• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (2 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-339

Chương 342: Có hóa thành tro tôi cũng nhận ra anh!




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72532.png

Xem ảnh 2
72532_2.png
Khi tên nhỏ con - Triển Hiên nhận được cuộc gọi lúc mười giờ tối của đôi nam nữ xấu xa Phong Tiểu Tiểu, thì không thể nghi ngờ là cảm thấy hết sức kinh ngạc và bất ngờ.



Tuy nói người trong giới này của bọn họ cũng thường xuyên chơi đến rạng sáng hai ba giờ, nhưng kiểu tụ tập này nhiều lắm cũng chỉ một hai lần một tuần, còn đa phần thì mọi người dành nhiều thời gian sinh hoạt bình thường hơn.



Mà làm con trai một gia tộc xuất thân truyền thống quân đội, thói quen sinh hoạt của Triển Hiên cũng không thể nghi ngờ là tốt nhất trong bọn - thường ngày, nếu không tụ tập đi chơi thì muộn nhất anh ta cũng mười rưỡi đã lên giường rồi...



Suy xét trong chốc lát, Triển Hiên vẫn quyết định đi đến nơi hẹn, dù sao hai người này hiếm khi chủ động mời, hơn nữa trong điện thoại nhắc tới thằng nhóc nhà họ Đường cũng sẽ đi. Dù đơn thuần là nể mặt, hay suy xét đến Đường Cần và giới giang hồ sau lưng mình, Triển Hiên đều cảm thấy mình phải mau chân đến xem rốt cuộc đối phương tính làm gì. Thay quần áo, dựa theo chỉ dẫn trong điện thoại tới chỗ hẹn, Triển Hiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy nhóm ba người Phong Tiểu Tiểu đang ngồi ở một bàn, cô gái duy nhất đang ngồi nghiên cứu menu. Đường Cần chờ người, vừa thấy Triển Hiên liền giơ tay vẫy vẫy, Dương Nghiên vẫn nhăn nhó ghét bỏ bàn ghế như thường, cầm giấy ăn lót mấy lớp xuống ghế mình ngồi.



Triển Hiên cũng không để ý mà đi qua, nhướng mày đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Tìm tôi có việc gì vậy?”



Ngoài Đường Cần, mối quan hệ của anh ta và hai người còn lại không tính là quá thân thuộc, đột nhiên mời chỉ có thể là có việc, chứ không lẽ tự nhiên người ta tương tư mình điên cuồng, ngày nhớ đêm mong không thể ngủ được.



“Có việc.” Phong Tiểu Tiểu gật gật đầu, thấy chính chủ đến cũng không tiếp tục quấn quýt cái menu nữa, gọi đại vài món nướng để chủ quán đi làm, cũng đi thẳng vào vấn đề nói: “Chỉ nhờ anh trộm chút đồ thôi.”



“…” Huyệt thái dương của Triển Hiên giật giật hai cái, ngẫm lại quay đầu hỏi Đường Cần: “Anh tưởng chú đã nói cho họ biết quy tắc giang hồ của chúng ta rồi?”



Người giang hồ đặt chữ “nghĩa” lên đầu, cho nên vì bạn bè có thể giúp đỡ mà không tiếc cả mạng sống, có thể nói là không màng sống chết.



Nhưng giang hồ cũng có lệnh cấm của giang hồ, cho nên người giang hồ cũng chú ý thận trọng từ lời nói đến việc làm. Trừ phi là tình huống vô cùng cần thiết, nếu không thì thông thường người giang hồ cũng cực kỳ ít khi ra tay, còn hận không thể khiêm tốn hơn người bình thường vài phần.



Yêu cầu này của Phong Tiểu Tiểu hiển nhiên có chút quá đáng, tính cả lần này vào thì họ cũng chỉ mới gặp nhau có ba lần, vậy mà đã muốn nhờ nhà họ Triển trộm đồ hộ rồi? Triển Hiên cảm thấy chắc đối phương chưa tỉnh ngủ.



Đường Cần nhún vai tỏ vẻ mình vô tội: “Đồ mà anh Dương muốn trộm hình như rất quan trọng, đương nhiên em cũng không biết là gì, bọn họ chưa nói trước, chỉ nói có liên quan tới em.” Giống như bây giờ mới nhớ tới điều vô cùng muốn hỏi, Đường Cần quay đầu, “Thứ mà hai người muốn nhờ anh Triển trộm rốt cuộc là gì vậy?”



Dương Nghiên thẳn thắng vứt vài tập tư liệu ra: “Hai người tự xem đi.”



Hai tên người giang hồ ù ù cạc cạc nhìn nhau, sau đó đồng thời cầm lấy tư liệu xem qua. Tư liệu đó là hồ sơ cá nhân của em gái Chu Hân Nhiên, chia làm hai phần, một bản là lý lịch học vị mà Đường Cần từng nghe cậu em họ nhà mình thổi phồng thái quá, một bản khác thì tương đối kinh người, trong đó ghi lại kỹ càng tỉ mỉ một ít việc làm thêm mà em gái Chu không muốn cho ai biết.



Ấn tượng về em gái Chu trong tập tư liệu thứ hai khiến cho người khác phải có cái nhìn hoàn toàn khác với bản tư liệu thứ nhất, trong đó không chỉ đề cập đến vài vụ trộm lớn, còn có tiền án lừa đảo. Tuy rằng, cuối cùng bởi vì không có đủ chứng cứ lại thêm thế lực nào đó ra tay nên bị áp xuống, nhưng người hiểu rõ tình hình đều biết đã xảy ra chuyện gì… Không bị bắt không có nghĩa là cô ta vô tội.



Đây là thục nữ thông minh, chín chắn lại không mất vẻ dịu dàng đằm thắm trong miệng thằng em họ đấy ư?!



Kẻ ngoài thể chế - Đường Cần trợn mắt há mồm, ngược lại, kẻ trong thể chế - Triển Hiên vừa nhìn thấy vài chi tiết quen thuộc trong hồ sơ liền hiểu ngay sức nặng của tập tư liệu này, trầm tư một lát rồi hỏi: “Đồ mấy người muốn tôi trộm có liên quan đến cô ta?”



Chủ quán mang tôm và đồ nướng lên, Triển Hiên tiện tay đóng tập tư liệu lại, chờ chủ quán đi rồi, Phong Tiểu Tiểu mới hất cằm chỉ vào Đường Cần: “Đó là em dâu họ tương lai của anh ta.”



Triển Hiên sửng sốt, quay đầu lại mắng: “Đầu chú hỏng rồi sao? Loại đàn bà này mà cũng dám dây vào?!”



“Là em họ em thích cô ta, không phải em.” Đường Cần rất tỉnh táo lại vô cùng tủi thân, sau đó vội giục, “Anh Dương lấy tư liệu này ở đâu vậy? Không phải để dọa em sợ đó chứ.”



Ngón tay của Dương Nghiên thon dài xinh đẹp, lột vỏ tôm cũng là cảnh đẹp ý vui, sạch sẽ lưu loạt lột hai ba cái, con tôm đã được bóc hoàn chỉnh và được bỏ vào trong bát. Lúc này Dương Nghiên mới lau lau ngón tay, nhướng mày nhìn Đường Cần cười nhạo một tiếng: “Đúng vậy, anh đây ăn no rửng mỡ nên đùa chú thôi.”



Tư liệu này là do anh sau khi trở về tự tay soạn trên máy tính rồi in ra, tuy rằng không có ảnh chụp làm bằng chứng , nhưng mắt Thông Thiên đọc được thì sao có thể là giả?



Vừa hay Triển Hiên cũng là người trong ngành cũng có chút mưu mẹo, người như Chu Hân Nhiên này thì chỉ cần anh ta tra lại tài liệu là có thể biết rõ ngọn ngành, cho nên Dương Nghiên cũng hoàn toàn không sợ đối chất.



Phong Tiểu Tiểu nhanh tay lẹ mắt, thừa dịp người ta lau di động mà nhấc đôi đũa sang, vớt đi thành quả lao động của đối phương, sau đó chống lại cái trừng mắt của Dương Nghiên mà nhai nuốt vài cái mới mở miệng: “Chuyện thật ra rất đơn giản, cậu của Đường Cần có một cái bình, không đáng tiền, nhưng là do một người quen cũ của bọn tôi làm, bên trong có khả năng cất giấu vài thứ không tiện cho người khác biết… Em gái Chu này chính là người được thuê, muốn trộm cái bình lại đi thả thính con trai nhà người ta. Thừa dịp ngày ra mắt cha mẹ chồng, có cơ hội liền giấu cái bình, sau đó lại trộm đi. Ngày mai, đồng lõa của cô ta sẽ mang cái bình ra nước ngoài giao hàng, chúng tôi muốn nhờ anh Triển giúp lấy lại cái bình này.”



Đường Cần kinh ngạc: “Ý của cô là em tôi bị lừa tình sao?!”



“Không bị lừa thân là đã tốt lắm rồi, nghĩ thoáng chút đi.” Phong Tiểu Tiểu an ủi.



“Cái rắm ấy! Bị lừa thân còn có thể hồi lại chút vốn, bị lừa tình thì lỗ to rồi!” Đường Cần giận dữ quay đầu, “Anh Triển!”



Triển Hiên gật đầu, thuận tay vỗ vỗ đầu chó của Đường Cần, ngẫm nghĩ rồi nói: “Dựa theo lời hai người nói thì chuyện này quả thật là nên ra tay. Là người nhà của người trong giang hồ. Hơn nữa, người phụ nữ này… Mà nói đi cũng phải nói lại, việc này hẳn phải là Tiểu Đường nhờ tôi mới đúng, hai người nhiệt tình như vậy làm gì?”



Anh ta vẫn thấy hơi nghi ngờ hai người trước mặt này, dù sao bọn họ cũng chẳng được lợi gì từ chuyện này, không lẽ chỉ đơn giản là gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ?! Đừng có đùa chứ!



Phong Tiểu Tiểu không đáp, tủm tỉm cười hỏi lại: “Anh đoán xem?”



“…” Triển Hiên cạn lời: “Trộm được cái bình về thì tôi sẽ trực tiếp đưa cho Tiểu Đường, dù sao thì hai người cũng đừng hòng có ý đồ gì với nó.”



“Không thành vấn đề, cùng lắm là xong việc chúng tồi cũng chỉ ngó cái thôi.”



“Tùy.” Triển Hiên thật sự không kiên nhẫn chơi giải đố với hai người này, nói xong chuyện liền trực tiếp vùi đầu gặm thịt.



Ngược lại, Đường Cần sau khi tỉnh táo lại cảm thấy khá u buồn: “Trước tiên không nói chuyện cái bình, anh nói xem em phải giải thích sao với em họ em khi mang cái bình về?” Nói với một người đàn ông ngây thơ rằng cô gái em thích thật ra là một tên trộm, cô ta đến với em chỉ vì muốn trộm đồ nhà em thôi sao?



Đường Cần cảm thấy chắc chắn đứa em họ đáng thương của mình sẽ uất ức mà sa sút tinh thần mất.



“Anh đừng bảo đó là đồ thật là được.” Phong Tiểu Tiểu liếc anh ta.



“Vấn đề là chắc chắn cậu tôi sẽ nhận ra.” Đường Cần nhức đầu.



“Cậu của anh sẽ không nói đâu.” Dương Nghiên không chút để ý xen mồm, anh tin tưởng IQ của cậu Đường Cần chắc chắn cao hơn thằng nhóc này. Người ta khéo đưa đẩy, biết có chuyện lạ cũng không làm rõ ngay trước mặt, mà chỉ im ỉm tìm cách làm rõ chuyện.



“Vấn đề là em dâu họ… Ý tôi là Chu Hân Nhiên chắc chắn cũng sẽ biết.”



Đường Cần tiếp tục nhức đầu.



“Cô ta không dám nói đâu.” Phong Tiểu Tiểu cũng thở dài, chỉ số IQ của người này quả nhiên thấp không thể bàn được, loại chuyện này sao em gái Chu làm dám nói, chẳng lẽ lại nói “Hả, mấy người lấy lại cái bình tôi trộm rồi sao?”… Biết sau lưng có cao nhân, chuyện mà em gái Chu có thể làm cũng chỉ có thể là giả ngu mà thôi.



Đường Cần hoài nghi: “Các người dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?”



Lúc này ngay cả Triển Hiên cũng nghe không nổi nữa, cầm một cái chân gà trực tiếp chặn miệng Đường Cần: “Câm miệng!”



Rốt cuộc thế giới cũng yên tĩnh trở lại.



***



Sân bay.



Một cô gái xinh đẹp đang chu môi soi gương tô lại son, thuận tiện đưa mắt đánh giá những người xung quanh một lượt.



Tiếng chuông vang lên, cô gái buông gương xuống tiện tay nhận điện thoại, nhìn số điện thoại quen thuộc trên màn hình mới mở miệng: “Sức khỏe đỡ hơn chưa? Hôm qua dọa tao sợ chết khiếp, còn chưa về tới nhà đã nghe mày nhắn nhủ di ngôn… Tao đã bảo với mày rồi, bệnh viện trong nước đều là rác rưởi, chờ lần này trở về tao chuyển mày sang Mỹ… Ừ, yên tâm, xuống máy bay một cái là có người đón luôn, bên tao không có vấn đề gì…”



Đang nói chuyện, một người đàn ông cầm ly cà phê giấy đi ngang qua lại không cẩn thận lung lay một cái, nửa ly cà phê trong tay đều đổ lên túi hành lý bên cạnh cô gái, vài giọt trong đó còn bắn lên bộ quần áo sang trọng của cô ta.



“A!” Cô gái xinh đẹp hoảng hốt kêu lên, nhảy dựng lên vội giũ giũ quần áo trên người, đồng thời vội giải thích với đầu dây bên kia, “Không có gì đâu, bị người ta làm đổ cà phê vào người, tao cúp trước.” Nói xong liền cúp điện thoại rồi nhanh như cắt lấy khăn tay ra lau.



Người đàn ông cũng vội xin lỗi: “Ngại quá, cô không sao chứ? Tôi bị run tay, không ngờ… Đúng rồi, cô muốn vào toilet không? Còn túi hành lý này nữa, có khi cà phê chảy vào trong khóa kéo, nhanh đi lau khô thì tốt hơn.”



Cô gái xinh đẹp ngẩng đầu vừa muốn mắng chửi, liền thấy trước mắt là một người đàn ông nho nhã anh tuấn, lời nói thô tục đến bên miệng lại nuốt trở vào, tự nhận xui xẻo: “… Bỏ đi, lần sau chú ý một chút.” Nói xong, vội vàng kéo hành lý vào toilet sửa sang lại quần áo.



Người đàn ông đứng tại chỗ một lát, chờ cô gái kia biến mất thì lắc lắc chút tàn dư của ly cà phê trong tay, một hình ảnh mơ hồ thoáng xẹt qua trên ly cà phê.



Thở dài một hơi, người đàn ông lấy di động ra, bất đắc dĩ mở miệng: “Anh Nhị, khi nào mọi người đến? Tôi đã xác nhận qua thủy kính, cái bình kia đúng là ở trong hành lý của cô ta, không đến thì máy bay sẽ đi mất đó.”



Người đàn ông này chính là Ngao Tiềm, hôm nay mọi người đều được phân công công việc. Người ra tay là Triển Hiên, điều tra địa hình là anh và Dương Nghiên. Vốn dĩ kế hoạch đều hoàn hảo, ai ngờ sắp đến giờ cất cánh rồi mà người còn chưa tới.



Dương Nghiên ở đầu dây bên kia cũng bất đắc dĩ, trước mặt là khung cảnh ô tô điên cuồng bấm còi: “Chỗ tôi tắc đường phát điên lên rồi, ai mà ngờ được lúc này lại tắc ghê thế chứ.”



“… Vậy ý của cậu chắc không phải bảo tôi bay theo cô ta sang Mỹ luôn đấy chứ.” Ngao Tiềm xoa xoa mũi, thật sự thấy nhức cả đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom