Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-60
Chương 61: Thành hoàng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hàng xóm Nữ Bạt khá là không thích gặp Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên - hai vị khách không mời mà tới.
Thế nhưng dù vậy, khi Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên đối diện với khuôn mặt xám xịt của đối phương mang ra chào đón mình, hai người vẫn không kìm được mà cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tò mò.
Không phải vì gì khác, mà chỉ có một nguyên nhân duy nhất, đó chính là khi hai người bước vào cửa, bà Lã đã niềm nở đưa cho bọn họ một tấm thiệp bìa cứng: “Tiểu Phong và Tiểu Dương nắm bắt tin tức nhanh thật đó!”
“???” Nắm bắt tin tức gì cơ?
Không cần nói đến Phong Tiểu Tiểu hoàn toàn không biết chuyện gì, ngay cả Dương Nghiên nhất thời cũng quên mất dùng mắt Thông Thiên để tìm hiểu sự việc.
Bà Lã vẫn tươi cười, kéo tay Phong Tiểu Tiểu xoa xoa nắn nắn, trông đúng dáng vẻ người lớn quan tâm yêu quý cháu nhỏ: “Đúng rồi, Tiểu Phong cũng không còn nhỏ nữa nhỉ... Ầy, hình như cũng chưa lớn lắm. Nhưng con gái vẫn nên tìm đối tượng sớm thì hơn, cháu với Tiểu Dương... Ờm, hay là cậu Phong kia? Cháu định lấy chồng thì nhanh lấy đi nhá, cháu xem Thanh Y nhà cô cũng đã sắp kết hôn rồi...”
“!!!”
Phong Tiểu Tiểu trợn tròn mắt, hít một hơi khí lạnh. Cô cấp tốc cúi đầu xuống nhìn tấm thiệp trong tay mình… Hay lắm, đúng thật là màu đỏ!
Trên tấm thiệp có ghi tên một đôi nam nữ, tên một khách sạn nổi tiếng, thời gian tổ chức hôn lễ, cùng với đó là những lời mời chung vui khách sáo quen thuộc...
“Đây là thiệp mời tham dự hôn lễ ạ?” Phong Tiểu Tiểu sắp điên rồi.
Có người kết hôn đúng là chẳng phải chuyện hiếm, nhưng người kết hôn là lại Nữ Bạt, hơn nữa đối tượng cô ta sắp lấy còn là một người bình thường. Đây quả thực đã không còn được coi là chuyện hiếm nữa, mà phải gọi là chuyện kinh hoàng.
Nữ Bạt rời khỏi bàn, sắc mặt trông cũng không được tốt cho lắm. Cuối cùng cô ta cũng kịp phản ứng lại rằng bây giờ mình hẳn là nên lôi hai người Phong Tiểu Tiểu này đi trước mới phải. Thế là Nữ Bạt kéo thẳng hai người đi ra khỏi nhà, không thèm quay đầu dù chỉ một lần, chỉ vứt lại một câu nói với mẹ rằng lát nữa sẽ về rồi mất hút.
Ba người đến một công viên khá yên tĩnh bên cạnh khu nhà. Bây giờ là thời gian đa số thanh niên vẫn còn đang làm việc, người có tuổi cũng sẽ ở nhà lo liệu việc nhà. Vì thế vào lúc này, chắc hẳn sẽ không có ai đến quấy rầy bọn họ nói chuyện.
Phong Tiểu Tiểu lượn khắp nửa vòng công viên vẫn cảm thấy việc này thật sự quá mức khó tin. Cuối cùng, cô không nén nổi lòng hiếu kỳ, bèn hỏi: “Sao cô lại đột nhiên muốn kết hôn thế?”
Hơn nữa còn kết hôn với kẻ đã theo đuổi cô ta suốt mấy tháng, theo kiểu của Nữ Bạt trước đây thì hẳn là tuyệt đối sẽ không để một cậu quan con vào mắt mới đúng...
Vẻ mặt Nữ Bạt tựa như anh hùng lâm vào đường cùng, cô ta bất đắc dĩ nói: “Trước giờ tôi đâu có ngờ sống trong thế giới này lại gian nan như vậy chứ...”
“Cô nói cụ thể một chút nghe coi!” Lúc ở nhà họ Lã, Dương Nghiên vẫn chưa kịp dùng mắt Thông Thiên, mà anh có muốn “thông” Nữ Bạt cũng không “thông” được. Bây giờ, Dương Nghiên chỉ đành hỏi cô.
Nữ Bạt dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn Phong Tiểu Tiểu, ánh mắt đó giống như ánh mắt thù hằn của lũ dân đen không có ô dù nhìn đám nhà giàu làm ăn phi pháp. Nhưng Phong Tiểu Tiểu lại không cảm thấy Nữ Bạt đang nhìn cô, mà dường như vì nghe thấy câu hỏi của cô và Dương Nghiên đã khiến cô ta nhớ đến một người khác.
Sau một lúc khá lâu, đại khái là Nữ Bạt nghĩ rằng bọn họ cũng có nửa phần được coi là đồng bọn của mình. Hơn nữa, hai bên đã có khế ước, hơn nữa nữa là cha ruột trên danh nghĩa của mình đang sống trong nhà người ta... Bây giờ, mong muốn báo thù của Nữ Bạt xem như đã không còn hy vọng, quyết tâm mạnh mẽ bị mài mòn suốt mấy tháng nay giờ cũng chẳng còn bao nhiêu. Vì vậy, cuối cùng Nữ Bạt cũng cam chịu mà mở miệng. Cô nàng mới nói câu đầu tiên đã như sét đánh, khiến hai người Phong Tiểu Tiểu ngơ ngác: “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh mà...”
Phong Tiểu Tiểu: “...”
Dương Nghiên: “...”
Tổng kết đơn giản lại thì chuyện là thế này: Đại khái là Nữ Bạt bị Phong Tiểu Tiểu dùng roi lập khế ước, sau đó Tôn Ngộ Không cũng bị cô lập khế ước, Ứng Long bị bắt, Luy Tổ phản bội. Do khế ước phản phệ nên Bàn Cổ bị thương nặng, không thể không nghỉ ngơi dưỡng sức... Gần đây xảy ra một loạt chuyện như vậy, tổ chức thế lực tà ác của Bàn Cổ phải chịu liên tiếp nhiều đả kích nặng nề, gián tiếp dẫn đến kết cục đám bọn họ đành tạm thời lặn xuống, ngoan ngoãn tự bảo vệ bản thân.
Mà con người, một khi đã nhàn rỗi thì sẽ dễ gây chuyện. Lúc trước nhiệm vụ của mọi người nhiều, lịch làm việc luôn kín mít thì còn dễ nói. Nhưng bây giờ không còn nhiệm vụ đi quấy rối trật tự trị an trong thế giới thần thoại nữa, cả đám có nhiều thời gian rảnh như vậy thì làm gì cho hết ngày?
Tỉ như Tôn Nguyên Hạo có áp lực mưu sinh, đương nhiên sẽ vội vàng xin thêm nhiều việc hơn, kiếm tiền nuôi gia đình.
Nhưng người không có áp lực cuộc sống, lại tạm thời chưa có công việc như Nữ Bạt thì cả ngày chỉ cần nằm dài ở nhà chờ mặt trời xuống núi. Thấy cô ta có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, bà Lã đương nhiên vô cùng thoải mái mà ném cô ta cho cậu Liên.
Việc lông gà vỏ tỏi hằng ngày, yêu đương tâm tình, nghe mẹ già càm ràm nghe đến nỗi tai mọc kén... Thời gian gần đây, về cơ bản thì cuộc sống của Nữ Bạt bị những thứ này lấp đầy. Đây quả thực là muốn ru ngủ cô ta, biến cô ta từ một Thiên Nữ cao quý thành một bà cô lớn tuổi đã có chồng.
Mà trong khoảng thời gian này, cô ta không chú ý đến việc làm sao để báo thù Hoàng Đế, làm sao để khiến Phong Tiểu Tiểu khó chịu như trước đây nữa. Vì thế, cô ta cũng quan tâm, giao tiếp nhiều hơn với những người xung quanh.
Cứ như vậy, Nữ Bạt đột nhiên phát hiện ra, trong lúc cô ta không để ý, tên khốn không từ bất kỳ thủ đoạn nào - cũng chính là cậu Liên, đã thu phục hết toàn bộ người thân bạn bè của mình rồi.
Nào là xử lý chuyện giải tỏa và nhận tiền bồi thường nhà cũ của bà Lã, xin việc làm cho đứa con trai mới tốt nghiệp nhà dì cả, lo cho con gái nhà cô hai ra nước ngoài du học, giúp em ba nhập học ở một trường cấp ba nổi tiếng, thu xếp cho ông tư làm phẫu thuật... Thậm chí ngay cả vật nuôi nhà hàng xóm mà tên khùng mắc bệnh cuồng dại mất trí kia cũng không tha cho.
Một biển người đồng thanh khen ngợi, trăm miệng một lời tự hiểu ngầm với nhau rằng cô ta và cậu Liên là một cặp, không ai chịu quan tâm đến chuyện người trong cuộc nghĩ thế nào. Nếu giờ mà Nữ Bạt thực sự dẫn một người về, giới thiệu là người yêu của mình, chắc chắn trong mắt mọi người sẽ biến thành cô ta bắt cá hai tay, đứng núi này trông núi nọ.
Mà đòn tấn công chết người nhất là chuyện vào mấy ngày trước, trong ngày sinh nhật của Nữ Bạt ở kiếp này. Hôm đó, cậu Liên đã cầu hôn cô ta trước mặt mọi người.
Lúc đó không chỉ có toàn bộ người dân sống trong khu vực này tham gia, còn có cả áp phích quảng cáo cỡ lớn trên toàn thành phố, thậm chí ngay cả anh Vũ cũng nhận được điện thoại của cấp trên, dẫn Lục Phiến Môn đến đó duy trì trật tự... Trước đội hình rầm rộ như vậy, Nữ Bạt đã đâm lao thì đành phải theo lao...
“...” Sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện, Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên đồng loạt im lặng ba phút.
Dương Nghiên cố gắng lục lại trí nhớ, sau đó than thở: “Gần đây tôi không ra ngoài... Ờ ha! Thảo nào mấy hôm trước tôi nghe thấy sân chung của khu tập thể ồn áo náo nhiệt thế. Lúc đó tôi còn tưởng rằng người ta mới mở chợ mới hay làm gì cơ.”
“Sao tôi hoàn toàn không nghe thấy gì cả?” Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc.
Chẳng lẽ tai Dương Nghiên thính hơn tai cô nhiều vậy à?
“Hôm đó...” Dương Nghiên lại im lặng nửa phút, “Hình như cô còn đang ngủ cùng Phục Hy.”
“!!!”
Tròng mắt của Nữ Bạt sắp rớt cả ra ngoài: “Cô lại dám sờ mó cha tôi... Á lộn! Tên họ Hiên Viên?”
“... Nói đúng ra thì tôi mới là vợ chính thức mà.” Phong Tiểu Tiểu đen mặt, “Hơn nữa Hoàng Đế và anh Hy là hai người khác nhau. Sao tôi đã nói bao nhiêu lần rồi mà cô mãi vẫn không chịu nhớ thế nhỉ?”
Đấu võ miệng xong rồi, mọi người mới nói chuyện chính. Thần tiên không kết hôn với người bình thường, về cơ bản thì điều này đã trở thành luật ngầm giữa các hệ thần. Anh muốn vui đùa một thời gian thì được, nhưng nếu muốn chơi nghiêm túc thì tuyệt đối không được.
Lấy Zeus ra làm ví dụ, ông ta ngủ với con gái nhà người ta xong rồi phủi mông quay về Olympus ôm vợ cả. Chơi bời một lần thì sẽ không có ai dị nghị gì, có quá lắm thì cũng chỉ khinh bỉ ông ta không biết xấu hổ, nhưng nếu muốn đăng ký thủ tục chính thức, vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng.
Đầu tiên, anh có định nói với bạn đời của mình về thân phận của bản thân hay không? Nói rồi thì có ảnh hưởng và gây nên rối loạn đến thế giới của người bình thường hay không?
Tiếp theo, trong quá trình chung sống nếu chẳng may mà sử dụng thần lực, vậy đó có được coi là vi phạm quy định thần ma không được phép nhúng tay vào chuyện phàm trần hay không?
Cuối cùng, người bình thường chỉ có thể sống được khoảng một trăm năm, nhưng anh là thần tiên, không cẩn thận thì chỉ bế quan một lần hay quay về thiên đình thăm người thân thì bạn đời có khi đã biến thành ông già, bà già tóc bạc rồi. Nhưng nếu anh không quay lại thiên đình, tạm thời không nói đến những chuyện khác, việc quan trọng nhất là sao có thể thực hiện chức trách thần tiên mà anh đang đảm nhiệm đây? Không về thì có khác gì một công nhân viên công chức ngày nào cũng đưa giấy xin nghỉ phép cho ông chủ, lý do xin nghỉ còn viết là tôi bận đi xem phim/dạo phố/mua quần áo bla bla với bạn gái chứ?
Thế nên, quy định thần tiên và người bình thường không được phép kết hôn với nhau không chỉ là vì vấn đề chủng tộc khác biệt, mà chủ yếu hơn là do nguyên nhân trách nhiệm.
Muốn kết hôn? Có thể, nhưng kết hôn cũng đồng nghĩa với đã tự vứt bỏ vị trí thần tiên của mình. Rộng lượng nhất thì cũng chỉ có thể cho anh nghỉ phép để kết hôn. Dù sao trước khi bạn đời của anh chết đi, dù anh có pháp lực cao cường thì chúng tôi cũng sẽ không nhận anh, vị trí của vị thần đó cũng sẽ bị tạm khóa.
Chính vì như vậy, trong vòng một trăm năm nữa, con đường trở lại thiên đình của Nữ Bạt coi như đã bị chặn đứng.
Đương nhiên, cô ta cũng có thể chọn lựa từ chối lời cầu hôn này. Nhưng đội hình rầm rộ như vậy, với sự theo đuổi nồng nhiệt như vậy, nếu cô ta không đồng ý thì cũng phải cho người ta một lý do thuận tai. Không đưa ra được lý do, tạm thời không nói đến người khác có chấp nhận không, chỉ sợ sau này cô có động tĩnh gì cũng sẽ nhận đủ ánh mắt “quan tâm” từ khắp nơi... Giữa vô số ánh nhìn nóng bỏng như vậy, để không vi phạm quy định thép “Không được phép nhúng tay vào việc của trần gian”, cho dù Nữ Bạt có muốn làm gì cũng đành bất lực.
Tự Phong Tiểu Tiểu cũng phân tích được rõ ràng, cô đã đoán được phần nhiều vì sao Nữ Bạt lại có biểu cảm xoắn xuýt phức tạp này.
Cô thở dài một hơi, vỗ vai Nữ Bạt: “Nói vậy thì khế ước của cô và Bàn Cổ sẽ bị hủy bỏ? Thực ra như thế này cũng tốt. Cô kết hôn rồi thì ít nhất trong vòng mười năm tới sẽ không trở về thiên đình được, tôi cũng sẽ không cần phải đày cô ra nước ngoài...”
Trong nháy mắt, vẻ mặt của Nữ Bạt chuyển từ xoắn xuýt thành hoảng sợ. Còn về chuyện cô ta hoảng vì Phong Tiểu Tiểu nói sẽ đày mình đi, hay vì chuyện Phong Tiểu Tiểu biết được khế ước thì có trời mới biết.
“Hủy bỏ thì hủy bỏ. Nhưng trong tình huống này thì là do chính cô ta vi phạm khế ước...” Dương Nghiên thuận miệng xen vào, sau đó lại đột nhiên sững lại. Anh nghĩ đến chuyện gì đó nên chần chừ rồi mới mở miệng: “Chắc là Nữ Bạt vi phạm khế ước đúng không? Không thể nào ngay cả chuyện người dưới tay mình có thể phản bội mà Bàn Cổ cũng không tính đến đâu nhỉ?”
Hợp đồng có cẩu thả thế nào thì cũng không thể xuất hiện lỗ hổng ngu xuẩn như vậy được! Nếu như lần này thực sự được tính là Nữ Bạt vi phạm, vậy thì Bàn Cổ không chỉ không bị mất một phần sức mạnh, ngược lại có khi còn được khôi phục một ít.
Quả nhiên, Nữ Bạt lắc đầu. Sau khi khiếp sợ, cuối cùng cô ta cũng khôi phục phần nào khả năng tư duy: “Các người đã biết rồi thì tôi cũng chẳng cần giấu giếm gì nữa. Nếu như đám bọn tôi bị thương vì nhiệm vụ, Bàn Cổ tất nhiên sẽ giúp chúng tôi hồi phục. Không báo thù được thì hắn cũng sẽ phải trả giả đắt. Nhưng nếu chúng tôi chủ động gia nhập hàng ngũ quân địch hoặc phản bội, đương nhiên cũng không thể được yên ổn...” Đương nhiên là bị bắt lại làm tù binh sẽ không được tính, nếu không giờ cô ta cũng chẳng thể nhảy nhót tưng bừng thế này.
“Vậy là tốt rồi.” Phong Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên Bàn Cổ không thể nào ngu ngốc đến thế ha.
“Nhưng...” Nữ Bạt lại nói thêm một câu mang tính bước ngoặt: “Hình như Bàn Cổ chưa từng ngờ tới có khả năng chúng tôi sẽ kết hôn với người bình thường. Thế nên, việc tôi tự từ bỏ vị trí thần tiên của mình là thật, nhưng tôi không phản bội, không đầu hàng quân địch cũng là thật...”
Nói cách khác, chuyện này vẫn sẽ quy về trách nhiệm của hắn.
“...”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thế nhưng dù vậy, khi Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên đối diện với khuôn mặt xám xịt của đối phương mang ra chào đón mình, hai người vẫn không kìm được mà cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tò mò.
Không phải vì gì khác, mà chỉ có một nguyên nhân duy nhất, đó chính là khi hai người bước vào cửa, bà Lã đã niềm nở đưa cho bọn họ một tấm thiệp bìa cứng: “Tiểu Phong và Tiểu Dương nắm bắt tin tức nhanh thật đó!”
“???” Nắm bắt tin tức gì cơ?
Không cần nói đến Phong Tiểu Tiểu hoàn toàn không biết chuyện gì, ngay cả Dương Nghiên nhất thời cũng quên mất dùng mắt Thông Thiên để tìm hiểu sự việc.
Bà Lã vẫn tươi cười, kéo tay Phong Tiểu Tiểu xoa xoa nắn nắn, trông đúng dáng vẻ người lớn quan tâm yêu quý cháu nhỏ: “Đúng rồi, Tiểu Phong cũng không còn nhỏ nữa nhỉ... Ầy, hình như cũng chưa lớn lắm. Nhưng con gái vẫn nên tìm đối tượng sớm thì hơn, cháu với Tiểu Dương... Ờm, hay là cậu Phong kia? Cháu định lấy chồng thì nhanh lấy đi nhá, cháu xem Thanh Y nhà cô cũng đã sắp kết hôn rồi...”
“!!!”
Phong Tiểu Tiểu trợn tròn mắt, hít một hơi khí lạnh. Cô cấp tốc cúi đầu xuống nhìn tấm thiệp trong tay mình… Hay lắm, đúng thật là màu đỏ!
Trên tấm thiệp có ghi tên một đôi nam nữ, tên một khách sạn nổi tiếng, thời gian tổ chức hôn lễ, cùng với đó là những lời mời chung vui khách sáo quen thuộc...
“Đây là thiệp mời tham dự hôn lễ ạ?” Phong Tiểu Tiểu sắp điên rồi.
Có người kết hôn đúng là chẳng phải chuyện hiếm, nhưng người kết hôn là lại Nữ Bạt, hơn nữa đối tượng cô ta sắp lấy còn là một người bình thường. Đây quả thực đã không còn được coi là chuyện hiếm nữa, mà phải gọi là chuyện kinh hoàng.
Nữ Bạt rời khỏi bàn, sắc mặt trông cũng không được tốt cho lắm. Cuối cùng cô ta cũng kịp phản ứng lại rằng bây giờ mình hẳn là nên lôi hai người Phong Tiểu Tiểu này đi trước mới phải. Thế là Nữ Bạt kéo thẳng hai người đi ra khỏi nhà, không thèm quay đầu dù chỉ một lần, chỉ vứt lại một câu nói với mẹ rằng lát nữa sẽ về rồi mất hút.
Ba người đến một công viên khá yên tĩnh bên cạnh khu nhà. Bây giờ là thời gian đa số thanh niên vẫn còn đang làm việc, người có tuổi cũng sẽ ở nhà lo liệu việc nhà. Vì thế vào lúc này, chắc hẳn sẽ không có ai đến quấy rầy bọn họ nói chuyện.
Phong Tiểu Tiểu lượn khắp nửa vòng công viên vẫn cảm thấy việc này thật sự quá mức khó tin. Cuối cùng, cô không nén nổi lòng hiếu kỳ, bèn hỏi: “Sao cô lại đột nhiên muốn kết hôn thế?”
Hơn nữa còn kết hôn với kẻ đã theo đuổi cô ta suốt mấy tháng, theo kiểu của Nữ Bạt trước đây thì hẳn là tuyệt đối sẽ không để một cậu quan con vào mắt mới đúng...
Vẻ mặt Nữ Bạt tựa như anh hùng lâm vào đường cùng, cô ta bất đắc dĩ nói: “Trước giờ tôi đâu có ngờ sống trong thế giới này lại gian nan như vậy chứ...”
“Cô nói cụ thể một chút nghe coi!” Lúc ở nhà họ Lã, Dương Nghiên vẫn chưa kịp dùng mắt Thông Thiên, mà anh có muốn “thông” Nữ Bạt cũng không “thông” được. Bây giờ, Dương Nghiên chỉ đành hỏi cô.
Nữ Bạt dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn Phong Tiểu Tiểu, ánh mắt đó giống như ánh mắt thù hằn của lũ dân đen không có ô dù nhìn đám nhà giàu làm ăn phi pháp. Nhưng Phong Tiểu Tiểu lại không cảm thấy Nữ Bạt đang nhìn cô, mà dường như vì nghe thấy câu hỏi của cô và Dương Nghiên đã khiến cô ta nhớ đến một người khác.
Sau một lúc khá lâu, đại khái là Nữ Bạt nghĩ rằng bọn họ cũng có nửa phần được coi là đồng bọn của mình. Hơn nữa, hai bên đã có khế ước, hơn nữa nữa là cha ruột trên danh nghĩa của mình đang sống trong nhà người ta... Bây giờ, mong muốn báo thù của Nữ Bạt xem như đã không còn hy vọng, quyết tâm mạnh mẽ bị mài mòn suốt mấy tháng nay giờ cũng chẳng còn bao nhiêu. Vì vậy, cuối cùng Nữ Bạt cũng cam chịu mà mở miệng. Cô nàng mới nói câu đầu tiên đã như sét đánh, khiến hai người Phong Tiểu Tiểu ngơ ngác: “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh mà...”
Phong Tiểu Tiểu: “...”
Dương Nghiên: “...”
Tổng kết đơn giản lại thì chuyện là thế này: Đại khái là Nữ Bạt bị Phong Tiểu Tiểu dùng roi lập khế ước, sau đó Tôn Ngộ Không cũng bị cô lập khế ước, Ứng Long bị bắt, Luy Tổ phản bội. Do khế ước phản phệ nên Bàn Cổ bị thương nặng, không thể không nghỉ ngơi dưỡng sức... Gần đây xảy ra một loạt chuyện như vậy, tổ chức thế lực tà ác của Bàn Cổ phải chịu liên tiếp nhiều đả kích nặng nề, gián tiếp dẫn đến kết cục đám bọn họ đành tạm thời lặn xuống, ngoan ngoãn tự bảo vệ bản thân.
Mà con người, một khi đã nhàn rỗi thì sẽ dễ gây chuyện. Lúc trước nhiệm vụ của mọi người nhiều, lịch làm việc luôn kín mít thì còn dễ nói. Nhưng bây giờ không còn nhiệm vụ đi quấy rối trật tự trị an trong thế giới thần thoại nữa, cả đám có nhiều thời gian rảnh như vậy thì làm gì cho hết ngày?
Tỉ như Tôn Nguyên Hạo có áp lực mưu sinh, đương nhiên sẽ vội vàng xin thêm nhiều việc hơn, kiếm tiền nuôi gia đình.
Nhưng người không có áp lực cuộc sống, lại tạm thời chưa có công việc như Nữ Bạt thì cả ngày chỉ cần nằm dài ở nhà chờ mặt trời xuống núi. Thấy cô ta có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, bà Lã đương nhiên vô cùng thoải mái mà ném cô ta cho cậu Liên.
Việc lông gà vỏ tỏi hằng ngày, yêu đương tâm tình, nghe mẹ già càm ràm nghe đến nỗi tai mọc kén... Thời gian gần đây, về cơ bản thì cuộc sống của Nữ Bạt bị những thứ này lấp đầy. Đây quả thực là muốn ru ngủ cô ta, biến cô ta từ một Thiên Nữ cao quý thành một bà cô lớn tuổi đã có chồng.
Mà trong khoảng thời gian này, cô ta không chú ý đến việc làm sao để báo thù Hoàng Đế, làm sao để khiến Phong Tiểu Tiểu khó chịu như trước đây nữa. Vì thế, cô ta cũng quan tâm, giao tiếp nhiều hơn với những người xung quanh.
Cứ như vậy, Nữ Bạt đột nhiên phát hiện ra, trong lúc cô ta không để ý, tên khốn không từ bất kỳ thủ đoạn nào - cũng chính là cậu Liên, đã thu phục hết toàn bộ người thân bạn bè của mình rồi.
Nào là xử lý chuyện giải tỏa và nhận tiền bồi thường nhà cũ của bà Lã, xin việc làm cho đứa con trai mới tốt nghiệp nhà dì cả, lo cho con gái nhà cô hai ra nước ngoài du học, giúp em ba nhập học ở một trường cấp ba nổi tiếng, thu xếp cho ông tư làm phẫu thuật... Thậm chí ngay cả vật nuôi nhà hàng xóm mà tên khùng mắc bệnh cuồng dại mất trí kia cũng không tha cho.
Một biển người đồng thanh khen ngợi, trăm miệng một lời tự hiểu ngầm với nhau rằng cô ta và cậu Liên là một cặp, không ai chịu quan tâm đến chuyện người trong cuộc nghĩ thế nào. Nếu giờ mà Nữ Bạt thực sự dẫn một người về, giới thiệu là người yêu của mình, chắc chắn trong mắt mọi người sẽ biến thành cô ta bắt cá hai tay, đứng núi này trông núi nọ.
Mà đòn tấn công chết người nhất là chuyện vào mấy ngày trước, trong ngày sinh nhật của Nữ Bạt ở kiếp này. Hôm đó, cậu Liên đã cầu hôn cô ta trước mặt mọi người.
Lúc đó không chỉ có toàn bộ người dân sống trong khu vực này tham gia, còn có cả áp phích quảng cáo cỡ lớn trên toàn thành phố, thậm chí ngay cả anh Vũ cũng nhận được điện thoại của cấp trên, dẫn Lục Phiến Môn đến đó duy trì trật tự... Trước đội hình rầm rộ như vậy, Nữ Bạt đã đâm lao thì đành phải theo lao...
“...” Sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện, Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên đồng loạt im lặng ba phút.
Dương Nghiên cố gắng lục lại trí nhớ, sau đó than thở: “Gần đây tôi không ra ngoài... Ờ ha! Thảo nào mấy hôm trước tôi nghe thấy sân chung của khu tập thể ồn áo náo nhiệt thế. Lúc đó tôi còn tưởng rằng người ta mới mở chợ mới hay làm gì cơ.”
“Sao tôi hoàn toàn không nghe thấy gì cả?” Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc.
Chẳng lẽ tai Dương Nghiên thính hơn tai cô nhiều vậy à?
“Hôm đó...” Dương Nghiên lại im lặng nửa phút, “Hình như cô còn đang ngủ cùng Phục Hy.”
“!!!”
Tròng mắt của Nữ Bạt sắp rớt cả ra ngoài: “Cô lại dám sờ mó cha tôi... Á lộn! Tên họ Hiên Viên?”
“... Nói đúng ra thì tôi mới là vợ chính thức mà.” Phong Tiểu Tiểu đen mặt, “Hơn nữa Hoàng Đế và anh Hy là hai người khác nhau. Sao tôi đã nói bao nhiêu lần rồi mà cô mãi vẫn không chịu nhớ thế nhỉ?”
Đấu võ miệng xong rồi, mọi người mới nói chuyện chính. Thần tiên không kết hôn với người bình thường, về cơ bản thì điều này đã trở thành luật ngầm giữa các hệ thần. Anh muốn vui đùa một thời gian thì được, nhưng nếu muốn chơi nghiêm túc thì tuyệt đối không được.
Lấy Zeus ra làm ví dụ, ông ta ngủ với con gái nhà người ta xong rồi phủi mông quay về Olympus ôm vợ cả. Chơi bời một lần thì sẽ không có ai dị nghị gì, có quá lắm thì cũng chỉ khinh bỉ ông ta không biết xấu hổ, nhưng nếu muốn đăng ký thủ tục chính thức, vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng.
Đầu tiên, anh có định nói với bạn đời của mình về thân phận của bản thân hay không? Nói rồi thì có ảnh hưởng và gây nên rối loạn đến thế giới của người bình thường hay không?
Tiếp theo, trong quá trình chung sống nếu chẳng may mà sử dụng thần lực, vậy đó có được coi là vi phạm quy định thần ma không được phép nhúng tay vào chuyện phàm trần hay không?
Cuối cùng, người bình thường chỉ có thể sống được khoảng một trăm năm, nhưng anh là thần tiên, không cẩn thận thì chỉ bế quan một lần hay quay về thiên đình thăm người thân thì bạn đời có khi đã biến thành ông già, bà già tóc bạc rồi. Nhưng nếu anh không quay lại thiên đình, tạm thời không nói đến những chuyện khác, việc quan trọng nhất là sao có thể thực hiện chức trách thần tiên mà anh đang đảm nhiệm đây? Không về thì có khác gì một công nhân viên công chức ngày nào cũng đưa giấy xin nghỉ phép cho ông chủ, lý do xin nghỉ còn viết là tôi bận đi xem phim/dạo phố/mua quần áo bla bla với bạn gái chứ?
Thế nên, quy định thần tiên và người bình thường không được phép kết hôn với nhau không chỉ là vì vấn đề chủng tộc khác biệt, mà chủ yếu hơn là do nguyên nhân trách nhiệm.
Muốn kết hôn? Có thể, nhưng kết hôn cũng đồng nghĩa với đã tự vứt bỏ vị trí thần tiên của mình. Rộng lượng nhất thì cũng chỉ có thể cho anh nghỉ phép để kết hôn. Dù sao trước khi bạn đời của anh chết đi, dù anh có pháp lực cao cường thì chúng tôi cũng sẽ không nhận anh, vị trí của vị thần đó cũng sẽ bị tạm khóa.
Chính vì như vậy, trong vòng một trăm năm nữa, con đường trở lại thiên đình của Nữ Bạt coi như đã bị chặn đứng.
Đương nhiên, cô ta cũng có thể chọn lựa từ chối lời cầu hôn này. Nhưng đội hình rầm rộ như vậy, với sự theo đuổi nồng nhiệt như vậy, nếu cô ta không đồng ý thì cũng phải cho người ta một lý do thuận tai. Không đưa ra được lý do, tạm thời không nói đến người khác có chấp nhận không, chỉ sợ sau này cô có động tĩnh gì cũng sẽ nhận đủ ánh mắt “quan tâm” từ khắp nơi... Giữa vô số ánh nhìn nóng bỏng như vậy, để không vi phạm quy định thép “Không được phép nhúng tay vào việc của trần gian”, cho dù Nữ Bạt có muốn làm gì cũng đành bất lực.
Tự Phong Tiểu Tiểu cũng phân tích được rõ ràng, cô đã đoán được phần nhiều vì sao Nữ Bạt lại có biểu cảm xoắn xuýt phức tạp này.
Cô thở dài một hơi, vỗ vai Nữ Bạt: “Nói vậy thì khế ước của cô và Bàn Cổ sẽ bị hủy bỏ? Thực ra như thế này cũng tốt. Cô kết hôn rồi thì ít nhất trong vòng mười năm tới sẽ không trở về thiên đình được, tôi cũng sẽ không cần phải đày cô ra nước ngoài...”
Trong nháy mắt, vẻ mặt của Nữ Bạt chuyển từ xoắn xuýt thành hoảng sợ. Còn về chuyện cô ta hoảng vì Phong Tiểu Tiểu nói sẽ đày mình đi, hay vì chuyện Phong Tiểu Tiểu biết được khế ước thì có trời mới biết.
“Hủy bỏ thì hủy bỏ. Nhưng trong tình huống này thì là do chính cô ta vi phạm khế ước...” Dương Nghiên thuận miệng xen vào, sau đó lại đột nhiên sững lại. Anh nghĩ đến chuyện gì đó nên chần chừ rồi mới mở miệng: “Chắc là Nữ Bạt vi phạm khế ước đúng không? Không thể nào ngay cả chuyện người dưới tay mình có thể phản bội mà Bàn Cổ cũng không tính đến đâu nhỉ?”
Hợp đồng có cẩu thả thế nào thì cũng không thể xuất hiện lỗ hổng ngu xuẩn như vậy được! Nếu như lần này thực sự được tính là Nữ Bạt vi phạm, vậy thì Bàn Cổ không chỉ không bị mất một phần sức mạnh, ngược lại có khi còn được khôi phục một ít.
Quả nhiên, Nữ Bạt lắc đầu. Sau khi khiếp sợ, cuối cùng cô ta cũng khôi phục phần nào khả năng tư duy: “Các người đã biết rồi thì tôi cũng chẳng cần giấu giếm gì nữa. Nếu như đám bọn tôi bị thương vì nhiệm vụ, Bàn Cổ tất nhiên sẽ giúp chúng tôi hồi phục. Không báo thù được thì hắn cũng sẽ phải trả giả đắt. Nhưng nếu chúng tôi chủ động gia nhập hàng ngũ quân địch hoặc phản bội, đương nhiên cũng không thể được yên ổn...” Đương nhiên là bị bắt lại làm tù binh sẽ không được tính, nếu không giờ cô ta cũng chẳng thể nhảy nhót tưng bừng thế này.
“Vậy là tốt rồi.” Phong Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên Bàn Cổ không thể nào ngu ngốc đến thế ha.
“Nhưng...” Nữ Bạt lại nói thêm một câu mang tính bước ngoặt: “Hình như Bàn Cổ chưa từng ngờ tới có khả năng chúng tôi sẽ kết hôn với người bình thường. Thế nên, việc tôi tự từ bỏ vị trí thần tiên của mình là thật, nhưng tôi không phản bội, không đầu hàng quân địch cũng là thật...”
Nói cách khác, chuyện này vẫn sẽ quy về trách nhiệm của hắn.
“...”
Bình luận facebook