• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (7 Viewers)

  • Chap-338

Chương 334: Nghi nam hoa đúng dịp (4






Nói xong đột nhiên tỉnh ngộnói:

- Có phải chàng lo lắng gia gia của ta bắt chàng phải ký vào cái gì đó? Cho là ta sẽ ức hiếp Tiểu Muội?

- Đừng nói mò.

Trần Khác cười nói:

- Ta không có biết nàng như thế nào sao...

- Yên tâm đi, là ta có lỗi với nàng, đã ngang ngược tranh giành đi một nửa trượng phu của nàng.

Giọng nói của Liễu Nguyệt Nga có chút trầm xuống nói:

- Cho nên sau này ta sẽ nhường nàng. Về phần vật kia, ký chỉ là để cho trong lòng gia gia của ta thoải mái, chúng ta ai sẽ cho là thật sao?

- ...

Trần Khác thầm than một tiếng. Thật ra sư tử cái nhà mình, cái gì cũng đều hiểu.

- Nói chung, chúng ta sẽ sống cùng với nhau thật tốt.

Liễu Nguyệt Nga ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh nói:

- Ngươi yên tâm, nếu quả thật có chỗ không tốt. Ta sẽ dọn dẹp rồi về nhà, sẽ không để Tiểu Muội phải khó chịu...

- Xem ra chuyến này ta đến đây là đúng rồi.

Trần Khác ôm lấy nàng, vuốt ve hai gò má của nàng, dịu dàng nói:

- Nguyệt Nga, quả nhiên nàng vẫn còn có tâm sự.

- Nói mò.

Liễu Nguyệt Nga dùng ngón trỏ khẽ lau khóe mắt nói:

- Ngươi không đến, ta cũng không nghĩ tới.

- Nguyệt Nga, nàng có biết cái gì gọi là phu thê không?

Trần Khác thấp giọng nói nhỏ bên tai nàng.

Liễu Nguyệt Nga lắc đầu, sư tử cái chỉ cần đụng tới Trần Khác, liền trở thành con mèo nhỏ rồi.

- Cái gì là phu thê? Yêu nhau suốt đời, tranh cãi cả đời, nhẫn nại cả đời, đó là phu thê.

Trần Khác ôn hòa nói:

- Có chút không thoải mái, đã muốn dọn đồ về nhà mẫu thân, cuộc sống như vậy làm thế nào sống qua nổi?

- ...

Liễu Nguyệt Nga gật gật đầu, nghe Trần lão sư ân cần dạy bảo.

- Tiểu muội cùng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ đến lớn, nàng thì cùng ta chung hoạn nạn, các nàng đều là thịt trong lòng ta. Hai nàng nếu bỏ một, ta không làm được, cho nên ta chỉ có thể tham lam cưới cả hai về.

Trần Khác thấp giọng nói:

- Xét cho đến cùng, đều là lỗi của ta. Không phải như nàng nói là đoạt một nửa, đã hiểu chưa?

- Dạ.

Liễu Nguyệt Nga gật đầu rồi lại lắc đầu nói:

- Ngươi không sai, là ta sai.

- Là ta sai.

- Ta sai.

- Nàng muốn bị ăn đòn sao?

Trần Khác trợn mắt nói.

- Chàng đánh thắng được ta sao?

Liễu Nguyệt Nga cười lạnh nói.

- Hừ hừ, ai thở không ra hơi trước thì thua...

Trần Khác thở sâu.

- Vô sỉ...

Liễu Nguyệt Nga còn chưa dứt lời, cái miệng nhỏ nhắn đã bị hắn ôm hôn bịt lại.

Hai người đều là người có nội công thâm hậu, cuối cùng ai thắng ai thua thì đúng thật là khó nói... Khi trở lại tú lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Nguyệt Nga vẫn còn đỏ bừng, hai mắt lại sáng lấp lánh như có thể chảy ra nước. Điều này làm cho Cổn Quốc công chúa vốn đang hồ nghi trong lòng chợt bừng tỉnh đại ngộ nói:

- Ngươi đi tìm tình lang!

Liễu Nguyệt Nga không giỏi che dấu, khuôn mặt nhỏ càng đỏ hơn, đưa bình trà lên uống cạn một hơi, muốn hạ nhiệt độ mình xuống.

- Trời ơi, sắp phải lập gia đình rồi, còn không chịu nhanh chóng chấm dứt đi...

- Phù phù...

Liễu Nguyệt Nga thở phù phù, suýt chút nữa đã phun vào mặt công chúa nói:

- Ngươi nói vớ vẩn cái gì đó? Ta là loại người này sao?

- Ta nghĩ ngươi cũng không phải, nhưng đúng là nhìn người thì không thể chỉ nhìn bề ngoài.

Cổn Quốc công chúa giận dữ nói.

- Muốn chết sao.

Liễu Nguyệt Nga đưa tay làm nhột nàng, đỏ mặt nói:

- Mới vừa rồi là hắn đến đây.

- Hắn?

Cổn Quốc công chúa khó tin nói:

- Đường đường là Trạng Nguyên Đại Tống, là Tể tướng tương lai mà phụ thân ta kỳ vọng. Ngay cả yến tiệc đại nho một tháng cũng từng tham dự, vậy mà không ngờ đêm hôm khuya khoắt đến thâu hương trộm ngọc.

- Ngươi nằm mơ đi, đúng là không nói được lời nào tử tế.

Cho dù đối phương là công chúa tôn quý đại Tống, Liễu Nguyệt Nga vẫn giữ phong phạm nữ vương như cũ:

- Nam nhân ta văn võ song toàn, không được sao?

- Ai ôi!!! Nam nhân ta, nghe ớn chết đi được...

Cổn Quốc công chúa vẻ mặt quái dị, hai người đùa giỡn một trận trên giường.

Náo loạn xong, liền nằm song song trên giường, cùng nhau ngẩn người nhìn đỉnh màn trướng.

Trong đầu Liễu Nguyệt Nga vẫn còn đang hồi tưởng đến những lời thì thầm nhỏ nhẹ bên tai của Trần Khác.
“Ta cưới nàng rồi, sẽ là bầu trời của nàng, dù nàng đi đến đâu cũng đều không rời khỏi được vùng trời này. Ta sẽ cố gắng đó luôn là bầu trời của những ngày nắng, cho dù là gió thổi trời mưa xuống, ta cũng sẽ nhẹ nhàng, luôn cho nàng sống trong những ngày xuân.

“Nếu có lúc ta thiếu sót, không phát hiện nàng buồn khổ. Nàng phải nói với ta biết, không cần phải chịu đựng, tin tưởng ta, trên đời này không có vấn đề nào mà ta không giải quyết được. Cho nên nàng nhất định sẽ được hạnh phúc...

“Nàng nói đứa nhỏ của hai chúng ta, giống ai nhiều hơn? Dù thế nào đi nữa không giống ta cũng là giống nàng...

Đời này Nguyệt Nga còn chưa từng nghe qua nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy? Tuy rằng cảm thấy ngượng ngùng kỳ lạ. Nhưng trong lòng vẫn ấm áp, tựa như mặt trời mọc, xua tan đi một tia u ám trong lòng.

- Thật sự rất hâm mộ ngươi...

Nghe được nàng đang ngay ngô cười, Cổn Quốc công chúa không kìm nổi hạ giọng nói:

- Bảo vật dễ cầu, người tình thật lòng thì khó kiếm. Trần Tam tuy rằng có chút phong lưu, nhưng cũng là thật lòng đối với ngươi.

- Ừ.

Liễu Nguyệt Nga còn chưa nhận ra sự mất mát của đối phương, gật đầu nói:

- Hắn dám không tốt với ta, ta sẽ đánh hắn.

- Không nên như vậy.

Cổn Quốc công chúa khuyên nhủ:

- Cho dù là hắn không để ý, nhưng có thể cha mẹ chồng sẽ tức giận đó.

Đây tuyệt đối là lời giáo huấn của người từng trải.

- Ta chỉ nói đùa thôi.

Liễu Nguyệt Nga xoay đầu nhìn nàng cười nói:

- Trước mặt người khác, ta sẽ giữ mặt mũi cho hắn.

Dừng một chút rồi đắc ý cười nói:

- Hơn nữa, mẹ chồng tương lai của ta cũng nhìn ta lớn lên từ nhỏ đó.

- Hóa ra ngươi tài mà giả đần độn.

Cổn Quốc công chúa thở dài nói:

- So với ta thì thông minh hơn nhiều...

- Ta cũng không phải là thông minh, ta chỉ cảm thấy nếu thích hắn, nên làm hắn vui. Nam nhân mất mặt thì làm sao mà vui được? Đó là lí do vì sao phải nể mặt.

Liễu Nguyệt Nga nghiêm túc nói:

- Thật ra, chỉ cần thật lòng thích một người. Đây giống như là một việc rất tự nhiên, không cần phải suy nghĩ.

- Đúng vậy, có tiền cũng không thể mua được vui vẻ. Nói đến cùng, gả cho người mình thích rất quan trọng.

Cổn Quốc công chúa buồn bã nói.

- Thật ra Lý Vĩ, con người y khá thành thật. Chính là do gia cảnh lúc trước không tốt, cho nên có vẻ thô một chút.

Liễu Nguyệt Nga cuối cùng cũng nghe ra được nàng có chút mất mát rồi. Nghĩ đến chuyện tỷ muội tốt gặp phải, nhẹ giọng an ủi:

- Đã hai năm rồi, ngươi cũng không có chút cảm tình nào sao?

- Đừng nói đến y.

Cổn Quốc công chúa mím môi nói:

- Mất hứng!

- Ngươi xem ngươi cứ như vậy thì sao được?

Liễu Nguyệt Nga có lòng tốt nói, nàng cảm thấy người khác nên hạnh phúc giống mình mới tốt:

- Lẽ nào cả đời cứ như vậy?

- Ai biết được...

Khuôn mặt xinh đẹp của Cổn Quốc công chúa lộ ra vẻ mệt mỏi nói:

- Được ngày nào hay ngày đó.

Nàng nhận thấy trạng thái của mình không đúng, vội vàng miễn cưỡng cười đùa nói:

- Ngừng lại, ta hôm nay cũng không phải đến đây để kể khổ.

- Ồ!

Liễu Nguyệt Nga gật gật đầu, đột nhiên đỏ mặt nói:

- Ta có chuyện này muốn hỏi ngươi.

- Nói đi.

- Cái kia, lần đầu tiên đó, có phải rất đau hay không?

Tuy rằng nàng cũng Trần Khác đã từng thân mật, nhưng Trần Khác vì để cho nàng đẹp mặt trước mặt cha mẹ chồng. Cho nên cuối cùng vẫn không đi đến bước cuối cùng.

- Cái gì mà lần đầu tiên?

Cổn Quốc công chúa nghe có chút khó hiểu.

- Chính là cái kia đó...

Liễu Nguyệt Nga mặt như tôm luộc, âm thanh nhỏ như muỗi nói:

- Động phòng đó.

- Ta...

Cổn Quốc công chúa cũng đỏ mặt, sau một lúc lâu mới nói một câu:

- Ta cũng không biết...

- A!

Liễu Nguyệt Nga kinh ngạc nói:

- Ngươi không phải là cho đến bây giờ vẫn...

- Ừ.

Cổn Quốc công chúa gật gật đầu, nhắm mắt lại nói:

- Làm sao có thể để cho một tên ngủ ngáy ở bên cạnh giường? Ta sẽ không để cho tên ngốc kia đụng vào ta đâu...

Một ngày trước hôn lễ của Trần Khác, chính là vừa đúng dịp tiết Trung thu mười lăm tháng tám, khi đêm trăng này vốn gọi là “Trung thu”, trong đêm này ánh trăng sáng hơn ngày thường, lại gọi là “Nguyệt Tịch”.

Mỗi sáng sớm vào dịp này, tất cả tửu lâu ở thành Biện Kinh đều phải trang trí lại mặt tiền của tửu lâu. Trong không khí vui mừng treo trên cửa những dải lụa mới đầy màu sắc, bán ra loại rượu tốt mới cất. Cửa hàng hoa quả thì chất đầy hoa quả tươi mới như thạch lựu, lê, cây táo. Bên trong hiệu buôn, cũng có thịt cá đồ ăn chồng chất như núi. Nhưng bất kể nhiều ít ra sao, chưa tới giữa trưa đều đã bị tranh nhau mua hết. Sau đó đoàn người trở về nhà, bỏ qua tất cả các lễ.

Đợi đến khi màn đêm buông xuống, gió thu thổi qua, ngọc lộ trở nên lạnh, đan quế tỏa hương, ánh trăng bạc tràn đầy. Vương tôn công tử, hào phú cự phách, ai cũng trèo lên cao lâu, chơi đùa với ánh trăng, hoặc mở đài rộng, bày đặt yến tiệc, đàn cầm ngân vang, rót rượu hát vang, hưởng thụ sự vui vầy. Về phần dân thường, bọn họ cũng trèo lên Tiểu Nguyệt đài, mở yến tiệc gia đình, đoàn viên con cái, nâng cốc chức mừng ngày lễ. Mặc dù là người bần hàn, cũng cởi áo uống rượu, cũng cố gắng ăn mừng. Trên phố mua bán ban đêm, cho đến canh năm, người đi chơi thưởng nguyệt, đi qua đi lại không dứt.

Tuy nhiên, người Trần gia đang bận chuẩn bị hôn lễ cho hôm sau, cũng không có chuẩn bị ăn lễ. Chỉ có khi bữa cơm chiều, Trần Hi Lượng dẫn người nhà, đến trong đình dâng hương bái nguyệt. Người bái nguyệt đều có điều mình cần cầu, nam thì mong được sớm bước mặt trăng, trèo cao tiên quế. Nữ thì cầu mong được như Nguyệt Nga, mặt tròn như trăng sáng... Cũng không biết là mặt tròn như vậy có đẹp hay không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom