• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (2 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-31

Chương 31: Bắt cóc trong truyền thuyết




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
71566.png

Xem ảnh 2
71566_2.png
Nhưng cô đã đoán sai, hiển nhiên ông Khương cũng không có ý trách cứ gì.



Giống như trước đã từng nói, với người lựa chọn làm sát thủ mà nói, ông Khương sớm đã quen với sinh ly tử biệt.



Sau đó lại an ủi Khương Lễ một hồi, ông Khương ra hiệu mời hai người Phong Tiểu Tiểu ra khỏi tầng hầm, quay lại phòng làm việc trong biệt thự.



Đẩy tài liệu trong tay tới trước mặt Phong Tiểu Tiểu, ông Khương mỉm cười: “Như tôi đã nói, có khả năng A Lễ sẽ chết! Hoặc là, có khả năng ý thức thuộc về A Lễ sẽ chết.”



Số lần phát tác càng ngày càng thường xuyên, Khương Lễ khôi phục cũng càng ngày càng nhanh chóng. Có đôi khi, cho dù là cậu ta giãy giụa khiến mình máu chảy đầm đìa khi mất đi ý thức, miệng vết thương toàn thân cũng sẽ nhanh chóng khép lại sau một giây, hơn nữa tốc độ khôi phục này còn càng ngày càng nhanh... Nhưng đó cũng không phải một chuyện đáng để vui mừng.



Phong Tiểu Tiểu chỉ nhìn lướt qua là có thể khẳng định mình hoàn toàn xem không hiểu số liệu chuyên môn trên tài liệu, cô cười gượng hai tiếng đẩy trở về: “Bác Khương vẫn nên nói thẳng thì hơn, cháu xem không hiểu cái này.”



“Phát tác thường xuyên có nghĩa đối phương chôn giấu một thứ tràn ngập sức sống trong thân thể A Lễ, mà khôi phục nhanh hơn thì tỏ vẻ A Lễ bắt đầu trở nên mạnh hơn.” Ông Khương thở dài cười nói, “Đó cũng không phải một dấu hiện tốt, theo phán đoán của cá nhân tôi, bây giờ A Lễ còn có thể khôi phục ý thức của mình, đại khái là do tích lũy ăn mòn còn chưa đạt tới thời cơ tốt nhất để bùng nổ. Nhưng ảnh hưởng của nó cũng đã bắt đầu từ từ thể hiện ra. Vỏ đại não của A Lễ càng ngày càng không sinh động, gần đây thằng bé rất thích ngủ... Có lẽ không bao lâu nữa, thậm chí có thể ngay trong lần tiếp theo, người tỉnh lại sẽ không phải là con tôi nữa.”



“Nghiêm trọng như thế sao?” Phong Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, vốn cô còn chưa cảm thấy gì, hiện tại nghe vậy mới phát hiện chuyện nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.



“Còn chưa tính là nghiêm trọng.” Cha Khương từ tốn nói, “Nhân viên nghiên cứu đã thí nghiệm rồi, hiện tại sức mạnh của A Lễ đã vượt qua số liệu cao nhất mà thằng bé từng thí nghiệm mấy chục lần, nhưng mặc dù là lúc biến thân đau đớn nhất, thằng bé vẫn giữ lại một tia lý trí cuối cùng, cho nên mới tình nguyện gây thương tổn đến mình để kiềm chế, mà không phải xé mở nhà giam, giết chết tất cả nhân viên nghiên cứu bao gồm cả tôi... Tôi quan sát qua máy theo dõi, phát hiện trong thời gian A Lễ tỉnh táo và ý thức tự chủ, thường xuyên xuất hiện một thói quen...”



Nói tới đây, ông Khương kéo ngăn kéo dưới bàn ra, lấy một tấm ảnh rồi đưa qua. Phong Tiểu Tiểu nhận lấy nhìn, là bức ảnh một chiếc vòng cổ, nhìn như hàng vỉa hè, trông cũng vô cùng quen... Hình như là quà sinh nhật mình tùy tay mua ở cửa hàng đồ lưu niệm để tặng bù sinh nhật hai mươi tuổi của đối phương?



“Muốn tra được lai lịch cái vòng cổ này thật sự là hao phí không ít thời gian, sau đó chúng tôi mới biết được đó là đồ cô tặng cho A Lễ...” Ông Khương cảm thán một câu, nếu như là hàng hiệu còn dễ nói, nhưng lại cố tình là hàng giá rẻ trong cửa hàng đồ lưu niệm... Nếu không phải trong gia tộc có một nữ sát thủ thích tìm mấy thứ vật nhỏ trong lúc vô tình nhớ tới, chắc bọn họ cũng chẳng biết phải làm sao. Cảm thán xong, ông Khương chuyển chủ đề, nói đến một đề tài có vẻ không liên quan: “Lần đầu tiên phát tác, A Lễ còn chưa học được cách khống chế, lần đó thằng bé suýt nữa trực tiếp biến cả biệt thự này thành biển lửa địa ngục, nhưng đến cuối cùng A Lễ vẫn dừng lại được.”



“Là vì vòng cổ sao?!” Phong Tiểu Tiểu khó tin hỏi. Đây quả thực là còn máu cún hơn máu cún.



“Là vì vòng cổ!” Cha Khương gật đầu, khẳng định chân tướng quả thật chính là một chậu máu cho, “Mọi người cũng thấy bộ dạng của A Lễ rồi đấy, rất nhếch nhác, trên người gần như không có mảnh vải lành lặn. Nhưng chỉ duy độc chiếc vòng cổ này, cho dù thằng bé giãy giụa tự hại thế nào, cũng chưa từng khiến nó hư hại chút nào.”



Mặc dù là đứa con được gia tộc tỉ mỉ bồi dưỡng hai mươi năm, nhưng hiện tại Khương Lễ cũng đã không còn là Khương Lễ trước kia. Không chỉ là bởi vì biến hóa lạ lẫm sau khi cậu ta bị thương mà quan trọng hơn là, cậu ta sớm đã tiến vào thế giới người bình thường không cách nào đặt chân vào được.



Ông Khương không muốn cuối cùng lại nhìn thấy con trai mình thật sự biến thành ma thần không có lý trí, nhưng muốn ngăn cản việc này, người duy nhất có thể làm được chỉ có Phong Tiểu Tiểu.



Cho dù là vì thân phận của cô hay bởi vì địa vị của cô ở trong lòng Khương Lễ...



“Chuyện của A Lễ xin nhờ mọi người vậy.” Trước khi đi, ánh mắt ông Khương dừng ở trên người Khương Lễ dường như ấm áp hơn vài phần so với trước kia, chỉ có điều đứa trẻ xui xẻo kia thấy sắc quên cha, hai mắt sáng lấp lánh chỉ lo vây quanh Phong Tiểu Tiểu, căn bản không chú ý tới sự dịu dàng hiếm có của cha mình.



Than nhẹ một tiếng như có như không, ông Khương bất đắc dĩ mỉm cười với Phong Tiểu Tiểu, nói: “Nếu A Lễ khôi phục, xin gửi tin cho tôi. Mặt khác... như tôi đã nói, dù sao A Lễ cũng không phải người bình thường, phương thức tư duy của thằng bé cũng khác với mọi người, chúng tôi đã quen với giết chóc, nếu A Lễ có hành vi nào khiến mọi người cảm thấy không quen, cũng xin cô Phong thông cảm một chút.”



Quả thực Phong Tiểu Tiểu muốn thở dài, hiển nhiên ngay từ đầu người cha này đã quyết định xong cả rồi, vì bảo vệ con mình, cho nên tiễn bước cậu ta. Vì không để con mình vì cách sống mà ngày sau bị cô lập, cho nên liền “giao lưu” trước với mình.



Gần như là từ khi bắt đầu bước vào biệt thự kia, ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn việc tạm biệt. Tuy quả thật sát thủ đã quen với sinh tử, nhưng ít ra sự yêu quý của ông dành cho Khương Lễ cũng không phải làm bộ.



Không biết là dây thần kinh nào trong đầu bị rút mà trước khi lên xe, Phong Tiểu Tiểu ma xui quỷ khiến lắm miệng hỏi một câu: “Nếu Khương Lễ thật sự chết, bác có đau lòng không?!”



Ông Khương bất ngờ nhìn nhiều Phong Tiểu Tiểu, mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên là có.” Ông bác vẫn giữ vẻ tươi cười, dịu dàng, tiếp tục nói: “Mỗi đứa bé trai của nhà họ Khương chúng tôi, sau khi thành niên đều sẽ lấy tinh trùng ra để lưu trữ, lỡ như A Lễ không có thể lưu lại đời sau đã ra đi thì truyền thừa của gia tộc chúng tôi cũng sẽ không bị cắt đứt...”



“...”



Dừng lại một lúc, ông Khương cười đến bình tĩnh nói tiếp: “Mà khi đời sau được sinh ra, dựa theo tổ huấn, tôi có thể lựa chọn tự do thoát ly gia tộc, khi đó, cho dù là chân trời góc biển, cùng trời cuối đất, tôi cũng sẽ khiến hung thủ phải đền mạng cho A Lễ.”



Mà cháu của mình, có trưởng lão gia tộc huấn luyện dạy bảo, cũng sẽ đủ tư cách để trở thành một người thừa kế mới.



Mặc dù đã quen với sinh ly tử biệt, nhưng không có khả năng không có thất tình lục dục, cho dù ông có lạnh lùng bình thản đến thế nào, nhưng làm sao có thể thật sự thờ ơ với cái chết của con mình được?



Nghe nói như thế, cuối cùng Khương Lễ cũng chuyển sự chú ý trở lại một chút, mắt thỏ rưng rưng cảm động nhìn cha mình: “Ba...”



Ánh mắt cha Khương trở nên dịu dàng: “A Lễ...”



Phía sau Khương Lễ gần như sắp vẫy cái đuôi to như hiện thực hóa đến nơi: “Ba đừng lo, con sẽ sớm cùng Tiểu Tiểu sinh con trai đưa cho ba.”



Phong Tiểu Tiểu: “...”



Ông Khương: “... Ha ha, ba chờ.”



***



Xe chạy được nửa đường, Khương Lễ vốn đang hưng phấn liền ngủ gục trên xe, Phong Tiểu Tiểu thoáng nhìn về phía sau từ ghế phụ, thở dài: “Sao tôi cảm thấy mình đến đây một chuyến chỉ là để nhận con trai về nuôi giúp bác Khương vậy?”



Dương Nghiên mới là thật sự buồn bực: “Còn tốt hơn so với tôi, chạy một chuyến như vậy, tôi chỉ là thuần túy tới làm lái xe thôi.” Khó trách người ta gọi điện thoại chỉ gọi Phong Tiểu Tiểu qua, hóa ra là chuyện chẳng cần đến anh ra tay.



Tình hình của Khương Lễ không ổn lắm, ông Khương vừa giải thích, Phong Tiểu Tiểu liền hiểu được hung hiểm trong đó.



Không biết sức mạnh người phụ nữ thần bí kia đánh vào trong cơ thể Khương Lễ là cái gì, nếu như là giúp Khương Lễ thức tỉnh... Loại việc ngốc trợ giúp đối thủ trưởng thành này là không điều có khả năng. Như vậy rất có thể cuối cùng sẽ thật sự là trường hợp xấu nhất theo suy đoán của cha Khương - ý thức của Khương Lễ bị cắn nuốt, mà thượng cổ Xi Vưu thì hoàn toàn thức tỉnh.



Rốt cuộc thì sự khác nhau giữa người với người là ở đâu? Chính là dựa vào ký ức và những gì trải qua mà tạo nên một nhân cách độc lập.



Cho dù là cùng một hồn phách, kiếp trước và kiếp này cũng là hai người hoàn toàn khác nhau.



Có lẽ cuối cùng Khương Lễ có thể hoàn toàn biến thành Xi Vưu, nhớ lại tất cả mọi việc, giống như Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên cũng chuẩn bị sẵn sàng, trong tương lai khả năng sẽ đối mặt với việc phải tiếp thu một thế giới càng rộng lớn hơn, đón nhận nhiều ký ức và nhân quả hơn.



Nhưng dù vậy, đây cũng chỉ có thể là một quá trình tuần tự tiến dần, muốn bản thân từ từ tiếp thu và dung hợp, mới là chân chính thức tỉnh, chứ không phải bị một nhân cách khác trực tiếp cắn nuốt, bao trùm và xóa bỏ tất cả dấu vết của kiếp này.



Hiện tại, cách tốt nhất đối với cả gia tộc và Khương Lễ mà cha Khương có thể nghĩ ra, chính là để Khương Lễ đi theo Phong Tiểu Tiểu. Gia tộc không cần sợ hãi Xi Vưu không khống chế được sẽ diệt tộc, mà Khương Lễ cũng có khả năng bảo vệ được mạng sống.



Mà nói thật ra, Phong Tiểu Tiểu lại có chút không yên tâm với nhiệm vụ này.



“Nếu anh Hy ở đây, vấn đề nhỏ này vài phút là có thể giải quyết.” Phong Tiểu Tiểu càng nghĩ càng đau đầu, không nhịn được lại than một câu, “Nữ Oa bản rởm như tôi có thể làm được cái gì chứ?!”



Dương Nghiên bĩu môi: “Theo cách nói của bác Khương, cho dù cô không làm được gì, nhưng có thể nhìn thấy cô, chẳng khác nào Khương Lễ được buff thêm gấp trăm lần, biết đâu ý chí tạo nên kỳ tích thì sao?!”



“Anh cho đây là manga shounen(*) hả? Bị đánh đến như chó chết cũng không hề hấn gì, chỉ cần không chết không nhận thua là có thể bùng nổ sức mạnh hả?!” Phong Tiểu Tiểu xem thường nhìn sang.



(*) Manga shounen: Một thể loại truyện tranh của Nhật Bản.



Xe lái về trước cửa tiệm gốm, Khương Lễ ngủ rất bình yên, hoàn toàn không có tính cảnh giác như mọi khi, bình thường chỉ cần hơi có động tĩnh là có thể nhảy dựng lên nữa.



Phong Tiểu Tiểu xuống xe, nhìn chỗ ngồi phía sau, dựa cửa xe hỏi Dương Nghiên: “Anh dọn hay là tôi dọn?!”



Dương Nghiên nhận mệnh xắn tay áo: “Tôi dọn vậy!”



Tốt xấu gì mình cũng đàn ông, sao có thể nhìn con gái đi làm việc nặng mà không giúp?



Bế Khương Lễ ra theo kiểu ôm công chúa, tên kia vẫn ngủ đến mặt đỏ bừng như trước, không có chút phản ứng nào.



Dương Nghiên và Phong Tiểu Tiểu đi vào nhà, cậu Liên đã ở phòng khách đợi hai người nửa ngày: “Sao giờ mới về? Mấy người nhận ủy thác của Triển Hiên như vậy à... Ớ, ai đây?!”



Cậu Liên có chút kinh hãi, loại hình ảnh ôm công chúa mộng ảo thế này sao lại xuất hiện trên người một người đàn ông với một người đàn ông khác chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom