Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
Chương 4: Mắt thông thiên
Sau khi hồi phục, chưa nói đến vấn đề khác, đầu tiên là biến hóa về thể chất sẽ biểu hiện rõ rệt nhất.
Cả người đầy vết thâm xanh tím của bạn học Nhị Lang Thần đã sớm biến mất bảy tám phần trong quá trình khuân vác. Chờ đến khi trở lại nhà Phong Tiểu Tiểu và bị ném lên số pha thì ngay cả vết thương ngoài da cũng đã khỏi gần hết. Tiếp đến, chỉ việc chờ anh ta tỉnh lại mà thôi.
Vì không muốn bỏ qua cái thời khắc mang ý nghĩa lịch sử và đầy kỷ niệm này, Phong Tiểu Tiểu liền hủy bỏ kế hoạch vốn nên là ra ngoài ăn cơm, đổi thành gọi đồ ăn về nhà.
Vì thế, chờ đến khi tân Nhị Lang Thần cuối cùng cũng thức tỉnh, chậm rãi mở to mắt ra, thì đập vào mặt anh ta chính là một nam, một nữ, một trước, một sau, trên tay mỗi người là một phần cơm hộp, đang ngồi xổm trước mặt anh ta, ăn ngon lành không thèm chớp mắt.
Làm... Làm gì vậy?
Nhị Lang Thần kinh hãi.
“Tỉnh rồi hả?” Cô gái nuốt nốt miếng thịt sườn, giơ chiếc đũa lên thân thiện chào hỏi.
Nhị Lang Thần: “.” Nếu anh ta nhớ không nhầm, trước khi hôn mê, cô gái này hình như tự giới thiệu mình là Nữ Oa?
Lại nhìn đến Thái Bạch Kim Tinh đang gặm chân giò, miệng dính đầy dầu mỡ... Nhị Lang Thần thực sự cảm thấy thế giới này quả thực đầy bi kịch.
Im lặng chừng nửa phút, Nhị Lang Thần chậm rãi ngồi dậy khỏi ghế sô pha, duỗi duỗi tay chân, từ mắt nhìn và cảm giác được đều coi như không tồi. Xem ra trở thành thần vẫn có cái lợi, ít nhất cũng đỡ tốn không ít tiền thuốc men: “Thế giới này thật sự thần kỳ” Nhị Lang Thần buông tiếng thở dài, xúc động đến mức nói không nên lời.
“Rất thần kỳ đúng không?” Phong Tiểu Tiểu cũng cảm thán. Có đồng bọn thật là tốt. Về sau nếu lão già kia lại nổi điện, ít nhất cũng có người cùng mất mặt giống mình.
“... Hiện giờ tôi muốn biết, rốt cuộc các người muốn tôi làm gì?”
Ký ức về thần tiên của Phong Tiểu Tiểu hay Dương Nghiên, giống như người ngoài cuộc xem một bộ phim. Tuy rất rõ ràng, nhưng lại không có cảm giác chân thật.
Mọi người đều đã là người trưởng thành, nhân cách cũng đã được định hình từ lâu, nếu chỉ vì xem một bộ phim mà thay đổi thì là chuyện không tưởng.
Phong Tiểu Tiểu nghe Nhị Lang Thần hỏi xong thì tỏ vẻ không quan tâm, phất phất tay, ném cho anh ta phần cơm hộp khác: “Không có gì đâu. Chẳng qua ông ấy nhàn quá nên tìm vài đồng bọn cùng tu luyện, chơi đùa thôi... Đúng rồi. Suất cơm hộp này là 20 tệ, phí ship là 10 tệ, chia ba ra thì anh phải đưa cho tôi 23 tệ 3 xu. Tôi lấy tiền mặt, cảm ơn.”
“.” Nhị Lang Thần mặt mày u ám bể hộp cơm lên, sờ sờ cái túi áo còn nhẵn hơn cả mặt anh ta. Suy nghĩ một lát, sau đó anh ta kéo một phát chiếc áo đã rách nát đến không thể che được gì ra, để lộ bộ ngực cường tráng, nghiêm túc hỏi: “Lấy thịt trả được không?”
“.. Hay thôi, ghi nợ đi”
Chờ khi cả ba người đều đã ăn uống no say, lão sư phụ cảm thấy mỹ mãn nhìn niềm vui ngoài ý muốn mình vừa nhặt được: “Vốn chỉ định khiến Nữ Oa thức tỉnh, không ngờ nhanh như vậy đã tìm được Nhị Lang Thần... Đúng rồi, tôi là Thái Bạch Kim Tinh, trước cũng đã giới thiệu rồi, ở bên ngoài cậu cũng có thể gọi tôi là Lý Trường”
“Tôi là Phong Tiểu Tiểu Phong Tiểu Tiểu tự giới thiệu một câu rồi sau đó không biết do tò mò hay là thuận miệng mà đùa giỡn thêm, “Anh Nhị từ nhỏ có sở trường gì không? Nghe nói tôi vì chơi bùn giỏi nên mới thành Nữ Oa, còn anh thì sao?”
Nhị Lang Thần Dương Nghiên lau miệng, chống cằm ngẫm nghĩ: “Chẳng lẽ bởi vì tôi nuôi chó?”
“.” Hai ánh mắt nghi hoặc chờ giải thích cùng quay sang Lý Trường. Khóe miệng Lý Trường hơi giật giật: “Cậu thức tỉnh chính là nhờ mắt thống thiên... Chẳng lẽ khi còn bé cậu chưa từng để ý xem mình có sở trường gì sao? Ví dụ như năng lực nhìn rõ bản chất mọi việc hay gì đó tương tự?”
Dương Nghiên khựng lại một lát, rồi cười lạnh: “Nhìn thấu tiểu nhân, ngụy quân tử thì có tính không?”
Từ nhỏ anh ta đã đặc biệt mẫn cảm với bản chất thiện ác của con người. Cho dù đối phương diễn tốt đến đâu, công lực thâm hậu thế nào, chỉ cần liếc mắt một cái, anh ta đều có thể phân biệt được ngay kẻ xấu hay người tốt, là tình cảm giả tạo hay lòng dạ gian dối. Cho tới bây giờ anh ta đều có thể nhìn thấu, giống như một loại trực giác phán đoán vậy.
Đương nhiên cũng chính vì vậy, cho nên rất nhiều người cũng không tin phán đoán của Dương Nghiên... Ai bảo anh ta không có chứng cứ!
Phong Tiểu Tiểu đối với khả năng đặc biệt này có chút cạn lời. Cô cũng cảm thấy đồng tình và có chút tiếc nuối: “Đến lúc nào tiến hóa tới mức có thể nhìn thấu xổ số kỳ tới, khi đó mới coi như viên mãn... Thật sự không được thì tiến hóa thành kiểu nhìn thấu thị cũng được. Chứ nhìn thấu quân tử, tiểu nhân thì có ích lợi khỉ gió gì?”
“Sao lại không có ích được?” Dương Nghiên tò mò. Thực ra, anh ta đã từng lấy giọng điệu đùa giỡn để thảo luận với đám bạn về đề tài này rồi, nhưng chưa từng nghe ai đánh giá như vậy.
Phong Tiểu Tiểu nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Lấy lời thoại kinh điển mà nói thì là anh biết quá nhiều..” Xui xẻo nhất chính là, những người khác vĩnh viễn không có khả năng biết được nhiều như thế. Vì thế, hoặc là không hợp bẩy, hoặc là chỉ có thể kiềm chế sự ghê tởm xuống mà giả ngu. Dù kết quả thế nào, đối với một người trong lòng biết rõ rất nhiều chuyện của người khác thì cũng chẳng vui vẻ gì.
Dương Nghiền ngẩn người, sau đó cười to: “Không sai, đúng là biết quá nhiều”
“Hơn nữa, mắt thống thiên của Nhị Lang Thần là do Nữ Oa nương nương mở ra giúp... A! Không phải nói con, ý sư phụ là do Thủy Thần Nữ Oa bản chủ hồn làm cơ. Còn năng lực của mắt thông thiên chính là nhìn thấu vạn vật trong thiên hạ, trong hồn phách con người có thiện, có ác, cậu ấy đều nhìn rõ hết. Đương nhiên chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết đối phương là dạng người gì” Lý Trường giải thích.
Nhưng Dương Nghiên lại không để ý tới ông ta mà quay sang nhìn Nữ Oa - người vừa mới khiến anh ta thấy hứng thú: “Tạm thời tôi không có nhà để về, muốn ở lại đây cầu được bao dưỡng, không biết có tiện không?” Sau khi mở mắt, năng lực nhìn thấu của Dương Nghiên dường như càng mạnh hơn trước kia, thậm chí anh còn không cần cố ý tập trung đã có thể nhìn thấy những màu sắc khác nhau trên người người khác là quầng sáng trong veo hay đục ngầu. Bé Nữ Oa trước mặt thuộc loại trong trẻo đến mức khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Phong Tiểu Tiểu rất thành thực thở dài: “Dù có tiền hay không, chỉ cần anh là Nhị Lang Thần thì chắc chắn tối đều phải đồng ý... Đó, nhìn thấy không? Chủ nhà thực sự ở đằng kia kìa. Tôi mà dám đuổi anh ra ngoài, chắc ống ấy sẽ... Ấy! Đúng rồi! Tôi là Nữ Oa, chắc chắn ông ấy không nỡ đuổi tôi đâu, cùng lắm là tìm cho hai người chúng ta một căn phòng khác thôi.”
“Ông ta luôn kéo người nhập bọn ở bên ngoài như vậy hả? Vậy phải cần bao nhiều căn như này cho đủ” Đây tuyệt đối là tiếng cảm thán đơn thuần phát ra từ nội tâm Dương Nghiên, tỏ vẻ thưởng thức danh tác của Lý Trường.
(1 Danh tác: Tác phẩm của tác gia nổi tiếng.
“Hôm qua là tôi, hôm nay là anh. Tạm thời tới giờ mới chỉ có hai chúng ta... Hơn nữa ông ấy cũng hết bùa rồi, tôi đoán nếu gặp vị thần nào mới, muốn khiến người ta tin rằng ông ấy không bị thần kinh... Điểm này e là khó đấy”
“... +1” Dương Nghiên rớt mồ hôi.
Lý Trường cũng rớt mồ hôi, lại còn thêm vạch đen đầy đầu (hình ảnh thường thấy trong truyện tranh): “Thu xếp chỗ ở cho hai đứa thì không thành vấn đề, nhưng Nhị Lang Thần... Bối cảnh xã hội của cậu có phải có chút vấn đề hay không? Mặc dù là thần, nhưng nếu gặp phải rắc rối quá lớn, muốn giải quyết cũng có không ít khó khăn đấy”
“Ai nói tôi có rắc rối?” Dương Nghiền mỉm cười rất lưu manh, “Tôi là công dân lương thiện đấy.”
“.” Chẳng thấy giống gì cả.
Bình luận facebook