• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (7 Viewers)

  • Chap-349

Chương 337: Mất vuốt chỉ còn đường lui (2






Bởi vì khuyết điểm của bản khắc thật sự quá lớn. Một là tốn thời gian, tốn công sức, tốn nguyên liệu mỗi một trang đều cần một bản. Cứ cho là thiếu một hàng chữ cũng phải khắc ra một bản khác. Cho nên số lượng và trình độ thuần thục của công nhân bản khắc trực tiếp hạn chế sự phát triển của ngành xuất bản.

Thứ hai, rất nhiều bản in lưu giữ không tiện, một quyển Luận ngữ thì cần cả một phòng bản khắc, một thư xã có thể có bản khắc của mấy chục cuốn sách đây.

Thứ ba, chữ có sai cũng không thể sửa lại một cách dễ dàng được.

Điểm này kĩ thuật in rời có thể dễ dàng hạn chế được.

Về vấn đều của bản thân kĩ thuật in rời, Trần Khác không hề quan tâm bởi vì hắn có Thẩm Quát và Tô Tụng, hai nhà khoa học nhà phát minh tuyệt vời thiên cổ là cao thủ giải quyết vấn đề.

Hơn nữa hắn cũng có suy nghĩ cải tiến tổng thể, một là bộ chữ chì in rời cao cấp, một là chữ mộc in rời sơ cấp. Từ chữ in rời bằng bùn đến hai loại chữ in rời này, trên mặt lý thuyết thì không có trở ngại gì quan trọng, mấu chốt là xem bọn họ có biến lý thuyết thành thực thế hay không mà thôi.

Trần Khác giao nhiệm vụ trông coi việc chế tạo chữ chì in rời cho Tô Tụng, nhiệm vụ làm chữ mộc thì giao cho Thẩm Quát.

Trong thư phòng Trần Phủ, Thẩm Quát nói tới thành quả nghiên cứu của y.

- Trải qua sự thực nghiệm của hạ quan và Vương Đại Sơn, đã phát hiện ra chữ mộc in rời rắn chắc và bền hơn nhiều so với chữ in rời bằng bùn. Hơn nữa việc lấy tài liệu cũng tương đối dễ dàng, phí tổn cũng không cao, việc chế tạo đơn giản, nhanh chóng, là có thể mở rộng kĩ thuật in chữ rời. Nhưng khuyết điểm là vật liệu bằng gỗ, hoa văn độ thưa dày không đều, khắc khá khó khăn, nếu dính nước sẽ bị biến dạng, vả lại nếu như để dược phẩm dính vào thì lại càng không dễ tách ra được.

- Mấy tháng nay, hạ quan đã thí nghiệm không dưới trăm loại vật liệu gỗ khác nhau, cuối cùng thì cũng chọn được gỗ đường lê để khắc chữ gỗ. Bởi vì loại gỗ này hoa văn đủ tinh mịn, lại chắc, cứng điêu khắc rất tiện hơn nữa không ra nước, có thể giữ được trong một thời gian dài. Xem như một loại nguyên liệu lý tưởng.

Nói xong y lấy từ túi ra mấy thanh gỗ, đưa cho Trần Khác và Chu Định Khôn nói:

- Đây là gỗ đường lê, sau khi trải qua sự dầm mưa dãi nắng của tự nhiên sẽ tự khô ráo, gặp nước sẽ không dễ bị biến dạng. Có thể dùng làm khuôn chữ, đầu tiên là cưa thành một mảnh dài, nhỏ, sau đó lấy có thể viết chữ điêu khắc lên bên trên được.

Trần Khác cầm trong tay nhìn một chút, những cũng không thấy manh mối gì, liền cười nói:

- Ngươi cảm thấy, loại gỗ khắc chữ này có thể nhanh hơn bản khắc kia bao nhiêu?

- Thứ cho hạ quan nói thẳng, e là không nhanh hơn bao nhiêu.

Thẩm Quát lắc đầu nói:

- Chữ in rời đương nhiên là nhanh hơn so với bản khắc gấp mấy lần, nhưng chữ in rời thì phải sắp xếp, chỉ e tác dụng cũng không nhiều. Cả một biển sách, một mặt sắp chữ, một mặt in ấn, vừa lâu, hơn nữa bản chữ in rời ắt không đủ dùng. Đó là điều không tiện đầu tiên. Sau khi in xong, làm rỗng in lại, lại phải sắp xếp lại, đây là điều không tiện thứ hai. Cái này thì bản khắc không mắc phải, chữ in rời chưa chắc đã thắng bản khắc. Hạ quan nghĩ chữ in rời của Tất Thăng không thể mở rộng vì có hai khuyết điểm trên.

- Chính là ý này.

Trần Khác gật đầu, trước kia chính hắn còn sùng bái cái gọi là Tứ đại phát minh. Hắn mỉm cười nhìn về phía Thẩm Quát nói:

- Tuy nhiên Tồn Trung huynh khẳng định là có cách.

- Hạ quan cũng không có thượng sách gì.

Thẩm Quát nói:

- Đơn giản là chiết trung.

- Chiết trung?

Trần Khác cười nói:

- Là sao?

- Chính là đem chữ in rời và bản khắc kết hợp lại với nhau.

Thẩm Quát nói:

- Điểm không tiện của bản khắc chủ yếu là ở chỗ tiêu tốn thời gian và công sức, còn lại thì cũng không có gì.

Dừng lại một chút y lại nói:

- Cho nên hạ quan thiết

Nghĩ, liệu có thể đổi thành loại in chữ rời hoàn toàn tương đồng với in trực tiếp, sau đó lại phục chế thành bản khắc. Như vậy, mặc dù trình tự làm việc có thêm một bước nhưng có thể khắc phục hai điểm bất tiện lớn nhất của bản khắc và chữ in rời.

- Ý kiến hay.

Trần Khác gật đầu nói:

- Tồn Trung huynh, ý này đúng là hay lắm, chỉ có điều không biết hiệu quả thực tế thế nào?

- Hạ quan thí nghiệm dùng bùn quánh ấn xuống, sau đó đúc khuôn thành bản chì, hiệu quả rất hài lòng.

Thẩm Quát lấy tư cách là nhà khoa học cẩn thận, nghiêm túc nói:

- Nhưng cứ như vậy, bản bùn sẽ vỡ, chỉ dùng được một lần duy nhất không thể bảo tồn. Mà bản chì một khi đã hư hỏng thì cũng không có cách nào đúc khuôn được, phải in lại, lại cần sắp chữ một lần nữa, vẫn là không thể thập toàn thập mỹ. Hạ quan nghĩ tìm cách có thể đúc khuôn bản chì mà lại không bị vỡ, chỉ có điều còn chưa rõ...

- Cái này cũng hay.

Trần Khác ngược lại cũng đã thấy thỏa mãn:

- Bản bùn dễ vỡ, ngay sau khi chúng ta sắp chữ, hơn một vài công đoạn, cũng không mất thêm bao nhiêu thời gian.

- Như vậy, so với bản khắc lúc nãy càng chiếm đất.

Thẩm Quát cười khổ nói.

- Sao có thể cố gắng hết sức như ý ngươi?

Trần Khác khoát tay nói:
- Ngươi tiếp tục nghiên cứu, Chu Viên Ngoại trước tiên dùng cách này để in, đợi có cách mới chúng ta lại đổi mới kĩ thuật là được.

- Cũng được.

Thẩm Quát nhận thấy sự vội vã của Trần Khác liền nói:

- Hạ quan còn nghĩ ra một loại giá sắp chữ. Lấy 30 quyển sách thấy hằng ngày làm căn cứ, dựa theo tần suất sử dụng văn tự mà phân chia thành mười lăm loại, sau đó lại quy nạp và phân chia thành ba loại lớn là chữ thường dùng, chữ dự bị và chữ hiếm dùng đặt ở ba góc trên kệ, giá ba chân phân ba bộ phận trái, giữa, phải. Chính mặt giữa chia làm hai tư bàn, hai mươi tư bàn này lại chia làm ba tầng tám bàn trên, giữa, dưới. Tám bàn ở giữa đặt các chữ thường dùng, tám bàn trên và tám bàn dưới đặt chữ dự bị. Hai bên chia làm sáu mươi tư bàn đặt chữ hiếm dùng. Các loại chữ in rời đều sắp xếp phân bộ theo “Bộ thủ kiểm tự pháp” trong “từ điển” của đại nhân. Khi đánh chữ, người lấy chữ đứng thẳng giữa, sát giá lấy chữ, khá là tiện lợi, có thể nâng cao tốc độ sắp chữ in rời.

- Không hổ là Tồn Trung huynh.

Trần Khác vỗ tay tán dương:

- Phương pháp của huynh đã vượt qua mong muốn của ta rồi...

Thẩm Quát đồng ý đợi tới khi xưởng in đi vào quỹ đạo mới rời kinh, Trần Khác sắp xếp cho ông ta ở lại nhà mình. Thẩm Quát do dự một chút rồi ấp úng nói:

- Hay là cho hạ quan ở dịch quán đi, đại nhân người mới kết hôn, hạ quan không tiện làm phiền.

Mặc dù Trần Khác nói không có gì đáng ngại, nhưng Thẩm Quát vẫn kiên quyết ở dịch quán. Bất đắc dĩ Trần Khác đành phải để cho y đi.

- Người này, hình như không muốn thân mật quá với đại nhân.

Thẩm Quát đi rồi, Chu Định Khôn có chút khó chịu nói.

- Bình thường, lúc này những người có lý trí chút, đều sẽ giữ khoảng cách với ta.

Trần Khác lại cười lơ đễnh nói:

- Chỉ có điều trên đời này chỉ có ta mới tán thưởng y, cho y sân chơi phát triển tài hoa, cho nên y vẫn không thể cùng ta phân rõ giới hạn.

Nói xong hắn nhìn Chu Định Khôn nói:

- Ngươi thấy thế nào đối với phát minh mới của y?

- Vị Thẩm đại nhân này kỳ tài quả là không ít.

Chu Định Khôn nói:

- Phát minh này linh hoạt, nhanh lẹ làm người ta phải tán thưởng không ngừng.

Dừng lại một chút y lại nói tiếp:

- Nhưng cứ cho là chúng ta dựa vào kĩ thuật này, thống nhất ngành xuất bản của Biện Kinh, vậy có được cái gì?

Chu Định Khôn chỉ hứng đối với việc buôn bán ở hải ngoại, hay kinh doanh tài chính chứ nghiệp xuất bản này lời lãi ít thật sự nó không có lọt được vào mắt xanh của y.

- Mọi việc không thể chỉ tính lợi nhỏ.

Trần Khác lắc đầu nói:

- Chuyện này, liên quan đến thiên thu muôn đời bất kể phí tổn là bao nhiêu cũng phải làm tốt.

- Vậy thì được rồi.

Dù sao thì Chu Định Khôn cũng chỉ là phòng thu chi, cụ thể phải làm gì vẫn là nghe ông chủ:

- Ngày mai tôi sẽ đi mua một xưởng in ấn, để gây sức ép cho Thẩm đại nhân.

- Một nhà không đủ, ít nhất phải mười nhà.

Trần Khác lắc đầu nói.

Hắn thiết nghĩ, một nhà xưởng quy mô vài trăm người, có phân xưởng khuôn chữ viết, có nơi sắp chữ, có trường học tự viên, có phân xưởng đóng sách, dây chuyền sản xuất phân công hợp lý. Đây chính là cách duy nhất để nâng cao hiệu quả sản xuất.

- Đại nhân vẫn thật sự dự định, thống nhất ngành xuất bản của Biện Kinh?

Chu Định Khôn cười nói:

- Cài này cắt giảm kế hoạch chi tiêu, lại phao phí.

- Lúc không tôi đãi, lão Chu à.

Trần Khác đứng dậy, nói với tâm phúc của mình, những lời nói có chân ý:

- Người muốn làm nên chuyện, cần phải có kỳ ngộ nhưng cơ hội trôi qua thì không lấy lại được... Nếu không biết nắm bắt, muốn khởi sự cũng khó khăn.

- Đại nhân là muốn, in “Thượng thư ngụy kinh khảo” ra sao?

Chu Định Khôn chợt nói.

- Đúng.

Trần Khác gật đầu nói:

- Vấn đề biện ngụy (*) nếu chỉ dựa vào những lời nói trên kinh diên thì, không thể đi sâu vào lòng người được. Vẫn phải đem khảo chứng in thành sách để cho thiên hạ đọc kĩ, chỉ cần ta cố gắng xem kỹ, vậy cuốn “Thượng thư” bị ta bác bỏ dĩ nhiên sẽ đứng không vững.

- (*): Biện ngụy là chỉ một loại phương pháp tiến hành phân biệt nhận rõ đối với sách cổ hoặc nội dung, từ đó phân biệt thật giả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom