• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (2 Viewers)

  • Chap-345

Chương 336: Bận bịu vì thiện chính (2






Kết quả hai người đánh từ ngoài phòng vào đến trong phòng, từ mặt đất lên đến trên giường, đầu tiên dùng binh khí đánh nhau sau biến thành vật lộn. Vô tình, quần áo Liễu Nguyệt Nga đã nửa kín nửa hở. Mắt thấy cửa thành sắp bị thất thủ, nàng lúc này mới khôi phục lại một chút lý trí, hai tay ấn trên ngực Trần Khác, lắc đầu nói:

- Không! Không được!

- Muội cũng không phải chưa cùng ta lên giường, có cái gì mà không được?

Trần Khác cười ha ha nói.

Liễu Nguyệt Nga mãnh liệt lắc đầu nói:

- Trời còn chưa tối.

Trần Khác nhìn trên mặt nàng đã nổi lên ráng mây hồng, cảm thấy thú vị nói:

- Sư tử cái đã về nhà của ta mà còn xấu hổ sao.

Nói xong liền kéo dây buộc áo, lộ ra một khoảng da thịt trắng nõn mơ hồ, so với tuyết còn trắng hơn. Hắn cười xấu nói:

- Đừng lo, nhắm mắt lại chính là trời đã tối...

Cả người Liễu Nguyệt Nga phát run, định đứng lên, nhưng lại nghe theo hắn nhắm đôi mắt đẹp lại, hô hấp không ngừng, bộ ngực mê người phập phồng kịch liệt.

- Hình như lớn thêm không ít.

Trần Khác ánh mắt sáng quắc đánh giá:

- Có thể sánh bằng Thái Bình công chúa rồi.

- Muốn chết...

Đôi mắt đẹp của Liễu Nguyệt Nga mở lớn, thiên kiều bá mị liếc hắn một cái.

- Tuân lệnh!

Trần Khác nói xong liền cởi bỏ quần áo, bên trong lộ ra một cái yếm màu đỏ, da thịt trắng như tuyết. Cúi người xuống hôn lên từng tấc da thịt của nàng, một lúc sau đã kéo chiếc yếm lụa của nàng ra.

Liễu Nguyệt Nga hô lên một tiếng, hai tay ôm lấy bộ ngực của mình, Trần Khác ánh mắt lại đi xuống, tìm được một chỗ ở sườn nàng có một vết thương nhợt nhạt, lấy tay nhẹ nhàng chạm đến, hạ giọng nói:

- Xem ra thuốc cũng không phải thần hiệu, đến giờ vẫn còn chưa tan hết.

- Là muội không muốn dùng...

- Vì sao?

Mắt Liễu Nguyệt Nga mở to, hai mắt như có lửa nhìn Trần Khác nói:

- Khi đó muội nghĩ đây là dấu ấn có liên quan đến muội và huynh, muội không muốn nó biến mất...

- Nguyệt Nga.

Trần Khác cúi đầu hôn lên chỗ bị thương của nàng, Liễu Nguyệt Nga đâu còn chịu đựng được, phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều làm cho huyết mạch của hắn sôi trào.

Nàng dù sao cũng ko phải là tu mi nữ nhân, cũng đã tiếp xúc qua da thịt cùng với Trần Khác, liền ý thức được không thể từ chối, bỏ đi sự rụt rè, chuyển từ bị động thành chủ động, quay ra cởi vạt áo của Trần Khác để trả thù.

Hai người vừa hôn môi vừa cởi quần áo, tiến vào chiêm nghiệm bóng đêm, điên cuồng triền miên kết hợp hai người thành một.

Liễu Nguyệt Nga tuy rằng mười phần là xử nữ, nhưng dù sao cũng là người luyện võ, lại cùng Trần Khác khá thân thiết, chỉ bị một chút đau đớn ban đầu, tiếp theo đã bị tình yêu say đắm che mắt. Nàng không nhịn được nước mắt rơi xuống như mưa, gắt gao siết chặt lấy cổ Trần Khác, dùng sức mút vào miệng lưỡi hắn, thật lâu sau mới thở ra một hơi nói:

- Giống như đang nằm mơ vậy...

- Đồ ngốc.

Trần Khác liếm láp lệ châu trên má nàng, đem đôi chân đẹp mê người của nàng để trên bờ vai mình, dịu dàng kích động...

- Nhanh lên...

Liễu Nguyệt Nga từ từ nhắm hai mắt lại, rên rỉ nói.

- Tốt.

Trần Khác gia tăng tần suất.

- Nhanh nữa lên.

Liễu Nguyệt Nga nắm chặt lấy cánh tay hắn, vừa yêu kiều rên rỉ, vừa nói.

- Yêu nữ, chịu chết đi.

Trần Khác vốn thương tiếc nàng vừa mới bị phá thân, không dám dùng sức, ai biết được sư tử cái đúng là sư tử cái, lại có sức chịu đựng phi phàm như vậy.

Khó khăn lắm mới gặp được đối thủ, Trần Khác nhất thời hưng phấn không thôi, xuất ra các kiểu kĩ năng cùng Liễu Nguyệt Nga đại chiến ba trăm hiệp, thẳng đến khi kẻng gõ canh ba mới thu binh ôm nhau mà ngủ.

Nhóm Uy nữ ở bên ngoài mặt cắt không còn chút máu, trong lòng tự nhủ, đây còn là chiến đấu của con người sao?

Sau khi kết thúc hôn lễ, Trần Khác cuối cùng cũng có thời gian ngồi tâm sự cùng nhóm huynh đệ của mình.

Hôm nay, hắn mở tiệc tại nhà của mình, mời Đại Lang, Nhị Lang, Tứ Lang, Ngũ Lang cùng với thê nhi của bọn họ tụ tập. Cơm nước xong, nữ nhân và trẻ nhỏ đến hậu hoa viên ngắm cảnh, sáu huynh đệ hắn ở trong thư phòng uống trà nói chuyện.

Ngồi ở đầu là Đại Lang Trần Du và Nhị Lang thi đậu đồng khoa, lúc đầu giữ chức Đức Hoa Huyện Úy sau thăng lên làm Đồng Thành tri huyện, năm nay mãn khóa, chuyển sang đảm nhiệm ở Quế Châu Chuyển Vận Thôi quan– Quảng Tây, sau khi tham dự hôn lễ sẽ đi nhậm chức.

- Nghe nói là Quảng Nam Tây Lộ Vương Tào Soái chỉ đích danh muốn ta.

Tính tình Đại Lang điềm đạm, chững chạc, nói năng thận trọng, không hổ là học sinh hiếu tốt của Trần Hi Lượng:

- Sợ rằng đó là xem mặt mũi của Tam Lang mới được như vậy.

- Đi Quảng Tây tuy rằng chịu khổ một chút, nhưng làm quan ở đó có thể thoải mái chút.

Trần Khác cười nói:

- Chủ yếu là trời thì cao, Hoàng đế ở xa, huynh đệ chúng ta ở nơi đó, còn có chút thiện duyên.

- Ta thấy lời nói của đệ còn có hàm ý khác.

Đại Lang cười nói:

- Nghe nói đệ ở bên này rất căng thẳng, còn tưởng rằng đệ sẽ nghĩ cách đem ta triệu hồi về kinh chứ.

- Ha hả.

Trần Khác cười cười nói:
- Đúng là rất căng thẳng, nhưng tranh đấu kiểu này chúng ta chỉ nên ở bên cạnh xem thôi, gây chuyện không những không tốt, còn có thể bị tai bay vạ gió, cho nên tốt nhất là trốn xa chừng nào hay chừng đó. Ít nhất trong tương lai các huynh đệ bị đày đi Lĩnh Nam còn có cái để dựa vào, huynh nói xem như vậy có phải không?

Thấy hắn nói chuyện cười mà không hề buồn cười, chúng huynh đệ nghe xong, tâm trạng lộp bộp chìm xuống. Bọn họ nhìn thấy hôn lễ Trần Khác long trọng, phu thê Hoàng thượng và cả các công thần triều đình đều là thượng khách, còn tưởng rằng những tháng ngày tốt đẹp của Trần gia đã tới rồi.

- Tam Lang nói lời này không phải đe doạ đâu.

Nhị Lang cau mày nói:

- Một khi vị kia đi lên, Trần gia ở Đại Tống sẽ không được sống yên ổn.

- Cho nên đệ để cho ta đi Quảng Tây, Tứ Lang đi Phúc Kiến, Ngũ Lang đi Thiểm Tây...

Đại Lang có chút minh bạch. Trần Thung ở Phúc Kiến làm Huyện lệnh, Ngũ Lang thì ở tại Tuy Đức quân làm Quân sự Thôi quan.

- Vâng.

Trần Khác gật đầu nói:

- Hơn nữa Lục Lang cũng phải rời kinh rồi.

- Lục Lang?

Đại Lang trừng to mắt nói:

- Đệ hoàn toàn vứt bỏ nghiệp thi cử rồi hả?

- Đã sớm không trông cậy vào nữa rồi, nửa năm nay đệ bị nhốt ở nhà.

Lục Lang lặng lẽ cười nói:

- Nếu không cho đệ đi ra ngoài, đệ cũng phải trốn nhà thôi.

- Đệ muốn đi đâu?

- Ra ngoài đi dạo.

Lục Lang cười cười nói:

- Đệ thương lượng với Lý Phồn rồi, hắn lần này rời kinh đưa đệ đi cùng, cụ thể đi đâu còn phải nghe theo sắp xếp của hắn.

- Không làm quan cũng tốt.

Tứ Lang thở dài nói:

- Bằng không Trần gia chúng ta tựa như trứng gà đặt ở trong mâm. Thật sự là quá nguy hiểm.

- Cho nên đệ phải đi sắp xếp chén đĩa xung quanh trứng gà.

Lục Lang cười ha hả nói:

- Chờ các huynh lăn lộn bên ngoài tới thời điểm không chịu nổi sẽ đầu nhập vào đệ, như vậy là tốt nhất.

- Tỉnh lại đi.

Trần Khác phun ra một ngụm nói:

- Đệ có thể chăm sóc tốt bản thân, ta đã cảm ơn trời đất rồi.

- Nói cho cùng, rốt cuộc có bao nhiêu phần thắng?

Đại Lang hỏi Trần Khác vấn đề đang quan tâm nhất. Tuy rằng phải phòng bị chu đáo, nhưng mấy ai nguyện ý từ cảnh toàn gia làm quan phong quang vô hạn, biến thành chó nhà có tang lưu lạc chân trời.

- Thực sự không thể nói chính xác.

Trần Khác chậm rãi nói:

- Với tình thế trước mắt, thực lực của chúng ta đang tăng trưởng nhanh chóng, đã không còn là thế đơn lực bạc nữa.

Dừng một chút nói:

- Nhưng thực lực của đối phương đã ở mức rất cao, mặc dù chúng ta phát triển nhanh, nhưng thực lực người ta quá lớn, trong thời gian ngắn chúng ta đuổi theo không kịp.

- Hoàng thượng mới có năm mươi tuổi.

Đại Lang hạ giọng nói:

- Có khi vẫn đủ thời gian cho chúng ta đuổi theo.

- Vấn đề ở chỗ, ngươi có thể nhìn thấy điểm này, bọn họ cũng sẽ thấy.

Nhị Lang trầm giọng nói:

- Hiện tại Tam Lang và vị kia quật khởi rất nhanh, những người khác đã hoảng sợ rồi. Bọn họ không có khả năng không quản chế.

- Quản chế như thế nào?

Đại Lang hỏi.

- Có hai con đường. Một cái là mạnh mẽ chèn ép, một cái là nhanh chóng dứt khoát kết cục đã định.

Trần Khác phân tích nói:

- Khă năng trước nhỏ hơn một chút, bởi vì ở Đại Tống này dù sao vẫn là do Hoàng thượng định đoạt. Mà Hoàng thượng kiêng kị nhất là bè phái tranh giành. Cho nên để tránh tạo ấn tượng không tốt cho Hoàng thượng, tất cả mọi người đều cố gắng duy trì cục diện cạnh tranh công bằng... Chỉ sợ đó là ở ngoài mặt mà thôi.

- Nếu là như vậy bọn họ làm thế nào để kết thúc cục diện đã định lâu nay?

Đại Lang trầm giọng hỏi.

- Đơn giản là thông qua tấu chương của các đại thần xưa nay có danh vọng.

Nhị Lang nói:

- Ba năm trước đây, những khuyên can với thanh thế rất lớn kia, đã giành được việc xây dựng tôn thất học đường, sau khi nhóm tôn tử học thành tài, bọn họ lại tiếp tục tạo áp lực, đổi lấy được năm người Ngự Tiền quan chính ưu tú nhất. Có thể thấy được, Hoàng thượng luôn luôn nhượng bộ, nếu tiếp tục nhượng bộ như vậy có thể làm cho chúng ta đang trong không gian nhỏ hẹp, càng ngày càng nhỏ hơn. Bọn họ không có lý do gì mà không ngừng cố gắng để hoàn toàn xác lập địa vị của người kia.

- Vâng, đúng là bọn họ còn thiếu một bước cuối cùng.

Trần Khác gật đầu nói:

- Đối với chúng ta cũng không còn sớm đâu. Cho nên điều chúng ta cần nhất chính là thời gian.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom