Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-61
Chương 62: Sinh hồn
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Dương Nghiên đã từng nói một câu mà Phong Tiểu Tiểu cũng rất đồng tình.
Dương Nghiên từng nói, phản ứng của mỗi người đều rất khó đoán… Ví như lối tư duy bảo thủ quyền uy nhà nước là tuyệt đối của anh Vũ, dù trước mặt thực sự xuất hiện thần ma thì chưa chắc anh ta đã có thái độ kính sợ.
Xã hội loài người lấy luật pháp trị nước, đứng trên lập trường là người chấp pháp của nhân loại, vai diễn của anh Vũ gần như là một giám sát viên hà khắc.
Cho nên anh ta chán ghét người giang hồ cũng là vì thế. Hiệp khách dùng võ để vi phạm lệnh cấm, càng là những tồn tại mạnh mẽ, càng không ổn định, không chịu sự quản lý của nhà nước thì càng nên bị tiêu diệt.
Cũng vì lý lẽ đó, khi đối diện với kẻ có năng lực coi thường sự tồn tại của luật pháp quốc gia hơn thế là thần và ma, chẳng ai có thể đảm bảo rằng anh Vũ sẽ không kích động mà quăng lưỡi dao dây xích quất bay cả đám.
Dù có cái mánh khóe về ngày tận thế thì e rằng sẽ chỉ làm dậy lên tác dụng của khái niệm: “Đám rác rưởi này quả nhiên là phần tử phạm pháp nguy hiểm” trong mắt anh ta ngày càng sâu thêm.
Không phải ai gặp được thần tiên cũng đều sẽ quỳ xuống hát bài ca Chinh phục.
Thậm chí vì lý lẽ quan niệm của bản thân, không cẩn thận người này còn có thể làm ra chuyện tương tự như trước đây Tôn Ngộ Không từng làm.
Cái gì? Âm phủ? Đăng ký chưa? Nộp thuế chưa? Có giấy phép hoạt động do nhà nước cấp chưa? Dám dùng sổ Sinh Tử tự ý quyết định tuổi thọ âm dương à? Ai cho các người coi thường nhân quyền mà đi quyết định quyền lợi sinh tử con người hả? Quật bay!
Cái gì? Long cung? Đăng ký chưa? Nộp thuế chưa? Có giấy phép hoạt động do nhà nước cấp chưa?... Lũ lụt/ hạn hán ở XX vào năm kia có phải do mày làm không? Quật bay!
Cái gì? Nguyệt Lão? Đăng ký chưa? Nộp thuế chưa? Có giấy phép hoạt động do nhà nước cấp chưa? Ai cho ông cái quyền đảm nhận trách nhiệm quyết định chuyện hôn nhân của người ta? Quật bay!!!!
Cái gì? Ngày tận thế? Phần tử khủng bố? Ông đây quật bay hết!
Trong rừng lớn thì chim gì chẳng có, Phong Tiểu Tiểu thực không muốn khiêu chiến giới hạn của người đã cố chấp lại vừa có tính khiêu chiến nhất định vừa có năng lực chấp hành như anh Vũ. Vì để tránh phiền phức không cần thiết, trừ khi đối phương chủ động phát hiện ra điều gì khác thường, bằng không Phong Tiểu Tiểu tuyệt đối sẽ không cố ý để lộ điểm dị thường của bản thân.
Thế nên, khi Phong Tiểu Tiểu nhạy bén nghe thấy có tiếng chạy nhanh và tiếng xiềng xích mơ hồ va chạm nhau từ xa vọng lại, cô nhanh chóng khôi phục hình người.
***
Trận đánh này khiến Tôn Nguyên Hạo vô cùng đau khổ. Đau khổ không phải vì đối phương mạnh ngoài dự liệu mà là vì đối phương không ra đòn theo lẽ thường.
Trước đó, đối phương định nhét roi vào áo ngực thì thôi chẳng nói rồi. Vế sau có mấy cơ hội ra tay nhưng đối phương nếu không cuốn lấy cả hông mình thì cũng dứt khoát ném vô số tượng đất ra chịu chết để cản đòn… Bây giờ cô nàng đao thương bất nhập đó cơ bản là không tồn tại điểm yếu nào. Cô ta chỉ cần quấn mình một vòng là Tôn Nguyên Hạo gần như không có chỗ nào để ra tay. Vẫn may đối phương còn có một điều kiện rõ ràng kém hơn mình đó là sức lực nhỏ. Vậy nên cách duy nhất gã thể làm là vén tay áo lên, bỏ qua phong độ mà lôi cô nàng ra.
Đương nhiên, Nguyên Hạo đã từng thử một lần, nhưng cô nàng kia lại không màng thể diện, nhổ luôn nước miếng vào gã… Từ trước tới nay, Tôn Nguyên Hạo chưa từng gặp phải kiểu tấn công sinh hóa như thế bao giờ, gã vội nhạy bén lui ra nhưng tâm lý thì vẫn bị ảnh hưởng rất lớn.
Ngoài chuyện tấn công tinh thần làm suy yếu lòng nhẫn nại của gã ra, không thể không nói Phong Tiểu Tiểu của bây giờ cũng vô cùng khó đối phó.
Hệ pháp thuật và hệ chiến đấu vốn có sự khác biệt rất rõ ràng, đặc biệt là khi hệ pháp thuật có sức phòng ngự của hệ chiến đấu, mà người thuộc hệ chiến đấu lại bị phá bỏ phòng ngự như tháo hết trang bị cao cấp toàn thân... Vô số gai đất nhọn hoắt như răng nanh đan xen với lòng đất có thể chứng minh trận đấu vừa rồi kịch liệt tới cỡ nào.
Người ta là đánh tầm xa cộng thêm năng lực triệu hồi, còn bản thân mình là cận chiến. Người ta thả diều vừa trốn vừa đánh, mình thì… Cứ cho là đến gần rồi dốc toàn lực đập một gậy đi nữa, cũng chẳng xi nhê gì với mức độ kim thân hiện tại của người ta.
Niềm hy vọng duy nhất hiện tại để Tôn Nguyên Hạo cố gắng là cướp lấy cây roi mềm kia.
Ngay lúc cục diện còn đang giằng co, Tôn Nguyên Hạo không làm gì được trước thuộc tính của Phong Tiểu Tiểu, còn Phong Tiểu Tiểu cũng đang bó tay trước thân thủ của Tôn Nguyên Hạo. Đột nhiên mắt Tôn Nguyên Hạo sáng lên vì phát hiện đối thủ biến về hình người.
Đuối sức rồi à?
Tôn Nguyên Hạo phấn chấn, đang định giơ gậy xông lên thì đột nhiên lại thấy Phong Tiểu Tiểu nhếch miệng cười với mình một cái: “Tôi gọi viện trợ đây.”
“!!!”
Tôn Nguyên Hạo khựng lại, trong lòng thoáng giật mình. Gã không nghĩ ra đối phương đột nhiên nhắc tới lần triệu hồi quý giá duy nhất này là có ý gì. Lẽ nào, cuối cùng cô ta đã nhớ tới vũ khí hoành tráng có tính quyết định thay đổi chiến cuộc?
Nháy mắt, sức chú ý của gã tập trung vào cái roi bên hông cô, nhưng tiếc thay Tôn Nguyên Hạo vẫn đoán sai.
Phong Tiểu Tiểu phồng má, hít sâu một hơi. Cô không rút roi, cũng không sử dụng khế ước triệu hồi mà lại quay đầu hét một tiếng trời long đất lở, như thể một thiếu nữ bị côn đồ tà ác ức hiếp không ai cứu giúp: “Cứu tôi với!!!”
“…” Tôn Nguyên Hạo lảo đảo, vội dùng gậy đồng chống xuống đất đứng cho vững, sau đó nghi hoặc ngập ngừng nói: “Cô…”
Lời còn chưa dứt, từ trong rặng cây, một tia sáng lạnh đi kèm tiếng rít sắc bén rạch ngang không trung đã bắn về phía gã.
“Đồ rác rưởi! Mày làm gì ở đây?”
Tiếng rống giận dữ của anh Vũ xuất hiện ngay sau sợi dây xích.
… Khoảnh khắc bị sợi xích kia quật bay, Tôn Nguyên Hạo có phần chết não.
Như thể có ảnh hậu nhập vào người, Phong Tiểu Tiểu bôi mặt mình cho thật bẩn thỉu, rồi thút thít khóc đầy khoa trương nhào tới: “Anh Vũ, người này muốn đánh tôi!”
Anh Vũ một tay đỡ lấy Phong Tiểu Tiểu đang nhào về phía mình, tay còn lại bắt lấy dây xích kèm lưỡi dao từ không trung bay trở lại. Ánh mắt anh ta nhanh chóng quan sát người con gái đang trong tay mình từ trên xuống dưới - quần áo rách rưới tới mức chỉ thiếu nước thành vải vụn (kết quả của việc đánh lộn), toàn thân nhếch nhác như lăn lộn trên đất (kết quả của việc chơi bùn), trên người còn có vết trầy xước nhẹ (kết quả của việc Tôn Nguyên Hạo hao hết sức lực mới tạo thành)…
Lửa giận hừng hực đốt cháy con ngươi anh Vũ, anh ta tức giận tới mức tay phát run. Ánh mắt anh Vũ bắn về Tôn Nguyên Hạo đang chật vật bò dậy từ dưới đất, bỏ qua luôn vô số vết thương thực ra trông còn thảm hại hơn cả cô gái của đối phương. Giọng nói âm u khiến người ta phát run của anh Vũ rít qua kẽ răng, giọng điệu lạnh lẽo tới mức như thể sắp phun ra cả băng: “Đồ cặn bã kia, mày đã làm gì…”
Anh Vũ không cho rằng những vết thương trên người cô gái yếu đuối(?!) này là do ẩu đả, mà e rằng đối phương vốn còn muốn làm chuyện bỉ ổi hơn.
Phong Tiểu Tiểu là người đầu tiên bị áp suất thấp ảnh hưởng, cô bất giác run lên một cái: “Hắt xì!”
Anh Vũ nhạy cảm phát hiện sự run rẩy truyền tới từ trong tay. Anh ta rủ mắt, lặng lẽ cởi áo khoác ra choàng lên người cô gái yếu đuối(?!) còn đang chật vật kia. Sau đó, anh Vũ thả từng vòng dây xích còn thừa lại trong tay ra, yên lặng nắm lấy sợi dây một hồi. Khi anh ta mở mắt ra lần nữa thì lửa giận bị đè xuống đáy mắt, những gì còn lại chỉ có sự bình tĩnh lạnh lẽo đến không giống loài người. Tầm mắt của anh Vũ khóa chặt lên người Tôn Nguyên Hạo. Anh ta lướt qua Phong Tiểu Tiểu, chầm chậm bước từng bước đi về phía người kia.
“...” Tôn Nguyên Hạo lau vệt máu ở khóe miệng, đột nhiên cảm thấy diễn biến câu chuyện hình như có phần không đúng: “Đợi đã, tôi không phải…”
Luồng sáng lạnh đột nhiên bắn từ trong tay anh Vũ ra làm gián đoạn lời giải thích của gã.
Tôn Nguyên Hạo kinh ngạc phát hiện sức chiến đấu của người này dường như đột nhiên tăng lên gấp bội, cho dù là tốc độ hay là lực đạo đều vượt xa lần giao đấu ban đầu. Ở đối phương, hình như mơ hồ xuất hiện thứ mà trên người tu đạo mới có, là một phần uy áp được phóng ra khi cảnh giới mở rộng.
Né được lưỡi dao vô cùng nguy hiểm suýt nữa xẹt qua mặt kia, Tôn Nguyên Hạo thu mình ngồi xổm xuống đất, mặt đầy kinh sợ: “Võ tu?”
“Ồ, rác rưởi, mày lại biết cả tên ông à?!” Khóe môi anh Vũ thoáng hiện lên một nét cười trào phúng mang theo khát máu. Anh ta duy trì tư thế ném ra lưỡi dao, cánh tay vừa thu về lại đột ngột vung lên. Lưỡi dao sắc bén găm trúng trúng cây khô phía sau Tôn Nguyên Hạo lại lướt một đường cung lóa mắt rồi quất về phía gã: “Có điều lôi kéo làm quen cũng vô ích thôi. Dù mày thuộc môn phái nào trên giang hồ, thì đồ rác rưởi cũng không có tư cách sống tiếp ở thế giới này!”
Không phải ông đây nói tên mày, đang nói cái cách mày tu luyện ấy!
Không đúng, vấn đề hiện giờ là ông đây chả làm cái ếu gì cả, chỉ giao đấu công bằng với cô ta thôi!!!
Tôn Nguyên Hạo bi phẫn vô cùng, vừa né tránh quỹ tích chuyển động gần như bao trùm quanh người của dây xích vừa đưa mắt về Phong Tiểu Tiểu - ngọn nguồn của sự việc.
Phong Tiểu Tiểu mỉm cười phất tay ra hiệu. Cô chỉ chỉ vào anh Vũ - người đang quay lưng về phía cô mà tăng vọt tốc độ, không nói thành tiếng mà làm khẩu hình với Tôn Nguyên Hạo - Viện trợ mà tôi gọi đó…
“…” Móa nó, chuyện không phải như thế!
Tôn Nguyên Hạo vừa phân tâm, âm thanh khiêu khích lạnh lùng của anh Vũ kèm theo dây xích gần như hóa thành ánh bạc đánh tới: “Mày nhìn đi đâu thế, hả? Đồ cặn bã!”
“Chát” một tiếng, một bên má Tôn Nguyên Hạo liền đau nhức. Sau khi bị quất bay vài mét, gã nhanh chóng xoay người nhảy lên, tránh được một đòn quật nứt cả mặt đất ngay sau đó. Lúc này gã mới bật người lui lại, có thời gian sờ lên mặt. Tôn Nguyên Hạo rít lên một tiếng! Kiểu này là cố tình nhắm vào mặt gã rồi.
Phải nói là nếu hai người đều ở trạng thái bình thường thì thực ra Tôn Nguyên Hạo sẽ không thảm hại đến mức này.
Nhưng thứ nhất, xin hãy nhớ gã đã bị phá kim thân, lực phòng ngự giảm mạnh. Thứ hai, sau khi bị hắt cho một chậu nước bẩn, Tôn Nguyên Hạo có miệng mà khó mở lời, không giải thích nổi nên sự tập trung và tốc độ cũng kém đi.
Cuối cùng, điểm thứ ba, cũng là điểm mấu chốt nhất: Trong cơn tức giận, anh Vũ đã đột phá rồi. Chưa nói tới chuyện thuộc tính toàn thân tăng vọt, sau khi đột phá nhiệt huyết cũng dâng trào. Sức mạnh khó lòng khống chế sau khi thăng cấp đang không có nơi để xả cứ thế mà ụp về phía Tôn Nguyên Hạo.
Do tình cảnh một bên lên voi một bên xuống chó như thế, nên mới xuất hiện kết quả làm người ta đắng lòng như hiện giờ.
Phong Tiểu Tiểu đứng ngoài xem kịch vui nhưng vẫn nhớ việc quan trọng nhất, cô vội dùng hai tay khum lại thành hình chiếc loa rồi kêu lên: “Anh Vũ, thu vũ khí của cậu ta đi!”
Vô cùng nghe lời mà thuận theo yêu cầu của cô gái, anh Vũ vung dây xích ra. Tôn Nguyên Hạo đang chật vật né tránh nên tay không kịp nắm chắc, cây gậy liền bị lưỡi đao quấn lấy, giật về, rơi xuống đất.
Tôi thắng rồi… - Phong Tiểu Tiểu buộc lại tóc, lặng lẽ làm khẩu hình với Tôn Nguyên Hạo đang ngẩng đầu ngỡ ngàng.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Dương Nghiên từng nói, phản ứng của mỗi người đều rất khó đoán… Ví như lối tư duy bảo thủ quyền uy nhà nước là tuyệt đối của anh Vũ, dù trước mặt thực sự xuất hiện thần ma thì chưa chắc anh ta đã có thái độ kính sợ.
Xã hội loài người lấy luật pháp trị nước, đứng trên lập trường là người chấp pháp của nhân loại, vai diễn của anh Vũ gần như là một giám sát viên hà khắc.
Cho nên anh ta chán ghét người giang hồ cũng là vì thế. Hiệp khách dùng võ để vi phạm lệnh cấm, càng là những tồn tại mạnh mẽ, càng không ổn định, không chịu sự quản lý của nhà nước thì càng nên bị tiêu diệt.
Cũng vì lý lẽ đó, khi đối diện với kẻ có năng lực coi thường sự tồn tại của luật pháp quốc gia hơn thế là thần và ma, chẳng ai có thể đảm bảo rằng anh Vũ sẽ không kích động mà quăng lưỡi dao dây xích quất bay cả đám.
Dù có cái mánh khóe về ngày tận thế thì e rằng sẽ chỉ làm dậy lên tác dụng của khái niệm: “Đám rác rưởi này quả nhiên là phần tử phạm pháp nguy hiểm” trong mắt anh ta ngày càng sâu thêm.
Không phải ai gặp được thần tiên cũng đều sẽ quỳ xuống hát bài ca Chinh phục.
Thậm chí vì lý lẽ quan niệm của bản thân, không cẩn thận người này còn có thể làm ra chuyện tương tự như trước đây Tôn Ngộ Không từng làm.
Cái gì? Âm phủ? Đăng ký chưa? Nộp thuế chưa? Có giấy phép hoạt động do nhà nước cấp chưa? Dám dùng sổ Sinh Tử tự ý quyết định tuổi thọ âm dương à? Ai cho các người coi thường nhân quyền mà đi quyết định quyền lợi sinh tử con người hả? Quật bay!
Cái gì? Long cung? Đăng ký chưa? Nộp thuế chưa? Có giấy phép hoạt động do nhà nước cấp chưa?... Lũ lụt/ hạn hán ở XX vào năm kia có phải do mày làm không? Quật bay!
Cái gì? Nguyệt Lão? Đăng ký chưa? Nộp thuế chưa? Có giấy phép hoạt động do nhà nước cấp chưa? Ai cho ông cái quyền đảm nhận trách nhiệm quyết định chuyện hôn nhân của người ta? Quật bay!!!!
Cái gì? Ngày tận thế? Phần tử khủng bố? Ông đây quật bay hết!
Trong rừng lớn thì chim gì chẳng có, Phong Tiểu Tiểu thực không muốn khiêu chiến giới hạn của người đã cố chấp lại vừa có tính khiêu chiến nhất định vừa có năng lực chấp hành như anh Vũ. Vì để tránh phiền phức không cần thiết, trừ khi đối phương chủ động phát hiện ra điều gì khác thường, bằng không Phong Tiểu Tiểu tuyệt đối sẽ không cố ý để lộ điểm dị thường của bản thân.
Thế nên, khi Phong Tiểu Tiểu nhạy bén nghe thấy có tiếng chạy nhanh và tiếng xiềng xích mơ hồ va chạm nhau từ xa vọng lại, cô nhanh chóng khôi phục hình người.
***
Trận đánh này khiến Tôn Nguyên Hạo vô cùng đau khổ. Đau khổ không phải vì đối phương mạnh ngoài dự liệu mà là vì đối phương không ra đòn theo lẽ thường.
Trước đó, đối phương định nhét roi vào áo ngực thì thôi chẳng nói rồi. Vế sau có mấy cơ hội ra tay nhưng đối phương nếu không cuốn lấy cả hông mình thì cũng dứt khoát ném vô số tượng đất ra chịu chết để cản đòn… Bây giờ cô nàng đao thương bất nhập đó cơ bản là không tồn tại điểm yếu nào. Cô ta chỉ cần quấn mình một vòng là Tôn Nguyên Hạo gần như không có chỗ nào để ra tay. Vẫn may đối phương còn có một điều kiện rõ ràng kém hơn mình đó là sức lực nhỏ. Vậy nên cách duy nhất gã thể làm là vén tay áo lên, bỏ qua phong độ mà lôi cô nàng ra.
Đương nhiên, Nguyên Hạo đã từng thử một lần, nhưng cô nàng kia lại không màng thể diện, nhổ luôn nước miếng vào gã… Từ trước tới nay, Tôn Nguyên Hạo chưa từng gặp phải kiểu tấn công sinh hóa như thế bao giờ, gã vội nhạy bén lui ra nhưng tâm lý thì vẫn bị ảnh hưởng rất lớn.
Ngoài chuyện tấn công tinh thần làm suy yếu lòng nhẫn nại của gã ra, không thể không nói Phong Tiểu Tiểu của bây giờ cũng vô cùng khó đối phó.
Hệ pháp thuật và hệ chiến đấu vốn có sự khác biệt rất rõ ràng, đặc biệt là khi hệ pháp thuật có sức phòng ngự của hệ chiến đấu, mà người thuộc hệ chiến đấu lại bị phá bỏ phòng ngự như tháo hết trang bị cao cấp toàn thân... Vô số gai đất nhọn hoắt như răng nanh đan xen với lòng đất có thể chứng minh trận đấu vừa rồi kịch liệt tới cỡ nào.
Người ta là đánh tầm xa cộng thêm năng lực triệu hồi, còn bản thân mình là cận chiến. Người ta thả diều vừa trốn vừa đánh, mình thì… Cứ cho là đến gần rồi dốc toàn lực đập một gậy đi nữa, cũng chẳng xi nhê gì với mức độ kim thân hiện tại của người ta.
Niềm hy vọng duy nhất hiện tại để Tôn Nguyên Hạo cố gắng là cướp lấy cây roi mềm kia.
Ngay lúc cục diện còn đang giằng co, Tôn Nguyên Hạo không làm gì được trước thuộc tính của Phong Tiểu Tiểu, còn Phong Tiểu Tiểu cũng đang bó tay trước thân thủ của Tôn Nguyên Hạo. Đột nhiên mắt Tôn Nguyên Hạo sáng lên vì phát hiện đối thủ biến về hình người.
Đuối sức rồi à?
Tôn Nguyên Hạo phấn chấn, đang định giơ gậy xông lên thì đột nhiên lại thấy Phong Tiểu Tiểu nhếch miệng cười với mình một cái: “Tôi gọi viện trợ đây.”
“!!!”
Tôn Nguyên Hạo khựng lại, trong lòng thoáng giật mình. Gã không nghĩ ra đối phương đột nhiên nhắc tới lần triệu hồi quý giá duy nhất này là có ý gì. Lẽ nào, cuối cùng cô ta đã nhớ tới vũ khí hoành tráng có tính quyết định thay đổi chiến cuộc?
Nháy mắt, sức chú ý của gã tập trung vào cái roi bên hông cô, nhưng tiếc thay Tôn Nguyên Hạo vẫn đoán sai.
Phong Tiểu Tiểu phồng má, hít sâu một hơi. Cô không rút roi, cũng không sử dụng khế ước triệu hồi mà lại quay đầu hét một tiếng trời long đất lở, như thể một thiếu nữ bị côn đồ tà ác ức hiếp không ai cứu giúp: “Cứu tôi với!!!”
“…” Tôn Nguyên Hạo lảo đảo, vội dùng gậy đồng chống xuống đất đứng cho vững, sau đó nghi hoặc ngập ngừng nói: “Cô…”
Lời còn chưa dứt, từ trong rặng cây, một tia sáng lạnh đi kèm tiếng rít sắc bén rạch ngang không trung đã bắn về phía gã.
“Đồ rác rưởi! Mày làm gì ở đây?”
Tiếng rống giận dữ của anh Vũ xuất hiện ngay sau sợi dây xích.
… Khoảnh khắc bị sợi xích kia quật bay, Tôn Nguyên Hạo có phần chết não.
Như thể có ảnh hậu nhập vào người, Phong Tiểu Tiểu bôi mặt mình cho thật bẩn thỉu, rồi thút thít khóc đầy khoa trương nhào tới: “Anh Vũ, người này muốn đánh tôi!”
Anh Vũ một tay đỡ lấy Phong Tiểu Tiểu đang nhào về phía mình, tay còn lại bắt lấy dây xích kèm lưỡi dao từ không trung bay trở lại. Ánh mắt anh ta nhanh chóng quan sát người con gái đang trong tay mình từ trên xuống dưới - quần áo rách rưới tới mức chỉ thiếu nước thành vải vụn (kết quả của việc đánh lộn), toàn thân nhếch nhác như lăn lộn trên đất (kết quả của việc chơi bùn), trên người còn có vết trầy xước nhẹ (kết quả của việc Tôn Nguyên Hạo hao hết sức lực mới tạo thành)…
Lửa giận hừng hực đốt cháy con ngươi anh Vũ, anh ta tức giận tới mức tay phát run. Ánh mắt anh Vũ bắn về Tôn Nguyên Hạo đang chật vật bò dậy từ dưới đất, bỏ qua luôn vô số vết thương thực ra trông còn thảm hại hơn cả cô gái của đối phương. Giọng nói âm u khiến người ta phát run của anh Vũ rít qua kẽ răng, giọng điệu lạnh lẽo tới mức như thể sắp phun ra cả băng: “Đồ cặn bã kia, mày đã làm gì…”
Anh Vũ không cho rằng những vết thương trên người cô gái yếu đuối(?!) này là do ẩu đả, mà e rằng đối phương vốn còn muốn làm chuyện bỉ ổi hơn.
Phong Tiểu Tiểu là người đầu tiên bị áp suất thấp ảnh hưởng, cô bất giác run lên một cái: “Hắt xì!”
Anh Vũ nhạy cảm phát hiện sự run rẩy truyền tới từ trong tay. Anh ta rủ mắt, lặng lẽ cởi áo khoác ra choàng lên người cô gái yếu đuối(?!) còn đang chật vật kia. Sau đó, anh Vũ thả từng vòng dây xích còn thừa lại trong tay ra, yên lặng nắm lấy sợi dây một hồi. Khi anh ta mở mắt ra lần nữa thì lửa giận bị đè xuống đáy mắt, những gì còn lại chỉ có sự bình tĩnh lạnh lẽo đến không giống loài người. Tầm mắt của anh Vũ khóa chặt lên người Tôn Nguyên Hạo. Anh ta lướt qua Phong Tiểu Tiểu, chầm chậm bước từng bước đi về phía người kia.
“...” Tôn Nguyên Hạo lau vệt máu ở khóe miệng, đột nhiên cảm thấy diễn biến câu chuyện hình như có phần không đúng: “Đợi đã, tôi không phải…”
Luồng sáng lạnh đột nhiên bắn từ trong tay anh Vũ ra làm gián đoạn lời giải thích của gã.
Tôn Nguyên Hạo kinh ngạc phát hiện sức chiến đấu của người này dường như đột nhiên tăng lên gấp bội, cho dù là tốc độ hay là lực đạo đều vượt xa lần giao đấu ban đầu. Ở đối phương, hình như mơ hồ xuất hiện thứ mà trên người tu đạo mới có, là một phần uy áp được phóng ra khi cảnh giới mở rộng.
Né được lưỡi dao vô cùng nguy hiểm suýt nữa xẹt qua mặt kia, Tôn Nguyên Hạo thu mình ngồi xổm xuống đất, mặt đầy kinh sợ: “Võ tu?”
“Ồ, rác rưởi, mày lại biết cả tên ông à?!” Khóe môi anh Vũ thoáng hiện lên một nét cười trào phúng mang theo khát máu. Anh ta duy trì tư thế ném ra lưỡi dao, cánh tay vừa thu về lại đột ngột vung lên. Lưỡi dao sắc bén găm trúng trúng cây khô phía sau Tôn Nguyên Hạo lại lướt một đường cung lóa mắt rồi quất về phía gã: “Có điều lôi kéo làm quen cũng vô ích thôi. Dù mày thuộc môn phái nào trên giang hồ, thì đồ rác rưởi cũng không có tư cách sống tiếp ở thế giới này!”
Không phải ông đây nói tên mày, đang nói cái cách mày tu luyện ấy!
Không đúng, vấn đề hiện giờ là ông đây chả làm cái ếu gì cả, chỉ giao đấu công bằng với cô ta thôi!!!
Tôn Nguyên Hạo bi phẫn vô cùng, vừa né tránh quỹ tích chuyển động gần như bao trùm quanh người của dây xích vừa đưa mắt về Phong Tiểu Tiểu - ngọn nguồn của sự việc.
Phong Tiểu Tiểu mỉm cười phất tay ra hiệu. Cô chỉ chỉ vào anh Vũ - người đang quay lưng về phía cô mà tăng vọt tốc độ, không nói thành tiếng mà làm khẩu hình với Tôn Nguyên Hạo - Viện trợ mà tôi gọi đó…
“…” Móa nó, chuyện không phải như thế!
Tôn Nguyên Hạo vừa phân tâm, âm thanh khiêu khích lạnh lùng của anh Vũ kèm theo dây xích gần như hóa thành ánh bạc đánh tới: “Mày nhìn đi đâu thế, hả? Đồ cặn bã!”
“Chát” một tiếng, một bên má Tôn Nguyên Hạo liền đau nhức. Sau khi bị quất bay vài mét, gã nhanh chóng xoay người nhảy lên, tránh được một đòn quật nứt cả mặt đất ngay sau đó. Lúc này gã mới bật người lui lại, có thời gian sờ lên mặt. Tôn Nguyên Hạo rít lên một tiếng! Kiểu này là cố tình nhắm vào mặt gã rồi.
Phải nói là nếu hai người đều ở trạng thái bình thường thì thực ra Tôn Nguyên Hạo sẽ không thảm hại đến mức này.
Nhưng thứ nhất, xin hãy nhớ gã đã bị phá kim thân, lực phòng ngự giảm mạnh. Thứ hai, sau khi bị hắt cho một chậu nước bẩn, Tôn Nguyên Hạo có miệng mà khó mở lời, không giải thích nổi nên sự tập trung và tốc độ cũng kém đi.
Cuối cùng, điểm thứ ba, cũng là điểm mấu chốt nhất: Trong cơn tức giận, anh Vũ đã đột phá rồi. Chưa nói tới chuyện thuộc tính toàn thân tăng vọt, sau khi đột phá nhiệt huyết cũng dâng trào. Sức mạnh khó lòng khống chế sau khi thăng cấp đang không có nơi để xả cứ thế mà ụp về phía Tôn Nguyên Hạo.
Do tình cảnh một bên lên voi một bên xuống chó như thế, nên mới xuất hiện kết quả làm người ta đắng lòng như hiện giờ.
Phong Tiểu Tiểu đứng ngoài xem kịch vui nhưng vẫn nhớ việc quan trọng nhất, cô vội dùng hai tay khum lại thành hình chiếc loa rồi kêu lên: “Anh Vũ, thu vũ khí của cậu ta đi!”
Vô cùng nghe lời mà thuận theo yêu cầu của cô gái, anh Vũ vung dây xích ra. Tôn Nguyên Hạo đang chật vật né tránh nên tay không kịp nắm chắc, cây gậy liền bị lưỡi đao quấn lấy, giật về, rơi xuống đất.
Tôi thắng rồi… - Phong Tiểu Tiểu buộc lại tóc, lặng lẽ làm khẩu hình với Tôn Nguyên Hạo đang ngẩng đầu ngỡ ngàng.