• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (5 Viewers)

  • Chap-344

Chương 336: Bận bịu vì thiện chính (1






Cuối cùng vẫn là Liễu Nguyệt Nga tính tình thẳng thắn, mở miệng nói trước:

- Tỷ tỷ...

- Phù...

Tiểu Muội che miệng cười nói:

- Ba năm trước đây, chúng ta nói chuyện ở lễ mừng năm mới, tỷ còn nhiều tuổi hơn muội đó.

Nói xong kéo Liễu Nguyệt Nga lại gần nói:

- Nguyệt Nga tỷ, cứ làm chuyện “hư văn nhục lễ” thật là không có ý nghĩa, chúng ta chỉ cần vui vẻ cả đời, làm cách nào cố gắng sống thật tự tại đi.

Cô nương Liễu Nguyệt Nga này thật sự không phải là đối thủ của Tô Tiểu Muội, hai người hàn huyên thời gian ước chừng một chén trà thì đã không còn xa lạ nữa, so với ba năm trước đây còn có phần thân thiết hơn.

Đúng lúc tán gẫu đang đến hồi cao trào thì cửa mở, tân lang say khướt được đỡ trở về.

Nhóm Uy nữ vội vàng nhường chỗ, để cho hai nàng đưa Trần Khác nằm lên giường. Trần Khác vừa đặt mình thì đã gáy khò khò. Hai người đang định cởi giày cho Trần Khác thì bị A Nhu ngăn lại, cung thanh nói:

- Việc này sao lại để phu nhân làm, những chuyện lặt vặt để nhóm thị tỳ làm đi.

Hai người đều không biết cách hầu hạ người khác, thúc ngựa cũng không bằng được bản lĩnh của nhóm Uy nữ nên đành phải đứng sang một bên, nói chuyện cùng với Đỗ Thanh Sương.

- Tỷ là Thanh Sương phải không.

Liễu Nguyệt Nga dưới sự chỉ dẫn của “tình thần Tô Tiểu Muội”, cũng không chú ý tới quy củ.

- Phu nhân nói vậy là giết tiện thiếp rồi.

Đỗ Thanh Sương ngay lập tức co quắp nói:

- Gọi tiện thiếp là Thanh Sương được rồi.

- Thanh Sương tỷ tỷ, tỷ không cần đa tâm.

Tô Tiểu Muội mỉm cười nói:

- Ta cùng Nguyệt Nga tỷ cũng không phải loại người coi trọng danh phận.

- Chúng ta coi trọng chính là cảm tình, đạo lý.

Liễu Nguyệt Nga gật đầu nói:

- Bậc trên là tỷ tỷ, đây chính là đạo lý.

Nói xong lại nhìn sang Trần Khác:

- Đúng rồi, sao huynh ấy lại say như vậy?

- Quan gia hôm nay bị chuốc rượu thảm rồi, lúc nãy ở bên ngoài còn nôn ra.

Đỗ Thanh Sương nhỏ giọng nói:

- Đêm nay sợ rằng không tỉnh lại được...

- Còn chưa lúc nào thấy huynh ấy say như vậy đâu.

Liễu Nguyệt Nga lắc đầu, chợt cười nói:

- Huynh ấy say cũng tốt, ba tỷ muội chúng ta có thể nói chuyện suốt đêm...

Kết quả là đêm đại hôn, ba nữ nhân lại ở trong phòng tân hôn nói chuyện đến nửa đêm, bỏ mặc Trần Khác đang ngủ say trên giường.

Cái này đúng như câu danh ngôn ‘Một tên hoà thượng khiêng nước uống, hai tên hoà thượng nấu nước uống, nhưng ba tên hoà thượng thì không có nước mà uống’... (Ngụ ý chỉ người nhiều thì ỉ lại)

Đến canh ba, Đỗ Thanh Sương thật sự chịu không được nữa, đành phải đi ngủ trước. Liễu Nguyệt Nga cũng đứng lên nói:

- Muội với tỷ ngủ cùng một giường nhé.

- Muội cũng đi.

Tô Tiểu Muội nói.

- Không được, dù sao cũng phải có người ở đây để chiếu cố cho huynh ấy.

Liễu Nguyệt Nga nói:

- Huynh ấy uống nhiều rượu quá, nửa đêm sẽ thấy khát nước.

Nói xong lại cảm thấy như mình nói lỡ lời, có chút đỏ mặt nói:

- Muội từng làm bảo tiêu cho huynh ấy nên biết.

Hai người cũng không nói nhiều, liền để Tiểu Muội ở lại phòng tân hôn. Tiểu Muội cũng muốn đi ra ngoài, lại nghe trên giường tên kia khàn giọng nói:

- Nước... Nước...

Tiểu Muội đành phải dừng bước, lấy phích nước, rót một chén nước mang đến bên giường, định dùng sức nâng Trần Khác dậy đã thấy hắn đang cười tủm tỉm nhìn mình.

- Huynh cũng biết giả say cơ đấy.

Tiểu Muội đặt chén trà vào trong tay hắn, gắt giọng nói:

- Trốn tránh thật nhanh!

- Đúng là gần mực thì đen.

Trần Khác nhỏ giọng cười nói:

- Đây là Tiểu Muội nhà ta sao, Liễu Nguyệt Nga khó mà thoát được.

- Nguyệt Nga tỷ thật tốt, không giống một số người tâm cơ thâm trầm như tên tiểu gia hoả nhà huynh.

Tiểu Muội nhăn mặt giả quỷ nói:

- Huynh không tin muội!
- Nói cái gì đó.

Trần Khác uống một hơi cạn sạch, tùy ý ném chén trà trong tay đi, đưa tay kéo Tiểu Muội vào trong lòng, kề sát mặt vào khuôn mặt vô cùng nhỏ nhắn của nàng nói:

- Ái thê...

- Muội không tin ta có thể làm tốt...

Cảm nhận được hơi thở nóng hổi của hắn, tim Tô Tiểu Muội đột nhiên đập nhanh. Run giọng nói:

- Mối quan hệ trong nhà này...

- Nếu ta không tin muội, trên đời này cũng không tin được ai khác...

Trần Khác chậm rãi gia tăng sức lực, một tay dùng sức ôm lấy eo của Tiểu Muội, gắt gao ôm chặt nàng vào ngực mình, ngậm lấy vành tai của nàng khẽ liếm, tay kia cởi bỏ y phục rườm rà trên người nàng.

Tiểu Muội cả người như bị điện giật, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn giờ biến thành đỏ hồng, hơi bất an đè tay của Trần Khác lại.

Trần Khác chuyển sang hôn lên đôi môi đáng yêu của nàng. Hắn vẫn cảm giác được hơi thở của thiếu nữ xinh đẹp giống như trong trí nhớ trước kia, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một bức tranh... Trên đồng cỏ xanh ngát ở huyện Thanh Thần, một thiếu nữ xinh đẹp cưỡi lừa đang nhìn mình cười khanh khách, nói:

- Tam ca, đợi lớn lên muội sẽ gả cho huynh được không?

Trong mắt hắn đột nhiên nổi lên một tầng nước mắt. Cô gái này là thanh mai trúc mã của mình...

Tiểu Muội e lệ nhưng cũng kiêu ngạo, nằm trong lòng ngực Trần Khác, nỗi bất an dần dần tan biến, bắt đầu có cảm giác mới lạ đáp lại với hắn. Hơi thở của nàng bắt đầu dồn dập, từ bị động chuyển sang chủ động, cánh tay nàng giống như lá cây Tùng quấn quanh lấy cổ hắn, yêu kiều rên rỉ nửa như khóc nửa như vui mừng.

Tay của Trần Khác thuận theo cổ tay của nàng, từ trong tay áo nàng vươn ra, cách một lớp quần áo Tiểu Muội, từng lớp một xâm nhập vào vùng cấm địa của nàng. Tiểu Muội chưa bao giờ bị người khác động chạm như vậy, nàng không nhịn được e lệ, không tự chủ được mà co rút người về phía sau, nghiêng người muốn tránh, không cho hắn tiến thêm một bước, nhưng hắn lại đổi hướng, sáu hàng cúc áo của nàng đã bị Trần Khác cởi ra lúc nào không biết.

Trần Khác nắm lấy xé ra. Bộ y phục liền rời khỏi thân thể nàng.

Một tay giương lên, tay áo như mây bị thổi đi, phủ lên chiếc đèn ngọc lưu ly cạnh giường.

Ánh sáng bên trong biến thành màu đỏ kiều diễm, không khí càng thêm mê ly.

Túi thơn tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng, Trần Khác tách nhẹ hai chân Tiểu Muội ôn nhu tiến hành xâm nhập. Thẳng cho đến khi biến nàng thành tiểu Bạch Dương. Tiểu Muội tuy là xử nữ, nhưng đối với hắn tình sâu như biển, hơn nữa đối với tình cảm của hắn cũng không chịu nổi, hơi thở như lan sớm đã tràn ra như biển rồi. Một đôi chân mảnh khảnh trắng nõn, ko biết là nên kẹp chặt hay là buông ra thì tốt hơn. Gấp đến độ hơi thở càng ngày càng gấp rút.

- Tiểu Muội, muội rốt cục cũng là của ta.

Trần Khác gầm nhẹ một tiếng.

Đôi mắt Tiểu Muội như sao sáng mê ly, nghe vậy ôm chặt lấy cổ của hắn, dâng lên thâm tình, vừa hôn vừa nói:

- Núi không chán ghét, hợp với đất trời, dám cùng phu quân kết hợp...

Trần khác cúi người đi xuống, không hao phí chút thời gian nào, tiến hành hợp nhất...

Canh năm, nhóm Uy nữ nhẹ nhàng tới gõ cửa, Tiểu Muội đang cuộn trong lòng Trần Khác ngủ say sưa, hơn nửa ngày sau mới tỉnh lại. Đêm qua mưa gió cuồng phong, từ thiếu nữ mảnh mai biến thành thiếu phụ, hiện giờ một ngón tay nàng cũng không muốn động đậy.

- Vào đi.

Trần Khác cũng đã tỉnh, vận động đêm qua đối với hắn mà nói chỉ như tập thể dục.

Tiểu Muội còn chưa kịp phản ứng, nhóm Uy nữ liền nối đuôi nhau mà vào, nàng cả kinh hô nhỏ một tiếng liền rúc vào trong chăn.

- Đại phu nhân nhanh rửa mặt chải đầu đi.

A Nhu nhỏ giọng nói:

- Hai vị Lan chi bà đang chờ ở bên ngoài rồi.

Tiểu Muội vẫn trốn trong chăn, ồm ồm nói:

- Đưa quần áo cho ta trước đã.

Nàng chui vào trong chăn mặc quần áo, sau đó mới đỏ mặt từ trong chăn chui ra, ngồi ở trên ghế để cho tỳ nữ búi tóc. Lúc này Lan Bội và Lan Huệ cười cười tiến vào để dọn phòng. Khi thấy mảnh lụa trắng nhuốm máu trên giường, nụ cười của hai Chi bà càng ngày càng sáng lạn hơn. Bất động thanh sắc thu vào trong tay áo, nhìn Tiểu Muội nhẹ nhàng nói:

- Phu nhân nói rồi, tân nương tử hôm nay không thoải mái, để ngày mai dâng trà đi.

Tô Tiểu Muội đang phát sầu, tự mình bước đi không nổi, giờ phút này nghe vậy như được đại xá, e lệ gật đầu nói tạ ơn.

Hôn lễ rườm rà tuyệt đối là khổ cực, mọi người trong nhà ai cũng trong tình trạng kiệt sức, cho nên hôm nay tất cả mọi người trong Trần phủ đều đang ngủ, mãi đến lúc hoàng hôn mới dần dần có tiếng động.

Trần Khác dù sao cũng là người tập võ, ngủ hơn nửa ngày cũng đã khôi phục lại, liền đi đến hậu viện luyện kiếm.

Hắn đang múa kiếm hết sức chăm chú, đột nhiên nghe được đằng sau có tiếng gió, đồng thời một tiếng quát dịu dàng vang lên:

- Xem kiếm.

Trần Khác cũng không nghĩ ngợi vung kiếm lên đỡ lấy một chiêu kia. Sau đó nhảy ra xa tám thước đứng nghiêm nói:

- Muốn mưu sát phu quân sao!

- Xem huynh có chút tiến bộ nào không!

Chỉ thấy Liễu Nguyệt Nga đang mặc một bộ võ phục màu xanh nhạt, vung kiếm lên nói:

- Đao kiếm không có mắt!

- Sống chết có số!

Trần Khác cười lạnh vung kiếm lên, hai người liền “keng keng keng” chiến đấu với nhau một chỗ.

Đỗ Thanh Sương trợn tròn hai mắt, chẳng lẽ mới đám cưới xong lại có tai nạn chết người sao? Khẩn trương hô:

- Đừng đánh nữa, mau dừng tay!

- Tỷ tỷ yên tâm.

A Nhu và A Thái lại không chút lo lắng, đứng xem náo nhiệt nói:

- Nhị phu nhân và đại nhân thường xuyên đánh nhau kịch liệt, nhưng không làm bị thương đối phương đâu.

Liễu Nguyệt Nga theo Trần Khác sang Nhật Bản, cho nên người đầu tiên nhóm Uy nữ biết là nàng.

Tuy nghe nói vậy, nhưng thâm tâm Đỗ Thanh Sương vẫn rất lo lắng, đứng nhìn một lúc mới phát hiện, hai người đúng là đang đùa giỡn, mắt đi mày lại, tình ý kéo dài, không nhịn được lắc đầu cười khổ, dẫn theo nhóm Uy nữ rời đi, đỡ phải ảnh hưởng đến chuyện hai người phát huy tình cảm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom