Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-50
Chương 51: Độc
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phục Hy từng cảm thấy kỳ lạ đối với tiên tri về tận thế.
Không phải nói thế giới phải luôn tràn ngập tình yêu và hòa bình, mãi mãi không hủy diệt, nhưng chuyện gì phát triển cũng cần phải có một quá trình.
Nguyên nhân tạo thành kiếp nạn lớn nghiêm trọng đến mức thế giới bị hủy diệt chỉ có hai loại, một là thiên tai, hai là nhân họa.
Thiên tai thì khỏi phải nói, mọi người biết sẽ xảy ra tình huống gì. Ví dụ động đất, sóng thần, bão tố, hoặc kỳ lạ như hành tinh đột nhiên nổ. Trong mắt Phục Hy thì nền móng thế giới hiện tại khá ổn định, đất liền trôi từ từ, núi băng dần tan, muốn tạo thành kết quả cả thế giới gặp tận thế trong vòng mười năm như tiên tri thì rất khó mà xảy ra.
Vậy thì chỉ còn lại nhân tố bên ngoài là con người gây ra.
Trong thời kỳ viễn cổ, dù là Phục Hy muốn giết sạch thần ma hồng hoang thì cũng cần cả quá trình gập ghềnh kéo dài hơn vạn năm. Đương nhiên khi đó các đại năng viễn cổ giỏi trốn, muốn tìm được người hơi khó. Nhưng suy nghĩ theo góc độ khác, thế giới bây giờ không có người bị hại khó chơi như thế, nhưng cũng không có kẻ hành hung “khó gặm” như Phục Hy.
Nếu bây giờ chư thần các thần hệ có phái nào hết sức bùng nổ, có lẽ có thể miễn cưỡng hoàn thành mục tiêu hủy diệt thế giới trong mười năm. Nhưng một thần hệ động kinh thì thần hệ khác cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, không nói đâu xa, ít nhất trong mấy trăm năm loài người sẽ không bị diệt hoàn toàn.
Phục Hy và Phong Tiểu Tiểu sẽ không ra tay, người khác thì hơi yếu. Loại trừ nguyên nhân này ra còn có lý do gì tạo thành kiếp nạn tận thế trong mười năm?
Từ lúc Phong Tiểu Tiểu tỏ rõ sẽ không mặc kệ lời tiên tri diễn ra, dù Phục Hy không muốn xen vào nhưng cũng từng tính vài lần, tiếc rằng mãi không thể tính ra nguyên nhân gì gây nên tận thế.
Cho đến khi Poseidon lộ ra tin tức này, Phục Hy trầm ngâm nửa ngày rồi từ tốn nói:
“Nếu là Bàn Cổ thì trong vòng mười năm hủy thiên diệt địa cũng chẳng có gì lạ. Xem năng lực của chư thần hiện nay, Bàn Cổ chỉ cần một ngày là hoàn thành.”
Nếu suy luận theo hướng này thì Phục Hy không tính ra là chuyện đương nhiên, trong thiên hạ trừ anh và Nữ Oa ra thì chỉ có Bàn Cổ là ở ngoài thiên cơ.
Phong Tiểu Tiểu không ngờ chờ nửa ngày lại chờ được câu này, suýt bị sặc:
“Bàn Cổ?”
Dương Nghiên cũng sặc, sau đó nhanh chóng phản ứng bắt lấy huyền cơ:
“Ý của anh Hy là tận thế có dính dáng đến Bàn Cổ?”
Poseidon mặt ngu nhìn trái nhìn phải: “???”
Mới rồi đang nói ba lớp cửa mà sao lệch đề tài rồi?
Khuôn mặt Phục Hy nghiêm túc, nặng nề gật đầu:
“Hèn gì tôi không tính ra kết quả. Nhưng Bàn Cổ đã hóa thân thành thiên địa, làm sao đi ra được?”
Còn gây nhiều rắc rối như thế, thật không khoa học!
Phục Hy không nghĩ ra lý do khiến Bàn Cổ thay đổi lớn như vậy, nhưng anh không cần nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần biết đối phương là người duy nhất có khả năng thực hiện lời tiên tri đã đủ rồi.
Sau khi đã loại trừ tất cả các khả năng, kết quả duy nhất còn lại chính là sự thật.
Đầu óc Phong Tiểu Tiểu không nhanh nhẹn bằng Dương Nghiên nhưng cô liên kết đối thoại trước và sau, nghĩ sơ cũng có thể xâu chuỗi được.
Phong Tiểu Tiểu đảo tròng mắt, hít sâu một cái, có vẻ đẫ hiểu ý của Phục Hy.
Phong Tiểu Tiểu hỏi:
“Anh Hy muốn nói người chém nứt cửa đồng ba lớp của vực sâu vô tận là Bàn Cổ ấy hả? Là Bàn Cổ sắp ứng nghiệm lời tiên tri về tận thế sao?”
Phong Tiểu Tiểu vừa dứt lời, Y Y đầu óc còn chậm hơn cô trượt tay làm vỡ tách trà.
“...”
Dương Nghiên lặng yên châm điếu thuốc, đôi khi anh thật sự không muốn xem thường chỉ số thông minh của phụ nữ, chỉ là vì ví dụ thực tế quanh người quá nhiều.
Phong Tiểu Tiểu còn đỡ, hơi chậm chút nhưng phản ứng kịp. Poseidon thì bỏ qua đi, người nước ngoài không rành văn hóa và ngô ngữ nước mình. Nhưng Y Y nghe từ đầu tới đuôi, chờ người ta nói rõ ràng mới hoảng hốt theo, giống như cố ý phối hợp không khí vậy.
Poseidon không nhịn được nữa, la lên:
“Bây giờ chúng ta đang bàn về việc Amphitrite, có thể đừng dời... Hả, các người mới nhắc đến hung thủ bổ ba lớp cửa hả? Người đàn ông cầm búa tên là Bàn Cổ à?”
“...”
Dương Nghiên khựng lại sau đó rít ngụm khói, tiếp tục âm thầm xem thường. Hơi sửa lại kết luận bên trên, phản ứng của Poseidon cũng hơi chậm.
Từ thuở hồng hoang, Phục Hy vừa có ý thức đã ngạo thị tất cả thần ma, sau khi tỉnh ngủ, thế giới thần thoại ngày càng trì trệ khiến anh càng coi thường. Với địa vị và năng lực tự nhiên của Phục Hy, muốn đi ngang trong thế giới này quả thực cũng không có gì khó khăn, nhưng anh không ngờ khi mình khó khăn lắm mới tìm được vợ, miễn cưỡng đồng ý cùng cô bôn ba khắp nơi thì lại đụng phải đối thủ rất có thể là khúc xương cứng chưa từng có - Bàn Cổ.
Phục Hy có tự tin cỡ nào cũng không dám vỗ ngực bảo mình vững vàng áp đảo được kẻ địch như thế. Nếu BOSS cuối cùng là Bàn Cổ, Phong Tiểu Tiểu vẫn không chịu đổi ý thì Phục Hy phải suy xét lại khó khăn sắp phải đối mặt.
Càng nghĩ càng không ngồi yên nổi, Phục Hy chợt đứng bật dậy túm lấy Poseidon chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Đi!”
Poseidon rùng mình, mặt nghiêm túc: “Đi? Đi đâu?”
Đã nhiều năm rồi Poseidon không gặp người có thể một tay xách anh ta lên, dù là Zeus muốn túm anh ta cũng phải đấu ba trăm hiệp trước.
Phục Hy trưng cầu nhìn ra sau: “Đi vực sâu vô tận?”
Phong Tiểu Tiểu gật đầu ngay tỏ vẻ đúng tên địa danh, cô hỏi:
“Anh Hy muốn đi xem xét hiện trường à?”
Xem xét hiện trường?
Mí mắt Phục Hy nhúc nhích, khẽ ừ: “Ừm.”
Khái quát rất chính xác, đúng là vợ anh.
Phong Tiểu Tiểu vội báo danh đoàn du lịch: “Em cũng đi! Mang theo em đi mà!”
Cơ mặt Dương Nghiên nhúc nhích, cũng muốn đi: “Tôi cũng...”
Phục Hy nghiêm nghị thẳng thừng từ chối Phong Tiểu Tiểu, hoàn toàn không tính Poseidon còn bị xách trong tay anh vào đội:
“Anh đi một mình được rồi! Nếu Bàn Cổ thật sự ở đó và ôm lòng oán hận, e rằng em sẽ gặp nguy hiểm, khi đó anh không rảnh tay quan tâm em được.”
Phong Tiểu Tiểu suy nghĩ khá thoáng, nếu không thể giúp đỡ gì thì ít ra đừng đi vướng chân người ta: “À, vậy thôi.”
“...”
Dương Nghiên khựng lại, xóa bỏ suy nghĩ trước đó: “Vậy tôi cũng không...”
Phục Hy ngắt lời Dương Nghiên, vẫn hết sức nghiêm nghị nói:
“Dương Nghiên đi thì được, nếu có bất trắc có thể đỡ giúp tôi một chút.”
“...”
Bà mợ nó!
Dương Nghiên yên lặng hút thuốc, trong đầu là đàn ngựa chạy điên cuồng.
Tổ cha nó, có cần quá đáng vậy không?
Dương Nghiên không mong có được đãi ngộ giống Phong Tiểu Tiểu, dù Phục Hy không xem anh như người mình nhưng ít ra hãy xem anh như con người được không?
Dương Nghiên ngại từ chối Phục Hy, hơn nữa chuyện Bàn Cổ có mặt ở vực sâu vô tận có thể là phỏng đoán chứ chưa xác định. Phục Hy chỉ muốn xem dấu vết trên cửa đồng có đúng là do búa Khai Thiên chém không. Nên Dương Nghiên suy nghĩ kỹ một lúc, không ngăn được lòng tò mò, cuối cùng vẫn đi theo Phục Hy vào phó bản.
Ba đóa thủy tiên đưa đi ba vị đại thần. Chờ khi tất cả sóng êm biển lặng, mấy thiên thần sa ngã ở trong phòng đứng rình bên cửa sổ mới dám ra khỏi cửa.
Thiên thần sa ngã tóc đỏ quen mặt tò mò đạp vị trí khe nứt dưới đất mới khép lại, kinh ngạc cảm thán:
“Đó là chiến xa của dịa ngục Hy Lạp sao?”
Cùng là người lãnh đạo địa ngục, Hades và Lucifer từng có tiếp xúc với nhau.
Mèo có đường của mèo, chó có đường của chó. Đám đại thần các giới giữ liên lạc với thần xứ ngoài có chức vị ngang ngửa mình, không đơn thuần là giữ mối ngoại giao tốt đẹp, quan trọng hơn là khi xảy ra chuyện gì cần phối hợp sẽ không đến mức vì tín đồ hoặc vì lan đến thần vực khác mà sinh ra xung đột.
Ví dụ đơn giản là vấn đề giao tiếp của giáo đồ trên đất thần hệ xứ ngoài, hay như Ngao Tiềm lúc trước cần đổ mưa trên đất do thiên đường quản lý. Lần đó Ngao Tiềm không đánh tiếng trước, nhưng đó là vì khi ấy mọi người không quen biết nhau.
Làm một trong ma tướng, thiên thần tóc đỏ là thân tín của Lucifer, đương nhiên từng thấy chiến xa minh giới của Hy Lạp. Trước kia Lucifer từng nuôi một con chó địa ngục ba đầu, nó là một trong những món quà ngoại giao mà Tử thần, thuộc hạ của Hades tặng.
Nhưng thiên thần tóc đỏ không ngờ sẽ thấy thứ này ở đây. Hoa thủy tiên triệu hồi chiến xa tiếp dẫn đến Minh giới được trồng đầy sân, đây là khái niệm gì vậy? Ít nhất, hẳn người ta và Hades đã rất thân quen.
Phong Tiểu Tiểu buồn cười nhìn thiên thần tóc đỏ mang vẻ mặt ngạc nhiên giống như nói cẩn thận “phát hiện bí mật lớn”, ngón chân cô đụng vào một gốc thủy tiên, hỏi:
“Anh muốn lấy một đóa không?”
Tiên thần tóc đỏ xua tay:
“Không cần!”
Thiên thần tóc đỏ khựng lại một chút rồi đổi đề tài:
“Khụ, làm ơn cho hỏi bây giờ ngài Lucifer đang ở đâu? Chúng tôi ở lại đây lâu vậy rồi đi ra ngoài chắc sẽ không gây chú ý chứ?”
Mọi người còn bận tìm tòi cảnh vật xung quanh, nếu không phải sợ đột nhiên chạy ra khiến bên ngoài náo động thì họ đã không lãng phí thời gian ở lại đây đến giờ.
Phong Tiểu Tiểu đoán chắc cũng đã hơn nửa tiếng, thế là gật đầu nói:
“Chắc được rồi, cửa tiệm đã đóng được một lúc, giờ các người đi ra ngoài sẽ không khiến người qua đường nghi ngờ.”
Việc bao cả sân ấy à, đương nhiên mọi người đều hiểu mà.
“Vậy còn ngài Lucifer?”
Phong Tiểu Tiểu thầm tính toán thực lực giữa Lucifer và Zeus, dứt khoát nghiêng về hướng Lucifer không bị phong ấn thực lực:
“Ma vương của các người đang bận xử thần tối cao của Olympus, anh muốn đi xem không?”
Thiên thần tóc đỏ hít sâu một hơi, biểu cảm như trời long đất lở, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là kinh hoàng: Trinh tiết của đại nhân có gặp nguy hiểm hay không!?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Không phải nói thế giới phải luôn tràn ngập tình yêu và hòa bình, mãi mãi không hủy diệt, nhưng chuyện gì phát triển cũng cần phải có một quá trình.
Nguyên nhân tạo thành kiếp nạn lớn nghiêm trọng đến mức thế giới bị hủy diệt chỉ có hai loại, một là thiên tai, hai là nhân họa.
Thiên tai thì khỏi phải nói, mọi người biết sẽ xảy ra tình huống gì. Ví dụ động đất, sóng thần, bão tố, hoặc kỳ lạ như hành tinh đột nhiên nổ. Trong mắt Phục Hy thì nền móng thế giới hiện tại khá ổn định, đất liền trôi từ từ, núi băng dần tan, muốn tạo thành kết quả cả thế giới gặp tận thế trong vòng mười năm như tiên tri thì rất khó mà xảy ra.
Vậy thì chỉ còn lại nhân tố bên ngoài là con người gây ra.
Trong thời kỳ viễn cổ, dù là Phục Hy muốn giết sạch thần ma hồng hoang thì cũng cần cả quá trình gập ghềnh kéo dài hơn vạn năm. Đương nhiên khi đó các đại năng viễn cổ giỏi trốn, muốn tìm được người hơi khó. Nhưng suy nghĩ theo góc độ khác, thế giới bây giờ không có người bị hại khó chơi như thế, nhưng cũng không có kẻ hành hung “khó gặm” như Phục Hy.
Nếu bây giờ chư thần các thần hệ có phái nào hết sức bùng nổ, có lẽ có thể miễn cưỡng hoàn thành mục tiêu hủy diệt thế giới trong mười năm. Nhưng một thần hệ động kinh thì thần hệ khác cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, không nói đâu xa, ít nhất trong mấy trăm năm loài người sẽ không bị diệt hoàn toàn.
Phục Hy và Phong Tiểu Tiểu sẽ không ra tay, người khác thì hơi yếu. Loại trừ nguyên nhân này ra còn có lý do gì tạo thành kiếp nạn tận thế trong mười năm?
Từ lúc Phong Tiểu Tiểu tỏ rõ sẽ không mặc kệ lời tiên tri diễn ra, dù Phục Hy không muốn xen vào nhưng cũng từng tính vài lần, tiếc rằng mãi không thể tính ra nguyên nhân gì gây nên tận thế.
Cho đến khi Poseidon lộ ra tin tức này, Phục Hy trầm ngâm nửa ngày rồi từ tốn nói:
“Nếu là Bàn Cổ thì trong vòng mười năm hủy thiên diệt địa cũng chẳng có gì lạ. Xem năng lực của chư thần hiện nay, Bàn Cổ chỉ cần một ngày là hoàn thành.”
Nếu suy luận theo hướng này thì Phục Hy không tính ra là chuyện đương nhiên, trong thiên hạ trừ anh và Nữ Oa ra thì chỉ có Bàn Cổ là ở ngoài thiên cơ.
Phong Tiểu Tiểu không ngờ chờ nửa ngày lại chờ được câu này, suýt bị sặc:
“Bàn Cổ?”
Dương Nghiên cũng sặc, sau đó nhanh chóng phản ứng bắt lấy huyền cơ:
“Ý của anh Hy là tận thế có dính dáng đến Bàn Cổ?”
Poseidon mặt ngu nhìn trái nhìn phải: “???”
Mới rồi đang nói ba lớp cửa mà sao lệch đề tài rồi?
Khuôn mặt Phục Hy nghiêm túc, nặng nề gật đầu:
“Hèn gì tôi không tính ra kết quả. Nhưng Bàn Cổ đã hóa thân thành thiên địa, làm sao đi ra được?”
Còn gây nhiều rắc rối như thế, thật không khoa học!
Phục Hy không nghĩ ra lý do khiến Bàn Cổ thay đổi lớn như vậy, nhưng anh không cần nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần biết đối phương là người duy nhất có khả năng thực hiện lời tiên tri đã đủ rồi.
Sau khi đã loại trừ tất cả các khả năng, kết quả duy nhất còn lại chính là sự thật.
Đầu óc Phong Tiểu Tiểu không nhanh nhẹn bằng Dương Nghiên nhưng cô liên kết đối thoại trước và sau, nghĩ sơ cũng có thể xâu chuỗi được.
Phong Tiểu Tiểu đảo tròng mắt, hít sâu một cái, có vẻ đẫ hiểu ý của Phục Hy.
Phong Tiểu Tiểu hỏi:
“Anh Hy muốn nói người chém nứt cửa đồng ba lớp của vực sâu vô tận là Bàn Cổ ấy hả? Là Bàn Cổ sắp ứng nghiệm lời tiên tri về tận thế sao?”
Phong Tiểu Tiểu vừa dứt lời, Y Y đầu óc còn chậm hơn cô trượt tay làm vỡ tách trà.
“...”
Dương Nghiên lặng yên châm điếu thuốc, đôi khi anh thật sự không muốn xem thường chỉ số thông minh của phụ nữ, chỉ là vì ví dụ thực tế quanh người quá nhiều.
Phong Tiểu Tiểu còn đỡ, hơi chậm chút nhưng phản ứng kịp. Poseidon thì bỏ qua đi, người nước ngoài không rành văn hóa và ngô ngữ nước mình. Nhưng Y Y nghe từ đầu tới đuôi, chờ người ta nói rõ ràng mới hoảng hốt theo, giống như cố ý phối hợp không khí vậy.
Poseidon không nhịn được nữa, la lên:
“Bây giờ chúng ta đang bàn về việc Amphitrite, có thể đừng dời... Hả, các người mới nhắc đến hung thủ bổ ba lớp cửa hả? Người đàn ông cầm búa tên là Bàn Cổ à?”
“...”
Dương Nghiên khựng lại sau đó rít ngụm khói, tiếp tục âm thầm xem thường. Hơi sửa lại kết luận bên trên, phản ứng của Poseidon cũng hơi chậm.
Từ thuở hồng hoang, Phục Hy vừa có ý thức đã ngạo thị tất cả thần ma, sau khi tỉnh ngủ, thế giới thần thoại ngày càng trì trệ khiến anh càng coi thường. Với địa vị và năng lực tự nhiên của Phục Hy, muốn đi ngang trong thế giới này quả thực cũng không có gì khó khăn, nhưng anh không ngờ khi mình khó khăn lắm mới tìm được vợ, miễn cưỡng đồng ý cùng cô bôn ba khắp nơi thì lại đụng phải đối thủ rất có thể là khúc xương cứng chưa từng có - Bàn Cổ.
Phục Hy có tự tin cỡ nào cũng không dám vỗ ngực bảo mình vững vàng áp đảo được kẻ địch như thế. Nếu BOSS cuối cùng là Bàn Cổ, Phong Tiểu Tiểu vẫn không chịu đổi ý thì Phục Hy phải suy xét lại khó khăn sắp phải đối mặt.
Càng nghĩ càng không ngồi yên nổi, Phục Hy chợt đứng bật dậy túm lấy Poseidon chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Đi!”
Poseidon rùng mình, mặt nghiêm túc: “Đi? Đi đâu?”
Đã nhiều năm rồi Poseidon không gặp người có thể một tay xách anh ta lên, dù là Zeus muốn túm anh ta cũng phải đấu ba trăm hiệp trước.
Phục Hy trưng cầu nhìn ra sau: “Đi vực sâu vô tận?”
Phong Tiểu Tiểu gật đầu ngay tỏ vẻ đúng tên địa danh, cô hỏi:
“Anh Hy muốn đi xem xét hiện trường à?”
Xem xét hiện trường?
Mí mắt Phục Hy nhúc nhích, khẽ ừ: “Ừm.”
Khái quát rất chính xác, đúng là vợ anh.
Phong Tiểu Tiểu vội báo danh đoàn du lịch: “Em cũng đi! Mang theo em đi mà!”
Cơ mặt Dương Nghiên nhúc nhích, cũng muốn đi: “Tôi cũng...”
Phục Hy nghiêm nghị thẳng thừng từ chối Phong Tiểu Tiểu, hoàn toàn không tính Poseidon còn bị xách trong tay anh vào đội:
“Anh đi một mình được rồi! Nếu Bàn Cổ thật sự ở đó và ôm lòng oán hận, e rằng em sẽ gặp nguy hiểm, khi đó anh không rảnh tay quan tâm em được.”
Phong Tiểu Tiểu suy nghĩ khá thoáng, nếu không thể giúp đỡ gì thì ít ra đừng đi vướng chân người ta: “À, vậy thôi.”
“...”
Dương Nghiên khựng lại, xóa bỏ suy nghĩ trước đó: “Vậy tôi cũng không...”
Phục Hy ngắt lời Dương Nghiên, vẫn hết sức nghiêm nghị nói:
“Dương Nghiên đi thì được, nếu có bất trắc có thể đỡ giúp tôi một chút.”
“...”
Bà mợ nó!
Dương Nghiên yên lặng hút thuốc, trong đầu là đàn ngựa chạy điên cuồng.
Tổ cha nó, có cần quá đáng vậy không?
Dương Nghiên không mong có được đãi ngộ giống Phong Tiểu Tiểu, dù Phục Hy không xem anh như người mình nhưng ít ra hãy xem anh như con người được không?
Dương Nghiên ngại từ chối Phục Hy, hơn nữa chuyện Bàn Cổ có mặt ở vực sâu vô tận có thể là phỏng đoán chứ chưa xác định. Phục Hy chỉ muốn xem dấu vết trên cửa đồng có đúng là do búa Khai Thiên chém không. Nên Dương Nghiên suy nghĩ kỹ một lúc, không ngăn được lòng tò mò, cuối cùng vẫn đi theo Phục Hy vào phó bản.
Ba đóa thủy tiên đưa đi ba vị đại thần. Chờ khi tất cả sóng êm biển lặng, mấy thiên thần sa ngã ở trong phòng đứng rình bên cửa sổ mới dám ra khỏi cửa.
Thiên thần sa ngã tóc đỏ quen mặt tò mò đạp vị trí khe nứt dưới đất mới khép lại, kinh ngạc cảm thán:
“Đó là chiến xa của dịa ngục Hy Lạp sao?”
Cùng là người lãnh đạo địa ngục, Hades và Lucifer từng có tiếp xúc với nhau.
Mèo có đường của mèo, chó có đường của chó. Đám đại thần các giới giữ liên lạc với thần xứ ngoài có chức vị ngang ngửa mình, không đơn thuần là giữ mối ngoại giao tốt đẹp, quan trọng hơn là khi xảy ra chuyện gì cần phối hợp sẽ không đến mức vì tín đồ hoặc vì lan đến thần vực khác mà sinh ra xung đột.
Ví dụ đơn giản là vấn đề giao tiếp của giáo đồ trên đất thần hệ xứ ngoài, hay như Ngao Tiềm lúc trước cần đổ mưa trên đất do thiên đường quản lý. Lần đó Ngao Tiềm không đánh tiếng trước, nhưng đó là vì khi ấy mọi người không quen biết nhau.
Làm một trong ma tướng, thiên thần tóc đỏ là thân tín của Lucifer, đương nhiên từng thấy chiến xa minh giới của Hy Lạp. Trước kia Lucifer từng nuôi một con chó địa ngục ba đầu, nó là một trong những món quà ngoại giao mà Tử thần, thuộc hạ của Hades tặng.
Nhưng thiên thần tóc đỏ không ngờ sẽ thấy thứ này ở đây. Hoa thủy tiên triệu hồi chiến xa tiếp dẫn đến Minh giới được trồng đầy sân, đây là khái niệm gì vậy? Ít nhất, hẳn người ta và Hades đã rất thân quen.
Phong Tiểu Tiểu buồn cười nhìn thiên thần tóc đỏ mang vẻ mặt ngạc nhiên giống như nói cẩn thận “phát hiện bí mật lớn”, ngón chân cô đụng vào một gốc thủy tiên, hỏi:
“Anh muốn lấy một đóa không?”
Tiên thần tóc đỏ xua tay:
“Không cần!”
Thiên thần tóc đỏ khựng lại một chút rồi đổi đề tài:
“Khụ, làm ơn cho hỏi bây giờ ngài Lucifer đang ở đâu? Chúng tôi ở lại đây lâu vậy rồi đi ra ngoài chắc sẽ không gây chú ý chứ?”
Mọi người còn bận tìm tòi cảnh vật xung quanh, nếu không phải sợ đột nhiên chạy ra khiến bên ngoài náo động thì họ đã không lãng phí thời gian ở lại đây đến giờ.
Phong Tiểu Tiểu đoán chắc cũng đã hơn nửa tiếng, thế là gật đầu nói:
“Chắc được rồi, cửa tiệm đã đóng được một lúc, giờ các người đi ra ngoài sẽ không khiến người qua đường nghi ngờ.”
Việc bao cả sân ấy à, đương nhiên mọi người đều hiểu mà.
“Vậy còn ngài Lucifer?”
Phong Tiểu Tiểu thầm tính toán thực lực giữa Lucifer và Zeus, dứt khoát nghiêng về hướng Lucifer không bị phong ấn thực lực:
“Ma vương của các người đang bận xử thần tối cao của Olympus, anh muốn đi xem không?”
Thiên thần tóc đỏ hít sâu một hơi, biểu cảm như trời long đất lở, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là kinh hoàng: Trinh tiết của đại nhân có gặp nguy hiểm hay không!?