• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (2 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-452

Chương 455: Vô đề




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72645.png

Xem ảnh 2
72645_2.png
Tổ thần vượt lên sự tồn tại của mọi pháp tắc.



Không cần nhiều lời, chỉ cần một câu thế này, Tổ thần có tất cả đặc quyền.



Bọn họ có thể đảo loạn sinh tử luân hồi, khuấy đảo biển hồ đất đai, thậm chí khiến cho mặt trời mọc hướng tây lặn hướng đông, không cần bất kỳ lời giải thích hay lý do nào. Từ lúc khai sơ, Tổ thần đã sở hữu quyền được thoải mái xử trí bất kỳ thứ gì trên thế giới.



Thế nên Bàn Cổ có lý do để kiêu căng, Phục Hy có lý do để cao ngạo, tên của bọn họ đã đại diện cho tất cả mọi quyền lợi cao quý.



Ngay cả người tính tình tốt nhất là Nữ Oa cũng không phải chưa từng tùy hứng. Mà tác phẩm bốc đồng nhất của cô chính là tự ý thổi “sinh mệnh” vào thế giới.



Nghiêm túc mà nói, thật ra đây là một hành động vô cùng thuận theo sự phát triển của vũ trụ. Cấu tạo của thế giới cần có sinh mệnh, mà chức trách của Nữ Oa vốn là tạo hóa. Cho dù lúc ban đầu cô không nghĩ tới điều đó, trăm triệu năm sau biết đâu bởi một lần ngoài ý muốn, biết đâu bởi một lần tâm huyết dâng trào mà cô vẫn sẽ chọn con đường tương tự.



Nhưng bi kịch là ở chỗ Nữ Oa thật sự quá buồn tẻ, cô cũng muốn gia nhập vào những sinh mệnh này, vì vậy mới kết thành nhân quả.



Nói một cách nghiêm túc thì trong ba vị Tổ thần, người dễ mềm lòng và không lý trí nhất chính là Nữ Oa. Phục Hy lạnh nhạt, Bàn Cổ hung hăng, hai người này đều toát ra vẻ cao cao tại thượng, khinh miệt chúng sinh, ăn trên ngồi chốc. Chỉ cần bọn họ thích, trong lúc lật tay một cái khiến vạn vật máu chảy thành sông, tan thành khói bụi thì mí mắt cũng không run một cái nào.



Chỉ có Nữ Oa, có lẽ là vì nắm giữ tạo hóa, vậy nên cũng chấp nhất lạ thường với việc tôn trọng sinh mạng.



Bởi vì cô quan tâm đến những sinh mệnh yếu ớt này, thế nên mới có vướng bận và không nỡ, thế nên mới có hỉ, nộ, bi, lạc,... các loại thất tình lục dục.



Nữ Oa gần như là không chờ đợi được để được gia nhập vào thế giới mới. Thế giới này cũng thật sự mang cho cô nhiều niềm vui và sự mới mẻ hơn thời kỳ hỗn độn, ngay cả Phục Hy cũng bị xếp ra tít đằng sau.



Sau khi giống loài trên thế giới dần dần từ một trở thành đa loài đa dạng, từ đơn giản trở thành có trí tuệ đồng thời giàu linh tính, Nữ Oa cũng thấy có nhiều lý thú hơn.



Nữ Oa cho rằng thế giới này sẽ tiếp tục phát triển thành muôn màu muôn vẻ. Nhưng cô không hề nghĩ tới rằng, sau khi sinh linh có trí tuệ thì sẽ có ham muốn. Tất cả đều muốn phát triển chủng tộc của mình lớn mạnh, chiến tranh cũng vì vậy mà nổ ra.



Ban đầu là ba tộc chim bay, thú chạy và có vảy tranh chấp với nhau. Lúc mới đầu, Nữ Oa còn thấy mới lạ và náo nhiệt, đại khái là xem chuyện này như một hình thức thi đầu thể thao mới lạ. Nhưng đến khi ba tộc chém giết nhau đến máu chảy thành sông, thi thể chất chồng nơi mặt đất, biển cả nhiều tựa như nhuộm màu máu toàn cõi trời đất. Lúc này Nữ Oa mới phát hiện ra điều không đúng, mà khi cô muốn ngăn cản thì ba tộc đang chém giết nhau đến đỏ mắt đã không còn ai nghe lọt lời cô.



Cuối cùng thế lực ba tộc vốn đã nhỏ, lại còn vì chém giết quá nhiều mà số lượng kiệt quệ. Để kéo dài huyết mạch cuối cùng, mỗi tộc đều lập lời thề, chia ra trấn thủ ba vùng núi lửa, biển sâu, mặt đất. Bấy giờ các bên mới có cơ hội nghỉ ngơi.



Bình yên kéo dài không bao lâu, hai tộc mới là vu yêu trỗi dậy, lại bắt đầu thêm một hồi đại chiến dài đằng đẵng nữa. Hai tộc vu yêu ngày đêm chinh phạt cướp đoạt nhau ngay trên mặt đất chứa đựng tất cả các nguồn tài nguyên, mâu thuẫn không ngừng bùng nổ và trở nên gay gắt. Cuối cùng Nữ Oa hết hứng thú, ở lại vùng đồng cỏ chán ngán nghịch nước nặn bùn, không muốn nhìn đến thế giới bên ngoài bị gió tanh mưa máu nhuộm đỏ nữa.



Thế giới này là sai lầm, thế giới này hoàn toàn khác với thế giới mà cô tưởng tượng.



Rõ ràng có những việc quan trọng và thú vị hơn nhiều, tại sao cứ phải không ngừng chém giết lẫn nhau?!



Nữ Oa nghĩ, hẳn là những sinh linh này được sinh ra từ việc tuân theo thiên địa linh khí mà trở nên quá mạnh mẽ. Cũng có thể là vì pháp tắc vẫn chưa hoàn thiện, không có ai dẫn đường chỉ lối cho các sinh linh này, thế nên mọi người mới không biết làm thế nào.



Nhưng pháp tắc của thế giới là do Phục Hy định ra, còn pháp tắc sinh tồn và tiến hóa do ai nắm giữ?!



Đúng lúc Nữ Oa đang mù mờ, Hồng Quân bỏ mình để hợp nhất cùng Thiên Đạo, sau đó Thiên Đạo lựa chọn cô...



Không phải không hiểu được sự tôn quý của thân phận Tổ thần, cũng không phải không hiểu sự càn quấy của Thiên Đạo, nhưng Nữ Oa vẫn thuận theo, là vì cô đồng ý với quan điểm của Thiên Đạo.



Thế giới này nên phát triển, tiến hóa. Nếu tài nguyên hiện tại chỉ bị cướp đi, không gian này sớm muộn gì cũng sẽ tan vỡ. Những giống loài và lực lượng quá mạnh không biết kiêng kỵ gì cả, kế thừa số mệnh có thể sẽ giúp cân bằng sinh linh trong sự khống chế.



Cô cam tâm tình nguyện tạo người, thành thánh, chấp nhận dấu ấn hoa văn hình vảy rắn, bị phong ấn vào một thân thể xác thịt. Phục Hy giận tím mặt, mấy lần muốn phá hủy pháp tắc khiến vạn vật chôn vùi vào hỗn độn thêm lần nữa.



Thiên Đạo rúm ró tìm đến cô, cô cản Phục Hy lại, sau khi hai người cãi nhau một trận ầm ĩ thì suýt nữa đã mỗi người một ngả.



Từ khi trong hỗn độn có linh trí ý thức đến nay, Phục Hy chưa từng dùng giọng điệu nghiêm khắc và tức giận đến vậy để nói chuyện với cô. Nhưng cuối cùng, bởi sự kiên trì của cô, Phục Hy chỉ đành cam chịu, đứng đằng sau cô, cùng chứng kiến xem loài người được gọi là kế thừa số mệnh sẽ tiến hóa, phát triển như thế nào.



Nhưng tình hình vẫn thế, không tốt đẹp như dự liệu.



Các sinh linh thuở hồng hoang quả thật nhìn ra sự hưng thịnh của loài người do Nữ Oa tự tay tạo ra, trong chúng sinh linh có thủ lĩnh nổi bật dẫn đầu các sinh linh hỗ trợ, bảo vệ loài người, bởi vậy mà thuận lợi thành thánh. Dưới sự hỗ trợ, bảo vệ của chư thánh, mặc dù thực lực cá thể hơi yếu, nhưng loài người quả nhiên đã thuận lợi phát triển mạnh mẽ trong thế giới hồng hoang, nơi mà kẻ mạnh hoành hành.



Nhưng không đợi Nữ Oa kịp vui vẻ, chỉ trong thời gian ngắn, hai tộc vu yêu bị loài người thu hút lại bắt đầu dấy lên cuộc chiến tranh lần thứ hai.



Chiến tranh nổ ra không hề có điềm báo trước, có thể ban đầu chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng quy mô lại nhanh chóng mở rộng ra toàn cõi hồng hoang.



Nhân tộc gian khổ mưu cầu đường sống dưới sự che chở của các sinh linh và chư thánh, tránh né mũi tấn công của vu yêu. Mãi cho đến một ngày, núi Bất Chu bị Cộng Công đánh đổ, sự việc cuối cùng đã phát triển đến mức không thể cứu vãn.



Thiên Hà Thủy chảy ngược về hồng hoang, không một sinh linh nào trong đất trời may mắn thoát khỏi cảnh kêu gào bi thảm. Mà chịu thương tổn nghiêm trọng nhất trong cuộc chiến này đương nhiên là loài người vừa mới bắt đầu phát triển, hơn nữa vốn dĩ không có sức mạnh thần kỳ giống những sinh linh khác...



***



Tuổi thọ dài đằng đẵng vô tận quá khó để chịu đựng. Nếu ngay từ đầu không hiểu được tình cảm và thế giới muôn màu muôn vẻ, chắc hẳn Nữ Oa cũng có thể giống Phục Hy, trải qua từng ngày mà không có vấn đề gì cả. Nhưng bởi vì thế giới và sinh linh xuất hiện, thế nên cô dần dần không muốn trở lại cuộc sống hiu quạnh trống trải như ban đầu nữa.



Người phàm cũng hy vọng có thể trường thọ. Thế nhưng nếu có thể sống đến mấy trăm mấy ngàn, thậm chí là hàng vạn hàng triệu năm, mọi người sẽ hiểu được trường sinh bất tử thật ra cũng không phải là chuyện hạnh phúc.



Thế giới đang thay đổi từng ngày, ví dụ như thời nay, chỉ cần mười năm, cô gái mơ mộng mới bước ra đời thuở ấy giờ cũng đã có cảm giác tang thương, đến khi kết hôn sinh con, cuộc sống lại thay đổi hoàn toàn. Tới lúc về già, những minh tinh trên ti vi trở thành xa lạ, giai điệu quen thuộc phai nhạt dần, mùi vị từng yêu thích, quen thuộc đều trở thành ký ức... Chỉ mới vài thập niên mà đã như bị thế giới quên lãng, nếu là hàng trăm hàng ngàn năm, ai có thể bảo đảm sẽ không sụp đổ vì cái thế giới đã hoàn toàn thay đổi này?!



Vu tộc không còn, yêu tộc không còn nữa, loài người cũng sắp biến mất.



Nữ Oa ngơ ngác trôi theo cơn đại hồng thủy như muốn chôn vùi cả thế giới. Sinh linh hồng hoang chốn đại lục đã không còn gì cả, thế giới đột nhiên trống trải khiến cô không biết phải làm sao.



Lúc Phục Hy đến tìm cô trở về tu hành, vẫn là dáng vẻ lẳng lặng lạnh lùng không gợn sóng, có vẻ anh không hề quan tâm đến tình cảnh sinh linh đồ thán này chút nào. Thậm chí Nữ Oa còn cảm nhận được dường như Phục Hy còn có chút hứng thú với cảnh tượng tựa như địa ngục nơi đây.



Từ lâu Phục Hy đã khinh rẻ một cái Thiên Đạo nhỏ bé tự cho là đúng dám ra lệnh với Tổ thần, càng không cho là pháp tắc chưa hoàn thiện có thể chịu đựng được từng đợt hỗn loạn kéo đến... Từ lúc Nữ Oa thành thánh, Phục Hy cũng không còn lập ra pháp tắc mới, anh bình tĩnh ngồi chờ xem Thiên Đạo có thể làm đến đâu. Thậm chí có thể nói, anh mong đợi sự diệt vong xảy đến từ lâu rồi.



Thiên Đạo lung lay sắp sụp đổ, gần như sắp tiêu tan. Chỉ cần vạn vật lại chôn vùi về hỗn độn, Thiên Đạo dĩ nhiên cũng không tồn tại nữa.



Trong vòng tay Phục Hy, Nữ Oa ngẩn ngơ nhìn hồng thủy ngập trời, tựa như lại quay về thời kỳ hỗn độn mênh mông vắng lặng thêm một lần nữa.



Cô không nhịn được, hỏi Thiên Đạo: “Có cách nào không?”



Thiên Đạo e ngại Phục Hy, yên lặng một ngày, hai ngày,... mãi đến khi hồng thủy hoàn toàn không có dấu hiệu biến mất, giữa đất trời cuối cùng cũng truyền ra một tín hiệu mơ hồ...



... Vá trời.



Cô thoáng cảm nhận được kết cục cuối cùng của mình.



Phục Hy vẫn không nhận ra, thản nhiên an ủi: “Nếu không nỡ, đợi hồng thủy rút rồi, em có thể xây dựng lại thế giới này.”



Cô cười đáp lời rồi buồn bã... Nhưng mà, thế giới này sẽ không còn loài người thứ hai nữa.



...



Lúc mở mắt ra lần nữa, Phong Tiểu Tiểu vẫn còn hơi hỗn loạn.



Mơ một giấc mơ dài mấy triệu năm, lượng thời gian này thật sự quá lớn, muốn cô phải tỉnh táo lại ngay lập tức thì đúng là không được thực tế lắm. Nhất là cảnh tượng trong giấc mơ còn chẳng phải là lướt qua, mà chân thật tựa như vừa trải qua từng ngày từng tháng vậy.



Thế nên khi Phong Tiểu Tiểu thấy Dương Nghiên ngồi xổm trước mặt mình, trong một thời gian ngắn cô còn cảm thấy khuôn mặt của anh chàng đẹp trai này hình như là lạ, trông như đã từng gặp ở đâu đó nhưng lại không nhớ rõ lắm...



“... Choáng à?!” Dương Nghiên nhíu mày, đè nén nỗi xúc động muốn đánh người khi thấy vẻ mặt Phong Tiểu Tiểu nhìn mình như nhìn người xa lạ.



“Ư...” Phong Tiểu Tiểu cau mày cố gắng ngẫm nghĩ hồi lâu, đợi sau khi cảm giác chấn động trong giấc mộng nhạt nhòa bớt, ký ức kiếp này trở nên rõ ràng rồi mới loạng choạng đứng dậy. Cô đỡ đầu mình: “Ban nãy ngồi thiền lâu quá, suýt chút nữa không nhận ra anh.”



Dương Nghiên tiện tay đỡ cô, rất ngạc nhiên hỏi: “Ngồi thiền còn có thể khiến người ta thiền thành kẻ ngốc luôn hả?!”



Phong Tiểu Tiểu không khách sáo như Dương Nghiên, có xúc động thì không cần đè nén. Cô lập tức đánh Dương Nghiên một cái, Dương Nghiên liền nghiến răng nghiến lợi ra sức xoa cánh tay: “Tôi chọc gì cô!”



“Không có gì, muốn để cho anh xem sau khi người bình thường bị phỉ báng sẽ có phản ứng gì, miễn cho anh nghĩ rằng tôi ngu ngốc đến nỗi không hiểu mình bị mỉa mai.” Phong Tiểu Tiểu khinh bỉ, sau đó thở dài: “Vừa nãy mơ thấy vài thứ... Mấy thứ quá phức tạp anh nghe cũng không hiểu đâu. Tóm lại là có hai chuyện. Chuyện thứ nhất, tôi đã biết cách dùng đá Tam Sinh. Chuyện thứ hai, tôi đoán được đại khái thứ khiến mọi người trúng chiêu ngay trong mộng mà chẳng hề hay biết kia là cái quái quỷ gì rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom