Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-52
Chương 53: Tình cờ gặp gỡ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tiên Ốc cung cấp tin tình báo chậm trễ nên chẳng giúp ích được gì, bây giờ muốn đi bắt Vidar về cũng không được nữa rồi.
Phong Tiểu Tiểu không muốn quan tâm đến chuyện của hệ thần khác. Cho dù có nổ ra cuộc chiến thảm khốc đến cỡ nào thì nói thẳng ra đó cũng là cuộc sống của người ta, sự chọn lựa của người ta.
Thế nhưng nếu như Bàn Cổ đào bộ rễ của cây Thế Giới đi mất thì bản chất sự việc sẽ thay đổi... Kết quả khi giả thiết này được thành lập sẽ đồng nghĩa với việc trận chiến của các vị thần Aesir có sự liên quan nhất định tới phương Đông.
“... Nếu như tạm thời không tìm ra được đám Vidar, vậy thì bây giờ chúng ta vẫn nên quan tâm đến lệnh cấm của cậu em họ Vũ trước thì tốt hơn.” Dương Nghiên dụi tàn thuốc: “Lệnh cấm đi lại vào ban đêm này rất có khả năng có liên quan đến chuyện vừa rồi. Mà kể cả không có thì cứ coi như tiện thể làm việc tốt bảo vệ trật tự trị an khu vực là được... Dù sao bây giờ cô cũng đang rảnh rỗi mà.”
“Nhưng mà buổi tối không được phép ra ngoài...” Phong Tiểu Tiểu chần chừ một lúc, sau đó chỉ ra một vấn đề khá thực tế.
Đương nhiên, mọi người chỉ cần cẩn thận để ý một chút thì cũng có thể tránh né được bằng khả năng của mình. Nhưng đi đêm lắm sao tránh được có ngày gặp ma?! Trước hết không cần nói đến việc đi tuần và điều tra này có khả năng phải mất mấy ngày… Bởi việc này hoàn toàn phụ thuộc vào việc khi nào đối phương đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn gây sự... Thứ hai là trong khoảng thời gian này mọi người đi lại cẩn thận thì có thể né tránh được tai mắt một phía, nhưng sao mà tránh được cả bốn phương tám hướng chứ?
Ví dụ như khi trèo tường có thể tránh không bị anh Vũ bắt được, nhưng lại bị mấy gia đình sống trong tòa nhà nào đó nhìn thấy thì sao?!
Tưởng tượng đến cảnh một người dân nào đó trong đêm trăng thanh gió mát không ngủ được, nhìn thấy một nhân vật thần bí núp trên nóc nhà hay trèo lên nhà cao tầng, hay nhìn thấy ai đó nhún người nhảy một cái là leo lên bờ tường hoặc cây cao bốn mét vân vân... Lại chẳng may người nhìn thấy đó lại rảnh rỗi thêm chút nữa, ai chắc họ có tiện tay quay một cái video tung lên mạng hay không... Tương lai bi kịch như vậy chỉ cần tưởng tượng thôi cũng thấy run hết cả người rồi.
“ Để Tiểu Hắc dẫn một ít...” Dương Nghiên theo bản năng nhớ đến chỗ Thành Hoàng - văn phòng của Minh giới ở nhân gian. Những quỷ hồn ở đó đều có thể ẩn thân thành vô hình. Nhưng anh ta vừa mới nói ra đề nghị này khỏi miệng đã tự mình phản bác lại: “... Không được. Suýt chút nữa thì tôi quên mất tên họ Vũ kia đã bắt đầu tu luyện. Nếu chẳng may nửa đêm anh ta nhìn thấy Tiểu Hắc thì còn đỡ, cùng lắm cũng chỉ coi cô ấy là dân đi chơi thôi. Nhưng nếu Tiểu Hắc dẫn cả mấy ác quỷ đi theo tuần tra, đến lúc đó mà đụng mặt nhau mới đúng là có kịch hay để xem.”
Võ tu là đối tượng cả thần và ma đều tránh né. Những kẻ đó chỉ cần vừa mới nhập đạo, sát khí đã phóng ra khắp nơi. Nếu áp dụng cách nói thông thường thì chính là đã có tác dụng đánh kẻ thù bị thương còn tự buff thêm công hiệu xua đuổi tà ma.
Anh ta chỉ cần quay đầu quăng lưỡi dao một cái là chết nguyên cả đám đó. Nếu quỷ vương họ Tiết kia phát hiện kho lưu trữ đột nhiên thiếu mất nhiều hồn phách đang chờ luân hồi như vậy, còn không lên đây liều mạng với bọn họ hay sao?!
“Để Hao Thiên đi không được sao?” Trương Tam nghĩ ra một lựa chọn tương đối phù hợp: “Mẹ nhớ trước đây Nhị Lang đi tuần tra thiên đình, thường cùng Hao Thiên và Phác Thiên chia binh thành ba đường, mỗi người dẫn theo một đội quân?!” Giữa đêm khuya, có con chó cỏ đi lang thang bên ngoài... Điều này hẳn sẽ không khiến người khác chú ý!
“...” Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó cùng khen ngợi: “Chị Tam, chị đúng là thiên tài!”
Người xưa thường nói lão tướng xuất mã chắc chắn sẽ thắng! Những thời điểm như thế này vẫn cần một người có kinh nghiệm dày dặn giúp đỡ, như vậy chẳng phải chỉ trong chốc lát đã giải quyết được rắc rối rồi sao?!
Mọi người đã quyết định buổi tối sẽ để Hao Thiên Khuyển và Phác Thiên Ưng tuần tra khu vực xung quanh nên liền gọi điện cho Ngao Tiềm và đón hai con thú cưng gửi nuôi về.
Sau khi Ngao Tiềm nhận điện thoại, nghe được sự việc, cũng biết chuyện tình tương đối nghiêm túc. Anh không chỉ lập tức đồng ý sẽ gửi chó và chim về, mà còn tặng kèm thêm một đàn thú cưng...
“Suốt thời gian qua, Alexander giúp anh giữ gìn trật tự trong cửa hàng. Nó đã thành đại ca của đám thú cưng từ lâu rồi.” Ngao Tiềm đứng đầy tao nhã giữa một đống động vật nhỏ lông xù đáng yêu, khuỷu tay còn ôm một chú chó con có vẻ vẫn chưa cai sữa. Anh cười dịu dàng như gió xuân, nói: “Chúng nó đều rất nghe lời, đám chó mèo còn có thể thông qua tiếng kêu để nói chuyện trao đổi với nhau. Buổi tối em cứ để Alexander dẫn chúng nó đi tuần tra. Mỗi con ngõ nhỏ để một hai con đứng canh gác là được.”
Một đám động vật nhỏ lông xù kêu “meo meo”, “gâu gâu” loạn xạ. Có con lảo đảo chạy nhảy khắp phòng, có con cọ cọ vào chân người làm nũng, còn có hai chú cho con rất dũng cảm xông đến bên cạnh Phong Tiểu Tiểu, sau đó giơ chân sau lên...
Tròng mắt Phong Tiểu Tiểu suýt nữa thì rớt cả ra ngoài. Những động vật nhỏ này thoạt nhìn không có khả năng tấn công gì, nhưng cô không cẩn thận một lát đã bị trúng chiêu rồi. Phong Tiểu Tiểu dùng giọng nói run rẩy hỏi Ngao Tiềm: “Nó nó nó... đang làm cái gì vậy?!”
“Chúng nó rất thích em.” Khuôn mặt Ngao Tiềm đầy vẻ hòa ái thân thiện.
“... Anh chắc chứ?!”
“Ừ.”
“Vậy anh có thể giải thích cho em một chút về hành động vừa rồi của nó không?” Phong Tiểu Tiểu chỉ vào bãi nước tiểu chó trên giày của mình, cất cao giọng.
“... Đây là thiên tính của loài chó. Chúng nó có thói quen để lại mùi ở những nơi mình thích nhất hoặc quan trọng nhất. Chúng dùng nó để đánh dấu và tuyên cáo địa bàn của mình.” Ngao Tiềm cười vô cùng dịu dàng, thành thực, lặp lại một lần nữa để khẳng định: “Thế nên anh mới nói chúng nó rất thích em.”
“...”
“Khụ khụ!” Dương Nghiên nỗ lực đè khóe miệng xuống, giả vờ nghiêm túc ho khan vài tiếng: “Có thể là sức mạnh của Nữ Oa đã được tăng cường nên khả năng tương tác với động vật cũng tăng lên rồi... Chúc mừng chúc mừng! Đẳng cấp của cô lại được nâng cao.”
Phong Tiểu Tiểu không nói hai lời mà đập thẳng cái gối trên sô-pha vào người anh ta. Sau đó, đám động vật nhỏ cũng cảm nhận được tâm trạng phẫn nộ của cô, vô cùng biết ý phối hợp với nhau, cùng hướng về phía Dương Nghiên ngoác miệng dùng hết sức kêu gào.
Người xưa đã có câu đánh chủ phải xem mặt chó...? Hao Thiên Khuyển đã làm đại ca trong cửa hàng thú cưng và đám chó mèo khu vực quanh đường Thành Hoàng lâu như vậy, giờ lại thấy có động vật dám gây sự với Nhị Lang Thần, nó đứng yên tại chỗ gầm nhẹ một tiếng cực kỳ bất mãn.
Sau khi tiếng “gừ... ừ...” trầm thấp phát ra từ cổ họng, cả căn phòng yên lặng ngay trong tích tắc. Nhưng ngay sau đó, một đàn động vật nhỏ kêu “ư ử” xông đến bên người Phong Tiểu Tiểu, muốn được vuốt ve muốn được an ủi.
Phong Tiểu Tiểu: “...”
Dương Nghiên: “...”
Ngao Tiềm: “Ha ha...”
Sau khi đối phó với những động vật nhỏ này xong là đến chuyện phân công việc tuần tra buổi tối.
Chủ lực là quân đội thú cưng, chỉ đạo từ xa là Ngao Tiềm, trợ lý hậu cần Phong Tiểu Tiểu, leader dẫn đầu không cần nghi ngờ là Hao Thiên Khuyển, ngay cả sắp xếp và chỉ huy công việc cũng do nó phân chia... Hao Thiên Khuyển đã làm việc dưới trướng Nhị Lang Thần nhiều năm như vậy, nơi to lớn cỡ thiên đình nó cũng đã từng tuần tra, chẳng lẽ còn sợ một khu vực nho nhỏ như vậy hay sao?!
Một đám người... thêm một đàn thú cưng đàn đàn lũ lũ kéo nhau ra khỏi cửa. Những bé thú cưng từng con một xếp hàng lần lượt hoặc tự nhảy lên hoặc được bế lên xe ô tô. Sau đó con nào con nấy tự trở về lồng sắt, tất cả rèm đều được kéo lại. Công việc tiếp theo là nghiên cứu địa hình xung quanh và lựa chọn nơi thích hợp cho thú cưng canh gác. Cuối cùng, đến chín giờ tối, đám động vật sẽ tự đến vị trí của mình.
Dương Nghiên bị bỏ lại trông nhà, đành vừa nói chuyện phiếm câu được câu không với Tiên Ốc vừa xem ti vi. Tối nay anh ta không cần làm gì cả, thế nên muốn thử xem có thể nghe ngóng được tin tức có ích nào khác từ Tiên Ốc hay không.
Sau khi đám Phong Tiểu Tiểu đi khoảng một tiếng, ba tên lưu manh không nơi nương tựa lại đến nhờ vả.
Lần gần nhất mà bọn họ đến đây thì mọi người đều đang ở đồn cảnh sát. Y Y chỉ có thể hữu nghị cứu viện một ít phí gọi là có nơi ăn chỗ ở. Nhưng đến hôm nay, bọn họ đã hết tiền hết cả gạo, đương nhiên phải quay lại đây thử vận may.
“Anh Dương, may mà hôm nay anh còn ở đây.” Lưu manh A kéo tay Dương Nghiên nghẹn ngào, thoạt nhìn rất đau khổ: “Bọn em gặp khó khăn, chỉ có thể đến nương nhờ mấy người các anh... Đúng rồi, chị Phong đâu rồi ạ?”
“... Đang chuẩn bị đánh nhau với Bàn Cổ nên cô ấy đi điều tra nghiên cứu địa hình. Các cậu muốn gì?” Dương Nghiên thản nhiên rút tay lại.
“...” Mặt cả ba tên côn đồ đều ngắn tũn lại.
Lưu manh B nuốt nước miếng, dè dặt hỏi lại: “Bàn, Bàn Cổ?! Không phải là Bàn Cổ mà bọn em biết đấy chứ?!”
Dương Nghiên nghiêm túc gật đầu: “Nếu như người cậu muốn nói đến là Bàn Cổ cậu đã từng học trong sách giáo khoa tiểu học thì đúng là người anh đây vừa nói đấy.”
“...” Tự dưng muốn bỏ chạy quá, làm sao bây giờ?! Loại chiến trận đẳng cấp cao như vậy nào phải thứ lũ dân đen như mình có thể thò vào chứ!
Dương Nghiên có chút hả hê nhìn vẻ mặt câm lặng xoắn xuýt của ba người kia. Anh ta giả vờ như không phát hiện ra, hỏi lại: “Đúng rồi! Khi nãy các cậu bảo muốn nương tựa ở đây?”
Đừng tưởng rằng lòng dạ thần tiên bao la vô hạn! Thù cũ bị lũ này đánh hội đồng đến giờ anh vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng. Mặc dù đã nói sẽ không đi tìm người ta báo thù hay lập mưu hãm hại gì, nhưng những lúc rảnh rỗi lại muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của đối phương nhiều một chút, đây cũng là chuyện dễ hiểu mà.
Sau khi trải qua một hồi đấu tranh tâm lý trước sau gì thì cái khốn khó trước mắt vẫn cấp bách hơn. Chưa kể bây giờ bọn họ đã biết việc này, nói không muốn đắc tội với Bàn Cổ thì chẳng khác nào đắc tội với Nữ Oa... Còn có Phục Hy không biết bao giờ mới trở về nữa.
Tình thế bây giờ là hai đấu một. Trong tình huống bắt buộc phải lựa chọn một phe như vậy, nghĩ thế nào cũng thấy gia nhập vào phía bên này có lợi hơn.
Ba tên côn đồ cố hết sức hạ quyết tâm, cắn răng: “Vâng, vâng ạ.”
“Nhanh như vậy đã suy nghĩ xong rồi sao?” Dương Nghiên bĩu môi: “... Thôi quên đi. Để bao giờ anh giới thiệu cho ba cậu một sòng bài. Các cậu đến đó mà làm việc.”
“Bọn em muốn tìm một công việc nghiêm chỉnh.” Cả ba tên lưu manh đều từ chối rất nghiêm túc.
“Không phải mấy cậu chỉ có bằng tốt nghiệp cấp hai thôi sao? Tìm việc nghiêm chỉnh thế nào được?” Khóe miệng Dương Nghiên giật giật.
Ba tên côn đồ đưa mắt nhìn nhau: “Trong tiệm gốm này...”
“Ha...” Dương Nghiên vui vẻ, dùng ngón tay cái chỉ về sau lưng, phía cánh cửa rất dễ thấy trên tầng hai: “Đó là cửa lớn thông với thần đình. Bên trong tụ tập thần tiên yêu ma trên khắp thế giới, nhân tài văn võ đều có cả. Các cậu cảm thấy còn dư lại việc gì mà không ai ngoài các cậu làm được không?”
Ba tên côn đồ lau mồ hôi: “Vậy vậy vậy thì...”
Dương Nghiên đợi mãi mà không nghe được vế câu tiếp theo thì vô cùng kinh ngạc liếc mắt nhìn ba tên côn đồ. Anh vốn tưởng rằng mấy người này chỉ tâm huyết dâng trào lúc nhất thời, nhưng bây giờ hình như bọn họ thật sự có ý muốn hoàn toàn vĩnh biệt quá khứ... Thế là anh ngẫm nghĩ một lát, lại hỏi: “Mở cửa hàng... Các cậu có làm được không?”
“Mở cửa hàng gì ạ?”
Ba tên này ban đầu cùng có dự định sau khi kiếm được tiền sẽ lập nghiệp, bây giờ nghe thấy Dương Nghiên nói câu này đương nhiên rất vui mừng. Thế nhưng chuyện gì cũng phải hỏi rõ trước, ngộ nhỡ lại là công việc không ra gì, vậy thì chẳng phải không khác gì so với trước đây hay sao?!
“Quán bar, quán cà phê... Tùy ý chọn cái nào cũng được. Về phương diện này thực ra anh cũng không hiểu biết lắm.” Dương Nghiên thuận miệng nêu lên vài ví dụ, sau đó nói: “Yêu cầu của anh chỉ có một: Nếu lượng người ra vào lớn, hơn nữa còn có người đi đường thường xuyên sẵn lòng ngồi lại, anh cần thu thập những tin tức vụn vặt linh tinh... Các cậu có làm được không?”
Ba tên lưu manh do dự một lúc lâu, sau đó cắn răng gật đầu: “Anh Dương, tiền cứ coi như chúng em vay của anh. Bọn em cố hết sức làm thử xem, nhất định sẽ giúp được cho anh.”
“Được!” Dương Nghiên gật đầu.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Tiểu Tiểu không muốn quan tâm đến chuyện của hệ thần khác. Cho dù có nổ ra cuộc chiến thảm khốc đến cỡ nào thì nói thẳng ra đó cũng là cuộc sống của người ta, sự chọn lựa của người ta.
Thế nhưng nếu như Bàn Cổ đào bộ rễ của cây Thế Giới đi mất thì bản chất sự việc sẽ thay đổi... Kết quả khi giả thiết này được thành lập sẽ đồng nghĩa với việc trận chiến của các vị thần Aesir có sự liên quan nhất định tới phương Đông.
“... Nếu như tạm thời không tìm ra được đám Vidar, vậy thì bây giờ chúng ta vẫn nên quan tâm đến lệnh cấm của cậu em họ Vũ trước thì tốt hơn.” Dương Nghiên dụi tàn thuốc: “Lệnh cấm đi lại vào ban đêm này rất có khả năng có liên quan đến chuyện vừa rồi. Mà kể cả không có thì cứ coi như tiện thể làm việc tốt bảo vệ trật tự trị an khu vực là được... Dù sao bây giờ cô cũng đang rảnh rỗi mà.”
“Nhưng mà buổi tối không được phép ra ngoài...” Phong Tiểu Tiểu chần chừ một lúc, sau đó chỉ ra một vấn đề khá thực tế.
Đương nhiên, mọi người chỉ cần cẩn thận để ý một chút thì cũng có thể tránh né được bằng khả năng của mình. Nhưng đi đêm lắm sao tránh được có ngày gặp ma?! Trước hết không cần nói đến việc đi tuần và điều tra này có khả năng phải mất mấy ngày… Bởi việc này hoàn toàn phụ thuộc vào việc khi nào đối phương đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn gây sự... Thứ hai là trong khoảng thời gian này mọi người đi lại cẩn thận thì có thể né tránh được tai mắt một phía, nhưng sao mà tránh được cả bốn phương tám hướng chứ?
Ví dụ như khi trèo tường có thể tránh không bị anh Vũ bắt được, nhưng lại bị mấy gia đình sống trong tòa nhà nào đó nhìn thấy thì sao?!
Tưởng tượng đến cảnh một người dân nào đó trong đêm trăng thanh gió mát không ngủ được, nhìn thấy một nhân vật thần bí núp trên nóc nhà hay trèo lên nhà cao tầng, hay nhìn thấy ai đó nhún người nhảy một cái là leo lên bờ tường hoặc cây cao bốn mét vân vân... Lại chẳng may người nhìn thấy đó lại rảnh rỗi thêm chút nữa, ai chắc họ có tiện tay quay một cái video tung lên mạng hay không... Tương lai bi kịch như vậy chỉ cần tưởng tượng thôi cũng thấy run hết cả người rồi.
“ Để Tiểu Hắc dẫn một ít...” Dương Nghiên theo bản năng nhớ đến chỗ Thành Hoàng - văn phòng của Minh giới ở nhân gian. Những quỷ hồn ở đó đều có thể ẩn thân thành vô hình. Nhưng anh ta vừa mới nói ra đề nghị này khỏi miệng đã tự mình phản bác lại: “... Không được. Suýt chút nữa thì tôi quên mất tên họ Vũ kia đã bắt đầu tu luyện. Nếu chẳng may nửa đêm anh ta nhìn thấy Tiểu Hắc thì còn đỡ, cùng lắm cũng chỉ coi cô ấy là dân đi chơi thôi. Nhưng nếu Tiểu Hắc dẫn cả mấy ác quỷ đi theo tuần tra, đến lúc đó mà đụng mặt nhau mới đúng là có kịch hay để xem.”
Võ tu là đối tượng cả thần và ma đều tránh né. Những kẻ đó chỉ cần vừa mới nhập đạo, sát khí đã phóng ra khắp nơi. Nếu áp dụng cách nói thông thường thì chính là đã có tác dụng đánh kẻ thù bị thương còn tự buff thêm công hiệu xua đuổi tà ma.
Anh ta chỉ cần quay đầu quăng lưỡi dao một cái là chết nguyên cả đám đó. Nếu quỷ vương họ Tiết kia phát hiện kho lưu trữ đột nhiên thiếu mất nhiều hồn phách đang chờ luân hồi như vậy, còn không lên đây liều mạng với bọn họ hay sao?!
“Để Hao Thiên đi không được sao?” Trương Tam nghĩ ra một lựa chọn tương đối phù hợp: “Mẹ nhớ trước đây Nhị Lang đi tuần tra thiên đình, thường cùng Hao Thiên và Phác Thiên chia binh thành ba đường, mỗi người dẫn theo một đội quân?!” Giữa đêm khuya, có con chó cỏ đi lang thang bên ngoài... Điều này hẳn sẽ không khiến người khác chú ý!
“...” Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó cùng khen ngợi: “Chị Tam, chị đúng là thiên tài!”
Người xưa thường nói lão tướng xuất mã chắc chắn sẽ thắng! Những thời điểm như thế này vẫn cần một người có kinh nghiệm dày dặn giúp đỡ, như vậy chẳng phải chỉ trong chốc lát đã giải quyết được rắc rối rồi sao?!
Mọi người đã quyết định buổi tối sẽ để Hao Thiên Khuyển và Phác Thiên Ưng tuần tra khu vực xung quanh nên liền gọi điện cho Ngao Tiềm và đón hai con thú cưng gửi nuôi về.
Sau khi Ngao Tiềm nhận điện thoại, nghe được sự việc, cũng biết chuyện tình tương đối nghiêm túc. Anh không chỉ lập tức đồng ý sẽ gửi chó và chim về, mà còn tặng kèm thêm một đàn thú cưng...
“Suốt thời gian qua, Alexander giúp anh giữ gìn trật tự trong cửa hàng. Nó đã thành đại ca của đám thú cưng từ lâu rồi.” Ngao Tiềm đứng đầy tao nhã giữa một đống động vật nhỏ lông xù đáng yêu, khuỷu tay còn ôm một chú chó con có vẻ vẫn chưa cai sữa. Anh cười dịu dàng như gió xuân, nói: “Chúng nó đều rất nghe lời, đám chó mèo còn có thể thông qua tiếng kêu để nói chuyện trao đổi với nhau. Buổi tối em cứ để Alexander dẫn chúng nó đi tuần tra. Mỗi con ngõ nhỏ để một hai con đứng canh gác là được.”
Một đám động vật nhỏ lông xù kêu “meo meo”, “gâu gâu” loạn xạ. Có con lảo đảo chạy nhảy khắp phòng, có con cọ cọ vào chân người làm nũng, còn có hai chú cho con rất dũng cảm xông đến bên cạnh Phong Tiểu Tiểu, sau đó giơ chân sau lên...
Tròng mắt Phong Tiểu Tiểu suýt nữa thì rớt cả ra ngoài. Những động vật nhỏ này thoạt nhìn không có khả năng tấn công gì, nhưng cô không cẩn thận một lát đã bị trúng chiêu rồi. Phong Tiểu Tiểu dùng giọng nói run rẩy hỏi Ngao Tiềm: “Nó nó nó... đang làm cái gì vậy?!”
“Chúng nó rất thích em.” Khuôn mặt Ngao Tiềm đầy vẻ hòa ái thân thiện.
“... Anh chắc chứ?!”
“Ừ.”
“Vậy anh có thể giải thích cho em một chút về hành động vừa rồi của nó không?” Phong Tiểu Tiểu chỉ vào bãi nước tiểu chó trên giày của mình, cất cao giọng.
“... Đây là thiên tính của loài chó. Chúng nó có thói quen để lại mùi ở những nơi mình thích nhất hoặc quan trọng nhất. Chúng dùng nó để đánh dấu và tuyên cáo địa bàn của mình.” Ngao Tiềm cười vô cùng dịu dàng, thành thực, lặp lại một lần nữa để khẳng định: “Thế nên anh mới nói chúng nó rất thích em.”
“...”
“Khụ khụ!” Dương Nghiên nỗ lực đè khóe miệng xuống, giả vờ nghiêm túc ho khan vài tiếng: “Có thể là sức mạnh của Nữ Oa đã được tăng cường nên khả năng tương tác với động vật cũng tăng lên rồi... Chúc mừng chúc mừng! Đẳng cấp của cô lại được nâng cao.”
Phong Tiểu Tiểu không nói hai lời mà đập thẳng cái gối trên sô-pha vào người anh ta. Sau đó, đám động vật nhỏ cũng cảm nhận được tâm trạng phẫn nộ của cô, vô cùng biết ý phối hợp với nhau, cùng hướng về phía Dương Nghiên ngoác miệng dùng hết sức kêu gào.
Người xưa đã có câu đánh chủ phải xem mặt chó...? Hao Thiên Khuyển đã làm đại ca trong cửa hàng thú cưng và đám chó mèo khu vực quanh đường Thành Hoàng lâu như vậy, giờ lại thấy có động vật dám gây sự với Nhị Lang Thần, nó đứng yên tại chỗ gầm nhẹ một tiếng cực kỳ bất mãn.
Sau khi tiếng “gừ... ừ...” trầm thấp phát ra từ cổ họng, cả căn phòng yên lặng ngay trong tích tắc. Nhưng ngay sau đó, một đàn động vật nhỏ kêu “ư ử” xông đến bên người Phong Tiểu Tiểu, muốn được vuốt ve muốn được an ủi.
Phong Tiểu Tiểu: “...”
Dương Nghiên: “...”
Ngao Tiềm: “Ha ha...”
Sau khi đối phó với những động vật nhỏ này xong là đến chuyện phân công việc tuần tra buổi tối.
Chủ lực là quân đội thú cưng, chỉ đạo từ xa là Ngao Tiềm, trợ lý hậu cần Phong Tiểu Tiểu, leader dẫn đầu không cần nghi ngờ là Hao Thiên Khuyển, ngay cả sắp xếp và chỉ huy công việc cũng do nó phân chia... Hao Thiên Khuyển đã làm việc dưới trướng Nhị Lang Thần nhiều năm như vậy, nơi to lớn cỡ thiên đình nó cũng đã từng tuần tra, chẳng lẽ còn sợ một khu vực nho nhỏ như vậy hay sao?!
Một đám người... thêm một đàn thú cưng đàn đàn lũ lũ kéo nhau ra khỏi cửa. Những bé thú cưng từng con một xếp hàng lần lượt hoặc tự nhảy lên hoặc được bế lên xe ô tô. Sau đó con nào con nấy tự trở về lồng sắt, tất cả rèm đều được kéo lại. Công việc tiếp theo là nghiên cứu địa hình xung quanh và lựa chọn nơi thích hợp cho thú cưng canh gác. Cuối cùng, đến chín giờ tối, đám động vật sẽ tự đến vị trí của mình.
Dương Nghiên bị bỏ lại trông nhà, đành vừa nói chuyện phiếm câu được câu không với Tiên Ốc vừa xem ti vi. Tối nay anh ta không cần làm gì cả, thế nên muốn thử xem có thể nghe ngóng được tin tức có ích nào khác từ Tiên Ốc hay không.
Sau khi đám Phong Tiểu Tiểu đi khoảng một tiếng, ba tên lưu manh không nơi nương tựa lại đến nhờ vả.
Lần gần nhất mà bọn họ đến đây thì mọi người đều đang ở đồn cảnh sát. Y Y chỉ có thể hữu nghị cứu viện một ít phí gọi là có nơi ăn chỗ ở. Nhưng đến hôm nay, bọn họ đã hết tiền hết cả gạo, đương nhiên phải quay lại đây thử vận may.
“Anh Dương, may mà hôm nay anh còn ở đây.” Lưu manh A kéo tay Dương Nghiên nghẹn ngào, thoạt nhìn rất đau khổ: “Bọn em gặp khó khăn, chỉ có thể đến nương nhờ mấy người các anh... Đúng rồi, chị Phong đâu rồi ạ?”
“... Đang chuẩn bị đánh nhau với Bàn Cổ nên cô ấy đi điều tra nghiên cứu địa hình. Các cậu muốn gì?” Dương Nghiên thản nhiên rút tay lại.
“...” Mặt cả ba tên côn đồ đều ngắn tũn lại.
Lưu manh B nuốt nước miếng, dè dặt hỏi lại: “Bàn, Bàn Cổ?! Không phải là Bàn Cổ mà bọn em biết đấy chứ?!”
Dương Nghiên nghiêm túc gật đầu: “Nếu như người cậu muốn nói đến là Bàn Cổ cậu đã từng học trong sách giáo khoa tiểu học thì đúng là người anh đây vừa nói đấy.”
“...” Tự dưng muốn bỏ chạy quá, làm sao bây giờ?! Loại chiến trận đẳng cấp cao như vậy nào phải thứ lũ dân đen như mình có thể thò vào chứ!
Dương Nghiên có chút hả hê nhìn vẻ mặt câm lặng xoắn xuýt của ba người kia. Anh ta giả vờ như không phát hiện ra, hỏi lại: “Đúng rồi! Khi nãy các cậu bảo muốn nương tựa ở đây?”
Đừng tưởng rằng lòng dạ thần tiên bao la vô hạn! Thù cũ bị lũ này đánh hội đồng đến giờ anh vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng. Mặc dù đã nói sẽ không đi tìm người ta báo thù hay lập mưu hãm hại gì, nhưng những lúc rảnh rỗi lại muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của đối phương nhiều một chút, đây cũng là chuyện dễ hiểu mà.
Sau khi trải qua một hồi đấu tranh tâm lý trước sau gì thì cái khốn khó trước mắt vẫn cấp bách hơn. Chưa kể bây giờ bọn họ đã biết việc này, nói không muốn đắc tội với Bàn Cổ thì chẳng khác nào đắc tội với Nữ Oa... Còn có Phục Hy không biết bao giờ mới trở về nữa.
Tình thế bây giờ là hai đấu một. Trong tình huống bắt buộc phải lựa chọn một phe như vậy, nghĩ thế nào cũng thấy gia nhập vào phía bên này có lợi hơn.
Ba tên côn đồ cố hết sức hạ quyết tâm, cắn răng: “Vâng, vâng ạ.”
“Nhanh như vậy đã suy nghĩ xong rồi sao?” Dương Nghiên bĩu môi: “... Thôi quên đi. Để bao giờ anh giới thiệu cho ba cậu một sòng bài. Các cậu đến đó mà làm việc.”
“Bọn em muốn tìm một công việc nghiêm chỉnh.” Cả ba tên lưu manh đều từ chối rất nghiêm túc.
“Không phải mấy cậu chỉ có bằng tốt nghiệp cấp hai thôi sao? Tìm việc nghiêm chỉnh thế nào được?” Khóe miệng Dương Nghiên giật giật.
Ba tên côn đồ đưa mắt nhìn nhau: “Trong tiệm gốm này...”
“Ha...” Dương Nghiên vui vẻ, dùng ngón tay cái chỉ về sau lưng, phía cánh cửa rất dễ thấy trên tầng hai: “Đó là cửa lớn thông với thần đình. Bên trong tụ tập thần tiên yêu ma trên khắp thế giới, nhân tài văn võ đều có cả. Các cậu cảm thấy còn dư lại việc gì mà không ai ngoài các cậu làm được không?”
Ba tên côn đồ lau mồ hôi: “Vậy vậy vậy thì...”
Dương Nghiên đợi mãi mà không nghe được vế câu tiếp theo thì vô cùng kinh ngạc liếc mắt nhìn ba tên côn đồ. Anh vốn tưởng rằng mấy người này chỉ tâm huyết dâng trào lúc nhất thời, nhưng bây giờ hình như bọn họ thật sự có ý muốn hoàn toàn vĩnh biệt quá khứ... Thế là anh ngẫm nghĩ một lát, lại hỏi: “Mở cửa hàng... Các cậu có làm được không?”
“Mở cửa hàng gì ạ?”
Ba tên này ban đầu cùng có dự định sau khi kiếm được tiền sẽ lập nghiệp, bây giờ nghe thấy Dương Nghiên nói câu này đương nhiên rất vui mừng. Thế nhưng chuyện gì cũng phải hỏi rõ trước, ngộ nhỡ lại là công việc không ra gì, vậy thì chẳng phải không khác gì so với trước đây hay sao?!
“Quán bar, quán cà phê... Tùy ý chọn cái nào cũng được. Về phương diện này thực ra anh cũng không hiểu biết lắm.” Dương Nghiên thuận miệng nêu lên vài ví dụ, sau đó nói: “Yêu cầu của anh chỉ có một: Nếu lượng người ra vào lớn, hơn nữa còn có người đi đường thường xuyên sẵn lòng ngồi lại, anh cần thu thập những tin tức vụn vặt linh tinh... Các cậu có làm được không?”
Ba tên lưu manh do dự một lúc lâu, sau đó cắn răng gật đầu: “Anh Dương, tiền cứ coi như chúng em vay của anh. Bọn em cố hết sức làm thử xem, nhất định sẽ giúp được cho anh.”
“Được!” Dương Nghiên gật đầu.
Bình luận facebook