Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-88
Chương 89: Lệ quỷ và hung thần
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bà Tiết từng thề cho dù gian nan vất vả thế nào cũng sẽ không rời bỏ chồng mình, mà người chồng cũng đáp lại lời thề này, thề sẽ vĩnh viễn chăm sóc bà Tiết...
Lời thề này nghe ra quả thật khiến người ta cảm động, hơn nữa hai người đều nói rất chân thành chứ không phải thuận miệng nói cho có, điều này lại càng hiếm thấy. Nhưng... tất cả chuyện ngoài ý muốn đều ở cái chữ “nhưng” này, khi giữa hai bên thề không rời không bỏ, có một bên là quỷ, còn một bên là người, ý nghĩa chân thực của lời thề này liền có vẻ có chút kinh dị.
Trong Thập Điện Diêm La, có Chuyển Luân Vương là họ Tiết, chuyên môn phụ trách phán xét quỷ hồn do các điện áp giải đến, phân biệt thiện ác, quyết định cấp bậc của đối phương và quyết định sáu đường đầu thai.
Vào đêm giao thừa, thần đình được thiên đạo tán thành, nhóm pháp thân chuyển thế vốn lưu lạc ở các nơi đều được ghi vào biên chế lần nữa. Tuy chưa chắc sẽ lập tức thức tỉnh, nhưng dựa theo ý thiên đạo mà nói chính là đã khôi phục thân phận, chờ về sau có cơ hội, lúc nào cũng có thể trở về với cương vị vốn có.
Mà sau khi Chuyển Luân Vương khôi phục thân phận, thần tịch là ở dưới âm tào địa phủ, ông ta và vợ mình lại từng thề với nhau là không rời không bỏ, nên tất nhiên bà Tiết cũng phải đi theo chồng điều động công tác, đi định cư ở địa phủ trước. Vì thế mà về sau xảy ra những chuyện như vậy là điều đương nhiên…
“Đây là câu chuyện tình yêu đẹp đẽ kinh dị khủng bố cỡ nào...” Phong Tiểu Tiểu không tự chủ được cảm thán một câu, đứng lên vỗ vỗ bả vai người đàn ông trung niên.
Người trung niên quả thực muốn quỳ luôn, trên mặt ngoài si ngốc cũng đã không còn biểu cảm nào. Những tu sĩ khác nghe xong kết quả này cũng thực rối rắm, không biết là nên chúc mừng đồng tu của mình thăng cấp liền lúc ba cấp? Hay là nên an ủi, khuyên bảo đối phương nén bi thương, nghĩ thoáng ra?
Dương Nghiên cũng đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc vỗ vỗ bả vai người trung niên hóa đá: “Vợ ông đã có hai phách xuống địa phủ, chờ ba hồn bảy vía đều đi hết sạch, thì ông có thể chuẩn bị hậu sự rồi.”
“Hả...”
Theo lý mà nói đây là một tin rất bi thương, nhưng đổi góc độ là người phụ nữ theo chồng điều động công tác mà nói, tâm tình người trung niên thật sự là phức tạp không nói nên lời.
Cuối cùng, người trung niên với tâm trạng vô cùng rối bời ôm vợ mình về khách sạn, trước khi đi còn tiện thể ký hợp đồng... Dựa theo tình huống hiện tại, trừ phi Thập Điện Diêm La mở rộng minh giới, nếu không bầu không khí của minh giới căn bản là bị phong kín không thể lộ ra, thì những người khác làm sao có thể biết cửa vào địa phủ là ở đâu?
Cho nên mấu chốt để giải quyết vấn đề vẫn tùy thuộc vào người người trung niên, nếu ông ta có thể thức tỉnh sớm một chút thì tất cả đều dễ nói. Mà người trung niên có thể nhanh chóng thức tỉnh hay không, thì mấu chốt lại dựa vào Lý Tiếu...
“Yên tâm, quay về tôi sẽ lập tức đi vẽ bùa triện...” Lý Tiếu vỗ ngực bảo đảm, nói tới đây lại nghĩ ngợi, ngượng ngùng nói: “Đương nhiên xác xuất thành công tương đối thấp, khả năng phải đợi hơi lâu...” Ông ta dừng một lúc, mặt lại đỏ thêm vài phần, tiếp tục nói: “Ngoài ra, những nguyên vật liệu này tương đối đắt, tốt nhất nên đặt cọc trước...”
Mặc kệ thế nào, có thể giải quyết vấn đề, còn bất ngờ có được thân phận Thập Điện Diêm La... tuy người trung niên vẫn lo lắng cho vợ, nhưng cũng đã yên tâm phần nào.
Mà rốt cuộc minh giới có thể mở lại, người vui vẻ cũng không chỉ có một mình ông ta.
Ví như Phong Tiểu Tiểu làm địa chủ, vui vẻ là lẽ đương nhiên. Trong tay đã chính thức có được tư cách đảm nhận công việc , Thành Hoàng và Tiểu Hắc cũng có cảm giác nhận được niềm vui bất ngờ. Người cuối cùng vui vẻ tất nhiên là Lý Tiếu, rốt cuộc ông ta cũng có thể lấy được nước Vong Xuyên lần nữa.
Dưới đủ loại chờ mong, phù triện dẫn đường pháp thân thức tỉnh được tạo ra với hiệu suất cao nhất từ trước tới nay, đêm đó người trung niên nhận được tin liền vội vàng tới tiệm gốm dùng thử...
Sau một hồi đất đá bay mịt mù, mây đen bao phủ, khi người đàn ông trung niên lần thứ hai mở mắt ra, có vẻ trong đầu đã nhiều thêm một số thứ.
Ông ta ôm lấy người vợ đặt trên ghế sô-pha trong lúc mình thức tỉnh, do dự bước lên một bước, cùng lúc khi bước chân chạm đất, người ông ta cũng theo đó mà dần trở nên hư ảo, giống như ảo ảnh nhộn nhạo trong nước.
Sau khi xác định cảm giác của mình không sai, người đàn ông trung niên kiên định bước ra bước thứ hai, bước thứ ba... Bước đi nhẹ nhàng như không phải đang giẫm trên mặt đất kiên cố, mà là nơi nào đó mềm mại vậy.
Không khí bị đẩy ra như sóng nước, bóng dáng người đàn ông trung niên ôm vợ mình cũng chậm rãi trở nên nửa trong suốt, nhạt dần nhạt dần, cuối cùng tan vào không trung...
Phong Tiểu Tiểu mở to hai mắt chứng kiến thời khắc tạo nên kỳ tích, sau khi người ông trung niên biến mất, đám người mới thở phào một hơi: “Xem ra đã trở lại minh giới hành công.”
“Ôi!” Lúc này Lý Tiếu mới hoàn hồn, vỗ đùi tiếc hận: “Lẽ ra vừa rồi tôi nên bám lấy anh ta để đi cùng, bình đựng nước Vong Xuyên đều đã chuẩn bị xong rồi.”
“... Bình cái rắm! Đó là bình nước ông tháo từ máy lọc nước của nhà tôi!” Phong Tiểu Tiểu hung hăng khinh bỉ.
Được lắm, bình tầm 20 lít, ông ta cũng không sợ đến lúc đó không cẩn thận cả bình cả người đều chìm xuống sông sao?
Lý Tiếu cười gượng: “Hì hì, đây không phải do tôi sợ về sau không tiện qua lấy nước sao, lúc trước là vì không chuẩn bị đủ, cho nên chỉ chế được mấy gói vong ưu tán liền thiếu nguyên liệu...”
Ban ngày Phục Hy không ra góp vui, nhưng lần này lại bị kéo ra, thứ nhất là vì để ở bên cạnh làm hộ pháp, đề phòng người trung niên đi minh giới thất bại, thứ hai là định sau khi người kia đi qua thành công thì ghi lại tọa độ không gian.
Cùng lúc khi người trung niên biến mất, Phục Hy cũng nắm được dao động không gian của minh giới phương Đông, liền lây lấy tấm mai rùa ra ghi lại, Phục Hy nhìn mai rùa trầm ngâm một lúc hỏi: “Cửa minh giới nên đặt ở đâu thì tốt?”
“À...” Phong Tiểu Tiểu lập tức nghẹn lời.
Phục Hy đợi trong chốc lát, không thấy Phong Tiểu Tiểu trả lời, vì thế anh ngẫm nghĩ rồi săn sóc nói: “Cửa thần đình ở bên trái phòng em, vậy cửa minh giới để ở ngay bên phải được không?”
Tất cả phải suy xét đến việc đi lại thuận tiện của vợ... Về phần những thần ma quỷ quái khác muốn về quê thì làm thế nào? Những người khác có thuận tiện hay không thì liên quan quái gì đến anh!
“...” Phong Tiểu Tiểu buồn rầu rối rắm một lát, lau mồ hôi nói: “... Không cần đâu, cứ đặt ở Hỏa Thành là được.”
Phong Đô mà! Cứ nên để ở Hỏa Thành thôi... Còn chỗ này không cần thiết đâu!
Nhất là ở cạnh phòng cô thì càng không cần thiết!!!
“Hỏa Thành ở đâu?” Phục Hy khó hiểu nhăn mày, rồi nghiêm túc đề nghị, “Với sức mạnh hiện tại của em, qua lại giữa ba giới cũng không dễ dàng, tốt nhất nên đi qua cửa lớn cho tiện...” Anh nghĩ chút, có vẻ là cho rằng Phong Tiểu Tiểu đang khách sáo, vì thế tiếp tục khuyên nhủ: “Không cần khách sáo với anh như thế.”
“...” Đệch! Ai khách sáo với anh.
Bởi vì Phong Tiểu Tiểu ngượng ngùng từ chối (...), cho nên địa điểm đặt cánh cửa chuyên đi thẳng tới Phong Đô tạm thời bị gác lại, mấy người còn lại trong tiệm gốm dứt khoát quyết định chờ đám người trung niên trở lại rồi nói sau.
Hiện tại ngoài Dương Nghiên và Lý Tiếu đã ở từ lúc ban ngày ra, liền thêm một Phục Hy, những người khác thì có hai vợ chồng Thành Hoàng nhận chức lâm thời dưới âm ty.
Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên chỉ đến góp vui, Lý Tiếu và vợ chồng Thành Hoàng là có mục đích, Phục Hy đơn thuần là ở cùng vợ... Chỉ có điều, mấy người kia xem ti vi cắn hạt dưa đợi liên tục hai ba tiếng, thấy còn mấy tiếng nữa là trời sắp sáng rồi, mà người đàn ông trung niên mãi vẫn chưa trở về.
Phong Tiểu Tiểu cảm thấy không chờ nổi nữa, vặn nhỏ âm lượng ti vi, hỏi: “Không phải lạc đường rồi đấy chứ?”
Trong lúc chờ đợi, Tiểu Hắc tiện thể làm mấy nhiệm vụ, đi ra bên ngoài bắt vài con quỷ mới trở về, đang mượn tạm địa bàn của Phong Tiểu Tiểu cho chồng mình thẩm vấn, còn đang tính khi quỷ môn mở ra sẽ trực tiếp ném quỷ vào âm ty luôn. Hiện tại vừa thấy chắc là nguyện vọng này không thực hiện được ngay, vì thế liền khó chịu: “Hiệu suất làm việc của Thập Điện Diêm La là như thế này à?”
Nếu lãnh đạo âm ty cũng thực sự mặc kệ giống dương gian, vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc về sau mình không chỉ không nhận được hữu ích nào của việc giảm sức ép, ngược lại còn có có khi sẽ càng bận sao?
“Có khi nào rơi vào trong sông chăng?” Lý Tiếu vẫn còn băn khoăn về dòng sông Vong Xuyên kia.
Dương Nghiên châm điếu thuốc xốc lại tinh thần: “Không chừng là vợ chồng người ta đang tìm phòng dưới âm ty, tiện thể thu dọn quét tước một chút để chuẩn bị về sau vào ở...”
Ai nấy đều sôi nổi thi nhau đưa ra phỏng đoán, Phục Hy nhắm mắt dưỡng thần không tham dự thảo luận. Phong Tiểu Tiểu gia nhập buôn chuyện một lúc liền thấy mệt mỏi, nhàm chán vươn vai duỗi người một cái: “Bỏ đi, tôi về ngủ một lát, chờ ông ta trở về mọi người gọi tôi dậy.”
Nói xong liền đứng dậy, đang định vòng qua sô-pha đi lên tầng hai, Tiểu Hắc đột nhiên vươn tay giữ chặt cô lại: “Từ từ!”
Trongkhoảng không bị vặn vẹo rung chuyển, một bóng người như là từ đằng xa đang chạy vội lại đây, từ nhỏ biến lớn, từ nửa trong suốt dần trở nên thực và dần dần hiện ra trong không trung.
Ánh mắt Tiểu Hắc nhìn chăm chú: “Trở lại rồi!”
Chỉ lát sau, quả nhiên người trung niên với vẻ mặt kích động đã trở lại phòng khách của tiệm gốm ở dương gian, dáng vẻ thở hổn hển như bị kinh hãi gì đó, một tay chống đầu gối, một tay run run chỉ về phía sau mình: “Phong phong phong phong...”
“Gió lớn quá tôi không nghe được?” Phong Tiểu Tiểu ngữa mồm nói xen vào.
Người trung niên ho sặc sụa, ấy vậy mà liền khỏi nói lắp, lập tức bật ra một tràng như rang lạc: “Trong đại điện Phong Đô Diêm La có một người đàn ông người nước ngoài có đôi cánh màu đen của ác ma đó!!!”
Lúc này người ho khan biến thành mấy người Phong Tiểu Tiểu.
Dương Nghiên nhả ra một hơi khói, vội che miệng ho mạnh vài cái mới dừng lại được, sau đó hỏi: “Ông nói gì? Sao Phong Đô lại có thể có người nước ngoài được?”
Người trung niên nuốt mạnh vài ngụm nước miếng: “Người đàn ông nước ngoài có cánh kia hình như là kẻ đứng đầu, trừ anh ta ra, tôi còn thấy được không ít những… sinh vật khác? Dù sao nhìn qua không giống quỷ, gương mặt lại càng không giống người phương Đông.”
Rốt cuộc Phục Hy cũng mở to mắt, nhíu mày, ngẩng đầu lạnh lùng hỏi: “Ý của ông là, có thần nước ngoài đặt chân lên lãnh thổ thần vực phương Đông của tôi sao?”
Trong mắt Phục Hy, những chuyện khác đều có thể thương lượng, dù sao anh cũng không quá để ý. Nhưng chỉ có vợ và tôn nghiêm quyền uy là tuyệt đối không cho phép người ngoài xâm phạm.
Nếu đêm giao thừa đã quyết định thần quyền phương Đông do mình quản lý, tất nhiên sẽ không có khả năng Phục Hy cho phép người ngoài tùy tiện làm bẩn, chứ nói gì là còn là biên giới bên này mình vừa mới được mở ra...
“Đôi cánh màu đen?” Phong Tiểu Tiểu sờ sờ cằm: “... Đặc điểm này, không phải là Lucifer đó chứ?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lời thề này nghe ra quả thật khiến người ta cảm động, hơn nữa hai người đều nói rất chân thành chứ không phải thuận miệng nói cho có, điều này lại càng hiếm thấy. Nhưng... tất cả chuyện ngoài ý muốn đều ở cái chữ “nhưng” này, khi giữa hai bên thề không rời không bỏ, có một bên là quỷ, còn một bên là người, ý nghĩa chân thực của lời thề này liền có vẻ có chút kinh dị.
Trong Thập Điện Diêm La, có Chuyển Luân Vương là họ Tiết, chuyên môn phụ trách phán xét quỷ hồn do các điện áp giải đến, phân biệt thiện ác, quyết định cấp bậc của đối phương và quyết định sáu đường đầu thai.
Vào đêm giao thừa, thần đình được thiên đạo tán thành, nhóm pháp thân chuyển thế vốn lưu lạc ở các nơi đều được ghi vào biên chế lần nữa. Tuy chưa chắc sẽ lập tức thức tỉnh, nhưng dựa theo ý thiên đạo mà nói chính là đã khôi phục thân phận, chờ về sau có cơ hội, lúc nào cũng có thể trở về với cương vị vốn có.
Mà sau khi Chuyển Luân Vương khôi phục thân phận, thần tịch là ở dưới âm tào địa phủ, ông ta và vợ mình lại từng thề với nhau là không rời không bỏ, nên tất nhiên bà Tiết cũng phải đi theo chồng điều động công tác, đi định cư ở địa phủ trước. Vì thế mà về sau xảy ra những chuyện như vậy là điều đương nhiên…
“Đây là câu chuyện tình yêu đẹp đẽ kinh dị khủng bố cỡ nào...” Phong Tiểu Tiểu không tự chủ được cảm thán một câu, đứng lên vỗ vỗ bả vai người đàn ông trung niên.
Người trung niên quả thực muốn quỳ luôn, trên mặt ngoài si ngốc cũng đã không còn biểu cảm nào. Những tu sĩ khác nghe xong kết quả này cũng thực rối rắm, không biết là nên chúc mừng đồng tu của mình thăng cấp liền lúc ba cấp? Hay là nên an ủi, khuyên bảo đối phương nén bi thương, nghĩ thoáng ra?
Dương Nghiên cũng đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc vỗ vỗ bả vai người trung niên hóa đá: “Vợ ông đã có hai phách xuống địa phủ, chờ ba hồn bảy vía đều đi hết sạch, thì ông có thể chuẩn bị hậu sự rồi.”
“Hả...”
Theo lý mà nói đây là một tin rất bi thương, nhưng đổi góc độ là người phụ nữ theo chồng điều động công tác mà nói, tâm tình người trung niên thật sự là phức tạp không nói nên lời.
Cuối cùng, người trung niên với tâm trạng vô cùng rối bời ôm vợ mình về khách sạn, trước khi đi còn tiện thể ký hợp đồng... Dựa theo tình huống hiện tại, trừ phi Thập Điện Diêm La mở rộng minh giới, nếu không bầu không khí của minh giới căn bản là bị phong kín không thể lộ ra, thì những người khác làm sao có thể biết cửa vào địa phủ là ở đâu?
Cho nên mấu chốt để giải quyết vấn đề vẫn tùy thuộc vào người người trung niên, nếu ông ta có thể thức tỉnh sớm một chút thì tất cả đều dễ nói. Mà người trung niên có thể nhanh chóng thức tỉnh hay không, thì mấu chốt lại dựa vào Lý Tiếu...
“Yên tâm, quay về tôi sẽ lập tức đi vẽ bùa triện...” Lý Tiếu vỗ ngực bảo đảm, nói tới đây lại nghĩ ngợi, ngượng ngùng nói: “Đương nhiên xác xuất thành công tương đối thấp, khả năng phải đợi hơi lâu...” Ông ta dừng một lúc, mặt lại đỏ thêm vài phần, tiếp tục nói: “Ngoài ra, những nguyên vật liệu này tương đối đắt, tốt nhất nên đặt cọc trước...”
Mặc kệ thế nào, có thể giải quyết vấn đề, còn bất ngờ có được thân phận Thập Điện Diêm La... tuy người trung niên vẫn lo lắng cho vợ, nhưng cũng đã yên tâm phần nào.
Mà rốt cuộc minh giới có thể mở lại, người vui vẻ cũng không chỉ có một mình ông ta.
Ví như Phong Tiểu Tiểu làm địa chủ, vui vẻ là lẽ đương nhiên. Trong tay đã chính thức có được tư cách đảm nhận công việc , Thành Hoàng và Tiểu Hắc cũng có cảm giác nhận được niềm vui bất ngờ. Người cuối cùng vui vẻ tất nhiên là Lý Tiếu, rốt cuộc ông ta cũng có thể lấy được nước Vong Xuyên lần nữa.
Dưới đủ loại chờ mong, phù triện dẫn đường pháp thân thức tỉnh được tạo ra với hiệu suất cao nhất từ trước tới nay, đêm đó người trung niên nhận được tin liền vội vàng tới tiệm gốm dùng thử...
Sau một hồi đất đá bay mịt mù, mây đen bao phủ, khi người đàn ông trung niên lần thứ hai mở mắt ra, có vẻ trong đầu đã nhiều thêm một số thứ.
Ông ta ôm lấy người vợ đặt trên ghế sô-pha trong lúc mình thức tỉnh, do dự bước lên một bước, cùng lúc khi bước chân chạm đất, người ông ta cũng theo đó mà dần trở nên hư ảo, giống như ảo ảnh nhộn nhạo trong nước.
Sau khi xác định cảm giác của mình không sai, người đàn ông trung niên kiên định bước ra bước thứ hai, bước thứ ba... Bước đi nhẹ nhàng như không phải đang giẫm trên mặt đất kiên cố, mà là nơi nào đó mềm mại vậy.
Không khí bị đẩy ra như sóng nước, bóng dáng người đàn ông trung niên ôm vợ mình cũng chậm rãi trở nên nửa trong suốt, nhạt dần nhạt dần, cuối cùng tan vào không trung...
Phong Tiểu Tiểu mở to hai mắt chứng kiến thời khắc tạo nên kỳ tích, sau khi người ông trung niên biến mất, đám người mới thở phào một hơi: “Xem ra đã trở lại minh giới hành công.”
“Ôi!” Lúc này Lý Tiếu mới hoàn hồn, vỗ đùi tiếc hận: “Lẽ ra vừa rồi tôi nên bám lấy anh ta để đi cùng, bình đựng nước Vong Xuyên đều đã chuẩn bị xong rồi.”
“... Bình cái rắm! Đó là bình nước ông tháo từ máy lọc nước của nhà tôi!” Phong Tiểu Tiểu hung hăng khinh bỉ.
Được lắm, bình tầm 20 lít, ông ta cũng không sợ đến lúc đó không cẩn thận cả bình cả người đều chìm xuống sông sao?
Lý Tiếu cười gượng: “Hì hì, đây không phải do tôi sợ về sau không tiện qua lấy nước sao, lúc trước là vì không chuẩn bị đủ, cho nên chỉ chế được mấy gói vong ưu tán liền thiếu nguyên liệu...”
Ban ngày Phục Hy không ra góp vui, nhưng lần này lại bị kéo ra, thứ nhất là vì để ở bên cạnh làm hộ pháp, đề phòng người trung niên đi minh giới thất bại, thứ hai là định sau khi người kia đi qua thành công thì ghi lại tọa độ không gian.
Cùng lúc khi người trung niên biến mất, Phục Hy cũng nắm được dao động không gian của minh giới phương Đông, liền lây lấy tấm mai rùa ra ghi lại, Phục Hy nhìn mai rùa trầm ngâm một lúc hỏi: “Cửa minh giới nên đặt ở đâu thì tốt?”
“À...” Phong Tiểu Tiểu lập tức nghẹn lời.
Phục Hy đợi trong chốc lát, không thấy Phong Tiểu Tiểu trả lời, vì thế anh ngẫm nghĩ rồi săn sóc nói: “Cửa thần đình ở bên trái phòng em, vậy cửa minh giới để ở ngay bên phải được không?”
Tất cả phải suy xét đến việc đi lại thuận tiện của vợ... Về phần những thần ma quỷ quái khác muốn về quê thì làm thế nào? Những người khác có thuận tiện hay không thì liên quan quái gì đến anh!
“...” Phong Tiểu Tiểu buồn rầu rối rắm một lát, lau mồ hôi nói: “... Không cần đâu, cứ đặt ở Hỏa Thành là được.”
Phong Đô mà! Cứ nên để ở Hỏa Thành thôi... Còn chỗ này không cần thiết đâu!
Nhất là ở cạnh phòng cô thì càng không cần thiết!!!
“Hỏa Thành ở đâu?” Phục Hy khó hiểu nhăn mày, rồi nghiêm túc đề nghị, “Với sức mạnh hiện tại của em, qua lại giữa ba giới cũng không dễ dàng, tốt nhất nên đi qua cửa lớn cho tiện...” Anh nghĩ chút, có vẻ là cho rằng Phong Tiểu Tiểu đang khách sáo, vì thế tiếp tục khuyên nhủ: “Không cần khách sáo với anh như thế.”
“...” Đệch! Ai khách sáo với anh.
Bởi vì Phong Tiểu Tiểu ngượng ngùng từ chối (...), cho nên địa điểm đặt cánh cửa chuyên đi thẳng tới Phong Đô tạm thời bị gác lại, mấy người còn lại trong tiệm gốm dứt khoát quyết định chờ đám người trung niên trở lại rồi nói sau.
Hiện tại ngoài Dương Nghiên và Lý Tiếu đã ở từ lúc ban ngày ra, liền thêm một Phục Hy, những người khác thì có hai vợ chồng Thành Hoàng nhận chức lâm thời dưới âm ty.
Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên chỉ đến góp vui, Lý Tiếu và vợ chồng Thành Hoàng là có mục đích, Phục Hy đơn thuần là ở cùng vợ... Chỉ có điều, mấy người kia xem ti vi cắn hạt dưa đợi liên tục hai ba tiếng, thấy còn mấy tiếng nữa là trời sắp sáng rồi, mà người đàn ông trung niên mãi vẫn chưa trở về.
Phong Tiểu Tiểu cảm thấy không chờ nổi nữa, vặn nhỏ âm lượng ti vi, hỏi: “Không phải lạc đường rồi đấy chứ?”
Trong lúc chờ đợi, Tiểu Hắc tiện thể làm mấy nhiệm vụ, đi ra bên ngoài bắt vài con quỷ mới trở về, đang mượn tạm địa bàn của Phong Tiểu Tiểu cho chồng mình thẩm vấn, còn đang tính khi quỷ môn mở ra sẽ trực tiếp ném quỷ vào âm ty luôn. Hiện tại vừa thấy chắc là nguyện vọng này không thực hiện được ngay, vì thế liền khó chịu: “Hiệu suất làm việc của Thập Điện Diêm La là như thế này à?”
Nếu lãnh đạo âm ty cũng thực sự mặc kệ giống dương gian, vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc về sau mình không chỉ không nhận được hữu ích nào của việc giảm sức ép, ngược lại còn có có khi sẽ càng bận sao?
“Có khi nào rơi vào trong sông chăng?” Lý Tiếu vẫn còn băn khoăn về dòng sông Vong Xuyên kia.
Dương Nghiên châm điếu thuốc xốc lại tinh thần: “Không chừng là vợ chồng người ta đang tìm phòng dưới âm ty, tiện thể thu dọn quét tước một chút để chuẩn bị về sau vào ở...”
Ai nấy đều sôi nổi thi nhau đưa ra phỏng đoán, Phục Hy nhắm mắt dưỡng thần không tham dự thảo luận. Phong Tiểu Tiểu gia nhập buôn chuyện một lúc liền thấy mệt mỏi, nhàm chán vươn vai duỗi người một cái: “Bỏ đi, tôi về ngủ một lát, chờ ông ta trở về mọi người gọi tôi dậy.”
Nói xong liền đứng dậy, đang định vòng qua sô-pha đi lên tầng hai, Tiểu Hắc đột nhiên vươn tay giữ chặt cô lại: “Từ từ!”
Trongkhoảng không bị vặn vẹo rung chuyển, một bóng người như là từ đằng xa đang chạy vội lại đây, từ nhỏ biến lớn, từ nửa trong suốt dần trở nên thực và dần dần hiện ra trong không trung.
Ánh mắt Tiểu Hắc nhìn chăm chú: “Trở lại rồi!”
Chỉ lát sau, quả nhiên người trung niên với vẻ mặt kích động đã trở lại phòng khách của tiệm gốm ở dương gian, dáng vẻ thở hổn hển như bị kinh hãi gì đó, một tay chống đầu gối, một tay run run chỉ về phía sau mình: “Phong phong phong phong...”
“Gió lớn quá tôi không nghe được?” Phong Tiểu Tiểu ngữa mồm nói xen vào.
Người trung niên ho sặc sụa, ấy vậy mà liền khỏi nói lắp, lập tức bật ra một tràng như rang lạc: “Trong đại điện Phong Đô Diêm La có một người đàn ông người nước ngoài có đôi cánh màu đen của ác ma đó!!!”
Lúc này người ho khan biến thành mấy người Phong Tiểu Tiểu.
Dương Nghiên nhả ra một hơi khói, vội che miệng ho mạnh vài cái mới dừng lại được, sau đó hỏi: “Ông nói gì? Sao Phong Đô lại có thể có người nước ngoài được?”
Người trung niên nuốt mạnh vài ngụm nước miếng: “Người đàn ông nước ngoài có cánh kia hình như là kẻ đứng đầu, trừ anh ta ra, tôi còn thấy được không ít những… sinh vật khác? Dù sao nhìn qua không giống quỷ, gương mặt lại càng không giống người phương Đông.”
Rốt cuộc Phục Hy cũng mở to mắt, nhíu mày, ngẩng đầu lạnh lùng hỏi: “Ý của ông là, có thần nước ngoài đặt chân lên lãnh thổ thần vực phương Đông của tôi sao?”
Trong mắt Phục Hy, những chuyện khác đều có thể thương lượng, dù sao anh cũng không quá để ý. Nhưng chỉ có vợ và tôn nghiêm quyền uy là tuyệt đối không cho phép người ngoài xâm phạm.
Nếu đêm giao thừa đã quyết định thần quyền phương Đông do mình quản lý, tất nhiên sẽ không có khả năng Phục Hy cho phép người ngoài tùy tiện làm bẩn, chứ nói gì là còn là biên giới bên này mình vừa mới được mở ra...
“Đôi cánh màu đen?” Phong Tiểu Tiểu sờ sờ cằm: “... Đặc điểm này, không phải là Lucifer đó chứ?”
Bình luận facebook