Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-30
Chương 30: Gặp lại
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hộ chiếu?
Hai kẻ bình dân như Phong Tiểu Tiểu và Lý Tiếu tỏ vẻ, thứ cao cấp như vậy cũng đâu phải thứ thường dùng như thẻ căn cước, vì vậy ngăn kéo trong nhà tuyệt đối thích hợp để cất hơn nhiều so với túi áo, sao mình có thể mang theo?
Mà đại gia Dương Nghiên thì tỏ vẻ, thứ đồ tầm thường như vậy, ông đây không cần mang. Bình thường, nếu không phải bị đám người các ngươi và lũ quỷ kia liên lụy thì ông đây đều ngồi máy bay tư nhân. Còn về phần mấy thứ linh linh lặt vặt khác, nếu còn cần thiếu gia đây tự sắp xếp thì còn cần giúp việc để làm gì?
Vì thế, một đám nhập cảnh phi pháp đối đang mặt với thế giới xa lạ không hẹn mà cùng rơi lệ đầy mặt...
“Anh đưa em đi cưỡi mây.” Phục Hy nói với Phong Tiểu Tiểu.
Lý Tiếu khóc: “Anh Hy, tôi và anh Nhị thì sao?!”
“...”
“Ít nhất cũng nên giúp một tay chứ anh Hy!”
“...”
Một lần được trải nghiệm cảm giác bị vận chuyển thật sự đã khiến Lý Tiếu cảm thấy tổn thương sâu sắc. Cẩn thận nghĩ vậy, Lý Tiếu cũng hiểu được về sau ít dùng hoa thủy tiên thì tốt hơn.
Cho dù mang theo hộ chiếu thì mình cũng không có ghi chép xuất cảnh, vậy đột nhiên mua vé máy bay trở về từ nước ngoài... Đây quả thực chính là tự mời cơ quan chức năng tới điều tra còn gì.
May mà có quen thần bản xứ, vậy là ông ta lập tức liên lạc các anh em minh giới, ép đối phương tới Olympus báo tin, mượn chiến xa thái dương của Apollo, cuối cùng cả đám cũng thuận lợi trở lại nhà mình.
Đương nhiên, kế hoạch mang theo người cưỡi mây của Phục Hy cũng bởi vậy mà “ngâm nước nóng”, vì thế kẻ luôn lấy việc giúp người làm niềm vui - Apollo hết sức vô tội bị trừng mắt suốt dọc đường đi...
Y Y căn bản không biết chuyện xảy ra ở sân sau, từ lúc Ganymede bị mang đi đến lúc mọi người trở về, cả quá trình xảy ra không quá bốn giờ, cũng tương đương với thời gian đi làm của một buổi chiều. Hôm nay khách đến tiệm gốm cũng không nhiều, nhưng vì đón năm mới, những thủ tục kết toán và việc vặt cộng lại cũng đủ để chiếm dụng phần lớn thời gian làm việc của cô nhóc.
Cho nên khi Y Y đóng cửa tiệm và trở lại sân sau, liền phát hiện Lý Tiếu và Dương Nghiên đang chỉ huy nhóm hoa yêu sửa sang lại vườn hoa, trải đường nhỏ và dựng biển báo. Cô nhóc tò mò hỏi một câu cũng là chuyện dễ hiểu: “Sao lại nhiều thủy tiên như vậy? Em nhớ lúc sáng sân sau vẫn còn rất trống trải mà.”
Lý Tiếu vô cùng đau khổ nhìn Y Y: “... Một lời khó nói hết.”
Dương Nghiên cười nhạo: “Khó nói hết cái rắm, ai bảo ông mang đồ lung tung vào đây... Ờ, hoa gì kia ơi, giẫm đá cuội sít nhau một chút, tuyệt đối không được để bùn đất lộ ra, miễn cho về sau lại có cái mầm mống yêu ma quỷ quái gì rơi vào.”
Lý Tiếu ai oán nhìn Dương Nghiên một cái, khiêng biển báo vừa mới làm ra tới chỗ trống.
Y Y nghe vậy vô cùng tò mò, rất dũng cảm theo đuôi đối phương để moi được tin tức: “Hạt giống gì vậy, hạt giống gì vậy? Sao mọi người còn làm hàng rào trong sân nhà mình vậy, trên tấm biển này viết cái gì thế?!”
Dựng biển báo xong, Lý Tiếu lấy một cây bút viết quảng cáo từ túi áo ra, đang định viết thì Dương Nghiên từ phía xa nói vọng lại: “Viết là ‘Kẻ nào hái thủy tiên kẻ đó chết’ đi.”
Lý Tiếu tự biết đuối lý, vì thế vẫn luôn duy trì thái độ vô cùng khiêm tốn, nhưng lúc này đã không nhịn nổi nữa rồi, buồn bực quay đầu lại và hét: “Có cần quá đáng vậy không!” Hét xong quay đầu lại, viết một nét đầy mạnh mẽ lên tấm biển báo -
kẻ hái thủy tiên sẽ rơi vào địa ngục!
“...” Y Y liền cạn lời, câu này thì khác gì với câu Dương Nghiên vừa nói?
Thật ra khác nhau rất nhiều, câu của Dương Nghiên là lời uy hiếp, còn câu của Lý Tiếu là nói đúng sự thật...
Y Y nhìn trái nhìn phải, càng mơ hồ hơn: “Chẳng lẽ thủy tiên này có bí mật gì?”
Lời vừa nói ra, Phong Tiểu Tiểu từ trong phòng đi ra: “Y Y? Tan tầm không trở lại còn ở đây nhìn gì đấy? Mau tới đây, Atlantis đến rồi, chúng ta dựa theo bản đồ để sắp xếp chút đi!”
Phụ nữ luôn rất nhiệt tình với những việc trang hoàng và thiết kế. Ví dụ như ở nhà mới của mình, từ những chuyện nhỏ nhặt như một cái đệm sô pha đáng yêu, đến chuyện lớn hơn như một bộ bàn nước, bọn họ đều muốn nhúng một chân, hưởng thụ niềm vui sướng trong quá trình mua sắm và sắp xếp.
Bình thường trong lúc vui vẻ, rất ít cô gái sẽ nghĩ tới việc sau này phải xử lý, dọn dẹp hậu quả như thế nào, ví như như nếu để sô pha lười đáng yêu ấm áp trên mặt đất, thì ít nhất mỗi ngày đều cần lau dọn sàn nhà. Cách một hai tuần, sô-pha cọ qua cọ lại trên mặt đất cần phải đem ra phơi nắng một lần.
Nhưng may mà, thiết kế một thành phố sẽ không phải băn khoăn những chuyện như vậy.
Y Y vô cùng vui vẻ bỏ lại Dương Nghiên và Lý Tiếu mà nhào vào phòng, bị Phong Tiểu Tiểu kéo luôn vào cửa lớn của thần đình.
Phía sau cửa là một khoảng không, nhưng không tối tắm, mà đem đến một cảm giác mờ mịt, ánh sáng không biết hắt ra từ đâu, trong khoảng không vô tận, chỉ có một khối lục địa rất lớn trôi nổi dưới chân Y Y, kéo dài không dứt, gần như không nhìn thấy điểm cuối.
Y Y vừa bước qua cửa lớn bỗng đứng ở trên trời cao, theo phản xạ có điều kiện vội bắt lấy Phong Tiểu Tiểu để duy trì cân bằng, nhưng chờ cô nhóc hoàn hồn lại mới phát hiện, cho dù dưới chân là khoảng không, nhưng mà mình cũng không cảm nhận được trọng lực, càng không có khả năng xuất hiện bi kịch giẫm phải khoảng không mà bị ngã.
Phong Tiểu Tiểu thì có vẻ tốt hơn chút cho với Y Y còn kinh hãi chưa kịp định thần lại, có lẽ là bởi vì vừa rồi đã thích ứng, nhưng tay còn lại của cô vẫn ôm chặt cánh tay của Phục Hy, rõ ràng là trong tiềm thức cũng không phải không vấn đề gì như bề ngoài.
“Nhìn thấy không, phía dưới chính là Atlantis.” Phong Tiểu Tiểu rất vui vẻ khoe với Y Y, “Chỉ lấy lại một bộ phận khu vực quanh chủ thể, mối nối lục địa vốn có đã bị xói mòn một phần vì bề mặt trái đất vận động tách rời mà, cho nên nghe nói hiện tại chỉ có hơn 4 triệu ki-lô-mét vuông... Ừm, tương đương với nửa diện tích Trung Quốc.”
“Oa...” Nhà quê Y Y kêu lên đầy cảm thán.
“Anh Hy, bản đồ!” Phong Tiểu Tiểu hài lòng vừa nâng cằm. Hết cách rồi, đây không phải là cao ngạo, mà chủ yếu là hai tay đều không rảnh, một tay bị người ta nắm, một tay thì đi nắm người ta mất rồi...
Phục Hy cười nhẹ đều cưng chiều, vung tay lên, hình chiếu một tấm bản đồ vô cùng lớn hiện ra giữa không trung, từ địa hình đến san hô đều chính xác như thật, cứ như là quay phim vậy.
“Mới đào ra từ trong biển sâu, còn chưa kịp sửa lại, trước tiên chúng ta điều chỉnh bố cục đã, sau đó sẽ sắp xếp san hô trên mặt đất và kiến trúc.” Phong Tiểu Tiểu hưng phấn chơi xây dựng thành thị.
Tất cả quy luật trong không gian con đều do chủ thần đặt ra, dời núi lấp biển chỉ là chuyện nhỏ, lên trời xuống đất cũng chỉ cần có quyền hạn thì đều không thành vấn đề, Phong Tiểu Tiểu còn chưa biết mình đã được Phục Hy cướp ra khỏi tay thiên đạo, xét từ mặt pháp luật mà nói cô vẫn chưa lập gia đình, nhưng nếu xét về quy luật hỗn độn mà nói... Thật ra thì không nói mọi người cũng hiểu rồi.
“Đào ra từ trong biển?” Ngược lại, Y Y thấy buồn rầu từ một góc độ, “Khối đất lớn như vậy mà còn không thể lấp được biển sao?”
“...” Từ góc độ hiện thực mà nói, chỉ cần lượng nước biển cố định của toàn bộ tinh cầu không thay đổi thì cái gọi là lấp biển chẳng qua cũng chỉ là dùng đất xua một đám nước biển từ chỗ này đến chỗ khác thấp hơn thôi...
Cô nói, phải có mây mù và ánh bình minh, mặt trời mọc thì mặt trăng lặn.
Cô nói, phải có mưa gió sấm chớp, bốn mùa thay đổi.
Cô nói phải có sinh linh vạn vật, linh trưởng đứng đầu thống trị thế giới.
***
Lúc đầu còn có thể hưng phấn nói chen vào mấy câu, ví dụ như dời tòa thành trì này tới chỗ nào, phiến san hô kia để ở đâu thì đẹp, nhưng dần dần, cái cô nhóc có thể nói chen vào càng ngày càng ít, cuối cùng không nói nữa.
Dường như Y Y đã cảm thấy có gì đó khác lạ.
Mà hình như Phong Tiểu Tiểu thì từ lúc đầu hưng phấn bây giờ đã rơi vào một trạng thái huyền diệu. Lúc đầu chỉ là đưa ý kiến để Phục Hy ra tay thay đổi bố cục đất đai, nhưng khi cô càng ngày càng ham thích với việc sắp xếp không gian thế giới này, trong lúc vô tình vung tay lên, lại bắt đầu tự mình tiếp nhận công việc của chúa sáng thế.
Phục Hy im lặng dừng tay, nghiêng người lẳng lặng rút cánh tay của mình về và ung dung lui sang một bên, chuyên chú nhìn Phong Tiểu Tiểu mang theo Y Y lướt về phía trước. Mãi đến khi Y Y cũng phát hiện ra điều này, cô nàn mới luống cuống xoay đầu lại, chần chừ rồi cũng lui sang một bên.
Atlantis lơ lửng trong không gian lần lượt được thay đổi, sau khi tác ra mấy lần thì lục địa lại hợp lại, hình dạng vừa quen thuộc vừa xa lạ hiện ra.
Ngoại trừ kiến trúc nước ngoài rõ ràng trên mặt đất ra, quả thực nơi này chính là đại lục hồng hoang thứ hai.
Sau lần di chuyển cuối cùng, lục địa dần bình ổn sau dư chấn, Phong Tiểu Tiểu đứng lơ lửng phía trước hai người đã lộ ra đuôi rắn trắng từ lúc nào, cô dừng tất cả động tác trong tay, ngơ ngác cúi đầu, có vẻ như là nhìn lục địa dưới chân, không biết đang nghĩ gì.
Hơn nửa ngày sau, rốt cuộc Y Y không nhịn được mà động đậy một cách cứng ngắc, vừa há mồm định nói gì đó thì Phục Hy đột nhiên lên tiếng: “Nữ Oa?”
Phong Tiểu Tiểu quay người lại, uy áp quanh người tỏa ra càng càng dày hơn trước vài phần, biểu cảm trên mặt cũng hơi mê mang, nghiêm túc nhìn chằm chằm Phục Hy nhìn một hồi lâu, mới chần chừ mở miệng xác nhận: “... Anh Hy?!”
Đuôi rắn màu xnah của Phục Hy hiện ra, quấn lấy cái đuôi màu trắng cái kia, giống như vợ chồng già thong thả nắm tay nhau ra ngoài đi dạo, giống như động tác này anh đã làm ngàn vạn lần.
Anh lướt qua hư không, cúi mặt, đặt trán lên trán đối phương: “Nhớ ra rồi sao?”
“...”
Cô cũng không “nhớ ra” được gì, thậm chí ngay cả một chút ký ức vỡ vụn cũng không nhớ được.
Nhưng mà ngay vừa rồi, hình như cô “ý thức” được gì đó.
Phong Tiểu Tiểu mấp máy môi, đầu óc cô trống rỗng, nhưng theo bản năng lại cảm thấy hiện tại mình nên nói một câu “Xin lỗi...”
Phục Hy mở mắt, sau đó có vẻ có chút hiểu ra liền thở dài một tiếng, lại rũ mi mắt, nhẹ nhàng dán môi lên giữa trán Phong Tiểu Tiểu: “Không sao.”
Tuy rằng em đã quên mất ngàn năm vạn năm, nhưng không cần phải nói xin lỗi với anh.
Bởi vì cho tới bây giờ, điều anh cần không phải là cái này...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hai kẻ bình dân như Phong Tiểu Tiểu và Lý Tiếu tỏ vẻ, thứ cao cấp như vậy cũng đâu phải thứ thường dùng như thẻ căn cước, vì vậy ngăn kéo trong nhà tuyệt đối thích hợp để cất hơn nhiều so với túi áo, sao mình có thể mang theo?
Mà đại gia Dương Nghiên thì tỏ vẻ, thứ đồ tầm thường như vậy, ông đây không cần mang. Bình thường, nếu không phải bị đám người các ngươi và lũ quỷ kia liên lụy thì ông đây đều ngồi máy bay tư nhân. Còn về phần mấy thứ linh linh lặt vặt khác, nếu còn cần thiếu gia đây tự sắp xếp thì còn cần giúp việc để làm gì?
Vì thế, một đám nhập cảnh phi pháp đối đang mặt với thế giới xa lạ không hẹn mà cùng rơi lệ đầy mặt...
“Anh đưa em đi cưỡi mây.” Phục Hy nói với Phong Tiểu Tiểu.
Lý Tiếu khóc: “Anh Hy, tôi và anh Nhị thì sao?!”
“...”
“Ít nhất cũng nên giúp một tay chứ anh Hy!”
“...”
Một lần được trải nghiệm cảm giác bị vận chuyển thật sự đã khiến Lý Tiếu cảm thấy tổn thương sâu sắc. Cẩn thận nghĩ vậy, Lý Tiếu cũng hiểu được về sau ít dùng hoa thủy tiên thì tốt hơn.
Cho dù mang theo hộ chiếu thì mình cũng không có ghi chép xuất cảnh, vậy đột nhiên mua vé máy bay trở về từ nước ngoài... Đây quả thực chính là tự mời cơ quan chức năng tới điều tra còn gì.
May mà có quen thần bản xứ, vậy là ông ta lập tức liên lạc các anh em minh giới, ép đối phương tới Olympus báo tin, mượn chiến xa thái dương của Apollo, cuối cùng cả đám cũng thuận lợi trở lại nhà mình.
Đương nhiên, kế hoạch mang theo người cưỡi mây của Phục Hy cũng bởi vậy mà “ngâm nước nóng”, vì thế kẻ luôn lấy việc giúp người làm niềm vui - Apollo hết sức vô tội bị trừng mắt suốt dọc đường đi...
Y Y căn bản không biết chuyện xảy ra ở sân sau, từ lúc Ganymede bị mang đi đến lúc mọi người trở về, cả quá trình xảy ra không quá bốn giờ, cũng tương đương với thời gian đi làm của một buổi chiều. Hôm nay khách đến tiệm gốm cũng không nhiều, nhưng vì đón năm mới, những thủ tục kết toán và việc vặt cộng lại cũng đủ để chiếm dụng phần lớn thời gian làm việc của cô nhóc.
Cho nên khi Y Y đóng cửa tiệm và trở lại sân sau, liền phát hiện Lý Tiếu và Dương Nghiên đang chỉ huy nhóm hoa yêu sửa sang lại vườn hoa, trải đường nhỏ và dựng biển báo. Cô nhóc tò mò hỏi một câu cũng là chuyện dễ hiểu: “Sao lại nhiều thủy tiên như vậy? Em nhớ lúc sáng sân sau vẫn còn rất trống trải mà.”
Lý Tiếu vô cùng đau khổ nhìn Y Y: “... Một lời khó nói hết.”
Dương Nghiên cười nhạo: “Khó nói hết cái rắm, ai bảo ông mang đồ lung tung vào đây... Ờ, hoa gì kia ơi, giẫm đá cuội sít nhau một chút, tuyệt đối không được để bùn đất lộ ra, miễn cho về sau lại có cái mầm mống yêu ma quỷ quái gì rơi vào.”
Lý Tiếu ai oán nhìn Dương Nghiên một cái, khiêng biển báo vừa mới làm ra tới chỗ trống.
Y Y nghe vậy vô cùng tò mò, rất dũng cảm theo đuôi đối phương để moi được tin tức: “Hạt giống gì vậy, hạt giống gì vậy? Sao mọi người còn làm hàng rào trong sân nhà mình vậy, trên tấm biển này viết cái gì thế?!”
Dựng biển báo xong, Lý Tiếu lấy một cây bút viết quảng cáo từ túi áo ra, đang định viết thì Dương Nghiên từ phía xa nói vọng lại: “Viết là ‘Kẻ nào hái thủy tiên kẻ đó chết’ đi.”
Lý Tiếu tự biết đuối lý, vì thế vẫn luôn duy trì thái độ vô cùng khiêm tốn, nhưng lúc này đã không nhịn nổi nữa rồi, buồn bực quay đầu lại và hét: “Có cần quá đáng vậy không!” Hét xong quay đầu lại, viết một nét đầy mạnh mẽ lên tấm biển báo -
kẻ hái thủy tiên sẽ rơi vào địa ngục!
“...” Y Y liền cạn lời, câu này thì khác gì với câu Dương Nghiên vừa nói?
Thật ra khác nhau rất nhiều, câu của Dương Nghiên là lời uy hiếp, còn câu của Lý Tiếu là nói đúng sự thật...
Y Y nhìn trái nhìn phải, càng mơ hồ hơn: “Chẳng lẽ thủy tiên này có bí mật gì?”
Lời vừa nói ra, Phong Tiểu Tiểu từ trong phòng đi ra: “Y Y? Tan tầm không trở lại còn ở đây nhìn gì đấy? Mau tới đây, Atlantis đến rồi, chúng ta dựa theo bản đồ để sắp xếp chút đi!”
Phụ nữ luôn rất nhiệt tình với những việc trang hoàng và thiết kế. Ví dụ như ở nhà mới của mình, từ những chuyện nhỏ nhặt như một cái đệm sô pha đáng yêu, đến chuyện lớn hơn như một bộ bàn nước, bọn họ đều muốn nhúng một chân, hưởng thụ niềm vui sướng trong quá trình mua sắm và sắp xếp.
Bình thường trong lúc vui vẻ, rất ít cô gái sẽ nghĩ tới việc sau này phải xử lý, dọn dẹp hậu quả như thế nào, ví như như nếu để sô pha lười đáng yêu ấm áp trên mặt đất, thì ít nhất mỗi ngày đều cần lau dọn sàn nhà. Cách một hai tuần, sô-pha cọ qua cọ lại trên mặt đất cần phải đem ra phơi nắng một lần.
Nhưng may mà, thiết kế một thành phố sẽ không phải băn khoăn những chuyện như vậy.
Y Y vô cùng vui vẻ bỏ lại Dương Nghiên và Lý Tiếu mà nhào vào phòng, bị Phong Tiểu Tiểu kéo luôn vào cửa lớn của thần đình.
Phía sau cửa là một khoảng không, nhưng không tối tắm, mà đem đến một cảm giác mờ mịt, ánh sáng không biết hắt ra từ đâu, trong khoảng không vô tận, chỉ có một khối lục địa rất lớn trôi nổi dưới chân Y Y, kéo dài không dứt, gần như không nhìn thấy điểm cuối.
Y Y vừa bước qua cửa lớn bỗng đứng ở trên trời cao, theo phản xạ có điều kiện vội bắt lấy Phong Tiểu Tiểu để duy trì cân bằng, nhưng chờ cô nhóc hoàn hồn lại mới phát hiện, cho dù dưới chân là khoảng không, nhưng mà mình cũng không cảm nhận được trọng lực, càng không có khả năng xuất hiện bi kịch giẫm phải khoảng không mà bị ngã.
Phong Tiểu Tiểu thì có vẻ tốt hơn chút cho với Y Y còn kinh hãi chưa kịp định thần lại, có lẽ là bởi vì vừa rồi đã thích ứng, nhưng tay còn lại của cô vẫn ôm chặt cánh tay của Phục Hy, rõ ràng là trong tiềm thức cũng không phải không vấn đề gì như bề ngoài.
“Nhìn thấy không, phía dưới chính là Atlantis.” Phong Tiểu Tiểu rất vui vẻ khoe với Y Y, “Chỉ lấy lại một bộ phận khu vực quanh chủ thể, mối nối lục địa vốn có đã bị xói mòn một phần vì bề mặt trái đất vận động tách rời mà, cho nên nghe nói hiện tại chỉ có hơn 4 triệu ki-lô-mét vuông... Ừm, tương đương với nửa diện tích Trung Quốc.”
“Oa...” Nhà quê Y Y kêu lên đầy cảm thán.
“Anh Hy, bản đồ!” Phong Tiểu Tiểu hài lòng vừa nâng cằm. Hết cách rồi, đây không phải là cao ngạo, mà chủ yếu là hai tay đều không rảnh, một tay bị người ta nắm, một tay thì đi nắm người ta mất rồi...
Phục Hy cười nhẹ đều cưng chiều, vung tay lên, hình chiếu một tấm bản đồ vô cùng lớn hiện ra giữa không trung, từ địa hình đến san hô đều chính xác như thật, cứ như là quay phim vậy.
“Mới đào ra từ trong biển sâu, còn chưa kịp sửa lại, trước tiên chúng ta điều chỉnh bố cục đã, sau đó sẽ sắp xếp san hô trên mặt đất và kiến trúc.” Phong Tiểu Tiểu hưng phấn chơi xây dựng thành thị.
Tất cả quy luật trong không gian con đều do chủ thần đặt ra, dời núi lấp biển chỉ là chuyện nhỏ, lên trời xuống đất cũng chỉ cần có quyền hạn thì đều không thành vấn đề, Phong Tiểu Tiểu còn chưa biết mình đã được Phục Hy cướp ra khỏi tay thiên đạo, xét từ mặt pháp luật mà nói cô vẫn chưa lập gia đình, nhưng nếu xét về quy luật hỗn độn mà nói... Thật ra thì không nói mọi người cũng hiểu rồi.
“Đào ra từ trong biển?” Ngược lại, Y Y thấy buồn rầu từ một góc độ, “Khối đất lớn như vậy mà còn không thể lấp được biển sao?”
“...” Từ góc độ hiện thực mà nói, chỉ cần lượng nước biển cố định của toàn bộ tinh cầu không thay đổi thì cái gọi là lấp biển chẳng qua cũng chỉ là dùng đất xua một đám nước biển từ chỗ này đến chỗ khác thấp hơn thôi...
Cô nói, phải có mây mù và ánh bình minh, mặt trời mọc thì mặt trăng lặn.
Cô nói, phải có mưa gió sấm chớp, bốn mùa thay đổi.
Cô nói phải có sinh linh vạn vật, linh trưởng đứng đầu thống trị thế giới.
***
Lúc đầu còn có thể hưng phấn nói chen vào mấy câu, ví dụ như dời tòa thành trì này tới chỗ nào, phiến san hô kia để ở đâu thì đẹp, nhưng dần dần, cái cô nhóc có thể nói chen vào càng ngày càng ít, cuối cùng không nói nữa.
Dường như Y Y đã cảm thấy có gì đó khác lạ.
Mà hình như Phong Tiểu Tiểu thì từ lúc đầu hưng phấn bây giờ đã rơi vào một trạng thái huyền diệu. Lúc đầu chỉ là đưa ý kiến để Phục Hy ra tay thay đổi bố cục đất đai, nhưng khi cô càng ngày càng ham thích với việc sắp xếp không gian thế giới này, trong lúc vô tình vung tay lên, lại bắt đầu tự mình tiếp nhận công việc của chúa sáng thế.
Phục Hy im lặng dừng tay, nghiêng người lẳng lặng rút cánh tay của mình về và ung dung lui sang một bên, chuyên chú nhìn Phong Tiểu Tiểu mang theo Y Y lướt về phía trước. Mãi đến khi Y Y cũng phát hiện ra điều này, cô nàn mới luống cuống xoay đầu lại, chần chừ rồi cũng lui sang một bên.
Atlantis lơ lửng trong không gian lần lượt được thay đổi, sau khi tác ra mấy lần thì lục địa lại hợp lại, hình dạng vừa quen thuộc vừa xa lạ hiện ra.
Ngoại trừ kiến trúc nước ngoài rõ ràng trên mặt đất ra, quả thực nơi này chính là đại lục hồng hoang thứ hai.
Sau lần di chuyển cuối cùng, lục địa dần bình ổn sau dư chấn, Phong Tiểu Tiểu đứng lơ lửng phía trước hai người đã lộ ra đuôi rắn trắng từ lúc nào, cô dừng tất cả động tác trong tay, ngơ ngác cúi đầu, có vẻ như là nhìn lục địa dưới chân, không biết đang nghĩ gì.
Hơn nửa ngày sau, rốt cuộc Y Y không nhịn được mà động đậy một cách cứng ngắc, vừa há mồm định nói gì đó thì Phục Hy đột nhiên lên tiếng: “Nữ Oa?”
Phong Tiểu Tiểu quay người lại, uy áp quanh người tỏa ra càng càng dày hơn trước vài phần, biểu cảm trên mặt cũng hơi mê mang, nghiêm túc nhìn chằm chằm Phục Hy nhìn một hồi lâu, mới chần chừ mở miệng xác nhận: “... Anh Hy?!”
Đuôi rắn màu xnah của Phục Hy hiện ra, quấn lấy cái đuôi màu trắng cái kia, giống như vợ chồng già thong thả nắm tay nhau ra ngoài đi dạo, giống như động tác này anh đã làm ngàn vạn lần.
Anh lướt qua hư không, cúi mặt, đặt trán lên trán đối phương: “Nhớ ra rồi sao?”
“...”
Cô cũng không “nhớ ra” được gì, thậm chí ngay cả một chút ký ức vỡ vụn cũng không nhớ được.
Nhưng mà ngay vừa rồi, hình như cô “ý thức” được gì đó.
Phong Tiểu Tiểu mấp máy môi, đầu óc cô trống rỗng, nhưng theo bản năng lại cảm thấy hiện tại mình nên nói một câu “Xin lỗi...”
Phục Hy mở mắt, sau đó có vẻ có chút hiểu ra liền thở dài một tiếng, lại rũ mi mắt, nhẹ nhàng dán môi lên giữa trán Phong Tiểu Tiểu: “Không sao.”
Tuy rằng em đã quên mất ngàn năm vạn năm, nhưng không cần phải nói xin lỗi với anh.
Bởi vì cho tới bây giờ, điều anh cần không phải là cái này...