Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-94
Chương 95: Đuổi người
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Chuyện sáng lập ra thiên giới không phải là chuyện ngày một ngày hai là có thể xong, cho nên mọi người đều cảm thấy vẫn nên chờ qua năm mới rồi lại bàn.
Hơn nữa, cũng sắp giao thừa rồi, hiện tại đúng là không thể phân tâm đi xử lý những chuyện khác được nữa.
Suy xét đến chuyện năm mới khách đến tiệm gốm sẽ không ít, ắt hẳn lúc đó phòng sẽ hơi chật chội, cho nên không hề bất ngờ gì khi Phục Hy bị Phong Tiểu Tiểu ném ra ngoài để bày trận. Cũng không phải trận pháp phức tạp gì, chỉ là phép mở rộng không gian đơn giản thôi, kiểu như mấy chốn bồng lai như trong truyền thuyết… Nghĩa là người khác nhìn từ ngoài vào nhà mình thì vẫn là căn phòng kia, nhưng đi vào mới phát hiện diện tích thực tế có sự chênh lệch một trời một vực.
Trương Tam có ký ức tương đối đầy đủ, cũng sử dụng năng lực tương đối thuần thục nên đương nhiên ở lại làm trợ thủ. Mà những người khác không giúp được gì đã bị Phong Tiểu Tiểu đóng gói xách ra ngoài làm hàng Tết kiêm khuân vác.
Vừa ra đến trước cửa, Phục Hy lẳng lặng nhìn mọi người bằng ánh mắt thâm thúy, thật ra mọi người đều biết là nhìn Dương Nghiên và Khương Lễ, phảng phất trong đó là nỗi buồn hiu hắt khó tả.
“… Anh Hy có muốn tôi mua hộ cái gì không?” Khóe miệng Phong Tiểu Tiểu hơi giật giật, khó khăn lắm mới mở miệng nói, “Mua bộ quần áo mới được không? Nhắc mới nhớ năm nay là năm rắn, tuy chỉ còn mấy ngày nữa là hết năm rắn rồi… Anh thích áo khoác gió màu đỏ không?”
Lúc Dương Nghiên tới đã tiện thể trả lại cô sổ tiết kiệm mà anh ta đã làm mất lúc ở trên máy bay, tuy chưa phải toàn bộ, nhưng đã đủ cho Phong Tiểu Tiểu tiêu vài năm với mức độ chi tiêu như hiện nay của cô rồi.
Sắc mặt Phục Hy lập tức dịu đi vài phần, anh mỉm cười, giọng nói bình tĩnh mang theo chút dịu dàng, đúng là một trời một vực với sắc mặt vừa rồi: “Tiểu Oa có tâm như vậy anh rất vui, ra ngoài chơi vui vẻ là được, đừng để mình bị mệt.”
Ngụ ý là để người khác mệt thế nào cũng được.
Cuối cùng cũng giải quyết được Phục Hy, ba người liền ra ngoài với mục tiêu tương đối rõ ràng là tiến thẳng vào siêu thị.
Càng gần năm mới, càng nhiều cửa hàng trên phố đóng cửa về quê. Người trong nước rất coi trọng ngày Tết âm lịch này. Trong bất kỳ ngày lễ nào ở các quốc gia khác, các thương nhân đều sẽ nhân cơ hội để tung ra đủ mọi loại hoạt động, không những phải tăng ca mà còn phải chè chén nữa.
Nhưng chỉ có Tết âm lịch, hầu hết nhân dân trong nước đều muốn nghỉ ngơi, về quê đoàn tụ với người nhà đồng thời làm ổ ở nhà để đón năm mới.
Cho nên thời điểm cách giao thừa không còn mấy ngày, cũng chỉ có siêu thị lớn vẫn mở cửa. Huống hồ Phong Tiểu Tiểu còn muốn mua rất nhiều đồ…
“Thịt bò không tệ, hải sản cũng được đấy, có muốn mua gà vịt gì không?... Đúng rồi, còn cần mua ít kẹo và hạt dưa, có lẽ giao thừa sẽ có hơi nhiều khách, cũng không thể chỉ mời người ta nước lọc được…” ”
Dương Nghiên nhận lại thẻ của mình, hạn mức bên trong còn rất nhiều, tuy Phong Tiểu Tiểu đã cố gắng khiêm tốn, nhưng vẫn không nhịn được mà dâng lên khoái cảm kiểu nhà giàu mới nổi, đúng kiểu muốn dọn cả siêu thị về nhà - chị đây có tiền mà!
Dương Nghiên vốn định giữ im lặng, nhưng cô gái bên cạnh có xu thế càng lúc càng lấy nhiều, lại nghĩ lát nữa mấy thứ này đều sẽ do mình với Tiểu Khương khuân vác… Tuy rằng chút trọng lượng ấy đối với thần tiên mà nói thì không tính là gì, nhưng bao lớn bao nhỏ rất mất hình tượng đó (gào thét-ing)… Vì thế, cuối cùng anh ta không nhịn nổi nữa đành phải tạt một chậu nước lạnh: “Cơm tất niên ”đặt luôn ở nhà hàng rồi bảo người ta mang tới nhà là xong.”
“Như vậy chẳng có không khí gì cả.” Phong Tiểu Tiểu phản bác.
“… Nhưng cô đã nghĩ đến chưa, ngoài Y Y ra, có ai trong chúng ta biết nấu cơm không?”
“…”
Con nhà giàu? Hiển nhiên là không có khả năng! Sát thủ? Đáp án này không phải quá nực cười sao! Phục Hy! Thời đại viễn cổ không có nhiều thức ăn và nhiều điều phải chú ý như vậy, có lẽ dù là người hiền lương thục đức đến mấy thì cùng lắm cũng chỉ biết nấu và nướng. Về phần bản thân cô… Đề tài bi thương này tốt nhất đừng nói với cô thì hơn.
Khương Lễ ngẩng đầu lền, mờ mịt mở to đôi mắt đen như mực: “Chị Tam không biết nấu sao? Không phải nói con gái cổ đại đều công dung ngôn hạnh…” Hơn thế, người này còn bỏ trốn xuống trần gian tìm chồng, làm bà chủ gia đình nhiều năm… Chút chuyện nhỏ đó hẳn là không thành vấn đề đâu nhỉ!
Dương Nghiên mang vẻ mặt đồng tình nhìn Phong Tiểu Tiểu hai mắt đang sáng lấp lánh, lại nhìn lại Khương Lễ vẫn rất ngây thơ và ngốc nghếch: “Dựa vào những gì quan sát được khi bà ấy ở nhà tôi mấy ngày nay, hình như đúng là người không biết nấu ăn. Về phần trước kia…” Dương Nghiên lộ vẻ mặt rối rắm, đau xót nói, “Nghe nói bà ấy nuôi ốc đồng trong nhà…”
“Ốc đồng?” Phong Tiểu Tiểu và Khương Lễ đều mờ mịt.
“Phải.” Dương Nghiên gật đầu, “Quét nhà, giặt giũ, nấu nướng… nghe nói cái gì cũng biết làm. Còn bản thân bà ấy lại không biết làm gì cả, nhưng sợ chồng không vui, nên lúc hạ phàm liền thuận tay dắt theo cấp dưới. Dù sao thì khi đó, hằng ngày chồng đều ra ngoài làm việc hoặc đọc sách trong thư phòng, hơn nữa quân tử xa nhà bếp, bà ấy chỉ cần chờ người ta làm xong sau đó giả vờ giả vịt là được.”
Phong Tiểu Tiểu cuối cùng cũng nghe hiểu: “Là cô gái ốc đồng sao?”
Lừa đảo quá đấy nhé. Không phải nghe nói cô gái ốc đồng cũng là thần tiên sao, hình như còn gọi là tố nữ Bạch Thủy gì đó… Nếu đã bỏ trốn, chị ta tùy tiện mua một nha đầu dưới trần gian là được, mọi người đều là đồng nghiệp trên thiên đình, sống cũng không dễ dàng, cần gì gây khó dễ cho người ta như thế?!
Dương Nghiên liếc cô một cái: “Hâm mộ hả? Muốn có một cô ốc đồng sao?”
“Không cần, chẳng qua cảm thấy mẹ anh khá là…” Phong Tiểu Tiểu nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra một từ hình dung tương đối uyển chuyển: “Khá sấm rền gió cuộn.”
Muốn đàn ông, nói hạ phàm là hạ phàm. Không biết làm việc nhà, nói bắt cóc liền bắt cóc… Nghĩ đến những năm đó trên thiên đình, ắt hẳn Trương Tam là một đại thần rất hung mãnh, có lẽ phong cách làm việc ít ai sánh được.
“Xì!” Dương Nghiên khinh bỉ, buồn chán đẩy xe hàng: “Cô cứ nói thẳng ra bà ấy khá ghê gớm là được… Nhưng dù cô có muốn cô gái ốc đồng thật thì cũng không có đâu. Nghe nói lúc trước bị thiên đình đuổi giết, nhà cửa tan nát, ngoài tôi và một người em gái thứ ba chạy được, những người khác không phải bị giết thì là bị giam, cô gái ốc đồng cũng mất tung mất tích từ đó luôn rồi.”
”“Không đúng, thế không phải là cô gái ốc đồng thời Tấn à?” Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc.
“…” Dương Nghiên bất đắc dĩ: “Ví dụ, nhân viên ở một chức vụ nào đó trong công ty từ chức, ý cô là về sau không cần bố trí người khác vào vị trí đó nữa hả?”
À, hiểu rồi, hai cô gái ốc đồng không phải cùng một người.
Tán phét vài câu, bọn họ lại dời sự chú ý vào việc mua sắm. Vì bị Dương Nghiên nhắc nhở sâu sắc, Phong Tiểu Tiểu đành phải nhịn đau trả lại thịt tươi rau xanh về chỗ cũ.
Vừa đi được vài bước, bỗng nhiên gặp được người quen.
Đường Cần và cậu mợ của anh ta, cộng thêm cậu em họ cũng đẩy xe mua sắm đi theo, bên cạnh cậu em họ còn có một cô gái trông rất dịu dàng ngoan ngoãn…
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hơn nữa, cũng sắp giao thừa rồi, hiện tại đúng là không thể phân tâm đi xử lý những chuyện khác được nữa.
Suy xét đến chuyện năm mới khách đến tiệm gốm sẽ không ít, ắt hẳn lúc đó phòng sẽ hơi chật chội, cho nên không hề bất ngờ gì khi Phục Hy bị Phong Tiểu Tiểu ném ra ngoài để bày trận. Cũng không phải trận pháp phức tạp gì, chỉ là phép mở rộng không gian đơn giản thôi, kiểu như mấy chốn bồng lai như trong truyền thuyết… Nghĩa là người khác nhìn từ ngoài vào nhà mình thì vẫn là căn phòng kia, nhưng đi vào mới phát hiện diện tích thực tế có sự chênh lệch một trời một vực.
Trương Tam có ký ức tương đối đầy đủ, cũng sử dụng năng lực tương đối thuần thục nên đương nhiên ở lại làm trợ thủ. Mà những người khác không giúp được gì đã bị Phong Tiểu Tiểu đóng gói xách ra ngoài làm hàng Tết kiêm khuân vác.
Vừa ra đến trước cửa, Phục Hy lẳng lặng nhìn mọi người bằng ánh mắt thâm thúy, thật ra mọi người đều biết là nhìn Dương Nghiên và Khương Lễ, phảng phất trong đó là nỗi buồn hiu hắt khó tả.
“… Anh Hy có muốn tôi mua hộ cái gì không?” Khóe miệng Phong Tiểu Tiểu hơi giật giật, khó khăn lắm mới mở miệng nói, “Mua bộ quần áo mới được không? Nhắc mới nhớ năm nay là năm rắn, tuy chỉ còn mấy ngày nữa là hết năm rắn rồi… Anh thích áo khoác gió màu đỏ không?”
Lúc Dương Nghiên tới đã tiện thể trả lại cô sổ tiết kiệm mà anh ta đã làm mất lúc ở trên máy bay, tuy chưa phải toàn bộ, nhưng đã đủ cho Phong Tiểu Tiểu tiêu vài năm với mức độ chi tiêu như hiện nay của cô rồi.
Sắc mặt Phục Hy lập tức dịu đi vài phần, anh mỉm cười, giọng nói bình tĩnh mang theo chút dịu dàng, đúng là một trời một vực với sắc mặt vừa rồi: “Tiểu Oa có tâm như vậy anh rất vui, ra ngoài chơi vui vẻ là được, đừng để mình bị mệt.”
Ngụ ý là để người khác mệt thế nào cũng được.
Cuối cùng cũng giải quyết được Phục Hy, ba người liền ra ngoài với mục tiêu tương đối rõ ràng là tiến thẳng vào siêu thị.
Càng gần năm mới, càng nhiều cửa hàng trên phố đóng cửa về quê. Người trong nước rất coi trọng ngày Tết âm lịch này. Trong bất kỳ ngày lễ nào ở các quốc gia khác, các thương nhân đều sẽ nhân cơ hội để tung ra đủ mọi loại hoạt động, không những phải tăng ca mà còn phải chè chén nữa.
Nhưng chỉ có Tết âm lịch, hầu hết nhân dân trong nước đều muốn nghỉ ngơi, về quê đoàn tụ với người nhà đồng thời làm ổ ở nhà để đón năm mới.
Cho nên thời điểm cách giao thừa không còn mấy ngày, cũng chỉ có siêu thị lớn vẫn mở cửa. Huống hồ Phong Tiểu Tiểu còn muốn mua rất nhiều đồ…
“Thịt bò không tệ, hải sản cũng được đấy, có muốn mua gà vịt gì không?... Đúng rồi, còn cần mua ít kẹo và hạt dưa, có lẽ giao thừa sẽ có hơi nhiều khách, cũng không thể chỉ mời người ta nước lọc được…” ”
Dương Nghiên nhận lại thẻ của mình, hạn mức bên trong còn rất nhiều, tuy Phong Tiểu Tiểu đã cố gắng khiêm tốn, nhưng vẫn không nhịn được mà dâng lên khoái cảm kiểu nhà giàu mới nổi, đúng kiểu muốn dọn cả siêu thị về nhà - chị đây có tiền mà!
Dương Nghiên vốn định giữ im lặng, nhưng cô gái bên cạnh có xu thế càng lúc càng lấy nhiều, lại nghĩ lát nữa mấy thứ này đều sẽ do mình với Tiểu Khương khuân vác… Tuy rằng chút trọng lượng ấy đối với thần tiên mà nói thì không tính là gì, nhưng bao lớn bao nhỏ rất mất hình tượng đó (gào thét-ing)… Vì thế, cuối cùng anh ta không nhịn nổi nữa đành phải tạt một chậu nước lạnh: “Cơm tất niên ”đặt luôn ở nhà hàng rồi bảo người ta mang tới nhà là xong.”
“Như vậy chẳng có không khí gì cả.” Phong Tiểu Tiểu phản bác.
“… Nhưng cô đã nghĩ đến chưa, ngoài Y Y ra, có ai trong chúng ta biết nấu cơm không?”
“…”
Con nhà giàu? Hiển nhiên là không có khả năng! Sát thủ? Đáp án này không phải quá nực cười sao! Phục Hy! Thời đại viễn cổ không có nhiều thức ăn và nhiều điều phải chú ý như vậy, có lẽ dù là người hiền lương thục đức đến mấy thì cùng lắm cũng chỉ biết nấu và nướng. Về phần bản thân cô… Đề tài bi thương này tốt nhất đừng nói với cô thì hơn.
Khương Lễ ngẩng đầu lền, mờ mịt mở to đôi mắt đen như mực: “Chị Tam không biết nấu sao? Không phải nói con gái cổ đại đều công dung ngôn hạnh…” Hơn thế, người này còn bỏ trốn xuống trần gian tìm chồng, làm bà chủ gia đình nhiều năm… Chút chuyện nhỏ đó hẳn là không thành vấn đề đâu nhỉ!
Dương Nghiên mang vẻ mặt đồng tình nhìn Phong Tiểu Tiểu hai mắt đang sáng lấp lánh, lại nhìn lại Khương Lễ vẫn rất ngây thơ và ngốc nghếch: “Dựa vào những gì quan sát được khi bà ấy ở nhà tôi mấy ngày nay, hình như đúng là người không biết nấu ăn. Về phần trước kia…” Dương Nghiên lộ vẻ mặt rối rắm, đau xót nói, “Nghe nói bà ấy nuôi ốc đồng trong nhà…”
“Ốc đồng?” Phong Tiểu Tiểu và Khương Lễ đều mờ mịt.
“Phải.” Dương Nghiên gật đầu, “Quét nhà, giặt giũ, nấu nướng… nghe nói cái gì cũng biết làm. Còn bản thân bà ấy lại không biết làm gì cả, nhưng sợ chồng không vui, nên lúc hạ phàm liền thuận tay dắt theo cấp dưới. Dù sao thì khi đó, hằng ngày chồng đều ra ngoài làm việc hoặc đọc sách trong thư phòng, hơn nữa quân tử xa nhà bếp, bà ấy chỉ cần chờ người ta làm xong sau đó giả vờ giả vịt là được.”
Phong Tiểu Tiểu cuối cùng cũng nghe hiểu: “Là cô gái ốc đồng sao?”
Lừa đảo quá đấy nhé. Không phải nghe nói cô gái ốc đồng cũng là thần tiên sao, hình như còn gọi là tố nữ Bạch Thủy gì đó… Nếu đã bỏ trốn, chị ta tùy tiện mua một nha đầu dưới trần gian là được, mọi người đều là đồng nghiệp trên thiên đình, sống cũng không dễ dàng, cần gì gây khó dễ cho người ta như thế?!
Dương Nghiên liếc cô một cái: “Hâm mộ hả? Muốn có một cô ốc đồng sao?”
“Không cần, chẳng qua cảm thấy mẹ anh khá là…” Phong Tiểu Tiểu nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra một từ hình dung tương đối uyển chuyển: “Khá sấm rền gió cuộn.”
Muốn đàn ông, nói hạ phàm là hạ phàm. Không biết làm việc nhà, nói bắt cóc liền bắt cóc… Nghĩ đến những năm đó trên thiên đình, ắt hẳn Trương Tam là một đại thần rất hung mãnh, có lẽ phong cách làm việc ít ai sánh được.
“Xì!” Dương Nghiên khinh bỉ, buồn chán đẩy xe hàng: “Cô cứ nói thẳng ra bà ấy khá ghê gớm là được… Nhưng dù cô có muốn cô gái ốc đồng thật thì cũng không có đâu. Nghe nói lúc trước bị thiên đình đuổi giết, nhà cửa tan nát, ngoài tôi và một người em gái thứ ba chạy được, những người khác không phải bị giết thì là bị giam, cô gái ốc đồng cũng mất tung mất tích từ đó luôn rồi.”
”“Không đúng, thế không phải là cô gái ốc đồng thời Tấn à?” Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc.
“…” Dương Nghiên bất đắc dĩ: “Ví dụ, nhân viên ở một chức vụ nào đó trong công ty từ chức, ý cô là về sau không cần bố trí người khác vào vị trí đó nữa hả?”
À, hiểu rồi, hai cô gái ốc đồng không phải cùng một người.
Tán phét vài câu, bọn họ lại dời sự chú ý vào việc mua sắm. Vì bị Dương Nghiên nhắc nhở sâu sắc, Phong Tiểu Tiểu đành phải nhịn đau trả lại thịt tươi rau xanh về chỗ cũ.
Vừa đi được vài bước, bỗng nhiên gặp được người quen.
Đường Cần và cậu mợ của anh ta, cộng thêm cậu em họ cũng đẩy xe mua sắm đi theo, bên cạnh cậu em họ còn có một cô gái trông rất dịu dàng ngoan ngoãn…