• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (2 Viewers)

  • Chap-339

Chương 335: Lan hai bên bờ chiếu song y (1






Bái trăng xong rồi, mọi người trong nhà liền đều trở về nhà nghỉ ngơi. Trần Khác ôm eo nhỏ nhắn của Đỗ Thanh Sương, nhìn ánh trăng tròn vàng óng giận dữ nói:

- Ngày lành tháng tốt, quang cảnh đẹp như vậy mà không làm gì thật là không nên. Thanh Sương chúng ta tự mình mở yến tiệc ngắm trăng đi.

Đỗ Thanh Sương biết Trần Khác là một người đã quen náo nhiệt. Hiện giờ người khác đều ở bên ngoài mở tiệc vui vẻ, hắn lại phải nín nghẹn ở nhà, đương nhiên sẽ không được thoải mái. Che miệng cười cười nói:

- Đúng rồi, trong nhà hình như có khách đang đợi.

- Hả?

Trần Khác cũng có nghe được, có tiếng cười đùa yêu kiều từ trong sân nhà mình truyền tới.

Vừa vào cửa thì đã thấy một đình đầy hoa thơm. Chỉ thấy Tề Liên Nhi, Phùng An An, Trương Sư Sư, Cơ Yểu Nương, Chu Thiến, Quý Diễm Nga... Cùng với vài hống nhan cũ ngày xưa, tất cả đều ở trong nội viện của hắn.

Nhìn thấy những dung mạo khí chất siêu phàm thoát tục như tiên trên trời, đám Uy nữ ai nấy đều tự giác thấy những vịt con xấu xí, trong lòng tự nhủ phải ngoan ngoãn. Vốn nghĩ đến mình đã là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ rồi, hóa ra chỉ có thể coi là một trong đó thôi.

Vừa thấy Trần Khác đi vào, các danh kỹ đều đồng loạt đứng dậy thi lễ.

- Ách, đây là có chuyện gì vậy?

Trần Khác có chút không rõ, muốn tìm hiểu tình hình nói:

- Đêm nay các vị hẳn là rất bề bồn công việc đúng không?

Tối nay cả thành sẽ không ngủ, khắp nơi mở tiệc ăn mừng. Các vị hành thủ đại gia đương nhiên là minh tinh lỗng lậy nhất trên yến hội. Hẳn là sớm đã được các nhân vật vuông công nổi tiếng mời làm thượng khách rồi, làm sao lại tề tụ ở trong này?

- Trung thu năm nào chẳng có, năm nay thì đặc biệt không giống.

Phùng An An đi lên trước, cười khoác tay của hắn nói.

- Công tử ngày mai sẽ phải thành hôn rồi.

Tề Liên Nhi khoác cánh tay còn lại của hắn nói:

- Tỷ muội chúng ta đã thương lượng, muốn đưa lễ vật tới cho công tử.

- Lễ vật gì?

Trần Khác hiếu kỳ nói.

- Xem rồi sẽ biết.

Các hành thủ vây quanh Trần Khác kéo ra bên ngoài.

- Đỗ sư phụ cũng đi cùng đi.

Cơ Yểu Nương cười cười mời Đỗ Thanh Sương nói:

- Ở nhà một mình sẽ rất buồn.

- Ta không đi đâu.

Đỗ Thanh Sương cười lắc đầu nói:

- Còn có nhiều việc phải làm.

- Vậy chúng ta đi.

Tiếng cười duyên oanh oanh yến yến nhét Trần Khác vào xe ngựa, rồi cùng nhau rời khỏi Trần gia... Lúc này trên đường lớn đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi ồn áo náo nhiệt còn hơn cả ban ngày. Từng đám thị dân mặc quần áo mới, miệng ngậm kẹo thơm huýt sáo, mang theo cả nhà đi vui chơi ngắm trăng. Từng mảnh đất trống bị các thiếu niên tranh nhau chiếm hết. Bọn họ nhìn lên bầu trời đêm, ngắm nhìn pháo hoa mình thả ra, tranh nhau phát sáng rực rỡ với ánh trăng. Một cây đèn lồng, giống như đàn đàn bay ra. Dân trong thành đi phố Mã Hành, đi phố Tưởng kiểm duyệt, vườn trồng trọt, đi mọi chỗ có cảnh đẹp ngắm cảnh đêm trung thu.

Đoàn xe đi xuyên qua phố xá huyên náo, dừng lại ở bên chiếc thuyền ở bến tàu. Lúc này, cũng là lúc yến tiệc của các đại gia đình kết thúc, các vương tôn công tử đều tự mình hành động, bởi vậy bến tàu đầy những thuyền hoa. Các công tử trang phục hoa lệ, đưa một đám cơ thiếp lên thuyền chuẩn bị hoan lạc một đêm.

Hơn mười chiếc hương xa đồng loạt đứng ở bến tàu. Nhất thời làm các công tử ca kỹ trên thuyền hoa chú ý tới:

- Đây không phải các xe của các đại gia sao? Còn có Phùng hành thủ, Trương Ngu Hầu, Cơ tiểu thư, Chu ban đầu, Quý Phấn Khôi...

Đám các công tử bột không khỏi âm thầm chắc lưỡi, nhiều cô nương hoa khôi như vậy, làm sao lại tụ họp cùng nhau? Phải biết rằng những người xinh đẹp như hoa ở cùng một chỗ sẽ tranh nhau khoe sắc, mỗi người đều lộ ra vẻ xuất sắc khác nhau. Nhóm các hành thủ phương danh thơm hiển hách, nếu không cần thiết cũng chắc là sẽ không tụ tập xuất hiện. Dường như ngoài trừ cuộc thi hoa khôi vài năm một lần, đám công tử thành Biện Kinh từ trước tới nay đều chưa thấy qua nhiều danh kỹ như vậy tụ cùng một chỗ.

Lúc này cửa xe mở ra, các vị hành thủ xuống xe trước, cười hì hi đứng trước cửa xe của Trần Khác xếp thành hai hàng, đồng loạt chân thành hành lễ nói:

- Mời công tử xuống xe!

Một đám công tử ca kỹ nhất thời trợn mắt há mồm, ánh mát không chớp nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa màu trắng duy nhất. Muốn nhìn xem là thần thánh phương nào mà có thể khiến các danh kỹ nổi tiếng nhất thành Biện Kinh thậm chí là thiên hạ cam tâm tình nguyện tự nhận mình là nô tì.

Trong ánh mắt hâm mộ ghen tị của mọi người, thân ảnh cao lớn của Trần Khác xuất hiện trước cửa xe.

- Hóa ra là hắn...

Người có tên cây có bóng, hỏa khí của một đám công tử phú quý nhất thời mất đi.

- Quả thật cũng chỉ có Trần học sĩ mới có thể có được diễm phúc này...

Bọn công tử thở dài nói:

- Cuộc vui thành Biện Kinh như hôm này là thiên hạ của Tô tử, nhưng dù sao giao tình với các vị hành thủ vẫn cạn.

- Đúng vậy, người mới không bằng người cũ. Tề Liên Nhi, Phùng An An, Trương Sư Sư, Cơ Yểu Nương những người này có ai không từng hát những khúc nổi tiếng của Trần Khác.
Trong cuộc bình luận hoa khôi ba năm trước đây, thập đại hoa khôi đều hát những khúc của Trần Khác, thật sự khiến người khác quá rung động. Cũng chính tại khi đó, Trần Tam Lang trở thành truyền thuyết có thể sánh vai với Liễu Thất.

- Hôm nay bọn họ đi tính làm gì?

Tuy rằng đã thực sự tin phục, nhưng mọi người cũng không khỏi tò mò. Xem ra việc này những danh kỹ đó làm chủ mời Trần Khác ra.

- Việc này nô gia cũng biết đó.

Có ca kỹ mỉm cười duyên dáng nói:

- Ngày mai là ngày Trần học sĩ thành hôn, lấy thân phận hiện giờ của ngài ấy, chỉ sợ sau này sẽ không dễ dàng đi đến Mã Chương đài rồi, cho nên các hành thủ ở “Biện Thủy Thu Thanh” đáp đài, phát thiệp đỏ mời bọn tỷ muội trong thành Biện Kinh tổ chức một yến tiệc từ giã việc độc thân.

- Hù.

Mọi người chợt nói:

- Thảo nào hôm nay tất cả các nhà đều không mời được các nữ nhạc, hóa ra là như vậy... Không biết lúc nào, các cô nương ở thành Biện Kinh này cũng có thể làm cho ta một trận như vậy.

Mọi người tươi cười nói:

- Cho dù là tán gia bại sản, giảm mười năm tuổi thọ cũng đáng!

- Nếu ngươi thật sự mời được các nàng tới, chỉ sợ cũng có thể là một trò cười thôi, không thể trở thành giai thoại.

Những người nghe được châm biếm nói:

- Cũng không nghĩ, mình có thể đảm đương nổi không.

- Đúng vậy, lúc trước là Liễu Thất, bây giờ là Trần Tam, tương lai là Tô Nhị.

Mọi người gật đầu nói:

- Đây đều là những nhân vật mấy trăm năm mới có một lần, chúng ta làm sao mà so được...

- Bọn họ lên thuyền rồi, chúng ta đi xem sao?

Có người có chút động lòng, muốn mở mang kiến thức xem trăm hoa đua nở là thế nào.

- Thôi bỏ đi.

Nhưng đại đa số mọi người vẫn hiểu lí lẽ:

- Người ta vì sao lại muốn tổ chức ở “BiệnThủy Thu Thanh”, hiển nhiên là muốn không có ai quấy rầy.

- Đúng vậy, chúng ta khẳng định là không được hoan nghênh.

Mọi người cười tự giễu nói:

- Vẫn là tự mình vui chơi...

Bởi vì Trần Khác sẽ ẩn lui về, mọi người tranh nhau biểu đạt sự hậm mộ và kính ngưỡng đối với vị tiền bối này. Cho dù trong lòng có ghen tị, cũng sẽ không nói ra, làm như vậy có vẻ không biết điều.

Trong ánh mắt tiền đưa nhìn theo của mọi người, thuyền hoa chạy qua của thủy phía đông. Dừng lại một trong tám cảnh của Biện Kinh Biện Thủy Thu Thanh.

Vào lúc này hàng năm, nước sông Biện bỗng nhiên tăng lên, ngoài cửa sông phía đông có hàng ngàn con sóng xanh, tựa như là xích bạc. Lúc từng cơn gió thu thổi tới, những con sóng lãng du cuốn ra giống như bông tuyết, tiếng nước réo rắt. Ở trong một nơi trăng tròn chiếu rọi, trên mặt nước sóng gợn tựa nhưng phù hoa di chuyển trên kính bạc, đẹp đến mức làm cho người khác phải say mê.

Lúc này, trên mặt nước dùng bốn chiếc xà lan làm đế đậu thuyền, dựng lên đài cao hai trượng. Trên đài cao, trang trí mấy vạn đóa hoa cúc nhiều màu sắc kiều diễm, gần một ngàn chén đèn cung đình, ánh sáng đủ các loại màu sắc, rực rỡ vô cùng.

Bốn phía đài cao đều là nước, xung quanh trên trăm thuyền hoa treo đèn màu trên mặt nước, còn có đèn bảy màu hoa sen trôi bồng bềnh không đếm hết, nhiều loại hoa giống như gấm. Dưới ánh trăng kiều diễm, đẹp tới mức khiến người khác phải rơi lệ.

Đài cao và thuyền hoa kia đều giống nhau đứng trong biển hoa..

Làm Trần Khác phải áp chế ba tầng thuyền hoa chậm rãi lái vào biển hoa, trên đài cao, trên tất cả các thuyền, các nữ đồng ca kỹ không đếm nổi là bao đồng loạt đứng dậy, các nàng đều cầm một trống, hoặc một cây đàn cầm, quần áo thì thiết tha quyến rũ. Giờ phút này, ba ngàn người phụ nữ này đều nhìn về phía Trần Khác, đồng loạt chỉnh trang lại trang phục thi lễ với hắn, dịu dàng nói:

- Cung nghênh công tử...

Tiếng như trăm phượng hót vang, làm người khác không thể không cảm thấy sảng khoái.

Trần Khác như bước vào trong mộng, hắn như một tiểu tử chưa từng trải việc đời, cũng không biết làm gì. Chỉ nhớ rõ trong tối này, những cô gái này vì hắn mà ca mà múa. Các nàng bỏ công sức như vậy, thành tâm thành ý không chút nào ngả ngớn phù phiếm, cũng không ganh đua khoe sắc. Mọi người chỉ có một ý nghĩ, chính là vì Trần công tử, người đã làm cho các nàng cảm thấy ấm áp, dâng lên lễ vật tốt nhất.

Trần Khác nhớ rõ một khúc cuối cùng nhất, là các nàng cùng nhau hát. Hắn vĩnh viễn không quên được, Trung thu năm nay những người phụ nữ đó vì hắn mà ca hát.

- Quế hoa phù ngọc, chính nguyệt mãn thiên nhai, dạ lương như tẩy.

- Phong phiếm tu mi tịnh cốt hàn, nhân tại thủy tinh cung lý.

- Giao long yển kiển, quan khuyết tha nga, phiếu miểu sanh ca phí.

Sương hoa mãn địa, dục khóa thái vân phi khởi.

- Ký đắc khứ niên kim tịch, si tửu khe đình, đạm nguyệt vân lại khứ.

- Thiên lý giang sơn tạc mộng phi, chuyển nhãn thu quang như hứa.

- Thanh tước tây lai, thường nga báo ngã, đạo giai kỳ cận hĩ.

- Ký ngôn trù lữ, mạc phụ quảng hàn thẩm túy...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom