Vấn đề này thật khó có đáp án chuẩn xác. Giấc ngủ của con người nông sâu khác nhau, tỉ lệ thời gian ở trong mơ và thời gian ở hiện thực cũng khác nhau. Một giấc Hoàng Lương có thể mơ cả đờ, một giấc Trang Chu lại chỉ như cánh bướm tồn tại vài ngày ngắn ngủi. Càng có khả năng là bạn vừa nhìn thấy mặt người kia thì giấc mơ đã kết thúc.
Phong Tiểu Tiểu mơ một giấc rất ngắn, cô mơ thấy một cô gái đuôi rắn đang nhàm chán ngồi nặn tượng đất. Bên kia có hai tên to con vạm vỡ đang đánh nhau khiến cho trời rung đất chuyển, còn có lửa thần của mặt trời hừng hực thiêu đốt hòn đá ngũ sắc.
Một đống hình ảnh vụn vặt nhanh chóng lướt qua, cuối cùng biến thành ánh sáng trắng khi con dao chém tới cô, còn có một cái đuôi rắn màu trắng từng xuất hiện trong bóng đêm...
Trong ánh nắng sớm, Phong Tiểu Tiểu cuối cùng cũng mở mắt, mà lão sư phụ luôn ở bên giường chơi di động thì vui sướng tiến lại gần: “Tỉnh rồi hả?”
“... Không, con bị mộng du.” Phong Tiểu Tiểu nhanh chóng nhắm mắt lại lần nữa.
Ảo giác, ảo giác, nhất định là ảo giác! Cô hiện tại tuyệt đối không ở trong bệnh viện, cho dù ở bệnh viện cũng không phải là do lão sư phụ làm bị thương. Cho dù bị thương thì đêm qua cũng chưa từng nghe được đối phương phát bệnh một mực khẳng định cô là Nữ Oa. Cho dù nghe được thì cô cũng tuyệt đối không hề nhìn thấy hai chân mình biến thành đuôi rắn trước khi hôn mê...
“Tỉnh rồi thì chúng ta cũng nên nói chuyện một cách nghiêm túc đi. Sư phụ tin rằng giờ con đã thừa nhận sự thật mình là Nữ Oa rồi.”
“...” Giằng co mười phút, Phong Tiểu Tiểu rốt cuộc chấp nhận số mệnh, mở mắt ra, trừng mắt nhìn lão sư phụ: “Có phải sự phụ nên cho con một lời giải thích không?”
Người đàn ông cẩm ra một tấm trông như tấm bùa :“Sư phụ còn dư một cái hoàng phù, có thể cho con thể nghiệm lại hình thể của Nữ Oa, muốn thử không?”
“... Không cần. Ngày hôm qua gây ra động tĩnh lớn như vậy, bệnh viện không xem hai chúng ta thành động vật quý hiếm để đưa vào phòng nghiên cứu sao?” Phong Tiểu Tiểu thở dài, được lão sư phụ đỡ ngồi dậy, uống xong miếng nước nhuận yết hầu rồi mới hỏi.
“Lần đầu tiên biến hóa chưa hoàn tất. Hơn nữa, sau đó con lại ngất đi luôn, tất nhiên sẽ biến trở lại thành chân người...” Nói tới đây, lão sư phụ đề phòng mà tạm dừng một chút, ho khan hai tiếng. Sau đó xấu hổ nghiêng đầu sang chỗ khác, “Cho nên, không ai phát hiện con biến thành hình rắn, sư phụ viện cớ một chút là bọn họ liền rời đi, yên tâm đi.”
Lão sư phụ không khỏi nhớ lại chuyện đêm qua khi y tá phụ trách xông vào cửa thì phát hiện chiếc quần rách tươm dưới giường, liền toát ra vẻ mặt kinh sợ, nhìn ông ta như nhìn tên biến thái. Tuy rằng lão sư phụ đã nhanh tay nhanh mắt, trước khi đuôi rắn biến trở về thành chân người đã lấy chăn bọc lại, không để cho bất kỳ ai nhìn thấy đôi chân trần của bạn học Nữ Oa mới ra lò, nhưng cũng không cách nào che giấu được chứng cứ hiện trường là tấm ga trải giường bị đuổi rắn làm loạn đến nhăn nhúm.
Lúc ấy ánh mắt y tá nhìn về phía ông ta vô cùng phức tạp, có lẽ lão sư phụ cả đời cũng khó mà quên được. Hơn nữa, sau khi đối phương nhìn đến cô gái nhỏ đang hôn mê trên giường, vẻ mặt khiển trách như nhìn kẻ mặt người dạ thú càng làm ông ta cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng...
Lúc này Phong Tiểu Tiểu không nghĩ được nhiều như vậy, toàn bộ lực chú ý của cô đã dùng để phân tích vụ thần thoại truyền thuyết này: “OK. Nói vậy con thật sự là Nữ Oa?” Chấp nhận hiện thực thật ra cũng không đến nỗi quá khó khăn. Hơn nữa, Phong Tiểu Tiểu nghĩ nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này của cô lắm, “Nói đi, sự phụ nói cho con biết những điều này rốt cuộc có mục đích gì? Nói trước, con không phụ trách cứu vớt hòa bình thế giới đầu.”
Lão sư phụ đang rơi vào trong ký ức đen tối rốt cuộc cũng hoàn hồn, trấn tĩnh cảm xúc lại, sau đó lần nữa bày ra vẻ mặt đứng đắn: “Sư phụ cũng không cần con làm chuyện khó khăn như vậy... Thực ra chuyện đơn giản lắm, sự phụ chỉ hy vọng con có thể hỗ trợ việc khôi phục đạo hạnh cho pháp thân và tàn hồn của chúng thần tiên, lần nữa chấn hưng lại thiên đình!”
“... Con cảm thấy hay là chúng ta nên cứu vớt thế giới trước đi?”
Bình luận facebook