Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-51
Chương 52: Họp thành đội đánh dương nghiên
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Không cần phải đi sang tận Mỹ đâu, anh giữ chân cô ta ở sân bay chờ bọn này tới đó là được.” Dương Nghiên vô trách nhiệm đáp.
Ngao Tiềm đau răng hồi lâu: “… Giữ như thế nào?”
“Dùng mọi cách đi.” Dương Nghiên cũng bắt đầu bấm còi, có chút nôn nóng đáp: “Thật sự không được nữa thì cũng không sao, không nghe nói hôm nay trời có bão à?”
Trong thoáng chốc, Ngao Tiềm nghe được thanh âm nghi hoặc của tên nhỏ con Triển Hiên từ đầu dây bên kia: “Ủa, không đúng, dự báo thời tiết nói mấy ngày nay đều là nắng mà.”
“… Được, tôi hiểu rồi.” Ngao Tiềm cúp điện thoại, sau đó liều mạng xoa huyệt thái dương - đúng là không thể sống nổi nữa mà.
Tô Tuyền vào toilet và lau lấy lau để cà phê dính trên quần áo, lau đến tận lúc vết bẩn thật sự không thể nhạt hơn nữa mới bỏ khăn tay xuống, rất bình tĩnh kéo hành lý vào phòng WC dưới ánh mắt kinh dị của hai cô gái đối diện, khóa cửa lại, sau đó ngồi lên bồn cầu mở va ly ra nhìn bên trong rồi mới an tâm.
Trong va ly cũng không có đồ đạc gì, chỉ có một cái giá gỗ đặc chế được cố định hoàn toàn phù hợp bên trong, trên giá gỗ tất nhiên là cái bình mà Chu Hân Nhiên lấy trộm được.
Vừa rồi cà phê đổ lên va lý cũng bị chảy vào bên trong một ít qua khóa kéo, Tô Tuyền nghiêm túc kiểm tra lại thật kỹ, xác định cà phê không dính vào bình thì mới an tâm, lấy khăn tay trong túi để thấm khô vết cà phê, sau đó cẩn thận khóa kỹ túi va ly rồi ra khỏi toilet.
Chưa đến hai mươi phút nữa là máy bay cất cánh, ngẫm lại lát nữa buồn tẻ lại không thể ngủ trên chuyến bay, Tô Tuyền không khỏi cảm thấy có chút nhàm chán. Đúng lúc này Ngao Tiềm đi tới, áy náy nhìn vết bẩn tên người Tô Tuyền nói: “Thật ngại quá làm bẩn quần áo của cô mất rồi, cô có muốn thay một bộ khác không?”
“Không cần đâu, chờ xuống máy bay rồi tính sau.” Tô Tuyền khoát tay tỏ ý không hề gì. Tuy rằng bộ đồ này hơi đắt, nhưng vẫn ở trong phạm vi mà khả năng kinh tế của cô ta có thể gánh vác, không thay quần áo là vì cô ta căn bản không mang hành lý chân chính gì, không so đo với Ngao Tiềm là vì không muốn dính đến chuyện không cần thiết. Nếu đổi lại là gặp việc này vào thời điểm khác, không lấy sạch ví tiền đối phương thì cô ta sẽ còn lâu mới bỏ qua.
Ngao Tiềm vắt hết óc tự hỏi trong tình huống thế này nên tiếp cận một em gái xa lạ như thế nào, việc này không thuộc về phạm vi nghiệp vụ của anh, cho nên chỉ soạn lời kịch thôi cũng rất hao tổn tâm sức: “Thật sự rất xin lỗi. Ừm, chuyến bay của cô là đi tới đâu? Có khi chúng ta đi cùng chuyến cũng không chừng.”
Trong nháy mắt, Tô Tuyền trong đề cao cảnh giác, nghi ngờ đánh giá Ngao Tiềm từ trên xuống dưới. Vốn đang nghi ngờ đối phương là người cùng nghề, nhưng nhìn kỹ năng tiếp cận không quá thành thạo và vẻ mặt xấu hổ đó của Ngao Tiềm, cô ta lập tức phán đoán chuẩn xác đối phương cũng không phải là người chuyên nghiệp.
Tô Tuyền thở phào nhẹ nhõm, dứ khoát quy kết Ngao Tiềm đến gần mình là để tán tỉnh. Là một người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp, Tô Tuyền vẫn thường xuyên nhận được những lời tán tỉnh, vì thế cũng không để ý thuận miệng đuổi: “Tôi về Mỹ, anh là khách du lịch sao?” Trong giọng điệu không chút che dấu cảm giác về sự ưu tú của mình.
Về?!
Ngao Tiềm nhíu mày nhìn màu tóc đen, mắt đen của đối phương: “Cô là con lai sao?”
“Không phải, nhưng tôi là người Mỹ, từ nhỏ đã ở đó.” Tô Tuyền vén tóc lạnh nhạt nói, “Đến Trung Quốc chỉ là đến tham quan, nhưng… Thứ cho tôi nói thẳng, đất nước này dường như có rất nhiều tệ nạn.”
Ví dụ như chế độ giáo dục, ví dụ như phúc lợi công dân, ví dụ như hình thức hóa tuyển cử vân vân…
“Tệ nạn thì chỗ nào cũng sẽ có cả, không có chế độ nào là hoàn mỹ.” Ngao Tiềm có chút bực mình, “Cũng thứ tôi nói thẳng, tâm tính của cô như vậy có chút… khiến người ta có cảm giác khó chịu.”
Lý trí nói với Ngao Tiềm rằng anh nên phụ họa thổi phồng để tiếp cận cô gái này, nhưng miệng thì lại phản bác, căn bản không qua đại não liền trực tiếp thốt ra những lời này. Đừng nói thần tiên quyến luyến quê hương hơn người bình thường, chỉ sợ là người bình thường, nghe người khác nói ẩu nói tả về nhà mình cũng sẽ nghe không lọt tai, mặc dù chính bọn họ cũng thường xuyên oán giận lải nhải, nhưng bản thân nói là một chuyện, người khác nói lại là chuyện khác.
Tô Tuyền có chút kinh ngạc nhìn Ngao Tiềm: “Anh đang tức giận sao?”
“Không phải.” Ngao Tiềm tự nhiên ngồi xuống, “Đây là phản ứng bình thường, dù là ai khi nghe cô nói như vậy thì đại khái thái độ cũng không khác tôi là mấy.”
Tô Tuyền nhún nhún vai: “Chắc anh đang thầm chửi tôi là Hán gian đấy nhỉ? Đối với người sinh ra ở Mỹ, lớn lên ở Mỹ, tiếp thu giáo dục của Mỹ, hưởng thụ phúc lợi của Mỹ… Cho dù có yêu nước cũng chẳng có lý do gì yêu một quốc gia không có quan hệ gì với mình cả đúng không?! Đương nhiên, ngoài mối quan hệ huyết thống ra.”
Ngao Tiềm có chút cạn lời, về lý thì không sai, nhưng lời này sao cứ khiến người ta thấy thật khó chịu.
Không đợi Ngao Tiềm nghĩ xem nên nói gì, Tô Tuyền đã đứng dậy kéo hành lý: “Tôi cảm thấy chúng ta nói chuyện không vui vẻ gì, sắp đến thời gian máy bay cất cánh rồi, không bằng tạm biệt vào lúc này luôn nhé?”
“…” Sắc mặc Ngao Tiềm thoáng trầm xuống, rồi lại tao nhã mỉm cười: “Chỉ sợ chuyến bay này của cô không thể cất cánh được rồi.”
Tô Tuyền ngẩn ra, bước chân chuẩn bị đi thì dừng lại, kinh ngạc hỏi: “Vì sao?!”
“Bởi vì bên ngoài đang mưa.” Vẻ mặt Ngao Tiềm chính trực vô hại, rất chân thành mà nhấn mạnh, “Là trận bão lớn mười năm mới xuất hiện một lần...”
Tô Tuyền cười lạnh: “Ha! Anh đang đùa… gì vậy…”
Biểu cảm trên mặt cô ta từ châm chọc biến thành kinh hãi, bởi vì lúc nói câu này thì Tô Tuyền theo bản năng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa hay nhìn thấy ánh nắng mới vừa rồi còn chói chang đã dịu xuống, giờ này ánh nắng vốn nên rực rỡ nhất, vậy mà bên ngoài bây giờ lại âm u như chạng vạng.
Một tia chớp dữ tợn xé rách tầng mây xẹt qua không trung xa xa, tiếp theo là tiếng sét vang rền, tiếng sấm nặng nề trên tầng mây liên tục nổ vang.
Tô Tuyền không hề có hình tượng há to mồm, cảm thấy mình sắp điên rồi.
Sao tự nhiên thời tiết lại thay đổi?! Sao lại có thể đột nhiên thay đổi như thế?! Lúc nãy rõ ràng còn ngàn dặm không một bóng mây… Cái này thật sự không khoa học!!!
Mưa lớn như hạt đậu rơi tầm tã, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng gầm của sấm sét. Ngao Tiềm bỏ tay ra khỏi túi, búng búng góc áo, đứng lên ôn hòa cười: “Không sao, thật ra cô có thể đổi chuyến bay.”
“…” Tô Tuyền trừng to mắt há mồm, phát hiện trong tình huống như vậy cô ta thật không biết nên nói cái gì. Không biết có phải ảo giác hay không, cô ta cảm thấy vẻ mặt thanh niên nho nhã anh tuấn như học giả đối diện trở nên tái nhợt hơn so với ban nãy.
Loa phát thanh sân bay cùng điện thoại của Ngao Tiềm đồng thời vang lên, người trước là thông báo cho hành khách của chuyến bay tới tạm thời không thể cất cánh… Như trong dự liệu của Ngao Tiềm.
Mà người sau là Phong Tiểu Tiểu có chút hưng phấn khen ngợi: “Good job! Anh Ngao làm tốt lắm!” … Ừm, cái này cũng như dự liệu của Ngao Tiềm.
Nhiệm vụ, thuận lợi hoàn thành.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ngao Tiềm đau răng hồi lâu: “… Giữ như thế nào?”
“Dùng mọi cách đi.” Dương Nghiên cũng bắt đầu bấm còi, có chút nôn nóng đáp: “Thật sự không được nữa thì cũng không sao, không nghe nói hôm nay trời có bão à?”
Trong thoáng chốc, Ngao Tiềm nghe được thanh âm nghi hoặc của tên nhỏ con Triển Hiên từ đầu dây bên kia: “Ủa, không đúng, dự báo thời tiết nói mấy ngày nay đều là nắng mà.”
“… Được, tôi hiểu rồi.” Ngao Tiềm cúp điện thoại, sau đó liều mạng xoa huyệt thái dương - đúng là không thể sống nổi nữa mà.
Tô Tuyền vào toilet và lau lấy lau để cà phê dính trên quần áo, lau đến tận lúc vết bẩn thật sự không thể nhạt hơn nữa mới bỏ khăn tay xuống, rất bình tĩnh kéo hành lý vào phòng WC dưới ánh mắt kinh dị của hai cô gái đối diện, khóa cửa lại, sau đó ngồi lên bồn cầu mở va ly ra nhìn bên trong rồi mới an tâm.
Trong va ly cũng không có đồ đạc gì, chỉ có một cái giá gỗ đặc chế được cố định hoàn toàn phù hợp bên trong, trên giá gỗ tất nhiên là cái bình mà Chu Hân Nhiên lấy trộm được.
Vừa rồi cà phê đổ lên va lý cũng bị chảy vào bên trong một ít qua khóa kéo, Tô Tuyền nghiêm túc kiểm tra lại thật kỹ, xác định cà phê không dính vào bình thì mới an tâm, lấy khăn tay trong túi để thấm khô vết cà phê, sau đó cẩn thận khóa kỹ túi va ly rồi ra khỏi toilet.
Chưa đến hai mươi phút nữa là máy bay cất cánh, ngẫm lại lát nữa buồn tẻ lại không thể ngủ trên chuyến bay, Tô Tuyền không khỏi cảm thấy có chút nhàm chán. Đúng lúc này Ngao Tiềm đi tới, áy náy nhìn vết bẩn tên người Tô Tuyền nói: “Thật ngại quá làm bẩn quần áo của cô mất rồi, cô có muốn thay một bộ khác không?”
“Không cần đâu, chờ xuống máy bay rồi tính sau.” Tô Tuyền khoát tay tỏ ý không hề gì. Tuy rằng bộ đồ này hơi đắt, nhưng vẫn ở trong phạm vi mà khả năng kinh tế của cô ta có thể gánh vác, không thay quần áo là vì cô ta căn bản không mang hành lý chân chính gì, không so đo với Ngao Tiềm là vì không muốn dính đến chuyện không cần thiết. Nếu đổi lại là gặp việc này vào thời điểm khác, không lấy sạch ví tiền đối phương thì cô ta sẽ còn lâu mới bỏ qua.
Ngao Tiềm vắt hết óc tự hỏi trong tình huống thế này nên tiếp cận một em gái xa lạ như thế nào, việc này không thuộc về phạm vi nghiệp vụ của anh, cho nên chỉ soạn lời kịch thôi cũng rất hao tổn tâm sức: “Thật sự rất xin lỗi. Ừm, chuyến bay của cô là đi tới đâu? Có khi chúng ta đi cùng chuyến cũng không chừng.”
Trong nháy mắt, Tô Tuyền trong đề cao cảnh giác, nghi ngờ đánh giá Ngao Tiềm từ trên xuống dưới. Vốn đang nghi ngờ đối phương là người cùng nghề, nhưng nhìn kỹ năng tiếp cận không quá thành thạo và vẻ mặt xấu hổ đó của Ngao Tiềm, cô ta lập tức phán đoán chuẩn xác đối phương cũng không phải là người chuyên nghiệp.
Tô Tuyền thở phào nhẹ nhõm, dứ khoát quy kết Ngao Tiềm đến gần mình là để tán tỉnh. Là một người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp, Tô Tuyền vẫn thường xuyên nhận được những lời tán tỉnh, vì thế cũng không để ý thuận miệng đuổi: “Tôi về Mỹ, anh là khách du lịch sao?” Trong giọng điệu không chút che dấu cảm giác về sự ưu tú của mình.
Về?!
Ngao Tiềm nhíu mày nhìn màu tóc đen, mắt đen của đối phương: “Cô là con lai sao?”
“Không phải, nhưng tôi là người Mỹ, từ nhỏ đã ở đó.” Tô Tuyền vén tóc lạnh nhạt nói, “Đến Trung Quốc chỉ là đến tham quan, nhưng… Thứ cho tôi nói thẳng, đất nước này dường như có rất nhiều tệ nạn.”
Ví dụ như chế độ giáo dục, ví dụ như phúc lợi công dân, ví dụ như hình thức hóa tuyển cử vân vân…
“Tệ nạn thì chỗ nào cũng sẽ có cả, không có chế độ nào là hoàn mỹ.” Ngao Tiềm có chút bực mình, “Cũng thứ tôi nói thẳng, tâm tính của cô như vậy có chút… khiến người ta có cảm giác khó chịu.”
Lý trí nói với Ngao Tiềm rằng anh nên phụ họa thổi phồng để tiếp cận cô gái này, nhưng miệng thì lại phản bác, căn bản không qua đại não liền trực tiếp thốt ra những lời này. Đừng nói thần tiên quyến luyến quê hương hơn người bình thường, chỉ sợ là người bình thường, nghe người khác nói ẩu nói tả về nhà mình cũng sẽ nghe không lọt tai, mặc dù chính bọn họ cũng thường xuyên oán giận lải nhải, nhưng bản thân nói là một chuyện, người khác nói lại là chuyện khác.
Tô Tuyền có chút kinh ngạc nhìn Ngao Tiềm: “Anh đang tức giận sao?”
“Không phải.” Ngao Tiềm tự nhiên ngồi xuống, “Đây là phản ứng bình thường, dù là ai khi nghe cô nói như vậy thì đại khái thái độ cũng không khác tôi là mấy.”
Tô Tuyền nhún nhún vai: “Chắc anh đang thầm chửi tôi là Hán gian đấy nhỉ? Đối với người sinh ra ở Mỹ, lớn lên ở Mỹ, tiếp thu giáo dục của Mỹ, hưởng thụ phúc lợi của Mỹ… Cho dù có yêu nước cũng chẳng có lý do gì yêu một quốc gia không có quan hệ gì với mình cả đúng không?! Đương nhiên, ngoài mối quan hệ huyết thống ra.”
Ngao Tiềm có chút cạn lời, về lý thì không sai, nhưng lời này sao cứ khiến người ta thấy thật khó chịu.
Không đợi Ngao Tiềm nghĩ xem nên nói gì, Tô Tuyền đã đứng dậy kéo hành lý: “Tôi cảm thấy chúng ta nói chuyện không vui vẻ gì, sắp đến thời gian máy bay cất cánh rồi, không bằng tạm biệt vào lúc này luôn nhé?”
“…” Sắc mặc Ngao Tiềm thoáng trầm xuống, rồi lại tao nhã mỉm cười: “Chỉ sợ chuyến bay này của cô không thể cất cánh được rồi.”
Tô Tuyền ngẩn ra, bước chân chuẩn bị đi thì dừng lại, kinh ngạc hỏi: “Vì sao?!”
“Bởi vì bên ngoài đang mưa.” Vẻ mặt Ngao Tiềm chính trực vô hại, rất chân thành mà nhấn mạnh, “Là trận bão lớn mười năm mới xuất hiện một lần...”
Tô Tuyền cười lạnh: “Ha! Anh đang đùa… gì vậy…”
Biểu cảm trên mặt cô ta từ châm chọc biến thành kinh hãi, bởi vì lúc nói câu này thì Tô Tuyền theo bản năng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa hay nhìn thấy ánh nắng mới vừa rồi còn chói chang đã dịu xuống, giờ này ánh nắng vốn nên rực rỡ nhất, vậy mà bên ngoài bây giờ lại âm u như chạng vạng.
Một tia chớp dữ tợn xé rách tầng mây xẹt qua không trung xa xa, tiếp theo là tiếng sét vang rền, tiếng sấm nặng nề trên tầng mây liên tục nổ vang.
Tô Tuyền không hề có hình tượng há to mồm, cảm thấy mình sắp điên rồi.
Sao tự nhiên thời tiết lại thay đổi?! Sao lại có thể đột nhiên thay đổi như thế?! Lúc nãy rõ ràng còn ngàn dặm không một bóng mây… Cái này thật sự không khoa học!!!
Mưa lớn như hạt đậu rơi tầm tã, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng gầm của sấm sét. Ngao Tiềm bỏ tay ra khỏi túi, búng búng góc áo, đứng lên ôn hòa cười: “Không sao, thật ra cô có thể đổi chuyến bay.”
“…” Tô Tuyền trừng to mắt há mồm, phát hiện trong tình huống như vậy cô ta thật không biết nên nói cái gì. Không biết có phải ảo giác hay không, cô ta cảm thấy vẻ mặt thanh niên nho nhã anh tuấn như học giả đối diện trở nên tái nhợt hơn so với ban nãy.
Loa phát thanh sân bay cùng điện thoại của Ngao Tiềm đồng thời vang lên, người trước là thông báo cho hành khách của chuyến bay tới tạm thời không thể cất cánh… Như trong dự liệu của Ngao Tiềm.
Mà người sau là Phong Tiểu Tiểu có chút hưng phấn khen ngợi: “Good job! Anh Ngao làm tốt lắm!” … Ừm, cái này cũng như dự liệu của Ngao Tiềm.
Nhiệm vụ, thuận lợi hoàn thành.