• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (1 Viewer)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-84

Chương 85: Các thú cưng




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
71679.png

Xem ảnh 2
71679_2.png
Chu Hân Nhiên tựa vào đầu giường bệnh lật xem tạp chí, cũng không để tâm đến kết quả kiểm tra không tốt của mình, như thể đã quen với chuyện sống chết, thùy mị đáp: “Chẩn đoán không ra thì không ra thôi, dù sao chúng ta cũng đã sớm giác ngộ, có thể chết trong hòa bình không thống khổ thế này đã may mắn lắm rồi.”



Em gái thời thượng bĩu môi “chậc” một tiếng: “Nếu là tao thì còn lâu tao mới cam chịu như vậy, chỉ có mày nhìn thoáng... À mà, ông ‘anh họ’ kia của mày sao hôm nay còn chưa tới?”



“Nãy gọi điện thoại có nói là sẽ tới, sau đó lại nói phải ở nhà chờ một người bạn, có khả năng sẽ đến muộn vài phút... Bây giờ chắc là sắp đến rồi.” Chu Hân Nhiên nhẹ nhàng cười cười: “Mày ở lại lâu chút, có khi hôm nay lại gặp được đấy.”



“Hứ, loại háo sắc đấy á?” Em gái thời thượng khinh thường cười nhạo.



Cô ta đã sớm đã nghe cấp dưới ở đây nói, sau khi người anh họ nhà họ Đường kia đến, không chỉ cố ý nghiên cứu bệnh án của Chu Hân Nhiên ít nhất một hai tiếng, mà còn giả vờ săn sóc hỏi thăm mấy ngày gần đây ăn uống ngủ nghỉ linh tinh có tốt không, cứ như anh ta là một bác sĩ tài giỏi có thể tìm ra nguyên nhân căn bệnh vậy... Bạn trai trên danh nghĩa của người ta còn chưa ân cần vậy đâu, người không tự biết mình như vậy khiến cho người ta thật chán ghét.



Nếu chỉ vậy thì cũng thôi, điều khiến em gái thời thượng khinh thường chính là, tên anh họ của nhà họ Đường kia mượn danh nghĩa quan tâm, dùng ánh mắt khát khao kỳ quặc âm thầm đánh giá Chu Hân Nhiên từ trên xuống dưới không dưới hai mươi phút, còn nhiều lần thừa dịp đưa nước mà vô tình sờ vào các bộ phận như cổ, tay, tai... Nghe cấp dưới nói, ánh mắt của hắn ta lúc đó dường như chỉ hận không thể nhìn thấu qua quần áo của cô ấy vậy.



Những người không chuyên, nhất là những người không ở trong giới đương nhiên không thể nào biết rằng Đường Cần đang thử độc. Em gái thời thượng thân là một người phụ nữ đi đầu trong giới hắc ám, trong lòng ít nhiều cũng có chút chủ nghĩa nữ quyền, trong mắt cô ta, bản thân còn mạnh hơn phần lớn đám đàn ông, bình thường ngứa mắt nhất chính là loại sinh vật giống đực luôn tự cho bản thân là hơn người này. Trong lời báo cáo của cấp dưới, rõ ràng Đường Cần đã chạm đúng điểm mấu chốt của em gái thời thượng, khiến cho ấn tượng đầu tiên của cô ta với anh thành số âm luôn, nếu có cơ hội gặp lại, cô ta nhất định phải khiến cho anh phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này.



Em gái thời thượng có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người yểu điệu, có bằng cấp chính quy của một trường đại học tương đối khá, có kỹ năng chuyên nghiệp mà rất nhiều người thường cả đời cũng không có khả năng với tới. Bên ngoài, em gái thời thượng còn có công việc rất khá, nhà ở rộng rãi đẹp đẽ, lái xe thể thao cực ngầu... Rất nhiều nhân vật tinh anh nổi tiếng đều quỳ gối dưới gấu quần của cô ta, nhưng em gái thời thượng chỉ kiêu ngạo mà nhìn bọn họ cười khẩy...



Sắc mặt Chu Hân Nhiên nhợt nhạt, mỉm cười, ngón tay thon nhẹ nhàng vén sợi tóc tán loạn: “Không muốn gặp anh ấy thì đi đi, đừng để bại lộ.”



“Soạt!” Em gái thời thượng tiện tay ném hột vào thùng rác rỗng phía sau, cũng không thèm nhìn lại mà đứng dậy lau tay, chỉnh lại bộ váy màu trắng, bĩu môi: “Cũng tốt, tao sợ không nhịn được mà dạy dỗ hắn ta.” Nói xong phất tay, “Tao sẽ quay lại thăm mày sau. Để về tao tìm cho mày xem có bệnh viện nào OK không, trước khi tao đến đừng có chết đấy.” Đừng có giống mấy ngày hôm trước, rõ ràng thân thể không thoải mái còn chạy ra ngoài giấu đồ.



Cũng chính là lần đó, không chỉ thiếu chút nữa bị “bạn trai” phát hiện chuyện không có ở bệnh viện, sau khi trở về bệnh tình còn nặng thêm...



Chu Hân Nhiên cười gật đầu: “Đi đi.”



***



Phong Tiểu Tiểu vừa vào bệnh viện đã bắt đầu có cảm giác không được tự nhiên, cơ hồ cứ thấy có cái gì đó quen thuộc xuất hiện ở đây, làm cho cô càng đi càng do dự.



Bệnh viện đông người, hơn nữa người bệnh nhiều, hai nam nữ thanh niên khỏe mạnh cũng không muốn chỉ vì ba tầng mà chen chúc trong thang máy, đành dứt khoát đi thang bộ cho yên tĩnh. Đường Cần nhìn Phong Tiểu Tiểu ngày càng nôn nóng, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Có phải cô thấy khó chịu trong người không, hay là tiện thì kiểm tra ở đây luôn đi?!”



Phong Tiểu Tiểu xua tay: “Không sao.”



“Thực sự không thoải mái thì phải nói, tuyệt đối đừng có cậy mạnh.” Vì Đường Cần cảm thấy cùng là người trong giới nên thuận miệng quan tâm một câu.



“Thật sự không sao mà.” Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ, với cơ thể và thân phận của cô bây giờ, căn bản không cần để tâm tới mấy căn bệnh lặt vặt bình thường, trừ phi là tà ma quấy phá, nếu không thì ngay cả cảm mạo cũng không có cơ hội nếm thử... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngay cả đại ma thần như Xi Vưu còn có thể chung sống hòa bình được, còn tà ma nào có thể khiến cô phải để tâm tới nữa?!



Khi em gái thời thượng đi tới, đập vào mắt chính là cảnh Đường Cần đang quan tâm tới một cô gái lạ hoắc, cũng chính là Phong Tiểu Tiểu.



Đồ háo sắc!



Vì em gái thời thượng đã xem qua ảnh chụp của Đường Cần mà cấp dưới cung cấp nên lúc này thấy vậy liền thầm mắng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ, khi đi ngang hai người liền cố ý vấp một cái, hét lên một tiếng giả vờ ngã vào người Đường Cần. Đối phương lại phản xạ có điều kiện lùi về phía sau nửa bước muốn tránh xa, động tác thực hiện được một nửa mới nhớ người đối diện không phải kẻ địch, hơn nữa đây là cầu thang, nếu tránh ra thì em gái xinh đẹp kia sẽ lăn xuống cầu thang, vì thế đành cố thu chân đỡ người.



Vì Đường Cần một bước lùi một bước tiến đụng trúng và vì né tránh Đường Cần mà cặp lồng cơm ấm áp trong tay Phong Tiểu Tiểu khó tránh khỏi chao đảo chút, trong cơn hỗn loạn, không ai chú ý thấy một miếng ngọc bội xanh bị rơi ra ngoài.



Rắn chắc phết nhỉ! Em gái thời thượng thản nhiên nhét tiền vào túi xách nhỏ trong tay mình, sau đó ngẩng lên ngượng ngùng cảm ơn: “Cảm ơn anh.”



Đường Cần đã quen với con gái trong giang hồ, hoàn toàn không có cảm giác kích động khi ôm mỹ nữ trong lòng, tiện tay đỡ em gái thời thượng đứng thẳng dậy mới hào hiệp nói: “Không có gì, nhưng sức khỏe của cô không được ổn lắm đâu, có khi là thiếu canxi, bình thường rảnh rỗi nên rèn luyện một chút.”



“...” Em gái thời thượng suýt chút nữa cắn nát răng: “... Anh nói phải.”



Chờ Đường Cần và Phong Tiểu Tiểu đi khỏi, em gái thời thượng lấy ví tiền ra xem, nhịn không được càng thêm khinh bỉ... Xì! Một thằng đàn ông ra khỏi nhà mà ngay cả năm trăm tệ cũng không mang đủ, trong ví cũng chẳng có nổi một cái thẻ tiết kiệm, điều kiện thế này mà cũng dám có ý đồ với bạn của mình sao?



Đang muốn xoay người rời đi, dưới chân lại đá phải đồ vật gì đó, cúi đầu nhìn thoáng qua thì thấy một khối ngọc yên lặng nằm dưới chân.



Không cần suy nghĩ, chắc chắn đây cũng là đồ của tên kia. Em gái thời thượng “hừ” một tiếng, giày cao gót nhấc lên, không thèm để ý mà giẫm ngay lên miếng ngọc, miếng ngọc đáp lại bằng một tiếng vỡ, có hai luồng ánh sáng nhỏ xanh trắng bay ra nhưng không ai có thể nhìn thấy, chúng giãy giụa trong không trung vài giây rồi tan biến...



Bên kia, Phong Tiểu Tiểu cùng Đường Cần càng đến gần phòng bệnh 303, cảm xúc bứt rứt càng lúc càng rõ ràng, còn chưa chờ cô hiểu được nguyên nhân rốt cuộc là vì sao, trong phòng bệnh đã đột nhiên truyền đến một trận ồn ào: “Người bệnh hộc máu, mau lên, nhịp tim hình như lại giảm xuống, mau gọi bác sĩ tới.”



“Sao lại hộc máu? Tình trạng hoàn toàn không ổn. Đã ấn chuông, chuẩn bị cấp cứu...”



Nhóm y tá đi ra trong lúc hỗn loạn, vội vàng chạy qua hai người Phong Tiểu Tiểu. Trong chốc lát càng nhiều bác sĩ và y tá chạy đến, vội vàng vào phòng bệnh. Một y tá ngăn hai người Phong Tiểu Tiểu và Đường Cần ở cửa, rất nghiêm túc ngăn hai người tiến vào: “Hiện tại, người bệnh bên trong đang chuẩn bị cấp cứu, không thể vào thăm! Hai người là người nhà?”



“Tôi là người nhà của người nhà.” Đường Cần giơ tay đáp.



Y tá trừng anh ta: “Vậy phiền anh báo tin cho người nhà của anh, bây giờ mời hai vị đi ra ngoài chờ.”



Trong bệnh viện y tá là lớn nhất, hai người Phong Tiểu Tiểu ngoan ngoãn quay đầu đi ra ngồi chờ trên ghế ngoài hành lang, cô vẫn để ý đến hơi thở khiến cô có cảm giác khó nói truyền từ trong phòng bệnh ra, Đường Cần không dám giấu giếm quân tình, vội lấy điện thoại gọi cho cậu em họ nhà mình.



Cậu em đáng thương gần đây vẫn luôn lo lắng cho bệnh tình của bạn gái, hôm nay nhận được điện thoại suýt nữa thì ngất xỉu. Không nói được mấy câu đã vội vàng cúp điện thoại, phi ra khỏi ký túc xá rồi lái xe như bay đến bệnh viện.



Đường Cần cúp điện thoại xong có chút khó hiểu: “Thế này là bị sao vậy, dù nội tạng suy kiệt, cũng không đến mức đột nhiên hộc máu chứ.”



“Có khả năng là bệnh tình chuyển biến xấu?” Phong Tiểu Tiểu thuận miệng cung cấp đáp án.



“Bệnh bình thường sẽ có loại chuyển biến này sao?” Đường Cần trợn trắng mắt liếc Phong Tiểu Tiểu.



“Thế thì là bệnh không bình thường rồi.” Phong Tiểu Tiểu lại thuận miệng nói.



Đường Cần vừa nghe lập tức nghiêm túc: “Ý của cô là thật sự trúng độc?” Nói như vậy, xem ra quả nhiên là giống với phỏng đoán trước đó, anh ta không nhìn ra được có lẽ là do vấn đề kỹ năng độc môn của người ta.



“Nói không chừng là do ba hồn bảy vía bị dọa sợ?” Phong Tiểu Tiểu lần thứ ba thuận miệng đáp, rồi sau đó theo bản năng sờ sờ túi áo của mình. Ơ? Trống không?



Phong Tiểu Tiểu biến sắc, theo phản xạ có điều kiện đứng bật dậy, động tác bất thình lình của Phong Tiểu Tiểu làm Đường Cần đang chuẩn bị kêu ca kể lể cũng bị giật mình theo: “Sao, sao thế?”



“Tôi bị mất đồ.” Sắc mặt Phong Tiểu Tiểu khó coi đến mức suýt nữa dọa Đường Cần chết khiếp.



“Mất cái gì?” Đường Cần dè dặt an ủi cô, “Nếu không phải đồ gì quan trọng thì thôi bỏ đi. Như tôi này, chẳng phải chỉ đi tàu thôi mà cũng bị móc túi đấy sao.”



Vấn đề là vật kia thật sự rất quan trọng... Phong Tiểu Tiểu từ tốn ngoảnh lại, “... Chuyện liên quan tới sống chết, anh nói có quan trọng hay không?”



“Hả?” Đường Cần sờ sờ đầu, cũng thấy hết cách, “Thế cô nén bi thương vậy.”



Lần này hay rồi, sự chú ý của Phong Tiểu Tiểu hoàn toàn rời khỏi hơi thở kỳ quái trong phòng bệnh, chuyển tới miếng ngọc mang sinh phách bị mất. Sau khi Đường Cần gọi điện thoại, Phong Tiểu Tiểu cũng vội vàng tìm một chỗ yên tĩnh để liên lạc với Dương Nghiên, tranh thủ thời gian báo cáo tình huống xấu.



Dương Nghiên đang trông cửa tiệm, vừa nghe nội dung báo cáo của Phong Tiểu Tiểu thì suýt nữa phun cà phê, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “... Mất rồi thì cũng chẳng còn cách nào, xem ra đây là mệnh của của người ta.” Dù sao mất sinh phách ở phố Thành Hoàng thì cũng không phải người tốt gì, cứu không được thì khỏi cứu thôi.



“Tiểu Hắc sẽ không phát điên chứ?” Phong Tiểu Tiểu vẫn có chút do dự.



“Yên tâm, cô ta có phát điên cũng chẳng làm gì được cô.” Dương Nghiên có tố chất tâm lý tốt, trong thời gian ngắn đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, tiếp tục lật tạp chí trên tay, “Cùng lắm thì tôi thả chó giúp cô cắn bọn họ là được.”



Phong Tiểu Tiểu nghe vậy mới yên tâm, thở phào: “Bỏ đi, anh giúp tôi chuyển lời là được.”



“Ừ”



Thanh âm bình tĩnh ở đầu dây bên kia khiến Phong Tiểu Tiểu cũng bình tĩnh lại phần nào, sau đó tán gẫu vài câu thì cúp máy, rồi lại hướng sự chú ý của mình về phòng bệnh lần nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom