Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-360
Chương 363: Canh phòng thần đình
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đối với Tôn Nguyên Hạo, va chạm nhẹ như vậy cũng chẳng hơn gãi ngứa là bao.
Hơn nữa, tốc độ của hai người cũng không nhanh, càng không tồn tại các vấn đề như lực quá mạnh hay là quán tính xung kích... Đơn giản mà nói chính là khi bản thân vừa đi tới bên cạnh thì cơ thể người này lung lay, thế là va chạm nhẹ một chút mà thôi…
Mẹ kiếp!!!
Tôn Nguyên Hạo kinh ngạc trợn to hai mắt, trơ mắt nhìn cái tay mặt mũi tái nhợt kia. Cơ thể gã lại lung lay thêm, rồi sau đó cứ như vậy lướt qua cánh tay mình mà trượt ngã xuống đất.
Đậu phộng!!!
Nhìn thế nào cũng không ra đây là kết quả của cú va chạm “nhè nhẹ”. Trông cứ y như mình thật sự đã đụng mạnh đến nỗi khiến người ta ngất xỉu luôn rồi ấy!
Phản ứng đầu tiên của Tôn Nguyên Hạo xui xẻo chính là trong đầu bật ra mấy chữ to đùng “giả vờ đụng chạm để ăn vạ”. Sau đó, gã nhanh chóng ý thức được điểm kỳ lạ, dường như mùi máu tanh mà chóp mũi ngửi thấy trong không khí đã trở nên nồng nặc hơn.
Cơ thể người đàn ông đó co ro, bất động, nằm sõng soài trên mặt đất. Mặt người này cắt không còn giọt máu, ngay cả môi cũng tái nhợt, nhìn như người chết đã không còn hơi thở.
Tôn Nguyên Hạo bỏ hành lý xuống, theo bản năng nhanh chóng che mắt em gái mình lại, sau đó chần chừ một chút mới ngồi xổm xuống.
“Chú?” Cô bé bị dọa sợ, chân vừa chạm xuống mặt đất liền quơ hai tay nhỏ, muốn tìm người đàn ông trên mặt đất: “Là chú ở trong cửa hàng!”
“Đừng nhúc nhích.” Tôn Nguyên Hạo che mắt em gái nói: “Để anh xem xem là có chuyện gì, Thải Thải ngoan, quay đầu đi nào.”
Cô bé do dự một chút, sau đó ngoan ngoãn quay đầu dựa vào vai Tôn Nguyên Hạo, hai cánh tay nhỏ bé ôm lấy cổ anh trai, nghe lời nhắm mắt lại.
Kỳ thật, không cần nhìn cũng biết là chuyện gì đã xảy ra... Tôn Nguyên Hạo ôm cơ thể bé nhỏ trong ngực, ánh mắt lướt qua áo em gái, nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Dưới áo khoác của người đàn ông, trên áo sơ mi trắng mà hắn ta đang mặc dần dần rỉ ra chất lỏng màu đỏ tươi. Dưới lớp áo sơ mi, quanh cơ thể hắn ta không biết có tất cả bao nhiêu vết thương ở vai, ngực, bụng... Chỗ máu tươi ấy nhanh chóng nhuộm gần như cả chiếc áo sơ mi thành màu đỏ như máu.
“Chú ơi... hu hu...” Dường như mơ hồ ý thức được sau lưng mình đã xảy ra chuyện rất đáng sợ, cơ thể nhỏ nhắn của cô bé run lên. Cô bé yếu đuối ôm lấy cổ của Tôn Nguyên Hạo, chất lỏng lành lạnh ngấm vào trong vải áo ở gáy gã.
Đối với trẻ con mà nói, một người đã từng cho nó kẹo thì sẽ xem như là người quen rồi. Mà người quen này đột nhiên lại xuất hiện trước mặt nó một cách thê thảm như vậy, cho dù nó chẳng hiểu biết bao nhiêu đối với chuyện sống chết thì bản năng cũng sẽ thấy hoảng hốt, sợ hãi.
“Chú ơi, chú ơi...” Cô bé thút thít. Bé giống như con thú nhỏ bị hoảng sợ, hai cánh tay nhỏ đang ôm lấy Tôn Nguyên Hạo cũng siết chặt hơn.
“…”
Nếu là người em gái mình quen biết thì không thể không cứu được.
Tôn Nguyên Hạo vỗ vỗ lên lưng nhỏ của em gái, cuối cùng thì im lặng thở dài một tiếng. Gã vươn một tay ra, dễ dàng túm lấy người đang ngã trên mặt đất vắt lên vai mình, sau đó tay còn lại kéo va ly hành lý lên như trước. Gã bất đắc dĩ cười với cô bé bên cạnh đang tự giác túm lấy mép áo mình: “Anh đưa chú này đi khám bệnh, Thải Thải ngoan, giữ chặt lấy anh nhé?”
Cô bé giơ tay lên lau nước mắt, thút tha thút thít mà ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng!”
***
Nữ Bạt hôn mê ở tiệm gốm đến tận trưa mới tỉnh lại, tương đương với việc lại được thêm giấc nữa.
Khi vừa mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà xa lạ trên đỉnh đầu, cô ta còn chưa lấy lại được tinh thần. Chờ tới sau khi ý thức được lúc sáng đã xảy ra chuyện gì, em gái Nữ Bạt mới nhảy dựng từ trên giường lên.
Phản ứng đầu tiên của cô ta chính là không thể để cho những người khác tới đây, có chuyên lừa bẫy đồng nghiệp thế nào cũng không đến mức này được chứ. Nếu như chẳng may những người khác cũng bị Phục Hy bắt lại, khi trở về, Bàn Cổ lại không tìm mình để tính sổ chắc?
Vẫn may, sau khi lao nhanh xuống dưới lầu, sự tình cũng không bết bát đến mức như cô ta tưởng tượng. Trong ngôi nhà trống trải chỉ có Phong Tiểu Tiểu và Tiên Ốc, ngay cả Trương Tam cũng đã lấy cớ hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt mà đi ra ngoài tản bộ rồi.
“...” Nữ Bạt trầm mặc suốt một phút, vừa có chút mong chờ lại có chút thất vọng hỏi: “Phi Liêm và Hình Thiên... không đến sao?”
Cảm giác không có ai bên cạnh cùng mình thể nghiệm thảm cảnh này thật sự không tốt đẹp chút nào, tuy nhiên, đồng bọn không bị liên lụy cũng là chuyện may mắn.
“Đến rồi.” Sự thật mà Phong Tiểu Tiểu nói ra hiển nhiên là nằm ngoài dự liệu của cô ta: “Nhưng đúng lúc anh Vũ lại tới điều tra chút chuyện, Hình Thiên vứt một cục giấy nên bị bắt đi. Phi Liêm thì nhổ miếng đờm.”
“…” Có đồng bọn óc chó như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?
Nữ Bạt biết rõ rằng mấy người bọn họ không thể va chạm chính diện với cơ quan chấp pháp, dường như cô ta đã tưởng tượng được ra những xui xẻo tiếp theo của hai người này rồi.
Nữ Bạt xoa xoa thái dương, thở sâu, chuẩn bị đối mặt với thách thức thật sự: “Được rồi, tôi muốn cùng cha... họ Hiên Viên nói chuyện.”
“Anh Hy đi xem xét tình hình cây Thế Giới, không ở đây.” Phong Tiểu Tiểu lại quẳng ra thêm một quả bom bất ngờ: “Cô ở đây lại một lát hay là về trước đây?”
“Cô chịu thả tôi đi sao?” Nữ Bạt kinh ngạc thật sự.
Phong Tiểu Tiểu cũng kinh ngạc: “Lạ lắm à? Không thả cô ra, lẽ nào giam cô lại?”
“Nhưng chúng ta là kẻ địch...” Nữ Bạt nói ra một nửa theo phản xạ, sau đó phản ứng kịp, vội vàng nhanh chóng ngậm miệng lại.
Không đúng, hiện tại không phải là lúc kinh ngạc hay truy tìm nguyên nhân, biết bao nhiêu kẻ ngu si chết vì sự hiếu kỳ của bản thân rồi. Nếu đã có thể đi, vậy thì phải nhanh chóng mà rời đi không chút nghĩ suy. Cho dù là vì đối phương làm thế vì nhàm chán hay vì lý do gì khác, tóm lại là không thể uổng phí cơ hội này được.
Nghĩ tới đây, Nữ Bạt gật gật đầu, không nhiều lời mà lao về phía cổng.
Phong Tiểu Tiểu ở trong phòng khách nhàn nhã uống hết nửa cốc nước, tính toán tốc độ đi đường của Nữ Bạt, chắc là sắp tới sân trước rồi. Thế là, cô từ từ cởi roi da bên hông ra, vung lên một tiếng vang giữa không trung, sau đó đột nhiên đánh xuống đất... Không khí mơ hồ bị bóp méo trong nháy mắt, một giây ngay sau đó, gương mặt kinh ngạc của Nữ Bạt lại xuất hiện trong phòng.
Ồ, hiệu quả thật sự không tệ, quả không hồ là đại thần đích thân ra tay!
Phong Tiểu Tiểu vô cùng hài lòng, quay đầu nhìn Nữ Bạt với vẻ không thể tin nổi, dịu dàng mỉm cười: “Đừng để bụng nha, tôi đang làm một thí nghiệm. Cô đi đi, lần này tôi tuyệt đối sẽ không gọi lại đâu.”
“…”
Đậu phộng!!!
Nữ Bạt thật sự muốn phát điên, muốn bùng nổ, muốn nhổ nước bọt vào cô gái ở trước mặt này.
Triệu hồi như vậy là chuyện gì? Linh ấn này là thế quái nào đây?
Bản thân cô ta cũng không biết mình đã ký khế ước với cô gái này từ lúc nào???
Phong Tiểu Tiểu dùng mắt cũng có thể nhìn ra bối cảnh sau lưng Nữ Bạt đang có một đàn thảo nê mã chạy băng băng qua sa mạc*. Xuất phát từ sự cảm thông dành cho đối phương, Phong Tiểu Tiểu không nhịn được mà giải thích một chút: “Cô nói không sai, nhân quả của hóa thân cũng có liên quan với chủ hồn. Anh Hy tốt xấu gì cũng là ‘cấp trên’ của... cha cô. Về cơ bản thì việc anh ấy muốn định cho cô một khế ước không phải chuyện khó gì. Tuy Bàn Cổ đã giành trước một bước, nhưng theo cấp ưu tiên nhân quả, khế ước của cô vẫn ưu tiên phục tùng anh Hy.”
“…”
“Anh Hy có tham khảo một chút... ờ, tư liệu, mặc dù đều là mấy thứ xem được trên phim truyền hình... Tóm lại thì ý của anh ấy chính là chuyện hậu phương của con cái đều nên do chủ mẫu phụ trách, thế là anh ấy đã để cô ký kết với tôi đấy.”
“…”
“... Mặc dù cá nhân tôi cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng chúng ta có thể cùng nhau cố gắng, cùng nhau tiến bộ mà. Hơn nữa, mới tí tuổi đầu đã có cô con gái lớn như vậy, thật sự áp lực cũng nặng nề phết...” Sau khi phát biểu cảm tưởng xong, Phong Tiểu Tiểu đứng lên, cuối cùng tổng kết phân trần và vỗ vỗ vào bả vai Nữ Bạt đã hóa đá: “Sau này chúng ta thể giao lưu nhiều hơn một chút đó, cô Lã.”
“…”
Nữ Bạt đần thối cả người, ánh mắt như đang lơ lửng trong không trung, hiển nhiên là không chịu nổi sự đả kích này, bị chấn động đến nỗi cả người ngây ra.
Tiên Ốc ở trong bể nước phun bong bóng, cười trên nỗi đau của người khác, tâm tình thật sự không thể dễ chịu hơn được nữa… Đúng là nhân quả luân hồi hay thật!
Đáng lắm! Ai bảo khi mình bị bắt, cô ta còn cười trên nỗi đau của người khác cơ!
Lần này đến phiên cô ta rồi!
***
Khi Phục Hy mang hạt giống cây trở về, Nữ Bạt đón nhận đả kích lớn nhất trong cuộc đời xong đã sớm rời đi trong tinh thần hốt hoảng.
Sau khi tỉnh lại, tâm tình Xi Vưu vô cùng phiền muộn. Anh ta lại thua dưới tay Phục Hy một lần nữa, còn thua một cách gọn gàng, nhanh chóng như vậy. Đây quả thật là một sự đả kích nghiêm trọng đối với lòng tự trọng của một đại ma thần. Vậy nên, người này vừa khó chịu liền quay về chơi trò tự kỷ, Khương Lễ tính tình ngoan ngoãn, ngượng ngùng đành phải ra đón nhận cơ thể, lúc này đang xem ti vi cùng Phong Tiểu Tiểu.
Phục Hy vừa vào cửa hai người đã nghe thấy rồi, Phong Tiểu Tiểu vẫn hơi lo lắng kết quả, vội vàng đứng dậy hỏi: “Thế nào rồi?”
“Chính là thứ này đây.” Phục Hy cũng không thừa nước đục thả câu, bình tĩnh gật đầu, lại rất bình tĩnh lấy hạt giống cây ra cho cô nhìn: “Lúc anh đi, nó đã nên hồn nên vía rồi. Mặc dù rễ bị hao tổn nhưng chắc tầm dăm ba ngày là đã có thể khôi phục được rồi. Nếu trực tiếp phá hủy, sợ là sẽ làm tổn hại đến linh khí đất trời. Nên anh cứ dứt khoát phong ấn lại rồi mang về. Luyện hóa mấy ngày, đợi xóa đi ấn ký của Bàn Cổ rồi trồng ở thần đình là được.”
“Trồng ở thần đình không sợ nó lại cướp đi pháp tắc số kiếp của thần đình sao?” Phong Tiểu Tiểu có phần chưa hiểu lắm.
Vốn dĩ kiêng kỵ thứ này là vì sự tồn tại của nó đại diện cho một thần hệ khác. Dưới sự ảnh hưởng của những mảnh vỡ hỗn độn, phẩm cấp của thần vật này đủ để vượt qua thần đình mới xây. Khi cả hai cùng tồn tại, chỉ có một phía có thể trở thành nơi gửi gắm của pháp tắc. Nghĩ như thế, đương nhiên thứ kém may mắn chính là bên căn cơ chưa ổn định, tức thần đình mới xây.
Nhưng giờ lại còn muốn trồng nó vào đó sao?
Đối chọi trực tiếp, hung tàn như vậy không có vấn đề gì sao?
Phục Hy lơ đễnh: “Nghe nói Tây Vương Mẫu của thiên đình hồi đó trồng cả cây bàn đào ở thiên cung rồi, em còn lo gì một cây tần bì nho nhỏ chứ?”
“Không giống nhau mà, cây bàn đào kết quả, nhưng cây này lại không thể kết... Không phải, vấn đề mấu chốt không phải cái này.” Phong Tiểu Tiểu đã phản ứng kịp, không phải rầu rĩ về vấn đề trồng chủng loại cây nào: “Ý em là nó có nổi khùng hay mất khống chế hay gì đó không?”
Phục Hy cười một tiếng, thản nhiên: “Nó không dám đâu.”
Cùng với lúc Phục Hy nói câu này, Phong Tiểu Tiểu tận mắt nhìn thấy hạt giống nhỏ mượt mà, múp míp, đáng yêu ở trong lòng bàn tay của Phục Hy thoáng run lên.
“…” Được thôi, nếu đã như vậy thì không có vấn đề gì nữa rồi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hơn nữa, tốc độ của hai người cũng không nhanh, càng không tồn tại các vấn đề như lực quá mạnh hay là quán tính xung kích... Đơn giản mà nói chính là khi bản thân vừa đi tới bên cạnh thì cơ thể người này lung lay, thế là va chạm nhẹ một chút mà thôi…
Mẹ kiếp!!!
Tôn Nguyên Hạo kinh ngạc trợn to hai mắt, trơ mắt nhìn cái tay mặt mũi tái nhợt kia. Cơ thể gã lại lung lay thêm, rồi sau đó cứ như vậy lướt qua cánh tay mình mà trượt ngã xuống đất.
Đậu phộng!!!
Nhìn thế nào cũng không ra đây là kết quả của cú va chạm “nhè nhẹ”. Trông cứ y như mình thật sự đã đụng mạnh đến nỗi khiến người ta ngất xỉu luôn rồi ấy!
Phản ứng đầu tiên của Tôn Nguyên Hạo xui xẻo chính là trong đầu bật ra mấy chữ to đùng “giả vờ đụng chạm để ăn vạ”. Sau đó, gã nhanh chóng ý thức được điểm kỳ lạ, dường như mùi máu tanh mà chóp mũi ngửi thấy trong không khí đã trở nên nồng nặc hơn.
Cơ thể người đàn ông đó co ro, bất động, nằm sõng soài trên mặt đất. Mặt người này cắt không còn giọt máu, ngay cả môi cũng tái nhợt, nhìn như người chết đã không còn hơi thở.
Tôn Nguyên Hạo bỏ hành lý xuống, theo bản năng nhanh chóng che mắt em gái mình lại, sau đó chần chừ một chút mới ngồi xổm xuống.
“Chú?” Cô bé bị dọa sợ, chân vừa chạm xuống mặt đất liền quơ hai tay nhỏ, muốn tìm người đàn ông trên mặt đất: “Là chú ở trong cửa hàng!”
“Đừng nhúc nhích.” Tôn Nguyên Hạo che mắt em gái nói: “Để anh xem xem là có chuyện gì, Thải Thải ngoan, quay đầu đi nào.”
Cô bé do dự một chút, sau đó ngoan ngoãn quay đầu dựa vào vai Tôn Nguyên Hạo, hai cánh tay nhỏ bé ôm lấy cổ anh trai, nghe lời nhắm mắt lại.
Kỳ thật, không cần nhìn cũng biết là chuyện gì đã xảy ra... Tôn Nguyên Hạo ôm cơ thể bé nhỏ trong ngực, ánh mắt lướt qua áo em gái, nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Dưới áo khoác của người đàn ông, trên áo sơ mi trắng mà hắn ta đang mặc dần dần rỉ ra chất lỏng màu đỏ tươi. Dưới lớp áo sơ mi, quanh cơ thể hắn ta không biết có tất cả bao nhiêu vết thương ở vai, ngực, bụng... Chỗ máu tươi ấy nhanh chóng nhuộm gần như cả chiếc áo sơ mi thành màu đỏ như máu.
“Chú ơi... hu hu...” Dường như mơ hồ ý thức được sau lưng mình đã xảy ra chuyện rất đáng sợ, cơ thể nhỏ nhắn của cô bé run lên. Cô bé yếu đuối ôm lấy cổ của Tôn Nguyên Hạo, chất lỏng lành lạnh ngấm vào trong vải áo ở gáy gã.
Đối với trẻ con mà nói, một người đã từng cho nó kẹo thì sẽ xem như là người quen rồi. Mà người quen này đột nhiên lại xuất hiện trước mặt nó một cách thê thảm như vậy, cho dù nó chẳng hiểu biết bao nhiêu đối với chuyện sống chết thì bản năng cũng sẽ thấy hoảng hốt, sợ hãi.
“Chú ơi, chú ơi...” Cô bé thút thít. Bé giống như con thú nhỏ bị hoảng sợ, hai cánh tay nhỏ đang ôm lấy Tôn Nguyên Hạo cũng siết chặt hơn.
“…”
Nếu là người em gái mình quen biết thì không thể không cứu được.
Tôn Nguyên Hạo vỗ vỗ lên lưng nhỏ của em gái, cuối cùng thì im lặng thở dài một tiếng. Gã vươn một tay ra, dễ dàng túm lấy người đang ngã trên mặt đất vắt lên vai mình, sau đó tay còn lại kéo va ly hành lý lên như trước. Gã bất đắc dĩ cười với cô bé bên cạnh đang tự giác túm lấy mép áo mình: “Anh đưa chú này đi khám bệnh, Thải Thải ngoan, giữ chặt lấy anh nhé?”
Cô bé giơ tay lên lau nước mắt, thút tha thút thít mà ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng!”
***
Nữ Bạt hôn mê ở tiệm gốm đến tận trưa mới tỉnh lại, tương đương với việc lại được thêm giấc nữa.
Khi vừa mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà xa lạ trên đỉnh đầu, cô ta còn chưa lấy lại được tinh thần. Chờ tới sau khi ý thức được lúc sáng đã xảy ra chuyện gì, em gái Nữ Bạt mới nhảy dựng từ trên giường lên.
Phản ứng đầu tiên của cô ta chính là không thể để cho những người khác tới đây, có chuyên lừa bẫy đồng nghiệp thế nào cũng không đến mức này được chứ. Nếu như chẳng may những người khác cũng bị Phục Hy bắt lại, khi trở về, Bàn Cổ lại không tìm mình để tính sổ chắc?
Vẫn may, sau khi lao nhanh xuống dưới lầu, sự tình cũng không bết bát đến mức như cô ta tưởng tượng. Trong ngôi nhà trống trải chỉ có Phong Tiểu Tiểu và Tiên Ốc, ngay cả Trương Tam cũng đã lấy cớ hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt mà đi ra ngoài tản bộ rồi.
“...” Nữ Bạt trầm mặc suốt một phút, vừa có chút mong chờ lại có chút thất vọng hỏi: “Phi Liêm và Hình Thiên... không đến sao?”
Cảm giác không có ai bên cạnh cùng mình thể nghiệm thảm cảnh này thật sự không tốt đẹp chút nào, tuy nhiên, đồng bọn không bị liên lụy cũng là chuyện may mắn.
“Đến rồi.” Sự thật mà Phong Tiểu Tiểu nói ra hiển nhiên là nằm ngoài dự liệu của cô ta: “Nhưng đúng lúc anh Vũ lại tới điều tra chút chuyện, Hình Thiên vứt một cục giấy nên bị bắt đi. Phi Liêm thì nhổ miếng đờm.”
“…” Có đồng bọn óc chó như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?
Nữ Bạt biết rõ rằng mấy người bọn họ không thể va chạm chính diện với cơ quan chấp pháp, dường như cô ta đã tưởng tượng được ra những xui xẻo tiếp theo của hai người này rồi.
Nữ Bạt xoa xoa thái dương, thở sâu, chuẩn bị đối mặt với thách thức thật sự: “Được rồi, tôi muốn cùng cha... họ Hiên Viên nói chuyện.”
“Anh Hy đi xem xét tình hình cây Thế Giới, không ở đây.” Phong Tiểu Tiểu lại quẳng ra thêm một quả bom bất ngờ: “Cô ở đây lại một lát hay là về trước đây?”
“Cô chịu thả tôi đi sao?” Nữ Bạt kinh ngạc thật sự.
Phong Tiểu Tiểu cũng kinh ngạc: “Lạ lắm à? Không thả cô ra, lẽ nào giam cô lại?”
“Nhưng chúng ta là kẻ địch...” Nữ Bạt nói ra một nửa theo phản xạ, sau đó phản ứng kịp, vội vàng nhanh chóng ngậm miệng lại.
Không đúng, hiện tại không phải là lúc kinh ngạc hay truy tìm nguyên nhân, biết bao nhiêu kẻ ngu si chết vì sự hiếu kỳ của bản thân rồi. Nếu đã có thể đi, vậy thì phải nhanh chóng mà rời đi không chút nghĩ suy. Cho dù là vì đối phương làm thế vì nhàm chán hay vì lý do gì khác, tóm lại là không thể uổng phí cơ hội này được.
Nghĩ tới đây, Nữ Bạt gật gật đầu, không nhiều lời mà lao về phía cổng.
Phong Tiểu Tiểu ở trong phòng khách nhàn nhã uống hết nửa cốc nước, tính toán tốc độ đi đường của Nữ Bạt, chắc là sắp tới sân trước rồi. Thế là, cô từ từ cởi roi da bên hông ra, vung lên một tiếng vang giữa không trung, sau đó đột nhiên đánh xuống đất... Không khí mơ hồ bị bóp méo trong nháy mắt, một giây ngay sau đó, gương mặt kinh ngạc của Nữ Bạt lại xuất hiện trong phòng.
Ồ, hiệu quả thật sự không tệ, quả không hồ là đại thần đích thân ra tay!
Phong Tiểu Tiểu vô cùng hài lòng, quay đầu nhìn Nữ Bạt với vẻ không thể tin nổi, dịu dàng mỉm cười: “Đừng để bụng nha, tôi đang làm một thí nghiệm. Cô đi đi, lần này tôi tuyệt đối sẽ không gọi lại đâu.”
“…”
Đậu phộng!!!
Nữ Bạt thật sự muốn phát điên, muốn bùng nổ, muốn nhổ nước bọt vào cô gái ở trước mặt này.
Triệu hồi như vậy là chuyện gì? Linh ấn này là thế quái nào đây?
Bản thân cô ta cũng không biết mình đã ký khế ước với cô gái này từ lúc nào???
Phong Tiểu Tiểu dùng mắt cũng có thể nhìn ra bối cảnh sau lưng Nữ Bạt đang có một đàn thảo nê mã chạy băng băng qua sa mạc*. Xuất phát từ sự cảm thông dành cho đối phương, Phong Tiểu Tiểu không nhịn được mà giải thích một chút: “Cô nói không sai, nhân quả của hóa thân cũng có liên quan với chủ hồn. Anh Hy tốt xấu gì cũng là ‘cấp trên’ của... cha cô. Về cơ bản thì việc anh ấy muốn định cho cô một khế ước không phải chuyện khó gì. Tuy Bàn Cổ đã giành trước một bước, nhưng theo cấp ưu tiên nhân quả, khế ước của cô vẫn ưu tiên phục tùng anh Hy.”
“…”
“Anh Hy có tham khảo một chút... ờ, tư liệu, mặc dù đều là mấy thứ xem được trên phim truyền hình... Tóm lại thì ý của anh ấy chính là chuyện hậu phương của con cái đều nên do chủ mẫu phụ trách, thế là anh ấy đã để cô ký kết với tôi đấy.”
“…”
“... Mặc dù cá nhân tôi cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng chúng ta có thể cùng nhau cố gắng, cùng nhau tiến bộ mà. Hơn nữa, mới tí tuổi đầu đã có cô con gái lớn như vậy, thật sự áp lực cũng nặng nề phết...” Sau khi phát biểu cảm tưởng xong, Phong Tiểu Tiểu đứng lên, cuối cùng tổng kết phân trần và vỗ vỗ vào bả vai Nữ Bạt đã hóa đá: “Sau này chúng ta thể giao lưu nhiều hơn một chút đó, cô Lã.”
“…”
Nữ Bạt đần thối cả người, ánh mắt như đang lơ lửng trong không trung, hiển nhiên là không chịu nổi sự đả kích này, bị chấn động đến nỗi cả người ngây ra.
Tiên Ốc ở trong bể nước phun bong bóng, cười trên nỗi đau của người khác, tâm tình thật sự không thể dễ chịu hơn được nữa… Đúng là nhân quả luân hồi hay thật!
Đáng lắm! Ai bảo khi mình bị bắt, cô ta còn cười trên nỗi đau của người khác cơ!
Lần này đến phiên cô ta rồi!
***
Khi Phục Hy mang hạt giống cây trở về, Nữ Bạt đón nhận đả kích lớn nhất trong cuộc đời xong đã sớm rời đi trong tinh thần hốt hoảng.
Sau khi tỉnh lại, tâm tình Xi Vưu vô cùng phiền muộn. Anh ta lại thua dưới tay Phục Hy một lần nữa, còn thua một cách gọn gàng, nhanh chóng như vậy. Đây quả thật là một sự đả kích nghiêm trọng đối với lòng tự trọng của một đại ma thần. Vậy nên, người này vừa khó chịu liền quay về chơi trò tự kỷ, Khương Lễ tính tình ngoan ngoãn, ngượng ngùng đành phải ra đón nhận cơ thể, lúc này đang xem ti vi cùng Phong Tiểu Tiểu.
Phục Hy vừa vào cửa hai người đã nghe thấy rồi, Phong Tiểu Tiểu vẫn hơi lo lắng kết quả, vội vàng đứng dậy hỏi: “Thế nào rồi?”
“Chính là thứ này đây.” Phục Hy cũng không thừa nước đục thả câu, bình tĩnh gật đầu, lại rất bình tĩnh lấy hạt giống cây ra cho cô nhìn: “Lúc anh đi, nó đã nên hồn nên vía rồi. Mặc dù rễ bị hao tổn nhưng chắc tầm dăm ba ngày là đã có thể khôi phục được rồi. Nếu trực tiếp phá hủy, sợ là sẽ làm tổn hại đến linh khí đất trời. Nên anh cứ dứt khoát phong ấn lại rồi mang về. Luyện hóa mấy ngày, đợi xóa đi ấn ký của Bàn Cổ rồi trồng ở thần đình là được.”
“Trồng ở thần đình không sợ nó lại cướp đi pháp tắc số kiếp của thần đình sao?” Phong Tiểu Tiểu có phần chưa hiểu lắm.
Vốn dĩ kiêng kỵ thứ này là vì sự tồn tại của nó đại diện cho một thần hệ khác. Dưới sự ảnh hưởng của những mảnh vỡ hỗn độn, phẩm cấp của thần vật này đủ để vượt qua thần đình mới xây. Khi cả hai cùng tồn tại, chỉ có một phía có thể trở thành nơi gửi gắm của pháp tắc. Nghĩ như thế, đương nhiên thứ kém may mắn chính là bên căn cơ chưa ổn định, tức thần đình mới xây.
Nhưng giờ lại còn muốn trồng nó vào đó sao?
Đối chọi trực tiếp, hung tàn như vậy không có vấn đề gì sao?
Phục Hy lơ đễnh: “Nghe nói Tây Vương Mẫu của thiên đình hồi đó trồng cả cây bàn đào ở thiên cung rồi, em còn lo gì một cây tần bì nho nhỏ chứ?”
“Không giống nhau mà, cây bàn đào kết quả, nhưng cây này lại không thể kết... Không phải, vấn đề mấu chốt không phải cái này.” Phong Tiểu Tiểu đã phản ứng kịp, không phải rầu rĩ về vấn đề trồng chủng loại cây nào: “Ý em là nó có nổi khùng hay mất khống chế hay gì đó không?”
Phục Hy cười một tiếng, thản nhiên: “Nó không dám đâu.”
Cùng với lúc Phục Hy nói câu này, Phong Tiểu Tiểu tận mắt nhìn thấy hạt giống nhỏ mượt mà, múp míp, đáng yêu ở trong lòng bàn tay của Phục Hy thoáng run lên.
“…” Được thôi, nếu đã như vậy thì không có vấn đề gì nữa rồi.
Bình luận facebook