• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (3 Viewers)

  • Chap-350

Chương 337: Mất vuốt chỉ còn đường lui (3






- Chuyện này, bản khắc in ấn truyền thống hoàn toàn có thể đảm nhiệm.

Chu Định Khôn nói.

- Ta cần phải rèn sắt khi nóng, thì sau đó mới có thể công bố chuỗi các bài văn khác được.

Trần Khác lắc đầu nói:

- Sau này còn muốn làm báo, tạp chí, bản khắc này quá chậm.

- Đại nhân...

Chu Định Khôn thấy Trần Khác không phải trong chốc lát hứng khởi mà dường như vùi đầu vào khổ, y khó hiểu nói:

- Ngài làm thế nào cải sửa được học cứu?

Theo y thấy, tính cách của Trần Khác hẳn là thích phô trương không hợp với học cứu.

- Ta hỏi ngươi.

Trần Khác không trả lời trực tiếp mà hỏi:

- Người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp các ngươi lưu vong ngàn năm tại sao không bị tan rã mà lại càng thêm đoàn kết?

- Bởi vì chúng ta có Lạp Bỉ, có “Thánh kinh”.

Chu Định Khôn nghiêm mặt nói.

- Đúng.

Trần Khác vuốt cằm nói:

- Giáo lý đạo Do thái, giải thích thế giới quan của người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp, giá trị quan và nhân sinh quan. Dưới sự giáo dục này, dân tộc lớn lên, đương nhiên là sẽ sinh ra lòng tin, đương nhiên là sẽ không dễ bị khổ cực đánh bại.

- Kiến thức của đại nhân quả là phi phàm.

Chu Định Khôn nghe thấy vậy, vô cùng khâm phục nói:

- Tầng đạo lý này, thuộc hạ lớn như vậy rồi mà chưa từng nghĩ tới. Chỉ e đây là mục đích Moses sáng tạo ra đạo Do Thái.

Nói xong y trừng mắt:

- Đại nhân muốn lập giáo?

- Có ý nghĩ như thế.

Trần Khác cũng không sợ gió lớn đau đầu lưỡi mà nói:

- Sau Hán nho suy vi, tư tưởng của Đạo Phật tung hoành, làm hại Hoa Hạ ta. Cho nên triều đình ta mới một lần nữa trọng Nho tôn Nho, ý đồ ngưng đọng lòng người. Nhưng mà dù sao thì Khổng Mạnh cũng cách xa thời chúng ta, một bộ phận Hán Nho kia cũng sớm không thể chứng minh được, cho nên Tống nho ta vẫn muốn chú trọng kinh điển, thành lập hệ tư tưởng Đại Tống, bây giờ là giai đoạn bách gia tranh minh, quần long vô thủ, vì sao ta lại không thể tranh một chuyến?

- Thiết nghĩ, bọn họ cũng không ra làm sao hết, căn bản là không chịu nổi trọng trách cải tạo con dân của Đại Tống ta. Cho nên ta tuy chán ghét làm học cứu nhưng để chấn hưng sự suy tàn của lòng người Hoa Hạ ta, cũng là bụng làm thì dạ chịu.

- Đại nhân không nói sớm.

Chu Định Ngôn phục sát đất nói:

- Thuộc hạ là dù đập nồi bán sắt, cũng dốc lòng ủng hộ.

- Làm sao có thể đập nồi bán sắt đây?

Trần Khác lắc đầu nói:

- Thị trường xuất bản của Đại Tống thực ra rất lớn, chỉ là giá thành bản khắc in ấn quá cao, rất nhiều nghĩ ra xuất bản sách thấy vậy đều chùn bước. Một khi chúng ta hạ giá thành xuống, tất nhiên sẽ có cuộc buôn bán nhận không hết.

Nói xong lại cười nói:

- Hơn nữa, còn có thể xuất bản một vài tiểu thuyết truyền kì nhạc kiếm, cái gì là tài tử giai nhân, Tùy Đường diễn nghĩa... Đảm bảo là kiếm nhiều tiền.

- Đại nhân không cần bận tâm cái này.

Chu Định Khôn nói:

- Ngày mai tôi liền đi khảo sát nghề xuất bản Biện Kinh một chút để nhanh chóng chọn ra mười nhà để thu mua.

- Cuốn sách ‘Thượng thư ngụy kinh khảo” vẫn là ủy thác để bọn họ dùng bản khắc in ấn.

Trần Khác lo kéo dài nhiệt độ sẽ làm tiêu tan mất.

- Thuộc hạ cũng là ý này.

Chu Định Khôn gật đầu nói.

Chớp mắt đã vào tháng chín, trời chuyển lạnh, nhạn bay về phương nam.

Những bằng hữu cùng tuổi trước đó tới tham gia hôn lễ, cũng đã lần lượt rời kinh, làm cho người ta khó tránh khỏi cảm giác mất mát nhưng ở mảnh đất Biện Kinh thị phi này, cuộc sống của Trần Khác sao có thể đơn điệu?

Hắn bị nhóm Ngôn quan của Ngự Sử đài nộp sớ buộc tội rồi.

http://truyencuatui.net
Đầu tiên, giám sát Ngự Sử tên là Trịnh Mậu, đã buộc tội hôn lễ của hắn là xa xỉ vô độ, tận dùng hàng hóa hiếm thấy, làm tổn hại đến hình tượng quan viên của triều đình, yêu cầu triều đình trừng phạt điều về quận ngoài.

Trần Khác không dám sơ xuất liền vội vã dâng tấu biện giải. Tiêu dùng của hôn lễ đều nghiêm khắc dựa theo lễ nghĩa, không vượt qua khuôn khổ, duy nhất có vẻ khoa trương là tiệc cưới, nhưng ai cũng biết gánh vác phần tiệc cưới này chính là người có quan hệ thầy trò với hắn ông chủ Nhất Phẩm Lầu. Ông ta thứ nhất cảm động nhớ nhung tình thụ nghiệp ngày trước, thứ hai là nghe nói quan gia cũng sẽ đến đương nhiên là toàn tâm toàn ý để cảm tạ quan gia kinh dao bạc phú và để dân nghỉ ngơi để nhân dân Đại Tống trải qua những ngày lành. Ngoài ra, cũng là để báo đáp ơn quan gia đã đặt tên cho cửa tiệm.

Quan gia và nhóm tướng công vốn ấn tượng vô cùng tốt đối với “Nhất phẩm toàn tịch”, cũng không cảm thấy Trần Khác tài chủ lớn như vậy, xa xỉ một chút cũng chẳng có gì là không đúng, thấy Trần Khác dâng tấu lại hi hi cười.

Nhưng điều không ngờ được lại là, đây chỉ là lời dẫn, rất nhanh lại có mấy danh tướng gây khó dễ hơn nữa mức độ ngày càng nặng.

Tả Ti Gián Chu Bộ Đạo bộ buộc tội Trần Khác vi phạm lệnh cấm của triều đình, cấu kết với thương nhân, cuộc sống xa xỉ, gây ảnh hưởng không tốt, yêu cầu triều đình nghiêm khắc điều tra và nhìn thẳng sự thật.

Giám sát Ngự sử Phó Nghiêu Du buộc tội Trần Khác không căn cứ, phủ định “Thượng thư”, coi rẻ tiên hiền, nói những lời dị đoan, cần chém...
Thị Ngự sử Lã Hối, buộc tội Trần Khác sau khi đảm nhiệm Hoàng gia Võ học Viện Phán lại chỉ lộ diện có một lần, không quan tâm, không hỏi thăm đến công việc của học viện, bỏ rơi nhiệm vụ không làm tròn trách nhiệm.

Thậm chí còn có Ngự Sử buộc tội hắn, trong lúc ở Đại Lý có chút tình cảm mờ ám với công chúa Đại Lý, hành vi không đứng đắn...

Trong thời gian hơn mười ngày, những lời buộc tội giống như mảnh tuyết bay đến tận bàn án của Trung Thư Tỉnh. Trong thời gian đó, vầng hào quang của Trần Khác bị mờ nhạt trở thành tên giặc mà ai cũng muốn hô đánh..

- Những lời nói của quan viên chính là như vậy, làm như không thấy với sự lao động vất vả và công lao của ngươi, ngược lại còn tỏ ra châm biếm.

Triệu Tông Tích phẫn nộ nói:

- Nếu nói đây không phải âm mưu, đánh chết ta cũng không tin.

- Xin bớt giận.

Trần Khác đã khôi phục trở lại sau nỗi sợ ban đầu cuối cùng quay lại an ủi Triệu Tông Tích:

- Muốn vu tội cho ai thì sợ gì không tìm thấy tội danh. Ta đây cây ngay không sợ chết đứng cứ để triều đình điều tra.

- Chỉ e triều đình không tra.

Giọng của Triệu Tông Tích căm giận nói:

- Hôm nay Chính Sự Đường có họp qua, ta nghe ý của Hàn tướng công là, ngươi có công lớn đấy, lại vừa mới kết hôn... Lúc này điều tra dù kết quả có thế nào cũng khiến người ta rét lạnh lòng người.

- Ông ta có lòng tốt như vậy sao?

Trần Khác không tin nói.

- Ta còn chưa nói xong.

Triệu Tông Tích phun một hơi nói:

- Cho nên ông ta chủ trương, trước là để thả ngươi về địa phương làm quan, thứ nhất là để tránh đầu gió, thứ hai là để luyện tập việc chính trị, vài năm cũng có tác dụng lớn.

- Thật biết nói chuyện.

Trần Khác cười lạnh nói:

- Nhưng đuôi hồ ly cũng lòi ra rồi.

- Đúng.

Triệu Tông Tích gật đầu nói:

- Mục đích của bọn họ chính là muốn đuổi ngươi khỏi kinh thành.

Dừng lại một chút lại oán hận nói:

- Để cho ta một thân một mình.

- Đúng vậy, chiêu thức ấy đúng là rút củi đáy nồi mà.

Trần Khác gật đầu nói:

- Ta phỏng chừng bọn họ đã phát động rồi. Vì để đạt được mục đích cần phải đẩy phần tử nguy hiểm như ta ở bên cạnh ngươi ra ngoài.

Sĩ phu triều Tống vô cùng chú trọng đến “khí tiết” một khi đã bị buộc tội thì tức là hắn không được lòng người nữa. Đến lúc này, cứ cho là không sai cũng phải nói lời giã từ, nếu không cái mũ “luyến sạn quyền vị” cài lên rồi ắt bị sĩ lâm phỉ thổ.

- Bọn chúng đừng hòng mơ tưởng.

Triệu Tông Tích cắn răng nói:

- Ta sẽ tranh đấu.

- Ngươi không thể tranh.

Trần Khác lắc đầu nói:

- Ngươi không tranh là tốt, nếu như tranh giành thì ngay cả ngươi cũng rơi vào cái bẫy đó.

- Ta không thể nhìn người bị bọn họ lừa mà cứ vờ như không biết chuyện gì!

Triệu Tông Tích quả quyết nói.

- Yên tâm đi, bọn họ không đuổi được ta đi đâu.

Trần Khác cười an ủi y:

- Ta đã sớm đề phòng chiêu thức ấy rồi.

- Ngươi có cách gì?

Triệu Tông Tích tin vào Trần Khác còn hơn vào chính bản thân mình.

- Ta viết một bản tấu chương, ngươi đi tìm người lấy danh nghĩa của ông ta dâng lên.

Đương nhiên là Trần Khác cũng có thể tìm người nhưng ở chung cùng người nhất lại là sống cùng với người đứng đầu thì phải thường ban ơn cho đối phương. Như thế mới khiến cho đối phương yên tâm được... Điều này là do Tiểu Muội dạy cho hắn.

Triệu Tông Tích nhận lấy, mắt vừa nhìn đã thay đổi sắc mặt, mắng nói:

- Người bị chửi chưa thảm sao?

Cái này cũng chính là một tấu chương buộc tội, đối tượng bị buộc tội là Trần Khác, nói hắn học vấn và đạo đức bình thường. Hơn nữa có tổ chế quan nhân không chấm trạng nguyên. Ba năm trước vốn không được đứng đầu bảng nhưng vì Quan Gia làm việc thiên tư mới điểm cho hắn làm trạng nguyên. Sau đó lại nêu ra quan hệ cạp váy giữa Triệu Trinh và Trần Khác (lợi dụng quan hệ hôn nhân để cấu kết mưu cầu danh lợi)... Cuối cùng thể hiện lời buộc tội đanh thép, hi vọng Quan gia tước trạng nguyên của hắn. Cứ cho là không thể tước trạng nguyên thì cũng phải tước cả quan chức của hắn, đưa hắn ra điều tra, để tiêu trừ ảnh hưởng xấu, cho khoa cử được công bằng... Con rận nhiều không cắn.

Trần Khác lại cười nói:

- Huống hồ con rận này, là dùng để lấy độc trị độc.

Triệu Tông Tích là người thông minh, suy nghĩ cẩn thận liền hiểu ngay. Y trừng hai mắt nhìn chằm chằm vào Trần Khác nói:

- Ngươi tật to gan đấy!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom