Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-70
Chương 71: Cứu người
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Việc nhà người ta, một đám người ngoài cũng không tiện xen vào.
Nhưng thân là người một nhà, đối với việc cùng về nhà ăn ké một bữa cơm mà nói thì Đường Cần cảm thấy cũng bình thường. Hơn nữa, về một phương diện nào đó, anh ta trở về cũng có thể thành người tăng thêm can đảm cho em họ, cùng cậu ta đưa đồ giả để lừa dối ông già nhà cậu ta… Có thể kéo dài vụ lừa dối này được bao lâu thì kéo…
Vì thế sau khi kết toán phí làm đồ gốm thủ công, cậu em họ cẩn thận bọc lại cái bình, Đường Cần thì tí tởn theo sau, hai tên thanh niên cùng về phố Thành Hoàng… “Sao tôi cứ cảm thấy có gì đó khó tả ấy nhỉ?” Phất phất khăn tay tạm biệt xong, Phong Tiểu Tiểu sờ sờ cằm nghi hoặc hỏi.
“Chờ cô phát hiện ra thì Tiểu Đường đã chết trăm lần rồi.” Dương Nghiên cười nhạo, “Cô quên Tiểu Hắc từng nói người mang sát nghiệp nặng như anh ta thì đừng đến gần phố Thành Hoàng rồi hả? Tuy đám quỷ sẽ không gây án, có Thành Hoàng và Hắc Vô Thường trông coi chúng sẽ không dám tùy tiện ra tay với người sống, nhưng cũng không thể hoàn toàn chắc chắn. Chỉ là Tiểu Đường tạm thời sẽ không có việc gì, trên người anh ta còn mang theo Tiểu Bạch, lũ quỷ bình thường ngay cả tu luyện cũng không làm sẽ không đến mức dám đối dầu với yêu quái đâu.”
Phong Tiểu Tiểu bừng tỉnh, khó trách cô cứ thấy hình như mình quên mất điều gì, thì ra là quên mất chuyện Đường Cần không thể vào phố Thành Hoàng.
Phong Tiểu Tiểu thán phục nhìn Dương Nghiên: “Anh đưa Tiểu Bạch cho anh ta là đã suy xét đến phương diện này rồi sao?”
Dương Nghiên hừ một tiếng không nói nữa, ngẩng đầu thể hiện bản thân cơ trí, cao quý đoán trước được mọi việc… Đương nhiên là anh sẽ không nói ra việc đó cũng chỉ là chuyện trùng hợp mà thôi, dù sao ngay từ đầu mọi người chẳng ai nghĩ tới Đường Cần sẽ có thân thích ở phố Thành Hoàng. Nếu như không có Tiểu Bạch, Dương Nghiên cũng tính phái Phác Thiên Ưng đi theo hộ tống trên không trung, sau đó gọi điện bảo Ngao Tiềm thả Hao Thiên Khuyển đi tiếp ứng ở mặt đất.
Cho dù thế nào thì chuyến đi này của Đường Cần tuyệt đối sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì xảy ra. Không chỉ không có nguy hiểm, thậm chí đến khi trở về mặt mày thằng nhóc này còn hồng hào ra không ít, đã thế còn trưng ra cái vẻ hóng hớt, thiếu chút nữa khiến Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên cho rằng anh ta bị mấy quỷ hồn gây sức ép sàng lọc cái gì đấy.
“Hê hê, hôm nay về thấy náo nhiệt ghê!” Bưng bát cơm lên rồi cũng không chịu yên, Tiểu Đường hưng phấn kể lại, “Em họ tôi còn tưởng rằng để lại cái bình lên giá, dựa vào hình dáng không khác biệt lắm thì có thể giấu được một hai ngày. Không ngờ cậu tôi vừa thấy tôi đến liền nhớ đến cái bình này, sau bữa trưa lập tức vào thư phòng vuốt ve vật cũ. Sau đó không đến hai phút liền phát hiện ra có vấn đề, tức giận gào ầm lên, lúc sau thì em họ tôi bị đánh đến mức… thảm lắm nha… Chậc chậc!”
Đây là anh em ruột sao? À, không phải, người ta là anh em họ.
Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên liếc nhau, không còn lời gì để nói mà nhìn thằng nhãi xấu xa đang vui sướng khi người ta gặp họa kia. Thằng nhãi xấu xa kia còn chưa phát hiện mình bị khinh thường, vẫn vô cùng hưng phấn: “Mặt khác, tôi vẫn chưa nhìn thấy cô vợ của em họ tôi, vốn cậu tôi nói là muốn mời người ta tới ăn bữa cơm, kết quả xảy ra chuyện như vậy cũng không còn tâm tư gì nữa. Em họ tôi bị đánh xong còn muốn đi tìm sự an ủi dịu dàng, kết quả không nghĩ tới em dâu đang phải truyền nước trong bệnh viện… Nghe nói hình như là mấy ngày nay không thoải mái, nhưng vẫn không nói gì, hôm nay rốt cuộc không gắng gượng được nữa… Nhưng cá nhân tôi cho rằng cô ta là sợ bị ăn mắng, giả bệnh để trốn tránh thôi, há há há…”
Đường Cần bô bô đem toàn bộ chuyện nhà cậu mình ra “buôn dưa”, Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên không muốn cũng bị ép phải nghe, đầu âm ỉ đau không ngừng, ăn uống cũng ít đến mức hiếm thấy.
Chờ đến khi ăn xong một bát cơm, Dương Nghiên lau miệng, thong dong ngẩng đầu chen miệng nói: “Đây chính là nhà cậu ruột của cậu sao, em dâu cậu bị bệnh, em trai cậu bị đánh, cậu của cậu đang giận dữ, cậu còn vui vẻ như thế à?” Đừng nói là trước kia họ hàng ngược đãi cậu ta, cho nên lúc này cậu ta mới vui vẻ một cách lạ kỳ như thế!
Đường Cần tựa hồ chậm nửa nhịp mới hiểu là chuyện gì, vỗ đầu một cái: “Đúng rồi, đây là chuyện lớn, tôi phải gọi điện thoại cho mẹ tôi ngay!” Sau đó buông bát, hí hửng trở về phòng gọi điện thoại đường dài buôn chuyện với mẹ. Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên thấy vậy không khỏi cảm thấy cạn lời… Đây rõ ràng không phải là đi báo cáo, mà là vui sướng khi thấy người ta gặp họa tiện thể buôn chuyện.
Thật ra Dương Nghiên nghĩ sai rồi, giữa những người này cũng không có ác ý gì, chủ yếu là bởi vì cậu em họ này của Đường Cần dẫn theo Tiểu Hân nào đó về, khiến cho anh ta bị mẹ mình lải nhải đến phát điên, chứ đừng nói đến chuyện khi nãy đến nhà cậu của anh ta, chuyện anh ta bịa lý do rời nhà đi du lịch với bạn gái ảo tưởng đã bị truyền khắp nơi, người cậu vừa thấy anh ta đã gọi điện thoại về nhà mách. Sau đó, chẳng bất ngờ gì là Tiểu Đường bị bà mẹ sức khỏe vẫn vô cùng tốt của mình mắng cho máu chó đầy đầu qua điện thoại.
Vì có tấm gương này, dựa theo tâm tư chơi xấu của anh ta thì đương nhiên cũng phải vui sướng một phen khi người ta gặp họa. Cũng không phải là ngóng trông thân thích sống không tốt hay thế nào, chủ yếu là vì toàn bộ sự chú ý của anh ta đều đặt vào cô bạn gái không giành được điểm nào trước mặt phụ huynh của cậu em họ kia.
Còn nói anh ta không tìm được bạn gái, nhìn xem người ta hiện tại thế nào kia kìa!
Vì thế, Tiểu Đường cứ vậy mà đê tiện một phen.
Cuối cùng cũng tìm được cớ đuổi người đi, nghĩ cũng biết lúc sau chờ anh ta gọi điện cho mẹ mình, mẹ Đường sẽ lấy thế sét đánh thế nào để cưỡng chế. Dương Nghiên cố ý ngồi trên ghế sô pha gần cửa phòng Đường Cần để mình có thể là người đầu tiên tận mắt chứng kiến cảnh tượng khiến người khác mong chờ này.
Quả nhiên, mới đầu còn mơ hồ nghe được giọng nói hưng phấn của Đường Cần, nhưng chốc lát sau đã chỉ còn lại tiếng trả lời ủ rũ, giống như mèo con bị đánh một gậy vậy. Dương Nghiên nghe mà thầm vui vẻ, cảm giác sảng khoái vì có người giúp anh ta trả thù cho bữa cơm ăn không ngon vừa rồi.
Chờ đến lúc Đường Cần đi ra, rũ đầu uể oải nói: “Mẹ tôi bảo tôi cùng em họ đi thăm em dâu…” Để nâng cao tình cảm đồng thời xem xem em dâu có quen chị em bằng hoặc hơn tuổi nào không.
Thân là con cháu nhà họ Đường, tuy ông Đường cũng coi như là một người giỏi giang, nhưng mẹ Đường ngược lại thật chỉ là một người bình thường, lúc trước kết hôn với ba Đường còn là nhờ đồng nghiệp giới thiệu, thuộc loại hình thức gia đình kiểu cũ là sau khi kết hôn mới bồi dưỡng tình cảm. Ba Đường vui vẻ chấp nhận, cũng không giống con mình là kiểu sôi trào nhiệt huyết muốn dùng bản lĩnh của nhà họ Đường để hành tẩu trên giang hồ. Mẹ Đường tất nhiên cả đời chỉ cho là chồng mình là một trưởng khoa nho nhỏ bình thường, căn bản chưa từng nghĩ tới cha chồng, chồng, con trai đều có quan hệ với Đường Môn trong truyền thuyết.
Nhưng Đường Cần thì khác, anh ta được bồi dưỡng tư tưởng hiện đại, vác bối cảnh giang hồ thế hệ trước trong người khiến thằng nhãi này hình thành cái tâm tư cao ngất. Do vậy mà việc chung thân đại sự vẫn luôn không có động tĩnh gì, ngoại trừ bình thường chưa gặp được ai thuận mắt ra, thì tất nhiên cũng muốn tìm một người có tiếng nói chung, tốt nhất là con gái trong giang hồ, cùng hội cùng thuyền càng vui.
Có tiếng nói chung không phải chỉ là nói không, hiện tại tìm đối tượng đều cần điều kiện như vậy, chủ yếu là vì muốn tránh hoặc ít nhất là giảm bớt mâu thuẫn cho ngày sau, nếu không thì Đường Cần chỉ cần nghĩ cũng biết tháng ngày sau này mình sẽ khổ như thế nào.
Ngẫm lại mà xem, nếu sau này anh ta nhận đơn hàng rồi đi “công tác”, nửa đêm nằm ở góc tường chuẩn bị ra tay, vợ lại gọi một cuộc điện thoại tới kiểm tra… Tắt điện thoại cũng chết, không chừng vợ còn cho rằng anh ta đang nuôi vợ bé bên ngoài nên chột dạ không dám nhận điện thoại.
Dương Nghiên nghe lỏm chuyện vui nhà người ta xong cũng gật đầu. Trước mắt Đường Cần mượn tiền chỗ cậu của anh ta cũng đủ để xoay sở, nên đánh tiếng xong cũng về phòng đi ngủ, chờ hôm sau còn cùng em họ đi thăm em dâu nữa.
Hôm sau, cậu em họ quả nhiên mang mặt mũi bầm dập đủ loại sắc màu tới cửa, anh ta đeo kính và khẩu trang nên nhìn lướt qua còn tưởng phần tử khủng bố hay phạm pháp nào cơ. Đón Đường Cần xong cũng không chào hỏi mấy người Phong Tiểu Tiểu mà lên xe đi luôn.
Từ khi chim sẻ béo đánh lui đám côn đồ, quan hệ giữa Y Y và chim sẽ càng ngày càng tốt, lúc này cô nhóc vươn đầu ngón tay ra vừa sờ lông chim sẻ vừa sửng sốt: “Tiểu Đường đi gặp họ hàng sao? Anh ta có họ hàng ở đây vậy sao lại ở chỗ chúng ta nhiều ngày như thế làm gì?”
Chim sẻ vỗ cánh, kêu “chiêm chiếp” hai tiếng biểu đạt sự khinh thường của mình.
“Mày nói để bớt tiền ăn uống hả?” Y Y nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát: “Ừm, đúng là cũng có khả năng này thật.”
Chim sẻ dang cánh ra, ngẩng đầu “chiếp” một cái tỏ vẻ dễ thương.
Phong Tiểu Tiểu che mặt không nhìn tổ hợp một người một chim, à không hai chim này nữa mà trở về phòng. Dương Nghiên đặc biệt bình tĩnh vẫy tay, chim sẻ hưng phấn sáp lại, đứng trên vai anh cùng ra ngoài, tới phố Thành Hoàng thăm chó cưng. Còn Y Y lại tiếp tục cuộc sống của nhân viên cửa tiệm cần cù làm trâu làm ngựa.
Nhưng chưa đến buổi chiều, Đường Cần đi thăm em dâu vẫn chưa thấy về, Dương Nghiên đã cầm một miếng ngọc bài trở lại.
Vương Vi chui từ đó ra, hưng phấn bay một vòng quanh Dương Nghiên, khịt mũi hỏi: “Sinh hồn?” Lập tức khiến Phong Tiểu Tiểu kinh hoàng.
Phong Tiểu Tiểu kinh hãi nhìn Dương Nghiên, Dương Nghiên đau xót gật đầu, Phong Tiểu Tiểu lập tức ôm tim bắt đầu buồn bực, tại sao lại là sinh hồn nữa vậy? Dạo này tố chất thân thể mọi người kém như vậy sao? Không có việc gì liền sinh hồn ly thể?
Không đợi Phong Tiểu Tiểu phiền muộn xong, Dương Nghiên đã mở miệng: “Tình huống lần này không giống với Vương Vi, nghe Tiểu Hắc nói là có người mang sát nghiệt nặng đi lầm vào phố Thành Hoàng, không cẩn thận bị vài con quỷ kéo ra một sinh phách… Không ảnh hưởng đến tính mạng, cùng lắm chỉ cảm thấy cả người vô lực, sinh bệnh nặng gì đó thôi.”
Phong Tiểu Tiểu thở phào: “Không phải sinh hồn là được, nhưng loại chuyện này tìm chúng ta làm gì?”
Dương Nghiên tự rót cho mình cốc nước, chim sẻ vừa được thả ra liền đi tìm Y Y chơi, anh ngồi xuống ghế sô pha, miễn cưỡng đáp: “Ý của Tiểu Hắc là, người như thế là bị báo ứng, bị cắn nuốt thì bị bị cắn nuốt thôi… Nhưng đây không phải là vẫn chưa bị cắn nuốt đấy sao. Sinh phách này cũng coi như may mắn, còn chưa vào bụng quỷ thì đã bị Tiểu Hắc phát hiện, tính ra cũng coi như là ý trời, dù sao người sống không có quyền giết người tạo sát nghiệt, nhưng ác quỷ cũng không có quyền tùy tiện cắn nuốt hồn phách người khác… Trừ phi là bị báo ứng.”
Vì lẽ này lẽ nọ, Tiểu Hắc ngẫm lại vẫn quyết định giao sinh phách cho Dương Nghiên mang về. Chị ta nghĩ rất đơn giản, nếu đối phương trước kia may mắn có thể định hồn cho Vương Vi, vậy có thêm chút chuyện nhỏ này hẳn là cũng có thể thuận tay giải quyết sinh phách này.
Không gặp thì thôi, sinh phách tự nhiên tiêu tán thì không tính, nhưng nếu gặp rồi, đưa cho người ta cũng coi như tích một công đức.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng thân là người một nhà, đối với việc cùng về nhà ăn ké một bữa cơm mà nói thì Đường Cần cảm thấy cũng bình thường. Hơn nữa, về một phương diện nào đó, anh ta trở về cũng có thể thành người tăng thêm can đảm cho em họ, cùng cậu ta đưa đồ giả để lừa dối ông già nhà cậu ta… Có thể kéo dài vụ lừa dối này được bao lâu thì kéo…
Vì thế sau khi kết toán phí làm đồ gốm thủ công, cậu em họ cẩn thận bọc lại cái bình, Đường Cần thì tí tởn theo sau, hai tên thanh niên cùng về phố Thành Hoàng… “Sao tôi cứ cảm thấy có gì đó khó tả ấy nhỉ?” Phất phất khăn tay tạm biệt xong, Phong Tiểu Tiểu sờ sờ cằm nghi hoặc hỏi.
“Chờ cô phát hiện ra thì Tiểu Đường đã chết trăm lần rồi.” Dương Nghiên cười nhạo, “Cô quên Tiểu Hắc từng nói người mang sát nghiệp nặng như anh ta thì đừng đến gần phố Thành Hoàng rồi hả? Tuy đám quỷ sẽ không gây án, có Thành Hoàng và Hắc Vô Thường trông coi chúng sẽ không dám tùy tiện ra tay với người sống, nhưng cũng không thể hoàn toàn chắc chắn. Chỉ là Tiểu Đường tạm thời sẽ không có việc gì, trên người anh ta còn mang theo Tiểu Bạch, lũ quỷ bình thường ngay cả tu luyện cũng không làm sẽ không đến mức dám đối dầu với yêu quái đâu.”
Phong Tiểu Tiểu bừng tỉnh, khó trách cô cứ thấy hình như mình quên mất điều gì, thì ra là quên mất chuyện Đường Cần không thể vào phố Thành Hoàng.
Phong Tiểu Tiểu thán phục nhìn Dương Nghiên: “Anh đưa Tiểu Bạch cho anh ta là đã suy xét đến phương diện này rồi sao?”
Dương Nghiên hừ một tiếng không nói nữa, ngẩng đầu thể hiện bản thân cơ trí, cao quý đoán trước được mọi việc… Đương nhiên là anh sẽ không nói ra việc đó cũng chỉ là chuyện trùng hợp mà thôi, dù sao ngay từ đầu mọi người chẳng ai nghĩ tới Đường Cần sẽ có thân thích ở phố Thành Hoàng. Nếu như không có Tiểu Bạch, Dương Nghiên cũng tính phái Phác Thiên Ưng đi theo hộ tống trên không trung, sau đó gọi điện bảo Ngao Tiềm thả Hao Thiên Khuyển đi tiếp ứng ở mặt đất.
Cho dù thế nào thì chuyến đi này của Đường Cần tuyệt đối sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì xảy ra. Không chỉ không có nguy hiểm, thậm chí đến khi trở về mặt mày thằng nhóc này còn hồng hào ra không ít, đã thế còn trưng ra cái vẻ hóng hớt, thiếu chút nữa khiến Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên cho rằng anh ta bị mấy quỷ hồn gây sức ép sàng lọc cái gì đấy.
“Hê hê, hôm nay về thấy náo nhiệt ghê!” Bưng bát cơm lên rồi cũng không chịu yên, Tiểu Đường hưng phấn kể lại, “Em họ tôi còn tưởng rằng để lại cái bình lên giá, dựa vào hình dáng không khác biệt lắm thì có thể giấu được một hai ngày. Không ngờ cậu tôi vừa thấy tôi đến liền nhớ đến cái bình này, sau bữa trưa lập tức vào thư phòng vuốt ve vật cũ. Sau đó không đến hai phút liền phát hiện ra có vấn đề, tức giận gào ầm lên, lúc sau thì em họ tôi bị đánh đến mức… thảm lắm nha… Chậc chậc!”
Đây là anh em ruột sao? À, không phải, người ta là anh em họ.
Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên liếc nhau, không còn lời gì để nói mà nhìn thằng nhãi xấu xa đang vui sướng khi người ta gặp họa kia. Thằng nhãi xấu xa kia còn chưa phát hiện mình bị khinh thường, vẫn vô cùng hưng phấn: “Mặt khác, tôi vẫn chưa nhìn thấy cô vợ của em họ tôi, vốn cậu tôi nói là muốn mời người ta tới ăn bữa cơm, kết quả xảy ra chuyện như vậy cũng không còn tâm tư gì nữa. Em họ tôi bị đánh xong còn muốn đi tìm sự an ủi dịu dàng, kết quả không nghĩ tới em dâu đang phải truyền nước trong bệnh viện… Nghe nói hình như là mấy ngày nay không thoải mái, nhưng vẫn không nói gì, hôm nay rốt cuộc không gắng gượng được nữa… Nhưng cá nhân tôi cho rằng cô ta là sợ bị ăn mắng, giả bệnh để trốn tránh thôi, há há há…”
Đường Cần bô bô đem toàn bộ chuyện nhà cậu mình ra “buôn dưa”, Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên không muốn cũng bị ép phải nghe, đầu âm ỉ đau không ngừng, ăn uống cũng ít đến mức hiếm thấy.
Chờ đến khi ăn xong một bát cơm, Dương Nghiên lau miệng, thong dong ngẩng đầu chen miệng nói: “Đây chính là nhà cậu ruột của cậu sao, em dâu cậu bị bệnh, em trai cậu bị đánh, cậu của cậu đang giận dữ, cậu còn vui vẻ như thế à?” Đừng nói là trước kia họ hàng ngược đãi cậu ta, cho nên lúc này cậu ta mới vui vẻ một cách lạ kỳ như thế!
Đường Cần tựa hồ chậm nửa nhịp mới hiểu là chuyện gì, vỗ đầu một cái: “Đúng rồi, đây là chuyện lớn, tôi phải gọi điện thoại cho mẹ tôi ngay!” Sau đó buông bát, hí hửng trở về phòng gọi điện thoại đường dài buôn chuyện với mẹ. Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên thấy vậy không khỏi cảm thấy cạn lời… Đây rõ ràng không phải là đi báo cáo, mà là vui sướng khi thấy người ta gặp họa tiện thể buôn chuyện.
Thật ra Dương Nghiên nghĩ sai rồi, giữa những người này cũng không có ác ý gì, chủ yếu là bởi vì cậu em họ này của Đường Cần dẫn theo Tiểu Hân nào đó về, khiến cho anh ta bị mẹ mình lải nhải đến phát điên, chứ đừng nói đến chuyện khi nãy đến nhà cậu của anh ta, chuyện anh ta bịa lý do rời nhà đi du lịch với bạn gái ảo tưởng đã bị truyền khắp nơi, người cậu vừa thấy anh ta đã gọi điện thoại về nhà mách. Sau đó, chẳng bất ngờ gì là Tiểu Đường bị bà mẹ sức khỏe vẫn vô cùng tốt của mình mắng cho máu chó đầy đầu qua điện thoại.
Vì có tấm gương này, dựa theo tâm tư chơi xấu của anh ta thì đương nhiên cũng phải vui sướng một phen khi người ta gặp họa. Cũng không phải là ngóng trông thân thích sống không tốt hay thế nào, chủ yếu là vì toàn bộ sự chú ý của anh ta đều đặt vào cô bạn gái không giành được điểm nào trước mặt phụ huynh của cậu em họ kia.
Còn nói anh ta không tìm được bạn gái, nhìn xem người ta hiện tại thế nào kia kìa!
Vì thế, Tiểu Đường cứ vậy mà đê tiện một phen.
Cuối cùng cũng tìm được cớ đuổi người đi, nghĩ cũng biết lúc sau chờ anh ta gọi điện cho mẹ mình, mẹ Đường sẽ lấy thế sét đánh thế nào để cưỡng chế. Dương Nghiên cố ý ngồi trên ghế sô pha gần cửa phòng Đường Cần để mình có thể là người đầu tiên tận mắt chứng kiến cảnh tượng khiến người khác mong chờ này.
Quả nhiên, mới đầu còn mơ hồ nghe được giọng nói hưng phấn của Đường Cần, nhưng chốc lát sau đã chỉ còn lại tiếng trả lời ủ rũ, giống như mèo con bị đánh một gậy vậy. Dương Nghiên nghe mà thầm vui vẻ, cảm giác sảng khoái vì có người giúp anh ta trả thù cho bữa cơm ăn không ngon vừa rồi.
Chờ đến lúc Đường Cần đi ra, rũ đầu uể oải nói: “Mẹ tôi bảo tôi cùng em họ đi thăm em dâu…” Để nâng cao tình cảm đồng thời xem xem em dâu có quen chị em bằng hoặc hơn tuổi nào không.
Thân là con cháu nhà họ Đường, tuy ông Đường cũng coi như là một người giỏi giang, nhưng mẹ Đường ngược lại thật chỉ là một người bình thường, lúc trước kết hôn với ba Đường còn là nhờ đồng nghiệp giới thiệu, thuộc loại hình thức gia đình kiểu cũ là sau khi kết hôn mới bồi dưỡng tình cảm. Ba Đường vui vẻ chấp nhận, cũng không giống con mình là kiểu sôi trào nhiệt huyết muốn dùng bản lĩnh của nhà họ Đường để hành tẩu trên giang hồ. Mẹ Đường tất nhiên cả đời chỉ cho là chồng mình là một trưởng khoa nho nhỏ bình thường, căn bản chưa từng nghĩ tới cha chồng, chồng, con trai đều có quan hệ với Đường Môn trong truyền thuyết.
Nhưng Đường Cần thì khác, anh ta được bồi dưỡng tư tưởng hiện đại, vác bối cảnh giang hồ thế hệ trước trong người khiến thằng nhãi này hình thành cái tâm tư cao ngất. Do vậy mà việc chung thân đại sự vẫn luôn không có động tĩnh gì, ngoại trừ bình thường chưa gặp được ai thuận mắt ra, thì tất nhiên cũng muốn tìm một người có tiếng nói chung, tốt nhất là con gái trong giang hồ, cùng hội cùng thuyền càng vui.
Có tiếng nói chung không phải chỉ là nói không, hiện tại tìm đối tượng đều cần điều kiện như vậy, chủ yếu là vì muốn tránh hoặc ít nhất là giảm bớt mâu thuẫn cho ngày sau, nếu không thì Đường Cần chỉ cần nghĩ cũng biết tháng ngày sau này mình sẽ khổ như thế nào.
Ngẫm lại mà xem, nếu sau này anh ta nhận đơn hàng rồi đi “công tác”, nửa đêm nằm ở góc tường chuẩn bị ra tay, vợ lại gọi một cuộc điện thoại tới kiểm tra… Tắt điện thoại cũng chết, không chừng vợ còn cho rằng anh ta đang nuôi vợ bé bên ngoài nên chột dạ không dám nhận điện thoại.
Dương Nghiên nghe lỏm chuyện vui nhà người ta xong cũng gật đầu. Trước mắt Đường Cần mượn tiền chỗ cậu của anh ta cũng đủ để xoay sở, nên đánh tiếng xong cũng về phòng đi ngủ, chờ hôm sau còn cùng em họ đi thăm em dâu nữa.
Hôm sau, cậu em họ quả nhiên mang mặt mũi bầm dập đủ loại sắc màu tới cửa, anh ta đeo kính và khẩu trang nên nhìn lướt qua còn tưởng phần tử khủng bố hay phạm pháp nào cơ. Đón Đường Cần xong cũng không chào hỏi mấy người Phong Tiểu Tiểu mà lên xe đi luôn.
Từ khi chim sẻ béo đánh lui đám côn đồ, quan hệ giữa Y Y và chim sẽ càng ngày càng tốt, lúc này cô nhóc vươn đầu ngón tay ra vừa sờ lông chim sẻ vừa sửng sốt: “Tiểu Đường đi gặp họ hàng sao? Anh ta có họ hàng ở đây vậy sao lại ở chỗ chúng ta nhiều ngày như thế làm gì?”
Chim sẻ vỗ cánh, kêu “chiêm chiếp” hai tiếng biểu đạt sự khinh thường của mình.
“Mày nói để bớt tiền ăn uống hả?” Y Y nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát: “Ừm, đúng là cũng có khả năng này thật.”
Chim sẻ dang cánh ra, ngẩng đầu “chiếp” một cái tỏ vẻ dễ thương.
Phong Tiểu Tiểu che mặt không nhìn tổ hợp một người một chim, à không hai chim này nữa mà trở về phòng. Dương Nghiên đặc biệt bình tĩnh vẫy tay, chim sẻ hưng phấn sáp lại, đứng trên vai anh cùng ra ngoài, tới phố Thành Hoàng thăm chó cưng. Còn Y Y lại tiếp tục cuộc sống của nhân viên cửa tiệm cần cù làm trâu làm ngựa.
Nhưng chưa đến buổi chiều, Đường Cần đi thăm em dâu vẫn chưa thấy về, Dương Nghiên đã cầm một miếng ngọc bài trở lại.
Vương Vi chui từ đó ra, hưng phấn bay một vòng quanh Dương Nghiên, khịt mũi hỏi: “Sinh hồn?” Lập tức khiến Phong Tiểu Tiểu kinh hoàng.
Phong Tiểu Tiểu kinh hãi nhìn Dương Nghiên, Dương Nghiên đau xót gật đầu, Phong Tiểu Tiểu lập tức ôm tim bắt đầu buồn bực, tại sao lại là sinh hồn nữa vậy? Dạo này tố chất thân thể mọi người kém như vậy sao? Không có việc gì liền sinh hồn ly thể?
Không đợi Phong Tiểu Tiểu phiền muộn xong, Dương Nghiên đã mở miệng: “Tình huống lần này không giống với Vương Vi, nghe Tiểu Hắc nói là có người mang sát nghiệt nặng đi lầm vào phố Thành Hoàng, không cẩn thận bị vài con quỷ kéo ra một sinh phách… Không ảnh hưởng đến tính mạng, cùng lắm chỉ cảm thấy cả người vô lực, sinh bệnh nặng gì đó thôi.”
Phong Tiểu Tiểu thở phào: “Không phải sinh hồn là được, nhưng loại chuyện này tìm chúng ta làm gì?”
Dương Nghiên tự rót cho mình cốc nước, chim sẻ vừa được thả ra liền đi tìm Y Y chơi, anh ngồi xuống ghế sô pha, miễn cưỡng đáp: “Ý của Tiểu Hắc là, người như thế là bị báo ứng, bị cắn nuốt thì bị bị cắn nuốt thôi… Nhưng đây không phải là vẫn chưa bị cắn nuốt đấy sao. Sinh phách này cũng coi như may mắn, còn chưa vào bụng quỷ thì đã bị Tiểu Hắc phát hiện, tính ra cũng coi như là ý trời, dù sao người sống không có quyền giết người tạo sát nghiệt, nhưng ác quỷ cũng không có quyền tùy tiện cắn nuốt hồn phách người khác… Trừ phi là bị báo ứng.”
Vì lẽ này lẽ nọ, Tiểu Hắc ngẫm lại vẫn quyết định giao sinh phách cho Dương Nghiên mang về. Chị ta nghĩ rất đơn giản, nếu đối phương trước kia may mắn có thể định hồn cho Vương Vi, vậy có thêm chút chuyện nhỏ này hẳn là cũng có thể thuận tay giải quyết sinh phách này.
Không gặp thì thôi, sinh phách tự nhiên tiêu tán thì không tính, nhưng nếu gặp rồi, đưa cho người ta cũng coi như tích một công đức.
Bình luận facebook