Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-342
Chương 345: Khế ước
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Từ khi kéo người này ra khỏi phố Thành Hoàng, mới đi một đoạn thì phản ứng của anh ta không khác lắm so với những người còn lại, nhưng đi được một đoạn lại dần dần trở nên hoạt bát ngây thơ, giống như trong nháy mắt trí lực giảm xuống trình độ của trẻ nhỏ lúc năm sáu tuổi, tinh lực tràn đầy, có thân thể người lớn, nhưng tính cách lại vừa ngốc nghếch lại ngây thơ.
Đối với hành vi dùng sinh phách chuộc tội, hoàn toàn không có ký ức về chuyện kiếp trước, chỉ số thông minh thấp, cho dù là Phong Tiểu Tiểu cũng không cách nào nghiêm mặt được.
Rốt cuộc đây là cách nói gì chứ ?
Đường Cần không cam lòng bị lạnh nhạt liền tranh thủ tìm cảm giác tồn tại nói: “Đúng rồi, sao mấy người chấp nhất với cái bình kia thế?”
Lúc đầu anh ta còn tưởng mấy người này trượng nghĩa rút đao tương trợ, đơn giản là vì em họ anh ta bị người trong nghề lừa tài lừa sắc. Như vậy chuyện cho tới bây giờ, Chu Hân Nhiên và những người khác đều đã bị giải quyết, Ngao Tiềm - người bị liên lụy cũng đã cứu được. Hơn nữa, cái bình bỏ đi kia thật ra cũng đáng giá gì… Phải biết, những người này đều không phải người thường, một cái bình như vậy có gì đáng giá để gợi lên hứng thú của những sinh vật kỳ diệu đó?
Phong Tiểu Tiểu nghi hoặc nhìn lại Đường Cần, lại nhìn những người khác: “Mấy người chưa nói sao?”
Ngao Tiềm ôn hòa cười nói: “Anh còn tưởng rằng em hoặc cậu Dương đã nói với cậu ta rồi.”
Lại nhìn Dương Nghiên, người sau cũng nhướng mày tỏ vẻ vô tội, vì thế Phong Tiểu Tiểu lúc này mới kịp phản ứng, Đường Cần còn hoàn toàn chưa biết ý nghĩa của cái bình của cậu anh ta.
“Ờ, là thế này, thực ra chúng tôi không coi trọng cái bình, mà coi trọng ngài Phong mà cậu anh quen hồi còn nhỏ.” Phong Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, nếu đám người bọn cô đã bị lộ hết cả rồi thì thẳng thắn thêm một ít cũng chẳng sao.
“Ngài Phong?” Đường Cần càng mờ mịt, “Người thân của cô sao?” Dù sao hai người đều họ Phong, nói không có quan hệ thì quả thực khó tin.
Sờ cằm nhớ lại chút ghi chép trong tiểu thuyết và thần thoại, Phong Tiểu Tiểu gật đầu: “Xem như thế đi, nghe nói hình như là anh trai tôi.”
“Anh trai…” Đường Cần suýt bị nước miếng của mình sặc chết, trừng mắt nghẹn họng, ngẫm lại tuổi tác chênh lệch giữa hai người… Sao cái vai vế này lệch lạc quá vậy.
“Không chỉ có vậy chứ.” Dương Nghiên ngoài cười trong không cười bổ sung theo vào, “Tôi nhớ người kia đồng thời cũng là chồng cô mà đúng không?”
“Khụ khụ khụ khụ khụ!”
Lần này là bị sặc thật, Đường Cần lộ vẻ kinh hãi, ngón tay run run chỉ vào Phong Tiểu Tiểu không thốt nên lời.
Anh trai? Chồng?
Có cần thiết phải gây sốc như thế không hả!
Ngao Tiềm là người phúc hậu, thấy phản ứng của Đường Cần như bị thiên lôi đánh trung thì không đành lòng, có lòng tốt giải thích giúp: “Bọn họ nói anh trai và chồng không phải là chỉ về thân phận chuyển thế đâu… Những thần thoại Trung Quốc ghi lại về thần tiên có rất nhiều sự đối lập hoặc không hợp lý, nhiều khi là vì bị tư tưởng đời sau bóp méo, cũng có khi là hoàn toàn bịa đặt. Nhưng dù sao, luôn có thể có giá trị tham khảo. Ví như trong tam hoàng ngũ đế, ngoài Oa Hoàng ra, tôi tin mọi người cũng nghe nói qua về chồng của cô ấy.”
Dương Nghiên gật đầu tiếp lời: “Thiên Hoàng Phục Hy.”
Vẻ mặt của Đường Cần đầu tiên là mờ mịt, sau đó lặp lại vài lần trong đầu chuyện vừa nghe được, khiếp sợ, mặt cắt không còn giọt máu.
“Phục… Phục… Phục…” Ngón tay chỉ vào Phong Tiểu Tiểu run lên bần bật, đầu lưỡi Đường Cần đều ríu cả lại, dáng vẻ như sắp suy sụp đến nơi.
“Phục Hy.” Phong Tiểu Tiểu gật đầu, tốt bụng nói giúp anh ta.
Ngao Tiềm mỉm cười nhẹ hỗ trợ nói càng rõ ràng thêm: “Ngài Phong mà cậu của cậu quen biết hẳn chính là Phục Hy đấy.”
“…”
Lúc này, Đường Cần đã trợn mắt hôn mê bất tỉnh.
***
Có mắt Thông Thiên đọc được tin tức, đoàn người Dương Nghiên thuận lợi đỗ xe tại trước cổng một khách sạn.
Căn cứ vào tin tình báo thì tạm thời hai tên xã hội đen còn chưa ra tay với cái bình. Ngày hôm qua, lúc tên ngoại quốc mang theo hai người Tô Tuyền vào núi, một là vì xử lý Ngao Tiềm, hai là muốn xác nhận xem sau lưng Tô Tuyền còn có thế lực nào chưa lộ diện hay không. Nếu có thì thuận tay giải quyết, chờ xác định không có nhiều phiền phức mới dẫn người trở về cùng hai người này hội hợp, sau đó cùng chạy ra nước ngoài sống một cuộc sống hạnh phúc??
Những người này hẹn gặp lúc mười hai giờ rưỡi, nếu vượt qua thời gian này mà không có người liên hệ, cho dù chỉ chậm một giây, hai tên xã hội đen đều sẽ nhanh chóng mang bình rời đi, chờ cơ hội khác tái ngộ.
Trong quá trình hành động lần này có khả năng xảy ra ngoài ý muốn có thể bắt nguồn từ tên ngoại quốc kia. Dương Nghiên sợ tên ngoại quốc kia ngay từ đầu đã không có ý muốn liên hệ, điểm này liệu có khiến đối phương cảnh giác hay không?
Trong xe chỉ có nhóm ba người Phong Tiểu Tiểu và ba tên ngớ ngẩn kia, cuối cùng thêm một Đường Cần, lúc đến khách sạn đã là mười hai giờ hơn, Dương Nghiên giơ tay lên nhìn đồng hồ, ra quầy lễ tân quăng lên mười tờ tiền đỏ chói, dễ dàng hỏi được chuyện đúng là hôm qua hai tên kia đã qua đêm ở đây.
Hai người thuê hai phòng, nhưng lại ở chung một phòng, còn ở phòng nào thì không biết, gian phòng khác kia có thể để che mắt kẻ địch hoặc tránh né nguy hiểm.
Sau khi nói biết tình hình, Phong Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, hỏi Dương Nghiên: “Vậy biết số điện thoại hai phòng kia không?”
Dương Nghiên nhướng ngày, không nói gì quay trở lại dựa vào quầy liếc mắt đưa tình, ỡm ờ với cô lễ tân vài câu rồi quay trở lại, giơ tờ giấy kẹp trong tay lên, trên đó có hai dãy số: “Phải thông qua máy bàn nội tuyến, nhưng cũng chắc là không phải vấn đề gì lớn.”
Vấn đề quả nhiên không lớn, Phong Tiểu Tiểu cầm điện thoại lên gọi, trực tổng đài là một giọng nữ trẻ trung, trong lòng ngầm hiểu mà lập tức chuyển tín hiệu đến gian phòng, thuận tiện mịt mờ tỏ vẻ nếu nói chuyện làm ăn thành công sẽ trích phần trăm phí dụng nhất định.
Chuyện làm ăn gì? Người trực tổng đài tỏ ý mọi người đều là người lớn rồi, cô hiểu mà.
Phong Tiểu Tiểu thật sự cũng đã hiểu ra, sau đó nghiến răng nghiến lợi gọi điện thoại, vốn đang định ghê tởm chính mình, nhưng vận may của cô rất tốt, gọi lần đầu không ai nhận, vì thế mọi người đều hiểu rõ.
“401 không có người, vậy hẳn là ở 402.” Phong Tiểu Tiểu để điện thoại xuống rồi báo cáo.
Thật ra có khả năng không ai nghe máy, ví nếu như điện thoại trục trặc hoặc có lẽ đúng lúc không có ai trong phòng, hay vì… Nhưng đột nhiên gọi điện thoại cũng có khả năng khiến đối phương hoài nghi, cho nên kết quả của xác suất này cũng đã khá mạo hiểm rồi.
Dương Nghiên gật đầu, chỉnh lại quần áo sau đó lại ung dung tiến vào khách sạn lần nữa, đi vào thang máy ấn số tầng, sau đó đến phòng 402, ấn chuông cửa.
Quả nhiên, hai tên xã hội đen còn ở trong phòng, một tên xem ti vi, một tên còn thay phiên quan sát tình hình qua mắt mèo, thấy có một anh chàng đẹp trai tiến đến đây ấn chuông cửa, liền sửng sốt quay đầu nói: “Có người tới.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đối với hành vi dùng sinh phách chuộc tội, hoàn toàn không có ký ức về chuyện kiếp trước, chỉ số thông minh thấp, cho dù là Phong Tiểu Tiểu cũng không cách nào nghiêm mặt được.
Rốt cuộc đây là cách nói gì chứ ?
Đường Cần không cam lòng bị lạnh nhạt liền tranh thủ tìm cảm giác tồn tại nói: “Đúng rồi, sao mấy người chấp nhất với cái bình kia thế?”
Lúc đầu anh ta còn tưởng mấy người này trượng nghĩa rút đao tương trợ, đơn giản là vì em họ anh ta bị người trong nghề lừa tài lừa sắc. Như vậy chuyện cho tới bây giờ, Chu Hân Nhiên và những người khác đều đã bị giải quyết, Ngao Tiềm - người bị liên lụy cũng đã cứu được. Hơn nữa, cái bình bỏ đi kia thật ra cũng đáng giá gì… Phải biết, những người này đều không phải người thường, một cái bình như vậy có gì đáng giá để gợi lên hứng thú của những sinh vật kỳ diệu đó?
Phong Tiểu Tiểu nghi hoặc nhìn lại Đường Cần, lại nhìn những người khác: “Mấy người chưa nói sao?”
Ngao Tiềm ôn hòa cười nói: “Anh còn tưởng rằng em hoặc cậu Dương đã nói với cậu ta rồi.”
Lại nhìn Dương Nghiên, người sau cũng nhướng mày tỏ vẻ vô tội, vì thế Phong Tiểu Tiểu lúc này mới kịp phản ứng, Đường Cần còn hoàn toàn chưa biết ý nghĩa của cái bình của cậu anh ta.
“Ờ, là thế này, thực ra chúng tôi không coi trọng cái bình, mà coi trọng ngài Phong mà cậu anh quen hồi còn nhỏ.” Phong Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, nếu đám người bọn cô đã bị lộ hết cả rồi thì thẳng thắn thêm một ít cũng chẳng sao.
“Ngài Phong?” Đường Cần càng mờ mịt, “Người thân của cô sao?” Dù sao hai người đều họ Phong, nói không có quan hệ thì quả thực khó tin.
Sờ cằm nhớ lại chút ghi chép trong tiểu thuyết và thần thoại, Phong Tiểu Tiểu gật đầu: “Xem như thế đi, nghe nói hình như là anh trai tôi.”
“Anh trai…” Đường Cần suýt bị nước miếng của mình sặc chết, trừng mắt nghẹn họng, ngẫm lại tuổi tác chênh lệch giữa hai người… Sao cái vai vế này lệch lạc quá vậy.
“Không chỉ có vậy chứ.” Dương Nghiên ngoài cười trong không cười bổ sung theo vào, “Tôi nhớ người kia đồng thời cũng là chồng cô mà đúng không?”
“Khụ khụ khụ khụ khụ!”
Lần này là bị sặc thật, Đường Cần lộ vẻ kinh hãi, ngón tay run run chỉ vào Phong Tiểu Tiểu không thốt nên lời.
Anh trai? Chồng?
Có cần thiết phải gây sốc như thế không hả!
Ngao Tiềm là người phúc hậu, thấy phản ứng của Đường Cần như bị thiên lôi đánh trung thì không đành lòng, có lòng tốt giải thích giúp: “Bọn họ nói anh trai và chồng không phải là chỉ về thân phận chuyển thế đâu… Những thần thoại Trung Quốc ghi lại về thần tiên có rất nhiều sự đối lập hoặc không hợp lý, nhiều khi là vì bị tư tưởng đời sau bóp méo, cũng có khi là hoàn toàn bịa đặt. Nhưng dù sao, luôn có thể có giá trị tham khảo. Ví như trong tam hoàng ngũ đế, ngoài Oa Hoàng ra, tôi tin mọi người cũng nghe nói qua về chồng của cô ấy.”
Dương Nghiên gật đầu tiếp lời: “Thiên Hoàng Phục Hy.”
Vẻ mặt của Đường Cần đầu tiên là mờ mịt, sau đó lặp lại vài lần trong đầu chuyện vừa nghe được, khiếp sợ, mặt cắt không còn giọt máu.
“Phục… Phục… Phục…” Ngón tay chỉ vào Phong Tiểu Tiểu run lên bần bật, đầu lưỡi Đường Cần đều ríu cả lại, dáng vẻ như sắp suy sụp đến nơi.
“Phục Hy.” Phong Tiểu Tiểu gật đầu, tốt bụng nói giúp anh ta.
Ngao Tiềm mỉm cười nhẹ hỗ trợ nói càng rõ ràng thêm: “Ngài Phong mà cậu của cậu quen biết hẳn chính là Phục Hy đấy.”
“…”
Lúc này, Đường Cần đã trợn mắt hôn mê bất tỉnh.
***
Có mắt Thông Thiên đọc được tin tức, đoàn người Dương Nghiên thuận lợi đỗ xe tại trước cổng một khách sạn.
Căn cứ vào tin tình báo thì tạm thời hai tên xã hội đen còn chưa ra tay với cái bình. Ngày hôm qua, lúc tên ngoại quốc mang theo hai người Tô Tuyền vào núi, một là vì xử lý Ngao Tiềm, hai là muốn xác nhận xem sau lưng Tô Tuyền còn có thế lực nào chưa lộ diện hay không. Nếu có thì thuận tay giải quyết, chờ xác định không có nhiều phiền phức mới dẫn người trở về cùng hai người này hội hợp, sau đó cùng chạy ra nước ngoài sống một cuộc sống hạnh phúc??
Những người này hẹn gặp lúc mười hai giờ rưỡi, nếu vượt qua thời gian này mà không có người liên hệ, cho dù chỉ chậm một giây, hai tên xã hội đen đều sẽ nhanh chóng mang bình rời đi, chờ cơ hội khác tái ngộ.
Trong quá trình hành động lần này có khả năng xảy ra ngoài ý muốn có thể bắt nguồn từ tên ngoại quốc kia. Dương Nghiên sợ tên ngoại quốc kia ngay từ đầu đã không có ý muốn liên hệ, điểm này liệu có khiến đối phương cảnh giác hay không?
Trong xe chỉ có nhóm ba người Phong Tiểu Tiểu và ba tên ngớ ngẩn kia, cuối cùng thêm một Đường Cần, lúc đến khách sạn đã là mười hai giờ hơn, Dương Nghiên giơ tay lên nhìn đồng hồ, ra quầy lễ tân quăng lên mười tờ tiền đỏ chói, dễ dàng hỏi được chuyện đúng là hôm qua hai tên kia đã qua đêm ở đây.
Hai người thuê hai phòng, nhưng lại ở chung một phòng, còn ở phòng nào thì không biết, gian phòng khác kia có thể để che mắt kẻ địch hoặc tránh né nguy hiểm.
Sau khi nói biết tình hình, Phong Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, hỏi Dương Nghiên: “Vậy biết số điện thoại hai phòng kia không?”
Dương Nghiên nhướng ngày, không nói gì quay trở lại dựa vào quầy liếc mắt đưa tình, ỡm ờ với cô lễ tân vài câu rồi quay trở lại, giơ tờ giấy kẹp trong tay lên, trên đó có hai dãy số: “Phải thông qua máy bàn nội tuyến, nhưng cũng chắc là không phải vấn đề gì lớn.”
Vấn đề quả nhiên không lớn, Phong Tiểu Tiểu cầm điện thoại lên gọi, trực tổng đài là một giọng nữ trẻ trung, trong lòng ngầm hiểu mà lập tức chuyển tín hiệu đến gian phòng, thuận tiện mịt mờ tỏ vẻ nếu nói chuyện làm ăn thành công sẽ trích phần trăm phí dụng nhất định.
Chuyện làm ăn gì? Người trực tổng đài tỏ ý mọi người đều là người lớn rồi, cô hiểu mà.
Phong Tiểu Tiểu thật sự cũng đã hiểu ra, sau đó nghiến răng nghiến lợi gọi điện thoại, vốn đang định ghê tởm chính mình, nhưng vận may của cô rất tốt, gọi lần đầu không ai nhận, vì thế mọi người đều hiểu rõ.
“401 không có người, vậy hẳn là ở 402.” Phong Tiểu Tiểu để điện thoại xuống rồi báo cáo.
Thật ra có khả năng không ai nghe máy, ví nếu như điện thoại trục trặc hoặc có lẽ đúng lúc không có ai trong phòng, hay vì… Nhưng đột nhiên gọi điện thoại cũng có khả năng khiến đối phương hoài nghi, cho nên kết quả của xác suất này cũng đã khá mạo hiểm rồi.
Dương Nghiên gật đầu, chỉnh lại quần áo sau đó lại ung dung tiến vào khách sạn lần nữa, đi vào thang máy ấn số tầng, sau đó đến phòng 402, ấn chuông cửa.
Quả nhiên, hai tên xã hội đen còn ở trong phòng, một tên xem ti vi, một tên còn thay phiên quan sát tình hình qua mắt mèo, thấy có một anh chàng đẹp trai tiến đến đây ấn chuông cửa, liền sửng sốt quay đầu nói: “Có người tới.”
Bình luận facebook