• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (8 Viewers)

  • Chap-337

Chương 334: Nghi nam hoa đúng dịp (3






- Ta cũng không cầu một đêm, mà là muốn nàng cả đời.

Trần Khác ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm nàng nói.

Khởi Mị Nhi vừa mới tươi cười nở rộ, lại một lần nữa thu lại nụ cười, cúi đầu nói:

- Không được.

- Vậy ta chờ nàng nghĩ thông suốt.

Trần Khác đứng lên, thấp giọng nói:

- Ta sẽ lưu một phòng lại cho nàng.

- Lớn nhỏ cũng không sao, quan trọng là phải kế bên phòng công tử.

Khởi Mị Nhi mỉm cười, lông mi thật dài rõ ràng có dính chút nước mắt.

- Một lời đã định.

Trần Khác nói:

- Nếu nàng thay đổi chủ ý, hiện tại có thể theo ta trở về.

- ...

Khởi Mị Nhi cắn chặt môi dưới, bộ ngực sữa hơi phập phùng, vẫn lắc đầu như cũ.

- Vậy thì bảo trọng.

Trần Khác gật gật đầu, nói xong liền vén cửa rèm lên đi xuống.

Trần Khác vừa đi, Khởi Mị Nhi dường như mất hết sức lực, dựa vào lan can, nhìn hắn lên xe ngựa, liền không một tiếng động nước mặt ào ào tuôn rơi.

Khóc được một hồi, nàng bưng nửa chén rượu trên bàn, hai tay đưa lên môi run giọng nói:

- Công tử, Mị Nhi đời này kiếp này đều là người của công tử...

Nói xong uống một hơi cạn sạch, sau đó dựa vào cạnh bàn khóc rống lên.

Đang khóc đến thương tâm, đột nhiên cảm thấy có một bàn tay đặt lên bờ vai của mình. Nàng sợ hãi đứng dậy, một tay rút một cây trâm trong suốt màu lam phía dưới ra.

Trong nháy mắt tiếp theo, lại đứng im lại.

Chỉ thấy người đó đúng là Trần Khác đáng lẽ phải đi rồi.

- Không phải ta ép nàng, mà là chính nàng uống.

Trần Khác cười nói:

- Mị Nhi, theo vi phu về nhà đi.

Khởi Mị Nhi ánh mắt đờ đẫn, hơi thở mùi đàn hương từ miệng tỏa ra, hai cánh tay không biết nên đặt nơi nào.

Trần Khác giành lại cây trâm trong tay nàng, bỏ trên bàn nói:

- Vật này có thể cầm loạn sao? Không cẩn thận đâm vào ta, nàng có thể trở thành tiểu quả phụ rồi.

Khởi Mị Nhi lúc này mới hồi phục tinh thần, đột nhiên lắc đầu, bật thốt lên:

- Nô gia là người của Hoàng Thành ti.

- Nói nhảm.

Trần Khác cười nói:

- Ta đã sớm biết rồi.

Khởi Mị Nhi xuất quỷ nhập thần, lại có thể nắm bắt hành tung của hắn như trong lòng bàn tay, vả lại đối với việc xảy ra ở kinh thành dường như cái gì cũng biết. Tuy nói từ trước đến nay kỹ nữ tin tức linh thông. Nhưng muốn biết rõ chi tiết, cũng chỉ có Hoàng Thành Ti mới có thể làm được.

- Thật ra hôm nay nô gia đến tìm công tử. Cũng là nghe lệnh của bên trên.

Khởi MịNhị bình tĩnh nhìn Trần Khác, cắn chặt môi son nói:

- Bọn họ muốn nô gia theo công tử, từ nay về sau nắm giữ được hành tung của công tử.

- Ta biết.

Trần Khác gật đầu cười nói:

- Đã vậy chúng ta sẽ tương kế tựu kế.

- Nô gia, nô gia là nữ gian do bọn chúng huấn luyện ra, nữ gian đó!

Khởi Mị Nhi đầu óc rối bời. Đây là loại người gì vậy, ngay cả gián điệp cũng đều không buông tha:

- Chàng đồng ý để vợ của mình sống cùng gián điệp sao?

- Ha ha ha...

Trần Khác cất tiếng cười to, thấp giọng nói:

- Điều kiện tiên quyết của gián điệp chính là thân phận phải bí mật. Lại có ai như nàng, e sợ không có ai biết hay sao?

- Nô gia không muốn làm chuyện có lỗi với công tử.

Khởi Mị Nhi nước mắt rơi xuống không dứt.

- Đây không phải là kết thúc.

Trần Khác than nhẹ một tiếng, ngồi xuống ôm nàng vào lòng, giơ tay lau nước mắt nàng nói:

- Ta đã lún sâu vào cuộc tranh giành, không thể thoát ra được. Chỉ sợ sau này sẽ càng lún càng sâu, Hoàng Thành ti, Triệu Tông Thực, Tướng môn, thậm chí càng nhiều người hơn nữa muốn tặng người đến nhà của ta. Nàng không muốn vào cửa của ta, người khác sẽ vào, hơn nữa cũng không giống như nàng vậy, nói cho ta biết mình là gián điệp. Đến lúc đó, cuộc sống của ta khó có thể bình an...

- Công tử...

Khởi Mị Nhi thông minh sắc sảo, đã có chút hiểu ra:

- Chàng muốn cho nô gia trở thành một gián điệp vừa mù vừa điếc, phải không?

- Nói bậy, Một cô bé như nàng, làm sao có thể vừa mù lại vừa câm?

Trần Khác cười nói:

- Nàng có thể giúp ta, biến hết những tên gian tế kia thành vừa điếc lại vừa mù. Việc này đối với nàng mà nói cũng đơn giản như ăn một bữa sáng a.

- Đó là đương nhiên.

Khởi Mị Nhi cười nói:

- Mị Nhi là người của phủ Đại Danh, cha mẹ đã qua đời từ nhỏ, bị nhị thúc nhẫn tâm bán vào Thúy Hương lâu. Không ngờ đó là của cửa hiệu của Hoàng Thanh tư... Từ nhỏ, bọn họ đã dạy chúng ta làm sao để làm một gián điệp giỏi.

Nói xong lè cái lưỡi nhỏ thơm tho ra nói:

- Chỉ tiếc là gặp phải công tử, nên cái gì cũng quên hết.
- Ha ha ha...

Trần Khác được tâng bốc cả người thư thái, cười ha hả nói:

- Chúng ta về nhà rồi nói sau, tội gì phải nói chuyện phiếm trong này.

- Công tử...

Khởi Mị Nhi sắc mặt trịnh trọng, nàng cắn ngón tay một cái, điểm trên trán mình nói:

- Trên có trời xanh, dưới có hậu thổ, Khởi Mị Nhi ta thế với thần linh đầy trời, quỷ hồ bốn phương, kiếp này nếu có nửa phần bất trung với công tử, ta sẽ bị thịt nát xương tan, sau khi chết vĩnh viễn rơi vào địa ngục A Tỳ, trọn đời không được siêu sinh!

Người Tống triều đối với lời thề không tùy tiện giống như người đời sau, bọn họ rất tin tưởng báo ứng đó.

Một chút máu đỏ chiếu lên vầng trán trắng như tuyết của nàng trông rất bắt mắt.

Tuy nhiên Khởi Mị Nhi cuối cùng cũng không trở về cùng Trần Khác, hắn đã sắp lập gia đình. Đem tiểu thiếp vào trong cửa trước hai vị phu nhân thì thật sự là hết nói nổi.

Trần Khác vẫn đưa nàng tới chỗ ở mới mới quay về. Trên đường trở về, Trần Nghĩa cuối cùng cũng không nhịn được nói:

- Đại nhân, thuộc hạ không rõ. Ngài cần gì phải mạo hiểm như vậy?

- ...

Trần Khác vốn không muốn trả lời vấn đề này, nhưng Trần Nghĩa phụ trách sự an toàn của người nhà hắn, cho nên có quyền hiểu rõ:

- Thứ nhất, nàng là người Hoàng Thành ti. Mà Hoàng Thành ti sau khi trải qua sự thanh trừ, hiện tại đã hoàn toàn trung thành với Hoàng thượng, cho nên không cần lo lắng nàng sẽ hại ta. Thứ hai, ta cũng cần có người như vậy bên cạnh, để cho Hoàng thượng yên tâm. Thứ ba, nếu tương lai vị kia của chúng ta không được đăng vị mà nói, thì mọi sự đều ngừng. Một khi lên rồi, Hoàng Thành ti sẽ trung thành với y, ta càng cần có người như vậy bên cạnh, làm cho y yên tâm.

Thấy Trần Nghĩa cả kinh không nói nên lời, Trần Khác cười mắng:

- Đừng lo lắng, chúng ta vẫn còn thời gian.

- Ah.

Trần Nghĩa ổn định tinh thần lại nói:

- Đúng vậy, thiếu chút nữa là đã quên mất chính sự.

Thế là xe ngựa đi vào ngõ nhỏ sau phố đến thành đông Liễu phủ. Tuy rằng tối đen như mực, nhưng trước lạ sau quen, lại đã có chuẩn bị sẵn, Trần Khác không tốn sức đã vượt qua bức tường cao hai trượng của Liễu gia, ngựa quen đường cũ đi về hướng phòng của Liễu Nguyệt Nga.

Lúc này ánh trăng đã treo giữa trời, trong hoa viên Liễu gia rất yên tĩnh, chỉ có tú lâu của Liễu Nguyệt Nga còn sáng.

Trần Khác lần mò tới gần tú lâu, biết nha hoàn đang ở dưới lầu, liền đi vòng qua phía sau, nhỏ giọng giả tiếng mèo kêu.

- Ai da, bên ngoài sao lại có mèo hoang?

Ai ngờ, trên lầu ngoài Liễu Nguyệt Nga vẫn còn người khác.

- Có thể mèo hoang vượt nóc băng tường, đi vào một hai con cũng là chuyện bình thường.

Giọng nói của Liễu Nguyệt Nga có chút túng quẫn vang lên:

- Được rồi, ngươi cứ đi ngủ trước đi, ta đi ra ngoài một chút.

- Đêm hôm khuya khoắt, lại lạnh nữa, ngươi đi ra ngoài làm gì.

Nàng kia nói.

- Chỉ muốn đi ra ngoài đi dạo một chút.

Liễu Nguyệt Nga từ trước đến nay đều không giỏi tìm lý do, cũng không biết tìm lý do.

- Vậy ta và ngươi cùng đi.

- Ngoan ngoãn ở lại đó đi.

Liễu Nguyệt Nga nói:

- Trời lạnh đóng băng, Công chúa điện hạ có bề gì, nhà ta đảm đương không nổi đâu.

“Công chúa điện hạ...” Trần Khác không khỏi trừng lớn mắt. Công chúa trưởng thành của Đại Tống triều hiện nay có hai người, người nhỏ chỉ mới có mười bốn tuổi, nghe giọng của nữ tử kia thì không non nớt chút nào. Chắc là vị Công chúa Cổn quốc có cuộc hôn nhân bất hạnh.

Không ngờ tỷ muội của Liễu Nguyệt Nga lại có địa vị như vậy...

Đang lúc suy nghĩ lung tung thì cửa của tú lâu mở ra. Liễu Nguyệt Nga mang theo đèn lồng, đi về hướng góc vườn vắng lạnh... Trong chốc lát, Trần Khác liền dễ dàng tìm tới.

- Sao chàng lại tới đây?

Liễu Nguyệt Nga lấy đèn lồng ra chiếu một chút vào mặt hắn. Xác nhận là hắn thì kỳ quái nói.

Một câu hỏi làm Trần Khác đổ mồ hôi, nhẫn nhịn hơn nửa ngày mới nói ra một câu:

- Nhớ nàng chứ sao?

- Nói bừa.

Liễu Nguyệt Nga cười nói:

- Ngươi hơn nửa đêm đã chạy tới đây, nhất định là có chuyện rồi.

- Ai!!! Bà cô của tôi ơi.

Trần Khác tiếp xúc với nhiều nữ tử Tống triều, ai nấy đều là tinh tế tỉ mỉ. Chỉ có sư tử cái nhà mình là cộc cằn như vậy. Hắn không khỏi cười khổ nói:

- Ta mấy tháng không xuất hiện, cứ như vậy mà cưới nàng về, nàng cảm thấy như vậy thích hợp sao?

- Có gì mà không thích hợp?

Liễu Nguyệt Nga kỳ quái nói:

- Hay là quê hương chàng có tục lệ gì?

- Không có...

Trần Khác nghẹn khuất, bà cô ơi, ta không phải lo lắng, đến lúc đó đi đón Tiểu Muội trước, trong lòng nàng sẽ khổ sở sao? Cho nên mới cố ý tới an ủi một chút, xem ra thật đúng là không cần thiết...

- Đúng là quái lạ không hiểu ra sao hết.

Kỳ thực tâm tư Liễu Nguyệt Nga vẫn còn đang đặt trên người công chúa, sợ đi lâu về sẽ bị chê cười. Lúc này mới vội vàng tiễn khách nói:

- Không có chuyện gì thì mau trở về đi. Ta còn có khách.

- Nói như thế nào, cũng đã hai tháng không gặp...

Trần Khác cười khổ nói:

- Nàng không nhớ ta một chút nào sao?

- Ta nhớ.

Liễu Nguyệt Nga lúc này mới dịu dàng trở lại, âm thanh nhỏ dần nói:

- Sắp tới ta sẽ là người của chàng rồi, chẳng lẽ không chờ được hai ngày nữa sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom