Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-71
Chương 72: Tên mập
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Chessia là rắn độc quyến rũ, có thể dễ dàng nắm bắt nhược điểm trong lòng con người, sau đó kéo bọn họ rơi xuống địa ngục.
Ban đầu trên vườn Địa Đàng, cô ta cũng đã có thể dụ dỗ Adam và Eva - người mà Jenovah luôn cưng chiều - nuốt lấy quả táo, chứ đừng nói gì đến bây giờ chỉ là quyến rũ một người phàm hoàn toàn không được thần cưng chiều.
Cổ tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lật chuyển linh hoạt, không biết từ lúc nào trong tay Chessia đã xuất hiện thêm một trái cây chín đỏ tươi, thở ra một hơi quanh vành tai của đầu trọc đang cứng ngắc. Chessia cười khanh khách, lắc quả táo đỏ trong tay: “Đây là loại quả đã giúp Adam và Eva có trí tuệ, có lẽ bạn của anh cũng cần chút đồ ăn vặt này chăng?”
Sự mê hoặc này...
Ánh mắt đầu trọc không kiềm chế được mà nhìn qua - đây chính là thứ mà Merrick cần.
Quả táo đỏ trí tuệ.
Phong Tiểu Tiểu cuộn một dĩa mỳ sợi nhét vào miệng. Cây cầu ở vườn Địa Đàng nổi tiếng trong thần thoại cô cũng biết, thật sự là tên tuổi của giáo phái đó quá lớn, hơn nữa còn có đủ loại phim điện ảnh và truyền hình trong các tác phẩm tiểu thuyết cũng nhắc tới một hai câu. Chính vì vậy mà từ lâu, câu chuyện giữa Adam và Eva đã được người qua đường biết tới rồi.
Loại chuyện cổ xưa này khái quát lại thì cũng đơn giản, chính là con rắn dụ dỗ cô gái, cô gái lại dụ dỗ người đàn ông, sau đó mọi người cùng ăn quả táo đỏ kia, rồi sau đó có trí tuệ và lòng xấu hổ, vì vậy mà bị Jehovah trừng phạt...
Dựa theo cách hiểu của Phong Tiểu Tiểu thì có thể thấy, trước khi ăn táo, Adam và Eva vốn không được coi là người hoàn toàn trưởng thành. Dù có thân thể trưởng thành nhưng lại không có tư duy của người trưởng thành, tình trạng giống như bị thiếu sinh phách, hơn nữa còn thiếu cả chỉ số thông minh.
Bọn họ chỉ cần có ăn có uống là có thể sống hạnh phúc thỏa mãn trong vườn Địa Đàng, nói trắng ra thì trạng thái cũng không khác sủng vật được nuôi trong chuồng là bao, chính là kiểu “mày không cần hiểu gì cả, chỉ cần nghe lời thôi.”
Sau khi ăn quả táo, có được trí tuệ và nhân cách suy nghĩ độc lập thì đôi vợ chồng này tự nhiên đã bị ghét bỏ, bởi vì Jehovah không cần hai sủng vật không nghe lời và bắt đầu biết cách phản kháng.
Tình huống hiện tại của Merrick cũng giống như Adam và Eva trước kia, vì thiếu sinh phách nên cũng không có trí tuệ hoàn thiện, mà trong thân thể độc lập này ngoại trừ ba hồn là độc nhất vô nhị lại không thể thiếu ra thì bảy vía phía sau đều được phát triển từ ba hồn này mà ra... Hay nói cách khác, bảy phách cũng không phải không thể bổ sung.
Thứ mà quả táo đỏ kia bổ sung chính là khối “trí tuệ” đó, cho nên dù đều cùng thiếu sinh phách, có lẽ táo đỏ không cứu được hai chị em Chu Hân Nhiên, nhưng chưa chắc đã không cứu được Merrick... Nói thế nào ấy nhỉ? Trong tình huống này quả thực đối phương quá may mắn rồi.
Suy nghĩ xong, Phong Tiểu Tiểu thấy đầu trọc hơi do dự, dựa theo lương tâm, cô liền đi sang ngồi xuống đề nghị: “Nếm thử cũng tốt, biết đâu lại đúng bệnh.”
Đầu trọc vốn cũng cảm thấy quả táo này có thể tin được, lại nghe Phong Tiểu Tiểu nói như vậy nên liền hạ quyết tâm, cắn răng gật đầu: “Được! Chiều nay tôi liên hệ để chuẩn bị một chút, buổi tối chúng ta xuất phát.”
Chessia âm thầm thở phào, cổ tay trắng nõn buông đầu trọc ra, thuận miếng cắn quả táo đánh “rắc” một cái, đầu lưỡi liếm nước táo còn dính trên môi, cười ngọt ngào câu dẫn người ta: “Vậy thì cám ơn, sau khi chuyện này thành công, tôi sẽ cho anh thứ anh muốn...”
Phong Tiểu Tiểu nhìn quả táo Chesia cắn trông mà thèm. Không biết cái thứ đồ chơi này mở rộng não tới cỡ nào. Một khi ăn vào mà khiến người ngu ngốc có được trí tuệ, vậy nếu mình ăn thì có thể trực tiếp học được tiếng Anh hay không?
***
Nửa đêm canh ba, trăng mờ gió lớn.
Năm thiên thần sa ngã và Phong Tiểu Tiểu cùng ra cửa, đi xuống cầu thang liền thấy đầu trọc và tên ngốc cũng đúng lúc ra khỏi phòng của mình.
Gật đầu ra dấu với nhau xong mọi người liền cùng nhau đi ra khỏi cửa. Nhân viên phục vụ gác đêm ở quầy hàng vội dùng tiếng Anh chào hỏi: “Muộn như vậy rồi mà các vị còn ra ngoài sao?”
Lúc nào họ đi ra ngoài về thì anh ta lại phải mở cửa, ảnh hưởng không tốt tới việc nghỉ ngơi, hơn nữa đây là khu du lịch, người tới đây đều lạ mặt, vẫn phải hỏi thêm một câu để đề phòng.
Đám thiên thần sa ngã nhìn nhau, còn chưa nghĩ ra nên lấy cớ gì thì đầu trọc đã dùng giọng điệu khó chịu mở miệng: “Đi ra ngoài đánh dã chiến, cậu muốn đi cùng?”
Sau khi ra khỏi cửa, Phong Tiểu Tiểu nhìn Chessia với ý vị sâu sa, chọc cười cô ta: “Khi nãy đầu trọc và người kia nói gì vậy? Tôi cảm thấy khó chịu với cái ánh mắt người ta nhìn mình.”
“Ha ha, không có gì.”
Chessia cười không đáp, sau khi đi tới nơi ít người thì lập tức kéo eo nhỏ mềm mại của Phong Tiểu Tiểu, sau lưng có một đôi cánh chim đen cực lớn đang dang ra: “Baby, để tôi đưa cô đi.”
Đầu trọc che kín miệng Merrick để đè lại tiếng hô kinh ngạc của hắn, một tay còn lại thì tự che miệng mình, cố gắng dồn nén tiếng thét chói tai suýt chút nữa đã thốt ra.
Samuel tiến lại gần, mỗi tay kẹp một anh chàng cao lớn bên dưới cánh tay, đồng thời dang đôi cánh khổng lồ ra, vỗ hai cái, sau đó hơi bay lên khỏi mặt đất, quay đầu: “Chessia, mấy người theo sát tôi.” Sau đó lại rung rung đầu trọc ở một bên cánh tay: “Hừ! Nhớ rõ phải mở to mắt, anh còn phải chỉ đường cho chúng tôi đấy.”
Đầu trọc cố gắng trấn định tinh thần, cũng không cố liều mạng phất tay kêu lên tiếng vui mừng gọi “mama” như Merrick được, thế nên vội lấy điện thoại từ trong ngực ra xem tư liệu: “Không thành vấn đề, giờ chúng ta cứ đi tới cuối phía nam trước đã...”
Trong đêm khuya đen như mực, năm bóng đen nhanh chóng bay lên bầu trời, nếu từ dưới nhìn lên thì quả thật sẽ bị hù dọa bởi chúng giống như bóng mấy con chim lớn. Mang theo sức nặng của người vậy mà tốc độ bay của đám thiên thần sa ngã dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, chỉ chốc lát sau đã đi tới địa điểm định trước. Đến nơi, đầu trọc nhanh chóng lên tiếng ra dấu, đám thiên thần sa ngã đáp xuống mặt đất thả người, đầu trọc nhìn khắp một lượt đối chiếu kiểm tra bản đồ gì đó, gật đầu: “Nơi phát ra tín hiệu cuối cùng chính là ở chỗ này.”
“Chỗ này?” Chessia giẫm chân lên mặt đất: “Không có khe nứt, không có huyệt động, thậm chí còn không có bất cứ vật ký hiệu có ý nghĩa nào... Tôi hoàn toàn không nhìn ra chỗ này có tín hiệu quan trọng nào có thể mở hồ lửa Lưu Hoàng.”
Merrick vừa đáp xuống đất liền bổ nhào tới chỗ Phong Tiểu Tiểu, cô nàng đẩy người ra, thuận tay ngồi xổm xuống sờ soạng một lúc, nhắm mắt lại cảm nhận, sau đó dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người liền lắc đầu: “Dưới đây là đất thật.”
“Có thể là có không gian thay thế không? Giống như thiên đường và địa ngục vậy, thay vì nói là đám mây dưới lòng đất thì chi bằng nên nói cái đám mây đó là mốc chuyển đổi sang một không gian thực sự.” Chessia hỏi.
Phong Tiểu Tiểu vỗ tay: “Cách nghĩ rất hay, vậy xin hỏi cột mốc ở chỗ nào?”
“...”
“Khụ!” Đầu trọc ho khan một tiếng, vì đồ ăn vặt của Merrick... A không, là vì quả táo, hắn phải vắt hết óc, tưởng tượng ra tất cả các khả năng: “Trước tiên chúng ta cứ giả dụ cửa vào chính là nơi này, hiện giờ phải tìm là chìa khóa để vào đã. Vậy thì hiện tại, điểm đầu tiên chính là: chìa khóa phù hợp với cánh cửa là gì? Khi nãy cô Chessia đã nói nơi này không có những dấu hiệu như kẽ nứt hay huyệt động, vậy thì có phải cửa chính kia cũng cần chính chúng ta tạo ra không? Ví dụ như... ma pháp trận?”
Chessia suy nghĩ một chút: “Ma pháp trận là một thủ đoạn tạm thời, mặc dù có thể thông qua in dấu và thủ pháp luyện kim để nó tồn tại vĩnh viễn ở một chỗ nào đó, nhưng... Được rồi, quả thật tôi đã bỏ quên điểm này, có lẽ dấu hiệu kia cần chúng ta phải tự vẽ, nhưng nếu là vậy thì chúng ta cần phải tìm được một cái đài cao nào đó trước đã.”
Phong Tiểu Tiểu dắt Merrick nhìn xung quanh một vòng: “Nói không chừng cả khu vực này chính là một cái đài chăng?”
Bằng phẳng, nhẵn bóng, đường viền trơn tròn... Mặc dù những điều này đều chỉ mang tính tương đối, nhưng nói nó là cái bệ thật thì cũng không phải không có khả năng.
“Vậy nên lựa chọn ma pháp trận loại nào thì phải giao cho các vị rồi.” Đầu trọc ngồi xuống, khoanh chân tại chỗ, để điện thoại trước mặt mình, thuận tay cầm cái chìa khóa, dùng răng cưa vẽ lên mặt đất, liệt kê điều kiện: “Rất tốt, bây giờ cửa chính đã được tìm thấy rồi, vậy chúng ta phải bắt đầu tìm chìa khóa... Thần chú? Từ ngữ quan trọng? Hay là hành động hiến tế nào đó? Trước tiên, tôi nói về tình huống của tiểu đội đánh thuê kia một chút.”
“Đội đánh thuê hiện giờ tôi đang gia nhập là một đám bỏ đi.” Đầu trọc lớn tiếng dọa người, dùng một câu không hề khách sáo mà bắt đầu đánh giá một cách khẳng định: “Cái gọi là lính đánh thuê, nói thẳng ra thì chính là dân liều mạng. Có vài tổ chức khổng lồ thì có quy mô chặt chẽ, nhưng chắc chắn sẽ có một số là đám ô hợp. Loại lính đánh thuê thứ hai này chỉ cần có tiền thì gì cũng làm... Ban đầu, khi tiểu đội kia biến mất thì cũng từng được điều tra nội bộ, kết luận chính là bởi nội chiến.”
“Điều này thì liên quan gì đến bọn tôi?” Samuel vừa nhớ lại những ma pháp trận để sàng lọc, vừa bực bội xen vào một câu.
“Xin hãy nghe tôi nói hết đi đã.” Đầu trọc bất lực: “Được rồi, nguyên nhân cụ thể thì không nhắc tới nữa. Tóm lại, đám lính đánh thuê đó lúc ấy cũng có tranh đấu, nguyên tắc lợi ích là trên hết nên cũng không thể giao phó cho đồng đội phía sau. Mà khi bọn họ chấp hành nhiệm vụ vốn không nên đi tới nơi này, cho nên tổ chức đoán rằng, tín hiệu cuối cùng mà bọn họ phát ra chính là ở đây, vậy nên có lẽ đã xảy ra tranh chấp gì đó, nhưng điểm đáng ngờ nhất chính là, tại sao thi thể lại biến mất.”
Đầu trọc nhún vai: “Giả thiết rằng, khi ấy nơi này thật sự đã từng xảy ra tranh đấu...” Vừa nói, đầu trọc vừa cầm chìa khóa trong tay, vạch lên từ khóa then chốt thứ nhất: “Như vậy ta liền có điều kiện thứ nhất của nơi này là, thi thể.”
Những người khác cũng đang cân nhắc ý nghĩa, nhích tới gần, nghiêm túc nhìn phân tích của đầu trọc: “Thời gian phát tín hiệu là sáu giờ sáng ngày mùng sáu tháng sáu... Tôi nghĩ, hẳn là các vị thiên thần sa ngã rất quen thuộc với con số này nhỉ?”
Phong Tiểu Tiểu xoa cằm: “Nghe nói là dấu hiệu của ác ma?”
“Đúng vậy.” Đầu trọc phân tích đến đây thì cũng hơi uể oải, vừa viết xuống manh mối thứ hai vừa thở dài: “Thật sự hy vọng đây không phải điều kiện tất yếu, nếu không thì e rằng Merrick phải đợi hơn một năm mới có thể khôi phục lại được.”
Chessia liếm cánh môi đỏ mọng cười quyến rũ với đầu trọc: “Tiếp tục đi. Ngài đầu trọc à, anh giỏi lắm... Nếu thật sự như vậy, chúng ta cũng có thể thử một số điều kiện thay thế khác, ví dụ như có 666 thi thể?”
“...” Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà.
Đầu trọc nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, lập tức rùng mình, bỗng nhiên cảm thấy không chắc chắn lắm về quyết định mình làm giao dịch với ác ma có đúng đắn hay không.
Phong Tiểu Tiểu nghiêm túc cảnh cáo: “Giết người lung tung cẩn thận tôi siêu độ cô.”
Chessia cũng cứng ngắc, lẩm bẩm hai tiếng đầu hàng: “Được rồi, được rồi. Nghe hết đã rồi nói sau.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ban đầu trên vườn Địa Đàng, cô ta cũng đã có thể dụ dỗ Adam và Eva - người mà Jenovah luôn cưng chiều - nuốt lấy quả táo, chứ đừng nói gì đến bây giờ chỉ là quyến rũ một người phàm hoàn toàn không được thần cưng chiều.
Cổ tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lật chuyển linh hoạt, không biết từ lúc nào trong tay Chessia đã xuất hiện thêm một trái cây chín đỏ tươi, thở ra một hơi quanh vành tai của đầu trọc đang cứng ngắc. Chessia cười khanh khách, lắc quả táo đỏ trong tay: “Đây là loại quả đã giúp Adam và Eva có trí tuệ, có lẽ bạn của anh cũng cần chút đồ ăn vặt này chăng?”
Sự mê hoặc này...
Ánh mắt đầu trọc không kiềm chế được mà nhìn qua - đây chính là thứ mà Merrick cần.
Quả táo đỏ trí tuệ.
Phong Tiểu Tiểu cuộn một dĩa mỳ sợi nhét vào miệng. Cây cầu ở vườn Địa Đàng nổi tiếng trong thần thoại cô cũng biết, thật sự là tên tuổi của giáo phái đó quá lớn, hơn nữa còn có đủ loại phim điện ảnh và truyền hình trong các tác phẩm tiểu thuyết cũng nhắc tới một hai câu. Chính vì vậy mà từ lâu, câu chuyện giữa Adam và Eva đã được người qua đường biết tới rồi.
Loại chuyện cổ xưa này khái quát lại thì cũng đơn giản, chính là con rắn dụ dỗ cô gái, cô gái lại dụ dỗ người đàn ông, sau đó mọi người cùng ăn quả táo đỏ kia, rồi sau đó có trí tuệ và lòng xấu hổ, vì vậy mà bị Jehovah trừng phạt...
Dựa theo cách hiểu của Phong Tiểu Tiểu thì có thể thấy, trước khi ăn táo, Adam và Eva vốn không được coi là người hoàn toàn trưởng thành. Dù có thân thể trưởng thành nhưng lại không có tư duy của người trưởng thành, tình trạng giống như bị thiếu sinh phách, hơn nữa còn thiếu cả chỉ số thông minh.
Bọn họ chỉ cần có ăn có uống là có thể sống hạnh phúc thỏa mãn trong vườn Địa Đàng, nói trắng ra thì trạng thái cũng không khác sủng vật được nuôi trong chuồng là bao, chính là kiểu “mày không cần hiểu gì cả, chỉ cần nghe lời thôi.”
Sau khi ăn quả táo, có được trí tuệ và nhân cách suy nghĩ độc lập thì đôi vợ chồng này tự nhiên đã bị ghét bỏ, bởi vì Jehovah không cần hai sủng vật không nghe lời và bắt đầu biết cách phản kháng.
Tình huống hiện tại của Merrick cũng giống như Adam và Eva trước kia, vì thiếu sinh phách nên cũng không có trí tuệ hoàn thiện, mà trong thân thể độc lập này ngoại trừ ba hồn là độc nhất vô nhị lại không thể thiếu ra thì bảy vía phía sau đều được phát triển từ ba hồn này mà ra... Hay nói cách khác, bảy phách cũng không phải không thể bổ sung.
Thứ mà quả táo đỏ kia bổ sung chính là khối “trí tuệ” đó, cho nên dù đều cùng thiếu sinh phách, có lẽ táo đỏ không cứu được hai chị em Chu Hân Nhiên, nhưng chưa chắc đã không cứu được Merrick... Nói thế nào ấy nhỉ? Trong tình huống này quả thực đối phương quá may mắn rồi.
Suy nghĩ xong, Phong Tiểu Tiểu thấy đầu trọc hơi do dự, dựa theo lương tâm, cô liền đi sang ngồi xuống đề nghị: “Nếm thử cũng tốt, biết đâu lại đúng bệnh.”
Đầu trọc vốn cũng cảm thấy quả táo này có thể tin được, lại nghe Phong Tiểu Tiểu nói như vậy nên liền hạ quyết tâm, cắn răng gật đầu: “Được! Chiều nay tôi liên hệ để chuẩn bị một chút, buổi tối chúng ta xuất phát.”
Chessia âm thầm thở phào, cổ tay trắng nõn buông đầu trọc ra, thuận miếng cắn quả táo đánh “rắc” một cái, đầu lưỡi liếm nước táo còn dính trên môi, cười ngọt ngào câu dẫn người ta: “Vậy thì cám ơn, sau khi chuyện này thành công, tôi sẽ cho anh thứ anh muốn...”
Phong Tiểu Tiểu nhìn quả táo Chesia cắn trông mà thèm. Không biết cái thứ đồ chơi này mở rộng não tới cỡ nào. Một khi ăn vào mà khiến người ngu ngốc có được trí tuệ, vậy nếu mình ăn thì có thể trực tiếp học được tiếng Anh hay không?
***
Nửa đêm canh ba, trăng mờ gió lớn.
Năm thiên thần sa ngã và Phong Tiểu Tiểu cùng ra cửa, đi xuống cầu thang liền thấy đầu trọc và tên ngốc cũng đúng lúc ra khỏi phòng của mình.
Gật đầu ra dấu với nhau xong mọi người liền cùng nhau đi ra khỏi cửa. Nhân viên phục vụ gác đêm ở quầy hàng vội dùng tiếng Anh chào hỏi: “Muộn như vậy rồi mà các vị còn ra ngoài sao?”
Lúc nào họ đi ra ngoài về thì anh ta lại phải mở cửa, ảnh hưởng không tốt tới việc nghỉ ngơi, hơn nữa đây là khu du lịch, người tới đây đều lạ mặt, vẫn phải hỏi thêm một câu để đề phòng.
Đám thiên thần sa ngã nhìn nhau, còn chưa nghĩ ra nên lấy cớ gì thì đầu trọc đã dùng giọng điệu khó chịu mở miệng: “Đi ra ngoài đánh dã chiến, cậu muốn đi cùng?”
Sau khi ra khỏi cửa, Phong Tiểu Tiểu nhìn Chessia với ý vị sâu sa, chọc cười cô ta: “Khi nãy đầu trọc và người kia nói gì vậy? Tôi cảm thấy khó chịu với cái ánh mắt người ta nhìn mình.”
“Ha ha, không có gì.”
Chessia cười không đáp, sau khi đi tới nơi ít người thì lập tức kéo eo nhỏ mềm mại của Phong Tiểu Tiểu, sau lưng có một đôi cánh chim đen cực lớn đang dang ra: “Baby, để tôi đưa cô đi.”
Đầu trọc che kín miệng Merrick để đè lại tiếng hô kinh ngạc của hắn, một tay còn lại thì tự che miệng mình, cố gắng dồn nén tiếng thét chói tai suýt chút nữa đã thốt ra.
Samuel tiến lại gần, mỗi tay kẹp một anh chàng cao lớn bên dưới cánh tay, đồng thời dang đôi cánh khổng lồ ra, vỗ hai cái, sau đó hơi bay lên khỏi mặt đất, quay đầu: “Chessia, mấy người theo sát tôi.” Sau đó lại rung rung đầu trọc ở một bên cánh tay: “Hừ! Nhớ rõ phải mở to mắt, anh còn phải chỉ đường cho chúng tôi đấy.”
Đầu trọc cố gắng trấn định tinh thần, cũng không cố liều mạng phất tay kêu lên tiếng vui mừng gọi “mama” như Merrick được, thế nên vội lấy điện thoại từ trong ngực ra xem tư liệu: “Không thành vấn đề, giờ chúng ta cứ đi tới cuối phía nam trước đã...”
Trong đêm khuya đen như mực, năm bóng đen nhanh chóng bay lên bầu trời, nếu từ dưới nhìn lên thì quả thật sẽ bị hù dọa bởi chúng giống như bóng mấy con chim lớn. Mang theo sức nặng của người vậy mà tốc độ bay của đám thiên thần sa ngã dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, chỉ chốc lát sau đã đi tới địa điểm định trước. Đến nơi, đầu trọc nhanh chóng lên tiếng ra dấu, đám thiên thần sa ngã đáp xuống mặt đất thả người, đầu trọc nhìn khắp một lượt đối chiếu kiểm tra bản đồ gì đó, gật đầu: “Nơi phát ra tín hiệu cuối cùng chính là ở chỗ này.”
“Chỗ này?” Chessia giẫm chân lên mặt đất: “Không có khe nứt, không có huyệt động, thậm chí còn không có bất cứ vật ký hiệu có ý nghĩa nào... Tôi hoàn toàn không nhìn ra chỗ này có tín hiệu quan trọng nào có thể mở hồ lửa Lưu Hoàng.”
Merrick vừa đáp xuống đất liền bổ nhào tới chỗ Phong Tiểu Tiểu, cô nàng đẩy người ra, thuận tay ngồi xổm xuống sờ soạng một lúc, nhắm mắt lại cảm nhận, sau đó dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người liền lắc đầu: “Dưới đây là đất thật.”
“Có thể là có không gian thay thế không? Giống như thiên đường và địa ngục vậy, thay vì nói là đám mây dưới lòng đất thì chi bằng nên nói cái đám mây đó là mốc chuyển đổi sang một không gian thực sự.” Chessia hỏi.
Phong Tiểu Tiểu vỗ tay: “Cách nghĩ rất hay, vậy xin hỏi cột mốc ở chỗ nào?”
“...”
“Khụ!” Đầu trọc ho khan một tiếng, vì đồ ăn vặt của Merrick... A không, là vì quả táo, hắn phải vắt hết óc, tưởng tượng ra tất cả các khả năng: “Trước tiên chúng ta cứ giả dụ cửa vào chính là nơi này, hiện giờ phải tìm là chìa khóa để vào đã. Vậy thì hiện tại, điểm đầu tiên chính là: chìa khóa phù hợp với cánh cửa là gì? Khi nãy cô Chessia đã nói nơi này không có những dấu hiệu như kẽ nứt hay huyệt động, vậy thì có phải cửa chính kia cũng cần chính chúng ta tạo ra không? Ví dụ như... ma pháp trận?”
Chessia suy nghĩ một chút: “Ma pháp trận là một thủ đoạn tạm thời, mặc dù có thể thông qua in dấu và thủ pháp luyện kim để nó tồn tại vĩnh viễn ở một chỗ nào đó, nhưng... Được rồi, quả thật tôi đã bỏ quên điểm này, có lẽ dấu hiệu kia cần chúng ta phải tự vẽ, nhưng nếu là vậy thì chúng ta cần phải tìm được một cái đài cao nào đó trước đã.”
Phong Tiểu Tiểu dắt Merrick nhìn xung quanh một vòng: “Nói không chừng cả khu vực này chính là một cái đài chăng?”
Bằng phẳng, nhẵn bóng, đường viền trơn tròn... Mặc dù những điều này đều chỉ mang tính tương đối, nhưng nói nó là cái bệ thật thì cũng không phải không có khả năng.
“Vậy nên lựa chọn ma pháp trận loại nào thì phải giao cho các vị rồi.” Đầu trọc ngồi xuống, khoanh chân tại chỗ, để điện thoại trước mặt mình, thuận tay cầm cái chìa khóa, dùng răng cưa vẽ lên mặt đất, liệt kê điều kiện: “Rất tốt, bây giờ cửa chính đã được tìm thấy rồi, vậy chúng ta phải bắt đầu tìm chìa khóa... Thần chú? Từ ngữ quan trọng? Hay là hành động hiến tế nào đó? Trước tiên, tôi nói về tình huống của tiểu đội đánh thuê kia một chút.”
“Đội đánh thuê hiện giờ tôi đang gia nhập là một đám bỏ đi.” Đầu trọc lớn tiếng dọa người, dùng một câu không hề khách sáo mà bắt đầu đánh giá một cách khẳng định: “Cái gọi là lính đánh thuê, nói thẳng ra thì chính là dân liều mạng. Có vài tổ chức khổng lồ thì có quy mô chặt chẽ, nhưng chắc chắn sẽ có một số là đám ô hợp. Loại lính đánh thuê thứ hai này chỉ cần có tiền thì gì cũng làm... Ban đầu, khi tiểu đội kia biến mất thì cũng từng được điều tra nội bộ, kết luận chính là bởi nội chiến.”
“Điều này thì liên quan gì đến bọn tôi?” Samuel vừa nhớ lại những ma pháp trận để sàng lọc, vừa bực bội xen vào một câu.
“Xin hãy nghe tôi nói hết đi đã.” Đầu trọc bất lực: “Được rồi, nguyên nhân cụ thể thì không nhắc tới nữa. Tóm lại, đám lính đánh thuê đó lúc ấy cũng có tranh đấu, nguyên tắc lợi ích là trên hết nên cũng không thể giao phó cho đồng đội phía sau. Mà khi bọn họ chấp hành nhiệm vụ vốn không nên đi tới nơi này, cho nên tổ chức đoán rằng, tín hiệu cuối cùng mà bọn họ phát ra chính là ở đây, vậy nên có lẽ đã xảy ra tranh chấp gì đó, nhưng điểm đáng ngờ nhất chính là, tại sao thi thể lại biến mất.”
Đầu trọc nhún vai: “Giả thiết rằng, khi ấy nơi này thật sự đã từng xảy ra tranh đấu...” Vừa nói, đầu trọc vừa cầm chìa khóa trong tay, vạch lên từ khóa then chốt thứ nhất: “Như vậy ta liền có điều kiện thứ nhất của nơi này là, thi thể.”
Những người khác cũng đang cân nhắc ý nghĩa, nhích tới gần, nghiêm túc nhìn phân tích của đầu trọc: “Thời gian phát tín hiệu là sáu giờ sáng ngày mùng sáu tháng sáu... Tôi nghĩ, hẳn là các vị thiên thần sa ngã rất quen thuộc với con số này nhỉ?”
Phong Tiểu Tiểu xoa cằm: “Nghe nói là dấu hiệu của ác ma?”
“Đúng vậy.” Đầu trọc phân tích đến đây thì cũng hơi uể oải, vừa viết xuống manh mối thứ hai vừa thở dài: “Thật sự hy vọng đây không phải điều kiện tất yếu, nếu không thì e rằng Merrick phải đợi hơn một năm mới có thể khôi phục lại được.”
Chessia liếm cánh môi đỏ mọng cười quyến rũ với đầu trọc: “Tiếp tục đi. Ngài đầu trọc à, anh giỏi lắm... Nếu thật sự như vậy, chúng ta cũng có thể thử một số điều kiện thay thế khác, ví dụ như có 666 thi thể?”
“...” Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà.
Đầu trọc nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, lập tức rùng mình, bỗng nhiên cảm thấy không chắc chắn lắm về quyết định mình làm giao dịch với ác ma có đúng đắn hay không.
Phong Tiểu Tiểu nghiêm túc cảnh cáo: “Giết người lung tung cẩn thận tôi siêu độ cô.”
Chessia cũng cứng ngắc, lẩm bẩm hai tiếng đầu hàng: “Được rồi, được rồi. Nghe hết đã rồi nói sau.”