Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-69
Chương 70: Vào núi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tôn Ngộ Không với chiến tích từng đại náo ba giới trời, đất, biển cả có thật là bất bại không?
Vấn đề này nhất định phải được nhìn nhận từ lập trường của cả hai phía.
Từ những kỹ năng của Tôn Ngộ Không thì có thể thấy, sở trường của người này chủ yếu nằm ở khả năng tấn công tuyệt vời, khả năng phòng ngự cao, gần như miễn dịch với mọi tổn thương, còn có thuật bỏ trốn - cân đẩu vân, và thuật ẩn thân trong bảy mươi hai phép biến hóa.
Vì có tác dụng tổng hợp của những kỹ năng này, gã mới có thể tạo ra được thành quả chiến đấu huy hoàng năm xưa. Đánh không lại gã có thể đỡ, đỡ không nổi gã có thể chạy, chạy không xong thì trốn, trốn không được thì bất ngờ quay lại đánh tiếp…
Từ đó có thể thấy, Tề Thiên Đại Thánh thật sự am hiểu sâu sắc những tinh túy trong thuật đánh du kích của Thiên Triều.
Cũng chính vì vậy, nên từ chỗ đánh đấm lung tung đập bẹp cả thiên binh thiên tướng, đến lúc gặp phải Dương Nhị Lang thì gã bị anh ta giữ chân đến nỗi chỉ có thể đánh gần như ngang tay. Sau đó, trên đường đi lấy kinh, gã lại bị người khác cầm đầu để rồi phải chịu đủ loại tiểu yêu trêu ghẹo… Sức chiến đấu của Tôn Đại Thánh trong quãng đường này lên xuống chóng mặt như cổ phiếu cũng là chuyện dễ hiểu.
Ràng buộc càng lớn, thực lực mà người này có thể phát huy càng nhỏ. Chỉ khi không có gì ràng buộc, hoàn toàn không cần cân nhắc, đem bốn kỹ năng đánh, đỡ, chạy, trốn tập hợp lại thì gã mới thật sự là kẻ không thể bị đánh bại.
Tình hình hiện tại với Tôn Nguyên Hạo mà nói đúng là không ổn tẹo nào. Khoan nói đến chuyện kim thân đã bị phá bỏ, chỉ nguyên việc phải để tâm đến 007 đang ở bên thì gần như chẳng khác nào trói mất một tay một chân của gã rồi.
Xung quanh thì có một đám hoa yêu đang bao vây, trên đầu còn thêm nhóm ba tên nước ngoài với dáng vẻ chả thân thiện gì…
“…” Ánh mắt Tôn Nguyên Hạo thoáng dừng lại, bất giác nắm chặt gậy sắt trong tay. Gã đột nhiên cảm thấy nhân quả này của mình không khéo phải nợ nhiều hơn mất. Nếu như cứu người không thành ngược lại còn để Bàn Cổ tiêu đời vậy thì nợ không chỉ dừng lại ở một mạng nữa.
007 hình như cũng nhận thức được tình hình nguy hiểm bèn lập tức bước lùi lại giữa đám yêu hoa đối diện: “Người đẹp! Chúng tôi đầu hàng! Đề nghị đối xử tốt với tù nhân nha! Các cô mau dẫn tôi đi báo cáo với nương nương đi!”
Cứ giữ được mạng đã, dù có thế nào thì cũng đỡ hơn vô duyên vô cớ bị làm thịt.
Tôn Nguyên Hạo: “…”
Nhóm ba người Bắc Âu: “…”
Mạn Đà La ngơ ra mất mấy giây. Cô trông thấy con rắn to tên Jormungand kia tỉnh táo lại xong có vẻ như đang định manh động thì vội dùng dây leo của mình kết thành một mặt không gian rồi đẩy 007 ra: “Anh vào trong tiệm đợi đi.”
007 hoa mắt, vẫn chưa kịp phản ứng thì một chân anh ta đã bước vào tiệm gốm rồi, còn không gian phía sau thì vẫn chưa khép lại. Tôn Nguyên Hạo cầm gậy đứng y chỗ cũ, mặt không chút biểu cảm, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
“Người anh em họ Tôn!” 007 quay đầu hét lớn.
Mặc dù cậu em Tôn trong nháy mắt đã biến thành Tôn Đại Thánh, nhưng dù gì cũng là người quen. Bảo anh ta mở to mắt nhìn đối phương đương đầu trực diện với nhóm ba người rõ ràng không phải người tốt kia, 007 sao có thể yên tâm cho được.
Tôn Nguyên Hạo giương mắt nhìn qua. Cô gái xinh đẹp lên tiếng lúc nãy đang vuốt ve con rắn khổng lồ, liếc nhìn về phía 007. Cô ta mỉm cười nói với đám yêu hoa: “Các tình yêu, không có ai nhìn thấy đâu. Chúng ta âm thầm ăn hắn, các người không nói ra là được.”
007 lập tức thấy như bị giội nước lạnh khắp người, cảm giác rét buốt thấu xương truyền từ dưới chân lên… Anh ta vốn tưởng mục tiêu của đối phương là Tôn Nguyên Hạo, bản thân chỉ là bị vạ lây. Nhưng dòm kiểu này… Hình như anh ta mới là mục tiêu chính của người ta thì phải?
Tại sao chứ? Không khoa học!
Một nhà báo nhỏ bé như anh ta sao có thể đắc tội với phần tử khủng bố cấp cao như vậy được?
Hoa yêu canh gác thì cũng không có gì to tát, nhưng bọn họ lại liên kết trực tiếp với Phong Tiểu Tiểu nên Hela cũng không dám làm gì bọn họ.
Mạn Đà La lại vẫy tay. Đám dây leo ngọ nguậy rồi từ từ đan lại với nhau, vừa cẩn thận nhìn ánh mắt của Hela càng lúc càng không thân thiện gì khi cánh cửa dây leo dần khép lại, vừa bình tĩnh thêm linh khí nhằm tăng tốc độ.
Lúc Mạn Đà La đang do dự nên làm để sao khuyên ba người này thì Tôn Nguyên Hạo giương gậy sắt chặn giữa cô ta và cánh cửa dây leo đang khép lại, ngẩng đầu, liếc mắt lên trời cao: “Có gan thì xuống đánh một trận xem?”
Người phụ nữ xinh đẹp nhảy xuống đất, phần dưới bụng từ từ chuyển sang màu đen thối rữa, y như xác thối trong đất. Mười ngón tay của cô ta mọc ra vuốt sắc. Gương mặt xinh đẹp dần chuyển sang bộ dạng méo mó, dữ tợn. Cô ta cười lạnh lùng với Tôn Nguyên Hạo đang chặn ở cửa dây leo: “Chỉ dựa vào cậu ấy à?”
Phía sau cô ta, con rắn khổng lồ xòe rộng cái mang sau gáy, nhe bộ răng sắt vô cùng nhọn dữ tợn ra. Còn con sói có vẻ bình thường nhất cũng biến thành khổng lồ, cao to gần bằng một ngọn đồi.
… Trước khi các dây leo quấn khép lại những kẽ hở cuối cùng, 007 sững sờ, hoàn toàn bị cảnh tượng xuất hiện phía bên kia cánh cửa dây leo dọa đến phát ngu, thậm chí anh ta gần như không nghe rõ nổi câu mà Mạn Đà La thì thầm bên tai mình là gì nữa.
Sau khi định thần thì anh đã cố nhớ lại, may là vẫn còn ấn tượng, hình như đối phương nói “E là Đại Thánh không ổn rồi, mau đi thông báo với nương nương…”
007 vui mừng, cuối cùng cũng có chuyển biến rồi! Cậu em họ Tôn được cứu rồi… Đợi đã! Nương nương là ai? Số điện thoại là gì?
Đừng vậy mà, cưng quay lại nói cho rõ đã rồi hãy đóng cửa chứ!
007 khóc không ra nước mắt, run rẩy rút điện thoại ra, gọi cho số điện thoại duy nhất mà anh ta biết: “Cô Phong à? Cứu mạng, có chuyện lớn rồi, cô có quen Nữ Oa nương nương không?”
***
“Tôi mới ra ngoài mua thức ăn mà cậu đã định bỏ trốn rồi? Lại còn dẫn theo Tiểu Hoàng đi cùng nữa?”
Phong Tiểu Tiểu cầm cái túi đầy rau củ và trái cây bước vào bếp. Cô phân loại ra và bỏ hết vào tủ lạnh rồi mới quay người lại, tiếp tục phê bình Tôn Nguyên Hạo: “Bắc Âu vừa mới… bị người đó tiêu diệt hết, có phải cậu không biết đâu. Bây giờ người ta đang giận đến bốc hỏa kia kìa.”
Tôn Nguyên Hạo chỉ yên lặng vận khí, không thèm để ý cô.
“Chà, biết sai nên không nói ra lời rồi hả?” Phong Tiểu Tiểu cũng chê bai gã: “Cậu nên đi tắm trước đi, cả người bết nhầy, gớm chết được.”
Tại sao lại bết nhầy? Rất đơn giản, bởi vì sau khi Phong Tiểu Tiểu vội vã quay về mới nghe được hết nội dung cụ thể của “chuyện lớn” từ chỗ 007 họ Hoàng. Sau đó đợi cô vung roi gọi Tôn Nguyên Hạo ra thì người ta đã bị Jormungand nuốt chửng vào bụng rồi… may mà chưa kịp tiêu hóa.
Tôn Nguyên Hạo cứ đơ cái mặt ra, quay lưng đi thẳng. 007 lặng thinh nhìn gã rời đi.
Nhìn bóng Tôn Nguyên Hạo biến mất ở tầng hai, Phong Tiểu Tiểu đang định quay vào bếp thì đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai. Cô quay đầu liếc về phía 007 đang im lặng một cách bất thường rồi vuốt cằm hỏi: “Tôi thấy từ lúc anh thấy tôi dùng roi thì cứ có gì đấy không bình thường… Sợ đến đơ người rồi à?”
007 ngẩng đầu nhìn cô, sau đó một trận sương đen bỗng xuất hiện vây lấy cả người anh ta. Đợi khi sương đen tan đi, dáng vẻ ban đầu của “007” đã trẻ lên mấy phần, đường nét khuôn mặt cũng có chút thay đổi, trông có vẻ kiên nghị hơn.
Phong Tiểu Tiểu suýt rớt hàm: “Bàn Cổ?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vấn đề này nhất định phải được nhìn nhận từ lập trường của cả hai phía.
Từ những kỹ năng của Tôn Ngộ Không thì có thể thấy, sở trường của người này chủ yếu nằm ở khả năng tấn công tuyệt vời, khả năng phòng ngự cao, gần như miễn dịch với mọi tổn thương, còn có thuật bỏ trốn - cân đẩu vân, và thuật ẩn thân trong bảy mươi hai phép biến hóa.
Vì có tác dụng tổng hợp của những kỹ năng này, gã mới có thể tạo ra được thành quả chiến đấu huy hoàng năm xưa. Đánh không lại gã có thể đỡ, đỡ không nổi gã có thể chạy, chạy không xong thì trốn, trốn không được thì bất ngờ quay lại đánh tiếp…
Từ đó có thể thấy, Tề Thiên Đại Thánh thật sự am hiểu sâu sắc những tinh túy trong thuật đánh du kích của Thiên Triều.
Cũng chính vì vậy, nên từ chỗ đánh đấm lung tung đập bẹp cả thiên binh thiên tướng, đến lúc gặp phải Dương Nhị Lang thì gã bị anh ta giữ chân đến nỗi chỉ có thể đánh gần như ngang tay. Sau đó, trên đường đi lấy kinh, gã lại bị người khác cầm đầu để rồi phải chịu đủ loại tiểu yêu trêu ghẹo… Sức chiến đấu của Tôn Đại Thánh trong quãng đường này lên xuống chóng mặt như cổ phiếu cũng là chuyện dễ hiểu.
Ràng buộc càng lớn, thực lực mà người này có thể phát huy càng nhỏ. Chỉ khi không có gì ràng buộc, hoàn toàn không cần cân nhắc, đem bốn kỹ năng đánh, đỡ, chạy, trốn tập hợp lại thì gã mới thật sự là kẻ không thể bị đánh bại.
Tình hình hiện tại với Tôn Nguyên Hạo mà nói đúng là không ổn tẹo nào. Khoan nói đến chuyện kim thân đã bị phá bỏ, chỉ nguyên việc phải để tâm đến 007 đang ở bên thì gần như chẳng khác nào trói mất một tay một chân của gã rồi.
Xung quanh thì có một đám hoa yêu đang bao vây, trên đầu còn thêm nhóm ba tên nước ngoài với dáng vẻ chả thân thiện gì…
“…” Ánh mắt Tôn Nguyên Hạo thoáng dừng lại, bất giác nắm chặt gậy sắt trong tay. Gã đột nhiên cảm thấy nhân quả này của mình không khéo phải nợ nhiều hơn mất. Nếu như cứu người không thành ngược lại còn để Bàn Cổ tiêu đời vậy thì nợ không chỉ dừng lại ở một mạng nữa.
007 hình như cũng nhận thức được tình hình nguy hiểm bèn lập tức bước lùi lại giữa đám yêu hoa đối diện: “Người đẹp! Chúng tôi đầu hàng! Đề nghị đối xử tốt với tù nhân nha! Các cô mau dẫn tôi đi báo cáo với nương nương đi!”
Cứ giữ được mạng đã, dù có thế nào thì cũng đỡ hơn vô duyên vô cớ bị làm thịt.
Tôn Nguyên Hạo: “…”
Nhóm ba người Bắc Âu: “…”
Mạn Đà La ngơ ra mất mấy giây. Cô trông thấy con rắn to tên Jormungand kia tỉnh táo lại xong có vẻ như đang định manh động thì vội dùng dây leo của mình kết thành một mặt không gian rồi đẩy 007 ra: “Anh vào trong tiệm đợi đi.”
007 hoa mắt, vẫn chưa kịp phản ứng thì một chân anh ta đã bước vào tiệm gốm rồi, còn không gian phía sau thì vẫn chưa khép lại. Tôn Nguyên Hạo cầm gậy đứng y chỗ cũ, mặt không chút biểu cảm, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
“Người anh em họ Tôn!” 007 quay đầu hét lớn.
Mặc dù cậu em Tôn trong nháy mắt đã biến thành Tôn Đại Thánh, nhưng dù gì cũng là người quen. Bảo anh ta mở to mắt nhìn đối phương đương đầu trực diện với nhóm ba người rõ ràng không phải người tốt kia, 007 sao có thể yên tâm cho được.
Tôn Nguyên Hạo giương mắt nhìn qua. Cô gái xinh đẹp lên tiếng lúc nãy đang vuốt ve con rắn khổng lồ, liếc nhìn về phía 007. Cô ta mỉm cười nói với đám yêu hoa: “Các tình yêu, không có ai nhìn thấy đâu. Chúng ta âm thầm ăn hắn, các người không nói ra là được.”
007 lập tức thấy như bị giội nước lạnh khắp người, cảm giác rét buốt thấu xương truyền từ dưới chân lên… Anh ta vốn tưởng mục tiêu của đối phương là Tôn Nguyên Hạo, bản thân chỉ là bị vạ lây. Nhưng dòm kiểu này… Hình như anh ta mới là mục tiêu chính của người ta thì phải?
Tại sao chứ? Không khoa học!
Một nhà báo nhỏ bé như anh ta sao có thể đắc tội với phần tử khủng bố cấp cao như vậy được?
Hoa yêu canh gác thì cũng không có gì to tát, nhưng bọn họ lại liên kết trực tiếp với Phong Tiểu Tiểu nên Hela cũng không dám làm gì bọn họ.
Mạn Đà La lại vẫy tay. Đám dây leo ngọ nguậy rồi từ từ đan lại với nhau, vừa cẩn thận nhìn ánh mắt của Hela càng lúc càng không thân thiện gì khi cánh cửa dây leo dần khép lại, vừa bình tĩnh thêm linh khí nhằm tăng tốc độ.
Lúc Mạn Đà La đang do dự nên làm để sao khuyên ba người này thì Tôn Nguyên Hạo giương gậy sắt chặn giữa cô ta và cánh cửa dây leo đang khép lại, ngẩng đầu, liếc mắt lên trời cao: “Có gan thì xuống đánh một trận xem?”
Người phụ nữ xinh đẹp nhảy xuống đất, phần dưới bụng từ từ chuyển sang màu đen thối rữa, y như xác thối trong đất. Mười ngón tay của cô ta mọc ra vuốt sắc. Gương mặt xinh đẹp dần chuyển sang bộ dạng méo mó, dữ tợn. Cô ta cười lạnh lùng với Tôn Nguyên Hạo đang chặn ở cửa dây leo: “Chỉ dựa vào cậu ấy à?”
Phía sau cô ta, con rắn khổng lồ xòe rộng cái mang sau gáy, nhe bộ răng sắt vô cùng nhọn dữ tợn ra. Còn con sói có vẻ bình thường nhất cũng biến thành khổng lồ, cao to gần bằng một ngọn đồi.
… Trước khi các dây leo quấn khép lại những kẽ hở cuối cùng, 007 sững sờ, hoàn toàn bị cảnh tượng xuất hiện phía bên kia cánh cửa dây leo dọa đến phát ngu, thậm chí anh ta gần như không nghe rõ nổi câu mà Mạn Đà La thì thầm bên tai mình là gì nữa.
Sau khi định thần thì anh đã cố nhớ lại, may là vẫn còn ấn tượng, hình như đối phương nói “E là Đại Thánh không ổn rồi, mau đi thông báo với nương nương…”
007 vui mừng, cuối cùng cũng có chuyển biến rồi! Cậu em họ Tôn được cứu rồi… Đợi đã! Nương nương là ai? Số điện thoại là gì?
Đừng vậy mà, cưng quay lại nói cho rõ đã rồi hãy đóng cửa chứ!
007 khóc không ra nước mắt, run rẩy rút điện thoại ra, gọi cho số điện thoại duy nhất mà anh ta biết: “Cô Phong à? Cứu mạng, có chuyện lớn rồi, cô có quen Nữ Oa nương nương không?”
***
“Tôi mới ra ngoài mua thức ăn mà cậu đã định bỏ trốn rồi? Lại còn dẫn theo Tiểu Hoàng đi cùng nữa?”
Phong Tiểu Tiểu cầm cái túi đầy rau củ và trái cây bước vào bếp. Cô phân loại ra và bỏ hết vào tủ lạnh rồi mới quay người lại, tiếp tục phê bình Tôn Nguyên Hạo: “Bắc Âu vừa mới… bị người đó tiêu diệt hết, có phải cậu không biết đâu. Bây giờ người ta đang giận đến bốc hỏa kia kìa.”
Tôn Nguyên Hạo chỉ yên lặng vận khí, không thèm để ý cô.
“Chà, biết sai nên không nói ra lời rồi hả?” Phong Tiểu Tiểu cũng chê bai gã: “Cậu nên đi tắm trước đi, cả người bết nhầy, gớm chết được.”
Tại sao lại bết nhầy? Rất đơn giản, bởi vì sau khi Phong Tiểu Tiểu vội vã quay về mới nghe được hết nội dung cụ thể của “chuyện lớn” từ chỗ 007 họ Hoàng. Sau đó đợi cô vung roi gọi Tôn Nguyên Hạo ra thì người ta đã bị Jormungand nuốt chửng vào bụng rồi… may mà chưa kịp tiêu hóa.
Tôn Nguyên Hạo cứ đơ cái mặt ra, quay lưng đi thẳng. 007 lặng thinh nhìn gã rời đi.
Nhìn bóng Tôn Nguyên Hạo biến mất ở tầng hai, Phong Tiểu Tiểu đang định quay vào bếp thì đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai. Cô quay đầu liếc về phía 007 đang im lặng một cách bất thường rồi vuốt cằm hỏi: “Tôi thấy từ lúc anh thấy tôi dùng roi thì cứ có gì đấy không bình thường… Sợ đến đơ người rồi à?”
007 ngẩng đầu nhìn cô, sau đó một trận sương đen bỗng xuất hiện vây lấy cả người anh ta. Đợi khi sương đen tan đi, dáng vẻ ban đầu của “007” đã trẻ lên mấy phần, đường nét khuôn mặt cũng có chút thay đổi, trông có vẻ kiên nghị hơn.
Phong Tiểu Tiểu suýt rớt hàm: “Bàn Cổ?”