Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-72
Chương 73: Xuất phát lần nữa
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ông Hoàng đã bế bánh bao nhỏ đến tuyến đường tuần tra của anh Vũ để diễn trò đáng yêu.
Chưa được bao lâu sau thì Vidar đã đón em gái họ Tôn tan học trở về, tiện thể đón luôn cô bạn hồ ly tinh gần đây chơi khá hợp với cô bé về chung.
Trước khi Odin chưa sống lại, Vidar buộc phải kế thừa việc duy trì Bắc Âu. Sau khi kiểm tra tài sản của cha mình, anh ta tìm thấy một cỗ xe chiến sấm sét… Sau đó thì… không còn sau đó nữa. Mỗi ngày ăn cơm xong thì dẫn em gái họ Tôn ra ngoài cưỡi mây xem thế giới đã thành việc thường xuyên nhất của Vidar gần đây. Hồ ly tinh con hoàn toàn là được hưởng ké, nếu không, đợi đến khi cô nhóc có thể tự mình cưỡi mây thì chẳng biết còn phải mất bao nhiêu năm nữa.
Phong Tiểu Tiểu thở dài, đỡ trán. Sao càng lúc càng thấy nhà mình có khuynh hướng trở thành nhà trẻ là thế quái nào.
Sau đó, Phong Tiểu Tiểu cứ thế ngây ra nhìn ba người, một lớn hai nhỏ ăn cơm trước, ăn xong thì thu dọn bát đũa, mang theo đồ ăn vặt ra ngoài.
Vội thế?
Phong Tiểu Tiểu lơ ngơ, nhưng ngay sau đó cô đã biết tại sao.
Tôn Nguyên Hạo vừa đẩy cửa bước vào, vẫn chưa thay đồng phục của quán rượu ra thì đã gọi: “Thải Thải!”
“… Vừa mới đi xong.” Phong Tiểu Tiểu nhớ lại hồi nãy, mặc dù trên mặt Vidar không có chút biểu cảm nào nhưng rõ ràng tốc độ của anh ta nhanh gấp đôi bình thường. Cô không nhịn được mà đen mặt hỏi: “Thật ra các người đang chơi trò gì?”
“Thằng nhóc Bắc Âu đó!” Tôn Nguyên Hạo nghiến răng: “Tôi đã không ăn cơm cùng Thải Thải một tháng rồi. Lần trước trở về lúc nửa đêm, tôi định đi thăm con bé một lát thì mới phát hiện thằng nhóc này đã dỗ Thải Thải ngủ cùng…”
“Khụ khụ!” Phong Tiểu Tiểu liền ho mấy tiếng để ngắt lời: “Suy nghĩ trong sáng chút, Thải Thải mới bao tuổi chứ. Vidar chỉ giúp anh trông em gái. Thêm nữa, người ta cũng chỉ là có chút tiếng nói chung với cô bé thôi…”
Tính cách chỉ thích trốn trong nhà của Vidar lúc gặp phải trẻ con thì đúng là rất hợp. Ít ra thì lúc em gái họ Tôn nói đến bộ phim hoạt hình yêu thích nào đó, anh cũng đều có thể tiếp lời, nói chuyện vẫn hợp hơn loại hình chỉ biết lăn lộn làm việc như Tôn Nguyên Hạo.
Đương nhiên, bản thân Vidar vốn không thích nói chuyện cho lắm, nhưng ngoài phòng khách ra thì phòng của anh ta là phòng duy nhất có ti vi. Buổi tối mở một tập phim hoạt hình trước khi đi ngủ, đổi lại là đứa trẻ khác thì cũng sẽ mê tít thôi.
Vấn đề duy nhất là thị lực bị ảnh hưởng cũng không phải là vấn đề. Cây Thế Giới là của nhà Vidar, anh ta thích dùng thế nào thì dùng thế ấy. Anh ta thường xuyên vào thần đình lấy nước lá về đút em gái họ Tôn. Thời gian vừa rồi, bạn nhỏ Thải Thải đến hắt hơi một cái cũng không hề có.
Tôn Nguyên Hạo khó khăn lắm mới tranh thủ nghỉ được một tuần, không ngờ lại không kịp giữ chân em gái. Tâm trạng gã tụt dốc không phanh. Nghĩ đến việc trên chân của Vidar còn đang cột chỉ đỏ với em gái mình, gã càng thêm phiền lòng: “Không phải cô nói sẽ giúp tôi tìm đá Tam Sinh sao? Vẫn chưa có tung tích à?”
Tam Sinh gì? Phong Tiểu Tiểu ngơ ra, sau đó mới sực nhớ lại: “À…” Nếu nói thật là vì gần đây nhiều việc quá nên cô đã quên mất… có khi nào sẽ đánh nhau một trận luôn không?
“… Thật ra đã có chút tiến triển.” Để giữ sự hòa hợp nội bộ, Phong Tiểu Tiểu chỉ đành nói dối trắng trợn: “Nhưng muốn tìm ra vị trí chính xác thì cần chút thời gian.”
Tôn Nguyên Hạo trừng mắt nghiến răng, nhưng cũng chẳng thể ép cô nôn viên đá Tam Sinh ra được.
Bỏ đi, dù sao thì có tiến triển là tốt rồi.
“Cô mau lên chút!” Tôn Nguyên Hạo không biết phải làm sao, chỉ hét một câu như vậy rồi thôi.
Tề Thiên Đại Thánh tìm không được em gái đành tự xả hơi trong ức chế. Ngày mai là cuối tuần, theo lý thì không phải đi học. Nghĩ sơ cũng biết Vidar sẽ không dẫn người về nhanh như thế, chắc chuyến này sẽ chơi đến thứ Hai.
Đến giờ ăn cơm tối, Hoàng bánh bao nhỏ đã giả ngây trở về.
Bởi vì việc nhận anh Vũ làm thầy đối với cha con họ Hoàng mà nói đều cần có sự đấu tranh tâm lý rất lớn, nên nhân dịp lần này hạ quyết tâm, ông Hoàng dứt khoát nói ra tâm tư của mình, nếu không e là lần sau sẽ không nói ra được mất.
Ánh mắt Hoàng bánh bao nhỏ nhìn sao cũng không đơn thuần được, nhưng trong cái nhìn của anh Vũ thì lại long lanh, trong trẻo. Quả nhiên với một người có tính cách thích bảo vệ kẻ yếu như anh Vũ, anh ta đã đồng ý sẽ suy nghĩ đến chuyện nhận học trò.
Trước giờ Hoàng bánh bao làm thuộc hạ của anh Vũ toàn bị đánh cho bầm dập, đây là lần đầu tiên anh ta được đối đãi tốt như thế, nhất thời không thích ứng kịp. Lại thêm việc diễn trẻ con, giả ngơ giả khờ, lại làm mất nửa cái mạng, nên lúc được ôm về cơ thể và tinh thần bé ngoan đã rất tiều tụy.
Phong Tiểu Tiểu vừa nhìn thấy hai người đó đã quan tâm hỏi thăm tiến độ, quan trọng nhất là tình hình hiện trường. Ông Hoàng từ chối tiết lộ chi tiết, nhưng vẫn nói đại khái, thể hiện rằng chắc là không vấn đề gì.
Bà Hoàng và Y Y đang nấu cơm trong bếp, Tôn Nguyên Hạo đang nằm trên xô pha xem ti vi. Gã nghe nói Hoàng bánh bao nhỏ vì tu luyện nội công mà đi nhận thầy thì bỗng chốc ngơ ra.
Phong Tiểu Tiểu quay đầu nhìn phản ứng của gã, tò mò: “Anh muốn nói gì à?”
Tôn Nguyên Hạo nhíu nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi cuối cùng vẫn không nhịn được: “Muốn học võ nghệ, lão Tôn cũng có thể dạy cậu ta. Tìm tên kia làm cái gì?”
“Anh thì dạy được cái khỉ gì, cái người ta muốn học là…” Phong Tiểu Tiểu đang định cười nhạo theo phản xạ. Sau đó cô đột nhiên suy nghĩ lại rồi cũng ngơ ra.
Sau khi vỗ đầu hồi lâu, Phong Tiểu Tiểu cũng nhảy dựng lên: “Ấy chà! Tự nhiên lại quên mất anh cũng xuất thân từ võ đạo.”
Ông Hoàng ngơ ngác: “Cái gì?”
Hoàng bánh bao cũng ngơ ngác: “Hả?”
Tề Thiên Đại Thánh được mọi người yêu thích là người có võ công rất lợi hại.
Mặc dù nói đánh khắp trên trời dưới đất đều không có đối thủ là không hoàn toàn đúng, chẳng hạn như pháp bảo của các nhà thường có khả năng gây khó khăn cho gã. Nhưng nếu bỏ qua pháp môn, đạo hạnh, chỉ bàn về thân thủ thì cả thần đình chắc có mỗi Nhị Lang Thần mới đấu nổi với gã mà thôi.
Bảy mươi hai phép biến hóa, cân đẩu vân rồi cả mắt lửa ngươi vàng này nọ, đối với người ta chỉ như kỹ năng bổ trợ cuộc sống. Hồi ấy, trên đường tới Tây Thiên, con khỉ này chủ yếu là dựa vào võ công của bản thân để dẹp yên tám mươi mốt kiếp nạn.
Đương nhiên, cuối cùng gã đã vào cửa Phật, tu công đức. Nên mặc dù tinh thông võ nghệ nhưng đến cuối cùng lại không phải dựa vào võ thuật mà nhập đạo, cũng không có được sự lĩnh ngộ và tiến hóa của anh Vũ hiện nay.
Nhưng nếu chỉ yêu cầu mức độ năng lực của người trần, chẳng hạn như luyện khí của Hoàng bánh bao nhỏ. Dù không nói đến những tích lũy có được sau khi thành Phật, chỉ riêng vốn tích lũy được do lúc học nghệ, pháp môn trong tay Tề Thiên Đại Thánh quả thực có thể đóng gói mang bán phá giá rồi… Hơn nữa, đấy không phải là nội công lưu truyền trong giang hồ mà là pháp môn luyện khí chính tông.
Nghe Phong Tiểu Tiểu giải thích xong, cha con họ Hoàng lập tức sụp đổ.
Đừng đem người khác ra đùa vậy có được không? Bọn họ vượt qua rào cản tâm lý khó khăn biết nhường nào, khó lắm mới bỏ qua sĩ diện đi cầu cạnh người khác. Kết quả là vừa ngoảnh mặt lại thì được bảo rằng thật ra bên cạnh mình đã có sẵn ông thầy danh tiếng.
Tôn Nguyên Hạo nhìn anh Vũ không thuận mắt. Dù cho là vì trước đây từng đánh nhau một bận hay là vì vài lần gặp gỡ của đối phương và em gái mình. Dù sao thì anh Vũ đã bị liệt vào danh sách đen trong lòng gã.
Vì vậy, vừa nghe nói cha con họ Hoàng muốn làm học trò của người đó, Tôn Nguyên Hạo đã lập tức muốn hốt hàng: “Đi! Ngày mai đến nói tạm biệt với thằng nhãi đó, trực tiếp theo học lão Tôn đi. Thuật trường sinh bất lão tôi cũng tiện thể dạy luôn!”
“Đừng làm loạn!” Phong Tiểu Tiểu tiện tay vỗ lên lưng Tôn Nguyên Hạo, suýt chút làm gã dập mặt: “Áp dụng pháp tắc mới rồi, bản thân anh bây giờ có thể trường sinh bất lão hay không còn chưa biết đâu…” Sau đó cô ngoảnh đầu nhìn ông Hoàng đang băn khoăn nhìn qua với vẻ xin lỗi: “Bác trai, ngại quá. Người này thường xuyên tăng ca, cháu thật sự là không nhớ ra anh ta. Nhưng dù sao thì anh Vũ cũng đồng ý nhận Tiểu Hoàng làm đệ tử rồi. Theo học anh Vũ, khả năng nhờ võ nhập đạo trong tương lai sẽ càng lớn.”
Tôn Nguyên Hạo nghiến răng, đưa tay xoa xoa lưng rồi đứng thẳng lên: “Tên họ Vũ đó có gì tốt? Cẩn thận dạy con trai bác thành đứa ngáo đấy.”
Hoàng bánh bao nhỏ bỗng đen cả mặt.
Ông Hoàng quả thật có chút do dự, nhưng suy nghĩ một lát thì lắc đầu cười đau khổ: “Bỏ đi, con trai tôi đã nhận anh ta làm thầy một lần rồi. Chưa đợi đến khi chính thức nhập môn thì đã nửa đường đã rút lui. Bây giờ nói với người ta là muốn bái sư, nếu lại hối hận …”
Những lời sau đó không cần phải nói hẳn ra nữa. Nghĩ cũng biết nếu hối hận hai lần liên tiếp, đừng nói thân bản anh Vũ thấy không vừa lòng, đến chữ tín của nhà họ Hoàng e là cũng rớt xuống âm vô cực luôn. Hóa ra các người chuyên tìm anh Vũ để đùa giỡn à?
Chuyện nhận thầy đã quyết định rồi thì Tôn Nguyên Hạo cũng không cần sống chết kêu người ta theo học mình nữa. Gã bĩu môi. Hôm nay bị nghẹn họng hai lần, gã không còn tâm trạng ăn cơm, bèn ôm một túi chuối với đào đi thẳng lên lầu.
***
Bàn Cổ không gây được sóng gió, vấn đề nhận thầy của Hoàng bánh bao nhỏ cuối cùng cũng được anh Vũ lên lịch.
Khó khăn lắm mới được bình yên, Phong Tiểu Tiểu dứt khoát chuyên tâm đợi Phục Hy tỉnh lại.
Nhưng hình như ngày tháng bình yên vốn sẽ chẳng bao giờ dài lâu. Mới qua chưa tới hai tuần, Nguyệt Lão đã khóc lóc chạy đến tiệm gốm ôm chân nhờ vả đủ thứ…
Lúc Phong Tiểu Tiểu bị gọi ra khỏi thần đình, cô rất lấy làm lạ. Người này vì cột sai nhân duyên cho em gái Tôn Đại Thánh nên bình thường sẽ không xuất hiện trước mặt người của mình. Lúc nào cũng sợ Tôn Nguyên Hạo nhất thời nghĩ không thông lại gõ cho lão một gậy. Hôm nay sao lại tự chui đầu vào lưới thế này?
Sau đó, không cần cô hỏi, Nguyệt Lão đã kéo Phong Tiểu Tiểu khóc lóc với bộ dạng gây ra họa lớn: “Nương nương cứu tôi hu hu hu…!”
“Sao vậy?”Phong Tiểu Tiểu tiện tay đưa miếng giẻ lau qua. Người này không thèm nhìn đã đưa lên mặt lau, rõ ràng là đã khóc đến ngu luôn rồi.
Lão lau sạch nước mắt, rồi nấc thêm vài tiếng, khó khăn lắm mới khống chế được tâm trạng. Nguyệt Lão mở miệng với vẻ mặt đáng thương: “Tôi định kết vài mối nhân duyên ở bên ngoài lấy thành tích, cũng không biết kẻ nào thất đức đem chuyện về tơ hồng truyền đến Minh giới Hy Lạp. Hades nghe nói chuyện Vidar của Bắc Âu cũng bị cột chặt, bèn muốn tôi cột tơ hồng cho Hela… Kết quả, tôi thề chết không theo, tơ hồng bị anh ta cướp đi mất rồi…”
“…”
“Đây vẫn chưa phải là trọng điểm nương nương à!” Nguyệt Lão hét lớn, làm Phong Tiểu Tiểu đang ngơ người khi mới nghe bước đầu của sự việc sực tỉnh lại: “Quan trọng là tên khốn kiếp đó thấy thú vị nên đã đem chỉ đỏ thắt lung tung, bây giờ thần giới đã loạn cào cào lên rồi nương nương ơi!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Chưa được bao lâu sau thì Vidar đã đón em gái họ Tôn tan học trở về, tiện thể đón luôn cô bạn hồ ly tinh gần đây chơi khá hợp với cô bé về chung.
Trước khi Odin chưa sống lại, Vidar buộc phải kế thừa việc duy trì Bắc Âu. Sau khi kiểm tra tài sản của cha mình, anh ta tìm thấy một cỗ xe chiến sấm sét… Sau đó thì… không còn sau đó nữa. Mỗi ngày ăn cơm xong thì dẫn em gái họ Tôn ra ngoài cưỡi mây xem thế giới đã thành việc thường xuyên nhất của Vidar gần đây. Hồ ly tinh con hoàn toàn là được hưởng ké, nếu không, đợi đến khi cô nhóc có thể tự mình cưỡi mây thì chẳng biết còn phải mất bao nhiêu năm nữa.
Phong Tiểu Tiểu thở dài, đỡ trán. Sao càng lúc càng thấy nhà mình có khuynh hướng trở thành nhà trẻ là thế quái nào.
Sau đó, Phong Tiểu Tiểu cứ thế ngây ra nhìn ba người, một lớn hai nhỏ ăn cơm trước, ăn xong thì thu dọn bát đũa, mang theo đồ ăn vặt ra ngoài.
Vội thế?
Phong Tiểu Tiểu lơ ngơ, nhưng ngay sau đó cô đã biết tại sao.
Tôn Nguyên Hạo vừa đẩy cửa bước vào, vẫn chưa thay đồng phục của quán rượu ra thì đã gọi: “Thải Thải!”
“… Vừa mới đi xong.” Phong Tiểu Tiểu nhớ lại hồi nãy, mặc dù trên mặt Vidar không có chút biểu cảm nào nhưng rõ ràng tốc độ của anh ta nhanh gấp đôi bình thường. Cô không nhịn được mà đen mặt hỏi: “Thật ra các người đang chơi trò gì?”
“Thằng nhóc Bắc Âu đó!” Tôn Nguyên Hạo nghiến răng: “Tôi đã không ăn cơm cùng Thải Thải một tháng rồi. Lần trước trở về lúc nửa đêm, tôi định đi thăm con bé một lát thì mới phát hiện thằng nhóc này đã dỗ Thải Thải ngủ cùng…”
“Khụ khụ!” Phong Tiểu Tiểu liền ho mấy tiếng để ngắt lời: “Suy nghĩ trong sáng chút, Thải Thải mới bao tuổi chứ. Vidar chỉ giúp anh trông em gái. Thêm nữa, người ta cũng chỉ là có chút tiếng nói chung với cô bé thôi…”
Tính cách chỉ thích trốn trong nhà của Vidar lúc gặp phải trẻ con thì đúng là rất hợp. Ít ra thì lúc em gái họ Tôn nói đến bộ phim hoạt hình yêu thích nào đó, anh cũng đều có thể tiếp lời, nói chuyện vẫn hợp hơn loại hình chỉ biết lăn lộn làm việc như Tôn Nguyên Hạo.
Đương nhiên, bản thân Vidar vốn không thích nói chuyện cho lắm, nhưng ngoài phòng khách ra thì phòng của anh ta là phòng duy nhất có ti vi. Buổi tối mở một tập phim hoạt hình trước khi đi ngủ, đổi lại là đứa trẻ khác thì cũng sẽ mê tít thôi.
Vấn đề duy nhất là thị lực bị ảnh hưởng cũng không phải là vấn đề. Cây Thế Giới là của nhà Vidar, anh ta thích dùng thế nào thì dùng thế ấy. Anh ta thường xuyên vào thần đình lấy nước lá về đút em gái họ Tôn. Thời gian vừa rồi, bạn nhỏ Thải Thải đến hắt hơi một cái cũng không hề có.
Tôn Nguyên Hạo khó khăn lắm mới tranh thủ nghỉ được một tuần, không ngờ lại không kịp giữ chân em gái. Tâm trạng gã tụt dốc không phanh. Nghĩ đến việc trên chân của Vidar còn đang cột chỉ đỏ với em gái mình, gã càng thêm phiền lòng: “Không phải cô nói sẽ giúp tôi tìm đá Tam Sinh sao? Vẫn chưa có tung tích à?”
Tam Sinh gì? Phong Tiểu Tiểu ngơ ra, sau đó mới sực nhớ lại: “À…” Nếu nói thật là vì gần đây nhiều việc quá nên cô đã quên mất… có khi nào sẽ đánh nhau một trận luôn không?
“… Thật ra đã có chút tiến triển.” Để giữ sự hòa hợp nội bộ, Phong Tiểu Tiểu chỉ đành nói dối trắng trợn: “Nhưng muốn tìm ra vị trí chính xác thì cần chút thời gian.”
Tôn Nguyên Hạo trừng mắt nghiến răng, nhưng cũng chẳng thể ép cô nôn viên đá Tam Sinh ra được.
Bỏ đi, dù sao thì có tiến triển là tốt rồi.
“Cô mau lên chút!” Tôn Nguyên Hạo không biết phải làm sao, chỉ hét một câu như vậy rồi thôi.
Tề Thiên Đại Thánh tìm không được em gái đành tự xả hơi trong ức chế. Ngày mai là cuối tuần, theo lý thì không phải đi học. Nghĩ sơ cũng biết Vidar sẽ không dẫn người về nhanh như thế, chắc chuyến này sẽ chơi đến thứ Hai.
Đến giờ ăn cơm tối, Hoàng bánh bao nhỏ đã giả ngây trở về.
Bởi vì việc nhận anh Vũ làm thầy đối với cha con họ Hoàng mà nói đều cần có sự đấu tranh tâm lý rất lớn, nên nhân dịp lần này hạ quyết tâm, ông Hoàng dứt khoát nói ra tâm tư của mình, nếu không e là lần sau sẽ không nói ra được mất.
Ánh mắt Hoàng bánh bao nhỏ nhìn sao cũng không đơn thuần được, nhưng trong cái nhìn của anh Vũ thì lại long lanh, trong trẻo. Quả nhiên với một người có tính cách thích bảo vệ kẻ yếu như anh Vũ, anh ta đã đồng ý sẽ suy nghĩ đến chuyện nhận học trò.
Trước giờ Hoàng bánh bao làm thuộc hạ của anh Vũ toàn bị đánh cho bầm dập, đây là lần đầu tiên anh ta được đối đãi tốt như thế, nhất thời không thích ứng kịp. Lại thêm việc diễn trẻ con, giả ngơ giả khờ, lại làm mất nửa cái mạng, nên lúc được ôm về cơ thể và tinh thần bé ngoan đã rất tiều tụy.
Phong Tiểu Tiểu vừa nhìn thấy hai người đó đã quan tâm hỏi thăm tiến độ, quan trọng nhất là tình hình hiện trường. Ông Hoàng từ chối tiết lộ chi tiết, nhưng vẫn nói đại khái, thể hiện rằng chắc là không vấn đề gì.
Bà Hoàng và Y Y đang nấu cơm trong bếp, Tôn Nguyên Hạo đang nằm trên xô pha xem ti vi. Gã nghe nói Hoàng bánh bao nhỏ vì tu luyện nội công mà đi nhận thầy thì bỗng chốc ngơ ra.
Phong Tiểu Tiểu quay đầu nhìn phản ứng của gã, tò mò: “Anh muốn nói gì à?”
Tôn Nguyên Hạo nhíu nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi cuối cùng vẫn không nhịn được: “Muốn học võ nghệ, lão Tôn cũng có thể dạy cậu ta. Tìm tên kia làm cái gì?”
“Anh thì dạy được cái khỉ gì, cái người ta muốn học là…” Phong Tiểu Tiểu đang định cười nhạo theo phản xạ. Sau đó cô đột nhiên suy nghĩ lại rồi cũng ngơ ra.
Sau khi vỗ đầu hồi lâu, Phong Tiểu Tiểu cũng nhảy dựng lên: “Ấy chà! Tự nhiên lại quên mất anh cũng xuất thân từ võ đạo.”
Ông Hoàng ngơ ngác: “Cái gì?”
Hoàng bánh bao cũng ngơ ngác: “Hả?”
Tề Thiên Đại Thánh được mọi người yêu thích là người có võ công rất lợi hại.
Mặc dù nói đánh khắp trên trời dưới đất đều không có đối thủ là không hoàn toàn đúng, chẳng hạn như pháp bảo của các nhà thường có khả năng gây khó khăn cho gã. Nhưng nếu bỏ qua pháp môn, đạo hạnh, chỉ bàn về thân thủ thì cả thần đình chắc có mỗi Nhị Lang Thần mới đấu nổi với gã mà thôi.
Bảy mươi hai phép biến hóa, cân đẩu vân rồi cả mắt lửa ngươi vàng này nọ, đối với người ta chỉ như kỹ năng bổ trợ cuộc sống. Hồi ấy, trên đường tới Tây Thiên, con khỉ này chủ yếu là dựa vào võ công của bản thân để dẹp yên tám mươi mốt kiếp nạn.
Đương nhiên, cuối cùng gã đã vào cửa Phật, tu công đức. Nên mặc dù tinh thông võ nghệ nhưng đến cuối cùng lại không phải dựa vào võ thuật mà nhập đạo, cũng không có được sự lĩnh ngộ và tiến hóa của anh Vũ hiện nay.
Nhưng nếu chỉ yêu cầu mức độ năng lực của người trần, chẳng hạn như luyện khí của Hoàng bánh bao nhỏ. Dù không nói đến những tích lũy có được sau khi thành Phật, chỉ riêng vốn tích lũy được do lúc học nghệ, pháp môn trong tay Tề Thiên Đại Thánh quả thực có thể đóng gói mang bán phá giá rồi… Hơn nữa, đấy không phải là nội công lưu truyền trong giang hồ mà là pháp môn luyện khí chính tông.
Nghe Phong Tiểu Tiểu giải thích xong, cha con họ Hoàng lập tức sụp đổ.
Đừng đem người khác ra đùa vậy có được không? Bọn họ vượt qua rào cản tâm lý khó khăn biết nhường nào, khó lắm mới bỏ qua sĩ diện đi cầu cạnh người khác. Kết quả là vừa ngoảnh mặt lại thì được bảo rằng thật ra bên cạnh mình đã có sẵn ông thầy danh tiếng.
Tôn Nguyên Hạo nhìn anh Vũ không thuận mắt. Dù cho là vì trước đây từng đánh nhau một bận hay là vì vài lần gặp gỡ của đối phương và em gái mình. Dù sao thì anh Vũ đã bị liệt vào danh sách đen trong lòng gã.
Vì vậy, vừa nghe nói cha con họ Hoàng muốn làm học trò của người đó, Tôn Nguyên Hạo đã lập tức muốn hốt hàng: “Đi! Ngày mai đến nói tạm biệt với thằng nhãi đó, trực tiếp theo học lão Tôn đi. Thuật trường sinh bất lão tôi cũng tiện thể dạy luôn!”
“Đừng làm loạn!” Phong Tiểu Tiểu tiện tay vỗ lên lưng Tôn Nguyên Hạo, suýt chút làm gã dập mặt: “Áp dụng pháp tắc mới rồi, bản thân anh bây giờ có thể trường sinh bất lão hay không còn chưa biết đâu…” Sau đó cô ngoảnh đầu nhìn ông Hoàng đang băn khoăn nhìn qua với vẻ xin lỗi: “Bác trai, ngại quá. Người này thường xuyên tăng ca, cháu thật sự là không nhớ ra anh ta. Nhưng dù sao thì anh Vũ cũng đồng ý nhận Tiểu Hoàng làm đệ tử rồi. Theo học anh Vũ, khả năng nhờ võ nhập đạo trong tương lai sẽ càng lớn.”
Tôn Nguyên Hạo nghiến răng, đưa tay xoa xoa lưng rồi đứng thẳng lên: “Tên họ Vũ đó có gì tốt? Cẩn thận dạy con trai bác thành đứa ngáo đấy.”
Hoàng bánh bao nhỏ bỗng đen cả mặt.
Ông Hoàng quả thật có chút do dự, nhưng suy nghĩ một lát thì lắc đầu cười đau khổ: “Bỏ đi, con trai tôi đã nhận anh ta làm thầy một lần rồi. Chưa đợi đến khi chính thức nhập môn thì đã nửa đường đã rút lui. Bây giờ nói với người ta là muốn bái sư, nếu lại hối hận …”
Những lời sau đó không cần phải nói hẳn ra nữa. Nghĩ cũng biết nếu hối hận hai lần liên tiếp, đừng nói thân bản anh Vũ thấy không vừa lòng, đến chữ tín của nhà họ Hoàng e là cũng rớt xuống âm vô cực luôn. Hóa ra các người chuyên tìm anh Vũ để đùa giỡn à?
Chuyện nhận thầy đã quyết định rồi thì Tôn Nguyên Hạo cũng không cần sống chết kêu người ta theo học mình nữa. Gã bĩu môi. Hôm nay bị nghẹn họng hai lần, gã không còn tâm trạng ăn cơm, bèn ôm một túi chuối với đào đi thẳng lên lầu.
***
Bàn Cổ không gây được sóng gió, vấn đề nhận thầy của Hoàng bánh bao nhỏ cuối cùng cũng được anh Vũ lên lịch.
Khó khăn lắm mới được bình yên, Phong Tiểu Tiểu dứt khoát chuyên tâm đợi Phục Hy tỉnh lại.
Nhưng hình như ngày tháng bình yên vốn sẽ chẳng bao giờ dài lâu. Mới qua chưa tới hai tuần, Nguyệt Lão đã khóc lóc chạy đến tiệm gốm ôm chân nhờ vả đủ thứ…
Lúc Phong Tiểu Tiểu bị gọi ra khỏi thần đình, cô rất lấy làm lạ. Người này vì cột sai nhân duyên cho em gái Tôn Đại Thánh nên bình thường sẽ không xuất hiện trước mặt người của mình. Lúc nào cũng sợ Tôn Nguyên Hạo nhất thời nghĩ không thông lại gõ cho lão một gậy. Hôm nay sao lại tự chui đầu vào lưới thế này?
Sau đó, không cần cô hỏi, Nguyệt Lão đã kéo Phong Tiểu Tiểu khóc lóc với bộ dạng gây ra họa lớn: “Nương nương cứu tôi hu hu hu…!”
“Sao vậy?”Phong Tiểu Tiểu tiện tay đưa miếng giẻ lau qua. Người này không thèm nhìn đã đưa lên mặt lau, rõ ràng là đã khóc đến ngu luôn rồi.
Lão lau sạch nước mắt, rồi nấc thêm vài tiếng, khó khăn lắm mới khống chế được tâm trạng. Nguyệt Lão mở miệng với vẻ mặt đáng thương: “Tôi định kết vài mối nhân duyên ở bên ngoài lấy thành tích, cũng không biết kẻ nào thất đức đem chuyện về tơ hồng truyền đến Minh giới Hy Lạp. Hades nghe nói chuyện Vidar của Bắc Âu cũng bị cột chặt, bèn muốn tôi cột tơ hồng cho Hela… Kết quả, tôi thề chết không theo, tơ hồng bị anh ta cướp đi mất rồi…”
“…”
“Đây vẫn chưa phải là trọng điểm nương nương à!” Nguyệt Lão hét lớn, làm Phong Tiểu Tiểu đang ngơ người khi mới nghe bước đầu của sự việc sực tỉnh lại: “Quan trọng là tên khốn kiếp đó thấy thú vị nên đã đem chỉ đỏ thắt lung tung, bây giờ thần giới đã loạn cào cào lên rồi nương nương ơi!