Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-87
Chương 88: Quỷ mới
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Những người đi thăm bệnh đã vào vị trí, cả đám cùng nhau xuất phát đến bệnh viện thăm cậu em họ còn đang nằm viện dưỡng bệnh.
Thực ra chấn thương sọ não nhẹ không cần phải phiền phức như vậy, chỉ cần nằm nghỉ vài hôm, quan sát xong không phát hiện có di chứng gì là ổn rồi.
Nhưng một là trong lòng cậu em họ vẫn còn sang chấn tâm lý về việc vợ tương lai đột nhiên mất tích, hai là Đường Cần cũng không có cách nào đối diện được với việc em họ mình có thể chính là Bàn Cổ, ba là cộng thêm cặp cha mẹ cực kỳ cưng chiều con trai... Vậy nên sau đề nghị của bên cuối cùng, mà hai bên trước cũng không nỡ phản đối thì chốt lại là cậu em họ phải ở lại bệnh viện để theo dõi.
Lúc đám Phong Tiểu Tiểu đến bệnh viện, vừa đúng lúc cậu mợ của Đường Cần đến đưa cơm xong đã về nghỉ ngơi nên chỉ còn một mình Đường Cần ở lại bệnh viện với em họ giết thời gian, ví dụ như chơi game cùng nhau gì đó... Phong Tiểu Tiểu vừa vào phòng, Đường Cần còn chưa nói gì, mắt cậu em họ đã sáng lên, ngồi thẳng người trên giường bệnh: “Cô Phong, cuối cùng cô cũng đến rồi!”
“Hả? À, tôi đến rồi...” Phong Tiểu Tiểu đột nhiên được yêu thích nên hơi sợ, đáp một câu chào hỏi xong nhìn Đường Cần với vẻ khó hiểu, chuyện gì vậy trời? Cô cũng không biết bản thân hóa ra lại được yêu thích đến thế cơ đấy?!
Đường Cần ngượng ngùng hắng giọng một cái vội che giấu: “Chị Phong đến thật đúng lúc. Ừm… Lúc trước chị có gọi điện nói quê Tố Tố đột nhiên xảy ra chuyện nên bảo cô ấy về mà. Em tôi muốn hỏi Tố Tố đã liên lạc với mọi người chưa? Bao giờ thì cô ấy quay lại?!”
“...” Cái đậu xanh rau má chứ!
Phong Tiểu Tiểu nhìn Đường Cần quay lưng lại với giường bệnh nháy mắt ra hiệu với mình, bộ dạng hết sức bỉ ổi. Cuối cùng cô cũng biết tại sao cậu em họ này thấy mình lại vui như vậy rồi.
Dự là do Đường Cần thấy em họ dưỡng thương cũng không yên lòng. Cậu ta sợ tin tức xấu sẽ ảnh hưởng đến bệnh nhân chấn thương sọ não, dẫn đến phản ứng xấu gì đó, dỗ dành không xong nên lôi luôn cả cô vào chịu oan.
“Cũng tạm ổn.” Phong Tiểu Tiểu tức giận lườm Đường Cần một cái, đành thuận miệng nói dối, xách túi hoa quả để thăm bệnh đến bên cạnh giường bệnh: “Chuyện quê nhà Tố Tố cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là cách hơi xa nên liên lạc không tiện.”
Cậu em họ chau mày nói: “Không nghiêm trọng lắm sao lại bảo Tố Tố về ngay trong đêm, còn chẳng kịp nói với tôi một tiếng?!”
“... Chủ yếu là vì chuyện khá riêng tư. Lúc đó đúng lúc người quê cô ấy đến, nên không tiện nói với anh.”
“Thì ra là như vậy.” Cậu em họ lúc này mới yên tâm một chút, sau đó lại nhớ ra điểm nghi hoặc: “Nhưng mà tôi gọi cho di động của Tố Tố cũng không được...”
“Chắc là không có tín hiệu.”
“Không phải, cô ấy tắt máy rồi.” Cậu em họ vô cùng sốt ruột: “Có phải Tố Tố xảy ra chuyện gì rồi không?!”
“... Chủ yếu là do quê nhà cô ấy vẫn chưa thông điện, có lẽ không tìm được chỗ sạc pin.”
“Nhưng mà...”
Cậu em họ còn muốn nói gì đó, Phong Tiểu Tiểu cuối cùng cũng nổi giận: “Anh có thôi đi không vậy?! Muốn hỏi thì chờ Tố Tố nhà anh về rồi tự đi mà hỏi, anh tưởng tôi là Baidu chắc?”
Có thể do thái độ của Phong Tiểu Tiểu rất thản nhiên, lúc quát người ta cũng rất hợp tình hợp lý, không giống như đang nói “lời nói dối thiện ý” gì gì đó.
Cũng có thể do khí thế của cô quá mạnh mẽ, trực tiếp doạ cậu em họ sợ xanh cả mặt.
Tóm lại sau khi bị quát xong câu đó, cậu em họ đã ngoan ngoãn im miệng thật. Tuy anh ta vẫn còn chút lo lắng cho bạn gái, nhưng so với vẻ đứng ngồi không yên lúc đầu thì cũng đỡ hơn nhiều rồi.
Cuối cùng Đường Cần cũng yên tâm được ít nhiều, sau khi động viên cậu em vài câu thì bị Phong Tiểu Tiểu ngoắc tay ra hiệu đi ra ngoài phòng bệnh.
“Làm gì vậy? Cô thật sự có tin tức của em dâu tôi hả?!” Đường Cần vừa ra khỏi phòng bệnh liền nới cổ áo thở phào một hơi. Diễn kịch không phải sở trường của cậu ta, đặc biệt là cứ phải diễn kịch với người nhà thật sự khiến cậu ta cảm thấy cắn rứt lương tâm.
Nếu đổi là một cô em dâu bình thường, cậu ta thân là anh họ cũng nhất định sẽ chạy đi cứu người không chút do dự. Vấn đề là cục diện bây giờ không phải là chuyện mà mình có thể chen tay vào, nên cậu ta chỉ còn cách ngoan ngoãn chờ cứu viện thôi.
“Vẫn chưa có tin tức của Tố Tố. Lát nữa chúng tôi sẽ đi hỏi mẹ anh Nhị xem chị ta có cách gì liên lạc được không.” Chuyện Phong Tiểu Tiểu muốn hỏi là chuyện khác: “Tôi hỏi cậu, từ hôm qua đến giờ cậu vẫn ở đây suốt à?!”
“Đúng vậy. Em tôi còn đang yếu, tôi làm anh đương nhiên phải ở cùng rồi.” Đường Cần khó hiểu hỏi lại: “Có gì không đúng sao?!”
Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên nhìn nhau, chuyện này không đúng đến mức quá đáng rồi ấy.
“... Cũng không có gì không đúng, chỉ là tôi cảm thấy tối nay anh nên về nhà nghỉ ngơi chút thì hơn. Dù sao em họ của cậu cũng không sao rồi.” Phong Tiểu Tiểu đề xuất một cách tế nhị.
Đường Cần cau mày nói: “Nhỡ Bàn Cổ đến gây phiền phức cho em tôi thì làm sao?! Không có ai canh chừng ở đây, lúc đó đến cả người kêu cứu cũng chẳng có.”
Phong Tiểu Tiểu nhịn đi nhịn về, cuối cùng vẫn không thể nhịn nổi: “Anh không sợ Bàn Cổ đến gây phiền phức cho anh à?!”
“Tôi không hiểu ý cô cho lắm.”Đường Cần ngờ vực nhìn hai người.
Dương Nghiên châm điếu thuốc, nhớ ra đang ở trong bệnh viện nên thuận tay dập luôn: “Ý là em họ cậu bây giờ vẫn còn bị nghi ngờ chính là xác phàm của Bàn Cổ... Tôi nghĩ có lẽ cậu chưa quên chuyện dạo gần đây rất nhiều người trên giang hồ như các cậu bị đánh úp phải không?!”
Phong Tiểu Tiểu gật đầu: “Trước đó, anh Nhị đã thảo luận qua với tôi, chúng tôi cảm thấy người đánh úp các cậu có lẽ không phải người bình thường. Chắc là Bàn Cổ muốn hủy diệt tất cả các sự tồn tại phản khoa học trên thế giới này, bao gồm cả những người trên giang hồ có khả năng đã luyện khí. Cậu còn nhớ chuyện đến cả tranh tường cũng bị hủy không?! Tôi với anh Nhị đều cảm thấy người bình thường lẽ ra sẽ không làm được đến mức độ đó.”
Cuối cùng Đường Cần cũng kinh hãi thốt lên: “Ý cô là mấy anh em của chúng tôi đều bị Bàn Cổ phái người đến đánh?!” Nghĩ lại mới thấy đúng là có khả năng như vậy. Người giang hồ tuy gây sự bên ngoài không ít, nhưng bị người ta nhắm đánh tập thể thì vẫn chưa có bao giờ.
Đặc biệt là đám dạo gần đây bị đánh úp đều là cao thủ có tiếng trong giới. Nếu đám người này âm thầm luyện khí, vậy thì chuyện thật sự không có gì bất ngờ nữa rồi. Muốn tra ra lai lịch của bằng ấy tay giang hồ, lại ra tay với bằng ấy người chỉ trong một lần, đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ. Trừ phi Lục Phiến Môn ngứa tay muốn làm một cuộc huyết tẩy giang hồ, nếu không thì người bình thường chắc chắn không thể làm đến mức này được. Đường Cần bỗng hiểu ra, hỏi lại: “Ý hai người là em họ tôi có thể sẽ xuống tay với tôi?!”
“Chuyện này không nói chắc được.” Phong Tiểu Tiểu cảm thông nhìn Đường Cần nói: “Tuy là hình như cậu cũng không phải dạng tinh anh kiệt xuất gì, tôi và anh Nhị cũng chưa từng thấy bộ dạng cậu luyện nội gia công phu. Nhưng nếu chẳng may em họ cậu thật sự là Bàn Cổ, nửa đêm tỉnh lại thấy một tay giang hồ như cậu đang ngủ bên giường hắn, sau đó đột nhiên ngứa ngáy tay chân, thuận tay xử luôn cậu thì sao?”
Đường Cần: “...”
Dương Nghiên nghiêm túc phê bình sự thẳng thắn của Phong Tiểu Tiểu: “Không thể nói như thế được. Dù gì cũng là người một nhà, nếu có ra tay người ta cũng sẽ âm thầm làm thôi. Ví dụ như nhân lúc Tiểu Đường đang ngủ chọc nổ chục cái huyệt Khí Hải của cậu ta gì gì đó chẳng hạn...”
Đường Cần: “...”
Sau khi bị doạ như vậy, Đường Cần thấy cả người đều không ổn. Tuy về mặt tình cảm, cậu ta rất sẵn lòng kiên định tin rằng em họ mình tuyệt đối không phải Bàn Cổ - phần tử khủng bố dạo gần đây hoạt động mạnh mẽ trong giới thần thoại. Nhưng về mặt lý trí, cậu ta cũng biết hai người Phong Tiểu Tiểu không hề có ác ý, đề xuất này thật sự là suy nghĩ cho sự an toàn của mình.
Huống hồ đúng như hai người nói, cậu em họ chỉ chấn thương sọ não nhẹ nên thật ra cũng không nhất thiết phải ở bên chăm sóc. Nửa đêm lỡ như có chóng mặt buồn nôn gì đó thì đặt bên cạnh giường một cái ống nhổ là xong chuyện rồi...
“Yên tâm đi. Tối chúng tôi sẽ gọi Yến Khê đến xem. Anh ta khá nhạy cảm với các dao động của linh hồn. Hơn nữa năng lực của anh ấy cũng rất giỏi, nếu thật sự gặp phải chuyện gì đó thì ít nhất cũng có thể ứng phó được. Phong Tiểu Tiểu trấn an Đường Cần, loại bỏ chút do dự cuối cùng trong lòng cậu ta.
“Vậy... được. Có điều các người nhất định đừng để em tôi mất tích nữa đó. Không cần biết nó có phải Bàn Cổ không, tốt xấu gì nó cũng là con trai duy nhất của nhà cậu tôi.”
Giải quyết xong Đường Cần, ra khỏi bệnh viện Phong Tiểu Tiểu mới hỏi Dương Nghiên: “Anh Nhị có thấy được cái gì không?”
“Không thấy gì cả.” Dương Nghiên lắc đầu: “Dùng mắt Thông Thiên nhìn thì thấy thằng nhóc đó rất bình thường, không có vẻ gì là sắp biến hóa thành Bàn Cổ. Nhưng chuyện này cũng không chắc được, dù gì level đối phương cũng cao hơn tôi rất nhiều.”
Hai người đều biết lời này không thể nói trong bệnh viện được. Nếu như nhìn ra được vấn đề thì lúc đó Dương Nghiên sẽ chỉ ra ngay. Nhưng vì nhìn không ra vấn đề nên cũng chỉ có thể nói là “có lẽ” không có vấn đề gì. Về cái “có lẽ” này, theo hai người Phong Tiểu Tiểu nhận định thì là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Giữ thái độ hoài nghi, cẩn thận luôn là chuyện tốt. Còn nếu để Đường Cần quyết định, e là cậu ta sẽ luôn nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực hết mức có thể, từ đó dẫn đến nguy cơ gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Dù cho buổi tối Yên Khê có đến cũng chẳng chờ ra được cái gì. Đối với hai người Phong Tiểu Tiểu mà nói, chỉ như thế này vẫn chưa ăn thua. Nhưng một ngày Bàn Cổ còn chưa lộ ra thân phận thật thì sợi dây đàn này cô đừng mong có thể đỡ căng được dù chỉ một chút.
“Điều tra cả chuyện cô em tiên ốc chút đi. Đột nhiên một tiên nữ của nhà mất tích không rõ lý do cũng không phải chuyện nhỏ.” Phong Tiểu Tiểu thở dài.
“Gọi điện thoại cho Trương Tam hả?!” Dương Nghiên lên xe cầm tay lái hỏi.
“Tất nhiên. Có vấn đề gì à?!”
“... Không.” Dương Nghiên thầm toát mồ hôi lạnh, nghĩ đến việc gần đây nhà mình liên tục xuất hiện các kiểu tiên nữ từ đủ mọi nơi, anh lại không nhịn được mà muốn thán phục mẹ mình.
Anh thật sự không hiểu, mình ở thế tục thì có nhà có xe có tiền, ở thần giới cũng là dạng có tên có tuổi, bộ dạng đâu giống như kiểu thiếu thốn tình cảm thiếu thốn vợ con. Có đến mức phải nóng vội sắp xếp hôn sự cho anh như thế không?!
Đương nhiên, lúc nghe tiên nữ Trương Tam kể lể về Nhị Lang Thần ở kiếp trước, có vẻ như lý do của chị ta cũng khá đầy đủ.
Nhị Lang Thần của kiếp trước thân là thiên thần tư pháp, công việc thường xuyên phải đắc tội với người khác, nên uy thế tuy lớn nhưng danh tiếng quả thật chẳng mấy tốt đẹp.
Chuyện khác không nói, riêng chuyện “khó gần gũi người khác” thì anh không thoát được. Sinh hoạt hằng ngày ngoại trừ luyện công ra thì sẽ là dắt chó đi dạo hoặc là rảnh rỗi xuống phàm giới tìm yêu ma đánh nhau một lát, nếu không thì sẽ là chia rẽ một đôi thần tiên - người phàm nào đó. Thứ qua lại nhiều nhất và là thứ duy nhất khiến anh có chút hứng thú lại là một con khỉ, đã thế còn là khỉ đực... Tiên nữ Trương Tam phát khóc lên vì chuyện này. Đừng nói là chị ta, ngay đến cả bản thân Dương Nghiên nghe xong cũng cảm thấy bản thân kiếp trước thật sự là vô cùng rảnh rỗi, vô cùng biến thái.
“Vậy giờ chúng ta sẽ qua đó luôn nha?” Phong Tiểu Tiểu xác nhận lại lộ trình một lần nữa.
Dương Nghiên im lặng nửa phút, sau đó dũng cảm lau đi giọt mồ hôi lạnh thêm lần nữa, hít thật sâu nói: “... Ừ, được”. Chết sớm đầu thai sớm. Hiện giờ chính sự gấp rút, nào có để ý được nhiều như vậy.
Tóm lại nếu như lại bị tiên nữ Trương Tam bắt đi xem mắt. Cùng lắm thì... cùng lắm thì anh mang Nữ Oa ra làm bia đỡ đạn thôi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thực ra chấn thương sọ não nhẹ không cần phải phiền phức như vậy, chỉ cần nằm nghỉ vài hôm, quan sát xong không phát hiện có di chứng gì là ổn rồi.
Nhưng một là trong lòng cậu em họ vẫn còn sang chấn tâm lý về việc vợ tương lai đột nhiên mất tích, hai là Đường Cần cũng không có cách nào đối diện được với việc em họ mình có thể chính là Bàn Cổ, ba là cộng thêm cặp cha mẹ cực kỳ cưng chiều con trai... Vậy nên sau đề nghị của bên cuối cùng, mà hai bên trước cũng không nỡ phản đối thì chốt lại là cậu em họ phải ở lại bệnh viện để theo dõi.
Lúc đám Phong Tiểu Tiểu đến bệnh viện, vừa đúng lúc cậu mợ của Đường Cần đến đưa cơm xong đã về nghỉ ngơi nên chỉ còn một mình Đường Cần ở lại bệnh viện với em họ giết thời gian, ví dụ như chơi game cùng nhau gì đó... Phong Tiểu Tiểu vừa vào phòng, Đường Cần còn chưa nói gì, mắt cậu em họ đã sáng lên, ngồi thẳng người trên giường bệnh: “Cô Phong, cuối cùng cô cũng đến rồi!”
“Hả? À, tôi đến rồi...” Phong Tiểu Tiểu đột nhiên được yêu thích nên hơi sợ, đáp một câu chào hỏi xong nhìn Đường Cần với vẻ khó hiểu, chuyện gì vậy trời? Cô cũng không biết bản thân hóa ra lại được yêu thích đến thế cơ đấy?!
Đường Cần ngượng ngùng hắng giọng một cái vội che giấu: “Chị Phong đến thật đúng lúc. Ừm… Lúc trước chị có gọi điện nói quê Tố Tố đột nhiên xảy ra chuyện nên bảo cô ấy về mà. Em tôi muốn hỏi Tố Tố đã liên lạc với mọi người chưa? Bao giờ thì cô ấy quay lại?!”
“...” Cái đậu xanh rau má chứ!
Phong Tiểu Tiểu nhìn Đường Cần quay lưng lại với giường bệnh nháy mắt ra hiệu với mình, bộ dạng hết sức bỉ ổi. Cuối cùng cô cũng biết tại sao cậu em họ này thấy mình lại vui như vậy rồi.
Dự là do Đường Cần thấy em họ dưỡng thương cũng không yên lòng. Cậu ta sợ tin tức xấu sẽ ảnh hưởng đến bệnh nhân chấn thương sọ não, dẫn đến phản ứng xấu gì đó, dỗ dành không xong nên lôi luôn cả cô vào chịu oan.
“Cũng tạm ổn.” Phong Tiểu Tiểu tức giận lườm Đường Cần một cái, đành thuận miệng nói dối, xách túi hoa quả để thăm bệnh đến bên cạnh giường bệnh: “Chuyện quê nhà Tố Tố cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là cách hơi xa nên liên lạc không tiện.”
Cậu em họ chau mày nói: “Không nghiêm trọng lắm sao lại bảo Tố Tố về ngay trong đêm, còn chẳng kịp nói với tôi một tiếng?!”
“... Chủ yếu là vì chuyện khá riêng tư. Lúc đó đúng lúc người quê cô ấy đến, nên không tiện nói với anh.”
“Thì ra là như vậy.” Cậu em họ lúc này mới yên tâm một chút, sau đó lại nhớ ra điểm nghi hoặc: “Nhưng mà tôi gọi cho di động của Tố Tố cũng không được...”
“Chắc là không có tín hiệu.”
“Không phải, cô ấy tắt máy rồi.” Cậu em họ vô cùng sốt ruột: “Có phải Tố Tố xảy ra chuyện gì rồi không?!”
“... Chủ yếu là do quê nhà cô ấy vẫn chưa thông điện, có lẽ không tìm được chỗ sạc pin.”
“Nhưng mà...”
Cậu em họ còn muốn nói gì đó, Phong Tiểu Tiểu cuối cùng cũng nổi giận: “Anh có thôi đi không vậy?! Muốn hỏi thì chờ Tố Tố nhà anh về rồi tự đi mà hỏi, anh tưởng tôi là Baidu chắc?”
Có thể do thái độ của Phong Tiểu Tiểu rất thản nhiên, lúc quát người ta cũng rất hợp tình hợp lý, không giống như đang nói “lời nói dối thiện ý” gì gì đó.
Cũng có thể do khí thế của cô quá mạnh mẽ, trực tiếp doạ cậu em họ sợ xanh cả mặt.
Tóm lại sau khi bị quát xong câu đó, cậu em họ đã ngoan ngoãn im miệng thật. Tuy anh ta vẫn còn chút lo lắng cho bạn gái, nhưng so với vẻ đứng ngồi không yên lúc đầu thì cũng đỡ hơn nhiều rồi.
Cuối cùng Đường Cần cũng yên tâm được ít nhiều, sau khi động viên cậu em vài câu thì bị Phong Tiểu Tiểu ngoắc tay ra hiệu đi ra ngoài phòng bệnh.
“Làm gì vậy? Cô thật sự có tin tức của em dâu tôi hả?!” Đường Cần vừa ra khỏi phòng bệnh liền nới cổ áo thở phào một hơi. Diễn kịch không phải sở trường của cậu ta, đặc biệt là cứ phải diễn kịch với người nhà thật sự khiến cậu ta cảm thấy cắn rứt lương tâm.
Nếu đổi là một cô em dâu bình thường, cậu ta thân là anh họ cũng nhất định sẽ chạy đi cứu người không chút do dự. Vấn đề là cục diện bây giờ không phải là chuyện mà mình có thể chen tay vào, nên cậu ta chỉ còn cách ngoan ngoãn chờ cứu viện thôi.
“Vẫn chưa có tin tức của Tố Tố. Lát nữa chúng tôi sẽ đi hỏi mẹ anh Nhị xem chị ta có cách gì liên lạc được không.” Chuyện Phong Tiểu Tiểu muốn hỏi là chuyện khác: “Tôi hỏi cậu, từ hôm qua đến giờ cậu vẫn ở đây suốt à?!”
“Đúng vậy. Em tôi còn đang yếu, tôi làm anh đương nhiên phải ở cùng rồi.” Đường Cần khó hiểu hỏi lại: “Có gì không đúng sao?!”
Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên nhìn nhau, chuyện này không đúng đến mức quá đáng rồi ấy.
“... Cũng không có gì không đúng, chỉ là tôi cảm thấy tối nay anh nên về nhà nghỉ ngơi chút thì hơn. Dù sao em họ của cậu cũng không sao rồi.” Phong Tiểu Tiểu đề xuất một cách tế nhị.
Đường Cần cau mày nói: “Nhỡ Bàn Cổ đến gây phiền phức cho em tôi thì làm sao?! Không có ai canh chừng ở đây, lúc đó đến cả người kêu cứu cũng chẳng có.”
Phong Tiểu Tiểu nhịn đi nhịn về, cuối cùng vẫn không thể nhịn nổi: “Anh không sợ Bàn Cổ đến gây phiền phức cho anh à?!”
“Tôi không hiểu ý cô cho lắm.”Đường Cần ngờ vực nhìn hai người.
Dương Nghiên châm điếu thuốc, nhớ ra đang ở trong bệnh viện nên thuận tay dập luôn: “Ý là em họ cậu bây giờ vẫn còn bị nghi ngờ chính là xác phàm của Bàn Cổ... Tôi nghĩ có lẽ cậu chưa quên chuyện dạo gần đây rất nhiều người trên giang hồ như các cậu bị đánh úp phải không?!”
Phong Tiểu Tiểu gật đầu: “Trước đó, anh Nhị đã thảo luận qua với tôi, chúng tôi cảm thấy người đánh úp các cậu có lẽ không phải người bình thường. Chắc là Bàn Cổ muốn hủy diệt tất cả các sự tồn tại phản khoa học trên thế giới này, bao gồm cả những người trên giang hồ có khả năng đã luyện khí. Cậu còn nhớ chuyện đến cả tranh tường cũng bị hủy không?! Tôi với anh Nhị đều cảm thấy người bình thường lẽ ra sẽ không làm được đến mức độ đó.”
Cuối cùng Đường Cần cũng kinh hãi thốt lên: “Ý cô là mấy anh em của chúng tôi đều bị Bàn Cổ phái người đến đánh?!” Nghĩ lại mới thấy đúng là có khả năng như vậy. Người giang hồ tuy gây sự bên ngoài không ít, nhưng bị người ta nhắm đánh tập thể thì vẫn chưa có bao giờ.
Đặc biệt là đám dạo gần đây bị đánh úp đều là cao thủ có tiếng trong giới. Nếu đám người này âm thầm luyện khí, vậy thì chuyện thật sự không có gì bất ngờ nữa rồi. Muốn tra ra lai lịch của bằng ấy tay giang hồ, lại ra tay với bằng ấy người chỉ trong một lần, đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ. Trừ phi Lục Phiến Môn ngứa tay muốn làm một cuộc huyết tẩy giang hồ, nếu không thì người bình thường chắc chắn không thể làm đến mức này được. Đường Cần bỗng hiểu ra, hỏi lại: “Ý hai người là em họ tôi có thể sẽ xuống tay với tôi?!”
“Chuyện này không nói chắc được.” Phong Tiểu Tiểu cảm thông nhìn Đường Cần nói: “Tuy là hình như cậu cũng không phải dạng tinh anh kiệt xuất gì, tôi và anh Nhị cũng chưa từng thấy bộ dạng cậu luyện nội gia công phu. Nhưng nếu chẳng may em họ cậu thật sự là Bàn Cổ, nửa đêm tỉnh lại thấy một tay giang hồ như cậu đang ngủ bên giường hắn, sau đó đột nhiên ngứa ngáy tay chân, thuận tay xử luôn cậu thì sao?”
Đường Cần: “...”
Dương Nghiên nghiêm túc phê bình sự thẳng thắn của Phong Tiểu Tiểu: “Không thể nói như thế được. Dù gì cũng là người một nhà, nếu có ra tay người ta cũng sẽ âm thầm làm thôi. Ví dụ như nhân lúc Tiểu Đường đang ngủ chọc nổ chục cái huyệt Khí Hải của cậu ta gì gì đó chẳng hạn...”
Đường Cần: “...”
Sau khi bị doạ như vậy, Đường Cần thấy cả người đều không ổn. Tuy về mặt tình cảm, cậu ta rất sẵn lòng kiên định tin rằng em họ mình tuyệt đối không phải Bàn Cổ - phần tử khủng bố dạo gần đây hoạt động mạnh mẽ trong giới thần thoại. Nhưng về mặt lý trí, cậu ta cũng biết hai người Phong Tiểu Tiểu không hề có ác ý, đề xuất này thật sự là suy nghĩ cho sự an toàn của mình.
Huống hồ đúng như hai người nói, cậu em họ chỉ chấn thương sọ não nhẹ nên thật ra cũng không nhất thiết phải ở bên chăm sóc. Nửa đêm lỡ như có chóng mặt buồn nôn gì đó thì đặt bên cạnh giường một cái ống nhổ là xong chuyện rồi...
“Yên tâm đi. Tối chúng tôi sẽ gọi Yến Khê đến xem. Anh ta khá nhạy cảm với các dao động của linh hồn. Hơn nữa năng lực của anh ấy cũng rất giỏi, nếu thật sự gặp phải chuyện gì đó thì ít nhất cũng có thể ứng phó được. Phong Tiểu Tiểu trấn an Đường Cần, loại bỏ chút do dự cuối cùng trong lòng cậu ta.
“Vậy... được. Có điều các người nhất định đừng để em tôi mất tích nữa đó. Không cần biết nó có phải Bàn Cổ không, tốt xấu gì nó cũng là con trai duy nhất của nhà cậu tôi.”
Giải quyết xong Đường Cần, ra khỏi bệnh viện Phong Tiểu Tiểu mới hỏi Dương Nghiên: “Anh Nhị có thấy được cái gì không?”
“Không thấy gì cả.” Dương Nghiên lắc đầu: “Dùng mắt Thông Thiên nhìn thì thấy thằng nhóc đó rất bình thường, không có vẻ gì là sắp biến hóa thành Bàn Cổ. Nhưng chuyện này cũng không chắc được, dù gì level đối phương cũng cao hơn tôi rất nhiều.”
Hai người đều biết lời này không thể nói trong bệnh viện được. Nếu như nhìn ra được vấn đề thì lúc đó Dương Nghiên sẽ chỉ ra ngay. Nhưng vì nhìn không ra vấn đề nên cũng chỉ có thể nói là “có lẽ” không có vấn đề gì. Về cái “có lẽ” này, theo hai người Phong Tiểu Tiểu nhận định thì là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Giữ thái độ hoài nghi, cẩn thận luôn là chuyện tốt. Còn nếu để Đường Cần quyết định, e là cậu ta sẽ luôn nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực hết mức có thể, từ đó dẫn đến nguy cơ gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Dù cho buổi tối Yên Khê có đến cũng chẳng chờ ra được cái gì. Đối với hai người Phong Tiểu Tiểu mà nói, chỉ như thế này vẫn chưa ăn thua. Nhưng một ngày Bàn Cổ còn chưa lộ ra thân phận thật thì sợi dây đàn này cô đừng mong có thể đỡ căng được dù chỉ một chút.
“Điều tra cả chuyện cô em tiên ốc chút đi. Đột nhiên một tiên nữ của nhà mất tích không rõ lý do cũng không phải chuyện nhỏ.” Phong Tiểu Tiểu thở dài.
“Gọi điện thoại cho Trương Tam hả?!” Dương Nghiên lên xe cầm tay lái hỏi.
“Tất nhiên. Có vấn đề gì à?!”
“... Không.” Dương Nghiên thầm toát mồ hôi lạnh, nghĩ đến việc gần đây nhà mình liên tục xuất hiện các kiểu tiên nữ từ đủ mọi nơi, anh lại không nhịn được mà muốn thán phục mẹ mình.
Anh thật sự không hiểu, mình ở thế tục thì có nhà có xe có tiền, ở thần giới cũng là dạng có tên có tuổi, bộ dạng đâu giống như kiểu thiếu thốn tình cảm thiếu thốn vợ con. Có đến mức phải nóng vội sắp xếp hôn sự cho anh như thế không?!
Đương nhiên, lúc nghe tiên nữ Trương Tam kể lể về Nhị Lang Thần ở kiếp trước, có vẻ như lý do của chị ta cũng khá đầy đủ.
Nhị Lang Thần của kiếp trước thân là thiên thần tư pháp, công việc thường xuyên phải đắc tội với người khác, nên uy thế tuy lớn nhưng danh tiếng quả thật chẳng mấy tốt đẹp.
Chuyện khác không nói, riêng chuyện “khó gần gũi người khác” thì anh không thoát được. Sinh hoạt hằng ngày ngoại trừ luyện công ra thì sẽ là dắt chó đi dạo hoặc là rảnh rỗi xuống phàm giới tìm yêu ma đánh nhau một lát, nếu không thì sẽ là chia rẽ một đôi thần tiên - người phàm nào đó. Thứ qua lại nhiều nhất và là thứ duy nhất khiến anh có chút hứng thú lại là một con khỉ, đã thế còn là khỉ đực... Tiên nữ Trương Tam phát khóc lên vì chuyện này. Đừng nói là chị ta, ngay đến cả bản thân Dương Nghiên nghe xong cũng cảm thấy bản thân kiếp trước thật sự là vô cùng rảnh rỗi, vô cùng biến thái.
“Vậy giờ chúng ta sẽ qua đó luôn nha?” Phong Tiểu Tiểu xác nhận lại lộ trình một lần nữa.
Dương Nghiên im lặng nửa phút, sau đó dũng cảm lau đi giọt mồ hôi lạnh thêm lần nữa, hít thật sâu nói: “... Ừ, được”. Chết sớm đầu thai sớm. Hiện giờ chính sự gấp rút, nào có để ý được nhiều như vậy.
Tóm lại nếu như lại bị tiên nữ Trương Tam bắt đi xem mắt. Cùng lắm thì... cùng lắm thì anh mang Nữ Oa ra làm bia đỡ đạn thôi.