Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-62
Chương 63: Biển số xe
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ngay khi hai âm tiết đơn giản phát ra khỏi miệng Phong Tiểu Tiểu, không khí xung quanh dường như cũng chấn động theo.
Tiếng nói nho nhỏ lại mang theo sức mạnh khiến kẻ khác không cách nào kháng cự. Trong lúc vô ý, hoa văn hình vảy rắn màu bạc yên lặng xuất hiện ở vị trí khóe mắt của Phong Tiểu Tiểu.
Trương Tam đang được Phong Tiểu Tiểu ôm trong lòng mở to đôi mắt mờ mịt, tựa như tạm thời thoát khỏi cơn đau đớn. Vẻ mặt chị ta khẽ hoảng hốt, trong phút chốc, hơi thở của chị bình ổn lại. Nhưng ngay sau đó, linh khí trong cơ thể lại bắt đầu xao động, rục rịch muốn trỗi dậy.
... Đ*ch! Tổ thần đã lên tiếng mà vẫn dám cãi lời?!
Phong Tiểu Tiểu cảm nhận được đối phương có xu thế muốn bén lửa lại từ đống tro tàn. Cô thuận theo trực giác huyễn hoặc khó hiểu vừa đột nhiên xuất hiện trong đầu mình. Phong Tiểu Tiểu thu tay bưng lấy khuôn mặt của Trương Tam, áp trán mình lên trán chị ta. Ánh mắt cô không biết đã thay đổi từ lúc nào, biến thành mắt rắn đỏ như máu. Cô nhìn thẳng vào mắt Trương Tam, mạnh mẽ gia tăng sức nặng của mệnh lệnh. Sức mạnh quy luật nặng nề chấn động cả không khí: “Ta ra lệnh cho ngươi, yên tĩnh lại!”
Ngôn xuất pháp tùy(*)...
(*) Ngôn xuất pháp tùy: Mệnh lệnh vừa ban ra lập tức được thi hành nghiêm ngặt.
Người Trương Tam bỗng nhiên cứng đờ. Hơi thở bùng nổ quanh người bị rốt cuộc cũng bị cưỡng chế đàn áp xuống. Nó giãy giụa vài cái không cam lòng, cuối cùng cũng không thể không quay về ẩn núp ở sâu trong cơ thể. Chỉ chốc lát sau, nó ổn định lại, dần trở về trạng thái lặng lẽ lưu chuyển theo quỹ đạo chuyển động ban đầu, cuối cùng thì hoàn toàn bình thường.
Trương Tam rốt cuộc cũng yên ổn nhắm mắt lại, rơi vào giấc ngủ sâu, hô hấp cũng trở nên đều đặn. Phong Tiểu Tiểu chợt ngửa đầu hít sâu vài cái, khuôn mặt cô trắng bệch, trông còn sợ hơn cả Trương Tam vừa bị bạo động linh khí.
Đậu xanh rau má!!!
Hết sạch mana rồi!
Cô vừa sử dụng đại chiêu vượt cấp, cả người mệt mỏi như bị rút cạn pin vậy!
Sau khi cố hết sức chậm rãi đỡ Trương Tam đặt xuống đất, cả người Phong Tiểu Tiểu như thể vừa trải qua một trận đại chiến, nhất thời suýt nữa ngã luôn xuống sàn.
Ông Dương trợn mắt há miệng nhìn cảnh tượng xưa nay chưa từng được thấy này. Trong khoảnh khắc, bản thân ông cũng không chắc chắn có phải mình đã xuyên không rồi không nữa.
Chiếc đuôi rắn của cô gái kia thô to, dài chừng khoảng năm sáu mét đang uốn éo bò quanh phòng, chậm rì rì lướt qua chân ông. Mặc dù trên chân mang giày nhưng trong tiềm thức, dường như ông Dương vẫn có cảm nhận được vảy rắn lạnh lẽo trườn qua da mình.
“Ừng ực!” Ông Dương nuốt khan từng ngụm nước bọt, mờ mịt không biết bây giờ bản thân nên có vẻ mặt thế nào. Ông nên thét chói tai rồi lại thét chói tai hay vẫn chỉ là thét chói tai thôi?
Phong Tiểu Tiểu mệt đến sắp rã cả người, đúng lúc đối mặt với ánh nhìn đăm đăm của ông Dương, thấy vẻ mặt ông mặc dù có hơi giật mình nhưng vẫn không tệ lắm. Cô khẽ vẫy tay: “Chú Dương, chú giúp cháu một chút với! Bây giờ cháu không đi được, chú cầm giúp cháu cái túi lại đây được không ạ?”
Những cô gái trẻ bây giờ rất ít khi trực tiếp bỏ điện thoại trong túi áo quần mà thường để trong túi xách. Thực ra là vì con gái khi ra ngoài cần mang quá nhiều đồ, không mang túi xách không được.
Ông Dương ngơ ngác quay ra phòng khách cầm túi xách đến, còn vô cùng cẩn thận vươn tay qua cái đuôi đang cuộn tròn đưa túi đến cho cô. Phong Tiểu Tiểu cầm lấy túi, tìm nửa ngày mới lấy điện thoại di động ra, cô gọi một cuộc điện thoại cho Thành Hoàng trước.
Thành Hoàng thân là thành viên của đảng “qua đường” được thuận tay lôi theo nhưng thực tế không làm được gì mấy, trước khi hai người đến bệnh viện, anh ta đã bị ném tới công viên Hồ Tâm để khảo sát tình hình khu vực, tranh thủ tìm kiếm xem còn manh mối hay dấu vết nào khác không. Mặc dù khoảng cách từ đây đến đó khá xa, nhưng hiện tại người có thể coi là Thành Hoàng trong cả thành phố chỉ có mình anh ta, dù sao anh ta cũng được việc hơn những người khác. Ít nhất thì anh ta có thể nắm được mọi biến động bất thường trong phạm vi thế lực của mình bất cứ lúc nào.
“Thành Hoàng à?! Anh Nhị đang truy bắt một kẻ tình nghi. Anh tìm vị trí của anh ta, sau đó truy tìm đầu mối luồng khí ở gần anh ta. Khi nào xác định được vị trí cuối cùng của cả hai rồi thì gọi điện thoại báo lại cho tôi!”
Phong Tiểu Tiểu chỉ nói một câu, sau đó tắt luôn điện thoại. Đã giao việc cho ban hậu cần xong, tiếp theo cô nên triệu hồi team tấn công.
“A lô! Hồ ly tinh à? Có đánh nhau, đến mau đến mau! Tiện thể dẫn theo Xi Vưu nữa nhé... Bây giờ không có Xi Vưu, chỉ có Khương Lễ à?! Vậy cũng dắt đi!”
Phong Tiểu Tiểu nói liên hồi xong lại tắt điện thoại, gọi một cuộc khác.
“A lô! Anh Ngao ạ? Có vụ đánh nhau, anh tới nhanh nhé...” Kết thúc cuộc gọi, lại ấn gọi tiếp.
“A lô! Có phải Lý Tiếu không? Có đánh nhau, nhanh chân nhanh tay lên...”
“A lô! Sắp đánh nhau...”
Ông Dương mặt đầy hoảng hốt nghe đủ loại xưng hô kỳ quái chui vào lỗ tai mà trong lòng nổi cơn sóng lớn. Bây giờ ông còn có thể cố gắng chống đỡ không để bản thân ngất đi, hoàn toàn là nhờ vào việc còn nhớ đến con trai của mình.
Ông vốn tưởng rằng cái cô Phong Tiểu Tiểu này là bạn gái của con trai. Vài ngày trước, ông thấy con trai bận tối mắt tối mũi giúp đỡ cô gái này, còn tưởng rằng hai người tâm đầu ý hợp. Bây giờ nghĩ lại, ông mới phát hiện ra trong chuyện này hình như ẩn giấu bí mật không hề nhỏ.
Hoa văn rắn nơi khóe mắt, con ngươi rắn màu đỏ, còn có đuôi rắn nữa... Mẹ nó! Kẻ nào nói cô gái này không phải rắn ông sẽ liều mạng với kẻ đó!
Chẳng lẽ cô gái này là yêu quái?!
Ông Dương bị ý nghĩ bất thình lình lướt qua đầu này dọa sợ đến nỗi đờ cả mặt ra.
Từ từ đã! Nếu như cô gái này là yêu quái, vậy thì con trai ông là cái gì?!
Lúc trước, ông tự mình túc trực, tận mắt nhìn thấy đứa trẻ được sinh từ trong bụng vợ mình ra. Nó lớn lên bên cạnh ông, chưa bao giờ xa nhà, cũng chưa từng gặp phải tai nạn mất trí nhớ. Thế tại sao bây giờ con ông đột nhiên lại có thêm một con mắt?
Bởi vì ông Dương cho rằng Phong Tiểu Tiểu là yêu quái, cho nên ông tạm thời không thể nào liên tưởng đến chuyện con trai mình có thể là thần tiên chuyển thế.
Ông Dương cứ ôm tâm tình thấp thỏm xoắn xuýt như vậy, mòn mỏi mãi mới thấy cô gái nửa người nửa rắn kia dừng lại lấy hơi sau khi gọi cả tá cuộc điện thoại. Ông hít một hơi thật sâu để lấy thêm dũng khí, cố gắng giữ bình tĩnh bước đến gần thêm một bước: “... Cô Phong.”
“Dạ?!” Phong Tiểu Tiểu ngẩng đầu, liếc mắt nhìn qua: “Chú Dương, chú có việc gì ạ?”
Đôi mắt rắn màu đỏ đã khôi phục lại thành con ngươi tròn xoe đen láy giống người bình thường. Ông Dương cảm thấy áp lực dường như giảm bớt đi rất nhiều. Thế nhưng khóe mắt bên trái của đối phương vẫn còn hình vảy rắn màu bạc, ánh lên tia sáng nhàn nhạt dưới ánh nắng mặt trời, trông khá kỳ dị.
Âm thầm tự chuẩn bị tâm lý cho mình xong, cuối cùng ông Dương cũng mở miệng một cách gian nan: “Tiểu Nghiên nó rốt cuộc...” có còn là con trai ruột thịt của tôi không?
Hay là người vợ trước của ông cũng là yêu quái? Vì thế nên bà ấy mới sinh ra con trai là nửa người nửa yêu?
Phong Tiểu Tiểu bỗng tỉnh ra, cuối cùng cũng nhớ tới chuyện còn chưa giải thích rõ ràng.
Dưới ánh mắt nửa chờ mong nửa lo lắng của ông Dương, Phong Tiểu Tiểu cụp mắt suy nghĩ một lúc. Vô số phương pháp tu từ trần thuật lướt qua đầu cô. Phong Tiểu Tiểu nhanh chóng đưa ra quyết định. Cô ngẩng đầu mỉm cười hòa nhã, cố gắng thể hiện sự thân thiết với ý đồ muốn làm giảm mức độ kích thích đối phương phải chịu sau khi nghe được sự thật.
“Chú Dương, cháu chúc mừng chú! Hệ thống Thiên Đạo lựa chọn ngẫu nhiên một người trong dòng họ Dương để gửi tặng một phần thưởng đặc biệt. Chú đã may mắn rút trúng giải thưởng lớn nhất: Một đứa con trai là Nhị Lang Thần!”
“...”
***
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Dương Nghiên đuổi theo ý niệm kia một hồi, cuối cùng cũng đã tìm được mục tiêu, nhưng tìm được xong bản thân anh lại thấy xoắn xuýt.
Trước hết, anh phát hiện ra nơi mình dừng chân dường như quen quá mức, rõ ràng là con đường bên cạnh... của bên cạnh của bên cạnh tiệm gốm. Chẳng lẽ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất?!
Đương nhiên, bản thân vị trí địa lí này không tính là phiền toái, thứ thật sự phiền toái là gần đây xuất hiện anh Vũ, người có chứng ám ảnh cưỡng chế đến độ cố chấp. Anh ta coi nơi này thuộc phạm vi quản lý của mình. Phiền phức hơn thế nữa là, anh Vũ đúng lúc cũng nhìn thấy anh...
“Anh dám vượt quá tốc độ cho phép trong khu vực thành phố, hơn nữa còn là khu dân cư. Hửm?!” Anh Vũ vuốt ve găng tay, lông mày nhướn lên, đưa mắt nhìn Dương Nghiên đang kéo kéo vành mũ cách đó không xa. Vừa nãy, tốc độ mà anh ta sử dụng chắc chắn đã vượt quá 70 kilomet/giờ: “Anh khinh người quá rồi đấy nhé!”
“...” Dương Nghiên khẽ kéo vành mũ, hít sâu vài cái để ổn định hô hấp. Anh không để ý đến cơn tức giận của anh Vũ mà tập trung sự chú ý vào người mình vừa mới tìm được.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, ý niệm bị đuổi theo nãy giờ đang dần lùi về, quấn lấy người đối phương, nhẹ nhàng từng chút một nhập vào người đó. Mà người kia vốn chỉ giống như một người đi đường bình thường đang chuẩn bị quay về nhà, một tay cầm di động cúi đầu cày truyện, một tay khác xách túi đồ hình như mới mua từ siêu thị về... Hình ảnh sinh hoạt đời thường như vậy trái lại càng khiến Dương Nghiên cảnh giác hơn.
Bởi vì điều đó chứng minh, hành động đánh lén vừa rồi đối phương chỉ cần tiện tay cũng làm được. Thậm chí, hắn còn không cần nghiêm túc sử dụng kỹ năng cần đọc chú như Trương Tam.
Một chuyện đương nhiên nữa, phiền phức không chỉ đơn giản là vì đối phương rất mạnh, mà còn là vì đó là người rất quen thuộc với Dương Nghiên.
Trên người người này không có hơi thở đặc biệt nào. Nếu như không phải vừa nãy Dương Nghiên đuổi theo ý niệm kia tới nơi này thì cho dù mặt đối mặt, anh cũng sẽ không chú ý đến người này. Nhưng mà một khi đã để ý đến, nhờ vào mắt Thông Thiên đã mở được ra hơn một nửa, Dương Nghiên dễ dàng nhìn thấu chân thân của đối phương. Thêm nữa, dựa vào một vài mảnh ký ức vụn vặn về lúc thiên đình bị phá hủy, anh gần như đã xác định được thân phận của người này...
“Tôn...” Dương Nghiên từ trong mối suy nghĩ ngổn ngang hoàn hồn lại vừa đúng lúc. Anh ta nuốt cái tên sắp thốt ra vào trong bụng, dừng một chút mới hỏi: “Điền Tố Tố đang ở chỗ mày à?”
Anh Vũ nhíu mi, không hài lòng nhìn hành động giả ngu của Dương Nghiên... Mà thực ra là không có thời gian tiếp chuyện anh ta thật. Anh ta cười lạnh một tiếng: “Này, cái thằng kia! Tao bảo nói mày chạy quá tốc độ, phải nộp tiền phạt... Mày tưởng vờ như không nghe thấy là sẽ thoát được trách nhiệm à?”
Đối phương lúc này cùng mới chú ý đến Dương Nghiên đột nhiên xuất hiện trước mặt mình. Bong bóng cao su mà gã đang thổi kêu “bốp” một tiếng, nổ tung. Gã nhai nhai vài cái đồng thời lộ ra vẻ đăm chiêu, sau một lúc lâu mới bừng tỉnh: “Chú út nhà họ Dương?!” Gã thuận miệng nhổ bã kẹo cao su ra, đặt túi đồ trong tay xuống, cất di động vào trong túi rồi bẻ khớp ngón tay, cợt nhả hỏi: “Lâu rồi không gặp mày. Muốn đánh nhau trận nữa không?”
“...”
Mặt anh Vũ lạnh xuống, một tay xoa xoa cổ tay tay kia. Trông có vẻ như lúc nào cũng sẵn sàng sắn tay áo lên, bên trong tay áo lộ ra tia sáng phản xạ của kim loại, toát ra hơi lạnh run người giữa ban ngày. “Nhổ bã kẹo bừa bãi... Đồ rác rưởi, mày đang khiêu khích quy định tao đặt ra hả?”
Hình như anh Vũ thực sự nổi cơn thịnh nộ bởi một loạt hành động vi phạm luật lệ, hừ lạnh một tiếng: “Hai thằng chúng mày đi theo tao!”
“...” Dương Nghiên nhìn kẻ thù trước mặt mình, lại nhìn thằng bị bệnh tâm thần bên cạnh, bốc chốc cảm thấy cạn lời... Hôm nay khi ra cửa, rốt cuộc anh ta đã giẫm phải bãi phân chó nào mà đen đủi như vậy chứ?!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tiếng nói nho nhỏ lại mang theo sức mạnh khiến kẻ khác không cách nào kháng cự. Trong lúc vô ý, hoa văn hình vảy rắn màu bạc yên lặng xuất hiện ở vị trí khóe mắt của Phong Tiểu Tiểu.
Trương Tam đang được Phong Tiểu Tiểu ôm trong lòng mở to đôi mắt mờ mịt, tựa như tạm thời thoát khỏi cơn đau đớn. Vẻ mặt chị ta khẽ hoảng hốt, trong phút chốc, hơi thở của chị bình ổn lại. Nhưng ngay sau đó, linh khí trong cơ thể lại bắt đầu xao động, rục rịch muốn trỗi dậy.
... Đ*ch! Tổ thần đã lên tiếng mà vẫn dám cãi lời?!
Phong Tiểu Tiểu cảm nhận được đối phương có xu thế muốn bén lửa lại từ đống tro tàn. Cô thuận theo trực giác huyễn hoặc khó hiểu vừa đột nhiên xuất hiện trong đầu mình. Phong Tiểu Tiểu thu tay bưng lấy khuôn mặt của Trương Tam, áp trán mình lên trán chị ta. Ánh mắt cô không biết đã thay đổi từ lúc nào, biến thành mắt rắn đỏ như máu. Cô nhìn thẳng vào mắt Trương Tam, mạnh mẽ gia tăng sức nặng của mệnh lệnh. Sức mạnh quy luật nặng nề chấn động cả không khí: “Ta ra lệnh cho ngươi, yên tĩnh lại!”
Ngôn xuất pháp tùy(*)...
(*) Ngôn xuất pháp tùy: Mệnh lệnh vừa ban ra lập tức được thi hành nghiêm ngặt.
Người Trương Tam bỗng nhiên cứng đờ. Hơi thở bùng nổ quanh người bị rốt cuộc cũng bị cưỡng chế đàn áp xuống. Nó giãy giụa vài cái không cam lòng, cuối cùng cũng không thể không quay về ẩn núp ở sâu trong cơ thể. Chỉ chốc lát sau, nó ổn định lại, dần trở về trạng thái lặng lẽ lưu chuyển theo quỹ đạo chuyển động ban đầu, cuối cùng thì hoàn toàn bình thường.
Trương Tam rốt cuộc cũng yên ổn nhắm mắt lại, rơi vào giấc ngủ sâu, hô hấp cũng trở nên đều đặn. Phong Tiểu Tiểu chợt ngửa đầu hít sâu vài cái, khuôn mặt cô trắng bệch, trông còn sợ hơn cả Trương Tam vừa bị bạo động linh khí.
Đậu xanh rau má!!!
Hết sạch mana rồi!
Cô vừa sử dụng đại chiêu vượt cấp, cả người mệt mỏi như bị rút cạn pin vậy!
Sau khi cố hết sức chậm rãi đỡ Trương Tam đặt xuống đất, cả người Phong Tiểu Tiểu như thể vừa trải qua một trận đại chiến, nhất thời suýt nữa ngã luôn xuống sàn.
Ông Dương trợn mắt há miệng nhìn cảnh tượng xưa nay chưa từng được thấy này. Trong khoảnh khắc, bản thân ông cũng không chắc chắn có phải mình đã xuyên không rồi không nữa.
Chiếc đuôi rắn của cô gái kia thô to, dài chừng khoảng năm sáu mét đang uốn éo bò quanh phòng, chậm rì rì lướt qua chân ông. Mặc dù trên chân mang giày nhưng trong tiềm thức, dường như ông Dương vẫn có cảm nhận được vảy rắn lạnh lẽo trườn qua da mình.
“Ừng ực!” Ông Dương nuốt khan từng ngụm nước bọt, mờ mịt không biết bây giờ bản thân nên có vẻ mặt thế nào. Ông nên thét chói tai rồi lại thét chói tai hay vẫn chỉ là thét chói tai thôi?
Phong Tiểu Tiểu mệt đến sắp rã cả người, đúng lúc đối mặt với ánh nhìn đăm đăm của ông Dương, thấy vẻ mặt ông mặc dù có hơi giật mình nhưng vẫn không tệ lắm. Cô khẽ vẫy tay: “Chú Dương, chú giúp cháu một chút với! Bây giờ cháu không đi được, chú cầm giúp cháu cái túi lại đây được không ạ?”
Những cô gái trẻ bây giờ rất ít khi trực tiếp bỏ điện thoại trong túi áo quần mà thường để trong túi xách. Thực ra là vì con gái khi ra ngoài cần mang quá nhiều đồ, không mang túi xách không được.
Ông Dương ngơ ngác quay ra phòng khách cầm túi xách đến, còn vô cùng cẩn thận vươn tay qua cái đuôi đang cuộn tròn đưa túi đến cho cô. Phong Tiểu Tiểu cầm lấy túi, tìm nửa ngày mới lấy điện thoại di động ra, cô gọi một cuộc điện thoại cho Thành Hoàng trước.
Thành Hoàng thân là thành viên của đảng “qua đường” được thuận tay lôi theo nhưng thực tế không làm được gì mấy, trước khi hai người đến bệnh viện, anh ta đã bị ném tới công viên Hồ Tâm để khảo sát tình hình khu vực, tranh thủ tìm kiếm xem còn manh mối hay dấu vết nào khác không. Mặc dù khoảng cách từ đây đến đó khá xa, nhưng hiện tại người có thể coi là Thành Hoàng trong cả thành phố chỉ có mình anh ta, dù sao anh ta cũng được việc hơn những người khác. Ít nhất thì anh ta có thể nắm được mọi biến động bất thường trong phạm vi thế lực của mình bất cứ lúc nào.
“Thành Hoàng à?! Anh Nhị đang truy bắt một kẻ tình nghi. Anh tìm vị trí của anh ta, sau đó truy tìm đầu mối luồng khí ở gần anh ta. Khi nào xác định được vị trí cuối cùng của cả hai rồi thì gọi điện thoại báo lại cho tôi!”
Phong Tiểu Tiểu chỉ nói một câu, sau đó tắt luôn điện thoại. Đã giao việc cho ban hậu cần xong, tiếp theo cô nên triệu hồi team tấn công.
“A lô! Hồ ly tinh à? Có đánh nhau, đến mau đến mau! Tiện thể dẫn theo Xi Vưu nữa nhé... Bây giờ không có Xi Vưu, chỉ có Khương Lễ à?! Vậy cũng dắt đi!”
Phong Tiểu Tiểu nói liên hồi xong lại tắt điện thoại, gọi một cuộc khác.
“A lô! Anh Ngao ạ? Có vụ đánh nhau, anh tới nhanh nhé...” Kết thúc cuộc gọi, lại ấn gọi tiếp.
“A lô! Có phải Lý Tiếu không? Có đánh nhau, nhanh chân nhanh tay lên...”
“A lô! Sắp đánh nhau...”
Ông Dương mặt đầy hoảng hốt nghe đủ loại xưng hô kỳ quái chui vào lỗ tai mà trong lòng nổi cơn sóng lớn. Bây giờ ông còn có thể cố gắng chống đỡ không để bản thân ngất đi, hoàn toàn là nhờ vào việc còn nhớ đến con trai của mình.
Ông vốn tưởng rằng cái cô Phong Tiểu Tiểu này là bạn gái của con trai. Vài ngày trước, ông thấy con trai bận tối mắt tối mũi giúp đỡ cô gái này, còn tưởng rằng hai người tâm đầu ý hợp. Bây giờ nghĩ lại, ông mới phát hiện ra trong chuyện này hình như ẩn giấu bí mật không hề nhỏ.
Hoa văn rắn nơi khóe mắt, con ngươi rắn màu đỏ, còn có đuôi rắn nữa... Mẹ nó! Kẻ nào nói cô gái này không phải rắn ông sẽ liều mạng với kẻ đó!
Chẳng lẽ cô gái này là yêu quái?!
Ông Dương bị ý nghĩ bất thình lình lướt qua đầu này dọa sợ đến nỗi đờ cả mặt ra.
Từ từ đã! Nếu như cô gái này là yêu quái, vậy thì con trai ông là cái gì?!
Lúc trước, ông tự mình túc trực, tận mắt nhìn thấy đứa trẻ được sinh từ trong bụng vợ mình ra. Nó lớn lên bên cạnh ông, chưa bao giờ xa nhà, cũng chưa từng gặp phải tai nạn mất trí nhớ. Thế tại sao bây giờ con ông đột nhiên lại có thêm một con mắt?
Bởi vì ông Dương cho rằng Phong Tiểu Tiểu là yêu quái, cho nên ông tạm thời không thể nào liên tưởng đến chuyện con trai mình có thể là thần tiên chuyển thế.
Ông Dương cứ ôm tâm tình thấp thỏm xoắn xuýt như vậy, mòn mỏi mãi mới thấy cô gái nửa người nửa rắn kia dừng lại lấy hơi sau khi gọi cả tá cuộc điện thoại. Ông hít một hơi thật sâu để lấy thêm dũng khí, cố gắng giữ bình tĩnh bước đến gần thêm một bước: “... Cô Phong.”
“Dạ?!” Phong Tiểu Tiểu ngẩng đầu, liếc mắt nhìn qua: “Chú Dương, chú có việc gì ạ?”
Đôi mắt rắn màu đỏ đã khôi phục lại thành con ngươi tròn xoe đen láy giống người bình thường. Ông Dương cảm thấy áp lực dường như giảm bớt đi rất nhiều. Thế nhưng khóe mắt bên trái của đối phương vẫn còn hình vảy rắn màu bạc, ánh lên tia sáng nhàn nhạt dưới ánh nắng mặt trời, trông khá kỳ dị.
Âm thầm tự chuẩn bị tâm lý cho mình xong, cuối cùng ông Dương cũng mở miệng một cách gian nan: “Tiểu Nghiên nó rốt cuộc...” có còn là con trai ruột thịt của tôi không?
Hay là người vợ trước của ông cũng là yêu quái? Vì thế nên bà ấy mới sinh ra con trai là nửa người nửa yêu?
Phong Tiểu Tiểu bỗng tỉnh ra, cuối cùng cũng nhớ tới chuyện còn chưa giải thích rõ ràng.
Dưới ánh mắt nửa chờ mong nửa lo lắng của ông Dương, Phong Tiểu Tiểu cụp mắt suy nghĩ một lúc. Vô số phương pháp tu từ trần thuật lướt qua đầu cô. Phong Tiểu Tiểu nhanh chóng đưa ra quyết định. Cô ngẩng đầu mỉm cười hòa nhã, cố gắng thể hiện sự thân thiết với ý đồ muốn làm giảm mức độ kích thích đối phương phải chịu sau khi nghe được sự thật.
“Chú Dương, cháu chúc mừng chú! Hệ thống Thiên Đạo lựa chọn ngẫu nhiên một người trong dòng họ Dương để gửi tặng một phần thưởng đặc biệt. Chú đã may mắn rút trúng giải thưởng lớn nhất: Một đứa con trai là Nhị Lang Thần!”
“...”
***
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Dương Nghiên đuổi theo ý niệm kia một hồi, cuối cùng cũng đã tìm được mục tiêu, nhưng tìm được xong bản thân anh lại thấy xoắn xuýt.
Trước hết, anh phát hiện ra nơi mình dừng chân dường như quen quá mức, rõ ràng là con đường bên cạnh... của bên cạnh của bên cạnh tiệm gốm. Chẳng lẽ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất?!
Đương nhiên, bản thân vị trí địa lí này không tính là phiền toái, thứ thật sự phiền toái là gần đây xuất hiện anh Vũ, người có chứng ám ảnh cưỡng chế đến độ cố chấp. Anh ta coi nơi này thuộc phạm vi quản lý của mình. Phiền phức hơn thế nữa là, anh Vũ đúng lúc cũng nhìn thấy anh...
“Anh dám vượt quá tốc độ cho phép trong khu vực thành phố, hơn nữa còn là khu dân cư. Hửm?!” Anh Vũ vuốt ve găng tay, lông mày nhướn lên, đưa mắt nhìn Dương Nghiên đang kéo kéo vành mũ cách đó không xa. Vừa nãy, tốc độ mà anh ta sử dụng chắc chắn đã vượt quá 70 kilomet/giờ: “Anh khinh người quá rồi đấy nhé!”
“...” Dương Nghiên khẽ kéo vành mũ, hít sâu vài cái để ổn định hô hấp. Anh không để ý đến cơn tức giận của anh Vũ mà tập trung sự chú ý vào người mình vừa mới tìm được.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, ý niệm bị đuổi theo nãy giờ đang dần lùi về, quấn lấy người đối phương, nhẹ nhàng từng chút một nhập vào người đó. Mà người kia vốn chỉ giống như một người đi đường bình thường đang chuẩn bị quay về nhà, một tay cầm di động cúi đầu cày truyện, một tay khác xách túi đồ hình như mới mua từ siêu thị về... Hình ảnh sinh hoạt đời thường như vậy trái lại càng khiến Dương Nghiên cảnh giác hơn.
Bởi vì điều đó chứng minh, hành động đánh lén vừa rồi đối phương chỉ cần tiện tay cũng làm được. Thậm chí, hắn còn không cần nghiêm túc sử dụng kỹ năng cần đọc chú như Trương Tam.
Một chuyện đương nhiên nữa, phiền phức không chỉ đơn giản là vì đối phương rất mạnh, mà còn là vì đó là người rất quen thuộc với Dương Nghiên.
Trên người người này không có hơi thở đặc biệt nào. Nếu như không phải vừa nãy Dương Nghiên đuổi theo ý niệm kia tới nơi này thì cho dù mặt đối mặt, anh cũng sẽ không chú ý đến người này. Nhưng mà một khi đã để ý đến, nhờ vào mắt Thông Thiên đã mở được ra hơn một nửa, Dương Nghiên dễ dàng nhìn thấu chân thân của đối phương. Thêm nữa, dựa vào một vài mảnh ký ức vụn vặn về lúc thiên đình bị phá hủy, anh gần như đã xác định được thân phận của người này...
“Tôn...” Dương Nghiên từ trong mối suy nghĩ ngổn ngang hoàn hồn lại vừa đúng lúc. Anh ta nuốt cái tên sắp thốt ra vào trong bụng, dừng một chút mới hỏi: “Điền Tố Tố đang ở chỗ mày à?”
Anh Vũ nhíu mi, không hài lòng nhìn hành động giả ngu của Dương Nghiên... Mà thực ra là không có thời gian tiếp chuyện anh ta thật. Anh ta cười lạnh một tiếng: “Này, cái thằng kia! Tao bảo nói mày chạy quá tốc độ, phải nộp tiền phạt... Mày tưởng vờ như không nghe thấy là sẽ thoát được trách nhiệm à?”
Đối phương lúc này cùng mới chú ý đến Dương Nghiên đột nhiên xuất hiện trước mặt mình. Bong bóng cao su mà gã đang thổi kêu “bốp” một tiếng, nổ tung. Gã nhai nhai vài cái đồng thời lộ ra vẻ đăm chiêu, sau một lúc lâu mới bừng tỉnh: “Chú út nhà họ Dương?!” Gã thuận miệng nhổ bã kẹo cao su ra, đặt túi đồ trong tay xuống, cất di động vào trong túi rồi bẻ khớp ngón tay, cợt nhả hỏi: “Lâu rồi không gặp mày. Muốn đánh nhau trận nữa không?”
“...”
Mặt anh Vũ lạnh xuống, một tay xoa xoa cổ tay tay kia. Trông có vẻ như lúc nào cũng sẵn sàng sắn tay áo lên, bên trong tay áo lộ ra tia sáng phản xạ của kim loại, toát ra hơi lạnh run người giữa ban ngày. “Nhổ bã kẹo bừa bãi... Đồ rác rưởi, mày đang khiêu khích quy định tao đặt ra hả?”
Hình như anh Vũ thực sự nổi cơn thịnh nộ bởi một loạt hành động vi phạm luật lệ, hừ lạnh một tiếng: “Hai thằng chúng mày đi theo tao!”
“...” Dương Nghiên nhìn kẻ thù trước mặt mình, lại nhìn thằng bị bệnh tâm thần bên cạnh, bốc chốc cảm thấy cạn lời... Hôm nay khi ra cửa, rốt cuộc anh ta đã giẫm phải bãi phân chó nào mà đen đủi như vậy chứ?!