• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (3 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-316

Chương 319: Xoay chuyển




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72509.png

Xem ảnh 2
72509_2.png
Một đứa trẻ không cha không mẹ, chỉ có một người cha nuôi vô trách nhiệm. Không dựa vào chính mình, Phong Tiểu Tiểu còn có thể dựa vào ai đây?



Sau khi lớn lên, Phong Tiểu Tiểu khôn khéo hào phóng bởi vì thế giới của người trưởng thành không cần tới dạng tính cách hận đời oán thế. Nhưng nếu khi còn nhỏ Phong Tiểu Tiểu cũng dễ tính như vậy, cô sẽ trở thành quả hồng mềm dễ bắt nạt, chỉ biết chịu đựng trong mắt đám trẻ con kia.



Bọn chúng hoàn toàn không hiểu được cái gì gọi là cảm thông khoan dung, lại càng không biết tán thưởng cái gọi là hòa nhã hay thấu tình đạt lý. Thế giới của chúng đơn giản tới mức gần như trần trụi, tao có mà mày không có, vậy thì tao có quyền chế giễu mày. Tao chế giễu mày mà mày không phản kháng, vậy nghĩa là tao có thể quá đáng hơn thế.



Nếu thỉnh thoảng có nghe thấy vài câu nhận xét bâng quơ của người lớn khi nói về những đứa trẻ khác, chúng tất nhiên sẽ có cảm giác ưu việt, cảm thấy mình hơn người.



Đặt biệt danh, cô lập khỏi tập thể... Lũ trẻ bị ảnh hưởng từ các bộ phim dẫn đến có cách suy nghĩ lệch lạc, muốn trải nghiệm cảm giác làm “anh hùng”. Trong đám trẻ cùng tuổi, những đứa trẻ cho dù bị bắt nạt thế nào cũng không cần sợ có người lớn ra mặt bảo vệ như Phong Tiểu Tiểu đương nhiên sẽ trở thành đối tượng thích hợp nhất để lũ trẻ “nâng tầm đẳng cấp” của mình. Nếu như cô không biết đánh trả, tình hình sẽ ngày càng tồi tệ... Điểm tàn nhẫn nhất trong luật pháp bảo vệ trẻ vị thành niên chính là, chỉ cần mày còn là trẻ con thì dù cho mày phạm phải lỗi lớn đến mức nào cũng vẫn sẽ được tha thứ.



Một từ “trẻ mồ côi” thôi, bên trong bao hàm trăm ngàn cảm xúc. Người ngoài hoàn toàn không thể hiểu được điều đó chỉ qua ba chữ khô khan bình thường ấy.



Thường ngày, quả thực Phong Tiểu Tiểu rất dễ tính, cô cứ hi hi ha ha suốt, dường như không so đo tính toán gì. Nhưng khi bạn tưởng rằng cô là quả hồng mềm muốn nắn thế nào thì nắn, có thể bạn sẽ phát hiện thực ra trong tim cô còn cất giấu những chiếc gai nhỏ xíu, cứng rắn mà sắc nhọn. Chỉ cần bạn không cẩn thận mà vượt quá giới hạn, những cái gai đó sẽ bất thình lình đâm bạn chảy máu.



Cứ nhìn lại khi Tất Ưu Ưu và Ngao Tiềm bị bắt cóc là biết, hoặc như lần này, cô nghe được “tin báo tử” của Hoàng Giam Ngôn...



Phong Tiểu Tiểu cười híp mắt, hiền hòa trưng cầu ý kiến của Bàn Cổ: “Bây giờ anh muốn ngoan ngoãn ở yên chỗ tôi hay muốn ngoan ngoãn đến thần đình?”



“... Tôi, tôi sẽ ở nhà cô.”



“Tốt lắm!” Phong Tiểu Tiểu ném Bàn Cổ ra một góc. Sau đó biểu cảm trên mặt cô thay đổi, vô cùng nhiệt tình niềm nở với cha mẹ của Hoàng Giam Ngôn: “Bác trai bác gái, hai bác cứ ngồi xuống đi ạ! Điền Tố đã kể lại mọi chuyện cho cháu nghe rồi. Muốn tạo ra thân thể khác cho anh Hoàng không có gì khó, nhưng cần chút thời gian. Nếu hai bác muốn giữ nguyên quan hệ ruột thịt, vậy đến lúc tạo thân thể hai bác cho cháu xin ít máu là được, coi như là sinh thêm một đứa con trai nữa...”



Bà Hoàng nghe cô nói mà mắt quay tròn như nhang muỗi. Bà nhìn bạn già nhà mình với ánh mắt xin trợ giúp.



Trong ánh mắt mong chờ của vợ, ông Hoàng vô thức lén nhìn cái đuôi rắn của Phong Tiểu Tiểu. Sau đó ông bình tĩnh chuyển mắt nhìn sang chỗ khác, ho khan một tiếng: “Cho hỏi cháu là?” Là thần tiên? Hay là yêu quái?



Ngay cả Tiên Ốc cũng xuất hiện rồi, thế giới này còn có chuyện gì là không có khả năng xảy ra nữa?



“Hàng tỉ tỉ năm về trước, cháu từng kiêm chức Nữ Oa, tuyệt đối là chuyên gia trong lĩnh vực tạo thân thể người. Bác trai cứ yên tâm đi ạ!” Phong Tiểu Tiểu vỗ ngực bảo đảm.



“Khụ...”



Ông Hoàng sặc một cái. Ông hoàn toàn không ngờ mình lại được gặp nhân vật có máu mặt như vậy.



Y Y bay về tiệm gốm trước mọi người. Cô biết bây giờ sẽ có khách đến, mọi người cần bàn bạc vài chuyện nên đã làm bữa khuya từ trước. Khi nãy cô vừa ở trong phòng bếp hâm nóng lại đồ ăn, bây giờ mới bưng ra: “Chị Phong lại ăn mì nào! Bác trai bác gái cũng ngồi xuống ăn một bát đi ạ, hình như hai bác vẫn chưa ăn gì.” Cô chào hỏi khách xong lại quay đầu lại, tiếp tục hỏi Phong Tiểu Tiểu: “Hôm nay phải tăng ca đúng không ạ? Vậy để em đến nhà kho chỗ anh em Nghê Nhân lấy vài bao đất mới đào đến đây. Chị cho em biết tỉ lệ pha đất là được.”



Từ khi người sống trong nhà ngày càng tăng lên, phòng có vẻ không còn đủ dùng nữa. Anh em Nghê Nhân - vật thí nghiệm mà trước đây Phong Tiểu Tiểu nặn, từ lâu đã bị Phong Tiểu Tiểu điều ra ngoại ô làm việc. Cô thuê một căn nhà ở đó làm nhà kho, hai anh em kia ngày đêm thay phiên nhau bảo vệ nhà kho hoặc đào đất, giúp tiệm gốm của Phong Tiểu Tiểu giảm bớt rất nhiều chi phí nguyên liệu... Dù sao, muốn nuôi sống đám vô công rồi nghề ăn chùa uống chùa ở nhà cô cũng không dễ dàng gì, đó là chưa kể đến phần lớn bọn họ còn không có công việc tử tế.



“Cũng được.” Phong Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ. Buổi tối muốn ra ngoài mà không bị người khác nhìn thấy thì chỉ có thể dùng đường hàng không. Hơn nữa, Y Y là người có tốc độ di chuyển nhanh nhất trong cả tiệm gốm, để cô bé đến đó là thích hợp nhất. “Lần trước khi tạo lại thân thể cho Vương Vi, chị nhớ mình đã viết tỉ lệ pha đất ra rồi. Em vào phòng chị tìm thử xem tờ giấy viết tỉ lệ đó còn không!”



“Vâng ạ!” Y Y đặt bát mì xuống, đi lên lầu.



Phong Tiểu Tiểu đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, cô nói với thêm một câu: “Tỉ lệ mỡ và cơ thịt hơi thay đổi một chút nha! Chị sợ không cẩn thận lại nặn thêm cho con trai hai bác một đôi 36C thì hỏng... Nếu em không dám chắc thì cứ mang cả hai loại đó về đây nhiều nhiều một tí!”



“Em biết rồi. Chị yên tâm đi!” Y Y không quay đầu lại, chạy vào trong phòng tìm bản ghi chép tỉ lệ pha đất.



“...” Ông bà Hoàng lại phải chịu sự kích thích nặng nề, nhất thời không biết mình nên tiếp lời thế nào.



“Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?” Phong Tiểu Tiểu quay người lại, tiếp tục nói chuyện với hai người: “À, phải rồi. Cơ thể con trai hai bác cần trộn thêm ít máu vào... Hai bác yên tâm, bây giờ độ thuần thục kỹ năng này của cháu cao hơn so với lần đầu làm nhiều. Chắc chắn sẽ nặn giúp anh Hoàng nhà mình một cơ thể có vóc dáng theo tỉ lệ vàng luôn.”



“Ừ...” Ông Hoàng hơi ngập ngừng một lát, “Vậy thì cảm ơn cháu rất nhiều! Không biết là hai bác phải trả công cho cháu thế nào nhỉ?”



Phong Tiểu Tiểu không hiểu gì, ngẩn người: “Trả công ạ?”



“Đúng vậy. Cháu cứ việc nói đi!” Ông Hoàng thận trọng gật đầu.



Trên ti vi lúc nào cũng có tình tiết thế này mà. Ký khế ước với thần ma để thực hiện được ước nguyện, sau khi đưa ra lời cầu xin của mình thì phải trả giá bằng một thứ nào đó, ví dụ như linh hồn, trái tim... À quên, đọc nhầm kịch bản. Đây là thần tiên mà.



Vậy thì ông phải cắt đứt thất tình lục dục, đi theo hầu hạ người ta? Hay là sửa đường xây cầu, cả đời phải gặm củ cải qua ngày?



Ông Hoàng đang chuẩn bị sẵn công tác giác ngộ, tưởng tượng đến cảnh tương lai phải tu hành gian khổ. Nhưng, có vẻ đến giờ Phong Tiểu Tiểu mới hiểu được ý của ông: “Cũng đúng nhỉ. Chuyện này cũng có thể coi là công việc... Vậy thế này đi, trong cửa hàng có bảng niêm yết giá, yêu cầu chủ cửa hàng, cũng chính là cháu tự tay làm thì giá quy định là ba trăm. Dựa theo độ lớn nhỏ và yêu cầu chất lượng, giá cao nhất là ba nghìn tệ.”



“... Ba nghìn?” Ông Hoàng yên lặng một hồi rồi mới không thể tin được mà cao giọng hỏi lại.



“Đắt ạ?” Phong Tiểu Tiểu sờ cằm, có chút khó xử, “Thời gian trước anh Hoàng ăn nhờ ở đậu nhà cháu, cháu đã không lấy tiền rồi... Vậy được, dù sao chúng ta cũng là người quen, cháu giảm giá cho mọi người 20%, thế nào ạ? Không thể thấp hơn nữa đâu.”



Phong Tiểu Tiểu vung tay lên với thái độ vô cùng kiên quyết. Bàn Cổ ngồi bên cạnh thiếu điều che mặt lại.



Ngay cả tên ngốc như hắn... Không đúng, ngay cả người không quan tâm đến quy định của thế giới phàm trần như hắn cũng nghe hiểu ý của người ta. Người ta đang thấy giá cô đưa ra quá rẻ, không khác gì đi đường vấp ngay phải cục vàng.



Thực ra không phải Phong Tiểu Tiểu không hiểu ý người ta thật, cô chỉ đang giả ngu thôi.



Tính đúng ra thì mặc dù chuyện này không phải lỗi do Bàn Cổ, nhưng dù sao hắn cũng đã khoanh tay thờ ơ nhìn mọi việc diễn ra, còn là người được lợi cuối cùng. Đối mặt với cha mẹ của Hoàng Giam Ngôn, những người đang yên đang lành lại mất đi con trai, để Bàn Cổ được làm ngư ông đắc lợi, xét về lý, bọn họ trước sau đều ở thế yếu. Thế nào đi nữa thì Bàn Cổ vẫn là bạn thanh mai trúc mã với cô từ thời hỗn độn, đánh thì đánh, nhưng cuối cùng vẫn phải giúp hắn trả lại... Đậu mèo! Sao mình lại có thể hào phóng, thân thiện, hiền dịu, nết na như vậy chứ?



“...” Đôi môi ông Hoàng run rẩy, ông muốn mượn điện thoại của Phong Tiểu Tiểu mà lại không thốt lên lời. Mặc dù nhà đã bị nổ không còn nữa, nhưng số tài khoản ngân hàng thì ông vẫn còn nhớ rõ. Ông chuyển khoản online một cái, tất cả đã xử lý xong.



Ông chuyển 2400 tệ sang tài khoản của Phong Tiểu Tiểu. Sau đó thấy cô gái tự nhận là Nữ Oa kia đúng thật không có yêu cầu gì khác nữa, ông bà Hoàng đều cảm thấy mình như đang nằm mơ.



Lát sau, Y Y tìm được tờ giấy ghi tỉ lệ pha đất, cô biến thành Tinh Vệ bay vút lên trời ngay trong sân. Hai ông bà chịu quá nhiều kích thích nên đã hoàn toàn chết lặng, bèn quay vào ăn tiếp bát mì dang dở... Chẹp, nước dùng nấu rất ngon, chắc chắn đã được hầm hơn hai tiếng.



Hai ông bà ăn xong thì Y Y cũng mang đất về. Tiếp theo, hai người nhỏ máu vào đất. Lại lăn qua lộn lại một vòng, nhìn đồng hồ thì chỉ còn hai tiếng nữa là đến giờ mở cửa tiệm.



Trong vòng hai tiếng đồng hồ này, cần hướng dẫn Bàn Cổ viết bản kiểm điểm + báo cáo công tác, viết xong thì còn cần giám sát hắn đến nhận lỗi với anh Vũ, thái độ nhất định phải mềm mỏng... Phong Tiểu Tiểu ngồi tính toán, cho dù bây giờ cô lập tức bắt đầu nặn người thì chắc chắn cũng không còn đủ thời gian. Thế nên cô nói rõ tình hình cho hai ông bà nhà họ Hoàng để bọn họ yên tâm, sắp xếp phòng ngủ cho hai người nghỉ ngơi, rồi mở một gian DIY nhỏ ra và bỏ đống bùn đã trộn xong vào đó. Cuối cùng, cô ngáp một cái, cả người mệt rũ rượi dẫn Bàn Cổ lên tầng hai... Mợ nó chứ! Sao chẳng có ai phát tiền lương tăng ca cho mình vậy?



“Cô bảo bản... bảo tôi viết bản kiểm điểm?” Bàn Cổ kinh ngạc nhìn Phong Tiểu Tiểu, rồi lại quay người nhìn giấy bút trên bàn, sau cùng hắn sôi máu đập bàn: “Nữ Oa! Cô đừng có khinh người quá đáng!”



“Nếu như tôi có thể bắt chước nét chữ của anh thì tôi đã giúp anh viết lâu rồi. Anh nghĩ tôi thích ngồi đây xem anh viết bản kiểm điểm chắc?” Phong Tiểu Tiểu bê máy tính xách tay đến, lên mạng tìm bản mẫu, cũng thuận miệng mệt mỏi nói: “Chắc anh viết được theo nét chữ của Hoàng Giam Ngôn chứ hả? Dù sao cách đưa tay viết chữ thế nào cũng đã trở thành bản năng của cơ thể, nhưng nhớ kỹ đừng viết thành chữ Giáp Cốt đó... À quên, kiếp trước, khi anh còn sống đã có chữ Giáp Cốt chưa?”



“Đương nhiên còn chưa có. Kiểu chữ đó tôi... Hừ! Chuyện chúng ta đang nói không phải chuyện này.” Bàn Cổ giận tím mặt, “Nói tóm lại, viết kiểm điểm rất mất mặt, tôi tuyệt đối sẽ không viết!”



Thực sự là Phong Tiểu Tiểu không còn sức lực nói lý với cái tay trẻ trâu này nữa. Cô ngừng lại một lúc, dứt khoát quay khuôn mặt vô cảm sang, vẫy chóp đuôi đe dọa: “Viết hay không viết, nói một lời?”



Bàn Cổ im lặng một giây, tầm mắt hơi di chuyển, dũng cảm nhìn chiếc đuôi rắn trắng kia rồi lại nhìn mặt Phong Tiểu Tiểu. Hắn vô cùng khí phách, kiên trì với lựa chọn của mình: “Mặc cho cô có đe dọa thế nào đi nữa, tôi tuyệt đối sẽ không viết bản kiểm điểm này!”



Ai dô, không có tác dụng à?



Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc một lát. Cô không dùng vũ lực đe dọa hắn nữa, chỉ gật đầu rất dễ nói chuyện. Phong Tiểu Tiểu gập máy tính lại, đứng dậy: “Vậy giờ tôi đi nói với anh Hy là anh sàm sỡ tôi...”



“Chờ một chút! Cô đứng lại!!!” Bàn Cổ hoảng hồn, nhanh chân bổ nhào qua giữ chặt tay Phong Tiểu Tiểu. Hắn vô cùng căm phẫn chỉ trích hành động không hề biết xấu hổ này của Phong Tiểu Tiểu: “Sao cô có thể mặt dày ăn nói lung tung như vậy hả?”



“Cá nhân tôi thích gọi hành động này là xử trí linh hoạt theo hoàn cảnh hơn.” Phong Tiểu Tiểu xoay người, hỏi lần cuối: “Viết hay không?”



“Tôi...” Đứng dưới mái hiên nhà người ta thì không thể không cúi đầu. Bàn Cổ nghiến răng nghiến lợi, rốt cuộc cũng chịu thua trước cường quyền. Hắn rưng rưng nước mắt mà đồng ý: “Tôi viết!!!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom