• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (2 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-423

Chương 426: Vô đề




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72616.png

Xem ảnh 2
72616_2.png
Rất nhanh, mấy vị tu chân liền cảm nhận được cái gì gọi là chấn động.



Chỉ thấy cô gái trông có vẻ trẻ tuổi nhẹ nhàng đặt một tay xuống đất, thậm chí còn không cần tạo thế gì, mặt đất đã bắt đầu rung chuyển. Tiếp đó đất đá thi nhau trồi ngược lên, hoàn toàn đi ngược lại với quy luật vật lý, như một ngọn núi nhỏ ngoan ngoãn nghe lời nhô lên, tự mình vươn ra ngoài, không đến vài phút đã lộ ra một hố sâu khoảng mười mét.



Mười mét không phải là một con số nhỏ, ngẫm lại một tầng của tòa nhà bình thường cũng chỉ cao khoảng ba mét, mười mét thì tương đương với độ cao của ba tầng rồi, càng chưa nói tới nhìn từ trên xuống dưới vẫn là một cái hố không rộng lắm, nhưng nhìn xuống từ độ cao này, đáy hố gần như đã không có chút ánh sáng lọt tới, tối đen sâu hun hút rất đáng sợ.



Nhìn chiêu thức của Phong Tiểu Tiểu, mấy người tu chân ai nấy đều há hốc miệng. Cả đám chỉ vừa mới chạm đến cánh cửa luyện khí, tuy rằng cũng xem như một bước tiến triển mang tính đột phá cả trăm năm của giới tu chân, nhưng xem tiến độ, lại thêm việc sau luyện khí có thể cảm nhận linh khí mới biết được điều kiện của trái đất. Bọn họ liền biết cho dù bọn họ có ăn đan dược như ăn kẹo thì đời này cũng chẳng thể nào xây dựng được nền móng cơ bản, lên trời xuống đất, dời núi lấp biển vĩnh viễn chỉ là ảo tưởng trong truyền thuyết mà thôi.



Nhưng ngay khi đám người bọn họ đã xác định được lập trường và tâm lý, đột nhiên lại nhảy ra đám người kỳ lạ như Phong Tiểu Tiểu, tuổi còn trẻ mà đã chơi lớn như vậy, nhất thời khiến cho mấy người tu chân xấu hổ không thôi, cảm giác khủng hoảng cao chưa từng có.



Lẽ nào trên đời này thật sự có thiên tài?! Nhưng cho dù có là thiên tài cỡ nào, dưới điều kiện khách quan không cho phép, khả năng phát huy thiên phú cũng phải có hạn chứ. Điều này cũng giống như một phần mềm siêu cấp kết tinh trí tuệ với kỹ thuật tân tiến bậc nhất nhưng lại bị cài đặt trong một cái máy tính cùi ngay cả trò dò mìn cũng chơi không nổi; phần cứng không theo kịp thì phần mềm có tuyệt vời đến mấy cũng uổng phí thôi…



Độ ngưỡng mộ trong ánh mắt đám người tu chân nhìn Phong Tiểu Tiểu đã trở nên cao chót vót, mấu chốt là bọn họ không thể nghĩ ra năng lực đó từ đâu mà ra, hơn nữa cũng rất rõ bản thân có cực khổ cả đời cũng không thể đạt đến được cái trình độ ấy. Đối với những người không cách nào vượt qua, thì thái độ của họ đối với người đó không chỉ đơn thuần là sùng bái nữa mà có thể nói là đã tăng lên thành tín ngưỡng rồi.



“Tiền bối!” Người trung niên lập tức sửa lại xưng hô, hai mắt lấp lánh chạy đến gần để quan sát chỗ mặt đất bị đào lên, than thở vài tiếng sau đó nhìn Phong Tiểu Tiểu bằng ánh mắt tràn ngập mong đợi: “Ngài tu luyện như thế nào vậy?!”



Phong Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ rồi nói: “Bẩm sinh.”



Người trung niên cười ngất, đây rõ ràng là câu trả lời chẳng có chút thành ý gì cả. Nhưng vấn đề là người ta không muốn nói thì mình cũng đâu còn cách nào. Ông ta nào biết lời Phong Tiểu Tiểu nói là thật, chuyện pháp thân tàn hồn này là hên xui, nếu không tại sao lại có nhiều người nói đầu thai cũng là một kỹ năng sống chứ, tuy rằng cô có thể hiểu được tâm lý một lòng cầu đạo của ông ta, nhưng cô thực sự không có cách nào chỉ bảo đối phương cả… Bản thân cô cũng đâu thể cố chộp đâu ra một cái pháp thân rồi nhét vào người người ta đâu.



“Xem dưới đáy hố là cái gì trước đã.” Ngao Tiềm nhắc nhở hai người, lại nhìn xuống hố, cảm thấy cảm giác vừa rồi trở nên rõ ràng hơn, nhưng ánh sáng không tốt nên vẫn không biết được dưới đó rốt cuộc có cái gì.



“Chờ chút, em đưa nó lên đây.” Phong Tiểu Tiểu vẫy vẫy đuổi hai người vướng víu đi. Tay lại đặt lên mặt đất, chỉ một lát sau đất dưới hố lại bắt đầu chầm chậm trồi lên, nâng theo một vật thể dài có chất liệu bằng ngọc, có màu sữa nửa trong suốt.



Rốt cuộc “đầu sỏ” dẫn mưa cũng xuất hiện, đám người tu chân đại khái cũng hiểu ra hai người Phong Tiểu Tiểu cố ý đến đây để tìm thứ này, đối với thứ mà ngay cả cao nhân cũng có hứng thú đương nhiên bọn họ vô cùng tò mò, liền thi nhau vây lại, nhiệt tình quan sát miếng ngọc trắng.



“Thứ gì đây?!”



“Đồ cổ à?!”



“Chất ngọc không tồi.”



“Giá chắc không rẻ đâu.”



“Có linh khí!”



Câu nói cuối cùng của người trung niên không khỏi khiến mọi người phải hít sâu một hơi. Đối với bọn họ, vật thể có giá trị cao này tuy rằng đáng chú ý, nhưng nếu nó có linh khí vậy thì sẽ không chỉ đơn giản là giá cao thôi đâu.



Ai cũng nói ngọc có thể thông linh, cho nên rất nhiều người đều nghĩ rằng ngọc tốt chắc chắn có linh khí, nhưng thật ra quan điểm này không có căn cứ.



Chỉ có thể nói, ngọc là một vật dẫn tốt nhất để chứa linh khí, nhưng nếu đã được gọi là vật dẫn thì cũng đồng nghĩa với việc nó không liên quan đến vấn đề có linh khí hay không. Nếu may mắn, có lẽ linh khí trời đất tích tụ bên trong qua năm rộng tháng dài đã được giữ lại, vậy thì khối ngọc đó sau khi lấy ra sẽ được gọi là linh ngọc linh thạch, nhưng nếu bản thân nơi chứa ngọc không có gì cả, thì cho dù thân ngọc có trong sáng đi chăng nữa chẳng qua cũng chỉ là một cái hộp rỗng mà thôi.



Ngược lại, thứ có thể sinh trưởng mới có thể được gọi là linh vật, ví dụ như linh thực… Giống như cây cối có thể nhả ra oxy thanh lọc không khí, gieo trồng linh thực tuy cũng cần linh khí nuôi dưỡng nhưng trong quá trình phát triển nó cũng không ngừng sản sinh ra linh khí mới, cải tạo môi trường xung quanh.



Mọi người không tìm được linh thực nhưng lại tìm thấy một miếng ngọc ẩn giấu linh khí, thành tựu này đã đủ để đám người tu chân vui mừng không thôi, ít nhất thì nó chứng minh được phương hướng bọn họ đang tìm kiếm là không sai. Đương nhiên, họ cũng không dám nghĩ tới việc tranh giành với Phong Tiểu Tiểu, một là dù gì đồ cũng là do người ta tìm được, bọn họ còn chưa vô liêm sỉ đến mức la hét rằng người thấy đều có phần. Hai là bọn họ biết, có tranh cũng tranh không lại…



Được nhìn thấy cũng coi như kiếm được rồi, tâm tính mấy người này rất đoan chính, chỉ cần góp chút náo nhiệt, trở về có chuyện để nói là vui rồi.



“Hai vị, miếng ngọc này là gì vậy?!” Người trung niên nhịn không được bèn đứng ra đại diện lên tiếng.



“Không biết.” Câu trả lời của Phong Tiểu Tiểu vẫn vô trách nhiệm như cũ. Có điều cũng may, lần này trước khi người trung niên trợn trắng mắt, cô kịp thời bổ sung một câu, “Thứ này không hợp với thuộc tính của tôi, chắc là cho anh Ngao dùng, ông hỏi anh ấy đi.”



Người đầu tiên cảm ứng được sự bất thường của nơi này không phải là cô, vậy nên rốt cuộc đây là thứ gì chắc cũng chỉ có mình Ngao Tiềm trả lời được.



Ngao Tiềm cũng buồn bực, dù gì anh cũng chỉ là nửa đường biến thành thần tiên, thật sự không phải là tiền bối gì cả. Nhưng cũng may, sau khi thức tỉnh, Phong Tiểu Tiểu có cho anh một lá bùa, tác dụng trước hết là để củng cố độ ổn định của pháp thân, hai là thuận tiện cho anh xem lại ký ức của bản thân.



Sau khi lục lọi trí nhớ, biểu cảm của Ngao Tiềm thay đổi từ trầm tư đến giật mình, có vẻ như cuối cùng cũng đã tìm ra lai lịch của thứ này.



“Anh Ngao, sao rồi?”



Mấy người tu chân cũng đã sốt ruột muốn chết, nhưng Phong Tiểu Tiểu là người hỏi ra nhanh hơn, hơn nữa xét về mối quan hệ của bọn họ lúc này, cũng chỉ có cô là có tư cách hỏi nhất thôi.



Ngao Tiềm dở khóc dở cười: “Hình như đây là pháp khí của anh ở kiếp trước.”



Đám người xung quanh mờ mịt một hồi, cách nói này của Ngao Tiềm dường như có chút trừu tượng, lại thấy anh ngồi xuống cầm miếng ngọc lên tay, vừa chạm vào, thân ngọc lập tức lóe sáng vài cái, giống như đang phản ứng lại, chứng tỏ lời nói của đối phương không phải là giả.



Nghĩ một lúc, Ngao Tiềm hoài niệm vuốt ve miếng ngọc giải thích: “Cái này gọi là Ngọc hốt, là vật dụng thời cổ khi mà quan thần vào triều mang theo, bởi vì nhìn thẳng vào vua là bất kính, cho nên thứ này thường dùng để giơ lên che mặt khi gặp vua, tỏ ý kiêng dè. Đồng thời, trên Ngọc hốt cũng có thể viết một vài điểm quan trọng cần bẩm báo khi vào triều… Ừm, mọi người hiểu nó như quyển sổ cũng được.”



Đám người tu chân nghe vậy buồn bực, không thể hiểu được làm sao hai người này lại có quan hệ với triều thần cổ đại. Phong Tiểu Tiểu lại biết ý gật đầu, buồn bực hỏi: “Thế nên ý của anh là đây là quyển sổ của anh à?”



Ngao Tiềm bật cười: “Cũng không hẳn vậy. Thời ấy của bọn anh, Ngọc hốt thật ra giống như giấy chứng nhận quan viên, trên đó có khắc thông tin cá nhân, chức quyền đại biểu cho quyền lực mình có, hoặc là tăng cường kỹ năng ở lĩnh vực nào đấy… ví dụ như mấy thứ kiểu tràng hạt của Thành Hoàng ấy.” Mà kỹ năng của bản thân anh dĩ nhiên là hô mưa gọi gió.



Long Vương ngã xuống, biển cả không có người quản lý, còn Ngọc hốt lại không biết lưu lạc lên đỉnh núi này từ khi nào. Có thể do con người, cũng có thể do ý trời, mà không cần biết thế nào, kết quả cũng là nó bị chôn vùi ở vùng núi này.



Bởi vì không ai trông coi, năng lực hô mưa gọi gió của Ngọc hốt này đương nhiên cũng không ổn định, thi thoảng lại phát ra ngoài một chút, vô tình dẫn tới mưa gió, vì thế mảnh đất này cũng bị xui xẻo theo.



Cũng may pháp khí chung quy vẫn là pháp khí, chỉ là hằng năm không cẩn thận sẽ mất khống chế năng lượng một chút, nếu thật sự bạo phát thì có lẽ chuyện sẽ không chỉ dừng lại ở ngọn núi này, mà có khả năng cả cái vùng này đều sẽ ngập trong nước rồi.



Hai mắt Phong Tiểu Tiểu sáng lên, cô hiểu ý của Ngao Tiềm rồi: “Vậy là bây giờ anh có thể giải quyết vấn đề ở đây chứ?!”



Ngao Tiềm sờ Ngọc hốt suy nghĩ một lát: “Chắc là có thể, thực ra sau khi lấy thứ này đi thì khí hậu ở đây cũng sẽ không bị ảnh hưởng nữa, nhưng lúc này mây mưa đã kéo hết về đây, đợi tan hết cũng phải mười ngày nửa tháng… Đương nhiên cần xua tan mây càng sớm càng tốt, có điều linh khí của Ngọc hốt cũng không còn nhiều, cho nên tần suất sử dụng không thể quá cao, chắc dùng một lần thì cần nghỉ dưỡng khoảng một tháng.”



“Được rồi, ai thèm trông cậy vào thứ đồ chơi chuyên gây lụt ngâm chết người của anh chứ.” Phong Tiểu Tiểu vui sướng thúc giục, “Mau kết thúc chuyện ở đây đi rồi chúng ta còn về nhà.”



Mấy người tu chân dần nghe ra một chút vấn đề, không ngờ pháp khí trâu bò như vậy lại là vật phẩm tùy thân của người ta từ kiếp trước?! Lại nói… hóa ra hai cao nhân này đặc biệt đến đây để giải quyết nạn lụt?!



Trong lòng bọn họ có chút phức tạp, một là hâm mộ, hai là kính phục, nhưng nhiều hơn cả là sự nghi hoặc sâu sắc. Muốn giải quyết lũ lụt lớn như vậy không phải là chuyện đùa, hai người trẻ tuổi này thật sự có bản lĩnh đó sao?



Sự thật thắng hùng biện.



Ngao Tiềm cầm Ngọc hốt lên, nghĩ ngợi rồi thì thào: “Cầu… cầu cái gì bây giờ?”



Mấy người tu chân đang muốn ngất, lại thấy Ngao Tiềm gõ đầu mình: “Bỏ đi, dù sao bây giờ cũng không ai nghe thấy, mấy cái hình thức này không cần cũng được.” Sau đó, anh vung tay lên, nói: “Tan mây…”



Ngọc hốt lóe lên ánh sáng trắng, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời dần dần chuyển động, lấy đỉnh núi làm trung tâm, bắt đầu tản ra bốn phía, thưa dần đi, như là một nét mực đậm bị nước pha loãng.



Ngao Tiềm lại nhấc tay lần nữa và hô: “Thu mưa!”



Cơn mưa ngớt dần, từ tầm tã đến tí tách rồi thành lất phất vài hạt, cuối cùng không ngờ lại thật sự tạnh hẳn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom