Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-494
Chương 497: Hồi cuối 6 PHÉP THUẬT CỦA BA VỊ TỔ THẦN (PHẦN BA)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tục ngữ nói, đấng toàn năng có thể hóa thân thành hàng nghìn hàng vạn vật, bất kể giới hạn thời gian và không gian.
Ví dụ như nhìn thấy một vị thần tiên nào đó xuất hiện trong một quyển sách, gia phả, huyết thống sắp xếp có thứ có tự, vì thế rất thích thú mà đọc hết truyện xưa. Nhưng, đến khi mở một cuốn sách khác lại phát hiện vẫn là vai này, vẫn là nhân vật này, nhưng là biến thành một thân phận khác ở một nơi khác hoặc triều đại khác… đây chính là hóa thân thành hàng nghìn hàng vạn.
Cho dù là nặn đất tạo người hay xả thân vá trời, tất cả hóa thân của Nữ Oa ở trong ghi chép của các bản thần thoại đều tương đối tốt đẹp, công đức thánh nhân không ai có thể phủ nhận. Nhưng dù vậy, Nữ Oa cũng có một vết đen duy nhất khiến người đời trê trách, đó là vụ Tô Đát Kỷ diệt nhà Ân…
Dưới góc độ khách quan mà nói thì chuyện này thực sự không thể tính là lỗi của Nữ Oa.
Nguyên nhân sự việc là do Ân Trụ Vương đề bút viết thơ làm ô nhục tổ thần ở miếu Nữ Oa. Mà so sánh sự đối lập thân phận giữa hai người lúc đó, thì giống như là một tên quan lớn chạy tới cửa điện Kim Loan đề thơ với hoàng đế, theo nguyên ý trong thơ Trụ Vương là nói cung điện của hoàng thượng thật đẹp, dáng vẻ của hoàng thượng cũng mỹ miều, hoàng thượng theo ta về nhà hầu hạ ta đi… Đây rõ ràng là tự tìm đường chết, không cần giải thích gì thêm, Nữ Oa muốn chỉnh ông ta cũng là đương nhiên.
Nhưng mà tên quan lớn này lại cũng có quyền thế, rút dây động rừng, cho nên hoàng đế cũng ấm ức, chỉ có thể bịt mũi lau bỏ bài thơ đó rồi mới đi đánh đường vòng. Thế nên, Nữ Oa mới tìm ba con yêu quái ở mộ Hiên Viên để chơi vô gian đạo, nhưng có dặn dò trước: “Ba con yêu quái các ngươi ẩn đi yêu hình rồi nương nhờ cung điện, mê hoặc quân tâm, phò trợ Vũ Vương phạt Trụ thành công, không được giết hại chúng sinh, sau khi sự thành các ngươi cũng thành chính quả.”
Phiên dịch theo nguyên văn thì ý của Nữ Oa lúc đó là ba đứa ngươi đi diệt Trụ Vương, sau đó phò trợ Vũ Vương ta đã ngắm sẵn lên ngôi, nhưng không được gây rắc rối nha cưng, làm tốt rồi ta sẽ thưởng cho.
Không ngờ chỉ số IQ lý giải của Tô Đát Kỷ có chút kém nhưng năng lực hành động lại vượt trội hơn Nữ Oa tưởng tượng. Kết quả, cuối cùng đúng là Trụ Vương bị giết, nhưng trong quá trình đó lại trộn lẫn oán giận sục sôi, hơn nữa “phò trợ Vũ Vương phạt Trụ thành công” điểm mấu chốt trong mệnh lệnh cũng không đụng tới… Vốn định chuyển giao chính quyền trong êm thấm, cuối cùng lại biến thành một đám ngu, thủ hạ của mình khiến mình mất mặt như thế, có thể hiểu được lúc ấy Nữ Oa tức giận đến thế nào, đúng là thuộc hạ nghe lệnh mình làm việc, nhưng nhận lệnh làm việc không có nghĩa là có thể tùy tiện làm loạn.
Kết quả là Tô Đát Kỷ bị giết, Nữ Oa lại có thêm một vết đen trong lịch sử, lấy hai người này làm đá kê chân, nâng lên một tên Khương Tử Nha… Sau cùng, kết quả của sự việc xảy ra thật sự là khiến người ta không thể không phiền lòng.
Không chỉ Nữ Oa phiền lòng, mà đám hồ ly tinh cũng phiền lòng. Bọn chúng không quan tâm Tô Đát Kỷ mang đến cho boss bao nhiêu tổn thất, chỉ thấy boss ném đồng tộc đen đủi cho Khương Tử Nha tế cờ… Đây quả thực là vứt bỏ trắng trợn nha! Đám hồ ly tinh nhanh chóng từ fan biến thành anti-fan, mặc dù không dám tỏ thái độ với Nữ Oa, nhưng vẫn không tránh được việc ôm hận trong lòng.
Vì thế, hôm sau khi Phong Tiểu Tiểu cầm bàn chải đánh răng đi ngang qua phòng khách nhìn thấy Lư Phương lên mạng tán gẫu với đồng tộc, thấy chữ ký trên QQ của đối phương là một hàng [Nữ Oa là đáng ghét nhất] cũng không cảm thấy có gì quá bất ngờ…
“… Tôi nói này, Nữ Oa đã chọc gì anh rồi hả?” Phong Tiểu Tiểu ngậm bàn chải đánh răng trầm mặc ba giây, sau đó đen mặt rút bàn chải đánh răng ra hỏi.
“Cô Phong dậy rồi à?” Lúc này Lư Phương mới phát hiện có một người đứng phía sau mình, tối hôm qua anh ta bị người ta điều tra đến tận gốc gác, nhưng lại vẫn chưa biết gì cả về thân phận của đám Dương Nghiên và Phong Tiểu Tiểu… Người ta căn bản không muốn dông dài với anh ta, ngay cả thân phận ở thế giới loài người cũng chưa giới thiệu chứ đừng nói đến pháp thân chuyển thế.
Lư Phương nghiễm nhiên là không biết không sợ, còn không biết điểm nhột của Phong Tiểu Tiểu ở đâu. Nhìn thoáng qua QQ của mình, Lư Phương còn tưởng rằng đối phương tò mò sao mình lại ký tên như vậy, vì thế cười: “Tôi là hồ ly tinh mà! Tuy là nửa người nửa yêu, nhưng tổ huấn dạy về phong thần đại chiến vẫn biết một ít, có chút căm phẫn mà thôi! Cũng chỉ là nói một chút thôi ấy mà.”
Phong Tiểu Tiểu sâu sắc cảm thấy mình nằm thôi cũng trúng đạn, thức tỉnh lâu như vậy, cô đã sớm đồng cảm với thân phận Nữ Oa chuyển thế của mình, những lúc thế này thật không biết nên tiếp lời thế nào mới tốt. Cô không có thành kiến gì với hồ ly tinh, nhưng không ngờ người ta lại rất có thành kiến với mình: “… Liên lạc với đồng tộc của anh rồi nhanh biến đi, nhìn thôi đã thấy phiền!”
Phong Tiểu Tiểu đen mặt xoay người đến phòng vệ sinh súc miệng rửa mặt, để lại Lư Phương ngồi trước máy tính không hiểu chuyện gì xảy ra, vẻ mặt bế tắc quay đầu lại hỏi Y Y ở trong bếp: “Tôi chọc gì đến cô ấy à?” Đúng là lòng dạ phụ nữ như kim đáy bể… Sáng sớm ngủ dậy đã thấy mình ngứa mắt, chẳng lẽ đối phương đến kỳ sinh lý?!
Y Y dọn bữa sáng ra đặt lên bàn, lắc đầu: “Tôi cũng không biết, nhưng thực ra chị Phong rất tốt, nhất định là anh làm chuyện gì xấu rồi!” Cô nhóc đặt lên bàn xong thì lau lau tay, “Tôi gọi cô gái trong phòng tôi ra ăn sáng, nếu anh vội thì cứ ăn trước. Tiệm chúng tôi không hay đợi nhau, đều là ai đói người đó tự ăn.”
Nói là nói như vậy, nhưng đợi khi Y Y gọi cô em xinh đẹp đã rửa mặt thay đồ xong ra ngoài, Lư Phương đã tắt máy tính nhưng vẫn rất khách sáo, lịch sự ngồi bên bàn, không có ý mặc kệ chủ nhà mà ăn trước… Thật ra, ngoài đám người trong tiệm gốm và người tự ý thức được mình là người thừa ra thì người bình thường đại khái đều sẽ tuân thủ phép lịch sự cơ bản như vậy.
Ánh mắt cô em xinh đẹp quét một vòng, sau khi thấy Lư Phương ngồi trước bàn ăn, một đoạn ký ức của tối qua mơ hồ quay lại, hình như tối qua suýt chút nữa thì cô bổ nhào vào người đàn ông trước mặt này?!
Mặt người đẹp đen lại, trong nháy mắt cảm thấy thật nhục nhã, giống như vết nhơ của cuộc đời vậy, rõ ràng là mình yêu đơn phương Dương Nghiên một cách cuồng dại, sao có thể nhìn trúng loại gà bệnh ẻo lả này chứ?! Nghĩ đến đây, cô em xinh đẹp cũng không nhịn được lại hung hăng trừng mắt nhìn Lư Phương một cái, sau đó dứt khoát không để ý đến người này mà nói sang chuyện khác: “Anh Dương vẫn chưa dậy à?!”
Lư Phương vốn đang muốn chào hỏi một tiếng làm dịu đi cuộc gặp gỡ xấu hổ ngày hôm qua, thấy vậy lại càng buồn bực hơn, tại sao mới sáng sớm mà hết người này tới người khác đều không muốn nhìn thấy anh ta vậy?!
Y Y ngoan ngoãn lắc đầu: “Bình thường anh Dương đến khoảng giữa trưa mới dậy, hơn nữa lúc anh ấy vừa rời giường bị huyết áp thấp sẽ siêu cuồng bạo. Cho nên bình thường bọn tôi không dám gọi anh ấy… Nếu cô có việc gấp thì tìm chị Phong đi, chỉ có chị ấy mới dám gọi anh Dương thôi.”
“…” Một ngụm máu nghẹn ở cổ họng cô em xinh đẹp - có phải vừa rồi cô đã nghe được mùi gian tình gì đó rất nồng không?!
Đang nghĩ vậy, nữ chính của câu chuyện gian tình cũng sửa soạn xong đi ra khỏi phòng, phía sau còn có một con chó cỏ vô cùng quen mắt.
“Tiểu Y, mở cửa lớn ra trước đi, Alexander phải ra ngoài đi dạo.” Phong Tiểu Tiểu dắt chó đi dạo như thường ngày, sau đó mới chú ý tới cô em xinh đẹp, “Ồ, cô tỉnh rồi hả?! Vậy thật đúng lúc, ăn cơm xong tôi bảo Dương Nghiên đưa cô về.”
Cô em xinh đẹp hít thở thật sâu, chỉ cảm thấy hình ảnh một nhà hài hoà trước mặt hết sức nhức mắt, liền hét lên: “Tôi đếch cần cô đồng tình!”
“Đồng tình…” Phong Tiểu Tiểu cạn lời, “Ý cô là cô muốn tự đi về hả?! Vậy cũng được, tôi và Dương Nghiên còn có việc quan trọng phải làm.”
Cô em xinh đẹp lại cứng họng.
***
Cái gọi là ảo tưởng tan vỡ là cần phải tận mắt chứng kiến mới thấy được. Khi cô em xinh đẹp mặt dày mày dạn ở lại đến giữa trưa, chính mắt nhìn thấy Dương Nghiên sau khi rời giường mặc một bộ đồ ngủ rêu rao khắp nơi như thế nào, mắt cá chết vẻ lờ đờ, hoàn toàn không để ý hình tượng đi đánh răng rửa mặt, sau đó không khách sáo cướp lấy điều khiển từ xa chuyển kênh có phim truyền hình Phong Tiểu Tiểu đang coi, cùng đối phương câu có câu không châm chọc nhau ra sao… Đệch! Loại hình thức vợ chồng già ở chung với nhau thế này là cái chuyện quái gì vậy hả?!
Tay đang cầm cốc nước của cô em xinh đẹp run lẩy bẩy, nước trong cốc bắn ra váy cũng không thèm để ý đến.
Cuối cùng, sau khi Y Y làm xong cả bữa trưa, Dương Nghiên ăn xong bữa sáng muộn, lúc này mới chịu về phòng thay quần áo ra ngoài, cầm chìa khóa xe: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Cô em xinh đẹp méo miệng muốn nói gì đó, lại đột nhiên phát hiện cho dù mình có nói gì hình như chẳng còn ý nghĩa gì nữa: “… Ừm.”
Nhìn cô em xinh đẹp hồn bay phách lạc loạng choạng ra cửa, Phong Tiểu Tiểu híp mắt: “Anh cố ý hả?”
“Cũng không có gì, hình thức chung sống bình thường của chúng ta không phải là như vậy sao?!” Dương Nghiên buông tay tỏ vẻ bản thân rất vô tội.
“Nhưng bình thường, trong tình huống có người ngoài anh sẽ không mặc kệ cảm nhận của người khác như vậy, hơn nữa trước đó anh vẫn luôn cố tình không nhìn cô ta…”
Dương Nghiên im lặng, sau đó đau đầu xoa thái dương: “Quan hệ của người lớn tốt quá thực ra rất phiền, có đôi khi không thể nói thẳng, bởi vì phải nghĩ tới phản ứng của hai nhà… Cũng đâu thể để sau này hai bên gặp nhau lại xấu hổ đúng không?! Như vậy cũng ảnh hưởng đến việc hợp tác kết giao.”
Hiểu rồi, cho nên người này mới cố tình kéo mình tới diễn ân ái, tuy rằng quan hệ của mình và anh ta không đáng mấy đồng… Lo nghĩ đến tương lai còn có một con boss Phục Hy sẽ xuất hiện, Phong Tiểu Tiểu thức thời không so đo, cười tủm tỉm gật đầu: “Tôi hiểu rồi, sau này cũng cần hợp tác vui vẻ nhé anh Nhị!”
“…” Dương Nghiên nghiêm túc im lặng ba giây: “Ngoài Phục Hy ra, cô bảo tôi làm giá đỡ với Tiểu Khương đều không thành vấn đề.” Tốt xấu gì người sau cũng coi như quen thuộc, hơn nữa còn có quan hệ đồng bọn, nếu thực sự muốn trở mặt cũng không đến mức ra tay quá ác với mình…
Phong Tiểu Tiểu quay đầu ra vẻ không nghe thấy gì cả: “Đi thôi, đừng chậm trễ. Lát nữa chúng ta còn phải đến thăm hỏi công ty mới hợp tác với anh mà phải không?”
“…”
Lư Phương đã rời đi lúc sáng, tuy rằng lúc đó Dương Nghiên chưa tỉnh, nhưng có Phong Tiểu Tiểu là chủ nhà kiêm ân nhân cứu mạng ở đây, cho nên có chào Dương Nghiên hay không cũng không quan trọng.
Trương Tam cũng ra ngoài từ sớm, hình như định mua thêm chút vật dụng hằng ngày cần thiết cho cuộc sống lâu dài, thuận tiện còn cho Vương Vi quá giang, hình như muốn đi dạo, xem có bùn chất lượng tốt nhiều dinh dưỡng hay không để còn mua về, tất cả vì một cơ thể khỏe mạnh.
Vì thế khi không có người ngoài, Dương Nghiên và Phong Tiểu Tiểu dẫn theo cô em xinh đẹp lên xe, để lại một đám khói cuồn cuộn mà rời khỏi tiệm gốm.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ví dụ như nhìn thấy một vị thần tiên nào đó xuất hiện trong một quyển sách, gia phả, huyết thống sắp xếp có thứ có tự, vì thế rất thích thú mà đọc hết truyện xưa. Nhưng, đến khi mở một cuốn sách khác lại phát hiện vẫn là vai này, vẫn là nhân vật này, nhưng là biến thành một thân phận khác ở một nơi khác hoặc triều đại khác… đây chính là hóa thân thành hàng nghìn hàng vạn.
Cho dù là nặn đất tạo người hay xả thân vá trời, tất cả hóa thân của Nữ Oa ở trong ghi chép của các bản thần thoại đều tương đối tốt đẹp, công đức thánh nhân không ai có thể phủ nhận. Nhưng dù vậy, Nữ Oa cũng có một vết đen duy nhất khiến người đời trê trách, đó là vụ Tô Đát Kỷ diệt nhà Ân…
Dưới góc độ khách quan mà nói thì chuyện này thực sự không thể tính là lỗi của Nữ Oa.
Nguyên nhân sự việc là do Ân Trụ Vương đề bút viết thơ làm ô nhục tổ thần ở miếu Nữ Oa. Mà so sánh sự đối lập thân phận giữa hai người lúc đó, thì giống như là một tên quan lớn chạy tới cửa điện Kim Loan đề thơ với hoàng đế, theo nguyên ý trong thơ Trụ Vương là nói cung điện của hoàng thượng thật đẹp, dáng vẻ của hoàng thượng cũng mỹ miều, hoàng thượng theo ta về nhà hầu hạ ta đi… Đây rõ ràng là tự tìm đường chết, không cần giải thích gì thêm, Nữ Oa muốn chỉnh ông ta cũng là đương nhiên.
Nhưng mà tên quan lớn này lại cũng có quyền thế, rút dây động rừng, cho nên hoàng đế cũng ấm ức, chỉ có thể bịt mũi lau bỏ bài thơ đó rồi mới đi đánh đường vòng. Thế nên, Nữ Oa mới tìm ba con yêu quái ở mộ Hiên Viên để chơi vô gian đạo, nhưng có dặn dò trước: “Ba con yêu quái các ngươi ẩn đi yêu hình rồi nương nhờ cung điện, mê hoặc quân tâm, phò trợ Vũ Vương phạt Trụ thành công, không được giết hại chúng sinh, sau khi sự thành các ngươi cũng thành chính quả.”
Phiên dịch theo nguyên văn thì ý của Nữ Oa lúc đó là ba đứa ngươi đi diệt Trụ Vương, sau đó phò trợ Vũ Vương ta đã ngắm sẵn lên ngôi, nhưng không được gây rắc rối nha cưng, làm tốt rồi ta sẽ thưởng cho.
Không ngờ chỉ số IQ lý giải của Tô Đát Kỷ có chút kém nhưng năng lực hành động lại vượt trội hơn Nữ Oa tưởng tượng. Kết quả, cuối cùng đúng là Trụ Vương bị giết, nhưng trong quá trình đó lại trộn lẫn oán giận sục sôi, hơn nữa “phò trợ Vũ Vương phạt Trụ thành công” điểm mấu chốt trong mệnh lệnh cũng không đụng tới… Vốn định chuyển giao chính quyền trong êm thấm, cuối cùng lại biến thành một đám ngu, thủ hạ của mình khiến mình mất mặt như thế, có thể hiểu được lúc ấy Nữ Oa tức giận đến thế nào, đúng là thuộc hạ nghe lệnh mình làm việc, nhưng nhận lệnh làm việc không có nghĩa là có thể tùy tiện làm loạn.
Kết quả là Tô Đát Kỷ bị giết, Nữ Oa lại có thêm một vết đen trong lịch sử, lấy hai người này làm đá kê chân, nâng lên một tên Khương Tử Nha… Sau cùng, kết quả của sự việc xảy ra thật sự là khiến người ta không thể không phiền lòng.
Không chỉ Nữ Oa phiền lòng, mà đám hồ ly tinh cũng phiền lòng. Bọn chúng không quan tâm Tô Đát Kỷ mang đến cho boss bao nhiêu tổn thất, chỉ thấy boss ném đồng tộc đen đủi cho Khương Tử Nha tế cờ… Đây quả thực là vứt bỏ trắng trợn nha! Đám hồ ly tinh nhanh chóng từ fan biến thành anti-fan, mặc dù không dám tỏ thái độ với Nữ Oa, nhưng vẫn không tránh được việc ôm hận trong lòng.
Vì thế, hôm sau khi Phong Tiểu Tiểu cầm bàn chải đánh răng đi ngang qua phòng khách nhìn thấy Lư Phương lên mạng tán gẫu với đồng tộc, thấy chữ ký trên QQ của đối phương là một hàng [Nữ Oa là đáng ghét nhất] cũng không cảm thấy có gì quá bất ngờ…
“… Tôi nói này, Nữ Oa đã chọc gì anh rồi hả?” Phong Tiểu Tiểu ngậm bàn chải đánh răng trầm mặc ba giây, sau đó đen mặt rút bàn chải đánh răng ra hỏi.
“Cô Phong dậy rồi à?” Lúc này Lư Phương mới phát hiện có một người đứng phía sau mình, tối hôm qua anh ta bị người ta điều tra đến tận gốc gác, nhưng lại vẫn chưa biết gì cả về thân phận của đám Dương Nghiên và Phong Tiểu Tiểu… Người ta căn bản không muốn dông dài với anh ta, ngay cả thân phận ở thế giới loài người cũng chưa giới thiệu chứ đừng nói đến pháp thân chuyển thế.
Lư Phương nghiễm nhiên là không biết không sợ, còn không biết điểm nhột của Phong Tiểu Tiểu ở đâu. Nhìn thoáng qua QQ của mình, Lư Phương còn tưởng rằng đối phương tò mò sao mình lại ký tên như vậy, vì thế cười: “Tôi là hồ ly tinh mà! Tuy là nửa người nửa yêu, nhưng tổ huấn dạy về phong thần đại chiến vẫn biết một ít, có chút căm phẫn mà thôi! Cũng chỉ là nói một chút thôi ấy mà.”
Phong Tiểu Tiểu sâu sắc cảm thấy mình nằm thôi cũng trúng đạn, thức tỉnh lâu như vậy, cô đã sớm đồng cảm với thân phận Nữ Oa chuyển thế của mình, những lúc thế này thật không biết nên tiếp lời thế nào mới tốt. Cô không có thành kiến gì với hồ ly tinh, nhưng không ngờ người ta lại rất có thành kiến với mình: “… Liên lạc với đồng tộc của anh rồi nhanh biến đi, nhìn thôi đã thấy phiền!”
Phong Tiểu Tiểu đen mặt xoay người đến phòng vệ sinh súc miệng rửa mặt, để lại Lư Phương ngồi trước máy tính không hiểu chuyện gì xảy ra, vẻ mặt bế tắc quay đầu lại hỏi Y Y ở trong bếp: “Tôi chọc gì đến cô ấy à?” Đúng là lòng dạ phụ nữ như kim đáy bể… Sáng sớm ngủ dậy đã thấy mình ngứa mắt, chẳng lẽ đối phương đến kỳ sinh lý?!
Y Y dọn bữa sáng ra đặt lên bàn, lắc đầu: “Tôi cũng không biết, nhưng thực ra chị Phong rất tốt, nhất định là anh làm chuyện gì xấu rồi!” Cô nhóc đặt lên bàn xong thì lau lau tay, “Tôi gọi cô gái trong phòng tôi ra ăn sáng, nếu anh vội thì cứ ăn trước. Tiệm chúng tôi không hay đợi nhau, đều là ai đói người đó tự ăn.”
Nói là nói như vậy, nhưng đợi khi Y Y gọi cô em xinh đẹp đã rửa mặt thay đồ xong ra ngoài, Lư Phương đã tắt máy tính nhưng vẫn rất khách sáo, lịch sự ngồi bên bàn, không có ý mặc kệ chủ nhà mà ăn trước… Thật ra, ngoài đám người trong tiệm gốm và người tự ý thức được mình là người thừa ra thì người bình thường đại khái đều sẽ tuân thủ phép lịch sự cơ bản như vậy.
Ánh mắt cô em xinh đẹp quét một vòng, sau khi thấy Lư Phương ngồi trước bàn ăn, một đoạn ký ức của tối qua mơ hồ quay lại, hình như tối qua suýt chút nữa thì cô bổ nhào vào người đàn ông trước mặt này?!
Mặt người đẹp đen lại, trong nháy mắt cảm thấy thật nhục nhã, giống như vết nhơ của cuộc đời vậy, rõ ràng là mình yêu đơn phương Dương Nghiên một cách cuồng dại, sao có thể nhìn trúng loại gà bệnh ẻo lả này chứ?! Nghĩ đến đây, cô em xinh đẹp cũng không nhịn được lại hung hăng trừng mắt nhìn Lư Phương một cái, sau đó dứt khoát không để ý đến người này mà nói sang chuyện khác: “Anh Dương vẫn chưa dậy à?!”
Lư Phương vốn đang muốn chào hỏi một tiếng làm dịu đi cuộc gặp gỡ xấu hổ ngày hôm qua, thấy vậy lại càng buồn bực hơn, tại sao mới sáng sớm mà hết người này tới người khác đều không muốn nhìn thấy anh ta vậy?!
Y Y ngoan ngoãn lắc đầu: “Bình thường anh Dương đến khoảng giữa trưa mới dậy, hơn nữa lúc anh ấy vừa rời giường bị huyết áp thấp sẽ siêu cuồng bạo. Cho nên bình thường bọn tôi không dám gọi anh ấy… Nếu cô có việc gấp thì tìm chị Phong đi, chỉ có chị ấy mới dám gọi anh Dương thôi.”
“…” Một ngụm máu nghẹn ở cổ họng cô em xinh đẹp - có phải vừa rồi cô đã nghe được mùi gian tình gì đó rất nồng không?!
Đang nghĩ vậy, nữ chính của câu chuyện gian tình cũng sửa soạn xong đi ra khỏi phòng, phía sau còn có một con chó cỏ vô cùng quen mắt.
“Tiểu Y, mở cửa lớn ra trước đi, Alexander phải ra ngoài đi dạo.” Phong Tiểu Tiểu dắt chó đi dạo như thường ngày, sau đó mới chú ý tới cô em xinh đẹp, “Ồ, cô tỉnh rồi hả?! Vậy thật đúng lúc, ăn cơm xong tôi bảo Dương Nghiên đưa cô về.”
Cô em xinh đẹp hít thở thật sâu, chỉ cảm thấy hình ảnh một nhà hài hoà trước mặt hết sức nhức mắt, liền hét lên: “Tôi đếch cần cô đồng tình!”
“Đồng tình…” Phong Tiểu Tiểu cạn lời, “Ý cô là cô muốn tự đi về hả?! Vậy cũng được, tôi và Dương Nghiên còn có việc quan trọng phải làm.”
Cô em xinh đẹp lại cứng họng.
***
Cái gọi là ảo tưởng tan vỡ là cần phải tận mắt chứng kiến mới thấy được. Khi cô em xinh đẹp mặt dày mày dạn ở lại đến giữa trưa, chính mắt nhìn thấy Dương Nghiên sau khi rời giường mặc một bộ đồ ngủ rêu rao khắp nơi như thế nào, mắt cá chết vẻ lờ đờ, hoàn toàn không để ý hình tượng đi đánh răng rửa mặt, sau đó không khách sáo cướp lấy điều khiển từ xa chuyển kênh có phim truyền hình Phong Tiểu Tiểu đang coi, cùng đối phương câu có câu không châm chọc nhau ra sao… Đệch! Loại hình thức vợ chồng già ở chung với nhau thế này là cái chuyện quái gì vậy hả?!
Tay đang cầm cốc nước của cô em xinh đẹp run lẩy bẩy, nước trong cốc bắn ra váy cũng không thèm để ý đến.
Cuối cùng, sau khi Y Y làm xong cả bữa trưa, Dương Nghiên ăn xong bữa sáng muộn, lúc này mới chịu về phòng thay quần áo ra ngoài, cầm chìa khóa xe: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Cô em xinh đẹp méo miệng muốn nói gì đó, lại đột nhiên phát hiện cho dù mình có nói gì hình như chẳng còn ý nghĩa gì nữa: “… Ừm.”
Nhìn cô em xinh đẹp hồn bay phách lạc loạng choạng ra cửa, Phong Tiểu Tiểu híp mắt: “Anh cố ý hả?”
“Cũng không có gì, hình thức chung sống bình thường của chúng ta không phải là như vậy sao?!” Dương Nghiên buông tay tỏ vẻ bản thân rất vô tội.
“Nhưng bình thường, trong tình huống có người ngoài anh sẽ không mặc kệ cảm nhận của người khác như vậy, hơn nữa trước đó anh vẫn luôn cố tình không nhìn cô ta…”
Dương Nghiên im lặng, sau đó đau đầu xoa thái dương: “Quan hệ của người lớn tốt quá thực ra rất phiền, có đôi khi không thể nói thẳng, bởi vì phải nghĩ tới phản ứng của hai nhà… Cũng đâu thể để sau này hai bên gặp nhau lại xấu hổ đúng không?! Như vậy cũng ảnh hưởng đến việc hợp tác kết giao.”
Hiểu rồi, cho nên người này mới cố tình kéo mình tới diễn ân ái, tuy rằng quan hệ của mình và anh ta không đáng mấy đồng… Lo nghĩ đến tương lai còn có một con boss Phục Hy sẽ xuất hiện, Phong Tiểu Tiểu thức thời không so đo, cười tủm tỉm gật đầu: “Tôi hiểu rồi, sau này cũng cần hợp tác vui vẻ nhé anh Nhị!”
“…” Dương Nghiên nghiêm túc im lặng ba giây: “Ngoài Phục Hy ra, cô bảo tôi làm giá đỡ với Tiểu Khương đều không thành vấn đề.” Tốt xấu gì người sau cũng coi như quen thuộc, hơn nữa còn có quan hệ đồng bọn, nếu thực sự muốn trở mặt cũng không đến mức ra tay quá ác với mình…
Phong Tiểu Tiểu quay đầu ra vẻ không nghe thấy gì cả: “Đi thôi, đừng chậm trễ. Lát nữa chúng ta còn phải đến thăm hỏi công ty mới hợp tác với anh mà phải không?”
“…”
Lư Phương đã rời đi lúc sáng, tuy rằng lúc đó Dương Nghiên chưa tỉnh, nhưng có Phong Tiểu Tiểu là chủ nhà kiêm ân nhân cứu mạng ở đây, cho nên có chào Dương Nghiên hay không cũng không quan trọng.
Trương Tam cũng ra ngoài từ sớm, hình như định mua thêm chút vật dụng hằng ngày cần thiết cho cuộc sống lâu dài, thuận tiện còn cho Vương Vi quá giang, hình như muốn đi dạo, xem có bùn chất lượng tốt nhiều dinh dưỡng hay không để còn mua về, tất cả vì một cơ thể khỏe mạnh.
Vì thế khi không có người ngoài, Dương Nghiên và Phong Tiểu Tiểu dẫn theo cô em xinh đẹp lên xe, để lại một đám khói cuồn cuộn mà rời khỏi tiệm gốm.