Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-32
Chương 32: Tượng đất
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vidar không thích bồi đắp tình cảm với Odin cho lắm, nhưng Odin lại rất thích đứa con trai này.
Cho nên khi đối phương đến tìm ông ta, dùng lời lẽ ngắn gọn nói về việc thần hệ phương Đông đến mời anh ta sang bên đó làm việc, Odin vô cùng lo lắng chạy ngay qua đây. Con ông ta chính là chủ thần tương lai của tộc Aesir Bắc Âu, sao có thể bị lừa đi như thế?
“Đại nhân, Vidar chỉ có thể thuộc về Aesir! Thằng bé là chủ thần của chúng tôi, là hy vọng tương lai của Aesir.” Sau khi đi vào tiệm gốm, Odin không vòng vo mà nói thẳng luôn vào vấn đề chính.
“Không phải ông còn chưa thoái vị sao?” Phong Tiểu Tiểu cầm đồ theo ăn đi vào sau, hỏi với vẻ xem thường.
Cho dù là ai bị người khác nói xấu, đã thế còn chưa giải thích được tình hình thật sự thì lúc này tâm tình cũng sẽ không thể nào tốt nổi. Nhưng càng đáng giận hơn là, đến chính bản thân người tung ra lời đồn nhảm nhí kia cũng không biết mình sai, còn ra vẻ hợp tình hợp lý, hùng hồn… Nhìn qua thật sự không thể nào ngây thơ vô tội hơn.
Odin kiên định giải thích: “Đó là bởi vì Vidar vẫn chưa đủ chín chắn, trước khi giáo dục thằng bé trưởng thành, tôi chỉ tạm thời đảm nhiệm thôi.”
“Trong lịch sử, giữa thái thượng hoàng và tân hoàng đều sẽ xảy ra vấn đề như vậy.” Dương Nghiên cười lạnh, “Nhưng thế còn tốt chán, cùng lắm cũng chỉ có thể nói có người ỷ vào vai vế cậy già lên mặt. Nếu đổi lại là hoàng đế và thái tử thì mới thật sự là xui xẻo, rõ ràng ông coi người ta là người kế vị, nhưng lại sống chết không chịu thoái vị, cứ phải bức người ta thành kẻ có tâm lý biến thái mới chịu… Thật ra, hiện tại Vidar rời đi cũng là chuyện tốt, dù sao thì xa vẫn sẽ để lại cho nhau cảm giác tốt đẹp, đỡ cho anh ta lại bị vặn vẹo tâm lý dưới tay ông. Hơn nữa, ”cũng có phải anh ta sẽ không bao giờ trở về nữa đâu…”
Odin nghẹn lời luôn.
Thân là BOSS cuối cùng, Phục Hy căn bản không cần giải thích gì, lại càng không cần nói lý với người khác, trực tiếp quyết định vấn đề chỉ bằng một câu: “Aesir đã bị hủy rồi, ông muốn đưa cấp dưới của tôi đi đâu?”
“…” Đúng vậy, Aesir đã bị hủy, nhưng đó không phải là do mấy người làm sao.
Hơn nữa ông ta mới chỉ vừa quay đầu còn chưa kịp phản ứng, sao đã từ thương lượng biến thành quyết định luôn rồi?
Cấp dưới của ngài là ai? Chẳng lẽ chính là Vidar mới vừa rồi còn là đối tượng trong cuộc thảo luận?
Odin im lặng.
Phong Tiểu Tiểu đồng cảm vỗ vai Odin: “Ý của bọn tôi là, thật ra chỉ muốn các thần hệ chọn vài đại biểu đi sứ, thần hệ phương Đông đang không đủ nhân lực, bọn tôi cần tìm người nhét đầy biên chế trước đã, trước tiên thần hệ mấy người cứ phái mấy đại biểu tới hỗ trợ làm chút việc… Nếu ông cảm thấy có thể suy xét, thật ra có thể coi như là Vidar làm đại sứ tham chính cũng được. Còn nếu ông thấy không chấp nhận được, thì có thể coi như là con tin…”
Ông nể mặt tôi, chúng tôi liền nể mặt ông. Còn nếu ông không nể mặt… Vậy thì, phải có giác ngộ bị lột tới cái quần cũng không còn.
Trước khi vào cửa, chút áy náy còn sót lại của Phong Tiểu Tiểu đều bị lời nói xấu vô ý của Odin thổi bay sạch, dù sao thì hiện tại bên cô chỉ nghiên cứu ra mấy biện pháp như vậy, tới thì tốt, không thì cướp vậy.
Odin có cảm giác hối hận như bị giáng cho mấy bạt tai, sớm biết như thế, ông ta đã không nhắc nhở đám xấu xa này về vấn đề thần đình không đủ nhân lực.
Sau khi PK thắng Odin, thấy đối phương không thể phản kháng gì nữa, tất nhiên mọi người liền cảm thấy tin tưởng bội phần với kế hoạch chọn lựa những “đại sứ tham chính” khác.
Vấn đề nhân lực xem như đã giải quyết được một phần, vậy kế tiếp là tuyển… thiên đình mới sẽ xây dựng ở nơi nào?
Nghe được thắc mắc trong lòng Phong Tiểu Tiểu, ánh mắt Phục Hy chuyển về phía cô: “Tạo ra một cái không gian con mới, trong đó có thể là vị trí cắm chốt của thiên đình mới. Về phần nền móng… hiện tại Tức Nhưỡng vẫn chưa thể sử dụng một cách tùy ý, hay là lấy tạm một khối đất ở thế giới hiện tại vậy?”
“…” Phong Tiểu Tiểu bất giác liên tưởng tới chương trình khoa học nào đó thực hiện hành trình thăm dò về một cái hố thần bí linh tinh gì đó. Chẳng lẽ cái này lại là tình tiết người ngoài hành tinh đến thăm địa cầu?
Đầu óc Dương Nghiên hoạt động rất nhanh, nghe đến đó thì thuận miệng bổ sung chi tiết về đề nghị của Phục Hy, tránh cho xuất hiện BUG: “Ở nơi đất có chủ thì làm như vậy không ổn lắm, sẽ dễ thu hút đám chuyên gia rỗi hơi kia tới thảo luận. Đám người kia khá rảnh đời, đến việc nhỏ như cái rắm cũng phải lấy ra bàn luận nghiêm túc, chứ đừng nói tới việc đột nhiên một khối đất mất tích… Không bằng tìm một hòn đảo biệt lập chưa được đánh dấu hay ghi chép lại thì hơn? Nếu không được nữa thì xuống đáy biển chôm một khối cũng được, tóm lại chỉ cần không bị người khác nhìn thấy…”
Tốt lắm, chuyện nền móng cũng đã được giải quyết. Tuy rằng hơi bất mãn vì Dương Nhị Lang lúc nào cũng nhảy ra chơi trội cướp đi sự nổi bật, nhưng nể mặt ý kiến đối phương đưa ra đều hữu dụng, Phục Hy cảm thấy cũng không phải không thể tha thứ sự càn rỡ ấy.
“Về phần đội thi công xây dựng cung điện…” Dương Nghiên vừa mở hộp thức ăn vừa cắn đũa trầm ngâm, hoàn toàn không ý thức được việc mình vừa khiến người ta ngứa mắt một phen, “Theo như tôi nhớ thì trong thần thoại, loại việc nặng này có thể triệu hồi lực sĩ khăn vàng(6) thì phải? Không biết vụ ném đậu thành binh trong truyền thuyết có thật hay không, nếu là thật thì tốt rồi, tôi đi mua mấy tấn đậu về, đến lúc đó chuyện gì cũng giải quyết xong…”
(6) Lực sĩ khăn vàng: người có sức mạnh, cơ bắp rắn chắc như vàng ròng, vạn pháp bất khả xâm phạm.
“Không cần!” Rốt cuộc Phục Hy cũng tìm được cơ hội để phản bác ý kiến của Dương Nghiên, khinh bỉ liếc xéo một cái: “Có không ít động phủ thần tiên còn được lưu lại, lúc trước tôi đi tìm Nữ Oa đã từng đi vào biển sâu, còn nhớ đã từng gặp vài di tích của Liêu Quảng… Chỉ cần di dời khối đất kia, sửa lại một chút là được.“
Phong Tiểu Tiểu đen mặt: “… Lúc anh tìm tôi thì đi xuống biển sâu để làm gì?” Rốt cuộc tư duy của người này quỷ dị đến mức nào vậy, dù cô có đầu thai kiểu gì thì cũng không thể nào trôi được xuống đáy biển đâu!!!
Phục Hy không nói gì, ngược lại Trương Tam thì ngượng ngùng tiếp lời: “Lục địa của thế giới này còn lớn không bằng một nửa đại dương, không phải có câu thà giết nhầm còn hơn bỏ sót sao…”
“…” Được rồi, trông cái vẻ mặt này của đối phương, có vẻ như đề nghị không đáng tin như vậy chính là do chị ta đưa ra…
Tất cả thần đình ở không gian con và thế giới hiện tại đều sẽ còn một con đường nối tiếp nhau. Cái này giống như xây nhà thì nhất định sẽ có cửa lớn vậy, chủ yếu là để mọi người đi lại cho tiện, nếu không mỗi lần thần tiên ra ngoài hiện thế đều sẽ phải xé mở không gian một lần, đi lại thường xuyên thì cái không gian này sẽ bị hỏng mất!
Mà nhân tố quan trọng hơn là, chỉ có để lại một con đường mới có thể đảm bảo không gian con sẽ không phiêu đãng trong không gian hỗn loạn, những con đường đó có tác đụng tương đương với tọa độ định vị.
Ví dụ như trong tất cả các câu chuyện thần thoại, anh hùng không thể thiếu phân đoạn đến thần giới hoặc minh giới thám hiểm để làm nên chiến công. Nếu như không có một con đường kết nối, vậy những sự tích của anh hùng làm sao mà có được?
Dựa theo ý tưởng ban đầu của mọi người, vị trí tốt nhất của con đường liên kết này nên đặt ở nơi có ít dấu chân qua lại, ví dụ như Nam cực hay Bắc cực. Nhìn Hy Lạp của người ta đi, núi Olympus không phải rất oách sao.
Đáng tiếc là, đề nghị này vừa mới được đưa ra đã bị Phong Tiểu Tiểu bác bỏ - ít có dấu chân? Vậy chẳng lẽ về sau cô muốn lên thiên đình chơi một chuyến còn phải đi máy bay sau đó lại phải lái xe mới tới được hả?
“Đặt ở trong tiệm này luôn đi! Đi lại cho tiện!” Phong Tiểu Tiểu giải quyết một cách dứt khoát.
“Được!” Trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng, Phục Hy đã gật đầu.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cho nên khi đối phương đến tìm ông ta, dùng lời lẽ ngắn gọn nói về việc thần hệ phương Đông đến mời anh ta sang bên đó làm việc, Odin vô cùng lo lắng chạy ngay qua đây. Con ông ta chính là chủ thần tương lai của tộc Aesir Bắc Âu, sao có thể bị lừa đi như thế?
“Đại nhân, Vidar chỉ có thể thuộc về Aesir! Thằng bé là chủ thần của chúng tôi, là hy vọng tương lai của Aesir.” Sau khi đi vào tiệm gốm, Odin không vòng vo mà nói thẳng luôn vào vấn đề chính.
“Không phải ông còn chưa thoái vị sao?” Phong Tiểu Tiểu cầm đồ theo ăn đi vào sau, hỏi với vẻ xem thường.
Cho dù là ai bị người khác nói xấu, đã thế còn chưa giải thích được tình hình thật sự thì lúc này tâm tình cũng sẽ không thể nào tốt nổi. Nhưng càng đáng giận hơn là, đến chính bản thân người tung ra lời đồn nhảm nhí kia cũng không biết mình sai, còn ra vẻ hợp tình hợp lý, hùng hồn… Nhìn qua thật sự không thể nào ngây thơ vô tội hơn.
Odin kiên định giải thích: “Đó là bởi vì Vidar vẫn chưa đủ chín chắn, trước khi giáo dục thằng bé trưởng thành, tôi chỉ tạm thời đảm nhiệm thôi.”
“Trong lịch sử, giữa thái thượng hoàng và tân hoàng đều sẽ xảy ra vấn đề như vậy.” Dương Nghiên cười lạnh, “Nhưng thế còn tốt chán, cùng lắm cũng chỉ có thể nói có người ỷ vào vai vế cậy già lên mặt. Nếu đổi lại là hoàng đế và thái tử thì mới thật sự là xui xẻo, rõ ràng ông coi người ta là người kế vị, nhưng lại sống chết không chịu thoái vị, cứ phải bức người ta thành kẻ có tâm lý biến thái mới chịu… Thật ra, hiện tại Vidar rời đi cũng là chuyện tốt, dù sao thì xa vẫn sẽ để lại cho nhau cảm giác tốt đẹp, đỡ cho anh ta lại bị vặn vẹo tâm lý dưới tay ông. Hơn nữa, ”cũng có phải anh ta sẽ không bao giờ trở về nữa đâu…”
Odin nghẹn lời luôn.
Thân là BOSS cuối cùng, Phục Hy căn bản không cần giải thích gì, lại càng không cần nói lý với người khác, trực tiếp quyết định vấn đề chỉ bằng một câu: “Aesir đã bị hủy rồi, ông muốn đưa cấp dưới của tôi đi đâu?”
“…” Đúng vậy, Aesir đã bị hủy, nhưng đó không phải là do mấy người làm sao.
Hơn nữa ông ta mới chỉ vừa quay đầu còn chưa kịp phản ứng, sao đã từ thương lượng biến thành quyết định luôn rồi?
Cấp dưới của ngài là ai? Chẳng lẽ chính là Vidar mới vừa rồi còn là đối tượng trong cuộc thảo luận?
Odin im lặng.
Phong Tiểu Tiểu đồng cảm vỗ vai Odin: “Ý của bọn tôi là, thật ra chỉ muốn các thần hệ chọn vài đại biểu đi sứ, thần hệ phương Đông đang không đủ nhân lực, bọn tôi cần tìm người nhét đầy biên chế trước đã, trước tiên thần hệ mấy người cứ phái mấy đại biểu tới hỗ trợ làm chút việc… Nếu ông cảm thấy có thể suy xét, thật ra có thể coi như là Vidar làm đại sứ tham chính cũng được. Còn nếu ông thấy không chấp nhận được, thì có thể coi như là con tin…”
Ông nể mặt tôi, chúng tôi liền nể mặt ông. Còn nếu ông không nể mặt… Vậy thì, phải có giác ngộ bị lột tới cái quần cũng không còn.
Trước khi vào cửa, chút áy náy còn sót lại của Phong Tiểu Tiểu đều bị lời nói xấu vô ý của Odin thổi bay sạch, dù sao thì hiện tại bên cô chỉ nghiên cứu ra mấy biện pháp như vậy, tới thì tốt, không thì cướp vậy.
Odin có cảm giác hối hận như bị giáng cho mấy bạt tai, sớm biết như thế, ông ta đã không nhắc nhở đám xấu xa này về vấn đề thần đình không đủ nhân lực.
Sau khi PK thắng Odin, thấy đối phương không thể phản kháng gì nữa, tất nhiên mọi người liền cảm thấy tin tưởng bội phần với kế hoạch chọn lựa những “đại sứ tham chính” khác.
Vấn đề nhân lực xem như đã giải quyết được một phần, vậy kế tiếp là tuyển… thiên đình mới sẽ xây dựng ở nơi nào?
Nghe được thắc mắc trong lòng Phong Tiểu Tiểu, ánh mắt Phục Hy chuyển về phía cô: “Tạo ra một cái không gian con mới, trong đó có thể là vị trí cắm chốt của thiên đình mới. Về phần nền móng… hiện tại Tức Nhưỡng vẫn chưa thể sử dụng một cách tùy ý, hay là lấy tạm một khối đất ở thế giới hiện tại vậy?”
“…” Phong Tiểu Tiểu bất giác liên tưởng tới chương trình khoa học nào đó thực hiện hành trình thăm dò về một cái hố thần bí linh tinh gì đó. Chẳng lẽ cái này lại là tình tiết người ngoài hành tinh đến thăm địa cầu?
Đầu óc Dương Nghiên hoạt động rất nhanh, nghe đến đó thì thuận miệng bổ sung chi tiết về đề nghị của Phục Hy, tránh cho xuất hiện BUG: “Ở nơi đất có chủ thì làm như vậy không ổn lắm, sẽ dễ thu hút đám chuyên gia rỗi hơi kia tới thảo luận. Đám người kia khá rảnh đời, đến việc nhỏ như cái rắm cũng phải lấy ra bàn luận nghiêm túc, chứ đừng nói tới việc đột nhiên một khối đất mất tích… Không bằng tìm một hòn đảo biệt lập chưa được đánh dấu hay ghi chép lại thì hơn? Nếu không được nữa thì xuống đáy biển chôm một khối cũng được, tóm lại chỉ cần không bị người khác nhìn thấy…”
Tốt lắm, chuyện nền móng cũng đã được giải quyết. Tuy rằng hơi bất mãn vì Dương Nhị Lang lúc nào cũng nhảy ra chơi trội cướp đi sự nổi bật, nhưng nể mặt ý kiến đối phương đưa ra đều hữu dụng, Phục Hy cảm thấy cũng không phải không thể tha thứ sự càn rỡ ấy.
“Về phần đội thi công xây dựng cung điện…” Dương Nghiên vừa mở hộp thức ăn vừa cắn đũa trầm ngâm, hoàn toàn không ý thức được việc mình vừa khiến người ta ngứa mắt một phen, “Theo như tôi nhớ thì trong thần thoại, loại việc nặng này có thể triệu hồi lực sĩ khăn vàng(6) thì phải? Không biết vụ ném đậu thành binh trong truyền thuyết có thật hay không, nếu là thật thì tốt rồi, tôi đi mua mấy tấn đậu về, đến lúc đó chuyện gì cũng giải quyết xong…”
(6) Lực sĩ khăn vàng: người có sức mạnh, cơ bắp rắn chắc như vàng ròng, vạn pháp bất khả xâm phạm.
“Không cần!” Rốt cuộc Phục Hy cũng tìm được cơ hội để phản bác ý kiến của Dương Nghiên, khinh bỉ liếc xéo một cái: “Có không ít động phủ thần tiên còn được lưu lại, lúc trước tôi đi tìm Nữ Oa đã từng đi vào biển sâu, còn nhớ đã từng gặp vài di tích của Liêu Quảng… Chỉ cần di dời khối đất kia, sửa lại một chút là được.“
Phong Tiểu Tiểu đen mặt: “… Lúc anh tìm tôi thì đi xuống biển sâu để làm gì?” Rốt cuộc tư duy của người này quỷ dị đến mức nào vậy, dù cô có đầu thai kiểu gì thì cũng không thể nào trôi được xuống đáy biển đâu!!!
Phục Hy không nói gì, ngược lại Trương Tam thì ngượng ngùng tiếp lời: “Lục địa của thế giới này còn lớn không bằng một nửa đại dương, không phải có câu thà giết nhầm còn hơn bỏ sót sao…”
“…” Được rồi, trông cái vẻ mặt này của đối phương, có vẻ như đề nghị không đáng tin như vậy chính là do chị ta đưa ra…
Tất cả thần đình ở không gian con và thế giới hiện tại đều sẽ còn một con đường nối tiếp nhau. Cái này giống như xây nhà thì nhất định sẽ có cửa lớn vậy, chủ yếu là để mọi người đi lại cho tiện, nếu không mỗi lần thần tiên ra ngoài hiện thế đều sẽ phải xé mở không gian một lần, đi lại thường xuyên thì cái không gian này sẽ bị hỏng mất!
Mà nhân tố quan trọng hơn là, chỉ có để lại một con đường mới có thể đảm bảo không gian con sẽ không phiêu đãng trong không gian hỗn loạn, những con đường đó có tác đụng tương đương với tọa độ định vị.
Ví dụ như trong tất cả các câu chuyện thần thoại, anh hùng không thể thiếu phân đoạn đến thần giới hoặc minh giới thám hiểm để làm nên chiến công. Nếu như không có một con đường kết nối, vậy những sự tích của anh hùng làm sao mà có được?
Dựa theo ý tưởng ban đầu của mọi người, vị trí tốt nhất của con đường liên kết này nên đặt ở nơi có ít dấu chân qua lại, ví dụ như Nam cực hay Bắc cực. Nhìn Hy Lạp của người ta đi, núi Olympus không phải rất oách sao.
Đáng tiếc là, đề nghị này vừa mới được đưa ra đã bị Phong Tiểu Tiểu bác bỏ - ít có dấu chân? Vậy chẳng lẽ về sau cô muốn lên thiên đình chơi một chuyến còn phải đi máy bay sau đó lại phải lái xe mới tới được hả?
“Đặt ở trong tiệm này luôn đi! Đi lại cho tiện!” Phong Tiểu Tiểu giải quyết một cách dứt khoát.
“Được!” Trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng, Phục Hy đã gật đầu.