Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-307
Chương 310: Người giang hồ phức tạp
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ngoài đàn Phục Hy tiếng tăm lừng lẫy ra, thật ra trong tay Phục Hy còn có một món pháp bảo rất nổi tiếng khác - đó là Bát quái đồ!
Nghe nói thành tựu cao nhất của Bát quái đồ trong tay Phục Hy chính là suy diễn ra quá khứ, tương lai, quy luật của thiên đạo. Đương nhiên, khi rơi vào tay những người khác thì sẽ có sai số một chút, nhưng thân là một trong những tác phẩm mang tính đại diện trong các thần khí, cho dù ở đâu ở, vào bất cứ lúc nào thì cũng không thể nghi ngờ về địa vị của Bát quái đồ.
Mọi người đều biết, pháp bảo chân chính được thiên địa thai nghén chỉ có ở thời kỳ hồng hoang, loại này được gọi là pháp bảo tiên thiên. Những pháp bảo hiện thế sau này đều là do người sau chế tạo ra, là pháp bảo hậu thiên. Chênh lệch uy lực giữa hai loại này tất nhiên không phải chỉ hơn kém nhau một chút. Mà pháp bảo hồng hoang lại có tính trói buộc và tính duy nhất, nếu người sở hữu trước đó không biến mất hoặc không chuyển nhượng cho ai thì căn bản không có khả năng rơi vào tay kẻ khác, cho dù là có thực sự chuyển nhượng đi chăng nữa thì quyền hạn sử dụng cũng sẽ bị hạn chế.
Dù sao không phải linh kiện tương xứng, do vậy ráp vào xài chung chắc chắn sẽ có vấn đề.
Sau khi Nữ Oa vá trời, Tức Nhưỡng đã bị lôi lên thiên đình, sau lại bị trộm một phần đem xuống hạ giới trị thủy. Bởi vậy có thể tưởng tượng, sau khi Phục Hy ngủ say, tất nhiên thiên đình không đời nào buông tha cho Bát quái đồ.
Tuy rằng không thể hoàn toàn phát huy uy lực của Bát quái đồ, nhưng dựa vào nội dung trước đó do Phục Hy rảnh rỗi đến đau trứng mà suy diễn ra, nếu chỉ là muốn rình xem một phần thiên cơ từ Bát quái đồ thì vẫn đủ.
Mà trong trí nhớ của Lý Trường, cái Bát quái đồ này chính là một trong những điểm mấu chốt khiến thiên đình quyết định phá vỡ thời không di chuyển sang một không gian khác.
***
“Lúc trước, thiên đình quyết định di chuyển rời đi, ngoại trừ lý do là vì linh khí suy kiệt, thì một nguyên nhân khác chính là do Bát quái đồ của ngài.” Lý Trường xoa tay có chút thấp thỏm nói, ““Trước kia, ngài từng dùng Bát quái đồ suy diễn qua thiên cơ, nhờ đó mà thiên đình cũng mấy lần tránh được kiếp nạn. Nhưng tại lần đoán cuối cùng, trên bát quái đồ lại xuất hiện một mảng hư vô hỗn độn... ‘“Thử gian thần diệt, thử gian thế diệt’”(*), tám chữ này chính là thiên cơ cuối cùng, sau đó Bát quái đồ liền tự hủy...”“
(*) Thần và thế giới sẽ bị hủy diệt tại nơi này.
“... Cho nên đây là tận thế mà ông nói?” Phục Hy trườn đến bên ghế sô pha ngồi xuống, cái đuôi rắn dài uốn lượn cuộn tròn trên thảm trải sàn dày cộp, anh chống tay lên ghế hừ lạnh một tiếng: “Làm hỏng pháp bảo của ta, ta còn chưa tính sổ với các người đâu!!”
Lý Trường lôi kéo Lý Tiếu vẫn còn đang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra xuống giường, ngoan ngoãn ngồi ở trước mặt Phục Hy, vẻ mặt khóc tang oan ức nói: “Thật ra cũng còn có nguyên nhân khác, vả lại trước kia không phải do tôi trộm pháp bảo của ngài mà...” Nói xong đánh mắt qua chỗ Lý Tiếu.
“Đây là Phục Hy sao? Ôi đại thần!” Lý Tiếu ra vẻ tự nhiên kích động tán thưởng: “Cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy đại thần, cầu bao nuôi cầu che chở anh ơi... Ớ, cưng nhìn tui làm chi? Hay ý cưng bảo người trộm Bát quái đồ là tui hả?”
Lý Trường yên lặng che mặt gật đầu.
Lý Tiếu suýt nữa bị hù chết, nhảy dựng tại chỗ: “Không phải chứ! Ông đừng dọa tôi, trước kia gan tôi lớn vậy sao?”
“... Thật ra tôi cũng là tàn hồn, ký ức cũng không đầy đủ, nhưng nhớ mang máng có nghe ai nói qua, thiên cơ là do Đạo Đức Thiên Tôn lấy khỏi mộ Phục Hy cho đời sau... Thiên cơ là Bát quái đồ, Đạo Đức Thiên Tôn thì không phải là ông sao?” Lý Trường tiếc nuối tuyên bố sự thật tàn khốc.
“Không liên quan đến tôi mà!” Khuôn mặt nhỏ của Lý Tiếu lập tức trắng bệch.
“Quả thật là không liên quan đến ông ta.” Phục Hy vốn đang nhìn Lý Tiếu, nghe Lý Trường nói vậy thì quay mặt lại, thản nhiên nói, “Ta không biết Thái Thượng Lão Quân, nhưng vẫn có chút ấn tượng với Đạo Đức Thiên Tôn, đó là một người phụ nữ.” Nếu tôn hiệu của hai người này bị lẫn lộn, vậy thì chắc lại là do chiêu trò của Đạo giáo khi tôn thổ thần lên làm mẫu để thay thế địa vị của Nữ Oa, đơn giản chỉ là muốn áp chế thần hồng hoang để dựng nên quyền uy của chính mình mà thôi.
Lý Tiếu trợn to mắt nói lắp: “Nữ nữ nữ...”
“Là phụ nữ!” Phục Hy tốt bụng hỗ trợ nói tiếp vào.
Lý Tiếu câm nín. Lý Trường sờ cằm suy tính: “Nếu nói thế, hình như theo trí nhớ của tôi thì đúng là từ thời Bắc Nguỵ mới bắt đầu gọi là lão Quân, còn trước Bắc Nguỵ thì gọi là Đạo Đức Thiên Tôn... Xin lỗi nha người anh em, oan cho ông rồi!”
Suýt chút nữa bất cẩn hại chết đồng đội, Lý Trường giải thích xong vội ho khan một tiếng chuyển đề tài khác, có chút xấu hổ nói tiếp: “Tóm lại, sau đó toàn bộ thiên đình rời đi, hiện giờ trên thế giới cũng chỉ còn dư lại pháp thân tàn hồn chư thần lưu lại. Nếu không biết gì, có khả năng sẽ mông lung sống hết quãng đời này, nhưng tôi lại cố tình thức tỉnh... Thật ra theo suy nghĩ của tôi, nếu tập hợp được chư thần tới ngăn cơn sóng dữ, tận thế chưa chắc đã xảy ra. Đáng tiếc, lúc trước thiên đình lại không nỡ dùng bản thân để lấp cái lỗ thủng tận thế này.”
Mà sở dĩ Lý Trường nhận nuôi Phong Tiểu Tiểu cũng chính bởi vì có chút ý đồ riêng. Trên người tổ thần có khả năng sáng thế và diệt thế, nói cách khác, Nữ Oa và Phục Hy cũng chính là nhân tố duy nhất có khả năng chuyển biến thiên cơ. Cho nên, cho dù cuối cùng đối phương thật sự xuất hiện vì thiên mệnh diệt thế, ông ta cũng muốn cứng rắn xoay chuyển nó sang con đường sáng thế... Hiện tại xem ra vẫn còn ổn, tuy rằng tính cách Phong Tiểu Tiểu thỉnh thoảng khiến Lý Trường sụp đổ, phá vỡ ảo tưởng của ông ta về tổ thần, nhưng ít ra đối phương vẫn chưa vặn vẹo đen tối đến mức muốn hủy diệt thế giới.
Xem ra mọi thứ vẫn là có khả năng chuyển biến theo chiều hướng tốt!
Lý Trường rất vui mừng, Nữ Oa không diệt thế, vậy tất nhiên Phục Hy yêu vợ cũng dễ nói chuyện. Nếu hai đại thần này không ra tay làm chuyện xấu mà còn tự nguyện hỗ trợ, đến lúc đó cho dù thật sự có thiên tai hay kiếp nạn lớn gì, tất cả đều có khả năng cứu vãn...
Phục Hy gõ gõ đầu ngón tay lên tay vịn sô pha, trầm ngâm suy tư trong chốc lát, nhíu mày: “Ta hiểu lý do của ông rồi, để cứu vớt tận thế cho nên cần tập hợp tất cả lực lượng hiện có bằng tất cả khả năng... Nhưng ta vẫn chưa hiểu vì sao ông lại nhận nuôi Nữ Oa.”
Tôn nghiêm là quan trọng nhất, chủ nhân sao lại có thể bị người hầu nhận nuôi? Đây là tư duy của Phục Hy.
Để kiếm độ thiện cảm mà cưng!... Lý Trường nghẹn hai búng máu ở cổ họng, suýt nữa thốt ra lời “phạm thượng”: “À thì... Thật ra lúc ấy tôi thấy Nữ Oa không cha không mẹ, cho nên...”
“Cho nên ngứa tay?” Lý Tiếu bổ sung.
Lý Trường lập tức trợn trắng mắt.
Phục Hy nhìn chằm chằm hai tên ngu ngốc, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng: “Bỏ đi, nể tình ngươi không đặc biệt bất kính với Nữ Oa, lúc trước phạm thượng là do lòng tốt gây nên, vậy thì bỏ đi.”
Nghe vậy, trong đầu Lý Trường liền hiện ra cảnh tượng trước kia chỉ vì muốn ép Phong Tiểu Tiểu thức tỉnh mà cầm dao đâm người ta... Còn cả lúc ông ta dùng phù triện lấy từ chỗ Lý Tiếu giục người ta biến thân làm nát quần trong bệnh viện... Đã thế còn bao nhiêu lần không chút khách khí nào mà quát tháo sai bảo qua điện thoại…
Lý Trường lẳng lặng toát mồ hôi.
Phục Hy đứng dậy, gật đầu tỏ ý xem như bỏ qua chuyện hôm nay, ngẩng đầu chỉ vào cái bát quái đồ nho nhỏ đang xoay tròn trong không khí: “Bát quái đồ đã hủy, nếu muốn xem lại thiên cơ, trừ phi ta cởi bỏ phong ấn... Nhưng theo lời ông nói, chuyện tận thế hẳn không phải là giả, sau khi phong ấn giải trừ cũng sẽ mang theo nhiều gông cùm xiềng xích, cho nên ta nghĩ không cần thiết. Nếu muốn cứu thế, vậy nhóm các ông nỗ lực nhiều hơn đi.”
Lý Trường suýt khóc, chẳng lẽ tổ thần ngài không “biểu hiện” chút gì đó sao? Ví dụ như cung cấp chút nhân lực vật lực pháp lực gì đó...
Phục Hy nói xong, tay động một cái, bát quái đồ bị vứt ra đầu ngón tay chợt phóng đại thành một con đường cao cỡ nửa người, anh tha đuôi rắn đi vào trước, hình như nghĩ tới điều gì, Phục Hy liền trở lại bỏ thêm một câu: “Đúng rồi, nhớ mang Tiểu Oa theo chơi cùng.” Nói xong liền tiến vào trong bát quái, trong nháy mắt biến mất trước mặt hai người.
Vì thế Lý Trường khóc thật rồi.
Xin ngài đó tổ thần, thế giới không phải món đồ chơi của ngài đâu, thế giới này vô tội mà!
***
Ngày hôm sau, khách sạn cung cấp miễn phí bữa sáng tự phục vụ, Phong Tiểu Tiểu hết sức chăm chỉ sáng sớm đã lao xuống nhà ăn, rồi sau đó lấy đầy một đĩa món ăn ưa thích, vừa ngồi vào chỗ liền nhìn thấy những người khác cũng đều đã xuống.
“Tiểu Tiểu!” Ánh mắt Khương Lễ lóe sáng chạy tới, “Cậu đang ăn sáng à? Có muốn mình lấy thêm ít chân giò hun khói gì đó cho cậu không?”
“Ừ, vậy cảm ơn.” Phong Tiểu Tiểu không từ chối, thuận tiện quay đầu hỏi Phục Hy vẫn yên lặng ngồi xuống bên cạnh mình: “Ngày hôm qua anh Hy nghỉ ngơi thế nào?”
“Cũng được.” Phục Hy cười cười.
Phong Tiểu Tiểu hoàn toàn không biết ngày hôm qua người nào đó rời đội đi làm chuyện gì, cô cười: “Nghỉ ngơi tốt là được, tôi còn tưởng có thể anh sẽ ở không quen cơ.”
Chưa đầy một lúc, Khương Lễ đã bưng một đĩa đầy ắp thịt trở lại, đẩy đến chỗ tay Phong Tiểu Tiểu bằng vẻ mặt đầy mong chờ được khen ngợi. Phong Tiểu Tiểu vừa nhìn liền cảm thấy lượng thịt này hơi quá đà, nhưng ngẫm lại trên bàn còn có ba gã đàn ông mà, hẳn là sẽ không đến mức bị bỏ thừa, vì thế cũng thản nhiên nhận lấy.
Từ lúc ngồi xuống đến giờ Dương Nghiên cứ ngáp liên tục, chỉ lấy một bát súp ngô sữa thêm miếng bánh mì nhỏ từ bàn gần nhất rồi không muốn nhúc nhích gì nữa. Hiện tại có thịt hun khói của Khương Lễ, Dương Nghiên không chút khách khí chọc một dĩa.
“Chờ Tiểu Tiểu ăn xong anh mới được ăn!” Khương Lễ vội che cái đĩa.
“Không sao, cô ấy ăn không hết.” Dương Nghiên lại ngáp một cái.
Phong Tiểu Tiểu tò mò nhìn Dương Nghiên: “Anh Nhị, nếu thật sự buồn ngủ thì cứ ngủ một lát đi, dù sao buổi sáng chúng ta cũng không có hoạt động gì, anh cần gì phải dậy sớm như vậy?”
Dương Nghiên cắn dĩa, lườm cô một cái: “Mấy người không có hoạt động nhưng tôi có... Người phụ nữ hôm qua sáng sớm đã gọi điện thoại đến, hỏi tôi có hứng thú đi hẹn hò với cô ta hay không.”
“Hẹn hò?”
“Ừ, con gái nước ngoài nhiệt tình thật.” Dương Nghiên mang vẻ mặt sụp đổ, “Tôi phát hiện vẫn là con gái phương Đông chúng ta hàm xúc hơn, người phụ nữ kia vốn muốn rủ tôi đi chạy thể dục buổi sáng với cô ta, nhưng tôi thật sự không dậy nổi, vì thế về sau lại đổi thành hẹn hò.”
Phong Tiểu Tiểu cũng cạn lời vài giây: “... Cô ta thật sự không coi anh là người ngoài nhỉ.”
Muốn Dương Nghiên chạy thể dục buổi sáng cùng? Cho dù là Hao Thiên khuyển cũng không có đãi ngộ này chứ nói gì là một con “mèo lông vàng”.
“Hết cách, vẫn phải đi thôi. Nói không chừng ngày hôm qua người ta đã gặp hai người Lý Trường rồi cũng nên, hôm nay tôi đi vừa lúc có thể xác định đối phương có tin tức về địa điểm giam giữ hay không.” Dương Nghiên liều mạng.
“Ừ, anh Nhị cố lên!”
Mọi người thì ở một bên thảo luận, Phục Hy lẳng lặng ăn cơm, trên mặt đầy vẻ dung túng mà nhìn Phong Tiểu Tiểu - quả nhiên chơi rất vui vẻ...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nghe nói thành tựu cao nhất của Bát quái đồ trong tay Phục Hy chính là suy diễn ra quá khứ, tương lai, quy luật của thiên đạo. Đương nhiên, khi rơi vào tay những người khác thì sẽ có sai số một chút, nhưng thân là một trong những tác phẩm mang tính đại diện trong các thần khí, cho dù ở đâu ở, vào bất cứ lúc nào thì cũng không thể nghi ngờ về địa vị của Bát quái đồ.
Mọi người đều biết, pháp bảo chân chính được thiên địa thai nghén chỉ có ở thời kỳ hồng hoang, loại này được gọi là pháp bảo tiên thiên. Những pháp bảo hiện thế sau này đều là do người sau chế tạo ra, là pháp bảo hậu thiên. Chênh lệch uy lực giữa hai loại này tất nhiên không phải chỉ hơn kém nhau một chút. Mà pháp bảo hồng hoang lại có tính trói buộc và tính duy nhất, nếu người sở hữu trước đó không biến mất hoặc không chuyển nhượng cho ai thì căn bản không có khả năng rơi vào tay kẻ khác, cho dù là có thực sự chuyển nhượng đi chăng nữa thì quyền hạn sử dụng cũng sẽ bị hạn chế.
Dù sao không phải linh kiện tương xứng, do vậy ráp vào xài chung chắc chắn sẽ có vấn đề.
Sau khi Nữ Oa vá trời, Tức Nhưỡng đã bị lôi lên thiên đình, sau lại bị trộm một phần đem xuống hạ giới trị thủy. Bởi vậy có thể tưởng tượng, sau khi Phục Hy ngủ say, tất nhiên thiên đình không đời nào buông tha cho Bát quái đồ.
Tuy rằng không thể hoàn toàn phát huy uy lực của Bát quái đồ, nhưng dựa vào nội dung trước đó do Phục Hy rảnh rỗi đến đau trứng mà suy diễn ra, nếu chỉ là muốn rình xem một phần thiên cơ từ Bát quái đồ thì vẫn đủ.
Mà trong trí nhớ của Lý Trường, cái Bát quái đồ này chính là một trong những điểm mấu chốt khiến thiên đình quyết định phá vỡ thời không di chuyển sang một không gian khác.
***
“Lúc trước, thiên đình quyết định di chuyển rời đi, ngoại trừ lý do là vì linh khí suy kiệt, thì một nguyên nhân khác chính là do Bát quái đồ của ngài.” Lý Trường xoa tay có chút thấp thỏm nói, ““Trước kia, ngài từng dùng Bát quái đồ suy diễn qua thiên cơ, nhờ đó mà thiên đình cũng mấy lần tránh được kiếp nạn. Nhưng tại lần đoán cuối cùng, trên bát quái đồ lại xuất hiện một mảng hư vô hỗn độn... ‘“Thử gian thần diệt, thử gian thế diệt’”(*), tám chữ này chính là thiên cơ cuối cùng, sau đó Bát quái đồ liền tự hủy...”“
(*) Thần và thế giới sẽ bị hủy diệt tại nơi này.
“... Cho nên đây là tận thế mà ông nói?” Phục Hy trườn đến bên ghế sô pha ngồi xuống, cái đuôi rắn dài uốn lượn cuộn tròn trên thảm trải sàn dày cộp, anh chống tay lên ghế hừ lạnh một tiếng: “Làm hỏng pháp bảo của ta, ta còn chưa tính sổ với các người đâu!!”
Lý Trường lôi kéo Lý Tiếu vẫn còn đang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra xuống giường, ngoan ngoãn ngồi ở trước mặt Phục Hy, vẻ mặt khóc tang oan ức nói: “Thật ra cũng còn có nguyên nhân khác, vả lại trước kia không phải do tôi trộm pháp bảo của ngài mà...” Nói xong đánh mắt qua chỗ Lý Tiếu.
“Đây là Phục Hy sao? Ôi đại thần!” Lý Tiếu ra vẻ tự nhiên kích động tán thưởng: “Cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy đại thần, cầu bao nuôi cầu che chở anh ơi... Ớ, cưng nhìn tui làm chi? Hay ý cưng bảo người trộm Bát quái đồ là tui hả?”
Lý Trường yên lặng che mặt gật đầu.
Lý Tiếu suýt nữa bị hù chết, nhảy dựng tại chỗ: “Không phải chứ! Ông đừng dọa tôi, trước kia gan tôi lớn vậy sao?”
“... Thật ra tôi cũng là tàn hồn, ký ức cũng không đầy đủ, nhưng nhớ mang máng có nghe ai nói qua, thiên cơ là do Đạo Đức Thiên Tôn lấy khỏi mộ Phục Hy cho đời sau... Thiên cơ là Bát quái đồ, Đạo Đức Thiên Tôn thì không phải là ông sao?” Lý Trường tiếc nuối tuyên bố sự thật tàn khốc.
“Không liên quan đến tôi mà!” Khuôn mặt nhỏ của Lý Tiếu lập tức trắng bệch.
“Quả thật là không liên quan đến ông ta.” Phục Hy vốn đang nhìn Lý Tiếu, nghe Lý Trường nói vậy thì quay mặt lại, thản nhiên nói, “Ta không biết Thái Thượng Lão Quân, nhưng vẫn có chút ấn tượng với Đạo Đức Thiên Tôn, đó là một người phụ nữ.” Nếu tôn hiệu của hai người này bị lẫn lộn, vậy thì chắc lại là do chiêu trò của Đạo giáo khi tôn thổ thần lên làm mẫu để thay thế địa vị của Nữ Oa, đơn giản chỉ là muốn áp chế thần hồng hoang để dựng nên quyền uy của chính mình mà thôi.
Lý Tiếu trợn to mắt nói lắp: “Nữ nữ nữ...”
“Là phụ nữ!” Phục Hy tốt bụng hỗ trợ nói tiếp vào.
Lý Tiếu câm nín. Lý Trường sờ cằm suy tính: “Nếu nói thế, hình như theo trí nhớ của tôi thì đúng là từ thời Bắc Nguỵ mới bắt đầu gọi là lão Quân, còn trước Bắc Nguỵ thì gọi là Đạo Đức Thiên Tôn... Xin lỗi nha người anh em, oan cho ông rồi!”
Suýt chút nữa bất cẩn hại chết đồng đội, Lý Trường giải thích xong vội ho khan một tiếng chuyển đề tài khác, có chút xấu hổ nói tiếp: “Tóm lại, sau đó toàn bộ thiên đình rời đi, hiện giờ trên thế giới cũng chỉ còn dư lại pháp thân tàn hồn chư thần lưu lại. Nếu không biết gì, có khả năng sẽ mông lung sống hết quãng đời này, nhưng tôi lại cố tình thức tỉnh... Thật ra theo suy nghĩ của tôi, nếu tập hợp được chư thần tới ngăn cơn sóng dữ, tận thế chưa chắc đã xảy ra. Đáng tiếc, lúc trước thiên đình lại không nỡ dùng bản thân để lấp cái lỗ thủng tận thế này.”
Mà sở dĩ Lý Trường nhận nuôi Phong Tiểu Tiểu cũng chính bởi vì có chút ý đồ riêng. Trên người tổ thần có khả năng sáng thế và diệt thế, nói cách khác, Nữ Oa và Phục Hy cũng chính là nhân tố duy nhất có khả năng chuyển biến thiên cơ. Cho nên, cho dù cuối cùng đối phương thật sự xuất hiện vì thiên mệnh diệt thế, ông ta cũng muốn cứng rắn xoay chuyển nó sang con đường sáng thế... Hiện tại xem ra vẫn còn ổn, tuy rằng tính cách Phong Tiểu Tiểu thỉnh thoảng khiến Lý Trường sụp đổ, phá vỡ ảo tưởng của ông ta về tổ thần, nhưng ít ra đối phương vẫn chưa vặn vẹo đen tối đến mức muốn hủy diệt thế giới.
Xem ra mọi thứ vẫn là có khả năng chuyển biến theo chiều hướng tốt!
Lý Trường rất vui mừng, Nữ Oa không diệt thế, vậy tất nhiên Phục Hy yêu vợ cũng dễ nói chuyện. Nếu hai đại thần này không ra tay làm chuyện xấu mà còn tự nguyện hỗ trợ, đến lúc đó cho dù thật sự có thiên tai hay kiếp nạn lớn gì, tất cả đều có khả năng cứu vãn...
Phục Hy gõ gõ đầu ngón tay lên tay vịn sô pha, trầm ngâm suy tư trong chốc lát, nhíu mày: “Ta hiểu lý do của ông rồi, để cứu vớt tận thế cho nên cần tập hợp tất cả lực lượng hiện có bằng tất cả khả năng... Nhưng ta vẫn chưa hiểu vì sao ông lại nhận nuôi Nữ Oa.”
Tôn nghiêm là quan trọng nhất, chủ nhân sao lại có thể bị người hầu nhận nuôi? Đây là tư duy của Phục Hy.
Để kiếm độ thiện cảm mà cưng!... Lý Trường nghẹn hai búng máu ở cổ họng, suýt nữa thốt ra lời “phạm thượng”: “À thì... Thật ra lúc ấy tôi thấy Nữ Oa không cha không mẹ, cho nên...”
“Cho nên ngứa tay?” Lý Tiếu bổ sung.
Lý Trường lập tức trợn trắng mắt.
Phục Hy nhìn chằm chằm hai tên ngu ngốc, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng: “Bỏ đi, nể tình ngươi không đặc biệt bất kính với Nữ Oa, lúc trước phạm thượng là do lòng tốt gây nên, vậy thì bỏ đi.”
Nghe vậy, trong đầu Lý Trường liền hiện ra cảnh tượng trước kia chỉ vì muốn ép Phong Tiểu Tiểu thức tỉnh mà cầm dao đâm người ta... Còn cả lúc ông ta dùng phù triện lấy từ chỗ Lý Tiếu giục người ta biến thân làm nát quần trong bệnh viện... Đã thế còn bao nhiêu lần không chút khách khí nào mà quát tháo sai bảo qua điện thoại…
Lý Trường lẳng lặng toát mồ hôi.
Phục Hy đứng dậy, gật đầu tỏ ý xem như bỏ qua chuyện hôm nay, ngẩng đầu chỉ vào cái bát quái đồ nho nhỏ đang xoay tròn trong không khí: “Bát quái đồ đã hủy, nếu muốn xem lại thiên cơ, trừ phi ta cởi bỏ phong ấn... Nhưng theo lời ông nói, chuyện tận thế hẳn không phải là giả, sau khi phong ấn giải trừ cũng sẽ mang theo nhiều gông cùm xiềng xích, cho nên ta nghĩ không cần thiết. Nếu muốn cứu thế, vậy nhóm các ông nỗ lực nhiều hơn đi.”
Lý Trường suýt khóc, chẳng lẽ tổ thần ngài không “biểu hiện” chút gì đó sao? Ví dụ như cung cấp chút nhân lực vật lực pháp lực gì đó...
Phục Hy nói xong, tay động một cái, bát quái đồ bị vứt ra đầu ngón tay chợt phóng đại thành một con đường cao cỡ nửa người, anh tha đuôi rắn đi vào trước, hình như nghĩ tới điều gì, Phục Hy liền trở lại bỏ thêm một câu: “Đúng rồi, nhớ mang Tiểu Oa theo chơi cùng.” Nói xong liền tiến vào trong bát quái, trong nháy mắt biến mất trước mặt hai người.
Vì thế Lý Trường khóc thật rồi.
Xin ngài đó tổ thần, thế giới không phải món đồ chơi của ngài đâu, thế giới này vô tội mà!
***
Ngày hôm sau, khách sạn cung cấp miễn phí bữa sáng tự phục vụ, Phong Tiểu Tiểu hết sức chăm chỉ sáng sớm đã lao xuống nhà ăn, rồi sau đó lấy đầy một đĩa món ăn ưa thích, vừa ngồi vào chỗ liền nhìn thấy những người khác cũng đều đã xuống.
“Tiểu Tiểu!” Ánh mắt Khương Lễ lóe sáng chạy tới, “Cậu đang ăn sáng à? Có muốn mình lấy thêm ít chân giò hun khói gì đó cho cậu không?”
“Ừ, vậy cảm ơn.” Phong Tiểu Tiểu không từ chối, thuận tiện quay đầu hỏi Phục Hy vẫn yên lặng ngồi xuống bên cạnh mình: “Ngày hôm qua anh Hy nghỉ ngơi thế nào?”
“Cũng được.” Phục Hy cười cười.
Phong Tiểu Tiểu hoàn toàn không biết ngày hôm qua người nào đó rời đội đi làm chuyện gì, cô cười: “Nghỉ ngơi tốt là được, tôi còn tưởng có thể anh sẽ ở không quen cơ.”
Chưa đầy một lúc, Khương Lễ đã bưng một đĩa đầy ắp thịt trở lại, đẩy đến chỗ tay Phong Tiểu Tiểu bằng vẻ mặt đầy mong chờ được khen ngợi. Phong Tiểu Tiểu vừa nhìn liền cảm thấy lượng thịt này hơi quá đà, nhưng ngẫm lại trên bàn còn có ba gã đàn ông mà, hẳn là sẽ không đến mức bị bỏ thừa, vì thế cũng thản nhiên nhận lấy.
Từ lúc ngồi xuống đến giờ Dương Nghiên cứ ngáp liên tục, chỉ lấy một bát súp ngô sữa thêm miếng bánh mì nhỏ từ bàn gần nhất rồi không muốn nhúc nhích gì nữa. Hiện tại có thịt hun khói của Khương Lễ, Dương Nghiên không chút khách khí chọc một dĩa.
“Chờ Tiểu Tiểu ăn xong anh mới được ăn!” Khương Lễ vội che cái đĩa.
“Không sao, cô ấy ăn không hết.” Dương Nghiên lại ngáp một cái.
Phong Tiểu Tiểu tò mò nhìn Dương Nghiên: “Anh Nhị, nếu thật sự buồn ngủ thì cứ ngủ một lát đi, dù sao buổi sáng chúng ta cũng không có hoạt động gì, anh cần gì phải dậy sớm như vậy?”
Dương Nghiên cắn dĩa, lườm cô một cái: “Mấy người không có hoạt động nhưng tôi có... Người phụ nữ hôm qua sáng sớm đã gọi điện thoại đến, hỏi tôi có hứng thú đi hẹn hò với cô ta hay không.”
“Hẹn hò?”
“Ừ, con gái nước ngoài nhiệt tình thật.” Dương Nghiên mang vẻ mặt sụp đổ, “Tôi phát hiện vẫn là con gái phương Đông chúng ta hàm xúc hơn, người phụ nữ kia vốn muốn rủ tôi đi chạy thể dục buổi sáng với cô ta, nhưng tôi thật sự không dậy nổi, vì thế về sau lại đổi thành hẹn hò.”
Phong Tiểu Tiểu cũng cạn lời vài giây: “... Cô ta thật sự không coi anh là người ngoài nhỉ.”
Muốn Dương Nghiên chạy thể dục buổi sáng cùng? Cho dù là Hao Thiên khuyển cũng không có đãi ngộ này chứ nói gì là một con “mèo lông vàng”.
“Hết cách, vẫn phải đi thôi. Nói không chừng ngày hôm qua người ta đã gặp hai người Lý Trường rồi cũng nên, hôm nay tôi đi vừa lúc có thể xác định đối phương có tin tức về địa điểm giam giữ hay không.” Dương Nghiên liều mạng.
“Ừ, anh Nhị cố lên!”
Mọi người thì ở một bên thảo luận, Phục Hy lẳng lặng ăn cơm, trên mặt đầy vẻ dung túng mà nhìn Phong Tiểu Tiểu - quả nhiên chơi rất vui vẻ...
Bình luận facebook